• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (1 Viewer)

  • Chương 5836-5840

Chương 5836: Giải cứu

Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía ngón tay khổng lồ phía xa, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Quá đáng sợ.

Mà đúng lúc này, ngón tay khổng lồ kia lại xuất hiện lần nữa, trực tiếp chỉ vào hắn.

Trong mắt Diệp Huyên hiện lên tà khí, hắn xoè tay phải, kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội, giây tiếp theo, vô vàn Huyết Mạch Chi Lực truyền vào kiếm Thanh Huyên, ngay lập tức kiếm Thanh Huyên biến thành màu đỏ như máu.

Diệp Huyên đột nhiên lao về phía trước chém ra một kiếm.

Phụt!

Vùng kiếm quang màu đỏ máu bắn ra từ trước mặt Diệp Huyên.

Đoàng!

Thời không trước mặt rung chuyển kịch liệt, sau đó một làn sóng xung kích màu đỏ đáng sợ bộc phát ra.

Ầm!

Diệp Huyên lại bị đẩy lùi cả mười mấy vạn trượng.

Nhưng hắn vừa dừng lại thì thời không trên đỉnh đầu đột nhiên tách ra, một bàn tay khổng lồ vạn trượng đè xuống.

Diệp Huyên hơi nheo mắt, đang định ra tay lần nữa thì lúc này một tàn ảnh hoá thành u quang rồi đánh về phía bàn tay khổng lồ.

Bùm!

Bàn tay khổng lồ vỡ tan.

Sau đó Diệp Huyên ở bên dưới bị tàn ảnh đó cuốn đi.

Lúc này, một ông lão Thái Sơ xuất hiện, ông ta nhìn phía cuối trời xa xa, lông mày hơi cau lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Bên kia, sau khi Diệp Huyên dừng lại thì nhìn về phía trước mặt mình cách đó không xa, hư ảnh kia đang đứng ở đó.

Diệp Huyên lắc đầu: “Vô Biên, hiện thân đi”.

“Mẹ kiếp!”

Hư ảnh đột nhiên nói: “Sao ngươi nhận ra là ta vậy?”

Dứt lời, hư ảnh dần trở nên rõ rệt, chính là Vô Biên Chủ.

Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Ở đây ta không có người quen, ngoại trừ ông, còn ai vô duyên vô cớ cứu ta nữa?”

Vô Biên Chủ cười ha hả rồi nói: “Diệp thiếu, không ngờ ngươi lại tới đây nhanh như vậy, thật sự khiến ta bất ngờ đấy”.

Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Ông vẫn chưa tới thế giới Hư Chân à?”

Vô Biên Chủ cười: “Không vội, ở đây vui hơn, chơi ở đây trước đã”.

Diệp Huyên lắc đầu, tin ông có mà bán nhà.

Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trị thương.

Vô Biên nhìn Thái Sơ Thần Thụ phía cuối tầm mắt, khẽ nói: “Cây này thật sự không đơn giản”.

Diệp Huyên nói: “Vô Biên, người vừa ra tay là ai?”

Vô Biên cười đáp: “Một tên vô danh tiểu tốt thôi”.

Diệp Huyên khẽ cau mày, Vô Biên lại nói tiếp: “Ngươi muốn gặp cường giả thực thụ của Thái Sơ Thần tộc thì phải tới gần Thái Sơ Thần Thụ kia. Ngươi càng tới gần Thái Sơ Thần Thụ thì sẽ càng gặp được cường giả mạnh hơn”.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua Thái Sơ Thần Thụ đó, tò mò hỏi: “Cây đó ngoài có thể ban phúc thì còn làm gì được nữa?”

Vô Biên cười bảo: “Còn có thể trường sinh”.

Diệp Huyên sững người.

Vô Biên cười to: “Ngạc nhiên chưa? Ta nói cho ngươi nghe, Thái Sơ Thần Thụ này không đơn giản đâu, nó nối liền với thế giới Hư Chân đấy”.

Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Nối liền với thế giới Hư Chân?”

Vô Biên gật đầu: “Chỉ có thông qua cây này mới có thể tới được thế giới Hư Chân”.

Diệp Huyên hỏi: “Không thể phá vỡ vũ trụ này và vách ngăn vũ trụ của vũ trụ Hư Chân à?”

Vô Biên cười: “Phá vỡ vách ngăn vũ trụ khó gấp trăm lần đánh bại Thái Sơ Thần tộc đấy”.

Nói xong ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể bảo muội ngươi thử”.

Diệp Huyên cười: “Vô Biên, ông không thể phá vỡ được à?”

Vô Biên lắc đầu: “Không thể”.

Diệp Huyên im lặng.

Hắn biết Vô Biên Chủ vốn vô địch e là không thể vô địch ở đây được nữa.

Vô Biên bỗng hỏi: “Diệp thiếu, sao ngươi lại lên đây? Không phải lại bật hack đấy chứ?”

Mặt Diệp Huyên đen sì: “Ta lên đây bình thường, không dùng quan hệ”.

Vô Biên bĩu môi: “Ngươi thôi đi! Với thực lực của ngươi bây giờ không thể vượt qua bậc thang sinh tử được”.

Diệp Huyên cạn lời.

Vô Biên nói tiếp: “Với thực lực của ngươi hiện giờ không thể sống sót ở đây được, nếu ngươi muốn dựa vào thực lực của mình thì ta khuyên ngươi bây giờ hãy đi đi”.

Diệp Huyên gật đầu: “Được”.

Vô Biên cười to: “Ta đi đánh nhau đây”.

Nói xong ông ta định rời đi, lúc này Diệp Huyên bất chợt hỏi: “Vô Biên, ông gặp muội muội ta chưa? Là người mặc váy đen ấy”.

Vô Biên gật đầu: “Gặp rồi”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Muội ấy ở đâu?”

Vô Biên đáp: “Lúc trước vẫn còn đánh nhau với người bảo vệ của Thái Sơ Thần tộc, sau đó thì không biết đi đâu rồi”.

Người bảo vệ!

Diệp Huyên hơi híp mắt: “Người bảo vệ này mạnh nhường nào?”

Vô Biên nghiêm mặt nói: “Không mạnh, gã thích cầm một thanh trường mâu màu vàng, nếu ngươi gặp thì nhất định phải đánh chết gã”.

Diệp Huyên nhìn Vô Biên không nói gì.

Vô Biên cười lớn: “Diệp thiếu, ta đi đánh nhau đây”.

Nói xong ông ta biến mất.

Ngay sau đó, phía Thái Sơ Thần Thụ phát ra những âm thanh cực lớn.

Diệp Huyên lắc đầu, tiếp tục trị thương.

Sau hơn một canh giờ, thương thế của hắn đã gần như hồi phục.

Sau khi khôi phục lại, hắn cũng không đi về phía trung tâm Thái Sơ Thần Thụ mà đi ra vùng ngoài.

Sau khi tới một nơi được xác nhận là an toàn, Diệp Huyên xoè tay ra bắt đầu thử gấp thời không ở đây.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn cứng đờ.

Hắn không thể gấp được thời không ở đây.

Đến thời không cũng chẳng thể bóp méo chứ nói gì là gấp.

Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn đã đánh giá quá thấp độ mạnh của thời không nơi đây.

Tiểu Bút lên tiếng: “Với thực lực hiện giờ của cậu mà muốn gấp thời không nơi đây gần như là không thể, nơi đây có thể nói là thời không mạnh nhất chỉ dưới thế giới Hư Chân”.

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Huynh có cách gì không?”

Tiểu Bút nói: “Có đấy”.

Diệp Huyên vội bảo: “Nói đi”.

Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi mới nói: “Nâng cao thực lực của cậu trước đi đã, ta đưa cậu tới một nơi, đi về bên phải đi”.
Chương 5837: Lửa Đại đạo

Diệp Huyên quay người hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở phương xa.

Trên đường đi, hắn hơi kích động: “Tiểu Bút, chúng ta đi đâu vậy?”

Tiểu Bút đáp: “Tới một nơi đặc biệt, người ngoài không hề biết, dù là Thái Sơ Thần tộc cũng không biết”.

Diệp Huyên nói: “Ta biết, có liên quan đến chủ nhân của huynh phải không?”

Tiểu Bút đáp: “Đúng”.

Diệp Huyên gật đầu: “Chủ nhân huynh rất biết chơi”.

Tiểu Bút: “…”

Một lúc sau, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Bút, Diệp Huyên tới trước một cái hồ, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ và trên đảo là một ngôi nhà bằng tre.

Diệp Huyên vừa mới tới, giây tiếp theo nét mặt đã thay đổi liên tục, hắn lùi lại, vừa mới lui ra ngoài, không gian nơi hắn vừa đứng đã bốc cháy thành hư vô.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên cực kỳ nặng nề.

Hắn đã tự mình trải nghiệm độ đáng sợ của thời không nơi này.

Tiểu Bút lên tiếng: “Lấy đạo ấn của cậu ra đi”.

Diệp Huyên gật đầu rồi tế đạo ấn ra.

Tiểu Bút bảo: “Bây giờ có thể đi qua được rồi”.

Diệp Huyên gật đầu rồi đi qua, lần này lực lượng bí ẩn đó không còn xuất hiện nữa.

Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đến ngôi nhà tre.

Tiểu Bút nói: “Đây là nhà Đại đạo, năm xưa chủ nhân từng sống ở đây, bên trong có thứ có thể giúp được cậu”.

Diệp Huyên khẽ nói: “Ông ta cố ý để lại cho ta à?”

Tiểu Bút không trả lời.

Diệp Huyên đẩy cửa trúc đi vào, bên trong phòng rất trống trải, chỉ có một chiếc bàn, trên bàn đặt một quyển vở và một cái hộp.

Diệp Huyên cầm quyển vở lên nhìn, chỉ thấy một hàng chữ: Thái Sơ Thần tộc, giết? Không giết?

Thấy thế, Diệp Huyên nhíu mày: “Tiểu Bút, khi xưa chủ nhân của huynh có ý đồ giết Thái Sơ Thần tộc à?”

Tiểu Bút đáp: “Đúng”.

Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Bút giải đáp: “Năm xưa Thái Sơ Thần tộc không như bây giờ, chỉ sống ở Linh Độ giới, khi đó một số người trong tộc không chịu nổi cô đơn, đôi khi sẽ chạy xuống hạ giới quậy phá, mà với thực lực của họ thì mức độ phá hoại mà họ gây ra cho hạ giới là điều có thể tưởng tượng được. Đương nhiên đây vẫn chưa phải nguyên nhân chính, nguyên nhân chính là chủ nhân nói chuyện với chúng mà chúng lại cho rằng chủ nhân không có tư cách nói chuyện với mình, vì thế bọn chúng đã bị đánh một trận tơi bời. Hơn nữa hồi đó chủ nhân còn suýt thì phá huỷ Thái Sơ Thần Thụ, nhưng vì nhiều lý do nên chủ nhân đã không làm vậy, có điều chủ nhân vẫn nhổ một thụ tâm của Thái Sơ Thần tộc, sau đó thì có ta”.

Diệp Huyên nói: “Nói như vậy nghĩa là huynh có thể coi là có từ Thái Sơ Thần Thụ?”

Tiểu Bút nói: “Đúng”.

Diệp Huyên bảo: “Huynh có thể dụ Thái Sơ Thần Thụ đầu hàng được không? Hoặc là chỉ đạo nó ấy?”

Tiểu Bút im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại: “Ta nhổ một cọng lông của cậu, có thể chỉ đạo được cậu không?”

Diệp Huyên câm nín.

Tiểu Bút nói tiếp: “Thụ tâm của Thái Sơ Thần Thụ rất lớn rất lớn, hơn nữa sau này ta đã được cải tạo, nói một cách chính xác thì cũng không có quan hệ gì với Thái Sơ Thần Thụ lắm”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Nói xong hắn nhìn chiếc hộp trước mặt, không chút do dự trực tiếp mở ra.

Trong hộp là một ngọn lửa nhỏ màu tím đen.

Diệp Huyên hơi tò mò, đang định sờ thì Tiểu Bút đã nói: “Nếu cậu không muốn trọng thương thì đừng có sờ”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Đây là gì?"

Tiểu Bút trầm giọng: “Vừa nãy thứ đốt không gian Linh Độ thành hư vô chính là sức mạnh của nó”.

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm nghị.

Tiểu Bút lại nói: “Đây là lửa Đại đạo, không phải lửa của thế giới này”.

Diệp Huyên hơi nheo mắt: “Đến từ thế giới Hư Chân à?”

Tiểu Bút đáp: “Đúng vậy”.

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Ý huynh là muốn ta phóng hoả đốt Thái Sơ Thần Thụ kia?”

Tiểu Bút im lặng một hồi rồi nói: “Hoặc là cậu có thể dùng nó để nâng cao thực lực”.

Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Dùng nó để rèn luyện thân thể?”

Tiểu Bút nói: “Đúng thế”.

Diệp Huyên bỗng im lặng.

Thứ này còn đáng sợ hơn mệnh kiếp, tuy hiện giờ thân thể của hắn mạnh nhưng chắc chắn không thể chịu nổi.

Vừa chạm vào, e là đã hoá thành hư vô.

Tiểu Bút nói tiếp: “Cậu có thể hàng phục nó, sau đó để nó cho cậu sử dụng, như vậy là cậu có thể kiểm soát sức mạnh của nó rồi”.

Diệp Huyên nhìn lửa Đại Đạo: “Phải làm thế nào để kiểm soát nó?"

Tiểu Bút nói: “Năm xưa nó bị chủ nhân bỏ quên ở đây, muốn rơi khỏi đây chỉ có thể thông qua cậu, nó không thể phá được cấm chế mà chủ nhân để lại”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Nói rồi hắn nhìn lửa Đại Đạo: “Nói chuyện nhé?”

Nói chuyện!

Lửa Đại Đạo khẽ rung, một giây sau thì hoá thành một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Cô gái mặc bộ váy dài màu đỏ rực, mái tóc cũng màu đỏ rực rỡ, trong mắt nàng ta là hai ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Cực kỳ quyến rũ!
Chương 5838: Hợp tác vui vẻ

Hoả linh!

Diệp Huyên nhìn cô gái hoả diễm chăm chú, không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ cảnh giác, bởi hắn đã cảm nhận được sự đáng gờm của đối phương, nàng ta tuyệt đối là một người rất rất nguy hiểm.

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên một hồi rồi cười bảo: “Người thiên mệnh”.

Diệp Huyên gật đầu: “Hợp tác đi”.

Cô gái hoả diễm chỉ cười không nói.

Diệp Huyên bình tĩnh ra lệnh: “Gật đầu hoặc lắc đầu”.

Bây giờ hắn càng lúc càng không muốn nói lời thừa thãi với những đại lão thế này.

Đặc biệt là những người muốn có lợi ích nhưng lại không muốn đóng góp.

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên một hồi rồi hỏi: “Hợp tác thế nào?”

Diệp Huyên trả lời: “Ta đưa cô ra ngoài”.

Nàng ta hỏi: “Rồi sao?”

Diệp Huyên đáp: “Đi theo ta một trăm năm”.

Cô gái hoả diễm gật đầu: “Được”.

Diệp Huyên ngẩn ra.

Cô gái hoả diễm lại nói tiếp: “Thêm một điều kiện nữa, ta có thể đánh nhau giúp ngươi, nhưng nếu gặp phải người không thể đánh lại, ta có thể lựa chọn rời đi”.

Diệp Huyên ngẫm nghĩ giây lát: “Được”.

Cô gái hoả diễm cười: “Hợp tác vui vẻ”.

Diệp Huyên: “Hợp tác vui vẻ”.

Cô gái hoả diễm nhảy xuống: “Vậy bây giờ chúng ta đi luôn à?”

Diệp Huyên nhìn nàng ta nói: “Vẫn còn một điều kiện nhỏ nữa, cô không được hành động thiếu suy nghĩ khi ở ngoài”.

Trực giác nói cho hắn biết đây không phải người dễ đối phó, phải ràng buộc kiềm chế nàng ta.

Cô gái hoả diễm gật đầu: “Được”.

Diệp Huyên nói trong lòng: “Tiểu Bút, nếu nàng ta ra ngoài làm loạn thì có cách nào kiềm chế nàng ta không?”

Tiểu Bút đáp: “Không”.

Diệp Huyên nói với cô gái hoả diễm: “Đi thôi”.

Nói xong hắn dẫn cô gái hoả diễm rời khỏi hòn đảo nhỏ.

Vừa ra khỏi đảo, hai mắt cô gái hoả diễm đã đột nhiên khép lại, quanh người nàng ta có một ngọn lửa bắt đầu bùng lên.

Thấy thế, mí mắt Diệp Huyên giật giật, cô nương này chuẩn bị nổi điên à?

Hắn vội vàng tránh đi thật xa.

Một lúc sau, cô gái hoả diễm dời mắt nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên bình tĩnh cất lời: “Nếu cô muốn huỷ ước hẹn thì có thể đi, ta không ngăn cản cô, ta tôn trọng tự do”.

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên một lúc rồi trả lời: “Ta không huỷ ước hẹn, ta rất giữ lời hứa”.

Diệp Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu bảo: “Được”.

Cô gái hoả diễm quan sát đánh giá Diệp Huyên: “Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?”

Diệp Huyên trả lời: “Rèn luyện thân thể”.

Cô gái hoả diễm đi tới trước mặt Diệp Huyên, bóp nhẹ cánh tay hắn rồi lắc đầu: “Quá yếu, ngươi không chịu nổi sức mạnh của ta đâu”.

Diệp Huyên bảo: “Cô có thể kiểm soát sức mạnh của cô không?”

Cô gái hoả diễm lắc đầu: “Cho dù ta giảm sức mạnh thì cơ thể ngươi cũng vẫn không chịu nổi”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Đáng sợ vậy sao?”

Cô gái hoả diễm búng tay, một ngọn lửa xuất hiện, thời không xung quanh ngọn lửa từng chút từng chút trở nên hư ảo.

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nghiêm nghị.

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Thân thể của ngươi so với thời không này thế nào?”

Diệp Huyên do dự một chút rồi hỏi: “Cô có đề nghị hay nào không?”

Nàng ta đáp: “Có! Chẳng hạn như ngươi dung hợp với ta, ký kết khế ước linh hồn, như vậy sức mạnh của ta sẽ không làm ngươi bị thương, hơn nữa ngươi còn có thể sử dụng được sức mạnh của ta”.

Diệp Huyên nói: “Khế ước linh hồn?”

Cô gái hoả diễm gật đầu: “Đúng”.

Diệp Huyên bảo: “Giới thiệu một chút đi”.

Nàng ta nhìn Diệp Huyên rồi bảo: “Nghĩa là ta trở thành ký chủ của ngươi”.

Diệp Huyên lưỡng lự một lúc rồi hỏi: “Có phải nói ngược rồi không?”

Cô gái hoả diễm bình thản nói: “Ta mạnh hơn ngươi nên ta làm chủ”.

Diệp Huyên im lặng.

Thế này là phải bán mình đây mà!

Diệp Huyên lắc đầu: “Còn có cách nào khác không?”

Cô gái hoả diễm nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi biết có bao nhiêu người muốn ta trở thành ký chủ của họ không? Rất nhiều rất nhiều. Ta bắt đầu cảm thấy ngươi hơi không thức thời rồi đấy”.

Diệp Huyên không nói nên lời.

Cô gái hoả diễm lại nói: “Nếu ta trở thành ký chủ của ngươi, ngươi sẽ có được sức mạnh cường đại của ta, rất lợi hại”.

Diệp Huyên hỏi: “Vì sao cô lại muốn trở thành ký chủ của ta?”

Cô gái hoả diễm chớp mắt: “Ta thấy chúng ta cực kỳ có duyên, hơn nữa ngươi còn cứu ta nên ta muốn báo đáp ngươi”.

Diệp Huyên bình tĩnh tiếp lời: “Ta tin đấy”.

Cô gái hoả diễm bĩu môi: “Tuỳ ngươi”.

Diệp Huyên bảo: “Cô đến từ thế giới Hư Chân à?”

Nàng ta gật đầu: “Đúng”.

Diệp Huyên hơi tò mò: “Có thể nói cho ta biết về thế giới Hư Chân không?”

Vẻ mặt cô gái hoả diễm bỗng trở nên hơi nặng nề, sau đó nàng ta lắc đầu: “Không có gì để nói cả, sau này nếu ngươi có cơ hội tới đó thì sẽ biết thôi”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Cô gái hoả diễm nhìn Thái Sơ Thần Thụ phía cuối tầm mắt: “Cây này mạnh hơn trước đây rồi”.

Diệp Huyên quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ: “Nó còn biết trở nên mạnh hơn à?”

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Xem ngươi nói kìa, người ta là thần thụ, có Linh, chắc chắn biết tu luyện rồi”.

Diệp Huyên do dự: “Cô có thể đốt cháy nó không?”

Cô gái hoả diễm bình tĩnh nói: “Có thể! Với tiền đề là nó không phản kháng, đứng yên cho ta đốt”.

Diệp Huyên cạn lời.

Cô gái hoả diễm chợt hỏi: “Khi nào chúng ta đến thế giới Hư Chân?”
Chương 5839: Ngươi cũng gọi người đi

Diệp Huyên suy nghĩ rồi đáp: “Tạm thời không muốn tới lắm”.

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi lợi hại đấy”.

Diệp Huyên cười ha hả rồi hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, cô có hận chủ nhân bút Đại đạo không?”

Cô gái hoả diễm lắc đầu: “Không hận! Vì năm xưa ông ta là người cứu ta, hơn nữa ta cũng không đánh lại ông ta”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Sau đó hắn lấy Tiểu Tháp ra: “Vào tháp đi”.

Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên lần nữa rồi đi vào Tiểu Tháp, vừa vào trong nàng ta đã sững người, rất nhanh nàng ta liền chau mày: “Thời gian trong này…”

Lúc này Diệp Huyên xuất hiện trước mặt nàng ta.

Cô gái hoả diễm trầm giọng: “Có người lợi dụng thần thông vô thượng cải tạo tốc độ thời gian lưu thệ ở đây”.

Diệp Huyên gật đầu.

Cô gái hoả diễm nhìn hắn: “Ngươi làm à?”

Diệp Huyên vô thức muốn gật đầu, nhưng nghĩ tới gì đó hắn lại mau chóng lắc đầu: “Không phải”.

Cô gái hoả diễm nói: “Không ngờ dưới Hư Chân, ngoài chủ nhân bút Đại đạo còn có cường giả mạnh đến mức này, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”.

Diệp Huyên nhìn nàng ta rồi bảo: “Cô có thể tu luyện ở đây, có ích cho cô đấy”.

Cô gái hoả diễm gật đầu: “Cảm ơn, đúng là nơi này giúp ích cho ta rất nhiều”.

Nói tới đây nàng ta dừng lại một chút mới nói: “Năm đó không chỉ có ta đi xuống từ thế giới Hư Chân mà còn có một thần khí nữa”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Thần khí gì thế?”

Cô gái hoả diễm đáp: “Giáp Hoang Thần, giáp này và ta năm đó được chủ nhân bút Đại đạo đưa xuống, ta có thể cảm nhận được hơi thở của nó”.

Diệp Huyên hỏi: “Cô có thể liên lạc được với nó không?”

Cô gái hoả diễm lắc đầu: “Ta thử rồi nhưng nó không có phản ứng, cũng giống như ta, có lẽ nó đã bị phong ấn rồi”.

Diệp Huyên hỏi: “Ở đâu?”

Cô gái đáp: “Đi vạn dặm về phía Nam”.

Diệp Huyên gật đầu, ra khỏi Tiểu Tháp, khoảng cách vạn dặm với hắn chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Mà khi hắn chuẩn bị ngự kiếm rời đi thì một luồng khí thế kinh khủng bất chợt xuất hiện sau lưng hắn.

Diệp Huyên cau mày, quay người nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông Thái Sơ mặc giáp vàng đang đứng.

Người đàn ông Thái Sơ này chính là người đã giao đấu với hắn lúc trước.

Giờ phút này, cơ thể gã đã hồi phục.

Diệp Huyên nhìn người đàn ông Thái Sơ: “Ngươi muốn đấu đơn à?”

Gã nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đấu lại lần nữa!”

Diệp Huyên cười: “Đánh không lại thì lại gọi người phải không?”

Người đàn ông Thái Sơ nhún vai: “Ngươi không phục thì cũng có thể gọi”.

Tiểu Bút: “…”

Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Nhìn đi, đây là ép người tốt làm chuyện xấu đấy”.

Diệp Huyên nhìn người đàn ông Thái Sơ: “Nếu ngươi muốn đánh, vậy thì đánh”.

Dứt lời, hắn biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một luồng kiếm quang vụt qua nơi đây.

Xa xa, trong mắt người đàn ông Thái Sơ lướt qua vẻ hung ác, gã tiến lên trước tung ra một quyền, quyền mang màu vàng đáng sợ quét ra từ nắm đấm của gã.

Ầm!

Sức mạnh của hai người vừa tiếp xúc thì một đợt khí khủng khiếp tản ra xung quanh, mà luồng khí này vừa lan ra đã lập tức bộc phát thành mấy luồng khí nữa.

Đùng đoàng!

Ngay lập tức, những tiếng gầm nổ liên tục vang lên.

Vô số kiếm quang và kim quang bùng phát.

Mà sau khi Diệp Huyên kích hoạt Huyết Mạch Chi Lực thì lại càng áp chế người đàn ông Thái Sơ.

Áp đảo hoàn toàn!

Người đàn ông liên tục lùi lại, sau khi lùi lại cả vạn trượng, gã đột nhiên bóp nát một lá bùa, sau đó trong người gã bộc phát ra một luồng kim quang đáng sợ.

Ầm!

Diệp Huyên vừa lao tới đã bị luồng kim quang này đẩy lùi cả mấy nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn tay phải của mình, trên tay đã xuất hiện đường nứt mỏng manh.

Diệp Huyên nhìn người đàn ông, lúc này trong lòng bàn tay gã ta đang không ngừng tuôn ra kim quang mạnh mẽ, độ mạnh của lực lượng ấy khiến cho thời không xung quanh gã đều phải rung lên.

Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh, nhưng hắn lại đột nhiên biến mất.

Vút!

Một luồng kiếm quang bỗng chốc vụt qua.

Xa xa, trong mắt người đàn ông Thái Sơ hiện lên vẻ dữ dằn, giây tiếp theo gã lao về phía trước, tung quyền về phía Diệp Huyên, trong nháy mắt, trước mặt gã xuất hiện một vòng xoáy màu vàng.

Bùm!

Từng luồng kiếm quang và kim quang bộc phát ra, hai người đồng thời lùi về sau liên tục, nhưng ngay sau đó một luồng kiếm quang màu đỏ chợt phóng tới trước mặt người đàn ông Thái Sơ, con ngươi gã ta co rụt lại, vội giơ hai tay lên chắn.

Rầm!

Luồng kiếm quang vỡ vụn, người đàn ông Thái Sơ bị hất văng ra ngoài.

Diệp Huyên nhân cơ hội tấn công, hoá thành một luồng kiếm quang phóng tới, mà lúc này sắc mặt người đàn ông đại biến, gã vội gọi: “Trưởng lão cứu ta”.

Vừa dứt lời, thời không trước mặt gã bỗng tách ra, sau đó một ngón tay thò ra.

Bùm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyên bị hất văng.

Sau khi dừng lại, nét mặt Diệp Huyên trở nên vô cùng dữ tợn, hắn nhìn người đàn ông Thái Sơ, người đàn ông lau vết máu bên khoé miệng rồi mỉa mai: “Ta cứ gọi người đấy! Ngươi không phục thì cũng gọi người đi!”
Chương 5840: Mạnh miệng

Diệp Huyên nhìn người đàn ông Thái Sơ phía xa, hắn lau vết máu bên khoé miệng sau đó lại biến mất tại chỗ.

Vụt!

Kiếm quang màu đỏ chợt xẹt qua.

Mà lúc này, thời không trước mặt người đàn ông Thái Sơ lại tách ra, tiếp đó lại có một ngón tay khổng lồ duỗi ra.

Cũng lúc này, một ngọn lửa đột nhiên bay ra từ cơ thể Diệp Huyên, sau đó đánh thẳng vào ngón tay khổng lồ kia.

Bùm!

Ngón tay khổng lồ vỡ tan, bị thiêu cháy thành hư vô.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt người đàn ông Thái Sơ đại biến, gã vừa định rút lui thì lúc này một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng chân mày của gã.

Phập!

Người đàn ông bị thanh kiếm này ghim trên nền đất.

Diệp Huyên giẫm lên ngực gã, gằn giọng: “Ngươi gọi đi! Sao không gọi nữa?”

Người đàn ông hung tợn nói: “Nếu ngươi dám giết ta thì Thái Sơ tộc ta sẽ đuổi tới tận chân trời góc bể để giết ngươi đấy!”

Diệp Huyên cười toe toét: “Ta sợ quá!”

Nói rồi hắn đá vào đầu người đàn ông một cách thô bạo.

Cộp!

Đầu người đàn ông bay ra ngoài, hướng bay chính là hướng Thái Sơ Thần Thụ.

Diệp Huyên thu kiếm, quay người rời đi.

Mà lúc này, một luồng khí tức đáng sợ bỗng dâng lên từ Thái Sơ Thần Thụ.

Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, lúc này một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt hắn và cô gái hoả diễm.

Ông lão áo đen nhìn thi thể người đàn ông Thái Sơ dưới đất rồi nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ nàng ta có thể bảo vệ được ngươi à?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Vậy ta đổi người khác cho ông nhé?”

Ông lão áo đen đang định nói thì lúc này một tiếng cười to bỗng vọng lại từ đằng xa, sau đó một người đàn ông xuất hiện.

Người này chính là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nhìn thi thể người đàn ông rồi hỏi: “Diệp thiếu, ngươi giết chết hắn rồi à?”

Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, sau đó nhìn ông lão áo đen: “Không phục thì ông tới đánh chúng ta đi này”.

Chúng ta!

Nghe vậy, mặt Vô Biên Chủ sầm lại.

Ông lão áo đen nhìn Vô Biên Chủ, châm chọc: “Thì ra chỗ dựa của hắn là ngươi!”

Vô Biên Chủ bỗng giơ tay lên tung ra một chưởng.

Vù!

Thời không lập tức bị bóp méo.

Rầm!

Ông lão áo đen bị đánh bay ra ngoài cả mấy nghìn trượng.

Mà thời không ở đây giờ phút này đã như sóng nước lăn tăn, cực kỳ kinh hãi.

Thấy thế, mí mắt Diệp Huyên giật giật, mẹ nó chứ, thực lực của Vô Biên Chủ lợi hại thật.

Cô gái hoả diễm nhìn Vô Biên Chủ, không lên tiếng.

Vô Biên Chủ nhìn ông lão áo đen phía xa: “Có phải ngươi thấy mình rất lợi hại không?”

Ông lão áo đen nhìn Vô Biên Chủ, vẻ mặt hung dữ: “Đây là Thái Sơ Thần tộc…”

Vô Biên Chủ bỗng biến mất tại chỗ.

Uỳnh!

Ông lão áo đen lại bị hất bay lần nữa, lần này sau khi bay ra mấy nghìn trượng, thân thể ông ta đã vỡ vụn.

Sau khi dừng lại, ông lão áo đen vô cùng kinh hãi.

Ông ta nhìn Vô Biên Chủ với vẻ không thể tin được: “Ngươi…”

Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: “Thanh minh một chút, ta không phải chỗ dựa của Diệp thiếu!”

Nói xong Vô Biên Chủ định ra tay lần nữa, mà lúc này một luồng kim quang bỗng bắn ra từ hướng Thái Sơ Thần Thụ.

Vô Biên Chủ híp mắt, quay người đánh ra một quyền.

Ầm!

Kim quang vỡ tan, Vô Biên Chủ liên tục lùi lại mấy trăm trượng.

Thời không xung quanh bị bóp méo.

Mà lúc này, vô số kim quang vỡ vụn bỗng ngưng tụ thành một nắm đấm màu vàng, nghiền ép về phía Vô Biên.

Vô Biên Chủ híp mắt, tiến lên một bước, phất tay phải ra, trong nháy mắt vô số bùa đen thần bí hội tụ trong lòng bàn tay ông ta, ông ta nắm tay lại rồi đấm ra, thoáng chốc thời không xung quanh xoắn thành một vòng xoáy khổng lồ.

Đùng đoàng!

Ngay khi hai luồng sức mạnh tiếp xúc, hàng vạn con sóng xung kích đột nhiên bùng phát.

Nơi xa, Diệp Huyên hơi híp mắt lại, hắn phất tay phóng ra vô số kiếm ý Nhân Gian.

Ầm ầm!

Kiếm ý Nhân Gian vô tận miễn cưỡng chặn lại được những con sóng xung kích đáng sợ ấy.

Diệp Huyên vội vàng nhìn về phía Vô Biên Chủ, lúc này ông ta đã lui ra ngoài mấy nghìn trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Huyên trầm xuống.

Vô Biên rơi vào thế bất lợi rồi ư?

Mà vẻ mặt Vô Biên Chủ vẫn bình tĩnh.

Lúc này Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Vô Biên… Ông sẽ không bị đánh bại chứ?”

Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thấy ta thua bao giờ chưa?”

Diệp Huyên nói: “Ông bị đẩy lùi rồi”.

Vô Biên biện minh: “Ngươi phải biết rằng đối phương đã bị ta đánh hộc máu rồi đấy”.

Diệp Huyên cau mày, quay lại nhìn về hướng Thái Sơ Thần Thụ, thật sự bị đánh hộc máu ư?

Nơi đó có luồng sức mạnh thần bí cường đại, thần thức của hắn còn chưa tới gần đã biến mất không dấu vết.

Vô Biên Chủ lại nói: “Đối phương đã bị trọng thương rồi”.

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông lừa ai đấy!”

Vô Biên Chủ nhún vai: “Tin hay không thì tuỳ”.

Nói xong ông ta quay người biến mất trên bầu trời như một luồng sáng.

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, nhìn thấy cảnh này nét mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn xoay người bỏ chạy.

Chết tiệt!

Vô Biên Chủ chuồn rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom