• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5671: Không ngại chứ?

Niệm Nhai giẫm lên ngực người đàn ông, gã lập tức phun ra một ngụm máu.

Niệm Nhai trừng mắt nhìn gã: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói thì ta giẫm vỡ đầu ngươi”.

Người nọ đáp vội: “Là Đại trưởng lão! Đại trưởng lão!”

Đại trưởng lão!

Niệm Nhai hơi híp mắt, đột nhiên quay người tung ra một quyền: “Cút ra đây”.

Bùm!

Thời không trên trời nơi xa xôi đột nhiên nổ tung, ngay sau đó một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt Niệm Nhai.

Nhìn thấy Niệm Nhai, ông lão áo đen vẫn bình tĩnh: “Điện hạ, dựa theo quy định của tộc, người không thể đưa người ngoài đến tu luyện dưới cây thần hồn, cũng không được truyền cho hắn tâm pháp chí cao vô thượng của Thần Hồn Điện, người đã vi phạm quy định”.

Niệm Nhai cười đáp trả: “Quy định của tộc? Ông già, ngươi vẫn định dùng quy định để áp chế ta đấy à?”

Ông lão áo đen bình tĩnh nói: “Điện hạ, người hãy nhớ bây giờ người vẫn chưa phải Điện chủ”.

Niệm Nhai cười: “Ta để hắn tu luyện rồi đấy, ngươi định làm gì? Ta nói cho ngươi biết, ta không chỉ cho hắn tu luyện tâm pháp của Thần Hồn Điện mà còn mở đại trận Thần Hồn, nuôi dưỡng hồn phách của hắn đấy”.

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Niệm Nhai: “Hắn chỉ là người ngoài thôi”.

Niệm Nhai cười: “Chẳng phải các ngươi vẫn luôn muốn hạ bệ ta sao? Bây giờ ta cho các ngươi cơ hội đấy! Đúng, ta đã vi phạm quy định, Đại trưởng lão, ngươi có thể triệu tập tất cả các trưởng lão đến để phán xét ta”.

Ông lão áo đen nhìn Niệm Nhai chăm chú: “Người thấy mình có thích hợp làm Điện chủ không?”

Niệm Nhai cười: “Ta lười phải nói nhảm với loại ngu xuẩn như ngươi. Đánh ngươi trước đã rồi nói sau”.

Nói xong nàng ta biến mất tại chỗ.

Nơi xa, ông lão áo đen hơi híp mắt, tay phải nắm chặt, trong giây lát, một vòng xoáy linh hồn màu đen cực lớn xuất hiện trước mặt ông ta.

Rất nhanh, trận đại chiến đã bắt đầu.

Thế nhưng ông lão áo đen đã bị đánh liên tiếp không thể đánh trả.

Phía dưới, sắc mặt người đàn ông đang nằm dưới đất vô cùng khó coi.

Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng không ai quản nổi.

Nhưng không có cách nào, cả Thần Hồn Điện chẳng ai có thể đánh bại được nàng ta.

Bao gồm của Đại trưởng lão và Điện chủ.

Một lúc sau, Đại trưởng lão bị đánh liên tiếp lùi lại.

Rất nhanh, xung quanh càng lúc càng xuất hiện nhiều cường giả của Thần Hồn Điện, mọi người bắt đầu can ngăn.

Cuối cùng Niệm Nhai dừng lại, còn Đại trưởng lão kia thì đã bị thương nặng.

Mọi người khiếp sợ nhìn nàng ta.

Người phụ nữ này nổi điên lên thực sự là coi trời bằng vung.

Niệm Nhai phủi tay, chỉ vào Đại trưởng lão: “Ông già, đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ gì. Ngươi muốn ca ca vô dụng của ta làm Điện chủ, sau đó ngươi và đám trưởng lão có thể khống chế hắn, một mình nắm quyền, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ”.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Niệm Nhai: “Chư vị, các vị thấy chưa? Người này còn chưa làm Điện chủ mà đã hung hăng càn quấy thế này, nếu nàng ta thật sự trở thành Điện chủ thì chúng ta sẽ không được sống yên ổn đâu”.

Mọi người nhìn Niệm Nhai, chỉ dám giận chứ không dám nói.

Niệm Nhai mặc kệ ánh nhìn của mọi người, nàng ta không cần nhẫn nhịn, cũng không cần lấy lòng những kẻ không phục tùng mình.

Ở bất cứ đâu, thứ ngươi cần là thực lực chứ không phải đi lấy lòng người khác.

Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên chỉ vào Diệp Huyên đang ngồi khoanh chân dưới cây cổ thụ xa xa: “Giết hắn”.

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt!

Cô gái váy trắng ở nơi xa vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nhíu mày.

Nàng vẫn luôn giữ im lặng bởi đây là chuyện nội bộ trong gia tộc Niệm Nhai, nàng tôn trọng nàng ta nên không ra tay.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác!

Đại trưởng lão tức giận chỉ vào Diệp Huyên: “Người này không phải người của Thần Hồn Điện ta, hắn tu luyện tâm pháp của Thần Hồn Điện, dùng cây thần hồn của Thần Hồn Điện, phải chết!”

Ông ta đang tạo ra mâu thuẫn lớn hơn.

Ông ta biết nếu người của Thần Hồn Điện ra tay với Diệp Huyên thì chắc chắn Niệm Nhai sẽ ngăn cản, mà đến lúc đó, một khi Niệm Nhai ra tay với người tộc mình vì người ngoài thì người của cả Thần Hồn Điện đều sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta.

Nghe Đại trưởng lão nói như vậy, Niệm Nhai bình tĩnh lại, bước sang một bên rồi ngồi xuống, nói: “Ngươi làm đi! Ta không quan tâm”.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Niệm Nhai: “Ra tay!”

Nghe Đại trưởng lão nói như vậy nhưng không một ai ra tay.

Đại trưởng lão quay đầu nhìn mấy người bên cạnh, cả giận nói: “Ra tay”.

Những người kia đều cúi đầu, làm bộ không nghe thấy!

Chết tiệt!

Mấy người này đều đang thầm chửi.

Sao ngươi không tự đi mà ra tay?

Rõ ràng là muốn bọn này đi chết thay, kéo theo thù hận mà!

Tuy chúng ta đều là người của ông, nhưng ông không thể bắt chúng ta tự tìm cái chết một cách lãng xẹt như vậy chứ!

Thấy mấy người không nhúc nhích, Đại trưởng lão nổi đoá: “Lên đi! Có lão phu bảo vệ, các ngươi còn sợ cái gì?”

Mấy người vẫn không nhúc nhích.

Một người trong số đó bỗng lên tiếng: “Vì sao ông không tự lên?”

Đại trưởng lão tức điên: “Ngươi nói gì? Hả? Ngươi nói gì?”

Người nọ cũng không sợ nữa mà vạch mặt ông ta: “Con mẹ nó! Ông cũng không đánh lại Điện hạ, lại còn bảo là ông bảo vệ, bảo vệ cái con khỉ! Ông giỏi thì ông tự ra tay đi!”

Đại trưởng lão tức không chịu nổi: “Được, được, được lắm… Lão phu tự ra tay!”

Nói xong ông ta lao về phía Diệp Huyên ở đằng xa.

Lúc này cô gái váy trắng nhìn Niệm Nhai, nghiêm túc nói: “Không ngại nếu ta giết cả nhà cô chứ?”

Niệm Nhai: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom