• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 361

Nhóm dịch: Hồng Mai


Lý Mạc xanh mặt đi vào cửa phủ, bên trong phủ cũng là một cảnh hỗn loạn, trên chỗ đất trống dính đầy nước chất đống tán loạn các loại tạp vật, trên mặt bọn hạ nhân đều thấy sự kinh hoàng bất an.


“ Phu nhân đâu?” Lý Mạc khàn khàn giọng hỏi.


Quản gia vội vàng chạy đến bẩm báo, “ Phu nhân sáng sớm đã đi lên chùa rồi.”


“ Cầu xin những pho tượng mộc phù hộ được cái rắm!” Lý Mạc lập tức lửa giận vạn trượng, hắn hung hăng một cước đá văng một cái chậu đồng cản đường tuyên bố dữ tợn: “ Đem toàn bộ đồ đạc thu hồi lại, ai dám lấy một vật nào thì Lão Tử lột da hắn.”


Quản gia sợ đến tim ngừng đập vội vàng dẫn dắt gia đinh vận chuyển vật phẩm. Trong hỗn loạn không ai chú ý tới một binh lính cao lớn dị thường lén lút trà trộn vào trong đám quân sĩ thanh lý phế vật.


Lý Mạc trong lòng buồn bực. Hắn đi vào đại đường ngồi xuống, vừa uống trà, vừa suy nghĩ sách lược đối phó Ngự Sử. Cũng may chuyện phát sinh từ hai năm trước, thời gian đã lâu nên không có chứng cớ chứng minh hắn lúc ấy không ở trong doanh. Hắn hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm cho thuộc hạ giấu diếm chân tướng sự việc, chính mình lúc ấy có nhiều công việc, sao có thể phân thân để tự mình đi đuổi bắt đào binh. Mấy tên trưởng quan cũng có thể giấu diếm cho mình, xem ai dám giúp cái tên Hàn Khánh kia “ Đồ chết tiệt!” Nghĩ tới Hàn khánh, Lý Mạc lại nhịn không được chửi thầm một tiếng.


Lúc này. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chạy hấp tấp. Lập tức có người hô lớn “ Tướng quân, Ngự Sử triều đình đến!”


“ Tới nhanh như vậy sao!” Lý Mạc bỗng nhiên cả kinh, hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một binh lính vóc người hùng tráng giơ một phong thơ rất nhanh chạy vào “ Đây là thư mật Ngự Sử cho tướng quân, không hề có chuyển lời nào cho tướng quân.”


Vài tên thân binh bên cạnh đang muốn ngăn trở, lại nghe Ngự Sử có chuyện muốn nhắn lại cho thì đều dừng chân, cảnh giác nhìn hắn chăm chú. Binh lính quỳ gối trái xuống, thực hiện động tác chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, đem thư nâng lên quá đầu ồm ồm nói: “ Đây là thư của Liêu Ngự Sử.”


Một người thân binh đem thư đưa cho Lý Mạc, Lý Mạc vừa xé bao thư vừa hỏi: “ Ngài có còn nói gì không?”


“ Ngài nói hy vọng cùng tướng quân nói chuyện riêng, còn có...”


Nói đến còn có hai chữ “ còn có” thì Lý Mạc đã mở thư, trong thư chỉ có bốn chữ to đỏ tươi 'coi chừng đỉnh đầu'!


Lý Mạc theo bản năng vừa ngẩng đầu, ngay trong nháy mắt này một đạo hào quang từ trong miệng tên lính bay ra, phập! cắm vào trong cổ họng Lý Mạc. Tên binh lính chớp mắt để hiện lên một nụ cười gằn đầy nham hiểm.


“ Tướng quân, Ngự Sử đã đến, xin mở cửa thành!” Ngoài cửa lớn một tiếng bẩm báo đã trễ vang vọng thật lâu trong không trung phủ đệ Lý Mạc.


Trường An, đúng tiết tịch bát (ngày mồng tám tháng chạp ) tràn ngập hương cháo nồng đậm trong phố lớn ngõ nhỏ mỗi phường. Qua ngày mồng tám tháng chạp đã mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân của năm mới. Quang cảnh năm nay là một năm tương đối ảm đạm ở Trường An. Bước vào tháng mười hai, một tin tức lặng lẽ lan truyền tại Trường An, Thôi Khánh Công ở Hoài Bắc đã hoàn toàn chặt đứt thuỷ vận, còn lương thực tồn của quan phủ đã không đủ một tháng.


Giá lương thực đột nhiên tăng vọt. Đấu gạo trị giá năm trăm tiền, nghe nói sang năm mới thì phải tăng tới ngàn văn tiền một đấu gạo. Thạp gạo không ít nhà đã nhìn thấy đáy.


Cứ như vậy, một chữ gạo lại thành gánh nặng dân chúng Trường An không chịu đựng nổi. Một biến động nhỏ về lương thực liền có khả năng kích động ngàn vạn người xôn xao.


Sáng sớm ngày mùng tám tháng mười hai, đội xe lương từ gần ngàn cỗ xe ngựa hợp thành trùng trùng điệp điệp tiến vào cửa Kim Quang phía tây Trường An. Trên mỗi một xe lương đều cắm một lá cờ, trên đó viết hai chữ Lũng Hữu.


Tin tức giống như có đôi cánh lớn, chỉ một thoáng liền truyền khắp toàn thành. Tính ra phải có hơn mười vạn dân chúng Trường An chen chúc đổ ra, bọn họ dìu già dắt trẻ, chen vai thích cánh từ bốn phương tám hướng chạy tới. Hai nghìn kỵ binh hộ vệ hai bên xe lương chậm rãi đi tới trên đường Xuân Minh. Ở hai bên đường, thỉnh thoảng bộc phát ra từng đợt tiếng vỗ tay kịch liệt “ Các vị hương thân, đô đốc chúng ta sẽ đưa tới trăm vạn thạch lương thực vào kinh trước năm mới.”


Mỗi một lần quan quân áp lương cao giọng tuyên bố đều lại kích động một hồi đáp lại như núi rung biển động. Vô số người chảy những giọt nước mắt kích động, thậm chí có người vung tay hô to “ Trương sứ quân vạn tuế!”


Khi áp lực cuộc sống đã vượt xa sự tôn nghiêm của sinh mạng, giờ khắc này việc Chu tạo phản đã không trọng yếu, Thôi Khánh Công cát cứ đã bị vứt khỏi đầu, thu phục cố thổ An Tây cũng đã trở nên hết sức xa xôi. Việc duy trì lương thực cứu mạng trước mặt làm danh tiếng Trương Hoán tựa như mặt trời ban trưa đạt tới mức xưa nay chưa từng có.


Đội xe đi đến trước Chu Tước Môn, Bùi Tuấn dẫn mấy trăm vị quan viên tự mình đến nghênh đón xe lương. Đỗ Mai đi phía trước đội ngũ nhảy xuống ngựa, bước nhanh tiến lên thi lễ thật sâu với Bùi Tuấn “ Khởi bẩm Tướng Quốc, Lũng Hữu đã chuyển đến nhóm đầu tiên gồm năm vạn thạch lương thực.”


Bùi Tuấn biết Đỗ Mai, lão cũng vội vàng chắp tay cười nói “ Đỗ tiên sinh đi đường khổ cực rồi.”


Bùi Tuấn đi tới trước xe lương nặng nề vỗ qua vào bao lương thực chắc nịch, âm thầm thở dài. Chính là vì cầm chỗ này mà mình không biết phải nhượng bộ nhiều đến bao nhiêu.


“ Tướng Quốc, vốn chúng thuộc hạ tính toán đi đường thủy, nhưng sông Vị Hà đã đóng băng nên chỉ có thể dùng xe vận chuyển lương. Ý của đô đốc là nếu như triều đình có thể cung cấp xe ngựa vận chuyển thì chúng thuộc hạ tranh thủ đưa trăm vạn thạch vào kinh trước năm mới.”


“ Làm khó Trương Thượng thư nghĩ chu đáo đến như thế, chuyện này ta sẽ lệnh Thái phủ tự đi làm.” Bùi Tuấn cười gật đầu, quay sang hạ lệnh Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển: “ Đem lương thực trực tiếp vận chuyển đến kho Thường Bình. Trước hết bình ổn giá gạo Trường An.”


Phòng Tông Yển đáp ứng, lập tức tiến lên đi cùng Đỗ Mai làm thủ tục giao nhận. Bùi Tuấn thì đơn giản thông báo vài câu rồi liền leo lên xe ngựa trở về Đại Minh Cung. Chả mấy chốc, giá gạo Trường An đã lặng lẽ giảm xuống còn hai trăm văn một đấu.


“ Tướng Quốc, ngài có nghe thấy không, lại có người còn hô vạn tuế.” Bên trong phòng nghỉ Bùi Tuấn, Công Bộ Thượng Thư Vương Ngang vẻ mặt tức giận, trong mắt của hắn đã che dấu không nổi nội tâm ghen ghét, hung hăng vỗ bàn mà nói: “ Người này rõ ràng là đang mua chuộc dân tâm. Chúng ta quyết không thể dễ dàng tha thứ hắn càn rỡ như thế!”


Nếu như bảo Vương Ngang tự nhận cuộc đời này may mắn nhất việc gì thì đó chính là con mình không lấy Thôi Ninh làm vợ. Mặc dù con gái cuối cùng cũng gả cho Thôi Hùng, nhưng dù sao vẫn không có quan hệ trực tiếp với Thôi Viên


Ba năm trước đây, sau khi Thôi Viên rơi đài thì Vương Ngang liền dứt khoát nương nhờ Bùi Tuấn mà trở thành một con chó trung thực của lão. Vương Ngang biến chuyển, nhưng có một điều mà hắn lại thủy chung kiên trì không thay đổi. Đó chính là lòng ghen ghét đối với Trương Hoán. Từ lúc Trương Hoán lần đầu tiên đi vào dự chầu thì hắn liền có đối với Trương Hoán một loại cừu hận thấu xương. Loại Cừu Hận ban đầu đối với người thừa kế Gia chủ Trương gia đã biến đổi, nó có hơi giống rượu. Theo thời gian trôi qua thì nó lại càng thêm nồng đậm.


Mặc dù đối với Trương Hoán hận thấu xương, nhưng Vương Ngang hiển nhiên biết rõ Trương Hoán đã có thế lực hùng hậu, không phải hắn có thể trêu chọc. Hắn liền đem loại hận chôn sâu ở trong lòng, đặc biệt rất ít biểu hiện ra ngoài. Cho đến hai mươi ngày trước, một đội thuyền thần bí tập kích quân đội đóng ở Nghi Đô. Vương Ngang lập tức đoán được, đây chỉ có thể là quân đội Trương Hoán phái tới từ Thục Trung.


Giống như một ngọn đuốc cháy rơi vào trong vại chứa đầy dầu hỏa, lửa giận đọng lại quá lâu chợt bạo phát.


Dầu hỏa bốc cháy này cũng không thể gây tổn thương cho Bùi Tuấn tẹo nào. Dường như bên người Bùi Tuấn có một bước tường không nhìn thấy hắt ngược lại tất cả lửa giận của Vương Ngang.


Lão đang phê duyệt tấu chương, tư thái thong dong, thần sắc tĩnh lặng, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cơn giận dữ của Vương Ngang.. Lão thực sự không hề quan tâm lời của Vương Ngang sao?


Không! Đương nhiên không phải, khi thư mật từ quận Xương Hóa Hà Đông đưa tới thì Bùi Tuấn liền hoàn toàn rõ ràng dụng ý đích thực của Trương Hoán. Cũng rõ ràng là chân tướng sự kiện ám sát. Chu Thử ngu xuẩn lại thành hòn đá lót đường cho người khác tiến lên phía trước.


Trương Hoán là muốn hợp pháp cướp lấy Phượng Tường, mà mục đích cuối cùng chính là điều thứ ba trong ba điều kiện hắn đưa ra: Binh bộ


Ngay sau đó, tấu chương Hàn Khánh buộc tội Lý Mạc cũng đến. Một kế hoạch đầy đủ mà chu đáo chặt chẽ liền hiện ra rõ ràng ở trước mặt Bùi Tuấn. Bị đâm -- Hán Trung rung chuyển -- Lũng Hữu xuất binh -- Hoài Bắc khẩn trương - quân Bùi gia sang đông -- quận Xương Hóa di dân -- Lý Mạc bị buộc tội. Kế hoạch chu đáo chặt chẽ làm cho Bùi Tuấn than thở không thôi, nó như là một món đồ sứ tinh xảo khác thường làm lão không đành lòng đánh nát.


Sự thực, một vấn đề lương thực, một vấn đề Hán Trung chúng liền giống như hai sợi dây thừng đã trói chặt cả hai tay lão. Trương Hoán thì thong dong ở trước mặt lão chế luyện món đồ sứ tinh xảo này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom