Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5661: Chơi xấu!
Kỳ Điện hạ im lặng nhìn Diệp Huyên.
Thật ra nàng ta cũng có chút ý đồ riêng.
Nàng ta không ưa hành động của Đạo Môn, nhưng lại không có năng lực thay đổi.
Nàng biết Đạo chủ tuyệt đối sẽ không trách phạt Đạo Nhai, ngược lại còn giải quyết những người biết chuyện.
Người duy nhất có thể xen vào việc này chỉ có Diệp Huyên!
Nhưng nàng ta cũng nhận ra Kiếm chủ Nhân Gian này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho thân phận của mình, vẫn còn mang nặng tư tâm, thế là bèn quyết định lên tiếng nhắc nhở.
Dưới kiếm Nhân Gian, không có chuyện gì là riêng tử cả!
Thiếu mất sự ngang ngược này, làm sao có thể thống trị vũ trụ?
Bỗng nhiên, Diệp Huyên ngẩng lên nói với Lục Tinh Hà: “Ta sẽ quản chuyện của Thiên Uyên Tông!"
Đối phương im lặng một hồi mới nói: “Ta thay mặt một triệu ba trăm nghìn người bị tàn sát năm ấy cảm ơn ngươi! Cho dù kết quả có thế nào, chúng ta cũng rất biết ơn ngươi đã đi đòi lại công bằng cho chúng ta!"
Ông ta thoáng dừng lại: “Nhưng của cải của Thiên Uyên Tông đã bị chúng khoắng đi mất rồi, ta không còn gì để cho ngươi cả”.
Diệp Huyên cười nói: “Không cần đâu”.
Rồi quay sang Kỳ Điện hạ: “Đến Tả giới thôi”.
Nàng ta gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên lại nói với Lục Tinh Hà: “Ta muốn thành lập thư viện Quan Huyên ở đây”.
Ông ta cười đáp: “Hoan nghênh!"
Diệp Huyên gật gù rồi quay sang ông lão kia: “Nhớ những gì ngươi từng nói, đi liên lạc với người phụ trách thư viện Quan Huyên ở đây rồi giúp hắn xây dựng thư viện!"
Ông ta gật đầu: “Vâng!"
Diệp Huyên quay sang Kỳ Điện hạ: “Đi thôi”.
Hai người rời đi.
Lục Tinh Hà đứng tại chỗ nhìn họ biến mất ở nơi xa, thì thầm: “Chúng ta chờ tin các ngươi”.
Ông lão kia thì do dự hỏi: “Lục tông chủ vẫn chưa chết hả?"
Lục Tinh Hà liếc nhìn lão: “Còn ngươi, sống được đến giờ đúng là kỳ tích”.
Ông lão: “...”
Lục Tinh Hà: “Thôi, kẻ ngốc tự có phúc. Vị Diệp công tử này là người sáng lập trật tự mới, ngươi liệu mà dốc sức trợ giúp hắn xây thư viện, tương lai sẽ có cơ duyên khổng lồ mà ngươi không thể nghĩ tới”.
Ông lão lại chần chừ: “Ta lại thấy hắn chỉ muốn có công nhân miễn phí thôi...”
Lục Tinh Hà im luôn.
...
Không lâu sau, Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ đã đi đến vách ngăn dẫn sang vũ trụ Tả giới.
Hắn nhìn tấm vách, nói: “Cái này đặc biệt ghê”.
Bởi vì nó như những đợt gợn sóng vô cùng rắn chắc, ngay cả thần thức cũng không thể chạm vào.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Cái này do chủ nhân bút Đại đạo làm ra sao?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên: “Vì sao lại làm ra nó?"
Kỳ Điện hạ cười: “Nếu không thì người Tả giới sẽ trấn áp hết sinh linh bên vũ trụ này”.
Diệp Huyên nghe vậy thì hiểu ra.
Văn minh võ đạo bên Tả giới cao hơn nơi này rất nhiều!
Hắn hỏi: “Người Đạo Môn có thể ra vào tùy thích sao?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Có thể, nhưng không phải tùy thích. Món bảo vật năm xưa của Thiên Uyên Tông đúng là tự hại mình mà, ôi...
Diệp Huyên gật gù, lại nói: “Ta thắc mắc một chuyện, cô trông có vẻ như không gắn bó với Đạo Môn cho lắm?"
Kỳ Điện hạ cười: “Sao lại nói thế?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Vì cô khuyên ta tiêu diệt nó”.
Kỳ Điện hạ cong môi: “Ta chỉ trung thành với chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên phì cười, nói: “Vào thôi”.
Kỳ Điện hạ gật đầu rồi bước đến trước vách ngăn, xòe bàn tay ra. Một cái ấn bí ẩn xuất hiện trong tay nàng ta, tản ra một luồng sức mạnh bí ẩn, dần dần tách vách ngăn vũ trụ kia sang hai bên.
Nàng ta vui vẻ nói: “Vào thôi”.
Hai người bước vào Tả giới.
Trên đường đi, Kỳ Điện hạ nói: “Diệp công tử, Đạo Môn có năm cường giả tuyệt thế. Một trong số đó là Đạo chủ, chắc chắn là đứng đầu Đạo Môn. Người thứ hai là Tả Hữu hộ pháp, chỉ nghe lệnh Đạo chủ, cũng đã đến Thiên Pháp Cảnh đỉnh cao. Kế tiếp là Đạo Nhai, vừa mạnh vừa là người chấp pháp của Đạo Môn, quyền lực chỉ xếp sau Đạo chủ”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Cô vừa nói có năm người?"
Kỳ Điện hạ cười: “Còn lại chính là ta”.
Diệp Huyên: “Nhưng cô nói cô chỉ mới đến bán bộ Thiên Pháp Cảnh?"
Kỳ Điện hạ chớp mắt: “Trong Đạo Môn chỉ có tổng cộng bốn Thiên Pháp Cảnh thôi”.
Diệp Huyên im luôn.
Kỳ Điện hạ tiếp tục: “Sở dĩ họ không dám làm gì ta là vì đích thân chủ nhân bút Đại đạo dẫn ta vào Đạo Môn. Nhưng còn ngươi, không ai trong số đó biết ngươi, cũng không quan tâm ngươi là ai, nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!"
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Chuẩn bị tâm lý gì?"
Kỳ Điện hạ: “Bị đánh hội đồng đó!"
Diệp Huyên cười cười: “Chúng mà dám hội đồng, ta sẽ cho chúng biết hai chữ tuyệt vọng viết thế nào! Chưa từng, chưa từng có ai dám chơi xấu với ta mà còn sống!"
Kỳ Điện hạ hỏi: “Chơi xấu là chơi thế nào?"
Diệp Huyên phá ra cười: “Đến lúc ấy cô sẽ biết”.
Kỳ Điện hạ lắc đầu cười rồi cùng hắn biến mất ở phía xa.
Không lâu sau, có một cô gái mặc váy trắng, tay cầm trường kiếm xuất hiện.
Nhìn theo hướng bóng lưng Diệp Huyên biến mất...
Thật ra nàng ta cũng có chút ý đồ riêng.
Nàng ta không ưa hành động của Đạo Môn, nhưng lại không có năng lực thay đổi.
Nàng biết Đạo chủ tuyệt đối sẽ không trách phạt Đạo Nhai, ngược lại còn giải quyết những người biết chuyện.
Người duy nhất có thể xen vào việc này chỉ có Diệp Huyên!
Nhưng nàng ta cũng nhận ra Kiếm chủ Nhân Gian này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho thân phận của mình, vẫn còn mang nặng tư tâm, thế là bèn quyết định lên tiếng nhắc nhở.
Dưới kiếm Nhân Gian, không có chuyện gì là riêng tử cả!
Thiếu mất sự ngang ngược này, làm sao có thể thống trị vũ trụ?
Bỗng nhiên, Diệp Huyên ngẩng lên nói với Lục Tinh Hà: “Ta sẽ quản chuyện của Thiên Uyên Tông!"
Đối phương im lặng một hồi mới nói: “Ta thay mặt một triệu ba trăm nghìn người bị tàn sát năm ấy cảm ơn ngươi! Cho dù kết quả có thế nào, chúng ta cũng rất biết ơn ngươi đã đi đòi lại công bằng cho chúng ta!"
Ông ta thoáng dừng lại: “Nhưng của cải của Thiên Uyên Tông đã bị chúng khoắng đi mất rồi, ta không còn gì để cho ngươi cả”.
Diệp Huyên cười nói: “Không cần đâu”.
Rồi quay sang Kỳ Điện hạ: “Đến Tả giới thôi”.
Nàng ta gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên lại nói với Lục Tinh Hà: “Ta muốn thành lập thư viện Quan Huyên ở đây”.
Ông ta cười đáp: “Hoan nghênh!"
Diệp Huyên gật gù rồi quay sang ông lão kia: “Nhớ những gì ngươi từng nói, đi liên lạc với người phụ trách thư viện Quan Huyên ở đây rồi giúp hắn xây dựng thư viện!"
Ông ta gật đầu: “Vâng!"
Diệp Huyên quay sang Kỳ Điện hạ: “Đi thôi”.
Hai người rời đi.
Lục Tinh Hà đứng tại chỗ nhìn họ biến mất ở nơi xa, thì thầm: “Chúng ta chờ tin các ngươi”.
Ông lão kia thì do dự hỏi: “Lục tông chủ vẫn chưa chết hả?"
Lục Tinh Hà liếc nhìn lão: “Còn ngươi, sống được đến giờ đúng là kỳ tích”.
Ông lão: “...”
Lục Tinh Hà: “Thôi, kẻ ngốc tự có phúc. Vị Diệp công tử này là người sáng lập trật tự mới, ngươi liệu mà dốc sức trợ giúp hắn xây thư viện, tương lai sẽ có cơ duyên khổng lồ mà ngươi không thể nghĩ tới”.
Ông lão lại chần chừ: “Ta lại thấy hắn chỉ muốn có công nhân miễn phí thôi...”
Lục Tinh Hà im luôn.
...
Không lâu sau, Diệp Huyên và Kỳ Điện hạ đã đi đến vách ngăn dẫn sang vũ trụ Tả giới.
Hắn nhìn tấm vách, nói: “Cái này đặc biệt ghê”.
Bởi vì nó như những đợt gợn sóng vô cùng rắn chắc, ngay cả thần thức cũng không thể chạm vào.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Cái này do chủ nhân bút Đại đạo làm ra sao?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên: “Vì sao lại làm ra nó?"
Kỳ Điện hạ cười: “Nếu không thì người Tả giới sẽ trấn áp hết sinh linh bên vũ trụ này”.
Diệp Huyên nghe vậy thì hiểu ra.
Văn minh võ đạo bên Tả giới cao hơn nơi này rất nhiều!
Hắn hỏi: “Người Đạo Môn có thể ra vào tùy thích sao?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Có thể, nhưng không phải tùy thích. Món bảo vật năm xưa của Thiên Uyên Tông đúng là tự hại mình mà, ôi...
Diệp Huyên gật gù, lại nói: “Ta thắc mắc một chuyện, cô trông có vẻ như không gắn bó với Đạo Môn cho lắm?"
Kỳ Điện hạ cười: “Sao lại nói thế?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Vì cô khuyên ta tiêu diệt nó”.
Kỳ Điện hạ cong môi: “Ta chỉ trung thành với chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên phì cười, nói: “Vào thôi”.
Kỳ Điện hạ gật đầu rồi bước đến trước vách ngăn, xòe bàn tay ra. Một cái ấn bí ẩn xuất hiện trong tay nàng ta, tản ra một luồng sức mạnh bí ẩn, dần dần tách vách ngăn vũ trụ kia sang hai bên.
Nàng ta vui vẻ nói: “Vào thôi”.
Hai người bước vào Tả giới.
Trên đường đi, Kỳ Điện hạ nói: “Diệp công tử, Đạo Môn có năm cường giả tuyệt thế. Một trong số đó là Đạo chủ, chắc chắn là đứng đầu Đạo Môn. Người thứ hai là Tả Hữu hộ pháp, chỉ nghe lệnh Đạo chủ, cũng đã đến Thiên Pháp Cảnh đỉnh cao. Kế tiếp là Đạo Nhai, vừa mạnh vừa là người chấp pháp của Đạo Môn, quyền lực chỉ xếp sau Đạo chủ”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Cô vừa nói có năm người?"
Kỳ Điện hạ cười: “Còn lại chính là ta”.
Diệp Huyên: “Nhưng cô nói cô chỉ mới đến bán bộ Thiên Pháp Cảnh?"
Kỳ Điện hạ chớp mắt: “Trong Đạo Môn chỉ có tổng cộng bốn Thiên Pháp Cảnh thôi”.
Diệp Huyên im luôn.
Kỳ Điện hạ tiếp tục: “Sở dĩ họ không dám làm gì ta là vì đích thân chủ nhân bút Đại đạo dẫn ta vào Đạo Môn. Nhưng còn ngươi, không ai trong số đó biết ngươi, cũng không quan tâm ngươi là ai, nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!"
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Chuẩn bị tâm lý gì?"
Kỳ Điện hạ: “Bị đánh hội đồng đó!"
Diệp Huyên cười cười: “Chúng mà dám hội đồng, ta sẽ cho chúng biết hai chữ tuyệt vọng viết thế nào! Chưa từng, chưa từng có ai dám chơi xấu với ta mà còn sống!"
Kỳ Điện hạ hỏi: “Chơi xấu là chơi thế nào?"
Diệp Huyên phá ra cười: “Đến lúc ấy cô sẽ biết”.
Kỳ Điện hạ lắc đầu cười rồi cùng hắn biến mất ở phía xa.
Không lâu sau, có một cô gái mặc váy trắng, tay cầm trường kiếm xuất hiện.
Nhìn theo hướng bóng lưng Diệp Huyên biến mất...
Bình luận facebook