-
Chương 80
“cậu đi ăn cướp hả?”
Sau khi kiểm tra tất cả các phòng, xác định rằng các thiết bị bên trong không có lỗi, Vệ Tam đi xuống và gặp gỡ những người khác. Tới đây cô phát hiện ra rằng năm người có tầng khác nhau, nhưng nhiều ít gì cũng có người thuộc trường mình ở bên cạnh hoặc đối diện, chỉ có cô không chỉ kẹp giữa các thành viên chủ chốt của hai trường quân sự nọ mà đối diện cũng là người của mấy trường khác.
Vệ Tam: Luôn luôn cảm thấy quá trình đào tạo sau này của mình sẽ gặp khủng hoảng.
“Yên tâm, đâu phải ngày nào tụi này cũng tới đây huấn luyện, đại đa số vẫn ở chung với tiểu đội.” Kim Kha an ủi cô, “Thuận tiện cho cậu tìm hiểu tình hình quân địch luôn, quan sát Tông Chính Việt Nhân và Ứng Tinh Quyết có hành động lén lút gì.”
Hiện tại Kim Kha không lo lắng Vệ Tam bị chỉ huy chính khác điều khiển, một người chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp siêu 3S, ngoại trừ Ứng Tinh Quyết với cấp siêu 3S của mình, không cần quan tâm tới những người khác.
“Phòng cá nhân có cửa, cậu muốn tớ ngồi xổm nghe ở cửa bọn họ hay là sờ mó đi vào xem thử?” Vệ Tam tỏ vẻ bất mãn vì Kim Kha qua loa.
Hoắc Tuyên Sơn ngược lại nhớ tới một chuyện: “Ứng Tinh Quyết là một chỉ huy cấp siêu 3S, năng lực cảm giác mạnh dữ lắm,—— Vệ Tam ở phòng bên cạnh với anh ta, tuy rằng tường phòng có thêm lưới chống nhìn trộm, nhưng có thể bị quan sát hết động tĩnh hoặc là tấn công điều khiển bằng cảm giác hay không?”
Lần trước ở đấu trường sa mạc, Ứng Tinh Quyết hoàn toàn biểu hiện ra sự cường đại trong cảm giác của mình, không chỉ phát hiện ra động tĩnh và phương hướng của ba con rắn cạp nong hai đầu, anh ta còn có thể tấn công điều khiển con rắn đực, cái con có cấp tương đương với sự tồn tại của tinh thú siêu 3S.
“Thầy Hạng đã cho cậu ấy học thêm một môn màn chắn cảm giác trong lúc huấn luyện rồi.” Kim Kha không quá lo lắng chuyện Ứng Tinh Quyết ra tay. Vừa rồi Vệ Tam đã nói mấy người ở tầng 16 xung quanh cô chỉ có mỗi Ứng Tinh Quyết là chỉ huy chính. Cảm giác của ai có vấn đề, thế tất sẽ không thoát khỏi liên quan tới anh ta.” Hơn nữa sân tập Sao Cốc Vũ này được Ngư Thanh Phi xây dựng, sau đó được Công Nghi Liễu cải tạo, niên đại tuy đã lâu nhưng tính năng phòng hộ kiên cố lại được xếp hạng trong số 12 sao hàng đầu.”
Mấy người kiểm tra xong thì trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cửa phòng Vệ Tam bị đập ầm ầm, cô đột nhiên đứng dậy và mở cửa, bốn người khác trong đội chủ lực đang đứng bên ngoài chờ cô.
“Tôi đi thay quần áo huấn luyện đã.” Vệ Tam một lần nữa đóng cửa lại, tay chân nhanh nhẹn thay quần áo, chạy đi rửa mặt, cuối cùng mới mở cửa: “Được rồi.”
“May là buổi huấn luyện đầu tiên không phải của cô Giải, bằng không vừa rồi tôi cũng không cần gõ cửa.” Liêu Như Ninh ý bảo Vệ Tam nhìn một chân cậu ta duỗi ra, “Mà phá thẳng cửa vào luôn.”
Vệ Tam liếc xuống nhìn rồi lập tức duỗi chân giẫm lên.
Liêu Như Ninh thấy thế lập tức thu chân lại, đá ngược trở về.
Hai người cứ thế đánh nhau luôn, một đường đi về phía trước này, ba người phía sau cứ xem bọn họ như xiếc khỉ.
Bài học đầu tiên là rèn luyện thể chất trong môi trường giả lập, đội tuyển trường và đội chủ lực ở cùng một chỗ, không sử dụng cơ giáp, đồng thời cũng có các cuộc tấn công của mấy ảo ảnh thú sao với quy mô nhỏ.
Trần nhà cao mười lăm mét không ngừng có “giọt mưa” rơi xuống, mọi người bị giam giữ cùng nhau và chiến đấu với ảo ảnh tinh thú.
Tóc Vệ Tam bị ướt trước, do quần áo huấn luyện có chất liệu đặc thù nên chống thấm nước và nhiệt độ cao được, nhưng “giọt mưa” sẽ theo tóc chảy xuống, chảy đến cổ, từ đó cảm giác đốt cháy da không ngừng tăng lên.
Cô nắm trong tay một cây đao giả lập giống như vũ khí của Chu Giáng, nhưng tỷ lệ cũng thu hẹp lại để phù hợp với người dùng, khi nắm trong tay có cảm giác như thật vậy.
Mấy loại cảm giác này thực sự là ảo.
Cô, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh tách ra đứng thành hình tam giác để đối phó với ảo ảnh tinh thú bốn phía, che chở cho Kim Kha và Ứng Thành Hà ở giữa.
“Giọt mưa” vẫn tiếp tục rơi xuống làm đôi mắt của họ thậm chí còn khó mở được; khuôn mặt giống như lăn một vòng trong chảo dầu, ngứa ran nóng rát; cơ thể cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nhưng nghiêm trọng hơn là vấn đề về đường hô hấp, họ dần dần không thở được khi thời gian chiến đấu kéo dài.
Các thành viên của đội tuyển trường phía sau đã có người ngã xuống, được mấy thầy cô cho ăn cái gì đó thế là họ đứng lên được và tự động bị loại.
Cả người Vệ Tam đều đau, tâm tình dần dà nóng nảy. Thế là về sau cô không cần chiêu số gì sất, làm thế nào có thể làm thương tinh thú thì cứ thế mà làm, dùng đủ các loại chiêu số hết lần này đến lần khác.
Lê Trạch nhìn ba người đội chủ lực, hai người có cách ra chiêu tiêu chuẩn khi chiến đấu sẽ không mắc sai lầm, còn người kia… Bây giờ đã cưỡi trên tinh thú, mang theo một cây đao lớn và “lau” cổ tinh thú luôn.
Chưa hết, đằng sau lại có một con tinh thú tới còn đao lớn của Vệ Tam bị đánh rơi. Cô chuẩn bị đi nhặt thì thiếu chút nữa bị tấn công. Vừa muốn lượm đao vừa muốn ứng phó với con thú, mà đúng lúc ảo ảnh của nó vọt tới, thế là Vệ Tam dùng luôn cả tay và chân, đến nỗi về sau ngay cả miệng cũng có chỗ để dùng.
Lối đánh du côn hoàn toàn.
Đây là tinh thú mà em ấy còn dám cắn bằng miện, lỡ mà con thú có lớp ngoài cứng thì răng cũng muốn rụng hết.
Lê Trạch: “...” Vừa nghĩ tới chuyện phải dạy cho một sinh viên thế này, anh dường như đã dự đoán được sự nhạo báng của các đồng nghiệp về sau.
“Lúc em ấy bắt đầu nhập học rõ là học chiêu thức chính thống của trường. Sao bây giờ lại nhìn như xuất thân từ rừng rú thế này?” Thầy giáo bên cạnh nhìn và phát ra một câu hỏi từ sâu trong linh hồn.
Lúc đầu còn có thể múa một vài chiêu chính thống, về sau thì hoàn toàn lộn xộn, ngay cả miệng cũng có thể dùng được.
Lê Trạch: “Có lẽ một số người được sinh ra để đi con đường hoang dã, dù có sửa cũng quay trở lại như cũ thôi.” Không sao, còn có rất nhiều thầy cô ở cùng chung một chỗ với anh.
Trong lúc nhất thời lại chẳng có ai phản bác, đều mặc định Lê Trạch nói rất đúng, hơn nữa giờ phút này hoạt động trong nội tâm đã có sự đồng bộ y như thượng tá họ Lê.
...
“Cũng được rồi.” Hạng Minh Hóa nhìn thời gian và cho hay, “Đội tuyển trường thay đổi mấy vòng, đội chủ lực thì đến giờ nghỉ.”
Lê Trạch: “Để bọn họ tắt hệ thống.”
Ảo ảnh tinh thú của trên toàn bộ sân huấn luyện lập tức biến mất, “giọt mưa” cũng không thấy đâu.
Vệ Tam đưa tay sờ mái tóc ướt sũng của mình, cảm giác cảm giác nóng rực cả người không còn tiếp diễn nữa.
Hạng Minh Hóa đưa cho mỗi người bọn họ một ống thuốc: “Uống đi, nhỏ lên người mấy em chỉ là nước bình thường.” Nhưng bên trong có thêm thuốc gây ảo giác.
“Buổi chiều sau khi các em học với cô Giải xong thì Vệ Tam vẫn ở lại, có giáo viên tới dạy em cách chặn cảm giác.” Hạng Minh Hóa nhìn chằm chằm bọn họ uống xong mới nói.
Vệ Tam hỏi: “Sẽ bao lâu thế thầy?”
“Lớp còn chưa lên đã hỏi thời gian trước.” Hạng Minh Hóa tiếc rèn sắt mãi mà không thành thép, “Chưa từng thấy ai giống em.”
“Thầy à, nghiêm túc mà nói thật đúng thật chưa gặp chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S như em.” Vệ Tam giơ ngón tay cái lên, đối diện với chính mình, “Vệ Tam, chỉ có một từ…”
“Quá dữ, tôi biết rồi.” Mặt Hạng Minh Hóa không chút thay đổi, ông ngắt lời.
Vệ Tam: “... Thiên tài.”
Trong bữa trưa, Vệ Tam nhận được một tin nhắn trên quang não là lập tức đứng dậy chuồn mất.
Trước khi chuồn đi, cô còn nháy mắt với Ứng Thành Hà, tỏ vẻ tài liệu của mình đã đến.
Liêu Như Ninh gắp một đũa thức ăn, không rõ chuyện trong đó: “Vệ Tam vừa rồi vứt ánh mắt như thế cho cậu làm gì?”
Ứng Thành Hà: “Có lẽ Vệ Tam bị chuột rút mắt.”
Vệ Tam không nghe thấy Ứng Thành Hà nói, nếu không sẽ lắc lắc anh hỏi sự ăn ý giữa hai người đi đâu mất rồi.
Chủ tiệm giúp gửi tu di kim tới, bởi vì địa điểm đặc thù nên Vệ Tam chỉ có thể một đường ôm về từ lối vào sân tập.
Một sinh viên trường quân sự ôm một cái hộp lớn như vậy, vẫy gọi sự chú ý khắp nơi, còn đụng ngay lúc nghỉ ngơi của năm trường quân sự, nên bị nhiều người bắt gặp.
“Vệ Tam ôm một cái thùng lớn?”
“Chẳng lẽ là tài liệu cơ giáp của cô ấy?”
“Lấy đâu ra vật liệu cơ giáp, bên trường Damocles chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cơ giáp 3S cho cậu ấy rồi.”
“Chậc, bây giờ thay đổi vị trí với đàn anh đã tham gia ba lần trước đó, không biết trong lòng người ta có thấy bất công không.”
“Quy tắc của giải đấu cần phải thay đổi, dựa vào cái gì đổi vị trí chẳng khác nào thay thế, ai biết sau khi hai trận đấu kết thúc, nay cậu ta lén sửa chỗ nào trên cơ giáp của mình? Chưa kể còn có thể không sử dụng tài nguyên của trường quân sự.”
“Trường Damocles có hoạt động lùm xùm như thế, tôi nghĩ rằng trận tiếp theo chắc chắn sẽ thay đổi các quy tắc, những người trong trường quân sự chúng ta không phải là kẻ ngốc.”
...
Vệ Tam ôm vái thùng trở về phòng ngủ, lại gửi tin nhắn cho Ứng Thành Hà, nói tu di kim đã đến, đợi lát nữa bảo anh giúp mang đến phòng cải tạo bên kia.
Ứng Thành Hà nhận được tin tức vừa lúc ăn cơm xong, còn nghe những người khác nói Vệ Tam ôm một cái thùng khổng lồ.
Bậc Thầy Thành Hà: [Đừng nói với tôi, bên trong cái thùng to mà cậu ôm là tu di kim nha.]
Lén Lút Ăn Xin: [Chính là tu di kim đó, sao thế?]
Bậc Thầy Thành Hà: [... Thứ quý như thế mà cậu cho gửi tới?]
Còn giương cờ gõ trống đi một vòng.
Lén Lút Ăn Xin: [À, cái này không sao, tôi mở ra xem, tu di kim vẫn còn rất tốt.]
Bậc Thầy Thành Hà: [Quên đi, không nói cái này. Cái thùng cậu ôm ấy, trong đó có bao nhiêu tu di kim?]
Anh nghĩ chắc có một chút, dù sao tu di kim là tài liệu rất quý, dùng một chút cũng có thể tăng cường hiệu suất vũ khí.
Lén Lút Ăn Xin: [50kg, chắc là đủ để đánh một đôi vũ khí.]
Bậc Thầy Thành Hà: [... Cậu lấy đâu ra nhiều tu di kim như vậy? Đi cướp à?]
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Tôi thấy chuyển phát nhanh của Liên bang rất tốt đấy (??
? l)
Sau khi kiểm tra tất cả các phòng, xác định rằng các thiết bị bên trong không có lỗi, Vệ Tam đi xuống và gặp gỡ những người khác. Tới đây cô phát hiện ra rằng năm người có tầng khác nhau, nhưng nhiều ít gì cũng có người thuộc trường mình ở bên cạnh hoặc đối diện, chỉ có cô không chỉ kẹp giữa các thành viên chủ chốt của hai trường quân sự nọ mà đối diện cũng là người của mấy trường khác.
Vệ Tam: Luôn luôn cảm thấy quá trình đào tạo sau này của mình sẽ gặp khủng hoảng.
“Yên tâm, đâu phải ngày nào tụi này cũng tới đây huấn luyện, đại đa số vẫn ở chung với tiểu đội.” Kim Kha an ủi cô, “Thuận tiện cho cậu tìm hiểu tình hình quân địch luôn, quan sát Tông Chính Việt Nhân và Ứng Tinh Quyết có hành động lén lút gì.”
Hiện tại Kim Kha không lo lắng Vệ Tam bị chỉ huy chính khác điều khiển, một người chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp siêu 3S, ngoại trừ Ứng Tinh Quyết với cấp siêu 3S của mình, không cần quan tâm tới những người khác.
“Phòng cá nhân có cửa, cậu muốn tớ ngồi xổm nghe ở cửa bọn họ hay là sờ mó đi vào xem thử?” Vệ Tam tỏ vẻ bất mãn vì Kim Kha qua loa.
Hoắc Tuyên Sơn ngược lại nhớ tới một chuyện: “Ứng Tinh Quyết là một chỉ huy cấp siêu 3S, năng lực cảm giác mạnh dữ lắm,—— Vệ Tam ở phòng bên cạnh với anh ta, tuy rằng tường phòng có thêm lưới chống nhìn trộm, nhưng có thể bị quan sát hết động tĩnh hoặc là tấn công điều khiển bằng cảm giác hay không?”
Lần trước ở đấu trường sa mạc, Ứng Tinh Quyết hoàn toàn biểu hiện ra sự cường đại trong cảm giác của mình, không chỉ phát hiện ra động tĩnh và phương hướng của ba con rắn cạp nong hai đầu, anh ta còn có thể tấn công điều khiển con rắn đực, cái con có cấp tương đương với sự tồn tại của tinh thú siêu 3S.
“Thầy Hạng đã cho cậu ấy học thêm một môn màn chắn cảm giác trong lúc huấn luyện rồi.” Kim Kha không quá lo lắng chuyện Ứng Tinh Quyết ra tay. Vừa rồi Vệ Tam đã nói mấy người ở tầng 16 xung quanh cô chỉ có mỗi Ứng Tinh Quyết là chỉ huy chính. Cảm giác của ai có vấn đề, thế tất sẽ không thoát khỏi liên quan tới anh ta.” Hơn nữa sân tập Sao Cốc Vũ này được Ngư Thanh Phi xây dựng, sau đó được Công Nghi Liễu cải tạo, niên đại tuy đã lâu nhưng tính năng phòng hộ kiên cố lại được xếp hạng trong số 12 sao hàng đầu.”
Mấy người kiểm tra xong thì trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cửa phòng Vệ Tam bị đập ầm ầm, cô đột nhiên đứng dậy và mở cửa, bốn người khác trong đội chủ lực đang đứng bên ngoài chờ cô.
“Tôi đi thay quần áo huấn luyện đã.” Vệ Tam một lần nữa đóng cửa lại, tay chân nhanh nhẹn thay quần áo, chạy đi rửa mặt, cuối cùng mới mở cửa: “Được rồi.”
“May là buổi huấn luyện đầu tiên không phải của cô Giải, bằng không vừa rồi tôi cũng không cần gõ cửa.” Liêu Như Ninh ý bảo Vệ Tam nhìn một chân cậu ta duỗi ra, “Mà phá thẳng cửa vào luôn.”
Vệ Tam liếc xuống nhìn rồi lập tức duỗi chân giẫm lên.
Liêu Như Ninh thấy thế lập tức thu chân lại, đá ngược trở về.
Hai người cứ thế đánh nhau luôn, một đường đi về phía trước này, ba người phía sau cứ xem bọn họ như xiếc khỉ.
Bài học đầu tiên là rèn luyện thể chất trong môi trường giả lập, đội tuyển trường và đội chủ lực ở cùng một chỗ, không sử dụng cơ giáp, đồng thời cũng có các cuộc tấn công của mấy ảo ảnh thú sao với quy mô nhỏ.
Trần nhà cao mười lăm mét không ngừng có “giọt mưa” rơi xuống, mọi người bị giam giữ cùng nhau và chiến đấu với ảo ảnh tinh thú.
Tóc Vệ Tam bị ướt trước, do quần áo huấn luyện có chất liệu đặc thù nên chống thấm nước và nhiệt độ cao được, nhưng “giọt mưa” sẽ theo tóc chảy xuống, chảy đến cổ, từ đó cảm giác đốt cháy da không ngừng tăng lên.
Cô nắm trong tay một cây đao giả lập giống như vũ khí của Chu Giáng, nhưng tỷ lệ cũng thu hẹp lại để phù hợp với người dùng, khi nắm trong tay có cảm giác như thật vậy.
Mấy loại cảm giác này thực sự là ảo.
Cô, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh tách ra đứng thành hình tam giác để đối phó với ảo ảnh tinh thú bốn phía, che chở cho Kim Kha và Ứng Thành Hà ở giữa.
“Giọt mưa” vẫn tiếp tục rơi xuống làm đôi mắt của họ thậm chí còn khó mở được; khuôn mặt giống như lăn một vòng trong chảo dầu, ngứa ran nóng rát; cơ thể cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nhưng nghiêm trọng hơn là vấn đề về đường hô hấp, họ dần dần không thở được khi thời gian chiến đấu kéo dài.
Các thành viên của đội tuyển trường phía sau đã có người ngã xuống, được mấy thầy cô cho ăn cái gì đó thế là họ đứng lên được và tự động bị loại.
Cả người Vệ Tam đều đau, tâm tình dần dà nóng nảy. Thế là về sau cô không cần chiêu số gì sất, làm thế nào có thể làm thương tinh thú thì cứ thế mà làm, dùng đủ các loại chiêu số hết lần này đến lần khác.
Lê Trạch nhìn ba người đội chủ lực, hai người có cách ra chiêu tiêu chuẩn khi chiến đấu sẽ không mắc sai lầm, còn người kia… Bây giờ đã cưỡi trên tinh thú, mang theo một cây đao lớn và “lau” cổ tinh thú luôn.
Chưa hết, đằng sau lại có một con tinh thú tới còn đao lớn của Vệ Tam bị đánh rơi. Cô chuẩn bị đi nhặt thì thiếu chút nữa bị tấn công. Vừa muốn lượm đao vừa muốn ứng phó với con thú, mà đúng lúc ảo ảnh của nó vọt tới, thế là Vệ Tam dùng luôn cả tay và chân, đến nỗi về sau ngay cả miệng cũng có chỗ để dùng.
Lối đánh du côn hoàn toàn.
Đây là tinh thú mà em ấy còn dám cắn bằng miện, lỡ mà con thú có lớp ngoài cứng thì răng cũng muốn rụng hết.
Lê Trạch: “...” Vừa nghĩ tới chuyện phải dạy cho một sinh viên thế này, anh dường như đã dự đoán được sự nhạo báng của các đồng nghiệp về sau.
“Lúc em ấy bắt đầu nhập học rõ là học chiêu thức chính thống của trường. Sao bây giờ lại nhìn như xuất thân từ rừng rú thế này?” Thầy giáo bên cạnh nhìn và phát ra một câu hỏi từ sâu trong linh hồn.
Lúc đầu còn có thể múa một vài chiêu chính thống, về sau thì hoàn toàn lộn xộn, ngay cả miệng cũng có thể dùng được.
Lê Trạch: “Có lẽ một số người được sinh ra để đi con đường hoang dã, dù có sửa cũng quay trở lại như cũ thôi.” Không sao, còn có rất nhiều thầy cô ở cùng chung một chỗ với anh.
Trong lúc nhất thời lại chẳng có ai phản bác, đều mặc định Lê Trạch nói rất đúng, hơn nữa giờ phút này hoạt động trong nội tâm đã có sự đồng bộ y như thượng tá họ Lê.
...
“Cũng được rồi.” Hạng Minh Hóa nhìn thời gian và cho hay, “Đội tuyển trường thay đổi mấy vòng, đội chủ lực thì đến giờ nghỉ.”
Lê Trạch: “Để bọn họ tắt hệ thống.”
Ảo ảnh tinh thú của trên toàn bộ sân huấn luyện lập tức biến mất, “giọt mưa” cũng không thấy đâu.
Vệ Tam đưa tay sờ mái tóc ướt sũng của mình, cảm giác cảm giác nóng rực cả người không còn tiếp diễn nữa.
Hạng Minh Hóa đưa cho mỗi người bọn họ một ống thuốc: “Uống đi, nhỏ lên người mấy em chỉ là nước bình thường.” Nhưng bên trong có thêm thuốc gây ảo giác.
“Buổi chiều sau khi các em học với cô Giải xong thì Vệ Tam vẫn ở lại, có giáo viên tới dạy em cách chặn cảm giác.” Hạng Minh Hóa nhìn chằm chằm bọn họ uống xong mới nói.
Vệ Tam hỏi: “Sẽ bao lâu thế thầy?”
“Lớp còn chưa lên đã hỏi thời gian trước.” Hạng Minh Hóa tiếc rèn sắt mãi mà không thành thép, “Chưa từng thấy ai giống em.”
“Thầy à, nghiêm túc mà nói thật đúng thật chưa gặp chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S như em.” Vệ Tam giơ ngón tay cái lên, đối diện với chính mình, “Vệ Tam, chỉ có một từ…”
“Quá dữ, tôi biết rồi.” Mặt Hạng Minh Hóa không chút thay đổi, ông ngắt lời.
Vệ Tam: “... Thiên tài.”
Trong bữa trưa, Vệ Tam nhận được một tin nhắn trên quang não là lập tức đứng dậy chuồn mất.
Trước khi chuồn đi, cô còn nháy mắt với Ứng Thành Hà, tỏ vẻ tài liệu của mình đã đến.
Liêu Như Ninh gắp một đũa thức ăn, không rõ chuyện trong đó: “Vệ Tam vừa rồi vứt ánh mắt như thế cho cậu làm gì?”
Ứng Thành Hà: “Có lẽ Vệ Tam bị chuột rút mắt.”
Vệ Tam không nghe thấy Ứng Thành Hà nói, nếu không sẽ lắc lắc anh hỏi sự ăn ý giữa hai người đi đâu mất rồi.
Chủ tiệm giúp gửi tu di kim tới, bởi vì địa điểm đặc thù nên Vệ Tam chỉ có thể một đường ôm về từ lối vào sân tập.
Một sinh viên trường quân sự ôm một cái hộp lớn như vậy, vẫy gọi sự chú ý khắp nơi, còn đụng ngay lúc nghỉ ngơi của năm trường quân sự, nên bị nhiều người bắt gặp.
“Vệ Tam ôm một cái thùng lớn?”
“Chẳng lẽ là tài liệu cơ giáp của cô ấy?”
“Lấy đâu ra vật liệu cơ giáp, bên trường Damocles chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cơ giáp 3S cho cậu ấy rồi.”
“Chậc, bây giờ thay đổi vị trí với đàn anh đã tham gia ba lần trước đó, không biết trong lòng người ta có thấy bất công không.”
“Quy tắc của giải đấu cần phải thay đổi, dựa vào cái gì đổi vị trí chẳng khác nào thay thế, ai biết sau khi hai trận đấu kết thúc, nay cậu ta lén sửa chỗ nào trên cơ giáp của mình? Chưa kể còn có thể không sử dụng tài nguyên của trường quân sự.”
“Trường Damocles có hoạt động lùm xùm như thế, tôi nghĩ rằng trận tiếp theo chắc chắn sẽ thay đổi các quy tắc, những người trong trường quân sự chúng ta không phải là kẻ ngốc.”
...
Vệ Tam ôm vái thùng trở về phòng ngủ, lại gửi tin nhắn cho Ứng Thành Hà, nói tu di kim đã đến, đợi lát nữa bảo anh giúp mang đến phòng cải tạo bên kia.
Ứng Thành Hà nhận được tin tức vừa lúc ăn cơm xong, còn nghe những người khác nói Vệ Tam ôm một cái thùng khổng lồ.
Bậc Thầy Thành Hà: [Đừng nói với tôi, bên trong cái thùng to mà cậu ôm là tu di kim nha.]
Lén Lút Ăn Xin: [Chính là tu di kim đó, sao thế?]
Bậc Thầy Thành Hà: [... Thứ quý như thế mà cậu cho gửi tới?]
Còn giương cờ gõ trống đi một vòng.
Lén Lút Ăn Xin: [À, cái này không sao, tôi mở ra xem, tu di kim vẫn còn rất tốt.]
Bậc Thầy Thành Hà: [Quên đi, không nói cái này. Cái thùng cậu ôm ấy, trong đó có bao nhiêu tu di kim?]
Anh nghĩ chắc có một chút, dù sao tu di kim là tài liệu rất quý, dùng một chút cũng có thể tăng cường hiệu suất vũ khí.
Lén Lút Ăn Xin: [50kg, chắc là đủ để đánh một đôi vũ khí.]
Bậc Thầy Thành Hà: [... Cậu lấy đâu ra nhiều tu di kim như vậy? Đi cướp à?]
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam: Tôi thấy chuyển phát nhanh của Liên bang rất tốt đấy (??
? l)
Bình luận facebook