• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 364

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Ngươi cùng Thái Hậu trong lúc này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Trương Hoán đột nhiên nghe ra thâm ý trong lời của Lý Phiên Vân.


Lý Phiên Vân nhìn chăm chú mũi chân một hồi lâu không nói gì. Một lúc lâu sau khóe mắt nàng dưới ánh đèn tựa hồ lóe ra một vẻ long lanh. Trương Hoán im lặng, bao nhiêu năm nay hắn cơ hồ đã quên Đại tỷ của mình cũng là một người nữ nhân có thất tình lục dục. Nàng xuất gia tu đạo không phải là cử chỉ cam tâm tình nguyện. Tình cùng ái đối với nữ nhân từ nhỏ sống trong cừu hận quả là quí giá.


“ Đại tỷ”


Vẻ sắp khóc của Lý Phiên Vân đã biến mất, trên mặt lại đổi thành sự kiên cường giống như bức tượng điêu khắc đúng là trong ngoài không đồng nhất.


“ Hoán đệ, ta một mình xuất cung gặp đệ nên nàng ta cũng không biết. Vốn định viết phong thư, nhưng ta nghĩ muốn tận mắt gặp. Thời gian không nhiều lắm, ta liền nói ngắn gọn.”


Lý Phiên Vân trầm tư chỉ chốc lát lại nói: “ Ngươi quật khởi cũng không phải là điều mọi người mong muốn. Có người là ghen ghét, có người là cừu hận, nhưng cũng có người là sợ hãi. Ngươi phải biết rõ tất cả kẻ địch của ngươi, cũng cần rõ ràng nhược điểm của mình, còn cần hiểu rõ ai có thể trợ giúp ngươi, ai sẽ trở thành người bên cạnh ngươi. Những điều này trong lòng ngươi đều hẳn là biết. Vi Ngạc bị ngươi cướp lấy cơ nghiệp, Vương Ngang xưa nay có hiềm khích, đó là một loại ghen ghét. Thôi Khánh Công, Chu Thử không giống thế, vì ngươi lại là trở ngại trên đường của bọn họ. Bọn họ đối với ngươi chính là cừu hận. Thân phận đặc thù của ngươi uy hiếp đến địa vị Thôi Tiểu Phù. Còn có đám người Lý Cầu năm đó tích cực lật đổ phụ vương, loại người này đối với ngươi chính là sợ hãi. Kẻ ngồi trên cao như Bùi Tuấn, người giấu ở trong bóng tối như Thôi Viên, thái độ bọn họ lại có thể ảnh hưởng một nhóm người. Phải nói con đường phía trước của ngươi cũng không phải một đường bằng phẳng. Tỷ tỷ chỉ hy vọng ngươi lúc nào cũng cần phải duy trì tỉnh táo từng khắc. Ngươi phải nhớ kỹ, đấu tranh chánh trị chưa bao giờ thương hại người yếu.”


Nói xong, Lý Phiên Vân lấy ra một phong thơ đặt ở trên bàn rồi gượng gạo cười nói: “ Một chút suy nghĩ của ta đều viết ở bên trong này, một mình ngươi xem đi.”


Lý Phiên Vân mặc thêm áo khoác, cầm mũ trúc từ trên bàn, nàng nhìn thoáng qua Trương Hoán rồi thấp giọng nói: “ Ta đi.”


“ Đại tỷ!” Trương Hoán một mực im lặng không nói đột nhiên gọi nàng lại “ Tỷ cứ ở bên cạnh ta đi!”


Lý Phiên Vân dừng bước, hai vai có chút có chút run rẩy. Nhưng nàng chần chờ chỉ trong chớp mắt rồi lại yên lặng đội mũ trúc, cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi.


Lý Phiên Vân đi, trong phòng tựa hồ còn giữ lại một cơn ớn lạnh do nàng mang đến. Trương Hoán lại ngồi trở lại cái ghế bành mây của mình, ánh mắt chuyên chú nhìn trần phòng. Hắn cũng không hề suy nghĩ đến lời của Lý Phiên Vân mà là đang nhớ lại thời thơ ấu của mình, nhớ đến Hộ Trạch hà đóng băng của Trương gia, đến phiến cửa gỗ cũ nát kia cùng với những đêm tối luôn dài dằng dặc mà cô độc. Trong vô thức, ánh mắt của hắn từ từ rơi xuống một phong thiếp mời ở trên bàn. Ngày mười một tháng mười hai, cũng là ngày mai.


Tuyết vẫn rơi thật sự lớn. Trời đất mù mịt mơ hồ vẫn lộ ra một màu đỏ quỷ dị, những bông tuyết mảnh mai dày đặc thỉnh thoảng lại cuốn lên ở trong gió. Bên ngoài hai mươi thước liền không nhìn rõ tình huống bốn phía.


Xe ngựa của Lý Phiên Vân chạy như bay lọt vào Cửu Tiên môn Đại Minh Cung trước khi tiếng trống cuối cùng vang lên. Nàng xuyên qua các cửa cung trùng điệp để trở lại gian phòng của mình. Lý Phiên Vân hiện tại ở tại một lầu các sát bên cạnh Lân Đức Điện. Nơi này giống như là chỗ Thôi Tiểu Phù xử lý công vụ địa phương, cách chỗ nội cung nàng ta ở khá xa. Từ ba năm trước đây sau khi Lý Phiên Vân đi sứ Lũng Hữu trở về, thời gian buổi tối có thể nhìn thấy Thôi Tiểu Phù cũng càng ngày càng ít đi, giống như là ban ngày cũng chỉ có tùy tùng hầu hạ cho nàng ta.


Trong phòng rất tối, nhưng đốt chậu than lên thì không tính quá lạnh. Trong bóng tối, lửa than lúc sáng lúc tối. Trong không khí thoang thoảng một loại mùi vị của hơi người, nơi này là phòng ngủ của nàng. Mấy người cung nữ ở tại gian ngoài cũng không thấy bóng dáng.


Lý Phiên Vân thở dài. Nàng bước nhanh đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Một làn gió lạnh thấu xương ập vào mặt, xa xa là một vầng trăng tròn ửng đỏ lơ lửng giống hệt mặt gương bạc trên ao Thái Trì. Sự quỷ dị nói không ra lời trong đêm vắng lạnh.


“ Ai!” Lý Phiên Vân đột nhiên cảm giác được trong phòng có người, thân hình nàng chớp động, một thanh trường kiếm lạnh như băng trên tường đã xuất hiện ở trong tay nàng.


“ Ra đi!” Trường kiếm chỉ thẳng cửa sổ phía đông.


Đèn trong phòng đột nhiên sáng, từ phòng trong đi ra hai người. Chỉ thấy trên ghế bành ở dưới cửa sổ phía đông đang ngồi đúng là Thái Hậu Thôi Tiểu Phù. Mà ở sau lưng nàng là một người thị vệ trẻ tuổi vóc người cao, dung mạo tuấn tú đứng đấy.


“ Vân, ngươi quá kích động.” Thôi Tiểu Phù điềm đạm cười nói, nhưng ánh mắt của nàng cũng hơi lạnh nhạt.


“ Ta chờ ngươi đã gần một canh giờ. Nói cho ta biết, ngươi đi đâu?”


Ánh sáng trắng nhàn nhạt mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt non mịn mà đầy đặn của nàng, phảng phất màu đỏ sậm quỷ dị kia của trăng tròn cũng chiếu vào trên mặt của nàng.


Kiếm của Lý Phiên Vân vẫn lóe ánh sáng lạnh, nàng chán ghét liếc liếc mắt nhìn gương mặt đầy vẻ nịnh nọt kia phía sau Thôi Tiểu Phù.


“ Ngươi cứ đi ra ngoài.” Thôi Tiểu Phù đọc hiểu được kiếm ngữ của Lý Phiên Vân.


Thị vệ tên là Dương Thanh Nhất, là em của Dương Phi Vũ. Hai tháng trước vừa mới tiến vào làm thị vệ, hiện tại đã thăng là Thị vệ Chấp qua trưởng, là hộ vệ thiết thân của Thôi Tiểu Phù.


Dương Thanh Nhất ngẩn ra, hắn lập tức điềm đạm nói: “ Thái Hậu, ta phải bảo vệ ngươi.”


Vừa dứt lời, bốp một tiếng giòn tan, trên mặt Dương Thanh Nhất có thêm năm dấu tay. Thôi Tiểu Phù điềm nhiên nói: “ Ý chỉ của Ai gia có thể cãi lời sao?” “ Vâng!” Dương Thanh Nhất bưng mặt liếc nhìn Lý Phiên Vân với ánh mắt cay nghiệt, gương mặt tuấn tú bởi vì méo mó mà trở nên xấu xí khác thường. Hắn bước nhanh lui xuống.


Thanh kiếm của Lý Phiên Vân từ từ thu hồi, nàng ngẩng mặt lên lạnh lùng nói: “ Thái Hậu, ngươi nên luôn chú ý danh dự, hiện tại không phải sợ quần thần chê ngươi sao?”


Thôi Tiểu Phù cười cười, nàng chắp tay đi tới bên cạnh Lý Phiên Vân nhìn vầng trăng tròn trên ao Thái Dịch. Một lúc lâu mới thở dài một hơi mà nói: “ Tham gia công việc sáu năm, ta vẫn hai bàn tay trắng. Ta đã già, mệt mỏi. Người khác muốn nói gì, cứ để bọn họ nói đi thôi!”


Ánh mắt của Lý Phiên Vân cũng trở nên dịu dàng, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ. Nàng thấp giọng nói: “ Ngươi nếu như không muốn theo đuổi công việc, ta sẽ cùng ngươi đi dạo. Còn nhớ rõ ngươi đã từng nói đến Dao Trì của Tây Vương Mẫu sao? Truyền thuyết nơi đó có Phi Thăng Tiên Thảo, còn có mặt trời mọc ở Thái Sơn.”


“ Đủ rồi!” Giọng của Thôi Tiểu Phù trở nên lạnh lùng mà vô tình “ Vấn đề ta hỏi ngươi vẫn còn chưa trả lời đó?”


Mặt Lý Phiên Vân thoắt trở nên trắng bệch, nàng liên tục lui về phía sau vài bước, trong đôi mắt hiện lên một vẻ buồn đau “ Ngươi biết rất rõ ràng ta đi đâu.”


“ Hừ!” Thôi Tiểu Phù nặng nề hừ một tiếng rồi trở lại trên chỗ ngồi, ánh mắt phức tạp mà mâu thuẫn. Đột nhiên, nàng nện mạnh xuống cái bàn, phanh! Một tiếng vang thật lớn. Gương đồng trên bàn rơi xuống trong ban đêm yên tĩnh cực kỳ chói tai.


“ Ngươi dám phản bội ta!”


Dương Thanh Nhất ngoài cửa lập tức xông vào, hắn nghe thấy được Thôi Tiểu Phù nghiến răng nghiến lợi nên trường đao Ngân Trang bên hông rút ra một nửa. Hắn hung tợn chăm chú nhìn Lý Phiên Vân. “ Cút ta khỏi phòng của ta!” Tâm tư Lý Phiên Vân bị thương tổn sâu sắc, nàng không liếc nhìn Thôi Tiểu Phù mà đi một bước về phía Dương Thanh Nhất, kiếm trong tay run nhè nhẹ. “ Ngươi còn dám nghe lén, ta làm thịt ngươi!”


Dương Thanh Nhất bị sự uy hiếp của Lý Phiên Vân làm chấn đông. Mắt hắn lộ ra một vẻ khiếp sợ lại nhìn qua Thôi Tiểu Phù. Thôi Tiểu Phù không nhịn được vung tay lên “ Ngươi đi xuống chờ ở dưới lầu!”


Đợi hắn đi rồi, Thôi Tiểu Phù khom lưng nhặt gương đồng lên trả lại chỗ cũ. Nàng lại thở dài một hơi rồi nói: “ Vân, đừng trách ta. Gần đây trong lòng ta rất buồn phiền. Mắt thấy Mạc nhi mỗi một ngày lớn lên, mà ta lại mỗi một ngày già đi. Năm tháng khó níu giữ lại, nhưng không ai có thể nghe ta kể rõ nội tâm cô độc.”


“ Ngươi là trong lòng không an tâm về quyền lực.” Lý Phiên Vân ngồi xuống, nàng bình tĩnh nói: “ Ngươi là sợ hãi đệ đệ của ta, hắn mỗi một ngày một cường đại khiến ngươi đứng ngồi không yên. Phù tỷ, vô dụng, sớm muộn gì sẽ có ngày nào đó.”


“ Nói bậy!” Thôi Tiểu Phù quắc mắt, nàng nhìn chăm chú Lý Phiên Vân gằn từng chữ: “ Ta chính là muốn cho ngươi tận mắt nhìn, đến tột cùng có ngày nào đó hay không.”


Nói xong, bà giống như một trận gió đi ra ngoài, đi ra đến cửa thì lại nghe thấy âm thanh tĩnh táo dị thường của Lý Phiên Vân. “ Ta sẽ xin hắn không giết ngươi.”


Thân thể Thôi Tiểu Phù chấn động, nàng Hừ! một tiếng cười lạnh, cũng không quay đầu lại mà đi.


Dưới ánh trăng lành lạnh, thân kiếm của Lý Phiên Vân hắt lên khuôn mặt trắng bệch của nàng. Một lúc lâu, chỉ nghe Lý Phiên Vân thì thào nói nhỏ “ Phù tỷ, ngươi chẳng lẽ thật không biết vì cớ gì ta vẫn còn ở lại trong cung sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom