• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 257

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Tốt! Ngươi mang ba ngàn kỵ binh làm tiên phong tấn công chiếm Thành Đô trước cho ta. Nhớ kĩ một khi chiếm được thành trì, phải lập tức đóng cửa thành, bất kể Thôi Khánh Công có khiêu khích như thế nào cũng không được mở cửa thành”


“Tuân lệnh” Vi Trị nói xong liền phóng ngựa chạy đi. Suất lĩnh ba ngàn kỵ binh tiến thẳng tới Thành Đô.


Kỵ binh đã đi, Vi Ngạc hơi yên tâm. Lúc này y mới bắt đầu quan sát, để ý tới địa hình xung quanh. Nơi này có những gò thấp, những mảng rừng rậm phân bố hai bên đường quan đạo. Rừng rậm phân bố chỗ chằng chịt, chỗ thưa thớt thật chẳng có quy tắc nào. Tầm mắt phóng xa nhìn khắp tối đa cũng chỉ được khoảng hai dặm, xung quanh đây không có bất kì một thôn trang nào. Vi Ngạc không khỏi nhíu mày. Nơi đây mà phục kích đánh úp đich quân thì thật là tuyệt vời, Bản thân hắn mải lo lắng lên đường nên cũng có chút coi thường, không để ý tới.Quay đầu lại nhìn về phía binh lính một chút, thấy quân sĩ có vẻ mệt mỏi, nhiều người dường như không chịu được. Y bèn truyền lệnh cho tùy tướng thân vệ “ Truyền lệnh của ta, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ trong nửa canh giờ”


Lệnh chủ soái vừa ban ra, mấy vạn người vội vàng ngồi xuống tại chỗ, có người thì khò khò làm một giấc, có người thì uống nước ăn lương khô, cứ đại quân ngồi nghỉ kéo dài đến mấy dặm


Lúc này Vi Ngạc nói với viên phó tướng “ Sai thám báo đi dò xét tình hình xung quanh, không nên bị để trúng mai phục”


Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên tiếng trống trận vang lên ầm ầm rung động cả thiên địa.Chỉ thấy từ bốn phía rừng rậm hằng sa số những phục binh lao ra, bọn họ lớn tiếng reo hò, đao thương không ngừng vung lên thị uy, tiếng hò reo rung trời.


Trên quan đạo Lũng Hữu quân hồn bay phách lạc. Bọn họ nhốn nháo đứng lên, không kịp lập lại trận thế, kỵ binh tinh nhuệ của đối phương đã ào ạt xông vào giữa đại quân Lũng Hữu thả sức chém giết. Tiếng kêu la, tiếng khóc vang trời.


Trong lúc này Vi Ngạc cả kinh, chân tay lạnh băng. Vi Trị suất lĩnh ba ngàn kị binh ra đi, bây giờ liều mạng mang về còn chưa tới ngàn người. Hắn thấy Vi Ngạc liền khóc lớn “ Đại soái, các huynh đệ ở phía trước gặp phải phục kích, tổn thất quá lớn, năm sáu vạn quân Chu Thử đang hướng bên này đánh tới”


“ Đại soái, cách đây hơn hai dặm có mấy vạn bọn giặc phỉ đánh tới”


“ Đại soái, các huynh đệ thân thể mệt mỏi, thật sự không cầm cự được nữa rồi, xin đại soái mau chóng định đoạt”


Tin tức này nối tiếp tin tức kia, liên tiếp ập tới khiến cho Vi Ngạc cảm thấy như chìm xuống vực sâu vạn trượng, hắn bỗng hét lớn một tiếng “ Hướng bắc – Phá vòng vây”


Tiếng quát tháo, ra lệnh rút quân vang lên. Hắn ra roi quất mạnh vào chiến mã. Mấy ngàn người liều chết hộ vệ cho y tháo chạy về hướng bắc. Vi Ngạc trốn thoát về đến Đức Dương quận kiểm lại binh sĩ thì thấy lần này bị phục kích nặng nề, Lũng Hữu quân chết hơn một ngàn người tinh thần giảm sút rất nhiều


Nhưng họ Chu cũng không dừng lại ở đó, hắn tự mình dẫn mười mấy vạn đại quân, tấn công Đức Dương quận. Vi Ngạc khẩn cấp cầu cứu Thôi Khánh Công, nhưng Thôi Khánh Công phớt lờ, không hề để ý tới bản thân thống lĩnh địa quân chiếm đánh Thành Đô. Vi Ngạc bất đắc dĩ phải phải người sang Nam Sung quận cầu cứu Bùi Gia Quân chủ tướng Trương Quang Thịnh


Đáng tiếc, thành trì ở Đức Dương quận do khi Thôi – Chu giao chiến đã hư hao đi phân nửa, Vi Ngạc thủ thành tận lực cũng chỉ được có hai ngày là bi Chu quân công phá thành công. Lũng Hữu quân đại bại tháo chạy. Chu Thao đẫn khoảng một vạn tinh binh ngày đêm truy kích, số người đầu hàng không đếm hết. Cuối cùng chạy tới Tử Đồng quận, sáu vạn Lũng Hữu quân còn sót lại hơn vạn người, Vi Ngạc hận Thôi Khánh Công tới thấu xương thu thập tàn quân tức giận ngược về Hán Trung.


Nhưng cục diện ở đất Thục này không chỉ đơn giản dừng lại ở đây. Họ Chu cũng không thèm đếm xỉa tới Thôi Khánh Công, hắn tập trung mười mấy vạn đại quân tiến đánh Nam Sung quận. Lúc này Thôi Khánh Công mới ý thức tới sự nghiêm trọng của vấn đề. Y lệnh cho đại tướng Bạch Thắng thủ thành, còn bản thân thì tự dẫn năm mươi vạn người cứu viện Trương Quang Thịnh.


Đông chí ngày thứ 2, cũng chính là ngày Tây Lương quân tấn công quận Hội. Anh em họ Chu tự mình dẫn mười tám vạn đại quân ở bên ngoài thành Nam Sung nghênh chiến với liên quân mười vạn của hai nhà Thôi –Bùi. Đây là một cuộc chiến vô cùng đẫm máu. Hai bên tất cả gần hai mươi vạn đại quân xông vào chém giết, xác chết đày đồng, máu chảy thành sông. Trải qua năm ngày chém giết ác liệt, số binh sĩ chết trận đã lên tới hơn mười vạn người. Cuối cùng liên quân Thôi – Bùi không thể chống đỡ nổi nên bại trận. Đại tướng Trương Quang Thịnh tử trận, Thôi Khánh Công thua chạy. Sau trận chiến dẫm máu đó, họ Chu tức giận ra lệnh tàn sát hơn ba vạn người của Nam Sung quận.Vì vậy hắn tuy chiến thắng nhưng vì tàn sát mà mang tiếng xấu.


Võ Công huyện, đây là nơi giao giới giữa Kinh Triệu phủ và Phượng Tường phủ. Trên đường quan đạo rộng rãi, bằng phẳng, một ngàn kỵ binh đang hộ vệ cho mấy chiếc xe ngựa lộc cộc đi tới. Đại Đường hữu tướng Thôi Viên, ông ta đang trên đường đi tới Khai Dương quận để giải quyết nốt một số vấn đề mà Vi gia đề lại. Và chuyến đi này ông ta cũng muốn gặp Trương Hoán để khuyên y bỏ qua cho Khai Dương quận.


Dĩ nhiên, trước khi lên đường, Thôi Viên đã được Phượng Tường thủ tướng cho chim câu mang thư đến báo cáo đầy đủ tình hình: Vi gia đã bỏ Khai Dương quận, gần vạn người đã tới Phượng Tường, Trương Hoán đang có ý đò chiếm lĩnh Khai Dương Quận. Thật ra việc Thôi Viên tới Khai Dương quận lúc này thật sự không còn nhiều ý nghĩa., Nhưng ông ta vẫn theo kế hoạch mà lên đường. Vi Ngạc đang ở nơi đó. Hắn ta phải nói rõ phải trái cho Thôi Viên.


Xe ngựa đi chầm chậm, Thôi Viên ngồi trên xe, trên người đắp một chiếc chăn lông ấm áp, hai mắt nhắm lại dưỡng thần. Chiếc xe ngựa mà ông ta ngồi vô cùng rộng rãi, bố trí thật thoải mái, tựa như một căn phòng thượng hạng. Trong xe có đốt hai chậu than làm cho không gian bên trong xe không hề mảy may bị ảnh hưởng bởi cái giá lạnh của mùa đông bên ngoài. Đồng thời trong xe còn có hai nàng thị thiếp xinh đẹp, đang tận tâm hầu hạ ông ta.


Trong đầu Thôi Viên đang hồi tưởng lại việc hội kiến với Bùi Tuấn lần trước. Mặc dù đã qua ba ngày, nhưng những lời nói của Bùi Tuấn đối với biến cố ở Lũng Hữu vẫn còn phảng phất trong đầu ông ta.


“ Biến cố ở Lũng Hữu lần này là vì bọn Đảng Hạng gây ra, mong Thôi tướng quốc trước mặt bá quan triều đình nói rõ sự tình”


“ Hà – Lũng tương tranh, là mâu thuẫn trong nội bộ của Đại Đường, nhưng cũng vẫn có thể cùng nhau bàn bạc, giải quyết. Riêng bọn người Đảng Hạng làm loạn mới chính là mối đe dọa tới an nguy của Đại Đường. Về điểm này Thôi tướng quốc muốn nói cho bá quan trong triều đình rõ rằng: “ Ban đầu chính là Bùi tướng quốc để cho Vi gia đảm bảo an toàn cho Lũng Hữu, Bùi Tướng quốc phải nói với Vi Ngạc thế nào đây?”


“ Hiệp ước, là do bản thân Vi Ngạc và Trương Hoán kí kết, bản thân ta bất quá chỉ là người làm chứng mà thôi. Còn nữa mấy chữ Thôi thị lang đại biểu Tướng quốc viết trên bản hiệp ước lẽ nào cũng không đảm bảo được hay sao?”


“ Việc đã đến nước này rồi, chúng ta cũng đừng nên trốn tránh trách nhiệm nữa làm gì. Nhưng mấu chốt của vấn đề là phải tìm ra một biện pháp giải quyết thật hiệu quả. Bùi tướng quốc có ý kiến gì hay không”


“ Ta cho rằng việc cấp bách lúc này là tạo áp lực về phía Trương Hoán, không để cho hắn cản trở, làm tổn thương tới cơ hội hồi phục của Vi gia. Chỉ cần người không có chuyện, mọi chuyện đều nói tốt. Nếu hắn thật sự không chịu thối lui khỏi Lũng Hữu ta đề nghị cấp cho Vi gia một địa phương khác, ví dụ như Hán Trung quận., Thôi tướng quốc nghĩ sao?”


Thôi Viên nghĩ tới đây không khỏi cười khổ. Bùi Tuấn này đúng là lão hồ ly, hắn sớm biết Trương Hoán nhất định sẽ động thủ, nhưng giả câm giả điếc. Hắn ta muốn mượn tay Trương Hoán để trừ bỏ Vi gia. Còn đối với Vi gia, bọn họ sẽ tự mình báo thù.


Hán Trung quận, làm sao hắn lại nghĩ ra nơi đó, tại sao hắn không nghĩ tới việc an trí Vi gia ở Đại quận hay Vân Trung quận chứ?”


Bỗng nhiên, vó ngựa nổi lên dồn dập, đã khiến cho Thôi Viên bừng tỉnh, tựa hồ có người ở phía xa xa đang gào thét xin tướng quốc dừng bước. Ông ta kéo màn xe ra hởi “ Là người nào đang gọi?”


“ Tướng quốc, hình như là người đưa tin ở phía sau đuổi theo”


Thôi Viên quay lại nhìn về phía sau, chỉ thấy bụi đất tung bay, hơn mười người kị binh đang phi ngựa chạy tới, dáng điệu hết sức khẩn trương, gấp gáp. Ông ta lập tức phân phó: “ Dừng lại, chờ người đã” Chốc lát, hơn người trong đội đưa tin đã chạy tới trước mặt của Thôi Viên, không đợi chiến mã dừng hẳn, lập tức người mang tin liền nhày ngay xuống ngựa, giọng nói gấp gáp: “ Tướng quốc, việc lớn không tốt rồi, Thục trung truyền đến tin tức khẩn cấp, quan binh bị đánh bại, toàn quân đã bị tiêu diệt hết”


“ Cái gì” Thôi Viên nghe xong tâm phách rụng rời. Trước mắt ông ta như tối sầm lại, không còn biết chuyện gì nữa.


Tháng mười hai năm Tuyên Nhân thứ hai, Tin tức quan binh đại bại ở đất Thục truyền đến Trường An. Vua dân chấn động hết lần này tới lần khác. Thôi Viên ngã bệnh vì trúng gió không dậy nổi. Sự khiếp sợ của nhà vua và dân chúng không chỉ dừng lại ở đó, rất nhanh tin tức về tình hình chiến sự lại truyền tới kinh thành, Chu Thử với khoảng hai mươi vạn quân ngược lên phía Bắc, chiếm lĩnh Dương Bình quan. Quân tiên phong của bọn chúng đã tới Hán Trung. Họ Chu đưa ra yêu sách đòi triều đình phong cho hắn làm Thục vương đồng thời đem ba mươi sáu quận của đất Thục mà cấp cho hắn. Nếu không hắn sẽ xuất binh tiến đánh Trường An, thay đổi triều cương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom