Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5663-5667
Chương 5663: Không ai đến.
Diệp Huyên nghe vậy thì lắc đầu cười: “Cô đang dạy ta làm người đấy à?"
Kỳ Điện hạ: “Không, ta chỉ đang cho ngươi biết năng lực của ngươi hiện nay lớn đến mức nào, đang cáng đáng trọng trách nặng nề biết bao. Ngươi có địa vị và năng lực, nhưng tâm cảnh lại không theo kịp. Việc này không hề tốt, đồng thời cũng không hề xấu, bởi vì ngươi sẽ không tùy tiện làm bậy. Thứ ngươi đang thiếu hiện nay là một điểm cân bằng mà ngươi phải tự tìm lấy”.
Diệp Huyên tiếp tục im lặng.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào.
Kỳ Điện hạ cười lên tiếng: “Đạo chủ”.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy ông ta nhìn lại: “Người thiên mệnh”.
Chỉ liếc mắt thôi là đã nhìn thấu thân phận hắn!
Hắn bèn cười đáp: “Phải”.
Người đàn ông gật gù: “Kỳ cô nương đưa ngươi đến Đạo Môn hẳn là có nguyên nhân. Nói đi”.
Diệp Huyên: “Chẳng hay Tông chủ có hay biết gì về chuyện của Thiên Uyên Tông không?"
Thiên Uyên Tông?
Đôi mày Đạo chủ nhíu lại.
Kỳ Điện hạ kể hết sự tình từ đầu đến đuôi.
Đạo chủ nghe xong thì ngồi sang một bên, hỏi Diệp Huyên: “Diệp công tử đến đây để đòi lại công bằng cho Thiên Uyên Tông?"
Hắn gật đầu: “Chính xác”.
Đạo chủ chỉ im lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên bèn cười: “Người tên Đạo Nhai này đã vi phạm trật tự của Đạo Môn, không biết Đạo chủ định xử lý thế nào?"
Đạo chủ khẽ cười: “Diệp công tử, đây là chuyện riêng của Đạo Môn chúng ta”.
Diệp Huyên: “Vậy ông biết nghề chính của ta là gì không?"
Đạo chủ: “Nguyện nghe cho tường”.
Diệp Huyên: “Là tạo phản!"
Đạo chủ ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Lần này ta đến đây không có ý định nói lý lẽ suông, bây giờ một là ông cho ta câu trả lời, không thì ta gọi người khác đến đây nói chuyện thay. Nhà ta không thiếu cao thủ đàm phán, mồm mép ai cũng giỏi hết!"
Đạo chủ cười: “Diệp công tử thật là có khí phách”.
Diệp Huyên nhếch mép: “Ai bảo nhà nhiều chống lưng, không biết gọi ai mới phải, cũng mệt lắm”.
Rồi hắn đứng dậy: “Ta thấy chúng ta không cần phí thời gian nữa. Đạo chủ ông muốn một chọi một hay giáp lá cà, ta chiều!"
Đạo chủ im lặng nhìn hắn chằm chằm.
Kỳ Điện hạ kéo tay áo Diệp Huyên: “Làm vậy hơi kiêu quá rồi”.
Diệp Huyên lầm bầm: “Thì cô bảo muốn vậy còn gì?"
Kỳ Điện hạ im luôn.
Ta bảo ngươi phách lối lên, không có nghĩa là càn rỡ tới vậy!
Làm thế này chẳng khác gì đang ăn hiếp Đạo Môn!
Đạo chủ chợt hỏi Kỳ Điện hạ: “Lập trường của cô là gì?"
Kỳ Điện hạ chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã xen vào: “Đương nhiên là theo phe ta rồi!"
Thấy nàng ta nhìn sang, hắn cười nói: “Đạo chủ, không cần câu giờ nữa. Nói đi, ông muốn một chọi một hay giáp lá cà? Một chọi một thì ta gọi người đến; hội đồng thì một mình ta cũng cân hết Đạo Môn!"
Đạo chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ta trước giờ chưa từng thấy ai ngang ngược phách lối như Diệp công tử!"
Diệp Huyên: “Trong nhà ta thế là lành tính rồi đấy, nói thật”.
Đạo chủ nhìn hắn một cái thật sâu rồi quay sang Kỳ Điện hạ: “Cô muốn làm gì?"
Nàng ta nghĩ ngợi một hồi, nói: “Giết Đạo Nhai, giải trừ nguy cơ cho Đạo Môn”.
Đạo chủ khẽ cười: “Chỉ vì lời nói của một người ngoài?"
Kỳ Điện hạ thở dài: “Đạo chủ, ông cũng biết ta là người thế nào. Việc ta dám đưa hắn đến đây, mà hắn cũng dám theo cùng đã nói lên rất nhiều điều. Giết Đạo Nhai bây giờ, Đạo Môn ở Tả giới còn có thể kéo dài thêm nghìn năm. Bằng không thì tin ta đi, chẳng qua bao lâu nữa, Đạo Môn sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này!"
Đạo chủ không nói gì.
Ông ta không thể không thận trọng trước những lời này của Kỳ Điện hạ.
Bởi vì ông ta biết rõ năng lực của người này.
Nhưng bảo ông ta cứ thế giết phứt Đạo Nhai đi? Làm sao có thể?
Thế là ông ta hỏi Diệp Huyên: “Diệp công tử muốn lấy lại công bằng cho Thiên Uyên Tông, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội, sắp xếp một trận đánh giữa ngươi và Đạo Nhai. Nếu thắng, ngươi có thể giết y, giải trừ ân oán năm xưa. Nếu thua... chuyện xưa xem như xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?"
Kỳ Điện hạ nhảy vào khi Diệp Huyên còn chưa kịp mở miệng: “Không được!"
Diệp Huyên nhìn Kỳ điện hạ, nghe nàng ta nói: “Không phải ta không tin Diệp công tử, mà ngươi phải hiểu rằng việc này không thể thương lượng được!"
Diệp Huyên lại nhìn Đạo chủ, thấy ông ta cười: “Xem ra Diệp công tử một hai muốn nhục mạ Đạo Môn ta. Nói thật với ngươi, từ ngày Đạo Môn Tả giới thành lập đến nay, chưa từng bị ai làm nhục! Ta biết ngươi là người thiên mệnh, nhưng ta cũng muốn biết ngươi định làm cách nào để một mình tiêu diệt toàn bộ Đạo Môn ta!"
Diệp Huyên: “Cho ông cơ hội cuối cùng”.
Đạo chủ nhìn vào mắt hắn: “Cảm ơn, không cần!"
Diệp Huyên gật đầu, gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Hắn đơn giản lắm, chỉ cần có thể gọi người thì gọi, không cần phải bày đặt ra vẻ gì nữa cả.
Kiếm Thanh Huyên run lên.
Nhưng rồi Diệp Huyên nhíu mày.
Khi không thấy ai đến cả!
Hắn sững ra.
Đâu mất rồi?
Kỳ Điện hạ đi tới hỏi: “Người đâu?"
Diệp Huyên chớp mắt: “Không biết!"
Kỳ Điện hạ: “Hay là lạc đường?"
Diệp Huyên nghĩ nghĩ: “Khả năng ấy không cao”.
Kỳ Điện hạ nhíu mày: “Vậy ngươi định làm gì?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Giờ mình chạy còn kịp không?"
Sau một hồi im lặng, Kỳ Điện hạ mới nói: “Hay là ngươi nói với Đạo chủ là không quen ta thử xem?
Diệp Huyên: “...”
Ở một nơi nào đó, có một cô gái mặc váy trắng nhìn về phía Diệp Huyên với nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Ta cứ không đến đấy.
Xem huynh có sốt ruột hay không.
Chương 5664: Ông có thể tự sát không?
Sốt ruột!
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên và Kỳ điện hạ đều rất sốt ruột!
Nếu thật sự không có ai xuất hiện, vậy hai người họ sẽ phải một mình đấu với toàn bộ Đạo Môn!
Đánh thắng được sao?
Chắc chắn là không!
Một chọi một còn được, hai người đánh với toàn bộ Đạo Môn thì chẳng khác nào đưa mặt cho người ta tát!
Bầu không khí trong đại điện nhất thời trở nên gượng gạo!
Đạo chủ nhìn hai người, chẳng lẽ hai người này đang hù doạ ông ta?
Nghĩ đến đây, chút bất an trong lòng Đạo chủ thoáng chốc biến mất, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ta từng gặp người khoác lác, nhưng đây là lần đầu tiên gặp loại người dùng mạng để khoác lác như ngươi! Không thể không nói là ngươi rất can đảm!”
Diệp Huyên: “…”
Kỳ điện hạ chợt nói: “Đạo chủ, ta cảm thấy… chúng ta có thể thương lượng lại chuyện khi nãy ông bảo để hắn đấu tay đôi với Đạo Nhai!”
Đạo chủ lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, bây giờ ta không muốn cho các ngươi cơ hội này nữa!”
Kỳ điện hạ nghiêm túc nói: “Đạo Nhai đã xúc phạm đến trật tự và đạo pháp của Đạo Môn!”
Đạo chủ khẽ thở dài: “Kỳ cô nương, cô là một người thông minh! Nếu đã là một người thông minh thì vì sao lại nói những lời ngây thơ như thế chứ?”
Kỳ điện hạ nhìn Đạo chủ, không nói một lời.
Đạo chủ lại nói: “Chuyện Đạo Nhai làm đúng là đã xúc phạm đến trật tự, nhưng hắn là một cường giả Thiên Pháp Cảnh, là trụ cột vững vàng của Đạo Môn ta, sao ta có thể vì hắn mắc phải một chút sai lầm mà giết hắn được?”
Kỳ điện hạ nói: “Hắn đã tiêu diệt một tông môn!”
Đạo chủ nhìn Kỳ điện hạ: “Thế thì sao? Chỉ cần hắn trung thành cống hiến cho ta, thì ta cũng sẽ không động vào hắn!”
Kỳ điện hạ khẽ thở dài: “Đạo chủ, ông biết không? Trước đó, ta vẫn hy vọng là ta sai! Ta hy vọng có kỳ tích xảy ra! Nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ này của ta đúng là ngu xuẩn! Mọi hành động của ông sẽ chôn vùi toàn bộ Đạo Môn của Tả giới này!”
Dứt lời, nàng đột nhiên đứng lên, nhẹ giọng nói: “Diệp công tử, cậu đừng nhìn kiếm nữa! Người mà cậu gọi đã ở đây từ lâu rồi!”
Diệp Huyên sửng sốt!
Đã ở đây từ lâu rồi?
Kỳ điện hạ ngẩng đầu nhìn về phía một góc xa xa: “Cô nương!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái váy trắng đang đứng đó!
Nhìn thấy cô gái, sắc mặt Đạo chủ thoáng chốc thay đổi!
Vì ông ta không hề phát hiện trong điện xuất hiện một cô gái!
Còn Diệp Huyên thì cũng sửng sốt!
Hắn thấy cô gái váy trắng này rất quen mặt, sau đó, hắn đã nhớ ra!
Rất giống với Tiểu Thất trước đây!
Nhưng cũng có điểm khác biệt!
Cô gái váy trắng chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn thoáng qua Kỳ điện hạ, cười khẽ: “Cô nương đã phát hiện ra ta bao lâu rồi?”
Kỳ điện hạ đáp: “Lúc cô cười!”
Cô gái váy trắng lại cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên thoáng do dự rồi hỏi: “Ta nên muội là Tiểu Thất hay Thanh Nhi đây!”
Cô gái váy trắng đáp: “Thanh Nhi!”
Thanh Nhi!
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô chính là Thanh Nhi váy trắng kia ư?”
Cô gái gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Muội đến đây từ bao giờ?”
Cô gái nói: “Sau khi nàng đi!”
Diệp Huyên sửng sốt!
Sau khi Diệp Thanh Thanh đi!
Cô gái váy trắng đột nhiên xoay người nhìn Đạo chủ phía xa: “Ta không thích giết chóc cho lắm, cho nên ông có thể tự sát không?”
Mọi người: “…”
Diệp Huyên thoáng chốc đen mặt!
Có vô lý quá không vậy?
Muội không thích giết người nên bảo người ta tự sát?
Đạo chủ nhìn chằm chằm cô gái váy trắng bằng ánh mắt lạnh như băng, ông ta cảm thấy đối phương đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ông ta!
Đạo chủ không nói nhảm một câu nào, đột nhiên mở tay phải, ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh thay đổi, một khắc sau, mọi người đã xuất hiện ở một vùng tinh không lạ.
Đạo chủ chậm rãi siết chặt tay phải, một lực lượng đáng sợ tập trung trong lòng bàn tay ông ta, lúc này, cô gái đột nhiên xuất kiếm!
Xoẹt!
Giữa chân mày của Đạo chủ bị một thanh kiếm xuyên qua mà không hề báo trước!
Giết chết trong nháy mắt!
Đạo chủ hoá đá ngay tại chỗ!
Nét mặt ngơ ngác!
Kỳ điện hạ nhìn chằm chằm cô gái, mẹ kiếp, sao muội muội của Diệp Huyên người sau còn mạnh hơn người trước vậy!
Cô gái nhìn Đạo chủ: “Ta không thích đánh nhau cho lắm, nhưng không có mấy người đánh thắng được ta đâu, còn ông… Lời ta nói có thể sẽ rất khó nghe, là ông rất yếu…”
Đạo chủ: “…”
Cô gái xoay người đi tới trước mặt Diệp Huyên, cười hỏi: “Chúng ta đến một nơi khác đi?”
Diệp Huyên cười đáp: “Được!”
Cô gái gật đầu, sau đó dẫn Diệp Huyên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Kỳ điện hạ đứng nhìn thân thể và linh hồn của Đạo chủ đang dần biến mất: “Hối hận không?”
Đạo chủ hơi mơ hồ: “Nữ nhân kia…”
Kỳ điện hạ hỏi: “Lợi hại chứ?”
Đạo chủ nhìn về phía Kỳ điện hạ: “Nàng không phải Thiên Pháp Cảnh!”
Kỳ điện hạ cười nói: “Nàng không nằm trong cảnh giới!”
Đạo chủ im lặng một lát rồi nói: “Đạo Môn toi đời rồi sao?”
Kỳ điện hạ gật đầu: “Có lẽ Đạo Môn ở Tả giới đã không còn nữa rồi!”
Đạo chủ cất lời: “Những người ở Đạo Môn đều vô tội!”
Kỳ điện hạ lắc đầu: “Không có ai là vô tội cả!”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Đạo chủ sau lưng nàng dần tan biến.
…
Trong Đạo Thành.
Cô gái váy trắng dẫn Diệp Huyên chậm rãi bước đi trên đường, trên mặt nàng ta mang theo nụ cười nhẹ nhàng, khác với Diệp Thanh Thanh, nàng ta mang đến cho người khác một cảm giác hoà nhã dễ gần, không có chút xa cách!
Còn cảm giác của Diệp Thanh Thanh mang đến cho người khác là: Nhìn gì đấy? Nhìn nữa ta giết ngươi bây giờ!
Diệp Huyên cất lời: “Tiểu Thất…”
Cô gái cười nói: “Đó là thân thể chuyển thế của ta! Bây giờ, trí nhớ của ta và nàng đã hoà làm một! Ta chính là nàng, nàng cũng chính là ta!”
Diệp Huyên gật đầu, không nói gì nữa.
Cô gái váy trắng cười nói: “Vốn định đến tìm huynh sớm một chút, nhưng vì một vài chuyện nên chậm trễ!”
Diệp Huyên cười nói: “Gặp muội, ta cũng rất vui!”
Cuối cùng hắn cũng gặp được tất cả Thanh Nhi rồi!
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ta đã đợi ngày này rất nhiều năm rồi!”
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái đột nhiên cười nói: “Không thể không nói, ta thật sự phải cảm ơn nàng! Lúc trước mấy người chúng ta đều chống lại nàng, mà có thể nói, nàng mới là người luôn lo lắng cho huynh. Nếu không có nàng, có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp lại huynh nữa!”
Diệp Huyên biết, Thanh Nhi này đang nói đến Thanh Nhi váy trắng.
Chương 5665: Chủ nhân bút Đại đạo!
Thiên Mệnh mạnh nhất!
Cô gái lại nói: “Ca ca, nghe nói huynh thích tiền lắm đúng không?”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái cười nói: “Ta dẫn huynh đến một nơi, nơi đó có nhiều tiền lắm!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Được!”
Cô gái cất lời: “Chúng ta ăn gì đó trước đã!”
Nói xong, nàng ta kéo Diệp Huyên ngồi xuống trước một quầy hàng, sau đó nhìn về phía ông chủ quán mì: “Cho hai bát mì!”
Ông chủ nhìn cô gái, nhất thời hơi mất hồn!
Trời ạ, ông ta chưa từng gặp cô gái xinh đẹp thế này bao giờ!
Cô gái váy trắng thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của nàng ta rất dịu dàng, cho người ta một cảm giác thân thiết.
Rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn nàng ta.
Cô gái cũng không tức giận vì những ánh nhìn này.
Thấy thế, Diệp Huyên thầm thở dài, Thanh Nhi này dễ tính thật đấy, nếu là Diệp Thanh Thanh thì e rằng xung quanh đã máu chảy thành sông rồi!
Hai bát mì nhanh chóng được bưng lên.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ca ca, huynh ăn đi!”
Diệp Huyên cười khẽ, sau đó bắt đầu ăn.
Còn cô gái váy trắng thì không ăn, nàng ta cứ ngồi nhìn Diệp Huyên như thế.
Diệp Huyên cười hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Cô gái khẽ đáp: “Mấy năm qua, huynh chịu khổ rồi!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: “Ngoài ban đầu có hơi khổ, thì khoảng thời gian còn lại ta cũng không vất vả lắm!”
Cô gái cười nói: “Sau này huynh sẽ không phải vất vả nữa!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Lúc này, một thanh niên áo gấm chậm rãi đi tới, hắn ta nhìn cô gái váy trắng, cười nói: “Vị cô nương này xinh đẹp quá!”
Cô gái nhìn thanh niên, thanh niên kia lại nói: “Tại hạ là Hoàng Cẩm, muốn được làm quen với cô nương!”
Diệp Huyên chợt cất lời: “Nàng không muốn làm quen với ngươi!”
Nghe vậy, Hoàng Cẩm nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Khi nãy ta nghe cô nương này gọi huynh là ca ca! Vị huynh đài này, ta có thể làm em rể của huynh không?”
Diệp Huyên nhìn Hoàng Cẩm: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất đẹp trai không?”
Hoàng Cẩm sửng sốt, sau đó cười nói: “Trong Đạo Thành này có hơn một nửa sản nghiệp là của nhà họ Hoàng ta! Dù là Đạo Môn cũng phải nể mặt chúng ta ba phần đấy!”
Sau khi hắn ta nói xong, sáu ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện xung quanh.
Thấy vậy, những người xung quanh vội vàng lùi lại!
Hoàng Cẩm nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta chắc chắn sẽ làm em rể của huynh rồi!”
Diệp Huyên cong ngón tay chém xuống một cái.
Vụt!
Đầu của sáu ông lão áo đen lập tức rơi xuống!
Giết chết trong nháy mắt!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hoàng Cẩm thoáng chốc trở nên tái mét: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhìn Hoàng Cẩm: “Làm phiền người khác dùng bữa rất mất lịch sự đấy!”
Nói xong, hắn vung tay áo, Hoàng Cẩm lập tức bay ra xa, trong lúc đó, thân thể của hắn ta chậm rãi nổ tung!
Cô gái cười nói: “Ca ca, thực lực của huynh hơi yếu!”
Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Cô gái lại nói: “Có muốn trở nên mạnh mẽ không?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là có rồi!”
Cô gái cười nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của huynh và phương pháp gấp kia cũng tạm được, nhưng kiếm kỹ linh hồn của huynh rất yếu, có thể tăng cường nó!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Kiếm kỹ linh hồn?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên hỏi: “Học thế nào?”
Cô gái váy trắng cười nói: “Ta dạy huynh!”
Diệp Huyên đáp: “Được!”
Lúc này, Kỳ điện hạ đi tới, nàng ngồi xuống trước mặt hai huynh muội, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có muốn quản lý Đạo Môn không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Kỳ điện hạ lại nói: “Còn phải giết ba người nữa, Đạo Nhai và hai vị hộ pháp kia, giải quyết xong ba người này, ngươi mới có thể tiếp quản Đạo Môn một cách thuận lợi!”
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì cô gái váy trắng chợt cất lời: “Ca ca, có cần giúp không?”
Diệp Huyên vội nói: “Cần!”
Cô gái chắp ngón tay chỉ về phía trước, bạch kiếm trong tay nàng ta chợt bay lên cao, sau đó, trong thành đột nhiên bộc phát ra ba khí thế đáng sợ.
Chính là ba người nhóm Đạo Nhai kia!
Ba người họ là người mạnh nhất ở Đạo Thành, mà cô gái cũng đang nhằm vào ba người mạnh nhất này!
Trên không trung, Đạo Nhai nhìn cô gái váy trắng trong thành: “Gọi tổ tông!”
Ầm!
Trong Đạo Thành lập tức xuất hiện một tia sáng trắng đáng sợ bay lên cao.
Gọi tổ tông!
Diệp Huyên ngây người, sau đó nhìn về phía Kỳ điện hạ. Kỳ điện hạ hơi do dự, sau đó đáp: “Ta không biết!”
Diệp Huyên nhìn về phía cột sáng màu trắng kia, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân bút Đại đạo, ai cho ông ta to gan xuất hiện thế? Không sợ ta giết chết ông ta sao?”
Kỳ điện hạ nhìn về phía Diệp Huyên, không nói một lời.
Chương 5666: Tả giới thuộc quyền quản lý của ta!
Trong ánh sáng trắng, một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ!
Nhìn thấy cảnh này, mấy người nhóm Đạo Nhai lập tức mừng như điên!
Chủ nhân bút Đại đạo!
Lúc đối mặt với cô gái váy trắng, bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng!
Vì bọn họ biết Đạo chủ chết như thế nào, chính là bị người phụ nữ trước mắt giết chết bằng một kiếm!
Một người có thể giết chết cường giả Thiên Pháp Cảnh bằng một kiếm trong nháy mắt, chắc chắn bọn họ không thể nào chống lại!
Vì thế, bọn họ quyết định sử dụng lá bài tẩy mạnh nhất của Đạo Môn!
Sở dĩ Đạo chủ không sử dụng là vì không kịp sử dụng!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hư ảnh kia dần ngưng tụ.
Sau đó, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt mọi người!
Nhìn thấy người đàn ông này, những cường giả Đạo Môn xung quanh vội vàng quỳ xuống!
Kỳ điện hạ nhẹ giọng nói: “Thật sự đến rồi!”
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, không ngờ người thần bí này lại thật sự xuất hiện!
Lúc này, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Bút, chủ nhân của ngươi xuất hiện kìa!”
Bút Đại đạo: “…”
Sau khi xuất hiện, chủ nhân bút Đại đạo nhìn thẳng vào Diệp Huyên!
Lúc nhìn thấy Diệp Huyên, y lập tức cau mày, một khắc sau, y đã xuất hiện trước mặt ba người nhóm Diệp Huyên!
Cô gái váy trắng nhìn y, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại đạo nói với Diệp Huyên: “Lại gặp nhau rồi!”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế! Chỉ không ngờ là lại gặp nhau theo cách này!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn về phía Kỳ điện hạ: “Nói rõ đầu đuôi chuyện này xem!”
Kỳ điện hạ hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Ông không biết à?”
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh lùng đáp: “Ta là thần tiên sao mà cái gì cũng biết được?”
Kỳ điện hạ nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Đừng nói ông là kẻ giả mạo nhé?”
Chủ nhân bút Đại đạo lập tức sa sầm mặt: “Ta không có thời gian để tâm đến những chuyện cỏn con này!”
Kỳ điện hạ kể lại đầu đuôi câu chuyện!
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Đạo Nhai phía xa, sắc mặt Đạo Nhai thoáng chốc trở nên tái mét!
Chủ nhân bút Đại đạo khẽ thở dài: “Không phải không trả thù, mà là chưa đến lúc!”
Đạo Nhai lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Chủ nhân…”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Ta không cứu ngươi được!”
Nghe vậy, Đạo Nhai vô cùng sợ hãi!
Chủ nhân bút Đại đạo đột nhiên chỉ về phía Kỳ điện hạ: “Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ là người đứng đầu Đạo Môn ở Tả giới!”
Người đứng đầu Đạo Môn!
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày: “Không được!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tả giới hiện tại thuộc quyền quản lý của ta!”
Chủ nhân bút Đại đạo cau mày: “Thuộc về quyền quản lý của cậu?”
Diệp Huyên đáp: “Vừa mới khi nãy!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên: “Cậu đừng có hồ đồ!”
Diệp Huyên cất lời: “Thanh Nhi, muội nói chuyện với ông ta đi!”
Cô gái váy trắng chớp mắt, sau đó nhìn về phía chủ nhân bút Đại đạo: “Đánh một trận trước đã?”
Chủ nhân bút Đại đạo đen mặt: “Chúng ta đều là người có ăn học, đánh đánh giết giết làm gì? Thương lượng vẫn tốt hơn!”
Diệp Huyên kéo ống tay áo cô gái: “Có phải người này không phải bản thể không?”
Cô gái gật đầu.
Không phải bản thể!
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức lên tinh thần: “Tả giới bây giờ là của ta! Ông vẫn nên trở về đi!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Cậu muốn cướp đoạt công khai à?”
Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Đây là ông nói đấy!”
Chủ nhân bút Đại đạo: “…”
Cô gái váy trắng nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Bản thể của ông không ở thế giới này!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn cô gái, cười nói: “Cô thật sự muốn giết ta à?”
Cô gái lắc đầu: “Ta không thể giết ông!”
Chủ nhân bút Đại đạo cười khẽ, sau đó lại nhìn Diệp Huyên: “Cậu muốn cướp thật đúng không?”
Diệp Huyên đang định đáp lời thì Kỳ điện hạ ở bên cạnh chợt nói: “Thế này đi, Diệp công tử có thể mở thư viện ở đây, Đạo Môn và thư viện Quan Huyên cạnh tranh với nhau, đương nhiên là cạnh tranh lành mạnh, cuối cùng, ai được lòng người của Tả giới thì người đó sẽ làm chủ Tả giới!”
Chủ nhân bút Đại đạo im lặng.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Được!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Cái tên chết tiệt nhà cậu cứ đợi đấy! Sớm muộn gì cũng sẽ bị xử lý thôi!”
Diệp Huyên cười nói: “Thật ra ta cảm thấy chúng ta có thể thương lượng! Vì sao? Vì mục đích của chúng ta đều giống nhau! Đều mong có thể thành lập một trật tự tốt! Nếu chúng ta có cùng một mục tiêu, vậy vì sao chúng ta không hợp tác chứ?”
Hợp tác!
Chủ nhân bút Đại đạo hơi cau mày!
Bây giờ thật sự không phải lúc trở mặt với người này!
Diệp Huyên lại nói: “Ta thật lòng cảm thấy chúng ta có thể hợp tác, chung tay quản lý vũ trụ!”
Hắn cũng không muốn giết chết chủ nhân bút Đại đạo, trực giác nói với hắn, chuyện này cũng không được thực tế lắm!
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: “Cậu muốn hợp tác thế nào?”
Diệp Huyên đáp: “Ta cảm thấy ông rất bận, bận đến mức không có thời gian quản lý các vũ trụ, thế này đi, ông giao quyền quản lý cho ta, ta sẽ giúp ông quản lý, nếu không quản lý được thì ông cứ việc thu hồi, thế nào?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Cái này mà cậu gọi là hợp tác à? Rõ ràng là không công mà hưởng lợi?”
Diệp Huyên cười nói: “Vì sao không thử xem? Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có ý định giết chết đối phương đúng không? Hơn nữa chúng ta cũng không cần thiết phải liều mạng với nhau, ít nhất tạm thời là thế, nếu đã vậy thì hợp tác đi!”
Kỳ điện hạ chen miệng vào: “Ta cảm thấy có thể đấy!”
Sau đó, nàng nhìn về phía chủ nhân bút Đại đạo: “Có thể thử xem, nếu không, Đạo Môn ở rất nhiều nơi đã quá sa sút rồi!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên: “Được thôi! Nhưng nơi có Đạo Môn không được phép có thư viện Quan Huyên, có điều cậu có thể thay ta quản lý Đạo Môn”.
Diệp Huyên im lặng.
Chủ nhân bút Đại đạo cười nói: “Thế nào, yêu cầu này của ta quá đáng lắm à?”
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Nếu ta bảo Thanh Nhi giết ông thì có giết được không?”
Chủ nhân bút Đại đạo đáp: “E là không!”
Diệp Huyên nhíu mày.
Chương 5667: Tặng cho cậu một cô vợ!
Chủ nhân bút Đại đạo hỏi: “Biết tại sao không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Chủ nhân bút Đại đạo giải thích: “Không phải vì nàng, mà là vì cậu!”
Diệp Huyên cau mày: “Ta?”
Chủ nhân bút Đại đạo lại nói: “Đúng thế! Cậu bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi một vài phạm vi, sẽ bị hạn chế, nếu ta chết, cậu cũng sẽ không thể tồn tại!”
Diệp Huyên hỏi: “Nếu ta chết, ông có chết theo ta không?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhíu mày: “Cậu có suy nghĩ này từ bao giờ thế?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta chỉ hỏi thử thôi mà!”
Chủ nhân bút Đại đạo cười nói: “Cậu có muốn thử không?”
Diệp Huyên đáp: “Thôi! Trở về chủ đề chính đi! Ông giao Đạo Môn cho ta quản lý, ta đồng ý với ông, nếu là nơi có Đạo Môn, ta có thể tạm thời không xây dựng thư viện!”
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay: “Cho ta một tín vật, một tín vật có thể khiến tất cả mọi người ở Đạo Môn phục tùng, nhớ kỹ là tất cả Đạo Môn, chứ không phải Đạo Môn ở một nơi nào đó!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó mở lòng bàn tay, một con dấu cổ xưa chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên!
“Đạo ấn!”
Kỳ điện hạ ở bên cạnh híp mắt, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn đạo ấn kia, sau đó nói: “Thứ này có tác dụng gì?”
Chủ nhân bút Đại đạo giải thích: “Lấy kiếm của cậu ra chém thử đi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày, sau đó vẫn làm theo, dùng kiếm Thanh Huyên chém mạnh một cái.
Oanh!
Đạo ấn rung động kịch liệt, những tia sáng đột nhiên loé lên, đánh bay Diệp Huyên ra ngoài!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên sửng sốt, vì hắn phát hiện đạo ấn này hoàn toàn không tổn hao gì!
Kiếm Thanh Huyên cũng không thể phá vỡ được nó?
Chủ nhân bút Đại đạo giải thích: “Đạo ấn này có một chức năng đặc biệt là có thể áp chế những người tu luyện công pháp do ta sáng tạo ra, những người tu luyện công pháp của ta sáng tạo đều sẽ bị cái ấn này áp chế thành người bình thường, mà người của Đạo Môn gần như đều tu luyện công pháp do ta sáng tạo!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Trước kia ta cũng từng tu luyện công pháp do ông sáng tạo!”
Chủ nhân bút Đại đạo nói: “Nói thật, có áp chế được cậu hay không cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh nhạt nói: “Từ trước đến giờ người mạnh luôn là muội muội của cậu, có liên quan gì đến cậu đâu?”
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt.
Chủ nhân bút Đại đạo nói tiếp: “Đạo ấn này trời sinh đã khắc chế người của Đạo Môn, hơn nữa nó còn có hơi thở của ta, nếu người nhìn thấy nó không nghe theo lệnh cậu thì cũng không cần giữ mạng của người đó nữa!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nói: “Ngoài đạo ấn, ông còn có thể cho ta cái gì khác không? Ví dụ như là tiền ấy!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta cho cậu một búa, cậu có muốn không?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ông đừng keo kiệt thế! Đạo Môn của ông nhiều như vậy, ta giúp ông quản lý, đòi chút tiền công thì sao? Ít nhiều gì ông cũng phải cho chút gì đó chứ!”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Dù cha cậu cũng rất vô liêm sỉ, nhưng vẫn có giới hạn, còn cậu thì hay rồi, chẳng cần chút thể diện nào. Hy vọng đời tiếp theo của nhà họ Dương các cậu có thể thay đổi, đừng di truyền tính cách mặt dày của cha con các người, nếu không…”
Diệp Huyên chợt hỏi: “Nghe nói con trai ta là người thiên mệnh đời tiếp theo, có thật không?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên: “Cậu cho rằng ta sẽ nói với cậu à?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chủ nhân bút Đại đạo, người thiên mệnh đều do ông quyết định, nói đi nói lại thì ông cũng không thích cha con chúng ta cho lắm. Nếu đã thế, vì sao ông còn muốn chọn con trai của ta làm người thiên mệnh?”
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến cậu à?”
Diệp Huyên im lặng.
Xem ra thật sự không thể trò chuyện đàng hoàng rồi!
Người này rất là ghét hắn!
Diệp Huyên cất lời: “Không nói những chuyện không vui này nữa! Ông cho ta thêm ít tiền, sau đó thì cút… thì đi đi!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn cô gái váy trắng, nói thật, nếu không vì người phụ nữ này ở đây, chắc có lẽ hôm nay ông ta đã đích thân ra tay rồi!
Diệp Huyên lại nói: “Không cho tiền thì cho gì khác cũng được, ta biết ông nhiều bảo bối lắm mà”.
Chủ nhân bút Đại đạo im lặng một lát rồi đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một sợi dây đỏ như máu bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Cho cậu cái này!”
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Đây là gì?”
Sau đó, hắn vừa cầm lên thì sợi dây đó đã lập tức bay vào giữa chân mày hắn, sau đó biến mất.
Diệp Huyên sửng sốt!
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh nhạt giải thích: “Dây nhân duyên tặng cho cậu một cô vợ? Hửm? Cậu nhìn ta bằng ánh mắt này làm gì? Là cậu nói cho cái gì cũng được mà!”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên nghe vậy thì lắc đầu cười: “Cô đang dạy ta làm người đấy à?"
Kỳ Điện hạ: “Không, ta chỉ đang cho ngươi biết năng lực của ngươi hiện nay lớn đến mức nào, đang cáng đáng trọng trách nặng nề biết bao. Ngươi có địa vị và năng lực, nhưng tâm cảnh lại không theo kịp. Việc này không hề tốt, đồng thời cũng không hề xấu, bởi vì ngươi sẽ không tùy tiện làm bậy. Thứ ngươi đang thiếu hiện nay là một điểm cân bằng mà ngươi phải tự tìm lấy”.
Diệp Huyên tiếp tục im lặng.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào.
Kỳ Điện hạ cười lên tiếng: “Đạo chủ”.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy ông ta nhìn lại: “Người thiên mệnh”.
Chỉ liếc mắt thôi là đã nhìn thấu thân phận hắn!
Hắn bèn cười đáp: “Phải”.
Người đàn ông gật gù: “Kỳ cô nương đưa ngươi đến Đạo Môn hẳn là có nguyên nhân. Nói đi”.
Diệp Huyên: “Chẳng hay Tông chủ có hay biết gì về chuyện của Thiên Uyên Tông không?"
Thiên Uyên Tông?
Đôi mày Đạo chủ nhíu lại.
Kỳ Điện hạ kể hết sự tình từ đầu đến đuôi.
Đạo chủ nghe xong thì ngồi sang một bên, hỏi Diệp Huyên: “Diệp công tử đến đây để đòi lại công bằng cho Thiên Uyên Tông?"
Hắn gật đầu: “Chính xác”.
Đạo chủ chỉ im lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên bèn cười: “Người tên Đạo Nhai này đã vi phạm trật tự của Đạo Môn, không biết Đạo chủ định xử lý thế nào?"
Đạo chủ khẽ cười: “Diệp công tử, đây là chuyện riêng của Đạo Môn chúng ta”.
Diệp Huyên: “Vậy ông biết nghề chính của ta là gì không?"
Đạo chủ: “Nguyện nghe cho tường”.
Diệp Huyên: “Là tạo phản!"
Đạo chủ ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Lần này ta đến đây không có ý định nói lý lẽ suông, bây giờ một là ông cho ta câu trả lời, không thì ta gọi người khác đến đây nói chuyện thay. Nhà ta không thiếu cao thủ đàm phán, mồm mép ai cũng giỏi hết!"
Đạo chủ cười: “Diệp công tử thật là có khí phách”.
Diệp Huyên nhếch mép: “Ai bảo nhà nhiều chống lưng, không biết gọi ai mới phải, cũng mệt lắm”.
Rồi hắn đứng dậy: “Ta thấy chúng ta không cần phí thời gian nữa. Đạo chủ ông muốn một chọi một hay giáp lá cà, ta chiều!"
Đạo chủ im lặng nhìn hắn chằm chằm.
Kỳ Điện hạ kéo tay áo Diệp Huyên: “Làm vậy hơi kiêu quá rồi”.
Diệp Huyên lầm bầm: “Thì cô bảo muốn vậy còn gì?"
Kỳ Điện hạ im luôn.
Ta bảo ngươi phách lối lên, không có nghĩa là càn rỡ tới vậy!
Làm thế này chẳng khác gì đang ăn hiếp Đạo Môn!
Đạo chủ chợt hỏi Kỳ Điện hạ: “Lập trường của cô là gì?"
Kỳ Điện hạ chưa kịp mở miệng thì Diệp Huyên đã xen vào: “Đương nhiên là theo phe ta rồi!"
Thấy nàng ta nhìn sang, hắn cười nói: “Đạo chủ, không cần câu giờ nữa. Nói đi, ông muốn một chọi một hay giáp lá cà? Một chọi một thì ta gọi người đến; hội đồng thì một mình ta cũng cân hết Đạo Môn!"
Đạo chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ta trước giờ chưa từng thấy ai ngang ngược phách lối như Diệp công tử!"
Diệp Huyên: “Trong nhà ta thế là lành tính rồi đấy, nói thật”.
Đạo chủ nhìn hắn một cái thật sâu rồi quay sang Kỳ Điện hạ: “Cô muốn làm gì?"
Nàng ta nghĩ ngợi một hồi, nói: “Giết Đạo Nhai, giải trừ nguy cơ cho Đạo Môn”.
Đạo chủ khẽ cười: “Chỉ vì lời nói của một người ngoài?"
Kỳ Điện hạ thở dài: “Đạo chủ, ông cũng biết ta là người thế nào. Việc ta dám đưa hắn đến đây, mà hắn cũng dám theo cùng đã nói lên rất nhiều điều. Giết Đạo Nhai bây giờ, Đạo Môn ở Tả giới còn có thể kéo dài thêm nghìn năm. Bằng không thì tin ta đi, chẳng qua bao lâu nữa, Đạo Môn sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này!"
Đạo chủ không nói gì.
Ông ta không thể không thận trọng trước những lời này của Kỳ Điện hạ.
Bởi vì ông ta biết rõ năng lực của người này.
Nhưng bảo ông ta cứ thế giết phứt Đạo Nhai đi? Làm sao có thể?
Thế là ông ta hỏi Diệp Huyên: “Diệp công tử muốn lấy lại công bằng cho Thiên Uyên Tông, vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội, sắp xếp một trận đánh giữa ngươi và Đạo Nhai. Nếu thắng, ngươi có thể giết y, giải trừ ân oán năm xưa. Nếu thua... chuyện xưa xem như xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?"
Kỳ Điện hạ nhảy vào khi Diệp Huyên còn chưa kịp mở miệng: “Không được!"
Diệp Huyên nhìn Kỳ điện hạ, nghe nàng ta nói: “Không phải ta không tin Diệp công tử, mà ngươi phải hiểu rằng việc này không thể thương lượng được!"
Diệp Huyên lại nhìn Đạo chủ, thấy ông ta cười: “Xem ra Diệp công tử một hai muốn nhục mạ Đạo Môn ta. Nói thật với ngươi, từ ngày Đạo Môn Tả giới thành lập đến nay, chưa từng bị ai làm nhục! Ta biết ngươi là người thiên mệnh, nhưng ta cũng muốn biết ngươi định làm cách nào để một mình tiêu diệt toàn bộ Đạo Môn ta!"
Diệp Huyên: “Cho ông cơ hội cuối cùng”.
Đạo chủ nhìn vào mắt hắn: “Cảm ơn, không cần!"
Diệp Huyên gật đầu, gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay.
Hắn đơn giản lắm, chỉ cần có thể gọi người thì gọi, không cần phải bày đặt ra vẻ gì nữa cả.
Kiếm Thanh Huyên run lên.
Nhưng rồi Diệp Huyên nhíu mày.
Khi không thấy ai đến cả!
Hắn sững ra.
Đâu mất rồi?
Kỳ Điện hạ đi tới hỏi: “Người đâu?"
Diệp Huyên chớp mắt: “Không biết!"
Kỳ Điện hạ: “Hay là lạc đường?"
Diệp Huyên nghĩ nghĩ: “Khả năng ấy không cao”.
Kỳ Điện hạ nhíu mày: “Vậy ngươi định làm gì?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Giờ mình chạy còn kịp không?"
Sau một hồi im lặng, Kỳ Điện hạ mới nói: “Hay là ngươi nói với Đạo chủ là không quen ta thử xem?
Diệp Huyên: “...”
Ở một nơi nào đó, có một cô gái mặc váy trắng nhìn về phía Diệp Huyên với nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Ta cứ không đến đấy.
Xem huynh có sốt ruột hay không.
Chương 5664: Ông có thể tự sát không?
Sốt ruột!
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên và Kỳ điện hạ đều rất sốt ruột!
Nếu thật sự không có ai xuất hiện, vậy hai người họ sẽ phải một mình đấu với toàn bộ Đạo Môn!
Đánh thắng được sao?
Chắc chắn là không!
Một chọi một còn được, hai người đánh với toàn bộ Đạo Môn thì chẳng khác nào đưa mặt cho người ta tát!
Bầu không khí trong đại điện nhất thời trở nên gượng gạo!
Đạo chủ nhìn hai người, chẳng lẽ hai người này đang hù doạ ông ta?
Nghĩ đến đây, chút bất an trong lòng Đạo chủ thoáng chốc biến mất, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ta từng gặp người khoác lác, nhưng đây là lần đầu tiên gặp loại người dùng mạng để khoác lác như ngươi! Không thể không nói là ngươi rất can đảm!”
Diệp Huyên: “…”
Kỳ điện hạ chợt nói: “Đạo chủ, ta cảm thấy… chúng ta có thể thương lượng lại chuyện khi nãy ông bảo để hắn đấu tay đôi với Đạo Nhai!”
Đạo chủ lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, bây giờ ta không muốn cho các ngươi cơ hội này nữa!”
Kỳ điện hạ nghiêm túc nói: “Đạo Nhai đã xúc phạm đến trật tự và đạo pháp của Đạo Môn!”
Đạo chủ khẽ thở dài: “Kỳ cô nương, cô là một người thông minh! Nếu đã là một người thông minh thì vì sao lại nói những lời ngây thơ như thế chứ?”
Kỳ điện hạ nhìn Đạo chủ, không nói một lời.
Đạo chủ lại nói: “Chuyện Đạo Nhai làm đúng là đã xúc phạm đến trật tự, nhưng hắn là một cường giả Thiên Pháp Cảnh, là trụ cột vững vàng của Đạo Môn ta, sao ta có thể vì hắn mắc phải một chút sai lầm mà giết hắn được?”
Kỳ điện hạ nói: “Hắn đã tiêu diệt một tông môn!”
Đạo chủ nhìn Kỳ điện hạ: “Thế thì sao? Chỉ cần hắn trung thành cống hiến cho ta, thì ta cũng sẽ không động vào hắn!”
Kỳ điện hạ khẽ thở dài: “Đạo chủ, ông biết không? Trước đó, ta vẫn hy vọng là ta sai! Ta hy vọng có kỳ tích xảy ra! Nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ này của ta đúng là ngu xuẩn! Mọi hành động của ông sẽ chôn vùi toàn bộ Đạo Môn của Tả giới này!”
Dứt lời, nàng đột nhiên đứng lên, nhẹ giọng nói: “Diệp công tử, cậu đừng nhìn kiếm nữa! Người mà cậu gọi đã ở đây từ lâu rồi!”
Diệp Huyên sửng sốt!
Đã ở đây từ lâu rồi?
Kỳ điện hạ ngẩng đầu nhìn về phía một góc xa xa: “Cô nương!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái váy trắng đang đứng đó!
Nhìn thấy cô gái, sắc mặt Đạo chủ thoáng chốc thay đổi!
Vì ông ta không hề phát hiện trong điện xuất hiện một cô gái!
Còn Diệp Huyên thì cũng sửng sốt!
Hắn thấy cô gái váy trắng này rất quen mặt, sau đó, hắn đã nhớ ra!
Rất giống với Tiểu Thất trước đây!
Nhưng cũng có điểm khác biệt!
Cô gái váy trắng chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn thoáng qua Kỳ điện hạ, cười khẽ: “Cô nương đã phát hiện ra ta bao lâu rồi?”
Kỳ điện hạ đáp: “Lúc cô cười!”
Cô gái váy trắng lại cười, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên thoáng do dự rồi hỏi: “Ta nên muội là Tiểu Thất hay Thanh Nhi đây!”
Cô gái váy trắng đáp: “Thanh Nhi!”
Thanh Nhi!
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô chính là Thanh Nhi váy trắng kia ư?”
Cô gái gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Muội đến đây từ bao giờ?”
Cô gái nói: “Sau khi nàng đi!”
Diệp Huyên sửng sốt!
Sau khi Diệp Thanh Thanh đi!
Cô gái váy trắng đột nhiên xoay người nhìn Đạo chủ phía xa: “Ta không thích giết chóc cho lắm, cho nên ông có thể tự sát không?”
Mọi người: “…”
Diệp Huyên thoáng chốc đen mặt!
Có vô lý quá không vậy?
Muội không thích giết người nên bảo người ta tự sát?
Đạo chủ nhìn chằm chằm cô gái váy trắng bằng ánh mắt lạnh như băng, ông ta cảm thấy đối phương đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ông ta!
Đạo chủ không nói nhảm một câu nào, đột nhiên mở tay phải, ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh thay đổi, một khắc sau, mọi người đã xuất hiện ở một vùng tinh không lạ.
Đạo chủ chậm rãi siết chặt tay phải, một lực lượng đáng sợ tập trung trong lòng bàn tay ông ta, lúc này, cô gái đột nhiên xuất kiếm!
Xoẹt!
Giữa chân mày của Đạo chủ bị một thanh kiếm xuyên qua mà không hề báo trước!
Giết chết trong nháy mắt!
Đạo chủ hoá đá ngay tại chỗ!
Nét mặt ngơ ngác!
Kỳ điện hạ nhìn chằm chằm cô gái, mẹ kiếp, sao muội muội của Diệp Huyên người sau còn mạnh hơn người trước vậy!
Cô gái nhìn Đạo chủ: “Ta không thích đánh nhau cho lắm, nhưng không có mấy người đánh thắng được ta đâu, còn ông… Lời ta nói có thể sẽ rất khó nghe, là ông rất yếu…”
Đạo chủ: “…”
Cô gái xoay người đi tới trước mặt Diệp Huyên, cười hỏi: “Chúng ta đến một nơi khác đi?”
Diệp Huyên cười đáp: “Được!”
Cô gái gật đầu, sau đó dẫn Diệp Huyên biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Kỳ điện hạ đứng nhìn thân thể và linh hồn của Đạo chủ đang dần biến mất: “Hối hận không?”
Đạo chủ hơi mơ hồ: “Nữ nhân kia…”
Kỳ điện hạ hỏi: “Lợi hại chứ?”
Đạo chủ nhìn về phía Kỳ điện hạ: “Nàng không phải Thiên Pháp Cảnh!”
Kỳ điện hạ cười nói: “Nàng không nằm trong cảnh giới!”
Đạo chủ im lặng một lát rồi nói: “Đạo Môn toi đời rồi sao?”
Kỳ điện hạ gật đầu: “Có lẽ Đạo Môn ở Tả giới đã không còn nữa rồi!”
Đạo chủ cất lời: “Những người ở Đạo Môn đều vô tội!”
Kỳ điện hạ lắc đầu: “Không có ai là vô tội cả!”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Đạo chủ sau lưng nàng dần tan biến.
…
Trong Đạo Thành.
Cô gái váy trắng dẫn Diệp Huyên chậm rãi bước đi trên đường, trên mặt nàng ta mang theo nụ cười nhẹ nhàng, khác với Diệp Thanh Thanh, nàng ta mang đến cho người khác một cảm giác hoà nhã dễ gần, không có chút xa cách!
Còn cảm giác của Diệp Thanh Thanh mang đến cho người khác là: Nhìn gì đấy? Nhìn nữa ta giết ngươi bây giờ!
Diệp Huyên cất lời: “Tiểu Thất…”
Cô gái cười nói: “Đó là thân thể chuyển thế của ta! Bây giờ, trí nhớ của ta và nàng đã hoà làm một! Ta chính là nàng, nàng cũng chính là ta!”
Diệp Huyên gật đầu, không nói gì nữa.
Cô gái váy trắng cười nói: “Vốn định đến tìm huynh sớm một chút, nhưng vì một vài chuyện nên chậm trễ!”
Diệp Huyên cười nói: “Gặp muội, ta cũng rất vui!”
Cuối cùng hắn cũng gặp được tất cả Thanh Nhi rồi!
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ta đã đợi ngày này rất nhiều năm rồi!”
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái đột nhiên cười nói: “Không thể không nói, ta thật sự phải cảm ơn nàng! Lúc trước mấy người chúng ta đều chống lại nàng, mà có thể nói, nàng mới là người luôn lo lắng cho huynh. Nếu không có nàng, có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp lại huynh nữa!”
Diệp Huyên biết, Thanh Nhi này đang nói đến Thanh Nhi váy trắng.
Chương 5665: Chủ nhân bút Đại đạo!
Thiên Mệnh mạnh nhất!
Cô gái lại nói: “Ca ca, nghe nói huynh thích tiền lắm đúng không?”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái cười nói: “Ta dẫn huynh đến một nơi, nơi đó có nhiều tiền lắm!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Được!”
Cô gái cất lời: “Chúng ta ăn gì đó trước đã!”
Nói xong, nàng ta kéo Diệp Huyên ngồi xuống trước một quầy hàng, sau đó nhìn về phía ông chủ quán mì: “Cho hai bát mì!”
Ông chủ nhìn cô gái, nhất thời hơi mất hồn!
Trời ạ, ông ta chưa từng gặp cô gái xinh đẹp thế này bao giờ!
Cô gái váy trắng thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của nàng ta rất dịu dàng, cho người ta một cảm giác thân thiết.
Rất nhiều người xung quanh đều đang nhìn nàng ta.
Cô gái cũng không tức giận vì những ánh nhìn này.
Thấy thế, Diệp Huyên thầm thở dài, Thanh Nhi này dễ tính thật đấy, nếu là Diệp Thanh Thanh thì e rằng xung quanh đã máu chảy thành sông rồi!
Hai bát mì nhanh chóng được bưng lên.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ca ca, huynh ăn đi!”
Diệp Huyên cười khẽ, sau đó bắt đầu ăn.
Còn cô gái váy trắng thì không ăn, nàng ta cứ ngồi nhìn Diệp Huyên như thế.
Diệp Huyên cười hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Cô gái khẽ đáp: “Mấy năm qua, huynh chịu khổ rồi!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: “Ngoài ban đầu có hơi khổ, thì khoảng thời gian còn lại ta cũng không vất vả lắm!”
Cô gái cười nói: “Sau này huynh sẽ không phải vất vả nữa!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Lúc này, một thanh niên áo gấm chậm rãi đi tới, hắn ta nhìn cô gái váy trắng, cười nói: “Vị cô nương này xinh đẹp quá!”
Cô gái nhìn thanh niên, thanh niên kia lại nói: “Tại hạ là Hoàng Cẩm, muốn được làm quen với cô nương!”
Diệp Huyên chợt cất lời: “Nàng không muốn làm quen với ngươi!”
Nghe vậy, Hoàng Cẩm nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Khi nãy ta nghe cô nương này gọi huynh là ca ca! Vị huynh đài này, ta có thể làm em rể của huynh không?”
Diệp Huyên nhìn Hoàng Cẩm: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất đẹp trai không?”
Hoàng Cẩm sửng sốt, sau đó cười nói: “Trong Đạo Thành này có hơn một nửa sản nghiệp là của nhà họ Hoàng ta! Dù là Đạo Môn cũng phải nể mặt chúng ta ba phần đấy!”
Sau khi hắn ta nói xong, sáu ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện xung quanh.
Thấy vậy, những người xung quanh vội vàng lùi lại!
Hoàng Cẩm nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ta chắc chắn sẽ làm em rể của huynh rồi!”
Diệp Huyên cong ngón tay chém xuống một cái.
Vụt!
Đầu của sáu ông lão áo đen lập tức rơi xuống!
Giết chết trong nháy mắt!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hoàng Cẩm thoáng chốc trở nên tái mét: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhìn Hoàng Cẩm: “Làm phiền người khác dùng bữa rất mất lịch sự đấy!”
Nói xong, hắn vung tay áo, Hoàng Cẩm lập tức bay ra xa, trong lúc đó, thân thể của hắn ta chậm rãi nổ tung!
Cô gái cười nói: “Ca ca, thực lực của huynh hơi yếu!”
Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Cô gái lại nói: “Có muốn trở nên mạnh mẽ không?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là có rồi!”
Cô gái cười nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của huynh và phương pháp gấp kia cũng tạm được, nhưng kiếm kỹ linh hồn của huynh rất yếu, có thể tăng cường nó!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Kiếm kỹ linh hồn?”
Cô gái váy trắng gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên hỏi: “Học thế nào?”
Cô gái váy trắng cười nói: “Ta dạy huynh!”
Diệp Huyên đáp: “Được!”
Lúc này, Kỳ điện hạ đi tới, nàng ngồi xuống trước mặt hai huynh muội, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có muốn quản lý Đạo Môn không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Kỳ điện hạ lại nói: “Còn phải giết ba người nữa, Đạo Nhai và hai vị hộ pháp kia, giải quyết xong ba người này, ngươi mới có thể tiếp quản Đạo Môn một cách thuận lợi!”
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì cô gái váy trắng chợt cất lời: “Ca ca, có cần giúp không?”
Diệp Huyên vội nói: “Cần!”
Cô gái chắp ngón tay chỉ về phía trước, bạch kiếm trong tay nàng ta chợt bay lên cao, sau đó, trong thành đột nhiên bộc phát ra ba khí thế đáng sợ.
Chính là ba người nhóm Đạo Nhai kia!
Ba người họ là người mạnh nhất ở Đạo Thành, mà cô gái cũng đang nhằm vào ba người mạnh nhất này!
Trên không trung, Đạo Nhai nhìn cô gái váy trắng trong thành: “Gọi tổ tông!”
Ầm!
Trong Đạo Thành lập tức xuất hiện một tia sáng trắng đáng sợ bay lên cao.
Gọi tổ tông!
Diệp Huyên ngây người, sau đó nhìn về phía Kỳ điện hạ. Kỳ điện hạ hơi do dự, sau đó đáp: “Ta không biết!”
Diệp Huyên nhìn về phía cột sáng màu trắng kia, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân bút Đại đạo, ai cho ông ta to gan xuất hiện thế? Không sợ ta giết chết ông ta sao?”
Kỳ điện hạ nhìn về phía Diệp Huyên, không nói một lời.
Chương 5666: Tả giới thuộc quyền quản lý của ta!
Trong ánh sáng trắng, một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ!
Nhìn thấy cảnh này, mấy người nhóm Đạo Nhai lập tức mừng như điên!
Chủ nhân bút Đại đạo!
Lúc đối mặt với cô gái váy trắng, bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng!
Vì bọn họ biết Đạo chủ chết như thế nào, chính là bị người phụ nữ trước mắt giết chết bằng một kiếm!
Một người có thể giết chết cường giả Thiên Pháp Cảnh bằng một kiếm trong nháy mắt, chắc chắn bọn họ không thể nào chống lại!
Vì thế, bọn họ quyết định sử dụng lá bài tẩy mạnh nhất của Đạo Môn!
Sở dĩ Đạo chủ không sử dụng là vì không kịp sử dụng!
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hư ảnh kia dần ngưng tụ.
Sau đó, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt mọi người!
Nhìn thấy người đàn ông này, những cường giả Đạo Môn xung quanh vội vàng quỳ xuống!
Kỳ điện hạ nhẹ giọng nói: “Thật sự đến rồi!”
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, không ngờ người thần bí này lại thật sự xuất hiện!
Lúc này, Tiểu Tháp trong cơ thể Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Bút, chủ nhân của ngươi xuất hiện kìa!”
Bút Đại đạo: “…”
Sau khi xuất hiện, chủ nhân bút Đại đạo nhìn thẳng vào Diệp Huyên!
Lúc nhìn thấy Diệp Huyên, y lập tức cau mày, một khắc sau, y đã xuất hiện trước mặt ba người nhóm Diệp Huyên!
Cô gái váy trắng nhìn y, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại đạo nói với Diệp Huyên: “Lại gặp nhau rồi!”
Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế! Chỉ không ngờ là lại gặp nhau theo cách này!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn về phía Kỳ điện hạ: “Nói rõ đầu đuôi chuyện này xem!”
Kỳ điện hạ hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Ông không biết à?”
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh lùng đáp: “Ta là thần tiên sao mà cái gì cũng biết được?”
Kỳ điện hạ nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Đừng nói ông là kẻ giả mạo nhé?”
Chủ nhân bút Đại đạo lập tức sa sầm mặt: “Ta không có thời gian để tâm đến những chuyện cỏn con này!”
Kỳ điện hạ kể lại đầu đuôi câu chuyện!
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Đạo Nhai phía xa, sắc mặt Đạo Nhai thoáng chốc trở nên tái mét!
Chủ nhân bút Đại đạo khẽ thở dài: “Không phải không trả thù, mà là chưa đến lúc!”
Đạo Nhai lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Chủ nhân…”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Ta không cứu ngươi được!”
Nghe vậy, Đạo Nhai vô cùng sợ hãi!
Chủ nhân bút Đại đạo đột nhiên chỉ về phía Kỳ điện hạ: “Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ là người đứng đầu Đạo Môn ở Tả giới!”
Người đứng đầu Đạo Môn!
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày: “Không được!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tả giới hiện tại thuộc quyền quản lý của ta!”
Chủ nhân bút Đại đạo cau mày: “Thuộc về quyền quản lý của cậu?”
Diệp Huyên đáp: “Vừa mới khi nãy!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên: “Cậu đừng có hồ đồ!”
Diệp Huyên cất lời: “Thanh Nhi, muội nói chuyện với ông ta đi!”
Cô gái váy trắng chớp mắt, sau đó nhìn về phía chủ nhân bút Đại đạo: “Đánh một trận trước đã?”
Chủ nhân bút Đại đạo đen mặt: “Chúng ta đều là người có ăn học, đánh đánh giết giết làm gì? Thương lượng vẫn tốt hơn!”
Diệp Huyên kéo ống tay áo cô gái: “Có phải người này không phải bản thể không?”
Cô gái gật đầu.
Không phải bản thể!
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức lên tinh thần: “Tả giới bây giờ là của ta! Ông vẫn nên trở về đi!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Cậu muốn cướp đoạt công khai à?”
Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Đây là ông nói đấy!”
Chủ nhân bút Đại đạo: “…”
Cô gái váy trắng nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Bản thể của ông không ở thế giới này!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn cô gái, cười nói: “Cô thật sự muốn giết ta à?”
Cô gái lắc đầu: “Ta không thể giết ông!”
Chủ nhân bút Đại đạo cười khẽ, sau đó lại nhìn Diệp Huyên: “Cậu muốn cướp thật đúng không?”
Diệp Huyên đang định đáp lời thì Kỳ điện hạ ở bên cạnh chợt nói: “Thế này đi, Diệp công tử có thể mở thư viện ở đây, Đạo Môn và thư viện Quan Huyên cạnh tranh với nhau, đương nhiên là cạnh tranh lành mạnh, cuối cùng, ai được lòng người của Tả giới thì người đó sẽ làm chủ Tả giới!”
Chủ nhân bút Đại đạo im lặng.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi đáp: “Được!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Cái tên chết tiệt nhà cậu cứ đợi đấy! Sớm muộn gì cũng sẽ bị xử lý thôi!”
Diệp Huyên cười nói: “Thật ra ta cảm thấy chúng ta có thể thương lượng! Vì sao? Vì mục đích của chúng ta đều giống nhau! Đều mong có thể thành lập một trật tự tốt! Nếu chúng ta có cùng một mục tiêu, vậy vì sao chúng ta không hợp tác chứ?”
Hợp tác!
Chủ nhân bút Đại đạo hơi cau mày!
Bây giờ thật sự không phải lúc trở mặt với người này!
Diệp Huyên lại nói: “Ta thật lòng cảm thấy chúng ta có thể hợp tác, chung tay quản lý vũ trụ!”
Hắn cũng không muốn giết chết chủ nhân bút Đại đạo, trực giác nói với hắn, chuyện này cũng không được thực tế lắm!
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, cười hỏi: “Cậu muốn hợp tác thế nào?”
Diệp Huyên đáp: “Ta cảm thấy ông rất bận, bận đến mức không có thời gian quản lý các vũ trụ, thế này đi, ông giao quyền quản lý cho ta, ta sẽ giúp ông quản lý, nếu không quản lý được thì ông cứ việc thu hồi, thế nào?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Cái này mà cậu gọi là hợp tác à? Rõ ràng là không công mà hưởng lợi?”
Diệp Huyên cười nói: “Vì sao không thử xem? Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có ý định giết chết đối phương đúng không? Hơn nữa chúng ta cũng không cần thiết phải liều mạng với nhau, ít nhất tạm thời là thế, nếu đã vậy thì hợp tác đi!”
Kỳ điện hạ chen miệng vào: “Ta cảm thấy có thể đấy!”
Sau đó, nàng nhìn về phía chủ nhân bút Đại đạo: “Có thể thử xem, nếu không, Đạo Môn ở rất nhiều nơi đã quá sa sút rồi!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên: “Được thôi! Nhưng nơi có Đạo Môn không được phép có thư viện Quan Huyên, có điều cậu có thể thay ta quản lý Đạo Môn”.
Diệp Huyên im lặng.
Chủ nhân bút Đại đạo cười nói: “Thế nào, yêu cầu này của ta quá đáng lắm à?”
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại đạo: “Nếu ta bảo Thanh Nhi giết ông thì có giết được không?”
Chủ nhân bút Đại đạo đáp: “E là không!”
Diệp Huyên nhíu mày.
Chương 5667: Tặng cho cậu một cô vợ!
Chủ nhân bút Đại đạo hỏi: “Biết tại sao không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Chủ nhân bút Đại đạo giải thích: “Không phải vì nàng, mà là vì cậu!”
Diệp Huyên cau mày: “Ta?”
Chủ nhân bút Đại đạo lại nói: “Đúng thế! Cậu bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi một vài phạm vi, sẽ bị hạn chế, nếu ta chết, cậu cũng sẽ không thể tồn tại!”
Diệp Huyên hỏi: “Nếu ta chết, ông có chết theo ta không?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhíu mày: “Cậu có suy nghĩ này từ bao giờ thế?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta chỉ hỏi thử thôi mà!”
Chủ nhân bút Đại đạo cười nói: “Cậu có muốn thử không?”
Diệp Huyên đáp: “Thôi! Trở về chủ đề chính đi! Ông giao Đạo Môn cho ta quản lý, ta đồng ý với ông, nếu là nơi có Đạo Môn, ta có thể tạm thời không xây dựng thư viện!”
Chủ nhân bút Đại đạo gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay: “Cho ta một tín vật, một tín vật có thể khiến tất cả mọi người ở Đạo Môn phục tùng, nhớ kỹ là tất cả Đạo Môn, chứ không phải Đạo Môn ở một nơi nào đó!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó mở lòng bàn tay, một con dấu cổ xưa chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên!
“Đạo ấn!”
Kỳ điện hạ ở bên cạnh híp mắt, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn đạo ấn kia, sau đó nói: “Thứ này có tác dụng gì?”
Chủ nhân bút Đại đạo giải thích: “Lấy kiếm của cậu ra chém thử đi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày, sau đó vẫn làm theo, dùng kiếm Thanh Huyên chém mạnh một cái.
Oanh!
Đạo ấn rung động kịch liệt, những tia sáng đột nhiên loé lên, đánh bay Diệp Huyên ra ngoài!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên sửng sốt, vì hắn phát hiện đạo ấn này hoàn toàn không tổn hao gì!
Kiếm Thanh Huyên cũng không thể phá vỡ được nó?
Chủ nhân bút Đại đạo giải thích: “Đạo ấn này có một chức năng đặc biệt là có thể áp chế những người tu luyện công pháp do ta sáng tạo ra, những người tu luyện công pháp của ta sáng tạo đều sẽ bị cái ấn này áp chế thành người bình thường, mà người của Đạo Môn gần như đều tu luyện công pháp do ta sáng tạo!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Trước kia ta cũng từng tu luyện công pháp do ông sáng tạo!”
Chủ nhân bút Đại đạo nói: “Nói thật, có áp chế được cậu hay không cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh nhạt nói: “Từ trước đến giờ người mạnh luôn là muội muội của cậu, có liên quan gì đến cậu đâu?”
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt.
Chủ nhân bút Đại đạo nói tiếp: “Đạo ấn này trời sinh đã khắc chế người của Đạo Môn, hơn nữa nó còn có hơi thở của ta, nếu người nhìn thấy nó không nghe theo lệnh cậu thì cũng không cần giữ mạng của người đó nữa!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó nói: “Ngoài đạo ấn, ông còn có thể cho ta cái gì khác không? Ví dụ như là tiền ấy!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta cho cậu một búa, cậu có muốn không?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ông đừng keo kiệt thế! Đạo Môn của ông nhiều như vậy, ta giúp ông quản lý, đòi chút tiền công thì sao? Ít nhiều gì ông cũng phải cho chút gì đó chứ!”
Chủ nhân bút Đại đạo lắc đầu: “Dù cha cậu cũng rất vô liêm sỉ, nhưng vẫn có giới hạn, còn cậu thì hay rồi, chẳng cần chút thể diện nào. Hy vọng đời tiếp theo của nhà họ Dương các cậu có thể thay đổi, đừng di truyền tính cách mặt dày của cha con các người, nếu không…”
Diệp Huyên chợt hỏi: “Nghe nói con trai ta là người thiên mệnh đời tiếp theo, có thật không?”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn Diệp Huyên: “Cậu cho rằng ta sẽ nói với cậu à?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chủ nhân bút Đại đạo, người thiên mệnh đều do ông quyết định, nói đi nói lại thì ông cũng không thích cha con chúng ta cho lắm. Nếu đã thế, vì sao ông còn muốn chọn con trai của ta làm người thiên mệnh?”
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh lùng nói: “Có liên quan gì đến cậu à?”
Diệp Huyên im lặng.
Xem ra thật sự không thể trò chuyện đàng hoàng rồi!
Người này rất là ghét hắn!
Diệp Huyên cất lời: “Không nói những chuyện không vui này nữa! Ông cho ta thêm ít tiền, sau đó thì cút… thì đi đi!”
Chủ nhân bút Đại đạo nhìn cô gái váy trắng, nói thật, nếu không vì người phụ nữ này ở đây, chắc có lẽ hôm nay ông ta đã đích thân ra tay rồi!
Diệp Huyên lại nói: “Không cho tiền thì cho gì khác cũng được, ta biết ông nhiều bảo bối lắm mà”.
Chủ nhân bút Đại đạo im lặng một lát rồi đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một sợi dây đỏ như máu bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Cho cậu cái này!”
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Đây là gì?”
Sau đó, hắn vừa cầm lên thì sợi dây đó đã lập tức bay vào giữa chân mày hắn, sau đó biến mất.
Diệp Huyên sửng sốt!
Chủ nhân bút Đại đạo lạnh nhạt giải thích: “Dây nhân duyên tặng cho cậu một cô vợ? Hửm? Cậu nhìn ta bằng ánh mắt này làm gì? Là cậu nói cho cái gì cũng được mà!”
Diệp Huyên: “…”
Bình luận facebook