Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5781-5785
Chương 5781: Ta đi luyện chút!
Vô Biên Chủ nhìn Tín công chúa: “Nàng ta không giống như ngươi, nàng ta có nhân quả đặc biệt bảo vệ, mà ngươi ngay cả cọng lông cũng chẳng có, đi chính là tự dâng đầu người, có hiểu chưa?”
Lão Trịnh: “…”
Diệp Huyên nhìn lão Trịnh: “Ngươi giúp ta trông coi thần điện Tuế Nguyệt cho tốt!”
Lão Trịnh gật đầu: “Được!”
Nói rồi, hắn ta do dự chốc lát rồi nhìn Vô Biên Chủ: “Vị tiền bối này, thế nào là nhân quả đặc biệt?”
Vô Biên Chủ nhìn lão Trịnh: “Hiểu được thì hiểu, không hiểu cũng không cần phải hiểu!”
Lão Trịnh: “…”
Vô Biên Chủ bỗng vung tay áo, bỗng chốc, bầu trời xuất hiện một vết nứt khổng lồ.
Vô Biên Chủ nhìn vết nứt kia, khẽ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta lập tức hóa thành một luồng sáng biến mất trong vết nứt kia.
Diệp Huyên và Tín công chúa cũng vội đi theo sau.
Nhìn thấy mấy người họ rời đi, giáo mẫu Tín Nguyệt Giáo kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn lão Trịnh ở bên cạnh thì vẻ mặt lại nghi hoặc.
Không hiểu cũng không cần phải hiểu?
…
Không lâu sau, ba người Diệp Huyên đã đến một vùng tinh không tăm tối!
Lạnh!
Đây là cảm giác lúc này của Diệp Huyên!
Tín công chúa nhìn xung quanh: “Nơi này là thời không Linh Độ sao?”
Vô Biên lắc đầu: “Không phải!”
Nói xong, ông ta đi về phía xa!
Diệp Huyên và Tín công chúa cũng đi theo.
Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vô Biên, sao đột nhiên ông lại muốn đến thế giới Hư Chân?”
Vô Biên thản nhiên nói: “Người bên này đều quá yếu! Không có ý nghĩa!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Người thế giới Hư Chân rất mạnh sao?”
Vô Biên bĩnh tĩnh nói: “Chớ có nói đến thế giới Hư Chân, mà ngay cả con đường thông qua thế giới Hư Chân cũng đều rất mạnh!”
Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể xem trước cao thủ đỉnh cao thế giới Hư Chân!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chủ nhân bút đại Đạo không quan tâm mấy đến thế giới này, là bởi vì y ở thế giới Hư Chân?”
Vô Biên chủ gật đầu.
Diệp Huyên lắc đầu: “Thế giới này rất loạn!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Không phải ngươi đang quản sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Vô Biên Chủ cười nói: “Thật ra đây cũng là một cơ hội của ngươi, nếu ngươi có thể sửa đổi cả vũ trụ, thì Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi cũng sẽ đạt đến trình độ vô cùng đáng sợ, đương nhiên, ngươi phải cẩn thận, Tín Ngưỡng Chi Lực cũng sẽ cắn ngược!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cắn ngược?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đạo Môn hiện tại chính là bị cắn ngược!”
Diệp Huyên không hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Vô Biên Chủ nói: “Hiện tại vạn vật chúng sinh tín ngưỡng ngươi, vì vậy, Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi sẽ càng lúc càng mạnh, nhưng nếu có một ngày, thư viện Quan Huyên của ngươi có vấn đề, giống như Đạo Môn vậy, thế thì, Tín Ngưỡng Chi Lực sẽ xuất hiện vấn đề lớn, tín ngưỡng của bọn họ dành cho ngươi một khi sụp đổ, thì ngươi sẽ bị Tín Ngưỡng Chi Lực cắn ngược!”
Diệp Huyên không hiểu: “Chủ nhân bút Đại Đạo cũng bị tín ngưỡng cắn ngược rồi sao?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Y không giống ngươi, y không phải tu luyện chính Tín Ngưỡng Chi Lực, đối với y mà nói, Tín Ngưỡng Chi Lực có hay không cũng được! Nhưng ngươi thì khác, ngươi đang đi trên con đường kiếm đạo Nhân Gian, ngươi hiểu không?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
Vô Biên Chủ nhìn Tín công chúa ở bên cạnh: “Cho ngươi một đề nghị, Đế quốc Cổ chủ động gia nhập thư viện Quan Huyên, nếu không, tương lai Đế quốc Cổ ngươi sẽ có đại học, cũng giống như Tân Nguyệt Giáo vậy!”
Tín công chúa im lặng.
Vô Biên Chủ lại nói: “Tên này tuy không quá võ đức, nhưng tam quan cũng đứng đắn, hơn nữa, tâm cũng không quá ác, nhiều lúc cũng nguyện ý nói lý với người, nhưng nếu hắn không ở thư viện Quan Huyên! Lúc đó, người bên dưới thư viện Quan Huyên sẽ không dễ nói chuyện như vậy!”
Tín công chúa khẽ gật đầu: “Ta sẽ cân nhắc!”
Vô Biên Chủ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vô Biên, Tăng Vô và Thần Minh đâu?”
Vô Biên nói: “Ngươi hỏi làm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Chỉ là hiếu kỳ thôi!”
Vô Biên bình tĩnh nói: “Hiện tại bọn họ sống rất tốt!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Nếu bọn họ không thể đến thế giới Hư Chân, thì có thể để bọn họ đến thư viện Quan Huyên của ta!”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Ngay lúc này, Tín công chúa bỗng quay đầu nhìn qua, phía bên phải không xa, có một người đàn ông trung niên đứng đó, người đàn ông trung niên cởi trần, tóc dài xõa vai, tay phải nắm một thanh trường đao không có vỏ, ông ta từng bước đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, ngay sau đó, vẻ mặt hắn bỗng trở nên nghiêm trọng!
Mạnh quá!
Người này khiến hắn cảm giác rất kinh khủng!
Khi đối mặt với mấy người Thanh Nhi, hắn không cảm thấy nguy hiểm, nhưng người trước mặt này, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm!
Người đàn ông trung niên bỗng bình tĩnh nói: “Người Thiên Mệnh! Lại còn đến hai người!”
Nói xong, ông ta dời mắt, tiếp tục đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên, Vô Biên lạnh nhạt nói: “Người không cảnh giới, xem như là người bước ra khỏi quy tắc của chủ nhân bút Đại Đạo!”
Nói rồi, ông ta chợt dừng lại rồi nói tiếp: “Người không cảnh giới chân chính!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Giống như Thanh Nhi?”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ các nàng ấy là không cảnh giới sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Vô Biên lắc đầu: “Đó đã là chuyện rất rất lâu về trước rồi!”
Diệp Huyên im lặng.
Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên phía xa: “Hiện tại thời không lợi hại nhất mà ngươi từng tiếp xúc là gì?”
Diệp Huyên nói: “Thời không Tuế Nguyệt!”
Vô Biên Chủ nói: “Người này có lẽ có thể dùng một đao đánh nát thời không Tuế Nguyệt!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ!
Mà ngay lúc này, người đàn ông trung niên kia bỗng đi vào cánh cổng thời không khổng lồ phía xa, sau đó, một đầu người đầu máu chầm chậm lăn ra!
Chính là của người đàn ông trung niên kia!
Vẻ mặt Diệp Huyên và Tín công chúa cứng đờ.
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Đi thôi!”
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Hay là, chúng ta đổi ngày khác đến đi! Ta đi thăng cấp chút đã…”
Chương 5782: Chưa từng bị đánh
Chết rồi!
Không thể không nói, giờ phút này Diệp Huyên và Tín công chúa đều ngây dại!
Hai người không ngờ, người đàn ông trung niên khủng bố này lại chết như vậy?
Đầu cũng bay ra rồi!
Diệp Huyên phát hiện, chuyện không đơn giản như vậy!
Vô Biên Chủ thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Thế này mà đã bị dọa sợ rồi sao?”
Diệp Huyên cười gượng.
Vô Biên Chủ nói: “Đây vẫn chưa phải là thế giới Hư Chân, bên trên là thời không Linh Độ, mà xuyên qua thời không Linh Độ cũng chưa đến được thế giới Hư Chân!”
Diệp Huyên im lặng.
Vô Biên Chủ coi như đã dẫn hắn đi xem trước con đường mình phải đi sau này!
Đi thế giới Hư Chân!
Mình nhất định phải đơn độc đi trên con đường này!
Vô Biên Chủ chợt nói: “Còn muốn đi xem nữa không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đi chứ!”
Vô Biên Chủ gật đầu, sau đó mang theo Diệp Huyên và Tín công chúa đi về nơi xa!
Thoáng chốc, ba người tiến vào cánh cửa thời không kia, ba người chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, ngay sau đó, ba người xuất hiện trong một vùng tinh không tĩnh mịch!
Vừa xuất hiện trong vùng tinh không này, sắc mặt Diệp Huyên đã trở nên vô cùng nghiêm nghị, cùng lúc đó, vậy mà huyết mạch Phong Ma trong cơ thể hắn lại chủ động kích hoạt, vô số Huyết Mạch Chi Lực mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn!
Lạnh!
Lạnh thấu xương!
Cho dù là Diệp Huyên cũng không chịu nổi!
Lúc này, Vô Biên Chủ ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đây là nơi lạnh nhất của vùng vũ trụ này, bởi vậy, nó được gọi là thời không Linh Độ, ở nơi này, không có bất kỳ độ ấm nào, hoàn toàn lạnh lẽo!”
Diệp Huyên nghiêng đầu nhìn Tín công chúa, vẻ mặt Tín công chúa cũng nghiêm nghị trước giờ chưa từng có!
Mà lúc này, một cô bé áo trắng đang đứng ở nơi cách ba người không xa, cô bé áo trắng chừng mười ba mười bốn tuổi, tết một bím tóc dài, trong tay cầm lưỡi liềm, mà dưới chân nàng ta chính là thi thể của người đàn ông trung niên vừa rồi.
Trong tay trái của cô bé còn có một chiếc nhẫn chứa đồ dính máu.
Nhìn thấy ba người Diệp Huyên, trong mắt cô bé áo trắng lập tức lóe vẻ hưng phấn, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng ta đã rơi xuống người Vô Biên Chủ, nhìn thấy Vô Biên Chủ, sắc mặt nàng ta trở nên nghiêm túc, tiếp đó, nàng ta lại nhìn về phía Diệp Huyên, nhưng nhìn không được bao lâu đã quay trở lại nhìn Vô Biên Chủ.
Thế là, ánh mắt nàng ta cứ không ngừng qua lại giữa Vô Biên Chủ và Diệp Huyên!
Vô Biên Chủ liếc nhìn cô bé áo trắng, không nói lời nào.
Cô bé áo trắng đột nhiên nhún vai, quay người đi về nơi xa!
Diệp Huyên hơi không hiểu: “Không phải vừa rồi nàng ta còn muốn đánh chúng ta sao?”
Vô Biên Chủ thản nhiên nói: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyên nói: “Vậy vì sao nàng ta lại không đánh nữa?”
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Có thể là bị ngươi dọa sợ rồi!”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.
Vô Biên Chủ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta tiếp tục đi về nơi xa!
Diệp Huyên bất chợt nói ra: “Ông không lấy ngọn lửa kia ra sưởi chút sao?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Vẫn chưa phải lúc!”
Diệp Huyên không nói gì nữa!
Ba người tiếp tục đi về nơi xa, không thể không nói, bên trong thời không Linh Độ này thật sự rất yên tĩnh, không có lấy một âm thanh nào!
Trừ cái đó ra thì nơi này còn rất lạnh!
Càng ngày càng lạnh!
Tín công chúa bỗng nhiên nói ra: “Người có thể tới nơi này đều là cao thủ đỉnh cấp của vũ trụ sao?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Không chỉ vũ trụ của các cô, mà còn cả vũ trụ bình hành! Có thế nói thế này, một cái vũ trụ, từ khi bắt đầu đến khi diệt vong, có lẽ cũng chỉ có một người có thể đi đến nơi này! Chắc chắn người chết vừa rồi cũng là loại yêu nghiệt xưa nay chưa từng có của một vũ trụ nào đó!”
Diệp Huyên nói: “Hắn ta bị xử lý rồi!”
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Bởi vì có người yêu nghiệt hơn hắn ta! Nơi này, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!”
Tín công chúa chợt nói: “Ở nơi này, ta và Diệp công tử coi như lót đáy rồi nhỉ?”
Vô Biên Chủ liếc nhìn Tín công chúa: “Cô lót đáy, nhưng người bên cạnh cô không phải lót đáy!”
Tín công chúa hơi ngẩn người, sau đó nói: “Ta từng đánh với Diệp công tử, bọn ta cũng coi như ngang tay!”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Cô chỉ nhìn thấy thực lực của bản thân Diệp công tử, lại không nhìn thấy thế lực sau lưng hắn! Có một số người không chỉ có một mình, hiểu chưa?”
Tín công chúa chớp mắt, sau đó nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Thật ra, ta cảm thấy có chỗ dựa cũng không có gì không tốt, Vô Biên tiền bối, mạo muội hỏi một câu, khi ông từng là người thiên mệnh, hẳn cũng không phải từ một người bình thường đi lên đâu nhỉ?”
Vô Biên Chủ nhìn về phía Tín công chúa, Tín công chúa cười nói: “Ví dụ ta đây, ta vừa ra đời đã ở Đế quốc Cổ, ngay cả việc sinh ra, điểm xuất phát của ta đã vượt qua vô số người rồi! Mà khi ta bắt đầu bước lên con đường võ đạo, muốn công pháp có công pháp, muốn tài nguyên tu luyện có tài nguyên tu luyện, có thể nói, nếu không có bệ đỡ khổng lồ là Đế quốc Cổ này cho ta dựa vào, ta không thể nào đi đến ngày hôm nay.”
Nói xong, nàng ấy mỉm cười: “Vô Biên tiền bối là người thiên mệnh đời trước, cho nên ta tin rằng, chắc hẳn ông cũng có một số kỳ ngộ đặc biệt, đúng không?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng vậy!”
Tín công chúa cười nói: “Từ một mức độ nào đó, chúng ta và Diệp công tử cùng đi trên một con đường, khác biệt chính là, chỗ dựa sau lưng Diệp công tử mạnh hơn chỗ dựa sau lưng chúng ta mà thôi!”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Sở dĩ cô cho rằng như vậy, đó là bởi vì cô chưa từng bị đánh!”
Tín công chúa: “…”
Chương 5783: Tiễn ông đoạn đường cuối cùng!
Vô Biên Chủ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta đi về nơi xa!
Tín công chúa ở bên cạnh Diệp Huyên hơi tò mò: “Diệp công tử, muội muội ngươi rất giỏi đánh nhau sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Tàm tạm!”
Tín công chúa cười nói: “Về sau có cơ hội, có thể gặp gỡ không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”
Khi nói chuyện, Vô Biên Chủ đi đầu đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về nơi cách đó không xa, ở nơi đó có một ông lão khoác trường bào màu đen đang ngồi, toàn thân ông lão đều giấu bên trong trường bào, tay phải cầm một cây gậy sắp khô mục.
Diệp Huyên thoáng nhìn ông lão, sau đó mang theo Tín công chúa đi ra sau Vô Biên Chủ: “Vô Biên, ông ta muốn làm gì?”
Vô Biên thản nhiên nói: “Hẳn là muốn cướp bóc!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ông đánh lại không?”
Vô Biên liếc nhìn Diệp Huyên: “Biết vì sao ta mang ngươi tới nơi này không?”
Diệp Huyên không hiểu.
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Chính là để ngươi nhìn xem ta lợi hại cỡ nào!”
Nói xong, ông ta chậm rãi bước về phía ông lão kia.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, ông lão mặc trường bào chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vô Biên Chủ, ông ta nhìn chằm chằm Vô Biên Chủ, khàn giọng nói: “Mục tiêu của ta không phải là ngươi!”
Vô Biên Chủ dừng bước, nhíu mày.
Ông lão mặc trường bào nhìn Diệp Huyên và Tín công chúa nơi xa: “Mục tiêu của ta là hai người bọn họ!”
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen lại!
Mẹ nó!
Ông là chuyên môn bắt nạt kẻ yếu sao!
Vô Biên Chủ thoáng nhìn ông lão: “Bọn họ là ta mang tới!”
Ông lão lắc đầu: “Ngươi rất mạnh, nhưng mà, bọn họ không có tư cách tiến vào nơi này!”
Nói xong, bỗng có một cô bé đi đến bên cạnh ông ta, chính là cô bé áo trắng trước đó, cô bé khua khua lưỡi liềm trong tay, trên mặt nở nụ cười khiến người ta rùng mình.
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Đánh hội đồng sao?” Ông lão nhìn chằm chằm Vô Biên Chủ: “Ngươi có tư cách tiến vào, bọn họ không có! Cho nên, bọn họ phải chết!”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta tới! Ta tới!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên đi về phía ông lão kia, sau đó nói: “Vô Biên Chủ, việc này ông đừng quan tâm! Ta tới đánh với bọn họ!”
Vô Biên Chủ hơi do dự, sau đó nói: “Chút chuyện nhỏ này, không đến mức gọi muội!”
Diệp Huyên thản nhiên nói: “Ai bảo ta muốn gọi muội?”
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Không gọi muội sao?”
Diệp Huyên nói: “Gọi cha không được sao?”
Vô Biên Chủ lập tức đen mặt!
Nơi xa, ông lão mặc trường bào nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Diệp Huyên đang định nói chuyện, Vô Biên Chủ bỗng đi tới bên cạnh hắn, sau đó nói: “Nơi này là con đường sau này ngươi phải đi, lần này ta dẫn ngươi tới, không phải dẫn ngươi qua cửa, mà là để ngươi mở mang kiến thức! Bây giờ, đây là sân nhà của ta, cho nên ta tới là được rồi!”
Nói xong, ông ta lập tức biến mất!
Nơi xa, đồng tử ông lão mặc trường bào bỗng nhiên co rụt lại, ngay sau đó, ông ta đột nhiên tung người nhảy lên, cây gậy trong tay bỗng điểm ra trước mặt!
Nơi cây gậy điểm ra, một hố đen khổng lồ xuất hiện, ngay sau đó, vô số sức mạnh cuồng bạo từ trong hố đen kia trút xuống, chỉ chớp mắt, thời không nơi đây sôi lên sùng sục!
Ầm ầm!
Bất thình lình, kèm theo tiếng nổ vang rền, hố đen kinh khủng kia chợt biến mất không thấy đâu nữa, ngay sau đó, một cánh tay bắt lấy ông lão mặc trường bào!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên khẽ nói: “Cái tên này vẫn còn có chút tài năng nha!”
Vô Biên Chủ nắm chặt ông lão mặc trường bào, trong mắt lóe vẻ khinh thường: “Biết mình là mặt hàng gì không?”
Ông lão mặc trường bào hoảng sợ nhìn Vô Biên Chủ: “Ngươi…”
Vô Biên Chủ bỗng siết chặt tay phải!
Uỳnh!
Ông lão mặc trường bào kia trực tiếp hóa thành hư vô!
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn cô bé áo trắng kia, cô bé áo trắng do dự chốc lát, sau đó nói: “Ta chỉ đi ngang qua!”
Nói xong, nàng ta quay người chạy, tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất ở cuối tầm mắt ba người!
Vô Biên Chủ xua xua tay, sau đó bình tĩnh nói: “Đúng là!”
Diệp Huyên đi đến bên cạnh Vô Biên Chủ, hắn thoáng nhìn nơi xa, sau đó nói: “Vì sao nói ta không có tư cách đến nơi này? Chỉ bởi vì ta yếu sao?”
Vô Biên Chủ nhàn nhạt nói: “Cảm giác ưu việt! Mặc dù người ở nơi này không đến được thế giới Hư Chân, nhưng bọn họ mạnh hơn người bên dưới rất nhiều, dần dà, những người nơi này sinh ra loại cảm giác ưu việt không tên, nói đơn giản chính là, nịnh trên nạt dưới!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
Vô Biên Chủ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta đi về nơi xa!
Diệp Huyên nhìn thi thể của ông lão, lắc đầu, sau đó thu nhẫn chứa đồ của ông lão vào.
Hắn nhìn lướt qua, trong nhẫn chứa đồ có một loại tinh thạch đặc thù, không phải Mạt Pháp Tinh, mà là một loại tinh thạch đặc thù khác, có điều, năng lượng không tinh khiết như Mạt Pháp Tinh, nhưng lại tốt hơn Bà Sa Tinh rất nhiều!
Bên cạnh, Vô Biên Chủ liếc nhìn Diệp Huyên, cũng không nói thêm lời nào!
Đối với ông ta thì tiền và ngoại vật không có quá nhiều tác dụng!
Sau khi thu nhẫn chứa đồ, Diệp Huyên đi theo Vô Biên Chủ về nơi xa, hắn nhìn Vô Biên Chủ, sau đó nói: “Vô Biên, hôm nay ông muốn rời khỏi nơi này sao?”
Vô Biên gật đầu.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta tiễn ông đoạn đường cuối cùng!”
Vô Biên nhăn mày lại, sao nghe lời này cứ thấy sai sai?
…
Chương 5784: Đồi Phong Bạo.
Ba người tiếp tục lên đường, không mất bao lâu đã đi đến dưới chân một ngọn đồi.
Mà trên đỉnh là sấm chớp không ngừng lập lòe.
Vô Biên Chủ ngước nhìn nó, nhẹ giọng nói: “Đồi Phong Bạo”.
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, ông ta giải thích: “Tương truyền trên ngọn núi này có thần lôi mạnh nhất trên đời, ai đi qua nó đều xem như đang độ kiếp. Nếu thành công, thân xác sẽ được cường hóa đến cấp bậc cực cao; nếu thất bại thì thân hóa tro bụi, không còn kiếp sau”.
Diệp Huyên nhìn lên núi, thấy sấm chớp nổ ầm ầm thì sắc mặt không khỏi đanh lại.
Những thứ này nguy hiểm cực!
Mỗi một tia thần lôi giáng xuống đều khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn!
Hắn hỏi: “Đây là thần lôi mạnh nhất thế gian ư?"
Vô Biên gật đầu: “Có thể nói là thần lôi mạnh nhất, cũng là lần độ kiếp cuối cùng của thế giới Hư Chân. Nói từ một góc độ nào đó thì chỉ cần vượt qua nó xem như mới đặt được nửa chân vào thế giới Hư Chân”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Phía sau càng khó khăn hơn nữa ư?"
Vô Biên gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Huyên rơi vào im lặng.
Vô Biên cười: “Ta đi đây”.
Ông ta cất bước đi về phía ngọn núi.
Bỗng Diệp Huyên gọi lại: “Vô Biên!"
Vô Biên Chủ quay đầu, chỉ thấy Diệp Huyên vươn tay đẩy kiếm Thanh Huyên bay đến chỗ ông ta: “Nó có lẽ sẽ giúp được ông”.
Ông ta nhìn hắn một chốc rồi cười: “Cảm ơn, nhưng đừng xem thường ta”.
Rồi lại tiếp tục đi về phía núi Phong Bạo.
Diệp Huyên im lặng nhìn theo bóng lưng ông ta.
Vô Biên Chủ nhanh chóng bước đi dưới ánh mắt của hắn và Tín công chúa.
Bỗng Diệp Huyên phát hiện sự xuất hiện của một vài người quanh đó.
Khí tức ai nấy đều vô cùng kinh khủng.
Mà cô bé váy trắng trước đó cũng có mặt.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng nhếch miệng cười.
Trông có chút đáng sợ.
Diệp Huyên nhìn thanh đao bên hông nàng rồi lại nhìn về phía Vô Biên Chủ.
Tín công chúa thì quan sát những người kia với vẻ trầm tư.
Đó cũng là lúc Vô Biên đặt chân lên ngọn đồi.
Ầm!
Kéo theo một cột sét rộng đến cả trăm trượng giáng xuống.
Khóe môi khẽ nhếch, ông ta chỉ vung tay lên.
Xoảng!
Cột sét vỡ tan tành trước tầm mắt bao người.
Khiến sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
Vô Biên Chủ tiếp tục đi tới.
Cột sét thứ hai rơi xuống, lần này mang màu đen xì, uy lực mạnh hơn cột đầu tiên ít nhất mười lần.
Nó dẫn theo một luồng uy áp khủng khiếp cuồn cuộn ập xuống rồi lan ra bốn phía khiến vòm trời cũng phải phát run.
Vô Biên Chủ vẫn điềm tĩnh vung tay lên, phóng một luồng sức mạnh đáng sợ lên cao.
Rầm!
Cột sét thứ hai vỡ tan.
Sắc mặt những người quan sát đã có phần trầm trọng.
Đồi Phong Bạo!
Có thể nói những ai đang có mặt đều từng thất bại trước cửa ải này.
Thậm chí còn bị giữ chân suốt mấy chục triệu năm.
Chỉ thấy Vô Biên Chủ cất tiếng cười to: “Đến đây!"
Dứt lời, ông ta tung mình nhảy thẳng lên đỉnh đồi, hay tay vươn về phía tầng mây đen kịt.
Sắc mặt những người khác đi từ trầm trọng sang khó tin.
Người này muốn một thân một mình hứng trọn kiếp lôi của đồi Phong Bạo ư?!
Người thường vượt ải cũng là đi từng bước một chứ không ai dám một lần đi hết, vậy mà Vô Biên Chủ lại muốn làm vậy!
Cùng lúc ấy, vô vàn sấm chớp sôi trào trong tầng mây.
Thể hiện sự phẫn nộ của mình!
Những người khác cuống quít lùi lại.
Diệp Huyên thấy vậy thì tròn mắt nhìn, nghe Tín công chúa hỏi: “Chúng ta có nên lui không?"
Hắn chần chừ hỏi: “Ngươi nhắm chịu nổi không đấy Tiểu Tháp? Nổi thì ra đây hứng, hai chúng ta thể hiện cho người ta xem!"
Tiểu Tháp: “...”
Nhưng cuối cùng thì hai người vẫn lựa chọn lùi bước.
Tuy Diệp Huyên rất là muốn thể hiện một phen nhưng bây giờ không phải lúc.
Bởi vì cái đồi Phong Bạo này thật sự là đáng sợ vượt mức thường nhiều!
Có một ông lão đi đến cạnh hai người, mắt vẫn nhìn theo Vô Biên Chủ, cất giọng hỏi: “Kia là bạn của các ngươi?"
Diệp Huyên nhìn nhìn, thấy người này mặc áo choàng đen, người gầy đét như que củi, trông không phải người tốt.
Diệp Huyên gật đầu: “Xem như vậy”.
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi là người thiên mệnh”.
Diệp Huyên gật đầu.
Chương 5785: Kháo Sơn Vương?
Khiến sắc mặt ông ta chợt trở nên kỳ quặc.
Hắn cau mày: “Sao các người không ai sợ người thiên mệnh hết vậy?"
Ông lão hờ hững nói: “Vì ta từng giết cả trăm tên như vậy rồi”.
Diệp Huyên thộn ra.
Ông lão tiếp tục: “Đừng nói rằng ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là người thiên mệnh chứ?"
Diệp Huyên á khẩu.
Đậu má!
Chủ nhân bút Đại đạo! Ông là đồ thần kinh!
Mắc gì tạo ra lắm người thiên mệnh vậy?
Nuôi cổ chơi à?
Ông lão gầy đét nhìn về phía đồi Phong Bạo, nhẹ giọng thì thầm: “Bạn của ngươi mạnh lắm đấy”.
Diệp Huyên gật gù: “Cũng thường thôi”.
Thế là bị ông ta liếc cho một cái.
Diệp Huyên dõi mắt nhìn, thấy đã có gần mười nghìn tia kiếp lôi khủng bố tụ tập phía trên Vô Biên Chủ.
Chúng nó chỉ tỏa ra uy áp thôi mà đã khiến những người khác thiếu điều không trụ nổi.
Từ đó cũng có thể mường tượng ra Vô Biên Chủ đứng ở trung tâm đang phải hứng chịu áp lực kinh khủng nhường nào.
Nhưng sắc mặt ông ta vẫn thong dong như thường.
Đúng lúc này, hàng vạn tia sét kia đồng loạt giáng xuống như một cơn mưa rào.
Khiến sắc mặt ai nấy đều đanh lại.
Mà Vô Biên Chủ chỉ nhìn chúng với nụ cười khinh bỉ.
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, cả ngọn đồi đã ngập trong ánh chớp.
Đất trời đều rúng động.
Tầm mắt của mọi người không rời được khỏi quầng sét kia.
Không biết qua bao lâu sau, ánh chớp dần tan đi, để hình bóng một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Không phải Vô Biên Chủ thì là ai?
Ông ta vẫn còn sống!
Vẻ kinh hãi tràn ngập gương mặt những người vây xem.
Vô Biên Chủ chỉ phất nhẹ tay áo, cười khẩy: “Cũng chỉ thế mà thôi”.
Mọi người: “...”
Mây đen vây quanh đồi Phong Bạo tản đi, để một cầu thang bằng đá xanh dài đến vạn trượng trải ra dưới chân Vô Biên Chủ, dẫn đến một cánh cửa to lớn đang tỏa ánh sáng.
Diệp Huyên buột miệng hỏi: “Vượt qua rồi ư?"
Ông lão lắc đầu: “Chưa”.
Hắn nhìn sang, thấy ông ta vẫn nhìn vào cánh cửa, hỏi: “Ngươi biết đó là gì không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Ông lão: “Là Sinh Tử Lộ”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sinh Tử Lộ?"
Ông lão gật đầu: “Một bước sinh, một bước tử”.
Diệp Huyên càng thêm không hiểu: “Là sao?"
Ông lão không khỏi liếc sang: “Không biết gì cả mà cũng dám đến đây? Ai cho ngươi cái lá gan này?"
Diệp Huyên nghĩ nghĩ một hồi: “Người nhà”.
Ông lão: “...”
Trên đồi Phong Bạo, vào khoảnh khắc Vô Biên Chủ nhấc chân bước lên bậc thang, thời không quanh ông ta chợt trở nên vặn vẹo.
Diệp Huyên nhăn mặt hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Ông lão đứng bên nói: “Bậc thang này là tử. Người đó đã rơi vào Vô Gian Hồn giới rồi...”
Rồi liếc hắn: “Ngươi biết đó là gì không?"
Diệp Huyên thản nhiên lắc đầu: “Không”.
Ông lão càng nhìn hắn sâu thêm: “Là một thế giới thời không cực kỳ đặc biệt, người tiến vào đó... Ta cũng không biết sẽ như thế nào”.
Cảm nhận được tầm mắt của hắn, ông ta giải thích: “Vì ta chưa từng vào đó, mà những người từng vào đều đã chết rồi! Vừa bước qua cánh cửa là biến mất luôn thì làm sao ta biết?"
Diệp Huyên gật đầu: “Nghe cũng có lý”.
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ bước lên bậc thang thứ hai.
Lập tức có một luồng sáng trắng nghiêng nghiêng rọi xuống, khiến khí tức ông ta tăng vọt trong nháy mắt.
Diệp Huyên trợn mắt: “Thứ gì thế này?!"
Ông lão: “Ta vừa nói rồi còn gì. Đây là Sinh Tử Lộ, một bước sinh, một bước tử! Y đã vượt qua bậc tử, bây giờ là bậc sinh nên sẽ nhận được lễ vật khiến tu vi tăng cao. Luồng sáng kia chính là Thái Sơ khí trong truyền thuyết, sinh ra cùng vũ trụ, chỉ tồn tại ở đúng một nơi này, khủng khiếp vô cùng. Chỉ một lượng nhỏ thôi cũng đủ để mạnh lên đáng kể, tiếc rằng... Ôi!"
Diệp Huyên nhìn quầng sáng Thái Sơ Chi Lực kia, đứng ở xa như vậy mà vẫn cảm nhận được nó quả là thứ tốt.
Ăn chắc vị trí Huyền khí tốt nhất hắn từng thấy từ trước đến giờ!
Đáng lẽ nên đưa Diệp Thanh Thanh đến đây chơi mới phải.
Như nghĩ đến điều gì, hắn chợt hỏi: “Tiền bối nói cầu thang kia là một bậc sinh, một bậc tử, vậy có thể nào chỉ đi trên bậc sinh, bỏ qua bậc tử không?"
Ông lão quay lại nhìn hắn: “Ngươi... sao lại có ý tưởng càn rỡ đến thế được?"
Diệp Huyên: “Đã có ai thử chưa?"
Ông lão lắc đầu: “Ta ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy bao giờ”.
Diệp Huyên nhìn bậc thang, thì thầm: “Vậy đến lượt ta sẽ thử”.
Ông lão ra vẻ chần chừ: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết thực lực bây giờ của ngươi đang ở vị trí nào không?"
Diệp Huyên gật đầu: “So với các tiền bối thì kém hơn một xíu”.
Ông lão nhìn hắn: “Một xíu?"
Diệp Huyên nhìn lại: “Chẳng lẽ nhiều lắm à?"
Ông lão im lặng suốt một hồi mới nói: “Trông ngươi yếu xìu nhưng lại cho ta cảm giác rất mạnh... Hay là ta bị ảo giác rồi?"
Diệp Huyên: “...”
Bên kia, Vô Biên Chủ bắt đầu tăng tốc.
Ban đầu ông ta còn dừng lại ở bậc tử rõ lâu, nhưng bây giờ đã bước đi với tốc độ bình thường.
Sắc mặt những người quan sát trở nên trầm trọng theo từng bước.
Nghịch thiên quá sức mà!
Ông lão đứng bên Diệp Huyên hỏi: “Vị tiểu hữu này xưng hô thế nào?"
Hắn đáp: “Diệp Huyên”.
"Kháo Sơn Vương?!"
Ông lão cả kinh thốt lên: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"
Trời đậu?
Hắn trân trối nhìn lại.
Một số người khác thì quay đầu nhìn hắn với vẻ khó tin.
Diệp Huyên: “...”
Vô Biên Chủ nhìn Tín công chúa: “Nàng ta không giống như ngươi, nàng ta có nhân quả đặc biệt bảo vệ, mà ngươi ngay cả cọng lông cũng chẳng có, đi chính là tự dâng đầu người, có hiểu chưa?”
Lão Trịnh: “…”
Diệp Huyên nhìn lão Trịnh: “Ngươi giúp ta trông coi thần điện Tuế Nguyệt cho tốt!”
Lão Trịnh gật đầu: “Được!”
Nói rồi, hắn ta do dự chốc lát rồi nhìn Vô Biên Chủ: “Vị tiền bối này, thế nào là nhân quả đặc biệt?”
Vô Biên Chủ nhìn lão Trịnh: “Hiểu được thì hiểu, không hiểu cũng không cần phải hiểu!”
Lão Trịnh: “…”
Vô Biên Chủ bỗng vung tay áo, bỗng chốc, bầu trời xuất hiện một vết nứt khổng lồ.
Vô Biên Chủ nhìn vết nứt kia, khẽ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta lập tức hóa thành một luồng sáng biến mất trong vết nứt kia.
Diệp Huyên và Tín công chúa cũng vội đi theo sau.
Nhìn thấy mấy người họ rời đi, giáo mẫu Tín Nguyệt Giáo kia lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn lão Trịnh ở bên cạnh thì vẻ mặt lại nghi hoặc.
Không hiểu cũng không cần phải hiểu?
…
Không lâu sau, ba người Diệp Huyên đã đến một vùng tinh không tăm tối!
Lạnh!
Đây là cảm giác lúc này của Diệp Huyên!
Tín công chúa nhìn xung quanh: “Nơi này là thời không Linh Độ sao?”
Vô Biên lắc đầu: “Không phải!”
Nói xong, ông ta đi về phía xa!
Diệp Huyên và Tín công chúa cũng đi theo.
Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vô Biên, sao đột nhiên ông lại muốn đến thế giới Hư Chân?”
Vô Biên thản nhiên nói: “Người bên này đều quá yếu! Không có ý nghĩa!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Người thế giới Hư Chân rất mạnh sao?”
Vô Biên bĩnh tĩnh nói: “Chớ có nói đến thế giới Hư Chân, mà ngay cả con đường thông qua thế giới Hư Chân cũng đều rất mạnh!”
Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể xem trước cao thủ đỉnh cao thế giới Hư Chân!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chủ nhân bút đại Đạo không quan tâm mấy đến thế giới này, là bởi vì y ở thế giới Hư Chân?”
Vô Biên chủ gật đầu.
Diệp Huyên lắc đầu: “Thế giới này rất loạn!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Không phải ngươi đang quản sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Vô Biên Chủ cười nói: “Thật ra đây cũng là một cơ hội của ngươi, nếu ngươi có thể sửa đổi cả vũ trụ, thì Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi cũng sẽ đạt đến trình độ vô cùng đáng sợ, đương nhiên, ngươi phải cẩn thận, Tín Ngưỡng Chi Lực cũng sẽ cắn ngược!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cắn ngược?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đạo Môn hiện tại chính là bị cắn ngược!”
Diệp Huyên không hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Vô Biên Chủ nói: “Hiện tại vạn vật chúng sinh tín ngưỡng ngươi, vì vậy, Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi sẽ càng lúc càng mạnh, nhưng nếu có một ngày, thư viện Quan Huyên của ngươi có vấn đề, giống như Đạo Môn vậy, thế thì, Tín Ngưỡng Chi Lực sẽ xuất hiện vấn đề lớn, tín ngưỡng của bọn họ dành cho ngươi một khi sụp đổ, thì ngươi sẽ bị Tín Ngưỡng Chi Lực cắn ngược!”
Diệp Huyên không hiểu: “Chủ nhân bút Đại Đạo cũng bị tín ngưỡng cắn ngược rồi sao?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Y không giống ngươi, y không phải tu luyện chính Tín Ngưỡng Chi Lực, đối với y mà nói, Tín Ngưỡng Chi Lực có hay không cũng được! Nhưng ngươi thì khác, ngươi đang đi trên con đường kiếm đạo Nhân Gian, ngươi hiểu không?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
Vô Biên Chủ nhìn Tín công chúa ở bên cạnh: “Cho ngươi một đề nghị, Đế quốc Cổ chủ động gia nhập thư viện Quan Huyên, nếu không, tương lai Đế quốc Cổ ngươi sẽ có đại học, cũng giống như Tân Nguyệt Giáo vậy!”
Tín công chúa im lặng.
Vô Biên Chủ lại nói: “Tên này tuy không quá võ đức, nhưng tam quan cũng đứng đắn, hơn nữa, tâm cũng không quá ác, nhiều lúc cũng nguyện ý nói lý với người, nhưng nếu hắn không ở thư viện Quan Huyên! Lúc đó, người bên dưới thư viện Quan Huyên sẽ không dễ nói chuyện như vậy!”
Tín công chúa khẽ gật đầu: “Ta sẽ cân nhắc!”
Vô Biên Chủ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vô Biên, Tăng Vô và Thần Minh đâu?”
Vô Biên nói: “Ngươi hỏi làm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Chỉ là hiếu kỳ thôi!”
Vô Biên bình tĩnh nói: “Hiện tại bọn họ sống rất tốt!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Nếu bọn họ không thể đến thế giới Hư Chân, thì có thể để bọn họ đến thư viện Quan Huyên của ta!”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Ngay lúc này, Tín công chúa bỗng quay đầu nhìn qua, phía bên phải không xa, có một người đàn ông trung niên đứng đó, người đàn ông trung niên cởi trần, tóc dài xõa vai, tay phải nắm một thanh trường đao không có vỏ, ông ta từng bước đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, ngay sau đó, vẻ mặt hắn bỗng trở nên nghiêm trọng!
Mạnh quá!
Người này khiến hắn cảm giác rất kinh khủng!
Khi đối mặt với mấy người Thanh Nhi, hắn không cảm thấy nguy hiểm, nhưng người trước mặt này, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm!
Người đàn ông trung niên bỗng bình tĩnh nói: “Người Thiên Mệnh! Lại còn đến hai người!”
Nói xong, ông ta dời mắt, tiếp tục đi về phía xa.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên, Vô Biên lạnh nhạt nói: “Người không cảnh giới, xem như là người bước ra khỏi quy tắc của chủ nhân bút Đại Đạo!”
Nói rồi, ông ta chợt dừng lại rồi nói tiếp: “Người không cảnh giới chân chính!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Giống như Thanh Nhi?”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ các nàng ấy là không cảnh giới sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Vô Biên lắc đầu: “Đó đã là chuyện rất rất lâu về trước rồi!”
Diệp Huyên im lặng.
Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên phía xa: “Hiện tại thời không lợi hại nhất mà ngươi từng tiếp xúc là gì?”
Diệp Huyên nói: “Thời không Tuế Nguyệt!”
Vô Biên Chủ nói: “Người này có lẽ có thể dùng một đao đánh nát thời không Tuế Nguyệt!”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ!
Mà ngay lúc này, người đàn ông trung niên kia bỗng đi vào cánh cổng thời không khổng lồ phía xa, sau đó, một đầu người đầu máu chầm chậm lăn ra!
Chính là của người đàn ông trung niên kia!
Vẻ mặt Diệp Huyên và Tín công chúa cứng đờ.
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Đi thôi!”
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Hay là, chúng ta đổi ngày khác đến đi! Ta đi thăng cấp chút đã…”
Chương 5782: Chưa từng bị đánh
Chết rồi!
Không thể không nói, giờ phút này Diệp Huyên và Tín công chúa đều ngây dại!
Hai người không ngờ, người đàn ông trung niên khủng bố này lại chết như vậy?
Đầu cũng bay ra rồi!
Diệp Huyên phát hiện, chuyện không đơn giản như vậy!
Vô Biên Chủ thoáng nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Thế này mà đã bị dọa sợ rồi sao?”
Diệp Huyên cười gượng.
Vô Biên Chủ nói: “Đây vẫn chưa phải là thế giới Hư Chân, bên trên là thời không Linh Độ, mà xuyên qua thời không Linh Độ cũng chưa đến được thế giới Hư Chân!”
Diệp Huyên im lặng.
Vô Biên Chủ coi như đã dẫn hắn đi xem trước con đường mình phải đi sau này!
Đi thế giới Hư Chân!
Mình nhất định phải đơn độc đi trên con đường này!
Vô Biên Chủ chợt nói: “Còn muốn đi xem nữa không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đi chứ!”
Vô Biên Chủ gật đầu, sau đó mang theo Diệp Huyên và Tín công chúa đi về nơi xa!
Thoáng chốc, ba người tiến vào cánh cửa thời không kia, ba người chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, ngay sau đó, ba người xuất hiện trong một vùng tinh không tĩnh mịch!
Vừa xuất hiện trong vùng tinh không này, sắc mặt Diệp Huyên đã trở nên vô cùng nghiêm nghị, cùng lúc đó, vậy mà huyết mạch Phong Ma trong cơ thể hắn lại chủ động kích hoạt, vô số Huyết Mạch Chi Lực mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn!
Lạnh!
Lạnh thấu xương!
Cho dù là Diệp Huyên cũng không chịu nổi!
Lúc này, Vô Biên Chủ ở bên cạnh đột nhiên nói: “Đây là nơi lạnh nhất của vùng vũ trụ này, bởi vậy, nó được gọi là thời không Linh Độ, ở nơi này, không có bất kỳ độ ấm nào, hoàn toàn lạnh lẽo!”
Diệp Huyên nghiêng đầu nhìn Tín công chúa, vẻ mặt Tín công chúa cũng nghiêm nghị trước giờ chưa từng có!
Mà lúc này, một cô bé áo trắng đang đứng ở nơi cách ba người không xa, cô bé áo trắng chừng mười ba mười bốn tuổi, tết một bím tóc dài, trong tay cầm lưỡi liềm, mà dưới chân nàng ta chính là thi thể của người đàn ông trung niên vừa rồi.
Trong tay trái của cô bé còn có một chiếc nhẫn chứa đồ dính máu.
Nhìn thấy ba người Diệp Huyên, trong mắt cô bé áo trắng lập tức lóe vẻ hưng phấn, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng ta đã rơi xuống người Vô Biên Chủ, nhìn thấy Vô Biên Chủ, sắc mặt nàng ta trở nên nghiêm túc, tiếp đó, nàng ta lại nhìn về phía Diệp Huyên, nhưng nhìn không được bao lâu đã quay trở lại nhìn Vô Biên Chủ.
Thế là, ánh mắt nàng ta cứ không ngừng qua lại giữa Vô Biên Chủ và Diệp Huyên!
Vô Biên Chủ liếc nhìn cô bé áo trắng, không nói lời nào.
Cô bé áo trắng đột nhiên nhún vai, quay người đi về nơi xa!
Diệp Huyên hơi không hiểu: “Không phải vừa rồi nàng ta còn muốn đánh chúng ta sao?”
Vô Biên Chủ thản nhiên nói: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyên nói: “Vậy vì sao nàng ta lại không đánh nữa?”
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Có thể là bị ngươi dọa sợ rồi!”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.
Vô Biên Chủ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta tiếp tục đi về nơi xa!
Diệp Huyên bất chợt nói ra: “Ông không lấy ngọn lửa kia ra sưởi chút sao?”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Vẫn chưa phải lúc!”
Diệp Huyên không nói gì nữa!
Ba người tiếp tục đi về nơi xa, không thể không nói, bên trong thời không Linh Độ này thật sự rất yên tĩnh, không có lấy một âm thanh nào!
Trừ cái đó ra thì nơi này còn rất lạnh!
Càng ngày càng lạnh!
Tín công chúa bỗng nhiên nói ra: “Người có thể tới nơi này đều là cao thủ đỉnh cấp của vũ trụ sao?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Không chỉ vũ trụ của các cô, mà còn cả vũ trụ bình hành! Có thế nói thế này, một cái vũ trụ, từ khi bắt đầu đến khi diệt vong, có lẽ cũng chỉ có một người có thể đi đến nơi này! Chắc chắn người chết vừa rồi cũng là loại yêu nghiệt xưa nay chưa từng có của một vũ trụ nào đó!”
Diệp Huyên nói: “Hắn ta bị xử lý rồi!”
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Bởi vì có người yêu nghiệt hơn hắn ta! Nơi này, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn!”
Tín công chúa chợt nói: “Ở nơi này, ta và Diệp công tử coi như lót đáy rồi nhỉ?”
Vô Biên Chủ liếc nhìn Tín công chúa: “Cô lót đáy, nhưng người bên cạnh cô không phải lót đáy!”
Tín công chúa hơi ngẩn người, sau đó nói: “Ta từng đánh với Diệp công tử, bọn ta cũng coi như ngang tay!”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Cô chỉ nhìn thấy thực lực của bản thân Diệp công tử, lại không nhìn thấy thế lực sau lưng hắn! Có một số người không chỉ có một mình, hiểu chưa?”
Tín công chúa chớp mắt, sau đó nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Thật ra, ta cảm thấy có chỗ dựa cũng không có gì không tốt, Vô Biên tiền bối, mạo muội hỏi một câu, khi ông từng là người thiên mệnh, hẳn cũng không phải từ một người bình thường đi lên đâu nhỉ?”
Vô Biên Chủ nhìn về phía Tín công chúa, Tín công chúa cười nói: “Ví dụ ta đây, ta vừa ra đời đã ở Đế quốc Cổ, ngay cả việc sinh ra, điểm xuất phát của ta đã vượt qua vô số người rồi! Mà khi ta bắt đầu bước lên con đường võ đạo, muốn công pháp có công pháp, muốn tài nguyên tu luyện có tài nguyên tu luyện, có thể nói, nếu không có bệ đỡ khổng lồ là Đế quốc Cổ này cho ta dựa vào, ta không thể nào đi đến ngày hôm nay.”
Nói xong, nàng ấy mỉm cười: “Vô Biên tiền bối là người thiên mệnh đời trước, cho nên ta tin rằng, chắc hẳn ông cũng có một số kỳ ngộ đặc biệt, đúng không?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng vậy!”
Tín công chúa cười nói: “Từ một mức độ nào đó, chúng ta và Diệp công tử cùng đi trên một con đường, khác biệt chính là, chỗ dựa sau lưng Diệp công tử mạnh hơn chỗ dựa sau lưng chúng ta mà thôi!”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Sở dĩ cô cho rằng như vậy, đó là bởi vì cô chưa từng bị đánh!”
Tín công chúa: “…”
Chương 5783: Tiễn ông đoạn đường cuối cùng!
Vô Biên Chủ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta đi về nơi xa!
Tín công chúa ở bên cạnh Diệp Huyên hơi tò mò: “Diệp công tử, muội muội ngươi rất giỏi đánh nhau sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Tàm tạm!”
Tín công chúa cười nói: “Về sau có cơ hội, có thể gặp gỡ không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có thể!”
Khi nói chuyện, Vô Biên Chủ đi đầu đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về nơi cách đó không xa, ở nơi đó có một ông lão khoác trường bào màu đen đang ngồi, toàn thân ông lão đều giấu bên trong trường bào, tay phải cầm một cây gậy sắp khô mục.
Diệp Huyên thoáng nhìn ông lão, sau đó mang theo Tín công chúa đi ra sau Vô Biên Chủ: “Vô Biên, ông ta muốn làm gì?”
Vô Biên thản nhiên nói: “Hẳn là muốn cướp bóc!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ông đánh lại không?”
Vô Biên liếc nhìn Diệp Huyên: “Biết vì sao ta mang ngươi tới nơi này không?”
Diệp Huyên không hiểu.
Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Chính là để ngươi nhìn xem ta lợi hại cỡ nào!”
Nói xong, ông ta chậm rãi bước về phía ông lão kia.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, ông lão mặc trường bào chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vô Biên Chủ, ông ta nhìn chằm chằm Vô Biên Chủ, khàn giọng nói: “Mục tiêu của ta không phải là ngươi!”
Vô Biên Chủ dừng bước, nhíu mày.
Ông lão mặc trường bào nhìn Diệp Huyên và Tín công chúa nơi xa: “Mục tiêu của ta là hai người bọn họ!”
Sắc mặt Diệp Huyên lập tức đen lại!
Mẹ nó!
Ông là chuyên môn bắt nạt kẻ yếu sao!
Vô Biên Chủ thoáng nhìn ông lão: “Bọn họ là ta mang tới!”
Ông lão lắc đầu: “Ngươi rất mạnh, nhưng mà, bọn họ không có tư cách tiến vào nơi này!”
Nói xong, bỗng có một cô bé đi đến bên cạnh ông ta, chính là cô bé áo trắng trước đó, cô bé khua khua lưỡi liềm trong tay, trên mặt nở nụ cười khiến người ta rùng mình.
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Đánh hội đồng sao?” Ông lão nhìn chằm chằm Vô Biên Chủ: “Ngươi có tư cách tiến vào, bọn họ không có! Cho nên, bọn họ phải chết!”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta tới! Ta tới!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên đi về phía ông lão kia, sau đó nói: “Vô Biên Chủ, việc này ông đừng quan tâm! Ta tới đánh với bọn họ!”
Vô Biên Chủ hơi do dự, sau đó nói: “Chút chuyện nhỏ này, không đến mức gọi muội!”
Diệp Huyên thản nhiên nói: “Ai bảo ta muốn gọi muội?”
Vô Biên Chủ nhíu mày: “Không gọi muội sao?”
Diệp Huyên nói: “Gọi cha không được sao?”
Vô Biên Chủ lập tức đen mặt!
Nơi xa, ông lão mặc trường bào nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Diệp Huyên đang định nói chuyện, Vô Biên Chủ bỗng đi tới bên cạnh hắn, sau đó nói: “Nơi này là con đường sau này ngươi phải đi, lần này ta dẫn ngươi tới, không phải dẫn ngươi qua cửa, mà là để ngươi mở mang kiến thức! Bây giờ, đây là sân nhà của ta, cho nên ta tới là được rồi!”
Nói xong, ông ta lập tức biến mất!
Nơi xa, đồng tử ông lão mặc trường bào bỗng nhiên co rụt lại, ngay sau đó, ông ta đột nhiên tung người nhảy lên, cây gậy trong tay bỗng điểm ra trước mặt!
Nơi cây gậy điểm ra, một hố đen khổng lồ xuất hiện, ngay sau đó, vô số sức mạnh cuồng bạo từ trong hố đen kia trút xuống, chỉ chớp mắt, thời không nơi đây sôi lên sùng sục!
Ầm ầm!
Bất thình lình, kèm theo tiếng nổ vang rền, hố đen kinh khủng kia chợt biến mất không thấy đâu nữa, ngay sau đó, một cánh tay bắt lấy ông lão mặc trường bào!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên khẽ nói: “Cái tên này vẫn còn có chút tài năng nha!”
Vô Biên Chủ nắm chặt ông lão mặc trường bào, trong mắt lóe vẻ khinh thường: “Biết mình là mặt hàng gì không?”
Ông lão mặc trường bào hoảng sợ nhìn Vô Biên Chủ: “Ngươi…”
Vô Biên Chủ bỗng siết chặt tay phải!
Uỳnh!
Ông lão mặc trường bào kia trực tiếp hóa thành hư vô!
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn cô bé áo trắng kia, cô bé áo trắng do dự chốc lát, sau đó nói: “Ta chỉ đi ngang qua!”
Nói xong, nàng ta quay người chạy, tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất ở cuối tầm mắt ba người!
Vô Biên Chủ xua xua tay, sau đó bình tĩnh nói: “Đúng là!”
Diệp Huyên đi đến bên cạnh Vô Biên Chủ, hắn thoáng nhìn nơi xa, sau đó nói: “Vì sao nói ta không có tư cách đến nơi này? Chỉ bởi vì ta yếu sao?”
Vô Biên Chủ nhàn nhạt nói: “Cảm giác ưu việt! Mặc dù người ở nơi này không đến được thế giới Hư Chân, nhưng bọn họ mạnh hơn người bên dưới rất nhiều, dần dà, những người nơi này sinh ra loại cảm giác ưu việt không tên, nói đơn giản chính là, nịnh trên nạt dưới!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
Vô Biên Chủ nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta đi về nơi xa!
Diệp Huyên nhìn thi thể của ông lão, lắc đầu, sau đó thu nhẫn chứa đồ của ông lão vào.
Hắn nhìn lướt qua, trong nhẫn chứa đồ có một loại tinh thạch đặc thù, không phải Mạt Pháp Tinh, mà là một loại tinh thạch đặc thù khác, có điều, năng lượng không tinh khiết như Mạt Pháp Tinh, nhưng lại tốt hơn Bà Sa Tinh rất nhiều!
Bên cạnh, Vô Biên Chủ liếc nhìn Diệp Huyên, cũng không nói thêm lời nào!
Đối với ông ta thì tiền và ngoại vật không có quá nhiều tác dụng!
Sau khi thu nhẫn chứa đồ, Diệp Huyên đi theo Vô Biên Chủ về nơi xa, hắn nhìn Vô Biên Chủ, sau đó nói: “Vô Biên, hôm nay ông muốn rời khỏi nơi này sao?”
Vô Biên gật đầu.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta tiễn ông đoạn đường cuối cùng!”
Vô Biên nhăn mày lại, sao nghe lời này cứ thấy sai sai?
…
Chương 5784: Đồi Phong Bạo.
Ba người tiếp tục lên đường, không mất bao lâu đã đi đến dưới chân một ngọn đồi.
Mà trên đỉnh là sấm chớp không ngừng lập lòe.
Vô Biên Chủ ngước nhìn nó, nhẹ giọng nói: “Đồi Phong Bạo”.
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, ông ta giải thích: “Tương truyền trên ngọn núi này có thần lôi mạnh nhất trên đời, ai đi qua nó đều xem như đang độ kiếp. Nếu thành công, thân xác sẽ được cường hóa đến cấp bậc cực cao; nếu thất bại thì thân hóa tro bụi, không còn kiếp sau”.
Diệp Huyên nhìn lên núi, thấy sấm chớp nổ ầm ầm thì sắc mặt không khỏi đanh lại.
Những thứ này nguy hiểm cực!
Mỗi một tia thần lôi giáng xuống đều khiến hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn!
Hắn hỏi: “Đây là thần lôi mạnh nhất thế gian ư?"
Vô Biên gật đầu: “Có thể nói là thần lôi mạnh nhất, cũng là lần độ kiếp cuối cùng của thế giới Hư Chân. Nói từ một góc độ nào đó thì chỉ cần vượt qua nó xem như mới đặt được nửa chân vào thế giới Hư Chân”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Phía sau càng khó khăn hơn nữa ư?"
Vô Biên gật đầu: “Chính xác”.
Diệp Huyên rơi vào im lặng.
Vô Biên cười: “Ta đi đây”.
Ông ta cất bước đi về phía ngọn núi.
Bỗng Diệp Huyên gọi lại: “Vô Biên!"
Vô Biên Chủ quay đầu, chỉ thấy Diệp Huyên vươn tay đẩy kiếm Thanh Huyên bay đến chỗ ông ta: “Nó có lẽ sẽ giúp được ông”.
Ông ta nhìn hắn một chốc rồi cười: “Cảm ơn, nhưng đừng xem thường ta”.
Rồi lại tiếp tục đi về phía núi Phong Bạo.
Diệp Huyên im lặng nhìn theo bóng lưng ông ta.
Vô Biên Chủ nhanh chóng bước đi dưới ánh mắt của hắn và Tín công chúa.
Bỗng Diệp Huyên phát hiện sự xuất hiện của một vài người quanh đó.
Khí tức ai nấy đều vô cùng kinh khủng.
Mà cô bé váy trắng trước đó cũng có mặt.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng nhếch miệng cười.
Trông có chút đáng sợ.
Diệp Huyên nhìn thanh đao bên hông nàng rồi lại nhìn về phía Vô Biên Chủ.
Tín công chúa thì quan sát những người kia với vẻ trầm tư.
Đó cũng là lúc Vô Biên đặt chân lên ngọn đồi.
Ầm!
Kéo theo một cột sét rộng đến cả trăm trượng giáng xuống.
Khóe môi khẽ nhếch, ông ta chỉ vung tay lên.
Xoảng!
Cột sét vỡ tan tành trước tầm mắt bao người.
Khiến sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
Vô Biên Chủ tiếp tục đi tới.
Cột sét thứ hai rơi xuống, lần này mang màu đen xì, uy lực mạnh hơn cột đầu tiên ít nhất mười lần.
Nó dẫn theo một luồng uy áp khủng khiếp cuồn cuộn ập xuống rồi lan ra bốn phía khiến vòm trời cũng phải phát run.
Vô Biên Chủ vẫn điềm tĩnh vung tay lên, phóng một luồng sức mạnh đáng sợ lên cao.
Rầm!
Cột sét thứ hai vỡ tan.
Sắc mặt những người quan sát đã có phần trầm trọng.
Đồi Phong Bạo!
Có thể nói những ai đang có mặt đều từng thất bại trước cửa ải này.
Thậm chí còn bị giữ chân suốt mấy chục triệu năm.
Chỉ thấy Vô Biên Chủ cất tiếng cười to: “Đến đây!"
Dứt lời, ông ta tung mình nhảy thẳng lên đỉnh đồi, hay tay vươn về phía tầng mây đen kịt.
Sắc mặt những người khác đi từ trầm trọng sang khó tin.
Người này muốn một thân một mình hứng trọn kiếp lôi của đồi Phong Bạo ư?!
Người thường vượt ải cũng là đi từng bước một chứ không ai dám một lần đi hết, vậy mà Vô Biên Chủ lại muốn làm vậy!
Cùng lúc ấy, vô vàn sấm chớp sôi trào trong tầng mây.
Thể hiện sự phẫn nộ của mình!
Những người khác cuống quít lùi lại.
Diệp Huyên thấy vậy thì tròn mắt nhìn, nghe Tín công chúa hỏi: “Chúng ta có nên lui không?"
Hắn chần chừ hỏi: “Ngươi nhắm chịu nổi không đấy Tiểu Tháp? Nổi thì ra đây hứng, hai chúng ta thể hiện cho người ta xem!"
Tiểu Tháp: “...”
Nhưng cuối cùng thì hai người vẫn lựa chọn lùi bước.
Tuy Diệp Huyên rất là muốn thể hiện một phen nhưng bây giờ không phải lúc.
Bởi vì cái đồi Phong Bạo này thật sự là đáng sợ vượt mức thường nhiều!
Có một ông lão đi đến cạnh hai người, mắt vẫn nhìn theo Vô Biên Chủ, cất giọng hỏi: “Kia là bạn của các ngươi?"
Diệp Huyên nhìn nhìn, thấy người này mặc áo choàng đen, người gầy đét như que củi, trông không phải người tốt.
Diệp Huyên gật đầu: “Xem như vậy”.
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi là người thiên mệnh”.
Diệp Huyên gật đầu.
Chương 5785: Kháo Sơn Vương?
Khiến sắc mặt ông ta chợt trở nên kỳ quặc.
Hắn cau mày: “Sao các người không ai sợ người thiên mệnh hết vậy?"
Ông lão hờ hững nói: “Vì ta từng giết cả trăm tên như vậy rồi”.
Diệp Huyên thộn ra.
Ông lão tiếp tục: “Đừng nói rằng ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là người thiên mệnh chứ?"
Diệp Huyên á khẩu.
Đậu má!
Chủ nhân bút Đại đạo! Ông là đồ thần kinh!
Mắc gì tạo ra lắm người thiên mệnh vậy?
Nuôi cổ chơi à?
Ông lão gầy đét nhìn về phía đồi Phong Bạo, nhẹ giọng thì thầm: “Bạn của ngươi mạnh lắm đấy”.
Diệp Huyên gật gù: “Cũng thường thôi”.
Thế là bị ông ta liếc cho một cái.
Diệp Huyên dõi mắt nhìn, thấy đã có gần mười nghìn tia kiếp lôi khủng bố tụ tập phía trên Vô Biên Chủ.
Chúng nó chỉ tỏa ra uy áp thôi mà đã khiến những người khác thiếu điều không trụ nổi.
Từ đó cũng có thể mường tượng ra Vô Biên Chủ đứng ở trung tâm đang phải hứng chịu áp lực kinh khủng nhường nào.
Nhưng sắc mặt ông ta vẫn thong dong như thường.
Đúng lúc này, hàng vạn tia sét kia đồng loạt giáng xuống như một cơn mưa rào.
Khiến sắc mặt ai nấy đều đanh lại.
Mà Vô Biên Chủ chỉ nhìn chúng với nụ cười khinh bỉ.
Uỳnh!
Chỉ trong nháy mắt, cả ngọn đồi đã ngập trong ánh chớp.
Đất trời đều rúng động.
Tầm mắt của mọi người không rời được khỏi quầng sét kia.
Không biết qua bao lâu sau, ánh chớp dần tan đi, để hình bóng một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Không phải Vô Biên Chủ thì là ai?
Ông ta vẫn còn sống!
Vẻ kinh hãi tràn ngập gương mặt những người vây xem.
Vô Biên Chủ chỉ phất nhẹ tay áo, cười khẩy: “Cũng chỉ thế mà thôi”.
Mọi người: “...”
Mây đen vây quanh đồi Phong Bạo tản đi, để một cầu thang bằng đá xanh dài đến vạn trượng trải ra dưới chân Vô Biên Chủ, dẫn đến một cánh cửa to lớn đang tỏa ánh sáng.
Diệp Huyên buột miệng hỏi: “Vượt qua rồi ư?"
Ông lão lắc đầu: “Chưa”.
Hắn nhìn sang, thấy ông ta vẫn nhìn vào cánh cửa, hỏi: “Ngươi biết đó là gì không?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Ông lão: “Là Sinh Tử Lộ”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sinh Tử Lộ?"
Ông lão gật đầu: “Một bước sinh, một bước tử”.
Diệp Huyên càng thêm không hiểu: “Là sao?"
Ông lão không khỏi liếc sang: “Không biết gì cả mà cũng dám đến đây? Ai cho ngươi cái lá gan này?"
Diệp Huyên nghĩ nghĩ một hồi: “Người nhà”.
Ông lão: “...”
Trên đồi Phong Bạo, vào khoảnh khắc Vô Biên Chủ nhấc chân bước lên bậc thang, thời không quanh ông ta chợt trở nên vặn vẹo.
Diệp Huyên nhăn mặt hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Ông lão đứng bên nói: “Bậc thang này là tử. Người đó đã rơi vào Vô Gian Hồn giới rồi...”
Rồi liếc hắn: “Ngươi biết đó là gì không?"
Diệp Huyên thản nhiên lắc đầu: “Không”.
Ông lão càng nhìn hắn sâu thêm: “Là một thế giới thời không cực kỳ đặc biệt, người tiến vào đó... Ta cũng không biết sẽ như thế nào”.
Cảm nhận được tầm mắt của hắn, ông ta giải thích: “Vì ta chưa từng vào đó, mà những người từng vào đều đã chết rồi! Vừa bước qua cánh cửa là biến mất luôn thì làm sao ta biết?"
Diệp Huyên gật đầu: “Nghe cũng có lý”.
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ bước lên bậc thang thứ hai.
Lập tức có một luồng sáng trắng nghiêng nghiêng rọi xuống, khiến khí tức ông ta tăng vọt trong nháy mắt.
Diệp Huyên trợn mắt: “Thứ gì thế này?!"
Ông lão: “Ta vừa nói rồi còn gì. Đây là Sinh Tử Lộ, một bước sinh, một bước tử! Y đã vượt qua bậc tử, bây giờ là bậc sinh nên sẽ nhận được lễ vật khiến tu vi tăng cao. Luồng sáng kia chính là Thái Sơ khí trong truyền thuyết, sinh ra cùng vũ trụ, chỉ tồn tại ở đúng một nơi này, khủng khiếp vô cùng. Chỉ một lượng nhỏ thôi cũng đủ để mạnh lên đáng kể, tiếc rằng... Ôi!"
Diệp Huyên nhìn quầng sáng Thái Sơ Chi Lực kia, đứng ở xa như vậy mà vẫn cảm nhận được nó quả là thứ tốt.
Ăn chắc vị trí Huyền khí tốt nhất hắn từng thấy từ trước đến giờ!
Đáng lẽ nên đưa Diệp Thanh Thanh đến đây chơi mới phải.
Như nghĩ đến điều gì, hắn chợt hỏi: “Tiền bối nói cầu thang kia là một bậc sinh, một bậc tử, vậy có thể nào chỉ đi trên bậc sinh, bỏ qua bậc tử không?"
Ông lão quay lại nhìn hắn: “Ngươi... sao lại có ý tưởng càn rỡ đến thế được?"
Diệp Huyên: “Đã có ai thử chưa?"
Ông lão lắc đầu: “Ta ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy bao giờ”.
Diệp Huyên nhìn bậc thang, thì thầm: “Vậy đến lượt ta sẽ thử”.
Ông lão ra vẻ chần chừ: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết thực lực bây giờ của ngươi đang ở vị trí nào không?"
Diệp Huyên gật đầu: “So với các tiền bối thì kém hơn một xíu”.
Ông lão nhìn hắn: “Một xíu?"
Diệp Huyên nhìn lại: “Chẳng lẽ nhiều lắm à?"
Ông lão im lặng suốt một hồi mới nói: “Trông ngươi yếu xìu nhưng lại cho ta cảm giác rất mạnh... Hay là ta bị ảo giác rồi?"
Diệp Huyên: “...”
Bên kia, Vô Biên Chủ bắt đầu tăng tốc.
Ban đầu ông ta còn dừng lại ở bậc tử rõ lâu, nhưng bây giờ đã bước đi với tốc độ bình thường.
Sắc mặt những người quan sát trở nên trầm trọng theo từng bước.
Nghịch thiên quá sức mà!
Ông lão đứng bên Diệp Huyên hỏi: “Vị tiểu hữu này xưng hô thế nào?"
Hắn đáp: “Diệp Huyên”.
"Kháo Sơn Vương?!"
Ông lão cả kinh thốt lên: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"
Trời đậu?
Hắn trân trối nhìn lại.
Một số người khác thì quay đầu nhìn hắn với vẻ khó tin.
Diệp Huyên: “...”
Bình luận facebook