• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 362

Nhóm dịch: Hồng Mai


Mà Vương Ngang trước mặt chẳng qua là một con ruồi đang ghé vào lỗ tai lão ong ong la hoảng mà thôi.


Bùi Tuấn viết xong câu cuối cùng, buông bút xuống bút rồi mỉm cười nói với Vương Ngang: “ Vương Thượng thư có nhận được thiếp mời của Trương Phá Thiên không?”


Tự nhiên nói một câu không đúng đề tài làm Vương Ngang ngẩn ra, hắn lập tức liền nhận ra, Bùi Tuấn không muốn nói về việc Trương Hoán. Vì một ít lương thực liền làm ngựa cưỡi cho người ta sao? Vương Ngang trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt hắn lại tươi cười mà nói: “ Ta đương nhiên nhận được, hình như là...”


Vương Ngang đang cố gắng nhớ lại kia thiếp mời đã bị hắn ném vào nhà vệ sinh, trên đó là ghi ngày nào nhỉ?


“ Ngày mười một tháng mười hai.” Bùi Tuấn thản nhiên nói: “ Cũng là ngày giỗ năm năm của Trương Nhược Hạo.”


Vương Ngang từ cửa lớn Trung Thư Tỉnh chán nản đi ra, ánh sáng bên ngoài rạng ngời làm mắt của hắn không mở ra được. Hắn đứng ở trên bậc thang ngây người một hồi rồi mới vô tình đi về phía kiệu êm dừng ở dưới bậc thang.


“ Trương gia cùng Vương gia là mấy đời thân nhau, hôm đó Vương Thượng thư cũng đi một chút đi!” Lời nói lãnh đạm của Bùi Tuấn phảng phất vẫn còn âm âm trong tai hắn. Phì... hừ! Dối trá, Vương Ngang nhịn không được hung hăng phun một bãi nước bọt. Còn không phải chính hắn tại Thái Nguyên đã giúp đỡ một người Trương gia sao?


“ Khởi kiệu. Hồi phủ!” Vương Ngang ngồi vào cỗ kiệu, cũng không muốn lại quay về phòng nghỉ.


Bốn người kiệu phu nâng kiệu lên, vừa mới đi hai bước thì Vương Ngang liền từ cửa sổ kiệu từ xa đã nhìn thấy vài tên binh lính kinh hoàng chạy về phía bên này. Kẻ cầm đầu trên tay vẫn còn cầm một cái bao thư màu đỏ. Hắn ngẩn ra, đó là quân báo khẩn cấp tám trăm dặm.


“ Dừng lại!”


Vương Ngang bước nhanh ra cỗ kiệu, ngăn cản tên lính báo tin “ Đã xảy ra chuyện gì?”


Tên lính báo tin cầm đầu thở hồng hộc đáp: “ Phượng Tường có chuyện lớn xảy ra. Tiết Độ Sứ Lý Mạc sợ tội tự sát, thân tín của hắn ở trong thành phát động nổi loạn. Ngay cả Liêu Trung Thừa cũng, cũng bị bọn họ giết.”


“ Cái gì!” Vương Ngang thất kinh, làm sao mà Quan Trung có thể phát sinh nạn binh hoả, hắn vội vàng lớn tiếng quát hỏi: “ Vậy hiện tại tình thế ra sao?”


“ Trương Thượng thư đang ở Phượng Tường đã dẫn quân bình định xong hỗn loạn, tất cả tướng lãnh tham gia nổi loạn toàn bộ bị trấn áp.”


Nỗi sợ trên mặt Vương Ngang đột nhiên biến thành chết lặng người. Hắn ngơ ngác đứng một hồi lâu rồi đột nhiên nhảy dựng lên mãnh liệt đưa tay đoạt lấy thư rồi xoay người liền hướng trên bậc thang chạy đi.


“ Tướng Quốc, Phượng Tường xảy ra đại sự!”


Ngày mùng sáu tháng mười hai năm Tuyên Nhân thứ sáu. Phượng Tường Tiết Độ Sứ Lý Mạc sợ tội tự sát làm xảy ra việc quân Phượng Tường nổi loạn. Ngự Sử Trung Thừa Liêu Huy đang ở Phượng Tường điều tra án Lý Mạc lừa gạt cũng không may gặp nạn. Còn Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Trương Hoán đang cùng Chu Thử ở Hán Trung giằng co lập tức từ huyện Trần Thương dẫn hai vạn đại quân tiến vào chiếm giữ thành Phượng Tường bình ổn phản loạn, đồng thời công khai chém giết hơn ba trăm trưởng quan cùng binh lính tham gia phản loạn và đốt phá cướp bóc.


Tin tức truyền tới Trường An, triều đình khen ngợi Trương Hoán cùng quân Lũng Hữu kịp thời bình định phản loạn, gia phong cho làm Phiêu Kị Đại Tướng quân, hưởng thực ấp năm nghìn hộ. Đồng thời bổ nhiệm Hàn Khánh làm Tiết Độ Sứ mới của quân Phượng Tường.


Không lâu sau, tình thế Hán Trung bởi vì Chu Thử dâng biểu tạ tội mà rốt cục cũng bình ổn trở lại. Thôi Khánh Công ở Hoài Bắc cuối cùng cũng không tiến công Hoài Nam. Cùng với một trận tuyết lớn bay lả tả trên không Quan Trung, năm vạn đại quân Lũng Hữu chánh thức rời khỏi Quan Trung quay về quận Khai Dương và quận Lũng Tây. Trung tuần tháng mười hai, Trương Hoán lại một lần nữa đi đến Trường An.


Vào lúc tình hình Hán Trung đang từ từ bình ổn, Thôi Khánh Công ở Hoài Bắc cũng bị ép phải từ bỏ ý đồ cướp lấy Hoài Nam. Cùng lúc cố nhiên là sợ hãi tám vạn đại quân của Bùi Tuấn giơ kiếm chỉ phía sau lưng mình, về phương diện khác cũng bởi vì Trương Hoán lại phái ba vạn quân từ Ba Thục viễn chinh đến đây trợ chiến. Thôi Khánh Công ý thức được Trương Hoán rất có thể cùng Bùi Tuấn liên thủ, hắn lập tức đem đại quân tập kết một lần nữa phân tán đến các nơi. Đồng thời vì là thượng thư triều đình nên nguyện ý vào kinh bẩm báo công việc. Một hồi chiến tranh sắp bộc phát cứ như vậy tan thành mây khói.


Sau khi giải quyết nguy cơ tại Hoài Nam, Lận Cửu Hàn liền dựa theo kế hoạch sớm định ra dẫn đội thuyền trở về địa điểm xuất phát. Một ngày kia, đội thuyền đến quận Ba Lăng ( nay Nhạc Dương ), bắt đầu chậm rãi hướng vào huyện Ba Lăng cặp bờ.


Ba trăm chiếc thuyền lớn dàn ngang mặt sông, buồm trắng như mây, thanh thế đồ sộ to lớnlàm cho hàng vạn người trong huyện thành Ba Lăng đến đây xem náo nhiệt. Khi bọn họ thấy từ trên thuyền đi xuống cũng không phải hàng hóa, mà là những đội binh lính võ trang hạng nặng thì bắt đầu có người sợ hãi lui bước. Nha dịch quản lý bến thuyền đã sớm chạy vào huyện thành để bẩm báo cho Huyện Lệnh cùng Thứ Sử, còn mấy chục binh lính phụ trách thu thuế cũng lặng lẽ nhằm hướng quân doanh đóng giữ tại quân Ba Lăng chạy đi.


Cũng như ở Nghi Đô, bởi vì có vị trí chiến lược trọng yếu, quận Ba Lăng Quận cũng có một ngàn quân Vương gia đóng. Quân doanh ở phần đất bên ngoài một trấn nhỏ cách bờ sông ước năm dặm. Trừ một ngàn quân đóng ra thì chung quanh quận huyện liền không còn lực lượng nào của Vương gia nữa. Cũng như quận Trường Sa cùng với quận Võ Lăng phía tây Động Đình hồ thì đều là Đoàn Luyện binh bình thường do Thứ Sử thống lĩnh để phụ trách an toàn của địa phương.


Suốt một buổi sáng, ba trăm chiếc thuyền lớn đều liên tiếp không ngừng đưa binh lính lên bờ, đồng thời tháo dỡ các loại quân nhu vật tư. Mãi cho đến lúc giữa trưa, ba vạn binh lính mới lên bờ toàn bộ bắt đầu tại một vùng đất rộng rãi dựng quân doanh tạm thời.


Giờ phút này, trên bến thuyền tất cả đều là binh lính đen ngòm. Bọn họ chỉnh đốn đội ngũ, vận chuyển vật tư, bận rộn khẩn trương mà có thứ tự nhưng lại lặng yên không tiếng động. Dân chúng đứng xem tuyệt đại bộ phận đều sợ đến quay về thành. Cũng khó trách, từ Đại Đường kiến quốc đến nay nơi này chưa từng phát sinh chiến tranh, loạn An Lộc Sơn cũng chủ yếu phát sinh tại lưu vực Hoàng Hà. Trong thành không nói người tuổi trẻ, mà ngay cả là người già nhất cũng chưa từng có gặp qua quân đội khổng lồ như vậy. Chỉ có mười mấy trai tráng gan lớn trốn ở trên cây, sau tảng đá len lén quan sát động tĩnh của quân đội. Nhưng trong đôi mắt bọn hắn lại không tự chủ được để lộ vẻ hâm mộ.


Lận Cửu Hàn ngồi trên thuyền đến khi một nhóm cuối cùng cặp bờ thì rốt cục mới bước chân lên mặt đất kiên cố. Nhưng cả người vẫn cứ hơi nghiêng nghiêng, phảng phất vẫn còn bồng bềnh trên mặt nước. Qua một lúc lâu, hắn mới dần dần quen với cảm giác trên đất bằng.


“ Tướng quân, Thứ Sử cùng Huyện Lệnh quân Ba Lăng đến.” Một người binh lính chỉ tay, chỉ thấy ngoài hai dặm có vài tên quan sở tại cùng mấy chục tên tùy tùng đi theo đang từ một sườn dốc hướng bên này đi tới. Đêm qua nơi này vừa mới có mưa, trên mặt đất hết sức lầy lội, qua một hồi lâu thì mấy tên quan viên mặc quan bào nhàu nhĩ bị dẫn tới trước mặt Lận Cửu Hàn.


Quận Ba Lăng là quận nhỏ, dân cư hơn năm vạn người. Thứ Sử họ Lưu hơn ba mươi tuổi, xuất thân tiến sĩ năm Khánh Trì thứ mười. Nghiêm khắc mà nói thì hắn cũng không phải người ngoài, hắn là con rể thứ năm của Trường Tôn Nam Phương, vừa mới rồi vẫn còn quay về Trường An chúc thọ nhạc phụ, trước hai ngày mới mang vợ theo quay về trong quận.


Trường Tôn Nam Phương là anh em vợ Thôi Viên cho nên Lưu Thứ Sử này liền tự xưng là người Thôi đảng. Nhưng mà hai năm trước Thôi đảng suy tàn, Bùi đảng đang lên, hắn liền một mực suy nghĩ làm thế nào mới có thể nhét được mình vào Bùi đảng. Nhưng lật đi lật lại gia phả đến mười tám đời tổ tông mà lại không có vấn đề liên quan gì dù chỉ nửa điểm cùng chữ Bùi.


Lưu thứ sử tiến lên thi lễ thật thấp “ Hạ quan là Thứ Sử quận Ba Lăng Lưu Nguyên, hoan nghênh tướng quân tạm nghỉ ở quận ta.” Hắn nói một cách rõ ràng khẩu âm Kinh thành, hy vọng có thể làm Đại tướng quân cao to này nể tình đồng hương.


Giọng Kinh thành của Lưu Thứ Sử xác thật gợi nỗi nhớ quê của Lận Cửu Hàn, hắn đưa bàn tay to kệch nặng nề đè lên bả vai gầy yếu của Lưu Thứ Sử. Nhìn vào mắt hắn rồi cũng dùng một khẩu âm Kinh thành rõ ràng mà nói: “ Ngươi yên tâm, trong cuộc sống sau này mà có đại ca thì sẽ không thể thiếu phần ngươi.”


Lưu Thứ Sử cơ hồ sợ hãi đến hôn mê bất tỉnh, một lúc lâu sau hắn mới lắp bắp hỏi: “ Tướng, tướng quân có ý tứ gì?” Dưới tình thế cấp bách, tiếng Kinh thành lại biến thành giọng điệu Ba Lăng khó hiểu.


Lận Cửu Hàn cởi mở cười một tiếng “ Không có gì, chúng ta nghe nói nơi này phỉ núi đông đảo, đặc biệt phụng mệnh đến trừ phiến loạn. Sau dăm ba năm lại quay về.”


Muốn sau năm ba năm mới quay về. Lưu Thứ Sử mắt đều xanh lè, hắn vội vàng giải thích: “ Nhưng, nhưng nơi này không có núi, càng không có phỉ. Tướng, tướng quân có phải đến nhầm địa phương hay không?”


“ Ai nói không có, nơi đó không phải đang đến sao?” Lận Cửu Hàn đưa một ngón tay chỉ về đường lớn phía xa. Chỉ thấy trên quan đạo xuất hiện hơn mười thớt chiến mã, trên lưng ngựa là quan binh toàn thân khôi giáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom