• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 454

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trung Tinh Khả Hãn ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Trương Hoán, hắn kỳ thật đã gặp Trương Hoán. Nguyên lai tên của hắn là Đốt Mạc La Đạt Kiền. Năm đó khi Trương Hoán đại phá Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì hắn đã từng là một người quý tộc Hồi Hột trẻ tuổi bị quân Đường bắt làm tù binh. Có điều là lúc ấy hắn vẫn còn không đáng để mắt tới, không được Trương Hoán coi trọng mà thôi.


Trung Tinh Khả Hãn cười cười, đáp lễ: “ Trương Đô đốc cùng Hồi Hột chúng ta quan hệ sâu đậm. Hy vọng bổn Hãn hôm nay đến đây, có thể có thu hoạch.”


Trương Hoán thấy hắn có thể nói một thứ Hán ngữ lưu loát liền vui vẻ cười nói: “ Mời Khả Hãn vào trong đại trướng nói chuyện.”


Tháng bảy năm Tuyên Nhân thứ bảy, trong Hồi Hột quốc phát sinh nội loạn nghiêm trọng, Thác Bạt Thiên Lý dẫn quân đánh vào đô thành, tuyên bố huỷ bỏ Trung Trinh Khả Hãn, mặt khác lại lập tân hãn. Việc này lại được rất nhiều quý tộc Hồi Hột trung với Đăng Lợi Khả Hãn trước kia ủng hộ. Trước nguy cơ nghiêm trọng về chấp chính, Trung Trinh Khả Hãn đang giằng co cùng quân Đường tại Bắc Đình xa xôi bị buộc bất đắc dĩ giảng hòa với quân Đường. Song phương sau hai ngày đàm phán rốt cục đạt được nhất trí, Trung Trinh Khả Hãn lấy hình thức văn bản thừa nhận Bắc Đình cùng An Tây thuộc sở hữu Đại Đường, đồng thời hạ lệnh cho Hiệt Kiền Già Tư ở An Tây bỏ vũ khí xuống, đầu hàng quân Đường. Mà quân Đường hứa hẹn quân Hồi Hột An Tây sau khi bỏ vũ khí có thể đi qua, đồng thời sau khi rời khỏi Bắc Đình sẽ trả lại vũ khí.


Đồng thời, Trương Hoán cũng xác định rõ tỏ vẻ ủng hộ Trung Trinh Khả Hãn trở về hãn vị, khi cần thiết quân Đường có thể cung cấp viện trợ. Cuối tháng bảy, tin tức Khả Hãn cùng quân Đường giảng hòa hãy còn chưa đến An Tây, Hiệt Kiền Già Tư hai mặt thụ địch định mở đường về bắc. Quyết chiến cùng quân Đường tại phía bắc Bác Tư Đằng Hồ, lại bị quân Đường nam bắc giáp công mà đại bại. Quân Hồi Hột nam chinh tử thương gần nửa. Mấy ngày sau, Trung Trinh Khả Hãn hạ lệnh bỏ vũ khí truyền tới An Tây, Hiệt Kiền Già Tư cạn sạch lương thảo cũng biết chuyện khẩn cấp vì thế đầu hàng quân Đường.


Bốn vạn quân Hồi Hột phân làm ba đợt có quân Đường giám thị rời khỏi bắc An Tây. Cuối cùng hợp quân với Trung Trinh Khả Hãn tại Đa La Hà ở phía bắc của Bắc Đình rồi đại quân quay về Mạc Bắc. Cứ như vậy, chiến dịch xuôi nam kéo dài suốt một năm của Hồi Hột cuối cùng chấm dứt với thất bại toàn diện của Hồi Hột.


Nhưng khi quân Đường đại chiến cùng quân Hồi Hột tại Bác Tư Đằng Hồ thì cùng thời khắc đó, ở Bạt Hoán Thành xa xôi quân Thổ Phiên bắt đầu xuất phát về hướng Quy Tư, ý đồ đuổi quân Đường ra khỏi An Tây. Cánh quân Vương Tư Vũ chủ động xuất kích, hắn tự mình dẫn tám ngàn kỵ binh tại lưu vực Bạch Mã Hà phía tây Quy Tư chặn quân tiên phong Thổ Phiên lại.


Đại thảo nguyên bao la giống một người khổng lồ mở rộng cánh tay về bốn phương tám hướng, bầu trời mênh mông xanh thẳm, mặt đất bị như bầu trời xanh nóng nực trùm lên. Mấy con hùng ưng chao liệng giữa bầu trời, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào quân đội dưới mặt đất.


Kỵ binh của Vương Tư Vũ có thể được xưng là tinh nhuệ trong kỵ binh Tây Lương, bọn họ một bộ phận là lão binh theo Vương Tư Vũ cướp lấy Thạch Bảo Thành, một bộ phận khác chính là những người khỏe mạnh được lựa chọn ra từ nô lệ người hán ở Hà Hoàng được giải phóng. Còn có một ít kỵ binh người Khương. Đặc điểm lớn nhất của bọn họ là ai nấy đều có thuật cỡi ngựa cao siêu. Có thể mấy ngày mấy đêm không rời khỏi lưng ngựa. Sau đó lại có ba năm được huấn luyện tàn khốc nằm gai nếm mật, bọn họ không chỉ có nắm giữ kỹ thuật cỡi ngựa bắn cung, đao thuật,vật lộn vân vân. Hơn nữa có tổ chức kỷ luật nghiêm khắc. Khi động thì lao nhanh như mây, lúc tĩnh thì đứng vững như núi. Đúng là nhờ có đội kỵ binh tinh nhuệ này mới làm cho Vương Tư Vũ có thể hành quân đêm ngày, một lần hành động là cướp lấy Yên Kỳ cùng Quy Tư.


Làm Thống soái, Vương Tư Vũ kế thừa tinh thần quân thần của tổ phụ Đại Đường Vương Trung Tự. Hắn trung thành, kiên nghị, quyết đoán. Có lúc hắn như một thanh bảo kiếm sắc bén chưa từng có từ trước đến nay chinh chiến thảo phạt khắp nơi; có khi lại như một biển cả tĩnh lặng, dưới mặt biển bình yên lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt. Năm nay hắn chỉ có ba mươi tuổi, nhưng đã là lão tướng thân kinh bách chiến, trầm ổn mà không mất nhuệ khí.


Từ phương xa có một người thám báo chạy như bay mà đến, hắn lớn tiếng bẩm báo: “ Tướng quân, tiên phong người Thổ Phiên đã ở khoảng hai mươi dặm, ước hơn sáu ngàn kỵ sĩ.”


“ Ta đã biết. Lại thăm dò!”


“ Tuân mệnh!” Thám báo thi lễ rồi quay đầu đi. Vương Tư Vũ giơ tay lên che mắt nhìn ra địa thế đôi bên xa xa. Sông Bạch Mã từ hướng tây bắc chảy đến, ở phía xa xa vẽ ra một đường cong rồi lại hướng phía đông bắc chảy đi. Nó giống một cây trường cung, uốn lượn chảy xuôi, mà ở phần đất năm dặm hai bên bờ sông chính là mảng rừng rậm lớn.


Vương Tư Vũ trầm tư chỉ chốc lát, liền lệnh cho Đô úy Tào Hán Thần của đệ nhất doanh: “ Ngươi có thể chỉ huy ba nghìn quân ẩn náu trong rừng cây, đợi khi binh tộc Thổ Phiên đi qua thì từ phía sau đánh lén.”


“ Mạt tướng tuân lệnh!” Tào Hán Thần vung tay lên, ba nghìn quân từ trong đội ngũ tách ra nhằm hướng bắc phi nhanh đi.


Quân Đường ghìm tốc độ ngựa lại, tận lực nghỉ ngơi sức ngựa, đi thêm ước chừng ba bốn dặm thì lúc này, từ phía tây bắc xa xa trên một điểm cao trên xuất hiện hơn mười kỵ binh. Đó là thám báo người Thổ Phiên. Vương Tư Vũ lập tức hạ lệnh khuếch trương đại kỳ làm ra khí thế vạn người. Lập tức một đội năm trăm trinh sát lao về hướng thám báo Thổ Phiên đuổi giết. Thám báo Thổ Phiên liền quay đầu trốn xa.


Vương Tư Vũ giơ tay ngăn lại, năm nghìn kỵ binh lập tức đình chỉ tiến lên. Trên thảo nguyên chợt yên lặng đi. Kỵ binh tác chiến, ngoại trừ bản thân trang bị của kỵ sĩ cùng ngựa hoàn mỹ ra thì vẫn còn phải coi trọng khí thế cùng chiến pháp, lấy sở trường của mình dài, khắc chế sở đoản của địch. Ưu thế của quân Đường ở chỗ trang bị hoàn mỹ, không chỉ có phối hợp giáo dài cùng hoành đao, còn có cung tên sắc bén, nhất là quân Tây Lương. Bọn họ đem trang bị cung tên truyền thống của kỵ binh đổi thành nỏ cứng vững. Bọn lính thống nhất trang bị nỏ phách dùng ngón cái để bắn, tầm bắn có thể đạt tới hai trăm ba mươi bộ, cự ly sát thương hữu hiệu là một trăm năm mươi bộ. Uy lực, tầm bắn, độ chính xác của nó đều vượt xa cung tên, khuyết điểm duy nhất chính là tốc độ bắn cùng tính linh hoạt kém hơn. Vì thế, chương trình học và huấn luyện chủ yếu nhất của kỵ binh quân Tây Lương chính là cỡi ngựa bắn cung ở tốc độ cao. Mọi người trong kỵ binh của Vương Tư Vũ đều sử dụng thuần thục cách bắn nỏ.


Mũi tên cũng không phải loại mũi tên bình thường. Lần này bộ trang bị của Vương Tư Vũ chính là loại mũi tên xuyên giáp chuyên môn đối phó người Thổ Phiên, mũi tên hình chùy nhọn, dài mà nhọn, ba mặt lại xẻ rãnh là chuyên môn nghiên cứu chế tạo nhằm vào Tỏa Tử Giáp của người Thổ Phiên.


Để đối phó kỵ binh người Thổ Phiên, quân Đường vẫn còn làm rất nhiều chuẩn bị khác. Ví dụ như chiến mã, chiến mã người Thổ Phiên có đặc điểm là sức chở cùng sự chịu đựng vô cùng tốt, thích ứng với đường sá xa xôi tại địa khu cao mà lạnh. Nhưng tốc độ ngựa không hài lòng, ngoài ra thiếu hụt lực công kích, mà quân Tây Lương chủ yếu trang bị ngựa Đột Quyết, cũng có sức chịu đựng kéo dài, nhưng hình thể lại nhỏ, tốc độ cũng theo không kịp. Vì vậy, Trương Hoán tại mấy năm trước liền phái người nhập về một nhóm ngựa đực Ðại Uyên thượng hạng, phái chuyên gia tại Hà Tây quản lý việc sinh sôi nẩy nở, đồng thời lại mua một nhóm ngựa Yên Kỳ. Hai chủng chiến mã này cao lớn khỏe mạnh, tứ chi thon dài, đối với dùng dây cương khống chế dị thường mẫn cảm, tốc độ cùng sức bật đều rất mạnh. Đáng tiếc loại ngựa Lương này cũng không nhiều, mấy năm qua cả quân Tây Lương cũng chỉ có hơn hai vạn con. Trong đó một vạn con trang bị cho quân cận vệ của Trương Hoán, mà một vạn thớt khác chính là trang bị trong quân của Vương Tư Vũ.


Trời cao bát ngát, gió tây thổi mạnh, năm nghìn kỵ binh Đại Đường chia làm hai quân đoàn đứng sừng sững trên đại thảo nguyên mênh mông. Đây là các dũng sĩ vì nước vì lý tưởng mà chiến. Máu bọn họ sôi trào, vì rửa sạch nỗi sỉ nhục của Đại Đường yếu đuối sau loạn An Lộc Sơn. Bọn họ đi đến Tây Vực xa xôi cách gần vạn dặm, vì vinh quang cùng ích lợi của Đại Đường mà chiến đấu.


Từ xa, một vệt đen xuất hiện, năm nghìn kỵ binh tiên phong người Thổ Phiên trải qua hơn ba trăm dặm ngày đêm hành quân rốt cục đã chạy tới Quy Tư. Phải nói, chiến lược của Xích Tùng Đức Tán là chính xác, hắn lệnh cho quân Thổ Phiên rút lui về phía tây từ đó tạo thế ngư ông đắc lợi. Nhưng hắn lại không ngờ rằng có hai kiện sự phát sinh, một toán quân Đường lại từ phía nam đi đường xa đến tiến chiếm Quy Tư mà hắn để lại. Hàng thứ yếu là hắn không có ngờ tới Hồi Hột sẽ phát sinh nội loạn, khiến cho chiến dịch quy mô lớn vốn không thể tránh khỏi lại dùng phương thức đàm phán để kết thúc.


Cứ như vậy. Chiến lược rút lui của hắn lại biến thành chiến lược sai lầm, đem Yên Kỳ cùng Quy Tư chắp tay đưa cho quân Đường vô ích. Vì thế, trong lòng Xích Tùng Đức Tán hận cực kỳ Trương Hoán. Lúc quân Đường vẫn còn cùng quân Hồi Hột giao chiến ở Bác Hồ thì hắn liền tự mình dẫn năm vạn đại quân đánh về phía Quy Tư. Trong đó năm nghìn quân tiên phong của hắn vẻn vẹn dùng hai ngày hai đêm liền đến bên bờ sông Bạch Mã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom