• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 452

Nhóm dịch: Hồng Mai


“ Vương Tướng quân, bọn họ chính là hậu duệ của dũng sĩ trường chinh năm đó.” Người nói chuyện chính là một lão tướng hơn năm mươi tuổi tên là Lỗ Dương. Lão cũng là tướng lãnh quân Đường lưu thủ Tây Vực, làm Trấn Thủ Sứ Sơ Lặc. Lần này sau khi Vương Tư Vũ đưa bọn họ quay về Đôn Hoàng thì lão lại chủ động xin đi giết giặc, theo đại quân tây tiến, là quan dẫn đường cho Vương Tư Vũ.


Lão nhìn những dân chúng hoan hô này mà nói thập phần cảm khái: “ Trong lúc người Thổ Phiên thống trị, bọn họ bị chịu phân biệt đối sử, gánh chịu thuế má nặng nhất, cuộc sống thập phần khốn khổ. Cho nên bọn họ phần lớn ở loại nhà xây đơn sơ từ bùn. Quân Đường đến, người cao hứng nhất ắt là bọn họ.”


Vương Tư Vũ yên lặng gật đầu, đoạn lịch sử này hắn đã biết đến. Năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm, Huyền Tông hoàng đế từ các nơi chọn người tráng kiện, xưng là dũng sĩ trường chinh, liền cùng người nhà bọn họ đến trấn thủ Tây Vực. Đồng thời thu xếp cho bọn họ là quân hộ, nhiều thế hệ ở An Tây lập đồn điền trông giữ biên cương. Sống mấy chục năm, bọn họ có nhà cửa của mình, có điền sản của mình, thậm chí còn cùng dân bản xứ kết hôn, dần dần đã an cư lạc nghiệp tại An Tây. Nhưng bọn hắn thủy chung không có quên ghi nhớ cố quốc của mình, thủy chung vẫn duy trì phong tục cùng truyền thống người Hán. Sau khi tộc Thổ Phiên chiếm lĩnh An Tây, thân phận đặc thù của bọn họ cũng khiến cho bọn họ trở thành một tộc người bị áp bức nặng nhất.


Hiện tại quân Đường xa cách mấy chục năm lần nữa lại đến, sao mà không làm cho bọn họ vui mừng khôn xiết.


“ Lỗ Dương, Lỗ Tướng quân!” Đột nhiên trong đám người hoan nghênh có người lớn tiếng hô lên. Lỗ Dương ngẩn ra, lão theo tiếng la nhìn lại, chỉ thấy trong đám người chen ra một lão tăng đầu bóng lưởng đang vẫy tay với mình.


Lỗ Dương nhận ra lão liền vội vàng nhảy xuống ngựa, chắp tay thi lễ với tăng nhân kia “ Đại sư như thế nào mà ở tại Quy Tư?”


“ Ta vừa mới từ Sơ Lặc đến, chuẩn bị quay về Trường An.”


Vương Tư Vũ ở bên cạnh nghe giọng của lão tăng tựa hồ là người Trường An, hơn nữa là từ Sơ Lặc mà đến thì trong lòng hắn không khỏi chấn động. Hắn liền cũng xuống ngựa tiến lên trước cười nói: “ Lỗ Tướng quân, vị đại sư này là?”


Lỗ Dương vội vàng kéo tăng nhân đến giới thiệu: “ Vị đại sư này nguyên lai cũng là quan viên Đại Đường chúng ta, tên tục gọi là Xa Phụng Triêu. Bốn mươi năm trước đi sứ Kiện Đà La quốc rồi xuất gia ở nơi này, theo Tam Tạng pháp sư tu hành, có pháp danh là Đạt Ma Đà Đô.”


Vương Tư Vũ bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chắp tay thi lễ “ Nguyên lai là Đại sư tiền bối, vãn bối thất lễ.”


“ Không dám! Không dám!” Đạt Ma Đà Đô vội vàng đáp lễ “ Đại Tướng quân dẫn nghĩa quân thu phục cố thổ Đại Đường chúng ta, bần tăng thực là kính nể.”


Vương Tư Vũ lại thi lễ, thành khẩn nói: “ Ta vừa mới nghe Đại sư từ Sơ Lặc mà đến, có thể nói một chút tình hình người Thổ Phiên cho ta hay không?”


Đạt Ma Đà Đô lại mỉm cười bảo: “ Ta trên thực tế là từ Thổ Hỏa La mà đến, ta không những nói được cho tướng quân một chút về tình huống tộc Thổ Phiên, cũng lại có thể nói cho tướng quân một chút về tình huống người Đại Thực. Tin tưởng tướng quân nhất định sẽ càng cảm thấy hứng thú.”


Hạ tuần tháng bảy, tình thế An Tây phát sinh biến hóa như vở hí kịch. Cánh quân của Vương Tư Vũ thừa dịp tộc Thổ Phiên rút lui về phía tây, còn Hồi Hột bị kiềm chế nên nhân cơ hội tiến vào, một lần công chiếm Yên Kỳ, Quy Tư, chọc gậy bánh xe của tộc Thổ Phiên cùng Hồi Hột. Lúc này Hiệt Kiền Già Tư đã không đường thối lui, dưới tình thế cấp bách hắn cả đêm phái mười mấy tên mang tin tức theo các đường khác nhau xông ra, nhằm hướng Đại Hãn ở Bắc Đình cầu cứu. Nhưng hắn không biết, Trung Tinh Khả Hãn cùng Trương Hoán giằng co gần nửa tháng lúc này cũng lâm vào hoàn cảnh nguy ngập.


Phàm là tân quân một nước lên ngôi thì luôn nội trước ngoại sau. Chấn chỉnh nội chính, giết nghịch thần để củng cố vương vị, nhưng Hồi Hột Trung Tinh Khả Hãn lên ngôi chưa kịp hai tháng liền tác chiến đối với bên ngoài. Đầu tiên là phái Hiệt Kiền Già Tư chỉ huy mười vạn đại quân Nam chinh. Sau đó khi bị quân Đường cắt đường về thì Trung Tinh Khả Hãn liền cử đại quân xuôi nam cứu viện khiến cho kinh thành trống rỗng, đây là phạm vào tối kỵ của tân quân lên ngôi.


Ngay tại lúc Trung Tinh Khả Hãn xuất binh mới chỉ gần mười ngày, nghĩa đệ Thác Bạt Thiên Lý có hai đại bộ lạc Phó Cố, A Bố Tư ủng hộ đang ở biên giới với Đường liền dẫn năm vạn đại quân quay về Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Lại được Tương Mặc Xuyết Đạt Kiền ủng hộ, hắn tuyên bố phế truất Trung Tinh Khả Hãn, lập con thứ của Đăng Lợi Khả Hãn trước đây kế thừa hãn vị, xưng là Anh Vũ Khả Hãn. Chính hắn thì tự phong là đại tướng, thống lãnh đại quyền của quân Hồi Hột.


Tin tức quốc nội phát sinh kịch biến rất nhanh đã truyền tới tai Trung Tinh Khả Hãn đang cùng Trương Hoán giằng co. Trung Tinh Khả Hãn năm nay ước hơn ba mươi tuổi, thân thể có vẻ yếu ớt, từ lúc cha hắn vẫn còn là đại tướng Hồi Hột thì hắn là một tay nổi danh du đãng trong kinh Hồi Hột. Năm đó khi Bùi Minh Viễn đi sứ Hồi Hột thì hắn nhận tiền của Bùi Minh Viễn, thu xếp gặp mặt cùng cha mình.


Sự đáng khinh đó cũng thay đổi, sau khi cha hắn kế nhiệm Hồi Hột Khả Hãn, hắn làm Vương Tử nên cũng thu lại tính tình bừa bãi. Bắt đầu lo lắng đến đại sự quân quốc. Hắn cũng cho rằng văn hóa Trung Nguyên vững chắc, lịch sử xa xưa nên cũng không phải Hồi Hột có khả năng thay thế được. Còn phương tây là khu vực rộng lớn, người ở rất thưa thớt, lại có Đột Quyết đặt nên móng văn hóa căn bản, cùng tập tục Hồi Hột có kế thừa nên thích hợp để người Hồi Hột thống trị. Bởi vậy hắn cũng cực lực duy trì quốc sách tây tiến do phụ thân định ra.


Sau khi hắn lên ngôi không bao lâu, hắn liền hùng tâm hừng hực phái Đại tướng thu phục Bắc Đình, tiến sát An Tây. Ý đồ lấy chiến quả huy hoàng để bịt miệng tù trưởng các bộ lạc nhằm củng cố vương vị Khả Hãn của hắn. Chỉ tiếc lòng người khó dò, người được phụ thân hắn tán thưởng nhất, quý tộc Đảng Hạng Thác Bạt Thiên Lý không ngờ lại cướp đi hãn vị của hắn.


Trung Tinh Khả Hãn chắp tay đằng sau đi nhanh qua lại trong đại trướng. Hắn đã từ trong cơn vừa sợ vừa giận lúc ban đầu tỉnh táo lại. Hiện tại hắn đang suy nghĩ làm như thế nào có thể đoạt lại hãn vị. Trong lòng hắn rất rõ ràng, sở dĩ Thác Bạt Thiên Lý có thể đoạt vị thành công lại được rất nhiều bộ lạc ủng hộ, mấu chốt ở chỗ phụ thân hắn năm đó đã đoạt vị. Nhưng cho dù nói như thế nào thì hắn tuyệt sẽ không cam tâm không công vứt bỏ Đại Hãn vị của mình như vậy.


Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười nhẹ: “ Khả Hãn phải chăng đang phát rầu?”


Trung Tinh Khả Hãn quay đầu lại, chỉ thấy một người đứng ở cửa trướng. Lại là một nghĩa đệ khác của hắn Dược La Cát Linh. Dược La Cát Linh vốn là người Hán tên là Lữ Cát Linh. Trong loạn An Lộc Sơn trốn theo cha mẹ về Hồi Hột. Sau cha mẹ đều mất, hắn bị bán đi cuối cùng thuộc về Tể Tướng Hồi Hột Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền làm nô trong quý phủ. Bởi vì hắn thông minh lanh lợi nên rất được Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền yêu thích, liền thu nhận hắn làm con nuôi. Sau khi Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền đăng vị Khả Hãn, liền ban cho hắn họ của quý tộc Hồi Hột Dược La, đổi tên là Dược La Cát Linh.


Lần này Trung Tinh Khả Hãn tự mình dẫn đại quân trợ giúp An Tây, hắn liền làm quân sư đi theo. Trung Tinh Khả Hãn thấy hắn đi vào liền phảng phất như tìm thấy một khúc gỗ cứu mạng, vội vàng kéo hắn vào lều lớn. Trước hết đơn giản nói một lần về tình huống, cuối cùng bảo: “ Lần này Thác Bạt Thiên Lý tạo phản, vi huynh đã tâm thần đại loạn. Mong rằng đệ dạy thượng sách cho ta.”


Dược La Cát Linh nghe nói Thác Bạt Thiên Lý lập tân quân khác thì hắn cũng lấy làm kinh hãi mãnh liệvô cùng. Nhưng hắn lập tức liền tỉnh táo lại, hắn hơi hơi trầm ngâm liền nói: “ Khả Hãn không nên sốt ruột, thần cho rằng chuyện vẫn còn có cách vãn hồi.”


Trung Tinh Khả Hãn vui mừng vội vàng kéo hắn ngồi xuống mà la lên: “ Ngươi nói mau, ta nên làm gì bây giờ?”


Dược La Cát Linh suy nghĩ một chút liền nói: “ Hiện tại Khả Hãn trong tay còn có bảy vạn nhân mã, còn có Hiệt Kiền Già Tư kia cũng hơn bảy vạn quân tổng cộng thành mười lăm vạn. Từ binh lực đối lập thì mạnh hơn so với Thác Bạt Thiên Lý. Mấu chốt là cần tranh thủ thời gian, cần trước khi lòng quân tan rã đã quay về đô thành. Nếu không một khi Thác Bạt Thiên Lý dùng người nhà để uy hiếp binh lính thì tất cả đều xong.”


Trung Tinh Khả Hãn mặt mày nhăn tít, hắn do dự một lúc lâu mới nói: “ Ta cũng biết cần tranh thủ thời gian. Nhưng hiện tại chúng ta giằng co cùng quân Đường, còn Hiệt Kiền Già Tư cũng khốn với An Tây, muốn ta làm thế nào mới tốt?”


Dược La Cát Linh cười “ Cái này cần xem Khả Hãn có thể nhượng bộ hay không.”


“ Ngươi là nói buông tha cho An Tây, Bắc Đình.” Trung Tinh Khả Hãn lắc đầu, thở dài nói: “ Quân Đường cùng ta giằng co đến bây giờ thì sẽ muốn tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Hiện tại tình thế bất lợi với ta, Trương Hoán sao có thể từ bỏ cơ hội tiêu diệt toàn bộ quân ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom