Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5787: Cút xa ra!
Diệp Huyên im luôn.
Lý Thiên chợt đi đến, cười nói: “Qua Sinh Tử Lộ rồi, khảo nghiệm chân chính mới bắt đầu”.
Diệp Huyên nhìn sang, nghe ông ta giải thích: “Sách cổ Đạo Môn có ghi lại, vượt qua Sinh Tử Lộ sẽ bước vào thời không Linh Độ chân chính”.
Diệp Huyên: “Nơi chúng ta đang đứng không phải thời không Linh Độ ư?"
Lý Thiên lắc đầu: “Là nó, nhưng đằng sau Sinh Tử Lộ mới là trung tâm của nó. Thời gian và không gian đều đứng im tại nơi ấy, chỉ có một mình ngươi đứng trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối, tất cả thần thông và pháp thuật đều vô hiệu”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy thì làm sao để đến được?"
Lý Thiên lắc đầu: “Trước mắt chỉ có một biện pháp là siêu thoát khỏi hết thảy quy tắc thời không do chủ nhân lập ra, chỉ khi ấy mới có thể tiến vào thời không Linh Độ”.
Diệp Huyên: “Đi vào đó rồi thì sao nữa?"
Lý Thiên: “Ta cũng không rõ. Dù sao thì để đến được thế giới Hư Chân sẽ không dễ dàng”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao các người lại muốn đến đó?"
Lý Thiên cười khổ: “Chúng ta đã đạt đến cực hạn ở nơi này, muốn đột phá tiếp tục chỉ còn cách đi đến thế giới cao hơn”.
Ông lão bên cạnh cũng gật đầu: “Phải, mục tiêu duy nhất trong đời ta chính là đến được thế giới Hư Chân trong truyền thuyết một phen, bằng không thì quá là đáng tiếc”.
Diệp Huyên: “Các người ở bên này là đại lão, qua bên đó coi chừng lại biến thành sâu kiến!"
Lý Thiên cười: “Nhưng cũng có thể trở nên mạnh hơn”.
Hắn gật đầu: “Cũng phải”.
Rồi ngẩng đầu nhìn về chân trời, tự nhủ Vô Biên Chủ hẳn cũng có suy nghĩ này.
Ông ta ở nơi này đã xem như vô địch, ban đầu hẳn là rất sung sướng, nhưng cứ kéo dài thì sẽ trở nên vô vị.
Bởi vì vô địch vốn là cô độc.
Bản thân hắn cũng trải qua cảm giác ấy rồi.
Mọi tầm mắt đều đổ dồn vào Vô Biên Chủ, nhìn bước chân ông ta càng lúc càng nhanh, càng lúc càng đến gần cánh cửa kia.
Lý Thiên buông tiếng thở dài: “Không hổ là người thiên mệnh trước kia, quả thật là yêu nghiệt!"
Diệp Huyên nhìn sang: “Ông cũng biết Vô Biên Chủ?"
Lý Thiên gật đầu: “Phải. Người này năm xưa mạnh cực kỳ, tiếc rằng sau đó...”
Ông ta khẽ lắc đầu.
Diệp Huyên đang muốn hỏi thì chợt cảm nhận một luồng khí tức vô cùng đáng sợ phát ra từ chân trời.
Hẳn ngẩng đầu, thấy Vô Biên Chủ dừng lại cách cánh cửa vài trượng, mà khí tức kia đang phát ra từ sau cửa!
Dưới mọi ánh nhìn chăm chú, một bóng hình mờ ảo vọt ra.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy vẻ hoài nghi tràn ngập trên mặt Lý Thiên và ông lão.
Cái bóng nói với Vô Biên Chủ: “Dừng lại được rồi”.
Ông ta lạnh lùng nói: “Cho ngươi ba giây để cút khỏi mắt ta”.
Cái bóng nắm chặt tay lại.
Mà Vô Biên Chủ thì bước tới, tung ra một cú đấm.
Ầm!
Quyền mang bao trùm chân trời.
Uỳnh!
Đất trời theo đó mà vặn vẹo.
Sắc mặt những người khác đọng lại vẻ nghiêm trọng.
Một hồi lâu sau, mọi thứ mới trở lại bình thường. Bọn họ nhìn về chân trời, thấy cái bóng kia không biến mất, Vô Biên Chủ cũng sừng sững tại chỗ.
Diệp Huyên nhíu mày. Cái bóng kia ăn được một quyền của Vô Biên Chủ á?
Chẳng lẽ truyền thuyết vô địch của ông ta phải chấm dứt tại đây?
Cho đến nay thì trừ những người đi cùng hắn ra, còn chưa ai có năng lực đánh ngang tay với Vô Biên Chủ!
Ông ta chỉ điềm tĩnh nhìn cái bóng trước mặt.
Đối phương mở miệng: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ”.
Vô Biên Chủ: “Không nghĩ kỹ đã chẳng đến đây”.
Cái bóng im lặng hồi lâu mới nói: “Chuyến đi này... Nhân quả vận mệnh của ngươi sẽ bắt đầu lại từ đầu, không có nó bảo vệ, ngươi sẽ...”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thành vấn đề”.
Cái bóng thở dài: “Vậy thì tùy ngươi. Chúc thuận buồm xuôi gió!"
Nói rồi thì lách mình nhường đường.
Vô Biên Chủ đang định bước vào cửa thì như nảy ra ý gì mà quay lại, nhìn xuống Diệp Huyên: “Kháo Sơn Vương, lần này từ biệt, không biết còn cơ hội gặp lại hay không”.
Diệp Huyên nói sau một hồi im lặng: “Trước sau gì cũng đi rồi thì để đồ lại cho ta được không? Ta thấy ông qua đó thì mấy thứ ấy cũng chẳng giúp được gì đâu!"
Mọi người: “...”
Vô Biên Chủ nhìn hắn một hồi: “Ta đợi ngươi ở thế giới Hư Chân”.
Rồi xoay người đi về phía cửa.
Chợt nghe Diệp Huyên gọi lại: “Khoan đã!"
Ông ta nhìn xuống, nghe hắn cười nói: “Quen biết lâu vậy mà hai ta hình như chưa đánh một trận đúng nghĩa thì phải?"
Vô Biên Chủ: “Ngươi muốn đánh ngay lúc này à?"
Mọi tầm mắt đổ dồn vào Diệp Huyên.
Hắn nói: “Ý là nhờ ông sang đó hỏi thăm sức khỏe mấy muội muội của ta!"
Vô Biên Chủ nhìn xoáy vào hắn: “Ngươi cút xa ra cho ta!"
Nói rồi lập tức bước vào cửa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Diệp Huyên nhìn theo, không hiểu sao chợt cảm thấy chút thê lương.
Hắn sẽ không bao giờ gặp lại cái tên Vô Biên Chủ đó ở vũ trụ này nữa rồi!
Bỗng nhiên, cái bóng ở chân trời nhìn xuống: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"
Diệp Huyên cứng đờ.
Cái đệt!
Lý Thiên chợt đi đến, cười nói: “Qua Sinh Tử Lộ rồi, khảo nghiệm chân chính mới bắt đầu”.
Diệp Huyên nhìn sang, nghe ông ta giải thích: “Sách cổ Đạo Môn có ghi lại, vượt qua Sinh Tử Lộ sẽ bước vào thời không Linh Độ chân chính”.
Diệp Huyên: “Nơi chúng ta đang đứng không phải thời không Linh Độ ư?"
Lý Thiên lắc đầu: “Là nó, nhưng đằng sau Sinh Tử Lộ mới là trung tâm của nó. Thời gian và không gian đều đứng im tại nơi ấy, chỉ có một mình ngươi đứng trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối, tất cả thần thông và pháp thuật đều vô hiệu”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy thì làm sao để đến được?"
Lý Thiên lắc đầu: “Trước mắt chỉ có một biện pháp là siêu thoát khỏi hết thảy quy tắc thời không do chủ nhân lập ra, chỉ khi ấy mới có thể tiến vào thời không Linh Độ”.
Diệp Huyên: “Đi vào đó rồi thì sao nữa?"
Lý Thiên: “Ta cũng không rõ. Dù sao thì để đến được thế giới Hư Chân sẽ không dễ dàng”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao các người lại muốn đến đó?"
Lý Thiên cười khổ: “Chúng ta đã đạt đến cực hạn ở nơi này, muốn đột phá tiếp tục chỉ còn cách đi đến thế giới cao hơn”.
Ông lão bên cạnh cũng gật đầu: “Phải, mục tiêu duy nhất trong đời ta chính là đến được thế giới Hư Chân trong truyền thuyết một phen, bằng không thì quá là đáng tiếc”.
Diệp Huyên: “Các người ở bên này là đại lão, qua bên đó coi chừng lại biến thành sâu kiến!"
Lý Thiên cười: “Nhưng cũng có thể trở nên mạnh hơn”.
Hắn gật đầu: “Cũng phải”.
Rồi ngẩng đầu nhìn về chân trời, tự nhủ Vô Biên Chủ hẳn cũng có suy nghĩ này.
Ông ta ở nơi này đã xem như vô địch, ban đầu hẳn là rất sung sướng, nhưng cứ kéo dài thì sẽ trở nên vô vị.
Bởi vì vô địch vốn là cô độc.
Bản thân hắn cũng trải qua cảm giác ấy rồi.
Mọi tầm mắt đều đổ dồn vào Vô Biên Chủ, nhìn bước chân ông ta càng lúc càng nhanh, càng lúc càng đến gần cánh cửa kia.
Lý Thiên buông tiếng thở dài: “Không hổ là người thiên mệnh trước kia, quả thật là yêu nghiệt!"
Diệp Huyên nhìn sang: “Ông cũng biết Vô Biên Chủ?"
Lý Thiên gật đầu: “Phải. Người này năm xưa mạnh cực kỳ, tiếc rằng sau đó...”
Ông ta khẽ lắc đầu.
Diệp Huyên đang muốn hỏi thì chợt cảm nhận một luồng khí tức vô cùng đáng sợ phát ra từ chân trời.
Hẳn ngẩng đầu, thấy Vô Biên Chủ dừng lại cách cánh cửa vài trượng, mà khí tức kia đang phát ra từ sau cửa!
Dưới mọi ánh nhìn chăm chú, một bóng hình mờ ảo vọt ra.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy vẻ hoài nghi tràn ngập trên mặt Lý Thiên và ông lão.
Cái bóng nói với Vô Biên Chủ: “Dừng lại được rồi”.
Ông ta lạnh lùng nói: “Cho ngươi ba giây để cút khỏi mắt ta”.
Cái bóng nắm chặt tay lại.
Mà Vô Biên Chủ thì bước tới, tung ra một cú đấm.
Ầm!
Quyền mang bao trùm chân trời.
Uỳnh!
Đất trời theo đó mà vặn vẹo.
Sắc mặt những người khác đọng lại vẻ nghiêm trọng.
Một hồi lâu sau, mọi thứ mới trở lại bình thường. Bọn họ nhìn về chân trời, thấy cái bóng kia không biến mất, Vô Biên Chủ cũng sừng sững tại chỗ.
Diệp Huyên nhíu mày. Cái bóng kia ăn được một quyền của Vô Biên Chủ á?
Chẳng lẽ truyền thuyết vô địch của ông ta phải chấm dứt tại đây?
Cho đến nay thì trừ những người đi cùng hắn ra, còn chưa ai có năng lực đánh ngang tay với Vô Biên Chủ!
Ông ta chỉ điềm tĩnh nhìn cái bóng trước mặt.
Đối phương mở miệng: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ”.
Vô Biên Chủ: “Không nghĩ kỹ đã chẳng đến đây”.
Cái bóng im lặng hồi lâu mới nói: “Chuyến đi này... Nhân quả vận mệnh của ngươi sẽ bắt đầu lại từ đầu, không có nó bảo vệ, ngươi sẽ...”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thành vấn đề”.
Cái bóng thở dài: “Vậy thì tùy ngươi. Chúc thuận buồm xuôi gió!"
Nói rồi thì lách mình nhường đường.
Vô Biên Chủ đang định bước vào cửa thì như nảy ra ý gì mà quay lại, nhìn xuống Diệp Huyên: “Kháo Sơn Vương, lần này từ biệt, không biết còn cơ hội gặp lại hay không”.
Diệp Huyên nói sau một hồi im lặng: “Trước sau gì cũng đi rồi thì để đồ lại cho ta được không? Ta thấy ông qua đó thì mấy thứ ấy cũng chẳng giúp được gì đâu!"
Mọi người: “...”
Vô Biên Chủ nhìn hắn một hồi: “Ta đợi ngươi ở thế giới Hư Chân”.
Rồi xoay người đi về phía cửa.
Chợt nghe Diệp Huyên gọi lại: “Khoan đã!"
Ông ta nhìn xuống, nghe hắn cười nói: “Quen biết lâu vậy mà hai ta hình như chưa đánh một trận đúng nghĩa thì phải?"
Vô Biên Chủ: “Ngươi muốn đánh ngay lúc này à?"
Mọi tầm mắt đổ dồn vào Diệp Huyên.
Hắn nói: “Ý là nhờ ông sang đó hỏi thăm sức khỏe mấy muội muội của ta!"
Vô Biên Chủ nhìn xoáy vào hắn: “Ngươi cút xa ra cho ta!"
Nói rồi lập tức bước vào cửa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Diệp Huyên nhìn theo, không hiểu sao chợt cảm thấy chút thê lương.
Hắn sẽ không bao giờ gặp lại cái tên Vô Biên Chủ đó ở vũ trụ này nữa rồi!
Bỗng nhiên, cái bóng ở chân trời nhìn xuống: “Ngươi chính là Kháo Sơn Vương?"
Diệp Huyên cứng đờ.
Cái đệt!
Bình luận facebook