Đào Hoa Công Tử - Phụ Ca
Tác giả VW
-
Chương 1: Xuyên Không - Hạ Cánh Không An Toàn
Doãn Uy quốc.
Không khí còn phản phất một chút hơi lạnh của buổi sáng sớm, nhưng bắt đầu trở nên ấm áp khi bình minh dần dần ló dạng và mang theo vô số tia nắng dịu nhẹ.
Cánh đồng cỏ xanh trải dài vạn dặm, trăm hoa đua nở, chim bay bướm lượn từng đàn. Một dòng sông rộng lớn chảy dài quanh co, uốn lượn giữa cánh đồng cỏ.
Cách dòng sông không bao xa là một khu rừng trúc.
Bầu trời trong xanh, những đám mây trôi bồng bềnh như đang dạo chơi thông thả cùng gió, thì...
Một lỗ đen nhỏ xuất hiện, nó bắt đầu lớn dần, lớn dần.
Những cơn gió mạnh thất thường không ngừng thổi ra, sau lại tạo thành những vòng xoáy xung quanh cái lỗ. Sấm chớp không biết xuất hiện từ đâu, cũng không ngừng vang lên. Giống như chỗ đó của bầu trời đang sắp có mưa to, bão lớn.
Nhưng cũng thật kì lạ, hiện tượng khác thường đó, chỉ xuất hiện mỗi một chỗ, những nơi khác trên bầu trời vẫn trong xanh, không hề có hiện tượng gì!
Một âm thanh phát ra từ trong chiếc lỗ đen đó, hình như là tiếng hét của một nữ nhi.
Tiếp đó là một vị cô nương rơi xuống.
Hồ Điệp tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ hình vuông, mắt thì nhắm nghiền, miệng thì hét to, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng." Á..."Lỗ đen biến mất ngay sau khi thả nàng xuống, nó trả lại sự bình yên cho bầu trời.
Khoảng vài giây sau, kể từ lúc nàng bay ra từ cái lỗ đen ấy, vẻ mặt trầm tư, chứa đầy nghi hoặc.
Theo lý nàng sẽ đáp một cú thật đau xuống đất rồi mới phải, chứ không phải cái cảm giác đang rơi như thế này?
Vù! Vù! Vù!
Nghĩ nghĩ, Hồ Điệp từ từ mở mắt ra nhìn quanh bốn phía.
Đôi mắt mỹ nhân mở to hết cỡ, khoé miệng giật giật kịch liệt, nàng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Thay vì phải khóc và sợ hãi, thì Hồ Điệp lại, miệng tạo thành một nụ cười bất đắc dĩ, khuôn mặt thì tái xanh và nhăn nhó trong như muốn khóc, mà khóc không ra.
" Hơ hơ hơ. Đây là mơ sao? Không thể nào?"
" Hơ hơ hơ. Đang rơi...Tự do! Hơ hơ hơ!"
" Oh my god!!!(ôi chúa ơi!)"
Vì quá sợ mà giọng nói bình thường cũng biến mất, trở nên cà lăm.
" Mình, mình chuẩn bị đi...đi du du...du lịch xuống xuống...xuống nhà Lão Diêm...Diêm Vương Vương. Á a a a!"
Mọi chuyện, cũng tại cái hộp chết tiệt này!
Hồ Điệp cứ tưởng được đi du lịch xuyên không chơi một chuyến, nhân lúc đang nghỉ hè, nào ngờ lại biến thành...
Nàng mở âm thanh cực đại lên: " Kì, nghỉ, hè, cuối, cùng, trong, đời, của, ta. A a a!"
Đây là nơi chôn thây chứ khu nghỉ dưỡng gì? Chôn thây?
Chôn thây...
Hai chữ "chôn thây" cứ bay lượn lờ quanh đầu của nàng.
Tay nàng cầm chiếc hộp lắc mạnh, thần sắc không được tốt mà miệng vẫn cứ gượng cười, trông khó coi vô cùng.
Cười khan hai tiếng ha ha, giọng nàng đầy chán đời: " Ngươi bỏ ta ở một nơi...'thấp' quá vậy?" Mắt đảo nhìn xuống phía dưới của bầu trời, chép miệng nuốt khan rồi hỏi: " Còn chỗ nào, 'thấp' hơn chỗ này không?"
Hồ Điệp lại nhìn phía dưới bầu trời, nghiên cứu một hồi thì mếu máo nói: " Một con chuột bạch bé tí, rơi xuống từ độ cao này? Hê hê hê. Nó mà còn sống mới là lạ!"
Huống hồ, nàng không phải là chuột bạch trong phòng thí nghiệm, nàng nặng hơn nó rất nhiều!
Không biết xác của nàng rơi xuống dưới, còn nguyên vẹn hay không? Nói chi là còn sống. Có thể...
Hồ Điệp bắt đầu cho mầm đậu trên đầu đâm chồi vô số, trí tưởng cứ thế mà bay xa ra ngoài vũ trụ.
Một đám mây đen nhỏ xuất hiện trên đầu của nàng, sấm chớp, mưa to, gió lớn từ trên đám mây đen đó không ngừng trút xuống người nàng, một cảm giác lạnh đến thấu xương ập đến.
Mặt Hồ Điệp tái xanh, xám xịt.
Một đoạn phim ngắn của một bộ phim hành động kinh dị mà nàng đã coi đang được phát sóng lại trên đám mây đen đó, vào ngay lúc này.
Cảnh một thây ma rơi từ một toà nhà cao ốc xuống đất, vừa chạm đất thì đầu nó nằm một nơi, tứ chi bay ra tứ phía, máu chảy như lũ lụt kéo về.
Hồ Điệp nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tự hỏi, cái kết của nàng sẽ như vậy sao? Hay là thịt nát xương tan?
Lại một đám mây đen nữa xuất hiện, một đoạn video ngắn dạy công thức nấu ăn xuất hiện.
Bước một, thịt heo mua về rồi đem rửa sạch.
Bước hai, đem số thịt đó đi băm nhỏ, rồi đem bỏ vào máy xay để làm nhuyễn thêm một lần nữa.
Bước ba, bỏ vào nồi cháo đã nấu nhừ.
Video dạy nấu ăn lại trở thành phim kinh dị trong vòng một giây.
Một giọng nói lạnh lẽo, mang theo hơi lạnh từ địa ngục vang lên: " Cháo thịt bằm...chính hãng đây! Vừa thổi...vừa ăn đây! Mại vô...mại vô. Mua hai...tặng một đây!"
Cháo thịt người bằm?
Mặt Hồ Điệp trắng bệch, không còn một giọt máu nào, trắng như mặt của quỷ Bạch Vô Thường.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, môi run run.
Lại một giọng khác đầy rùng rợn phát lên bên tai, lành lạnh hỏi nàng: " Có muốn...ăn thử...một bát...không...hả?"
Nghe xong, cả người nàng liền đông lạnh.
Hồ Điệp lắc đầu lia lịa trả lời: " Không, không...ta không muốn ăn. Bán, bán, bán cho người khác đi."
Bây giờ mặt của Hồ Điệp đã trắng đến nỗi, quỷ Bạch Vô Thường mà thấy còn phải sợ, chạy còn không kịp, hoặc hắn thấy nàng thì phải nhận nàng làm sư phụ!
Trong chốc lát lại thêm một bộ phim ngắn về khoa học viễn tưởng kết hợp kinh dị được ra rạp trình chiếu chỉ trong vòng một giây, không cần hỏi cũng biết: Kịch bản, đạo diễn, diễn viên ,v.v.v. Là Trương Hồ Điệp bao trọn show!
Cảnh một thiên thạch rơi xuống trái đất, nó bốc cháy không ngừng, không ngừng.
Nàng sẽ như thiên thạch đó sao?
Miệng nàng co rút: " Mình sẽ trở thành 'ma than'? Thân mấy chục kí lô...ực! Cháy một phát...thành tro? Hốt tất cả lại, chưa đến một trăm gram?"
Nước mắt lưng tròng, nàng mếu máo: " Không biết còn tro để hốt không? Hay bị gió thổi bay đi hết, một hạt bụi cũng không chừa. Híc!"
Nàng xứng đáng nhận được một giải Oscar về lĩnh vực phim điện ảnh là bởi vì, phim kinh dị cứ ra rạp liên tục.
* * *
Sau một lúc, nàng lại chuyển sang một màn mới, một màn than trời trách đất.
Thứ nhất là trách tuổi thọ của nàng không được cao, vì năm nay nàng vẫn chưa tròn mười lăm tuổi nữa, sao lại chết yểu như thế này được? Đang ở độ tuổi, hoa mới vừa chớm nở mà?
Là mầm xanh đó!" Lão thiên! Ta đã làm gì sai?" Hồ Điệp ngẫm nghĩ lại những việc mà nàng đã làm gần đây, xem xem có đốt nhà, phóng hoả, giết người không?
Chuyện nàng đã làm có đáng tội chết oan uổng như thế này không? Chỉ có mỗi tội trộm viên ngọc Lục bảo thôi, mà viên ngọc đó là của nhà nàng, dù nàng lấy trộm cũng chỉ là đồ của nhà nàng, chứ có lấy nhà của người ta đâu, mà phải chịu tội như vậy?
Thứ hai là trách thần tình yêu không cho nàng một mảnh tình vắt vai, để đời.
Dù có chết, cũng phải nếm hết mấy cái mùi vị của ái tình chứ?
" Ô ô ô...Ta còn chưa có 'chồng' mà?" Đang khóc, thì nàng dừng lại vì đã đi quá xa.
Ngẫm nghĩ trong vài giây, tỉnh táo lại, nàng còn chưa chính thức có bạn trai thì làm sao có thể tiến xa như thế chứ?
Hồ Điệp thở dài, nhớ đến cái thời oanh oanh liệt liệt có 'ong bướm dập dìu' của bản thân. Nhớ lại lúc trước, khi còn đi học có một đám thiếu gia, công tử theo đuổi mà nàng không chịu.
Vẻ mặt của nàng như nhận ra một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, than thở, nuối tiếc nói: " Ài! Sao lúc đó mình ngốc quá? Biết vậy đã đồng ý đại và túm lấy một tên, để giờ đâu cần phải hối tiếc như thế này?"
Nàng lại rưng rưng, trong lòng tràn đầy ân hận. Đang sắp khóc thì lại dừng, suy nghĩ một lúc. Tay sờ sờ chiếc cằm như ông cụ non, suy ngẫm.
Nếu có người yêu, mà giờ nàng ở đây? Tên khốn đó, thế nào cũng kiếm một cô em xinh đẹp hơn nàng. Vậy là bị phản bội, bị cấm sừng sau khi chết. Chết rồi, mà còn bị phản bội? Chết không nhắm mắt a a a!
" Ha ha ha. May mà mình chỉ đi chơi, không có quan hệ sâu nặng với ai."
" Coi như mình đã quyết định một điều 'qúa' sáng suốt!!!"
Bộ dạng như ngộ được một chân lý luôn đúng của cuộc đời mình đã quyết, rồi cười như phát dại một lúc.
Không khí còn phản phất một chút hơi lạnh của buổi sáng sớm, nhưng bắt đầu trở nên ấm áp khi bình minh dần dần ló dạng và mang theo vô số tia nắng dịu nhẹ.
Cánh đồng cỏ xanh trải dài vạn dặm, trăm hoa đua nở, chim bay bướm lượn từng đàn. Một dòng sông rộng lớn chảy dài quanh co, uốn lượn giữa cánh đồng cỏ.
Cách dòng sông không bao xa là một khu rừng trúc.
Bầu trời trong xanh, những đám mây trôi bồng bềnh như đang dạo chơi thông thả cùng gió, thì...
Một lỗ đen nhỏ xuất hiện, nó bắt đầu lớn dần, lớn dần.
Những cơn gió mạnh thất thường không ngừng thổi ra, sau lại tạo thành những vòng xoáy xung quanh cái lỗ. Sấm chớp không biết xuất hiện từ đâu, cũng không ngừng vang lên. Giống như chỗ đó của bầu trời đang sắp có mưa to, bão lớn.
Nhưng cũng thật kì lạ, hiện tượng khác thường đó, chỉ xuất hiện mỗi một chỗ, những nơi khác trên bầu trời vẫn trong xanh, không hề có hiện tượng gì!
Một âm thanh phát ra từ trong chiếc lỗ đen đó, hình như là tiếng hét của một nữ nhi.
Tiếp đó là một vị cô nương rơi xuống.
Hồ Điệp tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ hình vuông, mắt thì nhắm nghiền, miệng thì hét to, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng." Á..."Lỗ đen biến mất ngay sau khi thả nàng xuống, nó trả lại sự bình yên cho bầu trời.
Khoảng vài giây sau, kể từ lúc nàng bay ra từ cái lỗ đen ấy, vẻ mặt trầm tư, chứa đầy nghi hoặc.
Theo lý nàng sẽ đáp một cú thật đau xuống đất rồi mới phải, chứ không phải cái cảm giác đang rơi như thế này?
Vù! Vù! Vù!
Nghĩ nghĩ, Hồ Điệp từ từ mở mắt ra nhìn quanh bốn phía.
Đôi mắt mỹ nhân mở to hết cỡ, khoé miệng giật giật kịch liệt, nàng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Thay vì phải khóc và sợ hãi, thì Hồ Điệp lại, miệng tạo thành một nụ cười bất đắc dĩ, khuôn mặt thì tái xanh và nhăn nhó trong như muốn khóc, mà khóc không ra.
" Hơ hơ hơ. Đây là mơ sao? Không thể nào?"
" Hơ hơ hơ. Đang rơi...Tự do! Hơ hơ hơ!"
" Oh my god!!!(ôi chúa ơi!)"
Vì quá sợ mà giọng nói bình thường cũng biến mất, trở nên cà lăm.
" Mình, mình chuẩn bị đi...đi du du...du lịch xuống xuống...xuống nhà Lão Diêm...Diêm Vương Vương. Á a a a!"
Mọi chuyện, cũng tại cái hộp chết tiệt này!
Hồ Điệp cứ tưởng được đi du lịch xuyên không chơi một chuyến, nhân lúc đang nghỉ hè, nào ngờ lại biến thành...
Nàng mở âm thanh cực đại lên: " Kì, nghỉ, hè, cuối, cùng, trong, đời, của, ta. A a a!"
Đây là nơi chôn thây chứ khu nghỉ dưỡng gì? Chôn thây?
Chôn thây...
Hai chữ "chôn thây" cứ bay lượn lờ quanh đầu của nàng.
Tay nàng cầm chiếc hộp lắc mạnh, thần sắc không được tốt mà miệng vẫn cứ gượng cười, trông khó coi vô cùng.
Cười khan hai tiếng ha ha, giọng nàng đầy chán đời: " Ngươi bỏ ta ở một nơi...'thấp' quá vậy?" Mắt đảo nhìn xuống phía dưới của bầu trời, chép miệng nuốt khan rồi hỏi: " Còn chỗ nào, 'thấp' hơn chỗ này không?"
Hồ Điệp lại nhìn phía dưới bầu trời, nghiên cứu một hồi thì mếu máo nói: " Một con chuột bạch bé tí, rơi xuống từ độ cao này? Hê hê hê. Nó mà còn sống mới là lạ!"
Huống hồ, nàng không phải là chuột bạch trong phòng thí nghiệm, nàng nặng hơn nó rất nhiều!
Không biết xác của nàng rơi xuống dưới, còn nguyên vẹn hay không? Nói chi là còn sống. Có thể...
Hồ Điệp bắt đầu cho mầm đậu trên đầu đâm chồi vô số, trí tưởng cứ thế mà bay xa ra ngoài vũ trụ.
Một đám mây đen nhỏ xuất hiện trên đầu của nàng, sấm chớp, mưa to, gió lớn từ trên đám mây đen đó không ngừng trút xuống người nàng, một cảm giác lạnh đến thấu xương ập đến.
Mặt Hồ Điệp tái xanh, xám xịt.
Một đoạn phim ngắn của một bộ phim hành động kinh dị mà nàng đã coi đang được phát sóng lại trên đám mây đen đó, vào ngay lúc này.
Cảnh một thây ma rơi từ một toà nhà cao ốc xuống đất, vừa chạm đất thì đầu nó nằm một nơi, tứ chi bay ra tứ phía, máu chảy như lũ lụt kéo về.
Hồ Điệp nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tự hỏi, cái kết của nàng sẽ như vậy sao? Hay là thịt nát xương tan?
Lại một đám mây đen nữa xuất hiện, một đoạn video ngắn dạy công thức nấu ăn xuất hiện.
Bước một, thịt heo mua về rồi đem rửa sạch.
Bước hai, đem số thịt đó đi băm nhỏ, rồi đem bỏ vào máy xay để làm nhuyễn thêm một lần nữa.
Bước ba, bỏ vào nồi cháo đã nấu nhừ.
Video dạy nấu ăn lại trở thành phim kinh dị trong vòng một giây.
Một giọng nói lạnh lẽo, mang theo hơi lạnh từ địa ngục vang lên: " Cháo thịt bằm...chính hãng đây! Vừa thổi...vừa ăn đây! Mại vô...mại vô. Mua hai...tặng một đây!"
Cháo thịt người bằm?
Mặt Hồ Điệp trắng bệch, không còn một giọt máu nào, trắng như mặt của quỷ Bạch Vô Thường.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, môi run run.
Lại một giọng khác đầy rùng rợn phát lên bên tai, lành lạnh hỏi nàng: " Có muốn...ăn thử...một bát...không...hả?"
Nghe xong, cả người nàng liền đông lạnh.
Hồ Điệp lắc đầu lia lịa trả lời: " Không, không...ta không muốn ăn. Bán, bán, bán cho người khác đi."
Bây giờ mặt của Hồ Điệp đã trắng đến nỗi, quỷ Bạch Vô Thường mà thấy còn phải sợ, chạy còn không kịp, hoặc hắn thấy nàng thì phải nhận nàng làm sư phụ!
Trong chốc lát lại thêm một bộ phim ngắn về khoa học viễn tưởng kết hợp kinh dị được ra rạp trình chiếu chỉ trong vòng một giây, không cần hỏi cũng biết: Kịch bản, đạo diễn, diễn viên ,v.v.v. Là Trương Hồ Điệp bao trọn show!
Cảnh một thiên thạch rơi xuống trái đất, nó bốc cháy không ngừng, không ngừng.
Nàng sẽ như thiên thạch đó sao?
Miệng nàng co rút: " Mình sẽ trở thành 'ma than'? Thân mấy chục kí lô...ực! Cháy một phát...thành tro? Hốt tất cả lại, chưa đến một trăm gram?"
Nước mắt lưng tròng, nàng mếu máo: " Không biết còn tro để hốt không? Hay bị gió thổi bay đi hết, một hạt bụi cũng không chừa. Híc!"
Nàng xứng đáng nhận được một giải Oscar về lĩnh vực phim điện ảnh là bởi vì, phim kinh dị cứ ra rạp liên tục.
* * *
Sau một lúc, nàng lại chuyển sang một màn mới, một màn than trời trách đất.
Thứ nhất là trách tuổi thọ của nàng không được cao, vì năm nay nàng vẫn chưa tròn mười lăm tuổi nữa, sao lại chết yểu như thế này được? Đang ở độ tuổi, hoa mới vừa chớm nở mà?
Là mầm xanh đó!" Lão thiên! Ta đã làm gì sai?" Hồ Điệp ngẫm nghĩ lại những việc mà nàng đã làm gần đây, xem xem có đốt nhà, phóng hoả, giết người không?
Chuyện nàng đã làm có đáng tội chết oan uổng như thế này không? Chỉ có mỗi tội trộm viên ngọc Lục bảo thôi, mà viên ngọc đó là của nhà nàng, dù nàng lấy trộm cũng chỉ là đồ của nhà nàng, chứ có lấy nhà của người ta đâu, mà phải chịu tội như vậy?
Thứ hai là trách thần tình yêu không cho nàng một mảnh tình vắt vai, để đời.
Dù có chết, cũng phải nếm hết mấy cái mùi vị của ái tình chứ?
" Ô ô ô...Ta còn chưa có 'chồng' mà?" Đang khóc, thì nàng dừng lại vì đã đi quá xa.
Ngẫm nghĩ trong vài giây, tỉnh táo lại, nàng còn chưa chính thức có bạn trai thì làm sao có thể tiến xa như thế chứ?
Hồ Điệp thở dài, nhớ đến cái thời oanh oanh liệt liệt có 'ong bướm dập dìu' của bản thân. Nhớ lại lúc trước, khi còn đi học có một đám thiếu gia, công tử theo đuổi mà nàng không chịu.
Vẻ mặt của nàng như nhận ra một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, than thở, nuối tiếc nói: " Ài! Sao lúc đó mình ngốc quá? Biết vậy đã đồng ý đại và túm lấy một tên, để giờ đâu cần phải hối tiếc như thế này?"
Nàng lại rưng rưng, trong lòng tràn đầy ân hận. Đang sắp khóc thì lại dừng, suy nghĩ một lúc. Tay sờ sờ chiếc cằm như ông cụ non, suy ngẫm.
Nếu có người yêu, mà giờ nàng ở đây? Tên khốn đó, thế nào cũng kiếm một cô em xinh đẹp hơn nàng. Vậy là bị phản bội, bị cấm sừng sau khi chết. Chết rồi, mà còn bị phản bội? Chết không nhắm mắt a a a!
" Ha ha ha. May mà mình chỉ đi chơi, không có quan hệ sâu nặng với ai."
" Coi như mình đã quyết định một điều 'qúa' sáng suốt!!!"
Bộ dạng như ngộ được một chân lý luôn đúng của cuộc đời mình đã quyết, rồi cười như phát dại một lúc.
Bình luận facebook