-
Chương 81
“cô ơi, mông em đau.”
Lúc được nghỉ trưa, Ứng Thành Hà vào phòng Vệ Tam thì thấy ngay bên trong có một thùng hình hộp lớn bằng giấy. Anh tiến lại gần, thậm chí còn tìm thấy dấu chân bên cạnh cái hộp.
“... ”
Trong này đúng là tu di kim thật á?
Ứng Thành Hà mở cái thùng giấy với tâm trạng phức tạp, bên trong có một cái rương màu trắng bạc lạnh lẽo được xích lại, là một hộp đựng chuyên dụng để cất vật liệu đặc biệt. Cũng bởi giá của loại rương này không rẻ mới làm anh bấy giờ có ba phần tin tưởng bên trong có thể là tu di kim.
Xách cái rương màu trắng bạc ra, Ứng Thành Hà cẩn thận mở hộp là đã thấy sát khí lạnh lẽo thốc tới mặt, đây là thuộc tính vật liệu mà tu di kim mang theo.
Đúng là một khối tu di kim thật lớn.
Ứng Thành Hà ngồi xổm trên mặt đất, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một khối tu di kim lớn. Anh chưa từng thấy qua một khối tu di kim 50kg đâu.
Lúc vừa mới trở về, mấy trường quân sự đã truyền luôn cái tin Vệ Tam ôm một cái thùng rất to từ lối vào sân tập và đi vào tản bộ một vòng. Họ nói trường Quân sự Damocles liều lĩnh khôn cùng, trong lúc các đội chủ lực của các trường quân sự vất vả huấn luyện thì người đã khôi phục thân phận thật là chiến sĩ độc lập cấp 3S như Vệ Tam lại chả đi huấn luyện, mà còn mua sắm trên mạng Tinh Võng.
Như mọi người đều biết, chuyển phát nhanh của Liêng bang chuyên gửi đồ ăn nhậu chơi bời, hoàn toàn chẳng liên quan đến cơ giáp.
Đối với việc này, Ứng Thành Hà chỉ muốn bày tỏ mặc dù Vệ Tam không phải là chiến sĩ độc lập 3S thì cô cũng chưa từng khiêm tốn.
“Cậu chạy tới phòng Vệ Tam làm gì?” Liêu Như Ninh nhìn thấy Ứng Thành Hà tiến vào bèn nhiều chuyện đi theo.
Cậu vừa nói chuyện là Hoắc Tuyên Sơn trong phòng khách đã dẫn đầu tới xem náo nhiệt, Kim Kha theo sát phía sau.
Liêu Như Ninh đưa lưng về phía hai người bọn họ, thò đầu nhìn về phía Ứng Thành Hà. Cậu ta thìn thấy tu di kim thì theo bản năng nói: “Đúng là gửi tới thật này.”
Ánh mắt Kim Kha đảo qua đảo lại giữa ba người trong phòng, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Thành ra mấy cậu biết cái rương Vệ Tam ôm vừa rồi là cái gì, chỉ có tôi là không hay?”
Ứng Thành Hà tự tách mình ra trước: “Vệ Tam nói mình có tu di kim, để cho tôi giúp cậu ấy, hai người cùng nhau thiết kế vũ khí cơ giáp. Tôi cũng không rõ nguồn gốc của thứ này.” Chuyện không liên quan đến anh, anh chỉ là một cơ giáp sư thuộc đội chủ lực nghiêm túc và có trách nhiệm.
Ánh mắt Kim Kha dời về phía Liêu Như Ninh, cũng không hỏi cậu ta mà nói ra suy đoán của mình luôn: “Cậu biết Vệ Tam muốn gửi cái gì tới, Hoắc Tuyên Sơn chắc cũng biết, vẻ kinh ngạc vừa rồi trên mặt cậu ta giả trân. Hai cậu biết rõ là tu di kim có nghĩa là cả ba người có liên quan đến nguồn gốc của vật liệu này. Chúng ta đã bắt đầu cuộc đua từ hơn hai tháng trước, trong thời gian đó chỉ có lúc trèo tường ở Sao Sa Đô. Trong hai ngày này tôi không biết ba người các cậu làm gì, té ra là đi tìm cách lấy tu di kim.”
Liêu Như Ninh: “...” Tại thời điểm này cậu nên nói cái gì để cứu vãn đây?
Kim Kha tiếp tục suy luận: “Một khối tu di kim lớn như vậy dễ gì có khắp nơi, ít nhất là không có trên thị trường Sao Sa Đô. Ngay cả khi đặt ở Sao Đế Đô, sự xuất hiện của tu di kim vẫn có thể gây xôn xao. Mấy cậu âm thầm lấy ra một khối như vậy, có bảy mươi phần trăm khả năng là đi từ kênh ngầm.”
Liêu Như Ninh không ngờ được cùng lắm mình chỉ nói một câu mà nguồn cơn đã sắp bị lật ra hết rồi. Cậu âm thầm nhích tới sát Hoắc Tuyên Sơn, có ý hấp thu một chút sức mạnh.
Kim Kha cúi đầu mở quang não ra, cậu làm chỉ huy chính, bình thường cậu hiểu nhất là chuyện điều chỉnh các kênh tin tức, rốt cuộc cũng ra được kết luận.
Rất có thể mấy người bọn họ lấy được tu di kim từ kênh ngầm của Sao Sa Đô, Kim Kha kiểm tra tin tức của mấy kênh ngầm lớn mà mình nắm giữ.
Năm phút sau, Kim Kha đọc từng câu từng chữ trong tin tức: “Ở giải vô địch khu vực Xưởng Đen Sao Sa Đô, tu di kim đã bị đội ‘CMN Lật Luôn Xưởng Đen’ giành được.”
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh: “Tên đội được đặt không tệ. Ba thành viên, người có ID "Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt" này vừa nhìn là biết Vệ Tam, Chuyển Lên Bờ Tây là ID của Hoắc Tuyên Sơn, về phần "Đ/ịt Chết Mày"... Chắc là ID của cậu, đúng không Liêu Như Ninh?”
Tất cả đều bị gọi cả họ và tên ý là tức giận à? Liêu Như Ninh có tí chột dạ bèn nhìn lên trần nhà.
Ứng Thành Hà tự giác thoát khỏi cửa bão, Kim Kha cũng không giấu giếm màn hình ánh sáng, thế là cậu đứng dậy sáp gần muốn xem trò vui.
Cậu vừa thấy ba chiếc cơ giáp 3S đã nhận ra: “Đây là cơ giáp trong phòng sưu tầm của trường Damocles tụi ta.”
Đổ thêm dầu vào lửa.
Kim Kha trách móc một câu: “Vệ Tam muốn vật liệu làm cơ giáp, cho nên ba người các cậu hợp lại tính đi Xưởng Đen đánh cho đấu trường đen?”
Hoắc Tuyên Sơn giải thích: “Không, tụi này đã biết nhau từ trước khi tham gia cuộc thi.”
Ứng Thành Hà: “Lần đầu tiên hai người gặp nhau ở tàu vũ trụ trông chả giống đã quen nhau.”
“Chuyện này mà giải thích thì tương đối phức tạp.” Liêu Như Ninh chen vào nói.
“Tâm trạng của tôi bây giờ cũng phức tạp.” Kim Kha nhìn cậu với khuôn mặt không biểu cảm.
Liêu Như Ninh đi đến sau lưng Kim Kha, thay cậu ấy đấm lưng: “Tất cả đều là trùng hợp thôi, thật đấy. Nếu bây giờ chúng ta có được tu di kim, hãy để Ứng Thành Hà làm tốt vũ khí cho Vệ Tam. Đến lúc đó tay thì đấm Samuel, chân lại đá viện Bình Thông, rồi tranh quán quân cùng trường Đế Quốc.”
“Không phải tôi làm, Vệ Tam tự mình làm.” Ứng Thành Hà sửa lại lời nói của cậu, “Cậu ấy vừa thợ vừa là chiến sĩ.”
Liêu Như Ninh: “???”
Hoắc Tuyên Sơn: “Vừa thợ vừa chiến sĩ của Vệ Tam là cái gì?”
“Ý như thế, Vệ Tam còn có thể thiết kế cơ giáp, chẳng qua trước mắt chỉ biết thiết kế cơ giáp cấp A. Vì cậu ấy vừa mới tiếp xúc 3S thôi nên tôi hướng dẫn làm vũ khí ở bên cạnh, còn người thiết kế vẫn chính là cậu ấy.” Ứng Thành Hà ngạc nhiên nhìn Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đang đơ người, “Các cậu quen biết lâu như vậy, chưa kể còn lập nhóm thi đấu mà không biết?”
Kim Kha vẫn biết Vệ Tam có hứng thú với thiết kế cơ giáp, nhưng không rõ cô đã có thể tự thiết kế cơ giáp cấp A: “Trong thời gian ngắn như vậy mà cậu ấy làm được vũ khí của cơ giáp 3S?”
“Có lẽ, cậu ấy tiến bộ rất nhanh.” Ứng Thành Hà gật đầu.
Hoắc Tuyên Sơn đột nhiên nói sâu xa: “Vệ Tam từng nói cho tôi biết, cậu ấy có một người bạn là cơ giáp sư, biết cải tạo cơ giáp.”
Không biết vì sao, tâm tình Kim Kha lại tốt hơn vài phần: “Thông thường, Vệ Tam nói có một người bạn thì chính là nói bản thân đấy.”
Hoắc Tuyên Sơn “...” Cơ giáp được cải tạo tốt thì tốt thật nhưng dưới tình huống hiện tại, cậu đã cảm nhận được cảm xúc vi diệu vừa rồi của Kim Kha.
Cũng giống như một người bạn chia sớt bí mật với một người bạn khác, nhưng chỉ có mỗi cậu là không biết những cảm xúc phức tạp và vi diệu ấy.
Liêu Như Ninh kết luận cuối cùng: “Vệ Tam quá cặn bã.”
Hiếm hoi khi ba người còn lại ở đây đồng ý với lời giải thích của Liêu Như Ninh.
Vệ Tam bị lật xe còn hoàn toàn không biết rõ tình hình, cô đang ở phía bên Lê Trạch để hội chẩn với bác sĩ qua video.
“Máu mũi còn đang chảy? Không có việc gì.” Bác sĩ bảo Lê Trạch có thể lấy dụng cụ kẹp trên ngón tay Vệ Tam ra và bảo anh báo giá trị, “Bình thường cần phải uống cả bổ sung dinh dưỡng và dịch dinh dưỡng. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi ngôi sao khác tìm thuốc thích hợp, chờ tìm được sẽ đi tìm cháu.”
“Còn muốn uống thuốc gì nữa?” Vệ Tam cảm thấy bây giờ mình tràn đầy năng lượng, ngoại trừ máu mũi nhiều hơn tí thì các mặt khác hoàn toàn như người bình thường.
“Dịch dinh dưỡng chỉ là dạng tôi tạm thời căn cứ vào dịch dinh dưỡng chuyên dụng trước kia của Ứng Tinh Quyết để phối trộn, tình huống của cháu và cậu ta khác nhau, sau này còn làm cải tiến.” Bác sĩ trả lời nghiêm túc, “Trong trận tranh tài, cháu chỉ có thể dùng đồ vật trong túi chuẩn bị chiến đấu theo quy định, không được mang dịch dinh dưỡng chuyên dụng vào được, thành ra phải phòng ngừa lúc mình tự hóa cuồng. Bởi vì hoàn toàn nâng cao cảm giác ngay lập tức là một gánh nặng rất lớn cho cơ thể.”
Vệ Tam nghe xong hỏi: “Ứng Tinh Quyết cũng không cần dịch dinh dưỡng đặc chế trong trận đấu?”
“Cậu ấy sẽ uống trước trận đấu, miễn là không quá 15 ngày thì hoàn toàn có thể chịu đựng được.” Lê Trạch giải thích ở bên cạnh.
Bác sĩ ghi lại số liệu đo được từ Vệ Tam bên này: “Tóm lại, có thể sử dụng cơ giáp 3S nhưng tránh quá phấn khích, một khi cảm giác đột nhiên tăng cao thì cơ thể cháu sẽ sụp đổ, hãy nhớ đấy.”
Sau khi bác sĩ dặn dò xong đã tắt kênh lạc, màn sáng trước mắt Vệ Tam tối xuống.
Hiện tại, kết quả đo bằng dụng cụ của vẫn cho ra cô có cảm giác cấp S.
Bác sĩ nói rằng đó là một chuyệt tốt, có nghĩa là cơ thể của cô đang dần phục hồi, bây giờ điều chỉnh cơ thể thì cảm giác sẽ tự động tăng lên theo. Đối với chuyện cảm giác cấp S có thể điều khiển cơ giáp 3S, bác sĩ suy đoán rằng bản thân cô là siêu 3S, chẳng giống như những người bình thường.
“Tôi nghe nói em rất tự tin với cuộc thi, còn có tâm trạng mua đồ, nhận đồ chuyển phát nhanh của Liên bang.” Lê Trạch cất dụng cụ đo lường, ý tứ không rõ ràng, “Tôi đã xem lại lúc em nói chuyện trên sân thể dục Damocles khi được chọn là Tổng binh, hy vọng em có thể làm được.”
Vệ Tam do dự: “... Nhận chuyển phát nhanh không được ạ?”
Lê Trạch: “Được.”
Vệ Tam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì không có chuyện gì đâu ạ.”
“Em đã mua gì?” Lê Trạch đột nhiên hỏi, câu này hoàn toàn vì tò mò của bản thân.
Bởi vì anh không biết Vệ Tam lại làm ra chuyện bạo loạn nữa hay không.
“Đồ ăn vặt.” Vệ Tam chủ động làm đầu sỏ “gánh chịu” tin đồn, thậm chí còn khách sáo hỏi Lê Trạch, “Thượng tá, có muốn chia cho anh một ít không?”
Sau khi trở về phải xâu chuỗi lại lời khai với Ứng Thành Hà, làm cho những người khác tưởng đây là vật liệu do Ứng Thành Hà lấy được. Như vậy sẽ không để cho người ta phát hiện cô và bọn Hoắc Tuyên Sơn đánh nhau ở Xưởng Đen cho đấu trường đen.
Lê Trạch không giống người biết ăn vặt, hơn nữa một quân nhân có chí kiên cường và giàu lòng hy sinh như anh ấy tuyệt đối sẽ không thu đồ của sinh viên.
“Có.”
“Được rồi, vậy thì em sẽ không...” Vệ Tam nói đến một nửa mới phản ứng được chuyện Lê Trạch đồng ý muốn đồ ăn vặt của cô.
“Em không có gì?”
“Ngày hôm sau em sẽ đưa tới đây.” Vệ Tam cứng rắn nói lại, “Thầy à, em nên đi huấn luyện đây, tạm biệt thầy.”
Vừa ra khỏi cửa, Vệ Tam lập tức leo lên trung tâm thương mại Tinh Võng nhằm đặt một đống đồ ăn vặt.
...
Vệ Tam làm lung ta lung tung một hồi đã qua thời gian nghỉ trưa, thế là cô đi thẳng đến sân huấn luyện, lần này thầy giáo đã đổi thành cô Giải Ngữ Mạn. Sinh viên đến huấn luyện chỉ có năm người trong đội chủ lực.
Ngay sau khi đi qua, cô thấy bọn Kim Kha đã ở đó thì đi lên chào hỏi.
Cả bốn người đều phớt lờ cô.
Vệ Tam đưa tay vẫy vẫy trước mắt bốn người: “Mấy cậu đang làm gì vậy?”
Liêu Như Ninh là người đầu tiên không nín nữa: “Bo xì cậu.”
Vệ Tam: “???”
Cô chỉ nghe những lời như vậy ở trường mẫu giáo trong kiếp trước.
Kim Kha bày mặt lạnh: “Tôi đã biết mánh khóe của ba người cậu rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn: “Thì ra người bạn cơ giáp sư cậu quen chính là cậu.”
Vệ Tam đứng tại chỗ, não chạy hồi lâu mới biết ý tứ của hai người bọn họ.
Cô thở dài ngay lập tức: “Nếu không phải vì nghèo, ai sẽ đánh ở đấu trường đen chứ?”
Lời này xuất hiện đã tạo lực sát thương vô cùng lớn.
Từ khi biết Vệ Tam là trẻ mồ côi và dựa vào dịch dinh dưỡng có vấn đề ở bãi rác để sống, Kim Kha là người áy náy nhất.
Vệ Tam hài lòng nhìn thấy Kim Kha thu hồi khuôn mặt lạnh lùng, lại thở dài về phía Hoắc Tuyên Sơn: “Lúc trước tuy nghèo nhưng tôi có một trái tim tích cực vương lên, cố gắng học tập. Thu cậu 5,000 vạn nhưng vì cố gắng cải tạo cho hoàn mỹ mà tôi còn phải bỏ thêm tiền, một tháng không ăn được tí thịt.”
Hoắc Tuyên Sơn cũng không biết chuyện này nhưng trình độ người cải tạo cơ giáp đúng là không thua bất kỳ cơ giáp sư cấp A nào trên thị trường.
“... Rất xin lỗi.” Hoắc Tuyên Sơn lúc ấy cho rằng Vệ Tam có xuất thân từ thế gia học tản, không thèm để ý chút tiền kia.
Ứng Thành Hà chủ động nói: “Vậy tôi vẫn ổn ha, tặng cậu miễn phí động cơ cơ giáp cấp S.”
“Cậu đưa động cơ cấp S cho Vệ Tam khi nào, không phải đó là một người đàn ông trung niên mà cậu quen trên diễn đàn à?” Kim Kha hỏi xong Ứng Thành Hà lại híp mắt nhìn Vệ Tam, “Cậu khoác mấy lớp áo vậy?”
Vệ Tam: “...” Đó là một ngày tồi tệ.
Kim Kha lạnh lùng: “Cậu nói chuyện riêng với họ, cô lập một mình tớ.”
“Tớ không phải, tớ không có.” Vệ Tam phủ nhận, giờ phút này cô quyết định gắp lửa bỏ tay người, quay đầu nhìn Liêu Như Ninh, nghiêm túc nói, “Đ/ịt Đ/ịt, có một chuyện vẫn không nói cho cậu biết, trong lòng tôi vô cùng băn khoăn.”
Liêu Như Ninh bên cạnh như không hiểu: “Chuyện gì?”
Vệ Tam đau đớn: “Bốn người tụi này có một nhóm riêng mà không có cậu trong đó.”
Liêu Như Ninh nắm tay lại thành quả đấm: “Chuyện khi nào?”
Vệ Tam: “Đã lâu lắm rồi, khi còn ở Sao Đế Đô, Kim Kha chủ động kéo Tuyên Sơn vào nhưng không kéo cậu.”
“Nhóc mập mạp, tôi biết cậu vẫn cứ không ưa tôi mà.” Liêu Như Ninh nó về hướng Kim Kha.
“Cậu gọi ai là nhóc mập mạp?” Kim Kha nghe được chữ “mập” lập tức nổ tung, hiện tại cậu rõ ràng là chàng thanh niên đẹp trai nhanh nhẹn!
Vệ Tam lùi ra sau một bước, để lại “chiến trường” cho cả hai, thành công làm người tàng hình.
Cuối cùng để thiếu gia họ Liêu thành công gia nhập nhóm bốn người làm kết quả, chấm dứt trận “chiến tranh” này.
Kim Kha bình tĩnh lại, yêu cầu mình cũng phải gia nhập “CMN Lật Luôn Xưởng Đen”, nói nghe cho hay là bọn họ cần chỉ huy điều phối.
“Mấy cậu còn cần một cơ giáp sư nữa.” Ứng Thành Hà tự đề cử.
Năm người đồng ý.
“Mấy cậu đoạt quán quân lại dùng tu di kim làm vũ khí thì khi người ta phát sóng trực tiếp giải đấu ra ngoài, người bên phía Xưởng Đen Sao Sa Đô chắc chắn sẽ nhận ra thân phận ba cậu rất nhanh.” Kim Kha nghĩ đến vấn đề thân phận đầu tiên.
“Chẳng cần lo tu di kim này đâu.” Ứng Thành Hà bảo, “Tu di kim quý hiếm thì quý hiếm thật, lại có lời đồn nó biết phát triển, nhưng nó lại vô dụng đối với đại đa số chiến sĩ độc lập, đây là mánh lới quảng cáo.”
Cảm giác sẽ không phát triển, vậy thì vũ khí được làm bằng du di kim nói chung sẽ không bao giờ phát triển dưới tình huống bình thường.
Như vậy xem ra, tu di kim quả thực là vật liệu được thiết kế riêng cho Vệ Tam.
Ứng Thành Hà liệt kê một số vật liệu: “Những vật liệu này làm ra hiệu suất tương tự tu di kim, chỉ khi đối chiến mới có thể cảm nhận được sự khác biệt nhỏ, người thường quan sát chẳng ra. Trừ phi có cơ giáp sư lão làng ở đó lúc mấy cậu dùng cơ giáp 3S thi đấu, bằng không cũng chả nhận ra đó là cơ giáp trong trường Damocles.”
“Ba người chiến sĩ độc lập 3S như bọn họ vừa xuất hiện ở giải đấu tất sẽ bị người ta phát hiện manh mối.” Kim Kha lắc đầu, “Hai nam một nữ chiến sĩ độc lập 3S thì chỉ có các cậu.”
Vệ Tam ho khan một tiếng: “Viện Bình Thông có chiến sĩ độc lập 3S là nữ không?”
Kim Kha: “Sao lại hỏi như vậy?”
Vệ Tam, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn trong nháy mắt không tự nhiên.
“Có người nghĩ tớ là Tông Chính Việt Nhân.” Vệ Tam Hạ hạ giọng.
Kim Kha: “?” Trừ phi mắt bị mù, nếu không làm sao có thể coi Vệ Tam là Tông Chính Việt Nhân cao lớn.
“Có rất nhiều khán giả cho rằng người viện Bình Thông có bí pháp, làm cho người ta từ nam biến nữ được.” Vệ Tam nghe tin đồn từ chủ tiệm.
“... ”
Ứng Thành Hà nhớ tới một chuyện: “Em gái của Tông Chính Việt Nhân có nhập học lúc nửa cuối năm, cậu ấy cũng là cấp 3S.”
Kim Kha: “Chuyện này giao cho tớ xử lý, Thành Hà, cậu dạy Vệ Tam ngụy trang hiệu suất của vũ khí đi.”
Cậu ấy muốn truyền bá mở rộng các loại tin tức nhằm đánh lừa dư luận. Tạm thời giấu diếm chuyện mấy người Vệ Tam thi đấu ở Xưởng Đen vì sẽ có ích cho cuộc thi.
“Tụ tập cùng một chỗ thảo luận cái gì?” Giải Ngữ Mạn đi vào hỏi năm người chụm một chỗ, “Nhìn không ra mấy em có tình cảm tốt như vậy.”
Giải Ngữ Mạn đứng trước mặt năm người: “Bốn người còn lại đều biết tôi, Vệ Tam, tôi cũng biết em.”
Vệ Tam lặng lẽ liếc về phía mấy người bên cạnh, phát hiện bọn họ đều ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng về phía trước, nào có thoải mái như trước đây.
“Mắt nhìn ở đây?” Bà ấy ấy đi về phía Vệ Tam, vươn tay nắm cằm cô, bẻ lại chính xác.
Vệ Tam: “...” Nếu như Trần Từ mang theo khí chất sắc bén sáng ngời của xạ thủ thì Giải Ngữ Mạn bây giờ lại xinh đẹp và lạnh giá.
Giải Ngữ Mạn buông tay ra, lui về phía sau một bước: “Huấn luyện của tôi không có nhiều nội dung, mấy em cứ đánh với tôi là được.”
Vừa dứt lời, bà ấy đột nhiên tấn công Vệ Tam.
Vệ Tam thậm chí không phát hiện ra âm thanh không khí lưu động, giống như Giải Ngữ Mạn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhanh chóng lui về phía sau, Vệ Tam cố gắng né tránh Giải Ngữ Mạn, giây tiếp theo lại thấy cô giáo đã chuyển đến sau lưng mình.
Vệ Tam phản ứng không kịp nên bị Giải Ngữ Mạn dùng một cước đá ngã xuống đất. Cô vươn tay chống xuống đất, muốn tránh bị thương, kết quả Giải Ngữ Mạn ma mị xuất hiện ở phía trên, đá về phía cánh tay cô.
Vệ Tam ngã xuống mặt đất lăng quay, cảm giác đau đớn truyền đến từ một nửa thân thể.
Trong bốn người đứng gần đó có người đưa tay che mắt, người thì nhìn xuống chân, cũng có người ngẩng đầu lên nhìn lên trời, thậm chí Ứng Thành Hà đã bắt đầu chắp tay lại trước ngực.
Mỗi lần vào bài học cô Giải Ngữ Mạn là mỗi lần có một nhận thức mới về nỗi đau.
Cho tới bây giờ, Giải Ngữ Mạn chả dùng hai tay dù chỉ một chút, chỉ có ra chân phải.
Mặc dù vậy, Vệ Tam vẫn bị cô giáo đá ngang, đá thẳng đứng, tấn công theo mọi hướng, hoàn toàn không thể phản kháng.
Giải Ngữ Mạn ra chiêu quá nhanh.
Trái, phải... Vệ Tam nhắm mắt lại, mặc dù bị Giải Ngữ Mạn đá ngã hết lần này đến lần khác, tâm tình cô lại dần dà ổn định.
Vệ Tam đột nhiên mở mắt ra.
Cô ấy đã tìm thấy rồi!
Thứ thuộc về nhịp điệu của Giải Ngữ Mạn.
Một lần nữa khi Giải Ngữ Mạn đá chân tới, Vệ Tam hóp eo thành công tránh thoát. Thậm chí trong đầu cô đã biểu diễn một lần cách làm phản kích trở lại.
Kết quả phản kích còn chưa thành hình, Giải Ngữ Mạn đã đoán được động tác của cô, Vệ Tam liền bị đá vào mông rồi ngã chổng vó.
Lần này cô đã có kinh nghiệm, không đưa tay chống đất mà lúc ngã xuống bèn lăn người giảm lực.
Hoàn toàn vô dụng, chân của Giải Ngữ Mạn giống như bóng ma, như hình với bóng, mông cô lại bị đá một lần nữa.
Vệ Tam: “...”
Đợi chân kia đá tới nữa thì hai đầu gối Vệ Tam đã quỳ xuống đất. Cô chính diện nghênh đón và đưa hai tay ra công ôm lấy.
Giải Ngữ Mạn cố gắng rút ra, trong lúc nhất thời lại không thoát ra được: “... Buông ra, đừng chơi xấu.”
Vệ Tam thề chết không buông: “Cô ơi, mông em đau.”
Mặt mũi là cái gì? Vệ Tam không có.
Giải Ngữ Mạn: “…”
“Buông ra.”
“Không buông.”
Giải Ngữ Mạn ngửa đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi không đánh với em nữa, Liêu Như Ninh, lại đây.”
Vệ Tam nhìn Liêu Như Ninh đang xem cái chết tựa lông hồng thì buông tay ra, rồi lại nhanh như chớp trốn ở đối diện để phòng ngừa bị Giải Ngữ Mạn đá nữa.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ sự vô lại của Vệ Tam hay không, Giải Ngữ Mạn ra tay vô cùng nặng với Liêu Như Ninh.
Vệ Tam nghe được lúc Giải Ngữ Mạn đá vào mông Liêu Như Ninh thì chỗ đó phát ra âm thanh chắc nịch, không khỏi nhớ tới đau khổ và nóng rát khi mông mình bị đá.
“Cô ơi, mông em cũng đau!” Liêu Như Ninh lấy cảm hứng từ chiêu vừa rồi của Vệ Tam, cố gắng làm nũng chơi xỏ lá.
Giải Ngữ Mạn cười lạnh một tiếng: “Đau là đúng rồi!” Dứt lời lại đá vào mông Liêu Như Ninh.
Toàn bộ sân tập tràn ngập tiếng gào thét đau đớn của Liêu Như Ninh.
Chờ tới lúc bị đánh xong, cậu đã đi khập khiễng dùng tay che mông, kế đó ngồi xổm bên cạnh Vệ Tam với hai mắt đỏ bừng: “Cô Giải trọng nữ khinh nam.”
Vệ Tam quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Cho nên hồi trước Kim Kha nói chuyện cậu bị cô Giải đánh khóc là có thật.”
“Nói bậy bạ gì đấy!” Liêu Như Ninh trách móc, “Cậu cho rằng bọn họ thì khá hơn chỗ nào.”
Kế tiếp đám con cưng của trời bị Giải Ngữ Mạn đánh mà chả có sức đánh trả. Nếu kiên cường một chút như Hoắc Tuyên Sơn thì cắn răng chống đỡ không phát ra tiếng đau; khoa trương thì có Vệ Tam ôm chân, Liêu Như Ninh gào thét làm nũng.
Nói tóm lại, sau khi lớp đào tạo kết thúc vào một buổi chiều, Giải Ngữ Mạn giống như chỉ vận động một phen, đổ tí mồ hôi và thản nhiên rời đi.
Để lại năm người ngồi xổm ở góc tường, lặng lẽ sờ mông sờ chân.
...
Buổi chiều kết thúc, họ có thể tự đi huấn luyện hay nghỉ ngơi, Vệ Tam còn phải đi học cách lập hàng rào cảm giác.
Cô khập khiễng đi đến một nơi khác, thầy giáo đang chờ cô ở bên trong. Ông ấy nhìn thấy bộ dạng này thì nhẹ nhàng hỏi: “Vừa mới từ chỗ cô Giải tới đây à? Ngồi đi.”
“Dạ.” Vệ Tam vừa ngồi xuống thì mông chợt truyền đến đau nhức, nhưng cô vẫn mạnh mẽ nhịn xuống không lên tiếng.
Giáo viên thấy vậy thì nụ cười trong mắt sâu hơn, ông cũng không vạch trần: “Đầu tiên nói chuyện đơn giản với em về cảm giác.”
Vệ Tam cố gắng thư giãn, nghe giáo viên giải thích.
“Nhận thức của chỉ huy cấp S là phức tạp nhất. Chuyện thiết lập hàng rào, ngăn chặn lực lượng tinh thần của tinh thú tấn công, em có thể hiểu là tạo lá chắn. Nếu tấn công tinh thú và làm cho nó mất kiểm soát, nó có thể được coi là một ngọn giáo.” Thầy giáo nói nghiêm túc, “Đồng thời chỉ huy có cảm giác càng cao thì phạm vi nhận thức của người ta che được càng rộng. Một số nhân vật cực kỳ lợi hại còn thể kiểm soát con người.”
“Giống như Ứng Tinh Quyết của trường Quân sự Đế Quốc, em ấy đã thể hiện bản lĩnh điều khiển tinh thú trong trận đấu. Dựa vào đẳng cấp của em ấy, điều khiển con người cũng không là chuyện khó trong tương lai.” Thầy giáo đưa ra ví dụ, “Chỉ huy 3S tuy không thể điều khiển hoàn toàn chiến sĩ độc lập mấy em nhưng có thể quấy nhiễu, cho nên mới cần các em học cách xây dựng hàng rào.”
Thầy giáo ngồi đối diện nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra ra và hỏi Vệ Tam: “Em cảm thấy thế nào?”
Vệ Tam: “... Em nên có cảm giác gì?”
Thầy giáo sửng sốt: “Tôi vừa gửi ám chỉ tâm lý cho em, bây giờ trên người em không có ảnh hưởng,, không còn đau mới phải.”
Vệ Tam cảm nhận được tín hiệu đình công truyền đến khắp người mình: “Rất đau.”
Thầy giáo có chút lúng túng: “Kể từ khi em bước vào, tôi đã can thiệp vào tâm trí của em bằng cảm nhận, em không có cảm giác?”
Vệ Tam cẩn thận cảm thụ một chút, lắc đầu: “Không có.”
Hai người nhìn nhau, căn phòng yên tĩnh.
Cuối cùng Vệ Tam phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này: “Ám chỉ là như thế nào? Em chỉ nghe âm thanh chỉ huy của Kim Kha trong đầu, giọng nói của cậu ấy đột nhiên xuất hiện.”
Thầy giáo điều chỉnh cảm xúc của mình: “Ám chỉ là em nhận được tình huống trong vô hình, nhưng không cảm thấy ai đó nói chuyện trong tâm trí của em. Có thể có vấn đề ở đâu đó nhưng mà cũng không sao. Một chiến sĩ độc lập muốn thiết lập một rào cản thì đầu tiên không thể để cho cảm giác của chỉ huy đi vào tâm trí của em. Khi họ tìm thấy những gì em nghĩ, đó là lúc nguy hiểm nhất, họ có thể ngay lập tức kiểm soát em.”
Vệ Tam suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu như em cố ý để cho bọn họ nhìn thấy, quấy nhiễu bọn họ thì sao?”
Thầy giáo gật đầu: “Đây là một trong những cách, nhưng thuộc về phương pháp mạo hiểm nhất, chúng ta chủ yếu nói về phương pháp xây dựng rào cản truyền thống.”
Lớp học này kéo dài đến 9 giờ tối.
Sau khi Vệ Tam đi ra cũng không trở về phòng ngủ mà đi đến tòa nhà huấn luyện. Trong phòng cá nhân của chiến sĩ độc lập có khoang mô phỏng, sân huấn luyện thể lực nhỏ, v.v., thích hợp cho thực hành một mình.
Quẹt thẻ tiến vào, Vệ Tam đi thẳng về phía khoang mô phỏng, hôm nay cô tạm thời không muốn tiến hành huấn luyện thể lực vì tâm lý vừa nhận được cú hích trọng đại.
Sau khi tiến vào khoang mô phỏng, Vệ Tam lựa chọn hoàn cảnh giống như Sao Cốc Vũ, cô không dùng cơ giáp mà cứ thế đi xuyên qua mưa.
Cảm giác nóng rực quen thuộc truyền đến, Vệ Tam khom lưng tiến vào một khu rừng, thuận thế kiểm tra dao găm bên trong giày ngay bắp chân của mình.
Xung quanh u ám, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ù của dã thú, mưa rơi chẳng ngớt.
Vệ Tam nghiêng đầu, phát hiện có vật sống tấn công cô bèn lập tức rút dao găm ra. Khi nó xông tới, cô né sang một bên, cũng giơ tay đâm vào bên trong cơ thể vật sống.
Sau khi hoàn thành loạt động tác này, Vệ Tam mới phát hiện sống vật chỉ là một đám sương đen nhúc nhích.
Con dao găm của cô hoàn toàn vô dụng.
Đám sinh vật sống tan thành sương mù ngay lập tức, phân tán theo mọi hướng.
Lúc được nghỉ trưa, Ứng Thành Hà vào phòng Vệ Tam thì thấy ngay bên trong có một thùng hình hộp lớn bằng giấy. Anh tiến lại gần, thậm chí còn tìm thấy dấu chân bên cạnh cái hộp.
“... ”
Trong này đúng là tu di kim thật á?
Ứng Thành Hà mở cái thùng giấy với tâm trạng phức tạp, bên trong có một cái rương màu trắng bạc lạnh lẽo được xích lại, là một hộp đựng chuyên dụng để cất vật liệu đặc biệt. Cũng bởi giá của loại rương này không rẻ mới làm anh bấy giờ có ba phần tin tưởng bên trong có thể là tu di kim.
Xách cái rương màu trắng bạc ra, Ứng Thành Hà cẩn thận mở hộp là đã thấy sát khí lạnh lẽo thốc tới mặt, đây là thuộc tính vật liệu mà tu di kim mang theo.
Đúng là một khối tu di kim thật lớn.
Ứng Thành Hà ngồi xổm trên mặt đất, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một khối tu di kim lớn. Anh chưa từng thấy qua một khối tu di kim 50kg đâu.
Lúc vừa mới trở về, mấy trường quân sự đã truyền luôn cái tin Vệ Tam ôm một cái thùng rất to từ lối vào sân tập và đi vào tản bộ một vòng. Họ nói trường Quân sự Damocles liều lĩnh khôn cùng, trong lúc các đội chủ lực của các trường quân sự vất vả huấn luyện thì người đã khôi phục thân phận thật là chiến sĩ độc lập cấp 3S như Vệ Tam lại chả đi huấn luyện, mà còn mua sắm trên mạng Tinh Võng.
Như mọi người đều biết, chuyển phát nhanh của Liêng bang chuyên gửi đồ ăn nhậu chơi bời, hoàn toàn chẳng liên quan đến cơ giáp.
Đối với việc này, Ứng Thành Hà chỉ muốn bày tỏ mặc dù Vệ Tam không phải là chiến sĩ độc lập 3S thì cô cũng chưa từng khiêm tốn.
“Cậu chạy tới phòng Vệ Tam làm gì?” Liêu Như Ninh nhìn thấy Ứng Thành Hà tiến vào bèn nhiều chuyện đi theo.
Cậu vừa nói chuyện là Hoắc Tuyên Sơn trong phòng khách đã dẫn đầu tới xem náo nhiệt, Kim Kha theo sát phía sau.
Liêu Như Ninh đưa lưng về phía hai người bọn họ, thò đầu nhìn về phía Ứng Thành Hà. Cậu ta thìn thấy tu di kim thì theo bản năng nói: “Đúng là gửi tới thật này.”
Ánh mắt Kim Kha đảo qua đảo lại giữa ba người trong phòng, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Thành ra mấy cậu biết cái rương Vệ Tam ôm vừa rồi là cái gì, chỉ có tôi là không hay?”
Ứng Thành Hà tự tách mình ra trước: “Vệ Tam nói mình có tu di kim, để cho tôi giúp cậu ấy, hai người cùng nhau thiết kế vũ khí cơ giáp. Tôi cũng không rõ nguồn gốc của thứ này.” Chuyện không liên quan đến anh, anh chỉ là một cơ giáp sư thuộc đội chủ lực nghiêm túc và có trách nhiệm.
Ánh mắt Kim Kha dời về phía Liêu Như Ninh, cũng không hỏi cậu ta mà nói ra suy đoán của mình luôn: “Cậu biết Vệ Tam muốn gửi cái gì tới, Hoắc Tuyên Sơn chắc cũng biết, vẻ kinh ngạc vừa rồi trên mặt cậu ta giả trân. Hai cậu biết rõ là tu di kim có nghĩa là cả ba người có liên quan đến nguồn gốc của vật liệu này. Chúng ta đã bắt đầu cuộc đua từ hơn hai tháng trước, trong thời gian đó chỉ có lúc trèo tường ở Sao Sa Đô. Trong hai ngày này tôi không biết ba người các cậu làm gì, té ra là đi tìm cách lấy tu di kim.”
Liêu Như Ninh: “...” Tại thời điểm này cậu nên nói cái gì để cứu vãn đây?
Kim Kha tiếp tục suy luận: “Một khối tu di kim lớn như vậy dễ gì có khắp nơi, ít nhất là không có trên thị trường Sao Sa Đô. Ngay cả khi đặt ở Sao Đế Đô, sự xuất hiện của tu di kim vẫn có thể gây xôn xao. Mấy cậu âm thầm lấy ra một khối như vậy, có bảy mươi phần trăm khả năng là đi từ kênh ngầm.”
Liêu Như Ninh không ngờ được cùng lắm mình chỉ nói một câu mà nguồn cơn đã sắp bị lật ra hết rồi. Cậu âm thầm nhích tới sát Hoắc Tuyên Sơn, có ý hấp thu một chút sức mạnh.
Kim Kha cúi đầu mở quang não ra, cậu làm chỉ huy chính, bình thường cậu hiểu nhất là chuyện điều chỉnh các kênh tin tức, rốt cuộc cũng ra được kết luận.
Rất có thể mấy người bọn họ lấy được tu di kim từ kênh ngầm của Sao Sa Đô, Kim Kha kiểm tra tin tức của mấy kênh ngầm lớn mà mình nắm giữ.
Năm phút sau, Kim Kha đọc từng câu từng chữ trong tin tức: “Ở giải vô địch khu vực Xưởng Đen Sao Sa Đô, tu di kim đã bị đội ‘CMN Lật Luôn Xưởng Đen’ giành được.”
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh: “Tên đội được đặt không tệ. Ba thành viên, người có ID "Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt" này vừa nhìn là biết Vệ Tam, Chuyển Lên Bờ Tây là ID của Hoắc Tuyên Sơn, về phần "Đ/ịt Chết Mày"... Chắc là ID của cậu, đúng không Liêu Như Ninh?”
Tất cả đều bị gọi cả họ và tên ý là tức giận à? Liêu Như Ninh có tí chột dạ bèn nhìn lên trần nhà.
Ứng Thành Hà tự giác thoát khỏi cửa bão, Kim Kha cũng không giấu giếm màn hình ánh sáng, thế là cậu đứng dậy sáp gần muốn xem trò vui.
Cậu vừa thấy ba chiếc cơ giáp 3S đã nhận ra: “Đây là cơ giáp trong phòng sưu tầm của trường Damocles tụi ta.”
Đổ thêm dầu vào lửa.
Kim Kha trách móc một câu: “Vệ Tam muốn vật liệu làm cơ giáp, cho nên ba người các cậu hợp lại tính đi Xưởng Đen đánh cho đấu trường đen?”
Hoắc Tuyên Sơn giải thích: “Không, tụi này đã biết nhau từ trước khi tham gia cuộc thi.”
Ứng Thành Hà: “Lần đầu tiên hai người gặp nhau ở tàu vũ trụ trông chả giống đã quen nhau.”
“Chuyện này mà giải thích thì tương đối phức tạp.” Liêu Như Ninh chen vào nói.
“Tâm trạng của tôi bây giờ cũng phức tạp.” Kim Kha nhìn cậu với khuôn mặt không biểu cảm.
Liêu Như Ninh đi đến sau lưng Kim Kha, thay cậu ấy đấm lưng: “Tất cả đều là trùng hợp thôi, thật đấy. Nếu bây giờ chúng ta có được tu di kim, hãy để Ứng Thành Hà làm tốt vũ khí cho Vệ Tam. Đến lúc đó tay thì đấm Samuel, chân lại đá viện Bình Thông, rồi tranh quán quân cùng trường Đế Quốc.”
“Không phải tôi làm, Vệ Tam tự mình làm.” Ứng Thành Hà sửa lại lời nói của cậu, “Cậu ấy vừa thợ vừa là chiến sĩ.”
Liêu Như Ninh: “???”
Hoắc Tuyên Sơn: “Vừa thợ vừa chiến sĩ của Vệ Tam là cái gì?”
“Ý như thế, Vệ Tam còn có thể thiết kế cơ giáp, chẳng qua trước mắt chỉ biết thiết kế cơ giáp cấp A. Vì cậu ấy vừa mới tiếp xúc 3S thôi nên tôi hướng dẫn làm vũ khí ở bên cạnh, còn người thiết kế vẫn chính là cậu ấy.” Ứng Thành Hà ngạc nhiên nhìn Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đang đơ người, “Các cậu quen biết lâu như vậy, chưa kể còn lập nhóm thi đấu mà không biết?”
Kim Kha vẫn biết Vệ Tam có hứng thú với thiết kế cơ giáp, nhưng không rõ cô đã có thể tự thiết kế cơ giáp cấp A: “Trong thời gian ngắn như vậy mà cậu ấy làm được vũ khí của cơ giáp 3S?”
“Có lẽ, cậu ấy tiến bộ rất nhanh.” Ứng Thành Hà gật đầu.
Hoắc Tuyên Sơn đột nhiên nói sâu xa: “Vệ Tam từng nói cho tôi biết, cậu ấy có một người bạn là cơ giáp sư, biết cải tạo cơ giáp.”
Không biết vì sao, tâm tình Kim Kha lại tốt hơn vài phần: “Thông thường, Vệ Tam nói có một người bạn thì chính là nói bản thân đấy.”
Hoắc Tuyên Sơn “...” Cơ giáp được cải tạo tốt thì tốt thật nhưng dưới tình huống hiện tại, cậu đã cảm nhận được cảm xúc vi diệu vừa rồi của Kim Kha.
Cũng giống như một người bạn chia sớt bí mật với một người bạn khác, nhưng chỉ có mỗi cậu là không biết những cảm xúc phức tạp và vi diệu ấy.
Liêu Như Ninh kết luận cuối cùng: “Vệ Tam quá cặn bã.”
Hiếm hoi khi ba người còn lại ở đây đồng ý với lời giải thích của Liêu Như Ninh.
Vệ Tam bị lật xe còn hoàn toàn không biết rõ tình hình, cô đang ở phía bên Lê Trạch để hội chẩn với bác sĩ qua video.
“Máu mũi còn đang chảy? Không có việc gì.” Bác sĩ bảo Lê Trạch có thể lấy dụng cụ kẹp trên ngón tay Vệ Tam ra và bảo anh báo giá trị, “Bình thường cần phải uống cả bổ sung dinh dưỡng và dịch dinh dưỡng. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi ngôi sao khác tìm thuốc thích hợp, chờ tìm được sẽ đi tìm cháu.”
“Còn muốn uống thuốc gì nữa?” Vệ Tam cảm thấy bây giờ mình tràn đầy năng lượng, ngoại trừ máu mũi nhiều hơn tí thì các mặt khác hoàn toàn như người bình thường.
“Dịch dinh dưỡng chỉ là dạng tôi tạm thời căn cứ vào dịch dinh dưỡng chuyên dụng trước kia của Ứng Tinh Quyết để phối trộn, tình huống của cháu và cậu ta khác nhau, sau này còn làm cải tiến.” Bác sĩ trả lời nghiêm túc, “Trong trận tranh tài, cháu chỉ có thể dùng đồ vật trong túi chuẩn bị chiến đấu theo quy định, không được mang dịch dinh dưỡng chuyên dụng vào được, thành ra phải phòng ngừa lúc mình tự hóa cuồng. Bởi vì hoàn toàn nâng cao cảm giác ngay lập tức là một gánh nặng rất lớn cho cơ thể.”
Vệ Tam nghe xong hỏi: “Ứng Tinh Quyết cũng không cần dịch dinh dưỡng đặc chế trong trận đấu?”
“Cậu ấy sẽ uống trước trận đấu, miễn là không quá 15 ngày thì hoàn toàn có thể chịu đựng được.” Lê Trạch giải thích ở bên cạnh.
Bác sĩ ghi lại số liệu đo được từ Vệ Tam bên này: “Tóm lại, có thể sử dụng cơ giáp 3S nhưng tránh quá phấn khích, một khi cảm giác đột nhiên tăng cao thì cơ thể cháu sẽ sụp đổ, hãy nhớ đấy.”
Sau khi bác sĩ dặn dò xong đã tắt kênh lạc, màn sáng trước mắt Vệ Tam tối xuống.
Hiện tại, kết quả đo bằng dụng cụ của vẫn cho ra cô có cảm giác cấp S.
Bác sĩ nói rằng đó là một chuyệt tốt, có nghĩa là cơ thể của cô đang dần phục hồi, bây giờ điều chỉnh cơ thể thì cảm giác sẽ tự động tăng lên theo. Đối với chuyện cảm giác cấp S có thể điều khiển cơ giáp 3S, bác sĩ suy đoán rằng bản thân cô là siêu 3S, chẳng giống như những người bình thường.
“Tôi nghe nói em rất tự tin với cuộc thi, còn có tâm trạng mua đồ, nhận đồ chuyển phát nhanh của Liên bang.” Lê Trạch cất dụng cụ đo lường, ý tứ không rõ ràng, “Tôi đã xem lại lúc em nói chuyện trên sân thể dục Damocles khi được chọn là Tổng binh, hy vọng em có thể làm được.”
Vệ Tam do dự: “... Nhận chuyển phát nhanh không được ạ?”
Lê Trạch: “Được.”
Vệ Tam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì không có chuyện gì đâu ạ.”
“Em đã mua gì?” Lê Trạch đột nhiên hỏi, câu này hoàn toàn vì tò mò của bản thân.
Bởi vì anh không biết Vệ Tam lại làm ra chuyện bạo loạn nữa hay không.
“Đồ ăn vặt.” Vệ Tam chủ động làm đầu sỏ “gánh chịu” tin đồn, thậm chí còn khách sáo hỏi Lê Trạch, “Thượng tá, có muốn chia cho anh một ít không?”
Sau khi trở về phải xâu chuỗi lại lời khai với Ứng Thành Hà, làm cho những người khác tưởng đây là vật liệu do Ứng Thành Hà lấy được. Như vậy sẽ không để cho người ta phát hiện cô và bọn Hoắc Tuyên Sơn đánh nhau ở Xưởng Đen cho đấu trường đen.
Lê Trạch không giống người biết ăn vặt, hơn nữa một quân nhân có chí kiên cường và giàu lòng hy sinh như anh ấy tuyệt đối sẽ không thu đồ của sinh viên.
“Có.”
“Được rồi, vậy thì em sẽ không...” Vệ Tam nói đến một nửa mới phản ứng được chuyện Lê Trạch đồng ý muốn đồ ăn vặt của cô.
“Em không có gì?”
“Ngày hôm sau em sẽ đưa tới đây.” Vệ Tam cứng rắn nói lại, “Thầy à, em nên đi huấn luyện đây, tạm biệt thầy.”
Vừa ra khỏi cửa, Vệ Tam lập tức leo lên trung tâm thương mại Tinh Võng nhằm đặt một đống đồ ăn vặt.
...
Vệ Tam làm lung ta lung tung một hồi đã qua thời gian nghỉ trưa, thế là cô đi thẳng đến sân huấn luyện, lần này thầy giáo đã đổi thành cô Giải Ngữ Mạn. Sinh viên đến huấn luyện chỉ có năm người trong đội chủ lực.
Ngay sau khi đi qua, cô thấy bọn Kim Kha đã ở đó thì đi lên chào hỏi.
Cả bốn người đều phớt lờ cô.
Vệ Tam đưa tay vẫy vẫy trước mắt bốn người: “Mấy cậu đang làm gì vậy?”
Liêu Như Ninh là người đầu tiên không nín nữa: “Bo xì cậu.”
Vệ Tam: “???”
Cô chỉ nghe những lời như vậy ở trường mẫu giáo trong kiếp trước.
Kim Kha bày mặt lạnh: “Tôi đã biết mánh khóe của ba người cậu rồi.”
Hoắc Tuyên Sơn: “Thì ra người bạn cơ giáp sư cậu quen chính là cậu.”
Vệ Tam đứng tại chỗ, não chạy hồi lâu mới biết ý tứ của hai người bọn họ.
Cô thở dài ngay lập tức: “Nếu không phải vì nghèo, ai sẽ đánh ở đấu trường đen chứ?”
Lời này xuất hiện đã tạo lực sát thương vô cùng lớn.
Từ khi biết Vệ Tam là trẻ mồ côi và dựa vào dịch dinh dưỡng có vấn đề ở bãi rác để sống, Kim Kha là người áy náy nhất.
Vệ Tam hài lòng nhìn thấy Kim Kha thu hồi khuôn mặt lạnh lùng, lại thở dài về phía Hoắc Tuyên Sơn: “Lúc trước tuy nghèo nhưng tôi có một trái tim tích cực vương lên, cố gắng học tập. Thu cậu 5,000 vạn nhưng vì cố gắng cải tạo cho hoàn mỹ mà tôi còn phải bỏ thêm tiền, một tháng không ăn được tí thịt.”
Hoắc Tuyên Sơn cũng không biết chuyện này nhưng trình độ người cải tạo cơ giáp đúng là không thua bất kỳ cơ giáp sư cấp A nào trên thị trường.
“... Rất xin lỗi.” Hoắc Tuyên Sơn lúc ấy cho rằng Vệ Tam có xuất thân từ thế gia học tản, không thèm để ý chút tiền kia.
Ứng Thành Hà chủ động nói: “Vậy tôi vẫn ổn ha, tặng cậu miễn phí động cơ cơ giáp cấp S.”
“Cậu đưa động cơ cấp S cho Vệ Tam khi nào, không phải đó là một người đàn ông trung niên mà cậu quen trên diễn đàn à?” Kim Kha hỏi xong Ứng Thành Hà lại híp mắt nhìn Vệ Tam, “Cậu khoác mấy lớp áo vậy?”
Vệ Tam: “...” Đó là một ngày tồi tệ.
Kim Kha lạnh lùng: “Cậu nói chuyện riêng với họ, cô lập một mình tớ.”
“Tớ không phải, tớ không có.” Vệ Tam phủ nhận, giờ phút này cô quyết định gắp lửa bỏ tay người, quay đầu nhìn Liêu Như Ninh, nghiêm túc nói, “Đ/ịt Đ/ịt, có một chuyện vẫn không nói cho cậu biết, trong lòng tôi vô cùng băn khoăn.”
Liêu Như Ninh bên cạnh như không hiểu: “Chuyện gì?”
Vệ Tam đau đớn: “Bốn người tụi này có một nhóm riêng mà không có cậu trong đó.”
Liêu Như Ninh nắm tay lại thành quả đấm: “Chuyện khi nào?”
Vệ Tam: “Đã lâu lắm rồi, khi còn ở Sao Đế Đô, Kim Kha chủ động kéo Tuyên Sơn vào nhưng không kéo cậu.”
“Nhóc mập mạp, tôi biết cậu vẫn cứ không ưa tôi mà.” Liêu Như Ninh nó về hướng Kim Kha.
“Cậu gọi ai là nhóc mập mạp?” Kim Kha nghe được chữ “mập” lập tức nổ tung, hiện tại cậu rõ ràng là chàng thanh niên đẹp trai nhanh nhẹn!
Vệ Tam lùi ra sau một bước, để lại “chiến trường” cho cả hai, thành công làm người tàng hình.
Cuối cùng để thiếu gia họ Liêu thành công gia nhập nhóm bốn người làm kết quả, chấm dứt trận “chiến tranh” này.
Kim Kha bình tĩnh lại, yêu cầu mình cũng phải gia nhập “CMN Lật Luôn Xưởng Đen”, nói nghe cho hay là bọn họ cần chỉ huy điều phối.
“Mấy cậu còn cần một cơ giáp sư nữa.” Ứng Thành Hà tự đề cử.
Năm người đồng ý.
“Mấy cậu đoạt quán quân lại dùng tu di kim làm vũ khí thì khi người ta phát sóng trực tiếp giải đấu ra ngoài, người bên phía Xưởng Đen Sao Sa Đô chắc chắn sẽ nhận ra thân phận ba cậu rất nhanh.” Kim Kha nghĩ đến vấn đề thân phận đầu tiên.
“Chẳng cần lo tu di kim này đâu.” Ứng Thành Hà bảo, “Tu di kim quý hiếm thì quý hiếm thật, lại có lời đồn nó biết phát triển, nhưng nó lại vô dụng đối với đại đa số chiến sĩ độc lập, đây là mánh lới quảng cáo.”
Cảm giác sẽ không phát triển, vậy thì vũ khí được làm bằng du di kim nói chung sẽ không bao giờ phát triển dưới tình huống bình thường.
Như vậy xem ra, tu di kim quả thực là vật liệu được thiết kế riêng cho Vệ Tam.
Ứng Thành Hà liệt kê một số vật liệu: “Những vật liệu này làm ra hiệu suất tương tự tu di kim, chỉ khi đối chiến mới có thể cảm nhận được sự khác biệt nhỏ, người thường quan sát chẳng ra. Trừ phi có cơ giáp sư lão làng ở đó lúc mấy cậu dùng cơ giáp 3S thi đấu, bằng không cũng chả nhận ra đó là cơ giáp trong trường Damocles.”
“Ba người chiến sĩ độc lập 3S như bọn họ vừa xuất hiện ở giải đấu tất sẽ bị người ta phát hiện manh mối.” Kim Kha lắc đầu, “Hai nam một nữ chiến sĩ độc lập 3S thì chỉ có các cậu.”
Vệ Tam ho khan một tiếng: “Viện Bình Thông có chiến sĩ độc lập 3S là nữ không?”
Kim Kha: “Sao lại hỏi như vậy?”
Vệ Tam, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn trong nháy mắt không tự nhiên.
“Có người nghĩ tớ là Tông Chính Việt Nhân.” Vệ Tam Hạ hạ giọng.
Kim Kha: “?” Trừ phi mắt bị mù, nếu không làm sao có thể coi Vệ Tam là Tông Chính Việt Nhân cao lớn.
“Có rất nhiều khán giả cho rằng người viện Bình Thông có bí pháp, làm cho người ta từ nam biến nữ được.” Vệ Tam nghe tin đồn từ chủ tiệm.
“... ”
Ứng Thành Hà nhớ tới một chuyện: “Em gái của Tông Chính Việt Nhân có nhập học lúc nửa cuối năm, cậu ấy cũng là cấp 3S.”
Kim Kha: “Chuyện này giao cho tớ xử lý, Thành Hà, cậu dạy Vệ Tam ngụy trang hiệu suất của vũ khí đi.”
Cậu ấy muốn truyền bá mở rộng các loại tin tức nhằm đánh lừa dư luận. Tạm thời giấu diếm chuyện mấy người Vệ Tam thi đấu ở Xưởng Đen vì sẽ có ích cho cuộc thi.
“Tụ tập cùng một chỗ thảo luận cái gì?” Giải Ngữ Mạn đi vào hỏi năm người chụm một chỗ, “Nhìn không ra mấy em có tình cảm tốt như vậy.”
Giải Ngữ Mạn đứng trước mặt năm người: “Bốn người còn lại đều biết tôi, Vệ Tam, tôi cũng biết em.”
Vệ Tam lặng lẽ liếc về phía mấy người bên cạnh, phát hiện bọn họ đều ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng về phía trước, nào có thoải mái như trước đây.
“Mắt nhìn ở đây?” Bà ấy ấy đi về phía Vệ Tam, vươn tay nắm cằm cô, bẻ lại chính xác.
Vệ Tam: “...” Nếu như Trần Từ mang theo khí chất sắc bén sáng ngời của xạ thủ thì Giải Ngữ Mạn bây giờ lại xinh đẹp và lạnh giá.
Giải Ngữ Mạn buông tay ra, lui về phía sau một bước: “Huấn luyện của tôi không có nhiều nội dung, mấy em cứ đánh với tôi là được.”
Vừa dứt lời, bà ấy đột nhiên tấn công Vệ Tam.
Vệ Tam thậm chí không phát hiện ra âm thanh không khí lưu động, giống như Giải Ngữ Mạn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhanh chóng lui về phía sau, Vệ Tam cố gắng né tránh Giải Ngữ Mạn, giây tiếp theo lại thấy cô giáo đã chuyển đến sau lưng mình.
Vệ Tam phản ứng không kịp nên bị Giải Ngữ Mạn dùng một cước đá ngã xuống đất. Cô vươn tay chống xuống đất, muốn tránh bị thương, kết quả Giải Ngữ Mạn ma mị xuất hiện ở phía trên, đá về phía cánh tay cô.
Vệ Tam ngã xuống mặt đất lăng quay, cảm giác đau đớn truyền đến từ một nửa thân thể.
Trong bốn người đứng gần đó có người đưa tay che mắt, người thì nhìn xuống chân, cũng có người ngẩng đầu lên nhìn lên trời, thậm chí Ứng Thành Hà đã bắt đầu chắp tay lại trước ngực.
Mỗi lần vào bài học cô Giải Ngữ Mạn là mỗi lần có một nhận thức mới về nỗi đau.
Cho tới bây giờ, Giải Ngữ Mạn chả dùng hai tay dù chỉ một chút, chỉ có ra chân phải.
Mặc dù vậy, Vệ Tam vẫn bị cô giáo đá ngang, đá thẳng đứng, tấn công theo mọi hướng, hoàn toàn không thể phản kháng.
Giải Ngữ Mạn ra chiêu quá nhanh.
Trái, phải... Vệ Tam nhắm mắt lại, mặc dù bị Giải Ngữ Mạn đá ngã hết lần này đến lần khác, tâm tình cô lại dần dà ổn định.
Vệ Tam đột nhiên mở mắt ra.
Cô ấy đã tìm thấy rồi!
Thứ thuộc về nhịp điệu của Giải Ngữ Mạn.
Một lần nữa khi Giải Ngữ Mạn đá chân tới, Vệ Tam hóp eo thành công tránh thoát. Thậm chí trong đầu cô đã biểu diễn một lần cách làm phản kích trở lại.
Kết quả phản kích còn chưa thành hình, Giải Ngữ Mạn đã đoán được động tác của cô, Vệ Tam liền bị đá vào mông rồi ngã chổng vó.
Lần này cô đã có kinh nghiệm, không đưa tay chống đất mà lúc ngã xuống bèn lăn người giảm lực.
Hoàn toàn vô dụng, chân của Giải Ngữ Mạn giống như bóng ma, như hình với bóng, mông cô lại bị đá một lần nữa.
Vệ Tam: “...”
Đợi chân kia đá tới nữa thì hai đầu gối Vệ Tam đã quỳ xuống đất. Cô chính diện nghênh đón và đưa hai tay ra công ôm lấy.
Giải Ngữ Mạn cố gắng rút ra, trong lúc nhất thời lại không thoát ra được: “... Buông ra, đừng chơi xấu.”
Vệ Tam thề chết không buông: “Cô ơi, mông em đau.”
Mặt mũi là cái gì? Vệ Tam không có.
Giải Ngữ Mạn: “…”
“Buông ra.”
“Không buông.”
Giải Ngữ Mạn ngửa đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi không đánh với em nữa, Liêu Như Ninh, lại đây.”
Vệ Tam nhìn Liêu Như Ninh đang xem cái chết tựa lông hồng thì buông tay ra, rồi lại nhanh như chớp trốn ở đối diện để phòng ngừa bị Giải Ngữ Mạn đá nữa.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng từ sự vô lại của Vệ Tam hay không, Giải Ngữ Mạn ra tay vô cùng nặng với Liêu Như Ninh.
Vệ Tam nghe được lúc Giải Ngữ Mạn đá vào mông Liêu Như Ninh thì chỗ đó phát ra âm thanh chắc nịch, không khỏi nhớ tới đau khổ và nóng rát khi mông mình bị đá.
“Cô ơi, mông em cũng đau!” Liêu Như Ninh lấy cảm hứng từ chiêu vừa rồi của Vệ Tam, cố gắng làm nũng chơi xỏ lá.
Giải Ngữ Mạn cười lạnh một tiếng: “Đau là đúng rồi!” Dứt lời lại đá vào mông Liêu Như Ninh.
Toàn bộ sân tập tràn ngập tiếng gào thét đau đớn của Liêu Như Ninh.
Chờ tới lúc bị đánh xong, cậu đã đi khập khiễng dùng tay che mông, kế đó ngồi xổm bên cạnh Vệ Tam với hai mắt đỏ bừng: “Cô Giải trọng nữ khinh nam.”
Vệ Tam quay đầu nhìn cậu ta một cái: “Cho nên hồi trước Kim Kha nói chuyện cậu bị cô Giải đánh khóc là có thật.”
“Nói bậy bạ gì đấy!” Liêu Như Ninh trách móc, “Cậu cho rằng bọn họ thì khá hơn chỗ nào.”
Kế tiếp đám con cưng của trời bị Giải Ngữ Mạn đánh mà chả có sức đánh trả. Nếu kiên cường một chút như Hoắc Tuyên Sơn thì cắn răng chống đỡ không phát ra tiếng đau; khoa trương thì có Vệ Tam ôm chân, Liêu Như Ninh gào thét làm nũng.
Nói tóm lại, sau khi lớp đào tạo kết thúc vào một buổi chiều, Giải Ngữ Mạn giống như chỉ vận động một phen, đổ tí mồ hôi và thản nhiên rời đi.
Để lại năm người ngồi xổm ở góc tường, lặng lẽ sờ mông sờ chân.
...
Buổi chiều kết thúc, họ có thể tự đi huấn luyện hay nghỉ ngơi, Vệ Tam còn phải đi học cách lập hàng rào cảm giác.
Cô khập khiễng đi đến một nơi khác, thầy giáo đang chờ cô ở bên trong. Ông ấy nhìn thấy bộ dạng này thì nhẹ nhàng hỏi: “Vừa mới từ chỗ cô Giải tới đây à? Ngồi đi.”
“Dạ.” Vệ Tam vừa ngồi xuống thì mông chợt truyền đến đau nhức, nhưng cô vẫn mạnh mẽ nhịn xuống không lên tiếng.
Giáo viên thấy vậy thì nụ cười trong mắt sâu hơn, ông cũng không vạch trần: “Đầu tiên nói chuyện đơn giản với em về cảm giác.”
Vệ Tam cố gắng thư giãn, nghe giáo viên giải thích.
“Nhận thức của chỉ huy cấp S là phức tạp nhất. Chuyện thiết lập hàng rào, ngăn chặn lực lượng tinh thần của tinh thú tấn công, em có thể hiểu là tạo lá chắn. Nếu tấn công tinh thú và làm cho nó mất kiểm soát, nó có thể được coi là một ngọn giáo.” Thầy giáo nói nghiêm túc, “Đồng thời chỉ huy có cảm giác càng cao thì phạm vi nhận thức của người ta che được càng rộng. Một số nhân vật cực kỳ lợi hại còn thể kiểm soát con người.”
“Giống như Ứng Tinh Quyết của trường Quân sự Đế Quốc, em ấy đã thể hiện bản lĩnh điều khiển tinh thú trong trận đấu. Dựa vào đẳng cấp của em ấy, điều khiển con người cũng không là chuyện khó trong tương lai.” Thầy giáo đưa ra ví dụ, “Chỉ huy 3S tuy không thể điều khiển hoàn toàn chiến sĩ độc lập mấy em nhưng có thể quấy nhiễu, cho nên mới cần các em học cách xây dựng hàng rào.”
Thầy giáo ngồi đối diện nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra ra và hỏi Vệ Tam: “Em cảm thấy thế nào?”
Vệ Tam: “... Em nên có cảm giác gì?”
Thầy giáo sửng sốt: “Tôi vừa gửi ám chỉ tâm lý cho em, bây giờ trên người em không có ảnh hưởng,, không còn đau mới phải.”
Vệ Tam cảm nhận được tín hiệu đình công truyền đến khắp người mình: “Rất đau.”
Thầy giáo có chút lúng túng: “Kể từ khi em bước vào, tôi đã can thiệp vào tâm trí của em bằng cảm nhận, em không có cảm giác?”
Vệ Tam cẩn thận cảm thụ một chút, lắc đầu: “Không có.”
Hai người nhìn nhau, căn phòng yên tĩnh.
Cuối cùng Vệ Tam phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này: “Ám chỉ là như thế nào? Em chỉ nghe âm thanh chỉ huy của Kim Kha trong đầu, giọng nói của cậu ấy đột nhiên xuất hiện.”
Thầy giáo điều chỉnh cảm xúc của mình: “Ám chỉ là em nhận được tình huống trong vô hình, nhưng không cảm thấy ai đó nói chuyện trong tâm trí của em. Có thể có vấn đề ở đâu đó nhưng mà cũng không sao. Một chiến sĩ độc lập muốn thiết lập một rào cản thì đầu tiên không thể để cho cảm giác của chỉ huy đi vào tâm trí của em. Khi họ tìm thấy những gì em nghĩ, đó là lúc nguy hiểm nhất, họ có thể ngay lập tức kiểm soát em.”
Vệ Tam suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu như em cố ý để cho bọn họ nhìn thấy, quấy nhiễu bọn họ thì sao?”
Thầy giáo gật đầu: “Đây là một trong những cách, nhưng thuộc về phương pháp mạo hiểm nhất, chúng ta chủ yếu nói về phương pháp xây dựng rào cản truyền thống.”
Lớp học này kéo dài đến 9 giờ tối.
Sau khi Vệ Tam đi ra cũng không trở về phòng ngủ mà đi đến tòa nhà huấn luyện. Trong phòng cá nhân của chiến sĩ độc lập có khoang mô phỏng, sân huấn luyện thể lực nhỏ, v.v., thích hợp cho thực hành một mình.
Quẹt thẻ tiến vào, Vệ Tam đi thẳng về phía khoang mô phỏng, hôm nay cô tạm thời không muốn tiến hành huấn luyện thể lực vì tâm lý vừa nhận được cú hích trọng đại.
Sau khi tiến vào khoang mô phỏng, Vệ Tam lựa chọn hoàn cảnh giống như Sao Cốc Vũ, cô không dùng cơ giáp mà cứ thế đi xuyên qua mưa.
Cảm giác nóng rực quen thuộc truyền đến, Vệ Tam khom lưng tiến vào một khu rừng, thuận thế kiểm tra dao găm bên trong giày ngay bắp chân của mình.
Xung quanh u ám, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ù của dã thú, mưa rơi chẳng ngớt.
Vệ Tam nghiêng đầu, phát hiện có vật sống tấn công cô bèn lập tức rút dao găm ra. Khi nó xông tới, cô né sang một bên, cũng giơ tay đâm vào bên trong cơ thể vật sống.
Sau khi hoàn thành loạt động tác này, Vệ Tam mới phát hiện sống vật chỉ là một đám sương đen nhúc nhích.
Con dao găm của cô hoàn toàn vô dụng.
Đám sinh vật sống tan thành sương mù ngay lập tức, phân tán theo mọi hướng.
Bình luận facebook