• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 278

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán nhẹ nhàng gật đầu “ Tiên sinh nói là lời vàng ngọc. Trương Hoán nhớ kỹ, xế chiều ta liền quay về quận Kim Thành, không biết tiên sinh đã tính cho ta việc cấp bách nhất là cái gì?”


Hồ Dong mỉm cười, hắn giơ hai đầu ngón tay nói: “ Chỉ tám chữ, hai câu nói “ quốc thái dân an, tích cực bị chiến (chuẩn bị chiến tranh).”


Quốc thái dân an, tích cực chuẩn bị chiến tranh, Trương Hoán thì thào niệm hai lần, đột nhiên đứng dậy hướng Hồ Dong thi lễ thật sâu mà nói: “ Thỉnh tiên sinh nói rõ!”


Hồ Dong gật đầu rồi nói: “ Kỳ thật chúa công tại Hà Tây đã làm được một số biện pháp rất đúng. Ví dụ như quân hộ chế, dùng ruộng đất thu hút binh lính nên có thể đề cao sĩ khí binh lính rất lớn. Khiến bọn họ ý thức được ích lợi của mình cùng ích lợi của đô đốc là không tách rời. Cứ như vậy, cho dù là ai cầm quân đều không thể thay đổi lòng trung thành của binh lính đối với đô đốc. Điều này có thể tiếp tục mở rộng trong Lũng Hữu, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai là hỗ trợ trung và tiểu địa chủ, đả kích đại địa chủ cậy thế bắt nạt người. Đô đốc cố gắng không nên xâm phạm lợi ích bọn họ, ngược lại cần phải trở thành người phát ngôn của trung và tiểu địa chủ. Ví dụ như trong trong con cháu của bọn họ có thể chọn người ưu tú cho làm quan. Quân đội cùng quan lại địa phương hai phái ấy đều phải nắm chắc. Như vậy mới có thể làm Lũng Hữu thực sự trở thành hậu thuẫn của đô đốc. Tương lai đô đốc cũng mới có thể yên tâm đi vào kinh làm quan, cái này gọi là quốc thái dân an.”


“ Còn tích cực chuẩn bị chiến tranh thì sao?” Trương Hoán lại hỏi.


“ Tích cực chuẩn bị chiến tranh không cần thuộc hạ nhiều lời, thuộc hạ chỉ có hai đề nghị. Một là đô đốc cần thành lập mạng lưới tình báo tỉ mỉ. Hà Hoàng, Trường An, Hà Đông, Hà Bắc, Sơn Đông, Kiếm Nam.v..v... đều phải bố trí người. Cái thứ hai là đô đốc phải giải quyết Đông Đảng Hạng Nhân ở quận Ngân Xuyên và Đoàn Tú Thực quận Linh Vũ, không để cho bọn họ trở thành quân cờ người khác dùng kiềm chế đô đốc.”


Những lời của Hồ Dong có cái thì Trương Hoán đã nghĩ, nhưng cũng có điều thì hắn lần đầu nghe nói. Ví dụ như đả kích đại địa chủ cậy quyền ức hiếp hay dựa vào trung tiểu địa chủ, điều này làm trước mắt hắn bừng sáng, phảng phất như vén mây nhìn thấy mặt trời, khiến cho con đường phía trước của hắn bắt đầu trở nên rõ ràng. Xem ra thu được Hồ Dong quả thật là may mắn lớn của mình.


Trương Hoán lại một lần nữa đứng lên thi lễ thật thấp với hắn “ Tiên sinh nói như vậy, Trương Hoán khắc sâu vào trong lòng, tương lai ta tất có báo đáp!”


Hồ Dong lại khẽ lắc đầu cười nói: “ Thuộc hạ không cần chúa công trọng báo gì hết. Thuộc hạ chỉ muốn chúa công đáp ứng mình một việc.”


“ Tiên sinh cứ nói.”


Hồ Dong nhìn Trương Hoán hết sức chăm chú rồi hắn gằn từng chữ: “ Thuộc hạ chỉ muốn người đáp ứng, tương lai khuyến cáo của thuộc hạ bất kể chối tai cỡ nào thì người cũng không được tìm cớ giết thuộc hạ!”


Trương Hoán giật mình, hắn cúi đầu trầm tư một hồi lâu rồi đột nhiên thở dài nói: “ Dùng ngươi làm giám quan thì có lợi có hại. Thái Tông nhờ giám quan như Lưu, Chung nên đời Trinh Quán được thịnh trị. Trương Hoán ta vừa mới nổi lên một chút, há có thể không rõ điều này. Việc tiên sinh nói ta đồng ý.”


Hồ Dong vuốt râu cười dài không nói. Lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng thân binh bẩm báo “ Đô đốc. Người trong thành Phượng Tường đã được dẫn tới.”


“ Mời hắn vào!” Trương Hoán lập tức nhỏ giọng nói với Hồ Dong: “ Trước khi rời khỏi Phượng Tường cần thông báo rõ ràng cho Bùi tướng quốc.”


Chỉ chốc lát, hai tên thân binh mang vào một người. Chỉ thấy hắn ước ba mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng, da màu vàng, vóc người cao thẳng mà gầy để đầy vẻ khôn khéo giỏi giang. Buổi tối ngày hôm trước hắn đến Quắc huyện, nhưng mà Trương Hoán còn không gặp hắn.


Hắn nhìn thấy Trương Hoán thì lập tức tiến lên cúi người hành lễ “ Tại hạ là Hàn Khánh - Phán quan quân Phượng Tường, tham kiến Trương sứ quân!”


“ Nguyên lai là Hàn phán quan. Thất lễ!” Trương Hoán hạ thấp người cười cười, lập tức mệnh lệnh cho thuộc hạ: “ Dọn chỗ cho Hàn phán quan ngồi!”


Hai tên binh lính lập tức cầm đến một cái thảm nhung lót ở trước mặt Hàn Khánh. Hàn Khánh khoát tay nói “ Lý Mạc đã phái người theo dõi đô đốc. Ta không thể ở lại lâu. Chúng ta liền nói ngắn gọn.”


“ Đã như vậy thì ta đây sẽ nói thẳng.” Trương Hoán sắc mặt trầm xuống, không chút khách khí mà nói: “ Ta đã điều quân đóng ở quận Khai Dương và quân đồn trú quận Lũng Tây tổng cộng hai vạn đến hạ trại ở ranh giới Phượng Tường. Chỉ chờ quân Phượng Tường loạn liền có thể động binh. Nhưng Hàn phán quan lại làm cho ta thất vọng. Tình hình quận Phượng Tường yên tĩnh nên ta không cách nào động thủ. Điều này làm cho ta như thế nào thông báo cho Bùi tướng quốc?”


Hàn Khánh cũng thở dài mà bất đắc dĩ nói: “ Ta biết đô đốc đã chuẩn bị sẵn sàng, vốn lòng quân Phượng Tường đã bị ta gây ra loạn đúng là lúc động thủ. Không ngờ hôm qua lại tự nhiên sinh ra trở ngại. Thái bộc tự Bùi sứ quân đúng lúc đó trở lại Phượng Tường. Ngài không rõ tình huống nên tự tiện đảm bảo với quân binh khiến cho lòng quân lại ổn định. Hạ quan khuyên không kịp cũng thật sự chán nản.”


Trương Hoán cũng thở dài mà oán hận nói: “ Một canh giờ trước ta vào thành vừa lúc gặp Bùi sứ quân. Ngài lệnh bắt buộc ta lui binh, phải giải thích tất cả là do ngài ấy cho Bùi Tướng quốc. Ta bị buộc bất đắc dĩ nên đã đáp ứng rồi.”


Nói đến đây, Trương Hoán nheo mắt như cười mà không phải cười nhìn chăm chú vào Hàn Khánh. Hàn Khánh đột nhiên rõ ràng ý tứ của Trương Hoán, hắn kỳ thật đã từ bỏ lần hành động này mà muốn chính mình đem trách nhiệm đổ cho Bùi Y. Hàn Khánh trong lòng khó nghĩ, hắn vốn là nghĩ muốn khuyên bảo Trương Hoán bất chấp mọi thứ chiếm lĩnh Lũng Hữu, nhưng người ta đã không muốn mang tiếng ác này. Có điều mình địa vị thấp kém cũng khuyên không được hắn. Tự đánh giá hồi lâu, Hàn Khánh rốt cục không thể tránh được mà thở dài. Lời Trương Hoán nói xác thật là biện pháp duy nhất. Nếu không khi Bùi tướng quốc bắt đầu truy cứu, chính mình cũng gánh không nổi trách nhiệm này.


“ Tốt lắm, ta lập tức phát tin cho Tướng Quốc, đem ý của đô đốc bẩm báo chi tiết!”


“ Đây không phải ý của ta.” Trương Hoán thấy hắn dùng mánh khoé liền lạnh lùng nói: “ Nếu như ngươi muốn sống sót, vậy ngươi hẳn là biết nên bẩm báo với Bùi Tướng quốc như thế nào. Nếu không ta sẽ lỡ lời nói trước mặt Thôi Tướng quốc.”


Thấy đối phương sử dụng cách uy hiếp thô thiển, lưng Hàn Khánh ngầm ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết rõ trong triều tranh giành quyền lực tàn khốc vô cùng, chính mình đã bị cuốn vào trong đó. Hàn Khánh vội vàng lau qua mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “ Hạ quan rõ ràng, trong báo cáo tự nhiên mô tả đô đốc đã dốc hết sức.”


“ Ngươi đi đi!” Trương Hoán cười rồi chợt trở nên hòa ái dễ gần khác thường “ Sau này ta sẽ phái người cùng Hàn phán quan liên lạc, yên tâm! Ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”


Nhìn Hàn phán quan đáng thương từng bước nặng nề rời đi, Trương Hoán ưỡn lưng thật dài mà cười nói: “ Tốt lắm, truyền lệnh các huynh đệ nhổ trại, về nhà!”


Sau nửa canh giờ, mấy ngàn quân rốt cục trùng trùng điệp điệp rời khỏi Phượng Tường nhằm hướng Lũng Hữu mà đi.


Trường An, Bùi phủ, Bùi Tuấn sau khi nhận được bồ câu đưa tin của Hàn Khánh về Phượng Tường thì lúc này trải dài lá thư bày ra trên bàn. Còn Bùi Tuấn thì chắp tay sau đít tức giận đi đi lại lại trong phòng. Điều khiến hắn tức giận không chỉ có là lần hành động này thất bại, còn có Trương Hoán thuận thế đã trở về Lũng Hữu mà không hề quay trở lại Trường An nữa.


Điều này nói rõ ông ta không phải không sốt ruột trong việc tranh chức Hữu tể tướng, Bùi Tuấn thậm chí hoài nghi bản thân Trương Hoán không có thành ý lấy Phượng Tường. Hắn lại còn nói không có cớ nên không cách nào hành động. Vậy khi hắn lấy Lũng Hữu thì lại dám mạo hiểm không cần nghĩ đến thiên hạ. Chẳng lẽ hắn cho rằng lấy được Lũng Hữu rồi thì không cần mình nữa sao?


“ Thằng nhãi hai mặt này!” Bùi Tuấn cúi đầu mắng một tiếng, rồi lại không biết làm thế nào. Hiện tại ông ta không có sức đi tìm Trương Hoán tính sổ, thế cục trong triều hai ngày nay đột nhiên xảy ra biến đổi lớn khiến cho con đường hắn cướp lấy chức Hữu Tể Tướng trở nên khó khăn hơn. Mới rồi Thôi Viên đã báo cáo với Thái Hậu là bị bệnh, chính thức đề cử Lại Bộ Thị Lang Thôi Ngụ đảm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư, tiếp nhận chức Hữu Tể Tướng, đồng thời đề cử Lý Miễn là Thượng Thư Tả phó xạ.


Thôi Ngụ tiếp nhận chức của Thôi Viên là trong dự liệu của Bùi Tuấn. Thôi Viên kỳ thật cũng không có rút lui khỏi quan trường, mà là nấp ở phía sau màn chỉ huy. Những điều này Bùi Tuấn sớm đã tính đến trong lòng. Mấu chốt chính Lý Miễn kia, hắn gần đây đột nhiên trở nên hoạt động mạnh dị thường, lại chủ động liên lạc với em trai Chu Thao của Chu Phái vào kinh. Mấy lần cùng hắn đàm thoại, do đó nắm vững quyền chủ động giải quyết nguy cơ ở Thục Trung. Lại liên tiếp thăm hỏi Tôn thất cùng Thái Hậu rất có ý tự lập. Thôi Viên cũng nhìn ra điểm này cho nên mới đề cử hắn là Thượng Thư Tả phó xạ, đồng thời để con của mình Thôi Hiền làm Lại Bộ Thị Lang mà không nhận chức Lễ Bộ Thị Lang cao hơn. Hắn lại đề cử chức đó cho con cả của Lý Miễn, nguyên là Đại lý tự Thiếu Khanh Lý Bình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom