• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 363

Nhóm dịch: Hồng Mai


Lưu Thứ Sử cùng Huyện Lệnh hai mặt nhìn nhau. Hồi lâu thì Huyện Lệnh tiến lên khom người thi lễ mà nói: “ Tướng quân, kia không phải là phỉ, đó là quân Sơn Nam. Ở chỗ chúng ta có một ngàn quân Sơn Nam đóng.”


Lận Cửu Hàn ngửa mặt lên trời cười to “ Ta nói thổ phỉ chính là bọn họ.”


Hắn vung tay lên, lớn tiếng nói: “ Các huynh đệ đi tóm đám ôn dịch kia, cùng ta bắt nhóm thổ phỉ ngăn sông này đi.”


Quận Kim Thành, trước phủ Trương Hoán là một cảnh bận rộn. Hơn mười cỗ xe ngựa xếp thành một dãy thật dài, gần trăm tên binh lính đang leo lên trên xe ngựa vận chuyển hòm xiểng. Còn ở trên bậc thang, Bùi Oánh đang chỉ huy mấy binh lính lấy ra một cái rương trúc lớn.


“ Mọi người cẩn thận một chút, trên mặt đất có khả năng trơn, đừng té!”


“ Mẹ, con cũng đi hỗ trợ.” Trương Kỳ khoẻ mạnh kháu khỉnh tránh thoát tay của mẹ chạy đến một cái rương lớn trên mặt đất. Nhưng nó chỉ hao phí sức lực mà cái rương vẫn không nhúc nhích.


“ Con này, ở đó đều là sách của cha con. Con mới vài tuổi, như thế nào mà mang được.” Bùi Oánh vội vàng cười kéo con trai lại.


Bùi Oánh mấy ngày hôm trước nhận được thư của chồng bảo nàng sau năm mới mang con gái cùng nhau vào kinh để cả nhà người đoàn tụ. Vừa lúc lại có một đội xe vận lương hôm nay cần đi đến Trường An, Bùi Oánh liền quyết định mang người nhà cùng nhau theo xe lương vào kinh.


Trương Kỳ tinh nghịch một khắc cũng không dừng được. Nó đột nhiên thấy một con ngựa buộc ở cọc gỗ đang lặng yên ăn cỏ. Một người binh lính đang chải bờm sửa lông cho ngựa. Nó liền ngứa ngáy, lại thừa dịp mẹ không chú ý nhằm hướng dưới bậc thang chạy đi “ Con đi cưỡi ngựa!”


“ Coi chừng!” Bùi Oánh thét một tiếng kinh hãi, không đợi Trương Kỳ chạy xuống bậc thang thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay dài bế ngang nó lên, tung nó lên trời rồi lại đỡ. Trương Kỳ vui mừng lớn tiếng hô.


Người mới đến đúng là chủ soái Hà Tây Hạ Lâu Vô Kỵ mới từ Hà Tây chạy về. Mười ngày trước, hắn chỉ huy bốn vạn quân Đường cùng hai vạn quân tộc Thổ Phiên tiến hành trận quyết chiến cuối cùng ở gần Độc Đăng Sơn. Đôi bên ác chiến hơn hai canh giờ. Bởi vì Vương Tư Vũ dẫn một vạn kỵ binh từ sau lưng quân tộc Thổ Phiên đột nhiên đánh tới. Quân tộc Thổ Phiên hoàn toàn sụp đổ, hai vạn quân tộc Thổ Phiên ở Hà Tây trừ hai nghìn người bị bắt sống thì còn lại toàn bộ bỏ mình. Đến tận đây, toàn bộ Hà Tây được quân Đường thu phục.


Hạ Lâu Vô Kỵ bây giờ được phong làm Túc Châu đô đốc, Vân Huy tướng quân. Vương Tư Vũ thì được phong làm Sa Châu đô đốc, Trung Võ tướng quân.


Lần này Hạ Lâu Vô Kỵ chạy về quận Kim Thành là vì nhận được mật lệnh Trương Hoán, hạ lệnh hắn trấn thủ quận Kim Thành, nghiêm mật chú ý chiều hướng của Lý Chính ở Sóc Phương. Lý Chính mặc dù lập tức nghe lệnh rút quân khỏi Hội quận, nhìn thì như phong ba đã bình ổn. Nhưng Trương Hoán lại nhận được tin tức xác thật là ngay sau khi Bùi Y mới vừa đi, Lý Chính liền phái người bí mật đi sứ Hồi Hột.


“ Mạt tướng tham kiến phu nhân!” Hạ Lâu Vô Kỵ tiến lên hướng Bùi Oánh thi lễ.


Bùi Oánh cười cười hỏi: “ Hạ lâu tướng quân, chúc mừng ngươi có được quý tử.”


Nhắc tới con của mình, mắt Hạ Lâu Vô Kỵ lộ ra vẻ cảm kích sâu sắc. Khi hắn tại Tử Tuyền cùng tộc Thổ Phiên tác chiến thì vợ hắn đúng lúc sinh nở, cơ hồ khó sanh được con. Tất cả dựa vào Bùi Oánh chăm sóc từ đầu đến cuối mới khiến cho mẹ con bọn họ chuyển nguy thành an, cũng làm cho hắn cuối cùng có được một đứa con. Phần ân tình này, hắn ghi tâm khắc cốt.


Hạ Lâu Vô Kỵ yên lặng gật đầu, hắn quay đầu lại vẫy tay một cái. Một người binh lính dẫn đến một con ngựa nhỏ, yên ngựa, dây cương tất cả đầy đủ hết. Đây không phải ngựa non mà là một con ngựa đực lùn trưởng thành, tính tình ngoan ngoãn, ngoài ra thích hợp cho trẻ con cưỡi. Loại ngựa này tại Đại Đường cực kỳ hiếm thấy.


Hạ Lâu Vô Kỵ bế Trương Kỳ lên ngựa lùn cười nói: “ Đây là thủ hạ của thúc thúc tại thảo nguyên phát hiện được. Giờ cho cháu, cháu có vui không?”


Trương Kỳ hoan hỉ cực kỳ, nó kéo dây cương, miệng hô giá! Giá! giống như bắt chước kiểu thúc ngựa đi tới làm hai tên gia nhân sợ hãi một tả một hữu kéo dây cương lại, chỉ lo nó thực sự lao đi.


Bùi Oánh trong lòng cũng thập phần hoan hỉ, vội vàng thi lễ cảm ơn Hạ Lâu Vô Kỵ. Hạ Lâu Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ, hắn lại sai người ôm đến một cái bình đất rồi nói: “ Ở chỗ này chứa là đất Hà Tây, là thứ đô đốc cần. Mong phu nhân cùng mang vào kinh.”


Bùi Oánh gật đầu, sai người nhận lấy. Nàng thấy đồ đạc đã sắp xếp xong liền nói với gia đinh: “ Gọi tất cả mọi người lên xe đi! Chúng ta xuất phát.”


Hạ Lâu Vô Kỵ nhảy lên ngựa, lớn tiếng hạ lệnh cho Đô úy Hộ Vệ Doanh: “ Phu nhân cùng công tử lần này đi Trường An, ngươi phải nghiêm mật đảm bảo an toàn bọn họ. Nếu có nửa điểm sơ sót thì ngươi xách đầu tới gặp ta!”


“ Thuộc hạ tuân mệnh!”


Đô úy Hộ Vệ Doanh vung tay lên, tiếng kèn rõ to vang lên thật dài. Hai ngàn tên kỵ binh lập tức chỉnh đốn đội hình hộ vệ hơn mười cỗ xe ngựa ở chính giữa. Đại đội nhân mã chậm rãi khởi động nhằm hướng cửa thành phía tây lọc cọc phi đi.


Trận tuyết lớn bay lả tả lúc rơi lúc ngừng, phảng phất như những lớp chăn đắp lên Trường An. Ánh sáng ban ngày chuyển thành màu bạc cực kỳ xinh đẹp, mà ban đêm mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có những bông tuyết vụn như đang rửa bầu trời rồi rơi xuống dày đặc trên mặt đất rắn chắc.


Ban đêm Trường An rất ít thấy người đi đường, đại đa số mọi người đều ở lại trong phòng, túm tụm vây quanh chậu than cháy bập bùng để nói chuyện cùng người nhà, cùng bằng hữu về tình hình năm sau cùng tin mới ở Trường An.


Trên đường, ngẫu nhiên truyền đến tiếng cho hoang tru lên thảm thiết. Mấy bóng đen chạy như tia chớp qua góc phố lại mơ hồ truyền đến một trận gầm gừ cắn xé lẫn nhau. Một chiếc xe ngựa từ xa chạy như bay đến, xen lẫn vào tuyết rơi trong đêm yên tĩnh nên thanh thế kinh người. Nó nhanh chóng xẹt qua làm mấy con chó hoang tranh ăn hoảng sợ tản mát. Xe ngựa vào phường Vĩnh Lạc đến gần trước cửa phủ Trương Hoán thì ngừng lại. Một người đầu đội mũ trúc, toàn thân bó chặt trong quần áo đen của nữ nhân xuống xe ngựa bước nhanh lên trên bậc thang.


Trong thư phòng Trương Hoán ánh sáng rạng ngời mà êm dịu, ấm áp hợp lòng người, khói xanh lượn lờ từ lư đồng tản ra một mùi đàn hương nhàn nhạt. Ở một góc, Trương Hoán đang thoải mái nửa nằm trên cái ghế bành bằng tử đằng hắn yêu mến tập trung tinh thần đọc sách.


Từ sau khi hoàn thành tốt đẹp chiến lược Phượng Tường, cánh cửa phía tây của Quan Trung đã mở rộng. Hắn lập tức tăng quân ở quận Khai Dương đến năm vạn người, lại bổ sung thêm cho quân Phượng Tường đang có bốn ngàn người đạt tới một vạn hai nghìn người. Hơn nữa lại lệnh cho Hàn Khánh không đóng quân trong thành Phượng Tường nữa mà là chia quân đội trú tại Trần Thương, trấn Tà Cốc cùng với trấn Tử Ngọ để phòng ngự những quan ải hiểm yếu nối đến Hán Trung.


Cứ như vậy, phòng ngự phủ Phượng Tường liền chuyển hướng về phía nam, mà quận Khai Dương lại biến thành cửa phía tây Quan Trung. Nếu cần, thiết kỵ Tây Lương của hắn có thể tiến quân thần tốc chỉ hai ngày liền có thể đến Trường An.


Sau khi hoàn thành chiến lược Phượng Tường, mục tiêu kế tiếp của hắn là Binh Bộ Thị Lang, hoàn toàn khống chế Binh bộ. Mặc dù căn bản Thôi Ngụ đã biến thành chức suông, nhưng muốn hắn nhượng lại chức Binh Bộ Thị Lang thì vẫn còn cần phí thêm công sức suy nghĩ.


Lúc này, ngoài cửa vọng vào tiếng thân binh bẩm báo “ Đô đốc, trong cung có người đến. Là Lý tiểu thư.”


“ Mời nàng đi vào.”


Trương Hoán ngồi thẳng người, hắn đã thật lâu không nhìn thấy Lý Phiên Vân, thậm chí cũng không có tin tức của nàng, phảng phất giống như mất tích. Chỉ chốc lát, Lý Phiên Vân mang theo một luồng khí lạnh đi vào thư phòng Trương Hoán.


Nàng bỏ cái mũ trúc xuống nhìn Trương Hoán cười cười, lại cởi áo khoác ngoài cũng đưa cho nha hoàn. Đã lâu không gặp, nàng gầy rất nhiều, sắc mặt tái nhợt. Ngũ quan mặc dù vẫn tinh sảo, nhưng đã không có thần thái hào hứng lúc trước, nhìn ra được là nàng không được như ý cho lắm.


Ba năm vừa rồi, Thôi Tiểu Phù đối với nàng càng ngày càng xa lánh, đã không hề tín nhiệm nàng giống như từ trước nữa. Ngoài ra sau khi đề bạt một người Nội thị Tổng quản liền tước đoạt quyền chưởng tỳ của Lý Phiên Vân, chỉ vẻn vẹn coi nàng là một sứ giả. Mà hết thảy điều này đều bởi vì Trương Hoán mỗi một ngày hùng mạnh hơn, thân phận đặc thù của hắn đã khiến cho Thôi Tiểu Phù bất an.


“ Ta đã nghĩ tới thăm ngươi một chút từ rất lâu rồi, nhưng đoạn thời gian vừa rồi không tiện.”


Lý Phiên Vân ngồi xuống. Nha hoàn mang trà nóng cho nàng, hai tay nàng ôm chén trà nóng hổi lại ân cần hỏi han: “ Ngươi trúng tên thế nào?” “ Đại tỷ thật sự cũng không nhìn ra được sao?” Trương Hoán nhìn chăm chú vào Lý Phiên Vân, khẽ cười nói.


“ Nhìn ra cái gì, ngươi là chỉ Phượng Tường?” Lý Phiên Vân khẽ lắc đầu “ Ngươi cho rằng ta mà lại đoán không ra? Ngươi dùng kế diệt Quắc ta đã sớm rõ ràng, ta vì nghe ngự y nói ngươi thật sự bị trúng tên mới hỏi ngươi. Còn như thương thế kia là do ai làm thì ta không quan tâm.”


Nói đến này, Lý Phiên Vân do dự một phen rồi tiếp tục: “ Chuyện này thu xếp thật rất hoàn hảo. Ngay cả Thôi Tiểu Phù cũng đều nhìn không ra, trong chuyện Lý Mạc nếu như nàng ta biết sau lưng là ngươi thao túng thì nàng ta liền tuyệt sẽ không theo cùng Bùi Tuấn truy cứu trách nhiệm Lý Mạc. Hôm qua nàng ta vẫn còn vì chuyện này mà giận dữ đánh một người cung nữ cơ hồ sắp chết.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom