Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5656-5660
Chương 5656: Tham lam.
Không có địa vị gì luôn?
Diệp Huyên ngây ra như bị sét đánh.
Nhưng "bút Đại đạo" còn nằm trong danh hiệu của chủ nhân bút Đại đạo cơ mà!
Kỳ Điện hạ chỉ cười: “Bút Đại đạo trong tay y là vô địch, chỉ có một mình y mới có thể phát huy hết năng lực đặc biệt của nó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Năng lực đặc biệt?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Chính là năng lực ghi lại số mệnh của sinh linh vạn vật. Thay đổi cách nói thì cây bút này chính là một công cụ gian lận, có thể tùy ý thay đổi số mệnh”.
Diệp Huyên càng thắc mắc: “Thế không phải rất ghê gớm sao?"
Kỳ Điện hạ: “Ghê gớm, nhưng phải nằm trong tay chủ nhân nó mới càng ghê gớm”.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu rồi.
Không phải do bút Đại đạo cùi bắp mà còn phải xem nó đang nằm trong tay ai.
Kỳ Điện hạ tiếp tục: “Bút Đại đạo hiện đang nằm trong tay ngươi, nhưng ngươi lại không thể phát huy trọn vẹn năng lực thật sự của nó. Nói lời này hơi khó nghe, nhưng nó trong tay ngươi chỉ là một cây bút tầm thường mà thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tội nghiệp Tiểu Bút”.
Kỳ Điện hạ bỗng hỏi: “Vì sao nó lại đi theo ngươi?"
Diệp Huyên nhíu mày.
Chợt nghe Tiểu Tháp lên tiếng: “Chắc chắn là kế của chủ nhân bút Đại đạo! Tấm gương bị hại giữa đường đã quá nhiều rồi, Tiểu chủ phải cẩn thận với cây bút ghẻ kia!"
Bút Đại đạo: “...”
Diệp Huyên chỉ cười: “Chủ nhân bút Đại đạo không xấu xa như ngươi nghĩ đâu”.
Rồi nhìn sang Kỳ Điện hạ: “Vậy chúng ta đến Tả giới nhìn xem sao”.
Hắn cũng muốn xem thế giới vũ trụ dưới sự cai quản của Đạo Môn sẽ ra làm sao.
Nàng ta cười đáp: “Lên đường thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Thư viện hiện đã đi vào quy củ, có gì phát sinh thì Lý Bán Tri và Thái Sơ Tịnh đều có thể giải quyết.
Kỳ Điện hạ nhìn xung quanh một lượt rồi thì thầm: “Người dân của ta, xin hãy an nghỉ”.
Sau đó bọn họ rời khỏi phế tích Đế quốc Minh, lên đường đến Tả giới.
Họ cất bước đi trong tinh không vô tận.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Kỳ Điện hạ, ở Tả giới có hệ thống cảnh giới mới không?"
Nàng ta đáp: “Có”.
Thế là hắn tò mò hỏi: “Cô nói ta nghe chút được không?"
Kỳ Điện hạ cười: “Những cảnh giới ấy đều là cấp thấp, ngươi không cần phải để ý, chỉ có một cái là Thiên Pháp Cảnh - cảnh giới tối cao ở Tả giới. Lấy thực lực hiện nay của ngươi, chỉ có người ở cảnh giới này mới có thể tạo ra chút uy hiếp”.
Diệp Huyên trợn mắt: “Vậy nghĩa là ta qua Tả giới sẽ không bị đánh bầm dập nữa?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu cười: “Diệp công tử à, lấy sức mạnh bây giờ của ngươi, có đi đâu cũng không bị đánh nữa. Nếu ta đoán không sai thì phương pháp nén của ngươi cũng đã mạnh lên rất nhiều đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Không chỉ phương pháp nén mà Tín Ngưỡng Chi Lực của hắn cũng đã đột phá rất nhiều.
Người thường bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Mà xếp trong những người hắn quen, cũng chỉ có Diệp Thanh Thanh là hắn đánh không lại thôi.
Kỳ Điện hạ lại nói: “Ta phải thừa nhận phương pháp nén của Diệp công tử quá lợi hại, nếu tu luyện thành công thì rất ít người có thể ngăn cản”.
Diệp Huyên cười: “Trước đó chẳng phải vô dụng với cô còn gì?"
Hắn thoáng dừng lại: “Kỳ Điện hạ là Thiên Pháp Cảnh sao?"
Nàng ta cười: “Có thể xem như một nửa”.
Bán bộ Thiên Pháp Cảnh?
Diệp Huyên nghe vậy thì gật đầu, xem như có hiểu biết đại khái về cảnh giới này.
Kỳ Điện hạ lại nói: “Ta được biết Tần Các chủ của quý thư viện đã cho dựng Truyền Tống Trận khắp chư thiên vạn giới?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế! Kỳ Điện hạ biết Tiểu Quan sao?"
Nàng ta cười: “Năm ấy chủ nhân bút Đại đạo cũng từng muốn làm điều này, nhưng cuối cùng lại không bắt tay vào”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao chứ?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Vì không có tiền”.
Diệp Huyên cười toe: “Chủ nhân bút Đại đạo mà cũng cần tiền á?"
Kỳ Điện hạ nhoẻn môi: “Cần chứ, đã vậy xây dựng Truyền Tống Trận còn rất rất nhiều tiền nữa”.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Người Đạo Môn ai cũng tham lam hết đúng không?"
Kỳ Điện hạ tròn mắt: “Ngươi nghe ai nói đấy?"
Hắn đáp ngay: “Tiểu Bút!"
Bút Đại đạo: “...”
Kỳ Điện hạ im lặng một hồi mới nói: “Nhưng đúng là tham thật”.
Diệp Huyên cười: “Cô cũng vậy sao?"
Kỳ Điện hạ ngẫm nghĩ: “Ta cũng không biết như ta có gọi là tham lam hay không”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Thế là sao?"
Kỳ Điện hạ: “Người trong Đạo Môn đôi khi cũng tặng quà cho ta, nhờ ta làm chuyện này chuyện nọ. Nếu quà nhiều mà chuyện cũng không phiền phức lắm thì ta đều sẽ giúp”.
Diệp Huyên không nói gì.
Kỳ Điện hạ nhìn hắn: “Thế có gọi là tham không?"
Hắn hỏi ngược lại: “Cô thấy thế nào?"
Kỳ Điện hạ suy ngẫm một phen: “Gọi là thuận mua vừa bán thì đúng hơn”.
Diệp Huyên im luôn.
Kỳ Điện hạ cười: “Diệp công tử sợ thủ hạ mình tham ô biển thủ sao?"
Hắn gật đầu: “Sợ thật không đùa”.
Kỳ Điện hạ: “Vậy thì ngươi phải quản lý cho chặt chẽ vào! Thư viện quá lớn, có quá nhiều vị trí để người ngoài muốn mưu cầu danh lợi, đặc biệt là những người quyền cao chức trọng”.
Diệp Huyên cười cười: “Đúng vậy”.
Kỳ Điện hạ nhìn hắn: “Nói thật, thư viện của ngươi là một miếng thịt béo bở cực kỳ, đến ta cũng suýt nhịn không được”.
Hắn lắc đầu cười: “Kỳ Điện hạ trong ấn tượng của ta không phải người tham lam”.
Chương 5657: Sao lại thua?
Nàng ta đáp: “Nhưng ta có đấy”.
Diệp Huyên lắc đầu.
Trực giác của hắn nói rằng cô gái này không có đam mê với tiền tài.
Kỳ Điện hạ cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa mà hỏi: “Diệp công tử liệu có khai chiến với Đạo Môn không?"
Diệp Huyên tò mò hỏi lại: “Sao cô lại hỏi thế?"
Kỳ Điện hạ: “Vì Đạo Môn đại diện cho trật tự cũ, thư viện Quan Huyên của ngươi đại diện cho trật tự mới. Sớm muộn cũng sẽ có ngày thủy hỏa bất dung”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Sao ta có thể thua được?"
Kỳ Điện hạ sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn nàng ta cười: “Không phải ta tự cao, nhưng Kỳ Điện hạ nói ta nghe xem, người có khởi đầu như ta làm sao mà thua được?"
Kỳ Điện hạ không đáp lời.
Nàng ta sao có thể không hiểu dụng ý của Diệp Huyên.
Đó là vì hắn có chống lưng!
Vừa bắt đầu đã có hẳn ba vị đại lão nâng đỡ cho!
Thì thua thế quái nào được?
Nàng ta không khỏi thở dài trong lòng, cảm thán Đạo Môn đúng là xui tận mạng.
Đúng lúc này, thời không ở nơi xa chợt run lên khi một luồng sóng năng lượng cực mạnh đánh tới.
Diệp Huyên nhíu mày.
Kỳ Điện hạ: “Có người đang giao chiến”.
Diệp Huyên: “Đi đường vòng không?"
Kỳ Điện hạ cười: “Không kịp rồi”.
Nàng ta vừa dứt lời, thời không trước mặt họ đã vỡ ra thành từng mảnh. Ngay sau đó là một ông lão lăn ra lông lốc đến dưới chân họ.
Kỳ Điện hạ vươn tay ra, để ông lão dừng lại.
Đằng xa lại có một cô gái xuất hiện. Nàng ấy khoác chiến giáp đen tuyền, tay cầm trường đao màu đen, trông hiên ngang anh dũng vô cùng.
Đôi mày nàng nhíu lại khi thấy hai người Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ.
Kỳ Điện hạ cười nói: “Chúng ta chỉ vô tình đi ngang thôi”.
Chỉ đi ngang mà thôi.
Ông lão kia lồm cồm bò dậy, lắp bắp nói: “Cô nương, ta là người của Tiên Đế Thành! Nếu cô nương bằng lòng giúp đỡ, Tiên Đế Thành ắt có trọng thưởng!"
Tiên Đế Thành?
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.
Câu nói này khiến ông lão lúng túng vô cùng: “Cô nương! Tiên Đế Thành là Tiên trong tiên nhân, Đế trong đế...”
Kỳ Điện hạ chân thành lặp lại: “Thật sự là chưa nghe”.
Ông lão im luôn.
Nàng ta tiếp tục: “Chúng ta không muốn xen vào mâu thuẫn giữa hai người, cáo từ!"
Rồi nói với Diệp Huyên: “Đi thôi Diệp công tử”.
Diệp Huyên cũng không muốn bị liên lụy vào việc của người khác, thế là gật đầu.
Thấy họ sắp sửa rời đi, ông lão chợt kêu lên: “Di tích Thiên Uyên!"
Bốn chữ này khiến Diệp Huyên nhíu mày: “Di tích Thiên Uyên?"
Ông lão chợt phá ra cười to, không trả lời hắn mà quay sang nhìn cô gái giáp đen: “Cam cô nương! Người ngoài đã biết đến di tích Thiên Uyên, cô còn muốn giết người diệt khẩu sao?"
Giết người diệt khẩu?
Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ đều cau mày lại.
Lão này không phải người tốt!
Vị Cam cô nương kia liếc nhìn hai người họ rồi nói với Ông lão: “Ngươi còn ngu hơn ta nghĩ”.
Ngu?
Lão ta cười khẩy: “Chắc ngươi nói nhầm”.
Mục đích của lão là muốn kéo Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ vào vũng nước đục này.
Chợt nghe Kỳ Điện hạ nói: “Ngươi tự cho mình thông minh lắm sao?"
Thấy lão nhìn sang, nàng ta tiếp tục: “Ngươi biết ta là ai không?"
Ông lão híp mắt lại: “Là ai?"
Kỳ Điện hạ: “Là người Đạo Môn”.
Đạo Môn?
Ông lão thoáng ngẩn ra trước khi điên cuồng phá ra cười.
Sắc mặt Diệp Huyên cũng theo đó mà trở nên kỳ lạ.
Kỳ Điện hạ tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngươi cười cái gì?"
Ông lão vẫn tiếp tục cười sằng sặc: “Đạo Môn? Các ngươi đã thành ra thế nào rồi mà ngươi còn chưa biết sao?"
Diệp Huyên im lặng.
Khi nhận ra một điều.
Rằng có nơi Đạo Môn kiêu ngạo vô cùng, có nơi thì lại thảm không nỡ nhìn.
Ví dụ như Đạo Môn của Tiểu Tịnh trước kia vậy.
Cứ gọi là thê thảm đến không dám nhìn.
Nhắc đến Tiểu Tịnh, Diệp Huyên chợt sinh lòng tò mò. Kể từ khi nha đầu ấy đến thư viện thì hắn cũng không hỏi thăm nữa, không biết bây giờ ra sao rồi.
Chắc sẽ không bị bắt nạt đâu nhỉ?
Lời nói của ông lão khiến Kỳ Điện hạ rơi vào im lặng.
Có thể thấy tình trạng của Đạo Môn ở một số nơi rất là tồi tệ.
Thế là nàng ta đổi câu hỏi: “Vậy ngươi biết thư viện Quan Huyên không?"
Thư viện Quan Huyên!
Ông lão lập tức nhíu mày: “Nghe rồi”.
Nghe rồi?
Diệp Huyên hứng thú hẳn lên: “Ngươi đã nghe về thư viện Quan Huyên?"
Ông lão liếc xéo hắn: “Cách đây không lâu có một đám người ùa tới, bảo là đến từ thư viện Quan Huyên, muốn thành lập thư viện ở đây, mà mới được mấy ngày thì dẹp tiệm”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Sao lại thế?"
Ông lão lạnh nhạt nói: “Bị đánh thừa sống thiếu chết”.
Diệp Huyên kinh ngạc không thốt nên lời.
Ông lão: “Cái tên đó lúc nào cũng bù lu bù loa khen Viện trưởng thư viện Quan Huyên lợi hại thế nào, nói thư viện thế này thế nọ, gặp ai cũng giục gia nhập lẹ lên bằng không thì hết chỗ, quy phục càng nhanh thì càng được lợi...”
Diệp Huyên hạ giọng: “Các ngươi không tin?"
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi tin sao?"
Hắn gật đầu: “Tin!"
Ông lão: “Chậc, tuổi còn trẻ mà sao đã hỏng đầu rồi?"
Diệp Huyên: “...”
Chương 5658: Vượt qua vách ngăn.
Nghe ông lão nói vậy, Diệp Huyên cũng không biết nên phát biểu gì cho phải.
Nhưng càng nhiều hơn là cảm xúc vui vẻ dâng trào trong lòng.
Khi thấy thư viện Quan Huyên đã vươn xa đến tận đây.
Ông lão không để ý đến hai người họ mà quay lại nhìn cô gái giáp đen, người đang nhìn lão như một kẻ thiểu năng với ánh mắt mang theo mấy phần thương hại.
Một ánh mắt gây sát thương cực cao!
Lão lại nhìn Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ, lần này với đôi mày nhíu chặt.
Khi thấy vẻ bình tĩnh quá mức của họ.
Nỗi bất an dâng lên trong lòng lão.
Kỳ Điện hạ bỗng hỏi: “Di tích Thiên Uyên kia là nơi thế nào?"
Ông lão không đáp lời.
Diệp Huyên bèn lắc đầu cười: “Thôi, vẫn nên đến Tả giới đi”.
"Tả giới?!"
Ông lão và cô gái giáp đen đồng loạt biến sắc khi nghe đến từ này.
Ông lão trợn mắt nhìn Diệp Huyên đầy khó tin: “Các ngươi muốn đến Tả giới?!"
Hắn gật đầu: “Có vấn đề gì không?"
Ông lão hạ giọng: “Nơi đó có một vách ngăn vũ trụ rất mạnh, các ngươi làm sao qua được?!"
Diệp Huyên nhìn Kỳ Điện hạ, thấy nàng ta gật đầu: “Đúng là có, nhưng không sao cả, ta có giấy thông hành”.
Cô gái giáp đen kia buột miệng thốt lên: “Cô là người của Đạo Môn ở Tả giới!"
Kỳ Điện hạ nhìn nàng ấy với chút ngạc nhiên: “Cô biết Đạo Môn Tả giới?"
Cô gái giáp đen chỉ nhìn lại bằng ánh mắt kiêng kỵ sâu đậm.
Ông lão kia hỏi: “Đạo Môn Tả giới lợi hại lắm à?"
Kỳ Điện hạ cười: “Ngươi nghĩ sao?"
Ông lão nói sau một hồi do dự: “Chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm!"
Lão rốt cuộc hiểu ra hai người này không hề đơn giản!
Có lẽ đều là hai vị đại lão!
Kỳ Điện hạ phì cười, quay sang hỏi Diệp Huyên: “Giết không?"
Lời này khiến ông lão biến sắc kịch liệt.
Diệp Huyên cười đáp: “Muốn giết cứ giết, cần gì hỏi ta?"
Kỳ Điện hạ chớp mắt: “Thì ta đang trưng cầu ý kiến của ngươi đấy thôi!"
Diệp Huyên cười: “Lão rắp tâm hại người, giết đi”.
Nhưng Kỳ Điện hạ lại không ra tay.
Diệp Huyên nhìn ông lão đang bắt đầu phát hoảng kia: “Lão có gì muốn nói à?"
Kỳ Điện hạ: “Lão có hai số mệnh. Thứ nhất là bỏ mạng ở đây, thứ hai là giúp xây dựng thư viện Quan Huyên tại nơi này, trở thành bá chủ một phương”.
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày: “Giúp xây dựng thư viện Quan Huyên á?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Chính xác”.
Ông lão kia cuống quít nói: “Ta sẵn sàng giúp đỡ!"
Diệp Huyên nhếch mép: “Vì sao ta phải tin ngươi?"
Ông lão lắp bắp: “Ta...”
Diệp Huyên bất thình lình rút kiếm vung về bên phải.
Xoẹt!
Toàn bộ tinh vực bị chém làm đôi trong nháy mắt.
Ông lão lẫn cô gái giáp đen đều kinh hãi.
Diệp Huyên nhìn lão: “Biết ta là ai không?"
Ông lão chần chừ: “Ngươi là... Diệp Viện trưởng kia?"
Hắn gật đầu: “Thông minh!"
Lão ta không nói gì thêm.
Chỉ im lặng nhìn hắn với ánh mắt mang theo mấy phần kiêng kỵ.
Bởi vì lão nghe đồn rằng Diệp Viện trưởng là một người cực kỳ tàn nhẫn, đến cha ruột cũng dám giết!
Diệp Huyên cười: “Ta tạm thời cho ngươi giữ lại cái mạng này, nhưng đợi khi ta trở lại rồi mà thư viện Quan Huyên còn chưa xây xong, ta sẽ lấy nó”.
Ông lão gật đầu lia lịa: “Vâng vâng!"
Diệp Huyên lại hỏi: “Di tích Thiên Uyên có bảo vật gì không?"
Ông lão chần chừ: “Có! Rất nhiều!"
Rất nhiều ư?
Diệp Huyên gật đầu: “Dẫn chúng ta đến đó xem”.
Ông lão ra vẻ chần chừ: “Di tích Thiên Uyên nguy hiểm lắm!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Một kiếm vừa rồi chưa đủ cho ngươi thấy ta là cao thủ tuyệt thế à?"
Ông lão: “...”
Kỳ Điện hạ bật cười: “Dẫn đường đi”.
Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng ông lão vẫn gật đầu, sau đó bắn ánh mắt sang Cô gái giáp đen.
Nàng ấy nhìn hai người Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ, nói: “Ta không có ý kiến”.
Thế là bọn họ lên đường đến di tích Thiên Uyên.
Đặt chân đến đó rồi, Diệp Huyên mới hiểu vì sao nó lại có cái tên Thiên Uyên.
Di tích này là một vực sâu rộng lớn nằm giữa tinh không, nhìn xuống không thấy đáy, đến là kinh khủng.
Ông lão thì thầm: “Trong di tích này từng có một tông môn vô cùng hùng mạnh tên Thiên Uyên, từng là bá chủ khắp tinh vực Thiên Uyên năm xưa. Nhưng không biết vì sao mà bọn họ đều bị tiêu diệt không còn tung tích, gần đây người trong tinh vực cũng đang ráo riết đi tìm tông môn”.
Diệp Huyên nhìn xuống đáy vực rồi quay sang Kỳ Điện hạ, nghe nàng ta cười nói: “Trên đời này chẳng có bao nhiêu người có thể uy hiếp được Diệp công tử đâu, ngươi có thể ngang ngược thế nào tùy thích”.
Diệp Huyên lắc đầu. Có quỷ mới tin cô!
Người này cứ thích dụ dỗ hắn bằng mấy lời như thế, nhưng thật ra cũng không sai.
Hắn nói: “Vào thôi”.
Sau đó bước vào vực sâu kia.
Kỳ Điện hạ theo sát.
Trong lúc ông lão ra vẻ chần chừ, cô gái giáp đen lại lập tức đi theo.
Lão thấy vậy thì cũng vội vàng nối gót.
Bởi vì kia là di tích Thiên Uyên!
Chương 5659: Nhớ chia phần cho ta.
Lão vẫn muốn nhìn xem nó như thế nào!
Bọn họ nhanh chóng đi xuống lòng vực, không biết bao lâu sau thì thấy một quầng sáng trắng xuất hiện trước mặt.
Lóa mắt vô cùng!
Cô gái giáp đen và ông lão đồng thời biến sắc.
Trước kia khi phát hiện ra nơi này, bọn họ cũng bị chính quầng sáng này cản bước.
Nhưng Diệp Huyên chỉ cần vung tay lên một cái, quầng sáng đã lập tức tan biến, để bọn họ xuất hiện trên một quảng trường đá xanh rộng lớn.
Mà trước mặt họ là mấy trăm ngôi đại điện khổng lồ tráng lệ đang sừng sững mà đứng.
Đây chính là Thiên Uyên Tông!
Nhưng khắp nơi lại đầy rẫy hài cốt trắng hếu!
Bằng chứng cho thấy họ đã bị diệt tông!
Cảnh tượng này khiến những người có mặt đều cau mày.
Diệp Huyên quét mắt nhìn khắp nơi, sau đó cất bước đi về phía đại điện ở xa.
Vừa bước vào, đập vào mắt họ là một pho tượng.
Cô gái giáp đen nói: “Đây là cường giả đứng đầu đại lục Thiên Uyên năm xưa - Lục Tinh Hà”.
Lục Tinh Hà!
Ông lão cũng nói: “Một nhân vật huyền thoại! Cường giả tuyệt đối của đại lục này!"
Bỗng nhiên pho tượng kia chấn động, sau đó là một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Cô gái giáp đen và ông lão nhìn thấy người này thì biến sắc.
Bởi vì đó chính là Lục Tinh Hà!
Ông ta nhìn xuống hai người đi đầu, cuối cùng tập trung vào Kỳ Điện hạ: “Đạo Môn”.
Nàng ta gật đầu: “Đúng vậy”.
Lục Tinh Hà khẽ cười: “Không ngờ sau ngần ấy năm mà các ngươi vẫn chờ đợi tại đây, chưa từ bỏ ý định”.
Kỳ Điện hạ nhíu mày: “Ông nói gì?"
Diệp Huyên cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Lục Tinh Hà cười: “Ngươi đến đây, không phải để nhổ cỏ tận gốc sao?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Vì sao ta lại phải...”
Nàng ta bất chợt nhíu mày: “Người diệt Thiên Uyên Tông năm xưa chính là Đạo Môn?"
Lục Tinh Hà: “Chẳng lẽ ngươi không phải người Đạo Môn?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Năm ấy có một khoảng thời gian ta không ở tại Đạo Môn”.
Đối phương nhíu mày: “Ngươi đến từ Đạo Môn ở Tả giới?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Phải, nhưng ta không có mặt trong một khoảng thời gian rất dài”.
Lục Tinh Hà không nói nữa.
Kỳ Điện hạ hỏi: “Các ông đã vi phạm pháp tắc gì?"
Lục Tinh Hà phá ra cười: “Vi phạm ư?"
Kỳ Điện hạ: “Các ông hẳn đã làm trái quy luật nào đó nên mới bị Đạo Môn tiêu diệt”.
Lục Tinh Hà nhếch mép: “Nếu ta nói bọn chúng chỉ làm vậy để cướp bóc thì ngươi tin không?"
Kỳ Điện hạ không nói gì.
Cướp bóc ư?
Đến lượt Diệp Huyên lên tiếng: “Đạo Môn cướp của từ Thiên Uyên Tông?"
Lục Tinh Hà gật đầu: “Chính xác. Tất cả tài sản lẫn Thiên Đạo Thần Đồ đều bị Đạo Môn lấy đi!"
Kỳ Điện hạ: “Các ngươi có Thiên Đạo Thần Đồ?!"
Diệp Huyên tò mò: “Đó là gì?"
Kỳ Điện hạ: “Là tấm bản đồ do chủ nhân bút Đại đạo tạo ra, bên trong chứa một trận pháp rất đáng sợ. Không như các trận pháp thông thường khác, nó có thể được vẽ lên người, lấy thân làm trận, chỉ cần chạm nhẹ là trấn diệt chư thiên!"
Nàng ta thoáng dừng lại: “Nghe nói nó được vẽ nên bởi bút Đại đạo, vì vậy cũng mang theo khả năng tiêu diệt số mệnh nhân quả, đáng sợ vô cùng!"
Bút Đại đạo ư?
Diệp Huyên thầm hỏi: “Có thật không Tiểu Bút?"
Bút Đại đạo đáp: “Phải. Thiên Đạo Thần Đồ đúng là do chủ nhân tạo ra, chứa một trận pháp rất mạnh, dùng để giết một vài người đặc biệt”.
Diệp Huyên càng không hiểu: “Người đặc biệt nào chứ?"
Bút Đại đạo: “Chính là những người có nhân quả rất mạnh, giết sẽ rất phiền, cũng như những người được khí vận đặc thù che chở”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là giống như ta à?"
Bút Đại đạo: “Có thể nói vậy, nhưng thứ ấy không giết được cậu”.
Diệp Huyên: “Sao lại thế?"
Bút Đại đạo im lặng một hồi mới nói: “Vì muội muội cậu ghê gớm quá, được chưa?"
Diệp Huyên đen mặt: “Ý ta không phải vậy!"
Bút Đại đạo không nói gì nữa.
Lục Tinh Hà cười: “Đạo Môn mà hành sự thì cũng tuyệt tình hơn người!"
Kỳ Điện hạ: “Ông có biết ai là người cầm đầu không?"
Lục Tinh Hà nhìn nàng ta: “Y mang mặt nạ nên ta không thấy được diện mạo, nhưng y đã đánh giá thấp ta khi giao thủ. Vào thời điểm mấu chốt, y dùng hai ngón tay vẽ ra Đạo Đồ, dẫn đến một luồng sức mạnh bí ẩn rất khủng khiếp”.
Kỳ Điện hạ nhíu mày: “Ra là y!"
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, nàng ta nói: “Là người đứng thứ hai của Đạo Môn - Đạo Nhai, cường giả Thiên Pháp Cảnh”.
Diệp Huyên: “Địa vị người này cao hơn cô không?"
Kỳ Điện hạ: “Địa vị ta tương đối đặc biệt, chỉ nhận lệnh trước Đạo chủ, không quản được y, mà y cũng không quản được ta”.
Diệp Huyên: “Đạo chủ là người tốt hay xấu?"
Kỳ Điện hạ im lặng một hồi mới đáp: “Ta không biết Đạo chủ có tham gia việc này hay không, nhưng ta nghĩ là không. Bằng không thì Đạo Nhai đã không phải giấu diếm thân phận, thay vào đó chỉ cần quang minh chính đại dùng pháp chỉ đến diệt Thiên Uyên Tông”.
Diệp Huyên: “Cô liệu có nói việc này cho Đạo chủ không?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Chuyện đã qua quá lâu, có nói cũng vô dụng. Đạo chủ sẽ không vì một tông môn bị tiêu diệt từ lâu mà đi trách phạt người đang ủng hộ ông ta”.
Đoạn nàng ta lại đá quả bóng này sang cho hắn: “Ngươi muốn đòi lại công bằng hộ thì ta có cách này: đến Đạo Môn kêu oan. Khi ấy Đạo chủ sẽ phải đối mặt với vấn đề nên quan tâm hay là không. Nếu quyết định đụng tới, hành động của Đạo Nhai có chết mười lần cũng không hết tội; nếu mặc kệ thì xem như ông ta ngoảnh mặt làm ngơ trước kẻ phạm pháp. Khi ấy ngươi chỉ cần làm cho to chuyện rồi tiêu diệt Đạo Môn là được! Đã vậy đây còn là chuyện tốt, chủ nhân bút Đại đạo không làm gì được ngươi, cứ việc an tâm!"
Tiêu diệt Đạo Môn?
Những người còn lại nhìn nàng ta với vẻ mặt kỳ quặc.
Nói chuyện diệt Đạo Môn mà sao nhẹ nhàng quá vậy?
Diệp Huyên lại hỏi: “Sao không đi tìm chủ nhân bút Đại đạo luôn?"
Kỳ Điện hạ nhàn nhạt nói: “Ngươi đi tìm y, đợi y xử lý bọn họ rồi thì ngươi còn lý do gì diệt Đạo Môn nữa? Nhắc lại cho ngươi biết, Đạo Môn đã hoạt động nhiều năm ở Tả giới, tài sản lên đến con số khổng lồ. Ngươi có biết ngươi sẽ lời được bao nhiêu nếu đánh bại họ không? Không tưởng tượng được! À, đến lúc đó nhớ chia phần cho ta, nhất là mấy quyển sách trong kho, thêm cả vài món Thần vật nữa, thế này không quá đáng chứ hả?"
Những người khác: “...”
Chương 5660: Hai thân phận.
Kỳ Điện hạ nhìn bọn họ với vẻ hoài nghi: “Nhìn ta làm gì? Ta không hề phản bội Đạo Môn, cũng chỉ đang nói đến một loại khả năng thôi! Còn có làm được hay không thì phải xem Diệp công tử!"
Những người khác: “...”
Diệp Huyên đã hoàn toàn câm nín.
Bà mẹ cha nó!
Nàng này biết kịch bản sẽ đi theo hướng nào!
Kỳ Điện hạ hỏi hắn: “Thế ngươi có giúp hay không?"
Diệp Huyên không đáp.
Giúp? Hay không giúp?
Kỳ Điện hạ cười: “Ta thấy đây là chuyện bất bình giữa đời, ngươi có thể giúp”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Nói thế là sao?"
Kỳ Điện hạ: “Tuy đây gọi là chõ mũi vào chuyện người ta, nhưng ngươi là ai chứ? Là người lập nên trật tự mới! Thế nào xen vào cũng đâu có sao! Chưa kể đây không phải ba chuyện tầm phào nhé, đây là chuyện bất công! Mà kiếm Nhân Gian của ngươi dùng để làm gì hả? Để xóa bỏ bất công cứ còn gì! Không thấy thì thôi, chứ đã thấy mà còn mặc kệ, lương tâm ngươi không cắn rứt sao?"
Diệp Huyên phì cười: “Nhưng cô cũng là người Đạo Môn!"
Kỳ Điện hạ: “Ta vừa là người Đạo Môn, vừa đi theo chủ nhân bút Đại đạo. Hành động của Đạo Môn hiện nay đã đi trái lại với trật tự của y, nên làm sao có thể nói ta phản bội cho được? Ngược lại, ta còn đang bảo vệ lẽ phải nữa là! Ta nói chủ nhân bút Đại đạo có đích thân đến đây cũng sẽ không phạt ta, ngược lại còn khen thưởng thì ngươi có tin hay không?"
Diệp Huyên á khẩu.
Người này bụng dạ khó lường quá trời ơi!
Kỳ Điện hạ tiếp tục: “Tả giới đất rộng nhiều của, địa linh nhân kiệt, ngươi mà nhét được nó vào bản đồ vũ trụ Quan Huyên thì chỉ có lợi với thư viện mà thôi! Hơn nữa ngươi làm vậy chính là đang thay trời hành đạo, hợp lý hợp tình! Chưa kể ngươi cũng đã cho Đạo Môn cơ hội chứ có phải vừa gặp đã tiêu diệt đâu đúng không? Nếu Đạo chủ trừng phạt Đạo Nhai thì xem như Đạo Môn vẫn còn thuốc chữa, có thể tha cho; ngược lại thì chứng minh Đạo Môn vô vọng, tiêu diệt nó chính là đang thay trời hành đạo!"
Diệp Huyên im lặng một hồi lâu mới nói: “Nghe cô phân tích xong, ta cũng cảm thấy đúng là vậy”.
Hắn nhìn Kỳ Điện hạ: “Nhưng ta muốn biết, nếu ta mặc kệ thì sao?"
Kỳ Điện hạ không đáp lời.
Diệp Huyên cười: “Cũng phải có một kết quả chứ hả?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Nếu ngươi mặc kệ thì sau này sẽ dần phát hiện kiếm Nhân Gian của ngươi gặp vấn đề lớn”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
Kỳ Điện hạ cười: “Trong lòng ngươi đang tồn tại một mâu thuẫn. Thứ nhất, ngươi cho rằng chuyện này không liên quan đến ngươi, sẽ không ai làm gì đến ngươi, nên ngươi sẽ mặc kệ nó. Nhưng thứ hai, thân là người lập nên trật tự mới, ngươi lại cảm thấy làm vậy không đúng. Nói thế này, hai thân phận Diệp Huyên và Kiếm chủ Nhân Gian của ngươi đang xảy ra mâu thuẫn!"
Diệp Huyên im lặng nghe.
Kỳ Điện hạ nhìn hắn: “Việc này phải xem ngươi muốn tự làm bản thân mình hay muốn làm Kiếm chủ Nhân Gian. Nếu lựa chọn cái trước thì Kiếm đạo của ngươi sẽ phát sinh biến hóa, ví dụ như trở thành như cha ngươi, vừa là một dạng cực đoan lại vừa tuân theo trái tim mình. Nếu chọn làm Kiếm chủ Nhân Gian thì lại là một hướng khác”.
Diệp Huyên không hé răng.
Kỳ Điện hạ mỉm cười: “Cá nhân ta đề nghị, nên quản chuyện này”.
Thấy hắn nhìn sang, nàng ta nói: “Diệp công tử có biết ngươi đang thiếu thứ gì nhất không?"
Hắn lắc đầu.
Kỳ Điện hạ: “Là sự càn rỡ!"
Diệp Huyên trố mắt.
Kỳ Điện hạ: “Ngươi thiếu sự càn rỡ ngang ngược của Nhất Kiếm Độc Tôn! Ngươi thân là Viện trưởng thư viện Quan Huyên, muốn lập nên trật tự mới, nhưng lại không có sự ngang tàng của người sẵn sàng phá cũ lập mới!"
Diệp Huyên lại im lặng.
Kỳ Điện hạ: “Ngươi tự xưng là Kiếm chủ Nhân Gian, cũng muốn lập nên trật tự mới, vậy tại sao lại làm ngơ trước chuyện bất bình? Ngươi có biết hạng người nào đáng bị sỉ vả nhất không? Chính là mấy đứa kỹ nữ lại còn đòi lập bàn thờ trinh tiết! Việc tầm phào ư? Không, dưới kiếm Nhân Gian không có gì là tầm phào cả! Đạo Môn đã dám gây chuyện bất bình, vì sao ngươi lại mặc kệ? Đây không phải là làm thánh nhân mà chính là đạo tâm của Kiếm đạo Nhân Gian! Ta là Kiếm chủ Nhân Gian, ta cứ thích xen vào đấy, không phục thì ta đánh cho phục mới thôi! Muội muội với cha ngươi chẳng lẽ không ngang ngược sao? Đã gặp kẻ xấu rồi mà còn già mồm đạo lý với chả nhân nghĩa gì nữa? Chém phứt nó đi cho xong!"
Tiểu Tháp reo lên: “Có lý!"
Tiểu Bút cũng đồng tình: “Đúng thế!"
Diệp Huyên nhắm mắt lại.
Kỳ Điện hạ nói đúng một điều, hắn đang rơi vào mâu thuẫn.
Giữa hai thân phận Diệp Huyên và Kiếm chủ Nhân Gian.
Nhưng Kỳ Điện hạ cũng nói đúng một điều nữa.
Đã gặp chuyện bất bình, vì sao phải làm ngơ?
Vì sao lại mặc kệ?
Xen vào việc người khác ư?
Ông đây cứ thích thế đấy!
Hắn đã không còn là Diệp Huyên nữa mà đã là Kiếm chủ Nhân Gian. Kỳ Điện hạ nói đúng, vũ trụ trong tương lai đều phải tuân theo trật tự Nhân Gian, hắn không quản chuyện người khác thì ai quản?
Không có địa vị gì luôn?
Diệp Huyên ngây ra như bị sét đánh.
Nhưng "bút Đại đạo" còn nằm trong danh hiệu của chủ nhân bút Đại đạo cơ mà!
Kỳ Điện hạ chỉ cười: “Bút Đại đạo trong tay y là vô địch, chỉ có một mình y mới có thể phát huy hết năng lực đặc biệt của nó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Năng lực đặc biệt?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Chính là năng lực ghi lại số mệnh của sinh linh vạn vật. Thay đổi cách nói thì cây bút này chính là một công cụ gian lận, có thể tùy ý thay đổi số mệnh”.
Diệp Huyên càng thắc mắc: “Thế không phải rất ghê gớm sao?"
Kỳ Điện hạ: “Ghê gớm, nhưng phải nằm trong tay chủ nhân nó mới càng ghê gớm”.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu rồi.
Không phải do bút Đại đạo cùi bắp mà còn phải xem nó đang nằm trong tay ai.
Kỳ Điện hạ tiếp tục: “Bút Đại đạo hiện đang nằm trong tay ngươi, nhưng ngươi lại không thể phát huy trọn vẹn năng lực thật sự của nó. Nói lời này hơi khó nghe, nhưng nó trong tay ngươi chỉ là một cây bút tầm thường mà thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tội nghiệp Tiểu Bút”.
Kỳ Điện hạ bỗng hỏi: “Vì sao nó lại đi theo ngươi?"
Diệp Huyên nhíu mày.
Chợt nghe Tiểu Tháp lên tiếng: “Chắc chắn là kế của chủ nhân bút Đại đạo! Tấm gương bị hại giữa đường đã quá nhiều rồi, Tiểu chủ phải cẩn thận với cây bút ghẻ kia!"
Bút Đại đạo: “...”
Diệp Huyên chỉ cười: “Chủ nhân bút Đại đạo không xấu xa như ngươi nghĩ đâu”.
Rồi nhìn sang Kỳ Điện hạ: “Vậy chúng ta đến Tả giới nhìn xem sao”.
Hắn cũng muốn xem thế giới vũ trụ dưới sự cai quản của Đạo Môn sẽ ra làm sao.
Nàng ta cười đáp: “Lên đường thôi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Thư viện hiện đã đi vào quy củ, có gì phát sinh thì Lý Bán Tri và Thái Sơ Tịnh đều có thể giải quyết.
Kỳ Điện hạ nhìn xung quanh một lượt rồi thì thầm: “Người dân của ta, xin hãy an nghỉ”.
Sau đó bọn họ rời khỏi phế tích Đế quốc Minh, lên đường đến Tả giới.
Họ cất bước đi trong tinh không vô tận.
Diệp Huyên chợt hỏi: “Kỳ Điện hạ, ở Tả giới có hệ thống cảnh giới mới không?"
Nàng ta đáp: “Có”.
Thế là hắn tò mò hỏi: “Cô nói ta nghe chút được không?"
Kỳ Điện hạ cười: “Những cảnh giới ấy đều là cấp thấp, ngươi không cần phải để ý, chỉ có một cái là Thiên Pháp Cảnh - cảnh giới tối cao ở Tả giới. Lấy thực lực hiện nay của ngươi, chỉ có người ở cảnh giới này mới có thể tạo ra chút uy hiếp”.
Diệp Huyên trợn mắt: “Vậy nghĩa là ta qua Tả giới sẽ không bị đánh bầm dập nữa?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu cười: “Diệp công tử à, lấy sức mạnh bây giờ của ngươi, có đi đâu cũng không bị đánh nữa. Nếu ta đoán không sai thì phương pháp nén của ngươi cũng đã mạnh lên rất nhiều đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu.
Không chỉ phương pháp nén mà Tín Ngưỡng Chi Lực của hắn cũng đã đột phá rất nhiều.
Người thường bây giờ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Mà xếp trong những người hắn quen, cũng chỉ có Diệp Thanh Thanh là hắn đánh không lại thôi.
Kỳ Điện hạ lại nói: “Ta phải thừa nhận phương pháp nén của Diệp công tử quá lợi hại, nếu tu luyện thành công thì rất ít người có thể ngăn cản”.
Diệp Huyên cười: “Trước đó chẳng phải vô dụng với cô còn gì?"
Hắn thoáng dừng lại: “Kỳ Điện hạ là Thiên Pháp Cảnh sao?"
Nàng ta cười: “Có thể xem như một nửa”.
Bán bộ Thiên Pháp Cảnh?
Diệp Huyên nghe vậy thì gật đầu, xem như có hiểu biết đại khái về cảnh giới này.
Kỳ Điện hạ lại nói: “Ta được biết Tần Các chủ của quý thư viện đã cho dựng Truyền Tống Trận khắp chư thiên vạn giới?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế! Kỳ Điện hạ biết Tiểu Quan sao?"
Nàng ta cười: “Năm ấy chủ nhân bút Đại đạo cũng từng muốn làm điều này, nhưng cuối cùng lại không bắt tay vào”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao chứ?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Vì không có tiền”.
Diệp Huyên cười toe: “Chủ nhân bút Đại đạo mà cũng cần tiền á?"
Kỳ Điện hạ nhoẻn môi: “Cần chứ, đã vậy xây dựng Truyền Tống Trận còn rất rất nhiều tiền nữa”.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Người Đạo Môn ai cũng tham lam hết đúng không?"
Kỳ Điện hạ tròn mắt: “Ngươi nghe ai nói đấy?"
Hắn đáp ngay: “Tiểu Bút!"
Bút Đại đạo: “...”
Kỳ Điện hạ im lặng một hồi mới nói: “Nhưng đúng là tham thật”.
Diệp Huyên cười: “Cô cũng vậy sao?"
Kỳ Điện hạ ngẫm nghĩ: “Ta cũng không biết như ta có gọi là tham lam hay không”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Thế là sao?"
Kỳ Điện hạ: “Người trong Đạo Môn đôi khi cũng tặng quà cho ta, nhờ ta làm chuyện này chuyện nọ. Nếu quà nhiều mà chuyện cũng không phiền phức lắm thì ta đều sẽ giúp”.
Diệp Huyên không nói gì.
Kỳ Điện hạ nhìn hắn: “Thế có gọi là tham không?"
Hắn hỏi ngược lại: “Cô thấy thế nào?"
Kỳ Điện hạ suy ngẫm một phen: “Gọi là thuận mua vừa bán thì đúng hơn”.
Diệp Huyên im luôn.
Kỳ Điện hạ cười: “Diệp công tử sợ thủ hạ mình tham ô biển thủ sao?"
Hắn gật đầu: “Sợ thật không đùa”.
Kỳ Điện hạ: “Vậy thì ngươi phải quản lý cho chặt chẽ vào! Thư viện quá lớn, có quá nhiều vị trí để người ngoài muốn mưu cầu danh lợi, đặc biệt là những người quyền cao chức trọng”.
Diệp Huyên cười cười: “Đúng vậy”.
Kỳ Điện hạ nhìn hắn: “Nói thật, thư viện của ngươi là một miếng thịt béo bở cực kỳ, đến ta cũng suýt nhịn không được”.
Hắn lắc đầu cười: “Kỳ Điện hạ trong ấn tượng của ta không phải người tham lam”.
Chương 5657: Sao lại thua?
Nàng ta đáp: “Nhưng ta có đấy”.
Diệp Huyên lắc đầu.
Trực giác của hắn nói rằng cô gái này không có đam mê với tiền tài.
Kỳ Điện hạ cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa mà hỏi: “Diệp công tử liệu có khai chiến với Đạo Môn không?"
Diệp Huyên tò mò hỏi lại: “Sao cô lại hỏi thế?"
Kỳ Điện hạ: “Vì Đạo Môn đại diện cho trật tự cũ, thư viện Quan Huyên của ngươi đại diện cho trật tự mới. Sớm muộn cũng sẽ có ngày thủy hỏa bất dung”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Sao ta có thể thua được?"
Kỳ Điện hạ sửng sốt.
Diệp Huyên nhìn nàng ta cười: “Không phải ta tự cao, nhưng Kỳ Điện hạ nói ta nghe xem, người có khởi đầu như ta làm sao mà thua được?"
Kỳ Điện hạ không đáp lời.
Nàng ta sao có thể không hiểu dụng ý của Diệp Huyên.
Đó là vì hắn có chống lưng!
Vừa bắt đầu đã có hẳn ba vị đại lão nâng đỡ cho!
Thì thua thế quái nào được?
Nàng ta không khỏi thở dài trong lòng, cảm thán Đạo Môn đúng là xui tận mạng.
Đúng lúc này, thời không ở nơi xa chợt run lên khi một luồng sóng năng lượng cực mạnh đánh tới.
Diệp Huyên nhíu mày.
Kỳ Điện hạ: “Có người đang giao chiến”.
Diệp Huyên: “Đi đường vòng không?"
Kỳ Điện hạ cười: “Không kịp rồi”.
Nàng ta vừa dứt lời, thời không trước mặt họ đã vỡ ra thành từng mảnh. Ngay sau đó là một ông lão lăn ra lông lốc đến dưới chân họ.
Kỳ Điện hạ vươn tay ra, để ông lão dừng lại.
Đằng xa lại có một cô gái xuất hiện. Nàng ấy khoác chiến giáp đen tuyền, tay cầm trường đao màu đen, trông hiên ngang anh dũng vô cùng.
Đôi mày nàng nhíu lại khi thấy hai người Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ.
Kỳ Điện hạ cười nói: “Chúng ta chỉ vô tình đi ngang thôi”.
Chỉ đi ngang mà thôi.
Ông lão kia lồm cồm bò dậy, lắp bắp nói: “Cô nương, ta là người của Tiên Đế Thành! Nếu cô nương bằng lòng giúp đỡ, Tiên Đế Thành ắt có trọng thưởng!"
Tiên Đế Thành?
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.
Câu nói này khiến ông lão lúng túng vô cùng: “Cô nương! Tiên Đế Thành là Tiên trong tiên nhân, Đế trong đế...”
Kỳ Điện hạ chân thành lặp lại: “Thật sự là chưa nghe”.
Ông lão im luôn.
Nàng ta tiếp tục: “Chúng ta không muốn xen vào mâu thuẫn giữa hai người, cáo từ!"
Rồi nói với Diệp Huyên: “Đi thôi Diệp công tử”.
Diệp Huyên cũng không muốn bị liên lụy vào việc của người khác, thế là gật đầu.
Thấy họ sắp sửa rời đi, ông lão chợt kêu lên: “Di tích Thiên Uyên!"
Bốn chữ này khiến Diệp Huyên nhíu mày: “Di tích Thiên Uyên?"
Ông lão chợt phá ra cười to, không trả lời hắn mà quay sang nhìn cô gái giáp đen: “Cam cô nương! Người ngoài đã biết đến di tích Thiên Uyên, cô còn muốn giết người diệt khẩu sao?"
Giết người diệt khẩu?
Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ đều cau mày lại.
Lão này không phải người tốt!
Vị Cam cô nương kia liếc nhìn hai người họ rồi nói với Ông lão: “Ngươi còn ngu hơn ta nghĩ”.
Ngu?
Lão ta cười khẩy: “Chắc ngươi nói nhầm”.
Mục đích của lão là muốn kéo Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ vào vũng nước đục này.
Chợt nghe Kỳ Điện hạ nói: “Ngươi tự cho mình thông minh lắm sao?"
Thấy lão nhìn sang, nàng ta tiếp tục: “Ngươi biết ta là ai không?"
Ông lão híp mắt lại: “Là ai?"
Kỳ Điện hạ: “Là người Đạo Môn”.
Đạo Môn?
Ông lão thoáng ngẩn ra trước khi điên cuồng phá ra cười.
Sắc mặt Diệp Huyên cũng theo đó mà trở nên kỳ lạ.
Kỳ Điện hạ tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngươi cười cái gì?"
Ông lão vẫn tiếp tục cười sằng sặc: “Đạo Môn? Các ngươi đã thành ra thế nào rồi mà ngươi còn chưa biết sao?"
Diệp Huyên im lặng.
Khi nhận ra một điều.
Rằng có nơi Đạo Môn kiêu ngạo vô cùng, có nơi thì lại thảm không nỡ nhìn.
Ví dụ như Đạo Môn của Tiểu Tịnh trước kia vậy.
Cứ gọi là thê thảm đến không dám nhìn.
Nhắc đến Tiểu Tịnh, Diệp Huyên chợt sinh lòng tò mò. Kể từ khi nha đầu ấy đến thư viện thì hắn cũng không hỏi thăm nữa, không biết bây giờ ra sao rồi.
Chắc sẽ không bị bắt nạt đâu nhỉ?
Lời nói của ông lão khiến Kỳ Điện hạ rơi vào im lặng.
Có thể thấy tình trạng của Đạo Môn ở một số nơi rất là tồi tệ.
Thế là nàng ta đổi câu hỏi: “Vậy ngươi biết thư viện Quan Huyên không?"
Thư viện Quan Huyên!
Ông lão lập tức nhíu mày: “Nghe rồi”.
Nghe rồi?
Diệp Huyên hứng thú hẳn lên: “Ngươi đã nghe về thư viện Quan Huyên?"
Ông lão liếc xéo hắn: “Cách đây không lâu có một đám người ùa tới, bảo là đến từ thư viện Quan Huyên, muốn thành lập thư viện ở đây, mà mới được mấy ngày thì dẹp tiệm”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Sao lại thế?"
Ông lão lạnh nhạt nói: “Bị đánh thừa sống thiếu chết”.
Diệp Huyên kinh ngạc không thốt nên lời.
Ông lão: “Cái tên đó lúc nào cũng bù lu bù loa khen Viện trưởng thư viện Quan Huyên lợi hại thế nào, nói thư viện thế này thế nọ, gặp ai cũng giục gia nhập lẹ lên bằng không thì hết chỗ, quy phục càng nhanh thì càng được lợi...”
Diệp Huyên hạ giọng: “Các ngươi không tin?"
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi tin sao?"
Hắn gật đầu: “Tin!"
Ông lão: “Chậc, tuổi còn trẻ mà sao đã hỏng đầu rồi?"
Diệp Huyên: “...”
Chương 5658: Vượt qua vách ngăn.
Nghe ông lão nói vậy, Diệp Huyên cũng không biết nên phát biểu gì cho phải.
Nhưng càng nhiều hơn là cảm xúc vui vẻ dâng trào trong lòng.
Khi thấy thư viện Quan Huyên đã vươn xa đến tận đây.
Ông lão không để ý đến hai người họ mà quay lại nhìn cô gái giáp đen, người đang nhìn lão như một kẻ thiểu năng với ánh mắt mang theo mấy phần thương hại.
Một ánh mắt gây sát thương cực cao!
Lão lại nhìn Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ, lần này với đôi mày nhíu chặt.
Khi thấy vẻ bình tĩnh quá mức của họ.
Nỗi bất an dâng lên trong lòng lão.
Kỳ Điện hạ bỗng hỏi: “Di tích Thiên Uyên kia là nơi thế nào?"
Ông lão không đáp lời.
Diệp Huyên bèn lắc đầu cười: “Thôi, vẫn nên đến Tả giới đi”.
"Tả giới?!"
Ông lão và cô gái giáp đen đồng loạt biến sắc khi nghe đến từ này.
Ông lão trợn mắt nhìn Diệp Huyên đầy khó tin: “Các ngươi muốn đến Tả giới?!"
Hắn gật đầu: “Có vấn đề gì không?"
Ông lão hạ giọng: “Nơi đó có một vách ngăn vũ trụ rất mạnh, các ngươi làm sao qua được?!"
Diệp Huyên nhìn Kỳ Điện hạ, thấy nàng ta gật đầu: “Đúng là có, nhưng không sao cả, ta có giấy thông hành”.
Cô gái giáp đen kia buột miệng thốt lên: “Cô là người của Đạo Môn ở Tả giới!"
Kỳ Điện hạ nhìn nàng ấy với chút ngạc nhiên: “Cô biết Đạo Môn Tả giới?"
Cô gái giáp đen chỉ nhìn lại bằng ánh mắt kiêng kỵ sâu đậm.
Ông lão kia hỏi: “Đạo Môn Tả giới lợi hại lắm à?"
Kỳ Điện hạ cười: “Ngươi nghĩ sao?"
Ông lão nói sau một hồi do dự: “Chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm!"
Lão rốt cuộc hiểu ra hai người này không hề đơn giản!
Có lẽ đều là hai vị đại lão!
Kỳ Điện hạ phì cười, quay sang hỏi Diệp Huyên: “Giết không?"
Lời này khiến ông lão biến sắc kịch liệt.
Diệp Huyên cười đáp: “Muốn giết cứ giết, cần gì hỏi ta?"
Kỳ Điện hạ chớp mắt: “Thì ta đang trưng cầu ý kiến của ngươi đấy thôi!"
Diệp Huyên cười: “Lão rắp tâm hại người, giết đi”.
Nhưng Kỳ Điện hạ lại không ra tay.
Diệp Huyên nhìn ông lão đang bắt đầu phát hoảng kia: “Lão có gì muốn nói à?"
Kỳ Điện hạ: “Lão có hai số mệnh. Thứ nhất là bỏ mạng ở đây, thứ hai là giúp xây dựng thư viện Quan Huyên tại nơi này, trở thành bá chủ một phương”.
Diệp Huyên không khỏi nhíu mày: “Giúp xây dựng thư viện Quan Huyên á?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Chính xác”.
Ông lão kia cuống quít nói: “Ta sẵn sàng giúp đỡ!"
Diệp Huyên nhếch mép: “Vì sao ta phải tin ngươi?"
Ông lão lắp bắp: “Ta...”
Diệp Huyên bất thình lình rút kiếm vung về bên phải.
Xoẹt!
Toàn bộ tinh vực bị chém làm đôi trong nháy mắt.
Ông lão lẫn cô gái giáp đen đều kinh hãi.
Diệp Huyên nhìn lão: “Biết ta là ai không?"
Ông lão chần chừ: “Ngươi là... Diệp Viện trưởng kia?"
Hắn gật đầu: “Thông minh!"
Lão ta không nói gì thêm.
Chỉ im lặng nhìn hắn với ánh mắt mang theo mấy phần kiêng kỵ.
Bởi vì lão nghe đồn rằng Diệp Viện trưởng là một người cực kỳ tàn nhẫn, đến cha ruột cũng dám giết!
Diệp Huyên cười: “Ta tạm thời cho ngươi giữ lại cái mạng này, nhưng đợi khi ta trở lại rồi mà thư viện Quan Huyên còn chưa xây xong, ta sẽ lấy nó”.
Ông lão gật đầu lia lịa: “Vâng vâng!"
Diệp Huyên lại hỏi: “Di tích Thiên Uyên có bảo vật gì không?"
Ông lão chần chừ: “Có! Rất nhiều!"
Rất nhiều ư?
Diệp Huyên gật đầu: “Dẫn chúng ta đến đó xem”.
Ông lão ra vẻ chần chừ: “Di tích Thiên Uyên nguy hiểm lắm!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Một kiếm vừa rồi chưa đủ cho ngươi thấy ta là cao thủ tuyệt thế à?"
Ông lão: “...”
Kỳ Điện hạ bật cười: “Dẫn đường đi”.
Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng ông lão vẫn gật đầu, sau đó bắn ánh mắt sang Cô gái giáp đen.
Nàng ấy nhìn hai người Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ, nói: “Ta không có ý kiến”.
Thế là bọn họ lên đường đến di tích Thiên Uyên.
Đặt chân đến đó rồi, Diệp Huyên mới hiểu vì sao nó lại có cái tên Thiên Uyên.
Di tích này là một vực sâu rộng lớn nằm giữa tinh không, nhìn xuống không thấy đáy, đến là kinh khủng.
Ông lão thì thầm: “Trong di tích này từng có một tông môn vô cùng hùng mạnh tên Thiên Uyên, từng là bá chủ khắp tinh vực Thiên Uyên năm xưa. Nhưng không biết vì sao mà bọn họ đều bị tiêu diệt không còn tung tích, gần đây người trong tinh vực cũng đang ráo riết đi tìm tông môn”.
Diệp Huyên nhìn xuống đáy vực rồi quay sang Kỳ Điện hạ, nghe nàng ta cười nói: “Trên đời này chẳng có bao nhiêu người có thể uy hiếp được Diệp công tử đâu, ngươi có thể ngang ngược thế nào tùy thích”.
Diệp Huyên lắc đầu. Có quỷ mới tin cô!
Người này cứ thích dụ dỗ hắn bằng mấy lời như thế, nhưng thật ra cũng không sai.
Hắn nói: “Vào thôi”.
Sau đó bước vào vực sâu kia.
Kỳ Điện hạ theo sát.
Trong lúc ông lão ra vẻ chần chừ, cô gái giáp đen lại lập tức đi theo.
Lão thấy vậy thì cũng vội vàng nối gót.
Bởi vì kia là di tích Thiên Uyên!
Chương 5659: Nhớ chia phần cho ta.
Lão vẫn muốn nhìn xem nó như thế nào!
Bọn họ nhanh chóng đi xuống lòng vực, không biết bao lâu sau thì thấy một quầng sáng trắng xuất hiện trước mặt.
Lóa mắt vô cùng!
Cô gái giáp đen và ông lão đồng thời biến sắc.
Trước kia khi phát hiện ra nơi này, bọn họ cũng bị chính quầng sáng này cản bước.
Nhưng Diệp Huyên chỉ cần vung tay lên một cái, quầng sáng đã lập tức tan biến, để bọn họ xuất hiện trên một quảng trường đá xanh rộng lớn.
Mà trước mặt họ là mấy trăm ngôi đại điện khổng lồ tráng lệ đang sừng sững mà đứng.
Đây chính là Thiên Uyên Tông!
Nhưng khắp nơi lại đầy rẫy hài cốt trắng hếu!
Bằng chứng cho thấy họ đã bị diệt tông!
Cảnh tượng này khiến những người có mặt đều cau mày.
Diệp Huyên quét mắt nhìn khắp nơi, sau đó cất bước đi về phía đại điện ở xa.
Vừa bước vào, đập vào mắt họ là một pho tượng.
Cô gái giáp đen nói: “Đây là cường giả đứng đầu đại lục Thiên Uyên năm xưa - Lục Tinh Hà”.
Lục Tinh Hà!
Ông lão cũng nói: “Một nhân vật huyền thoại! Cường giả tuyệt đối của đại lục này!"
Bỗng nhiên pho tượng kia chấn động, sau đó là một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Cô gái giáp đen và ông lão nhìn thấy người này thì biến sắc.
Bởi vì đó chính là Lục Tinh Hà!
Ông ta nhìn xuống hai người đi đầu, cuối cùng tập trung vào Kỳ Điện hạ: “Đạo Môn”.
Nàng ta gật đầu: “Đúng vậy”.
Lục Tinh Hà khẽ cười: “Không ngờ sau ngần ấy năm mà các ngươi vẫn chờ đợi tại đây, chưa từ bỏ ý định”.
Kỳ Điện hạ nhíu mày: “Ông nói gì?"
Diệp Huyên cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Lục Tinh Hà cười: “Ngươi đến đây, không phải để nhổ cỏ tận gốc sao?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Vì sao ta lại phải...”
Nàng ta bất chợt nhíu mày: “Người diệt Thiên Uyên Tông năm xưa chính là Đạo Môn?"
Lục Tinh Hà: “Chẳng lẽ ngươi không phải người Đạo Môn?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Năm ấy có một khoảng thời gian ta không ở tại Đạo Môn”.
Đối phương nhíu mày: “Ngươi đến từ Đạo Môn ở Tả giới?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Phải, nhưng ta không có mặt trong một khoảng thời gian rất dài”.
Lục Tinh Hà không nói nữa.
Kỳ Điện hạ hỏi: “Các ông đã vi phạm pháp tắc gì?"
Lục Tinh Hà phá ra cười: “Vi phạm ư?"
Kỳ Điện hạ: “Các ông hẳn đã làm trái quy luật nào đó nên mới bị Đạo Môn tiêu diệt”.
Lục Tinh Hà nhếch mép: “Nếu ta nói bọn chúng chỉ làm vậy để cướp bóc thì ngươi tin không?"
Kỳ Điện hạ không nói gì.
Cướp bóc ư?
Đến lượt Diệp Huyên lên tiếng: “Đạo Môn cướp của từ Thiên Uyên Tông?"
Lục Tinh Hà gật đầu: “Chính xác. Tất cả tài sản lẫn Thiên Đạo Thần Đồ đều bị Đạo Môn lấy đi!"
Kỳ Điện hạ: “Các ngươi có Thiên Đạo Thần Đồ?!"
Diệp Huyên tò mò: “Đó là gì?"
Kỳ Điện hạ: “Là tấm bản đồ do chủ nhân bút Đại đạo tạo ra, bên trong chứa một trận pháp rất đáng sợ. Không như các trận pháp thông thường khác, nó có thể được vẽ lên người, lấy thân làm trận, chỉ cần chạm nhẹ là trấn diệt chư thiên!"
Nàng ta thoáng dừng lại: “Nghe nói nó được vẽ nên bởi bút Đại đạo, vì vậy cũng mang theo khả năng tiêu diệt số mệnh nhân quả, đáng sợ vô cùng!"
Bút Đại đạo ư?
Diệp Huyên thầm hỏi: “Có thật không Tiểu Bút?"
Bút Đại đạo đáp: “Phải. Thiên Đạo Thần Đồ đúng là do chủ nhân tạo ra, chứa một trận pháp rất mạnh, dùng để giết một vài người đặc biệt”.
Diệp Huyên càng không hiểu: “Người đặc biệt nào chứ?"
Bút Đại đạo: “Chính là những người có nhân quả rất mạnh, giết sẽ rất phiền, cũng như những người được khí vận đặc thù che chở”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là giống như ta à?"
Bút Đại đạo: “Có thể nói vậy, nhưng thứ ấy không giết được cậu”.
Diệp Huyên: “Sao lại thế?"
Bút Đại đạo im lặng một hồi mới nói: “Vì muội muội cậu ghê gớm quá, được chưa?"
Diệp Huyên đen mặt: “Ý ta không phải vậy!"
Bút Đại đạo không nói gì nữa.
Lục Tinh Hà cười: “Đạo Môn mà hành sự thì cũng tuyệt tình hơn người!"
Kỳ Điện hạ: “Ông có biết ai là người cầm đầu không?"
Lục Tinh Hà nhìn nàng ta: “Y mang mặt nạ nên ta không thấy được diện mạo, nhưng y đã đánh giá thấp ta khi giao thủ. Vào thời điểm mấu chốt, y dùng hai ngón tay vẽ ra Đạo Đồ, dẫn đến một luồng sức mạnh bí ẩn rất khủng khiếp”.
Kỳ Điện hạ nhíu mày: “Ra là y!"
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, nàng ta nói: “Là người đứng thứ hai của Đạo Môn - Đạo Nhai, cường giả Thiên Pháp Cảnh”.
Diệp Huyên: “Địa vị người này cao hơn cô không?"
Kỳ Điện hạ: “Địa vị ta tương đối đặc biệt, chỉ nhận lệnh trước Đạo chủ, không quản được y, mà y cũng không quản được ta”.
Diệp Huyên: “Đạo chủ là người tốt hay xấu?"
Kỳ Điện hạ im lặng một hồi mới đáp: “Ta không biết Đạo chủ có tham gia việc này hay không, nhưng ta nghĩ là không. Bằng không thì Đạo Nhai đã không phải giấu diếm thân phận, thay vào đó chỉ cần quang minh chính đại dùng pháp chỉ đến diệt Thiên Uyên Tông”.
Diệp Huyên: “Cô liệu có nói việc này cho Đạo chủ không?"
Kỳ Điện hạ lắc đầu: “Chuyện đã qua quá lâu, có nói cũng vô dụng. Đạo chủ sẽ không vì một tông môn bị tiêu diệt từ lâu mà đi trách phạt người đang ủng hộ ông ta”.
Đoạn nàng ta lại đá quả bóng này sang cho hắn: “Ngươi muốn đòi lại công bằng hộ thì ta có cách này: đến Đạo Môn kêu oan. Khi ấy Đạo chủ sẽ phải đối mặt với vấn đề nên quan tâm hay là không. Nếu quyết định đụng tới, hành động của Đạo Nhai có chết mười lần cũng không hết tội; nếu mặc kệ thì xem như ông ta ngoảnh mặt làm ngơ trước kẻ phạm pháp. Khi ấy ngươi chỉ cần làm cho to chuyện rồi tiêu diệt Đạo Môn là được! Đã vậy đây còn là chuyện tốt, chủ nhân bút Đại đạo không làm gì được ngươi, cứ việc an tâm!"
Tiêu diệt Đạo Môn?
Những người còn lại nhìn nàng ta với vẻ mặt kỳ quặc.
Nói chuyện diệt Đạo Môn mà sao nhẹ nhàng quá vậy?
Diệp Huyên lại hỏi: “Sao không đi tìm chủ nhân bút Đại đạo luôn?"
Kỳ Điện hạ nhàn nhạt nói: “Ngươi đi tìm y, đợi y xử lý bọn họ rồi thì ngươi còn lý do gì diệt Đạo Môn nữa? Nhắc lại cho ngươi biết, Đạo Môn đã hoạt động nhiều năm ở Tả giới, tài sản lên đến con số khổng lồ. Ngươi có biết ngươi sẽ lời được bao nhiêu nếu đánh bại họ không? Không tưởng tượng được! À, đến lúc đó nhớ chia phần cho ta, nhất là mấy quyển sách trong kho, thêm cả vài món Thần vật nữa, thế này không quá đáng chứ hả?"
Những người khác: “...”
Chương 5660: Hai thân phận.
Kỳ Điện hạ nhìn bọn họ với vẻ hoài nghi: “Nhìn ta làm gì? Ta không hề phản bội Đạo Môn, cũng chỉ đang nói đến một loại khả năng thôi! Còn có làm được hay không thì phải xem Diệp công tử!"
Những người khác: “...”
Diệp Huyên đã hoàn toàn câm nín.
Bà mẹ cha nó!
Nàng này biết kịch bản sẽ đi theo hướng nào!
Kỳ Điện hạ hỏi hắn: “Thế ngươi có giúp hay không?"
Diệp Huyên không đáp.
Giúp? Hay không giúp?
Kỳ Điện hạ cười: “Ta thấy đây là chuyện bất bình giữa đời, ngươi có thể giúp”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Nói thế là sao?"
Kỳ Điện hạ: “Tuy đây gọi là chõ mũi vào chuyện người ta, nhưng ngươi là ai chứ? Là người lập nên trật tự mới! Thế nào xen vào cũng đâu có sao! Chưa kể đây không phải ba chuyện tầm phào nhé, đây là chuyện bất công! Mà kiếm Nhân Gian của ngươi dùng để làm gì hả? Để xóa bỏ bất công cứ còn gì! Không thấy thì thôi, chứ đã thấy mà còn mặc kệ, lương tâm ngươi không cắn rứt sao?"
Diệp Huyên phì cười: “Nhưng cô cũng là người Đạo Môn!"
Kỳ Điện hạ: “Ta vừa là người Đạo Môn, vừa đi theo chủ nhân bút Đại đạo. Hành động của Đạo Môn hiện nay đã đi trái lại với trật tự của y, nên làm sao có thể nói ta phản bội cho được? Ngược lại, ta còn đang bảo vệ lẽ phải nữa là! Ta nói chủ nhân bút Đại đạo có đích thân đến đây cũng sẽ không phạt ta, ngược lại còn khen thưởng thì ngươi có tin hay không?"
Diệp Huyên á khẩu.
Người này bụng dạ khó lường quá trời ơi!
Kỳ Điện hạ tiếp tục: “Tả giới đất rộng nhiều của, địa linh nhân kiệt, ngươi mà nhét được nó vào bản đồ vũ trụ Quan Huyên thì chỉ có lợi với thư viện mà thôi! Hơn nữa ngươi làm vậy chính là đang thay trời hành đạo, hợp lý hợp tình! Chưa kể ngươi cũng đã cho Đạo Môn cơ hội chứ có phải vừa gặp đã tiêu diệt đâu đúng không? Nếu Đạo chủ trừng phạt Đạo Nhai thì xem như Đạo Môn vẫn còn thuốc chữa, có thể tha cho; ngược lại thì chứng minh Đạo Môn vô vọng, tiêu diệt nó chính là đang thay trời hành đạo!"
Diệp Huyên im lặng một hồi lâu mới nói: “Nghe cô phân tích xong, ta cũng cảm thấy đúng là vậy”.
Hắn nhìn Kỳ Điện hạ: “Nhưng ta muốn biết, nếu ta mặc kệ thì sao?"
Kỳ Điện hạ không đáp lời.
Diệp Huyên cười: “Cũng phải có một kết quả chứ hả?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Nếu ngươi mặc kệ thì sau này sẽ dần phát hiện kiếm Nhân Gian của ngươi gặp vấn đề lớn”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
Kỳ Điện hạ cười: “Trong lòng ngươi đang tồn tại một mâu thuẫn. Thứ nhất, ngươi cho rằng chuyện này không liên quan đến ngươi, sẽ không ai làm gì đến ngươi, nên ngươi sẽ mặc kệ nó. Nhưng thứ hai, thân là người lập nên trật tự mới, ngươi lại cảm thấy làm vậy không đúng. Nói thế này, hai thân phận Diệp Huyên và Kiếm chủ Nhân Gian của ngươi đang xảy ra mâu thuẫn!"
Diệp Huyên im lặng nghe.
Kỳ Điện hạ nhìn hắn: “Việc này phải xem ngươi muốn tự làm bản thân mình hay muốn làm Kiếm chủ Nhân Gian. Nếu lựa chọn cái trước thì Kiếm đạo của ngươi sẽ phát sinh biến hóa, ví dụ như trở thành như cha ngươi, vừa là một dạng cực đoan lại vừa tuân theo trái tim mình. Nếu chọn làm Kiếm chủ Nhân Gian thì lại là một hướng khác”.
Diệp Huyên không hé răng.
Kỳ Điện hạ mỉm cười: “Cá nhân ta đề nghị, nên quản chuyện này”.
Thấy hắn nhìn sang, nàng ta nói: “Diệp công tử có biết ngươi đang thiếu thứ gì nhất không?"
Hắn lắc đầu.
Kỳ Điện hạ: “Là sự càn rỡ!"
Diệp Huyên trố mắt.
Kỳ Điện hạ: “Ngươi thiếu sự càn rỡ ngang ngược của Nhất Kiếm Độc Tôn! Ngươi thân là Viện trưởng thư viện Quan Huyên, muốn lập nên trật tự mới, nhưng lại không có sự ngang tàng của người sẵn sàng phá cũ lập mới!"
Diệp Huyên lại im lặng.
Kỳ Điện hạ: “Ngươi tự xưng là Kiếm chủ Nhân Gian, cũng muốn lập nên trật tự mới, vậy tại sao lại làm ngơ trước chuyện bất bình? Ngươi có biết hạng người nào đáng bị sỉ vả nhất không? Chính là mấy đứa kỹ nữ lại còn đòi lập bàn thờ trinh tiết! Việc tầm phào ư? Không, dưới kiếm Nhân Gian không có gì là tầm phào cả! Đạo Môn đã dám gây chuyện bất bình, vì sao ngươi lại mặc kệ? Đây không phải là làm thánh nhân mà chính là đạo tâm của Kiếm đạo Nhân Gian! Ta là Kiếm chủ Nhân Gian, ta cứ thích xen vào đấy, không phục thì ta đánh cho phục mới thôi! Muội muội với cha ngươi chẳng lẽ không ngang ngược sao? Đã gặp kẻ xấu rồi mà còn già mồm đạo lý với chả nhân nghĩa gì nữa? Chém phứt nó đi cho xong!"
Tiểu Tháp reo lên: “Có lý!"
Tiểu Bút cũng đồng tình: “Đúng thế!"
Diệp Huyên nhắm mắt lại.
Kỳ Điện hạ nói đúng một điều, hắn đang rơi vào mâu thuẫn.
Giữa hai thân phận Diệp Huyên và Kiếm chủ Nhân Gian.
Nhưng Kỳ Điện hạ cũng nói đúng một điều nữa.
Đã gặp chuyện bất bình, vì sao phải làm ngơ?
Vì sao lại mặc kệ?
Xen vào việc người khác ư?
Ông đây cứ thích thế đấy!
Hắn đã không còn là Diệp Huyên nữa mà đã là Kiếm chủ Nhân Gian. Kỳ Điện hạ nói đúng, vũ trụ trong tương lai đều phải tuân theo trật tự Nhân Gian, hắn không quản chuyện người khác thì ai quản?
Bình luận facebook