Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5841-5845
Chương 5841: Cướp xác?
Xa xa, Diệp Huyên vừa chạy vừa nói: “Tiền bối, cô có đánh bại được cường giả thần bí vừa mới ra tay không?”
Giọng của cô gái hoả diễm vang lên: “Không đánh lại được”.
Diệp Huyên chau mày: “Cô cũng không đánh lại được sao?”
Cô gái hoả diễm nói: “Vị đó hẳn là người bảo vệ của Thái Sơ Thần tộc, rất mạnh!”
Người bảo vệ!
Diệp Huyên sầm mặt, không thể không nói thực lực của đối phương đúng là rất khiếp khủng, đến Vô Biên Chủ cũng bị trấn áp.
Đương nhiên hắn nhìn ra được Vô Biên Chủ chưa dốc hết toàn lực, nhưng có thể đối phương cũng chưa dốc hết toàn lực.
Nếu đôi bên đại chiến sinh tử thì cũng chưa biết được kết quả thế nào.
Lúc này, cô gái hoả diễm bỗng nói: “Đi về hướng bên phải”.
Diệp Huyên gật đầu, ngự kiếm quay lại, biến mất trên bầu trời.
Một lúc sau, dưới sự chỉ đường của cô gái hoả diễm, Diệp Huyên tới một vùng sa mạc, tại đây, hắn nhìn thấy một cung điện cổ kính.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Đây là gì vậy?”
Cô gái đáp: “Di tích cổ đại”.
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Di tích cổ đại?”
Cô gái hoả diễm nói: “Đúng thế, đây là di tích cổ đại mà một số đại lão của thế giới Hư Chân đã để lại đây, giáp Hoang Thần cũng ở nơi này”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Cường giả thế giới Hư Chân có thể tới đây bất cứ lúc nào à?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Trước đây thì được, bây giờ thì không!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”
Cô gái hoả diễm giải thích: “Năm xưa chủ nhân bút Đại đạo để lại cấm chế cường đại ở Thái Sơ Thần Thụ, cường giả thế giới Hư Chân không thể phá được cấm chế này”.
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Không phải nói rằng chủ nhân bút Đại đạo ở thế giới Hư Chân cũng chỉ rất bình thường thôi sao?”
Cô gái trả lời: “Đúng là ở thế giới Hư Chân ông ấy không mạnh lắm, nhưng nếu vào thế giới vũ trụ này thì gần như có thể coi là vô địch, cho dù cường giả hàng đầu thế giới Hư Chân tới thế giới vũ trụ này cũng vẫn bị quy luật của ông ấy trấn áp”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao lại như vậy?”
Cô gái hoả diễm nói: “Ta cũng không biết phải giải thích với ngươi thế nào, tóm lại đây không phải điều ngươi nên quan tâm, ngươi hãy nghĩ cách trở nên mạnh hơn đi. Nói thật thì bây giờ ngươi vẫn chẳng thể chiến đấu được đâu”.
Diệp Huyên bĩu môi không nói gì, đi tới trước đại điện.
Diệp Huyên nhìn đại điện trước mặt, phía trước có một pho tượng, pho tượng cầm trường mâu trong tay, uy nghiêm mà bá đạo.
Cô gái nói: “Cẩn thận, đây là người trấn giữ nơi này”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn không động đến pho tượng mà đi vòng qua, sau khi tới đại điện, hắn thấy đại điện này rất rộng lớn, mà trên đất còn có mấy thi thể.
Diệp Huyên nhìn mấy thi thể đó, hắn phát hiện đều là thi thể người của Thái Sơ Thần tộc.
Diệp Huyên hỏi: “Nơi này từng có đại chiến à?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Không biết, áo giáp đang ở ngay trước mặt ngươi đấy”.
Diệp Huyên nhìn phía trước, cách đó không xa có một bộ áo giáp trên đất, nó được làm từ vảy gì không rõ, cả bộ giáp có màu đen kịt, trên mỗi chiếc vảy đều có phù văn rất nhỏ, giống như con kiến.
Diệp Huyên khẽ hỏi: “Giáp Hoang Thần à?”
Cô gái hoả diễm trả lời: “Đúng”.
Diệp Huyên do dự: “Ở dưới đất?”
Cô gái nói: “Chủ nhân đời trước của nó đã chết, sau đó linh của nó cũng ngủ say, ngươi đánh thức nó đi”.
Diệp Huyên hỏi: “Nó sẽ đồng ý đi theo ta chứ?”
Cô gái hoả diễm nói: “Ừ”.
Diệp Huyên hơi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Cô gái đáp: “Vì ngươi đẹp trai”.
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Đừng đùa nữa, nói thật đi”.
Cô gái hoả diễm im lặng một lúc rồi giải thích: “Muốn về thế giới Hư Chân thì chỉ có thể đi theo ngươi, bởi vì ngươi có đạo ấn của chủ nhân bút Đại đạo, ngươi là người ông ấy chọn, tuy ở thế giới Hư Chân ngươi rất yếu, nhưng ở vũ trụ này ngươi rất lợi hại, ít nhất thì ngươi sẽ không bị chủ nhân bút Đại đạo nhắm tới”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Hắn đi tới trước giáp Hoang Thần, cô gái hoả diễm nói: “Truyền huyền khí”.
Diệp Huyên gật đầu, xoè tay ra, rót huyền khí vào giáp Hoang Thần, sau đó áo giáp rung lên.
Không bao lâu sau, giáp Hoang Thần đột nhiên hoá thành hư ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Lúc này cô gái hoả diễm xuất hiện trước mặt giáp Hoang Thần, nàng ta nói những lời gì đó mà Diệp Huyên không hiểu, giáp Hoang Thần bỗng hoá thành u quang bay vào đầu mày của Diệp Huyên.
Ầm!
Một luồng khí thế đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể Diệp Huyên, chẳng mấy chốc hắn đã cảm nhận được có thêm một hư ảnh trong đầu mình.
Đó chính là linh của giáp Hoang Thần!
Diệp Huyên xoè tay, trong nháy mắt toàn thân hắn được một tầng vảy dày bao phủ.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Áo giáp này chắc chắn là giáp mạnh nhất vũ trụ này, cho dù gặp phải người bảo vệ kia thì ít nhất ngươi cũng có thể đỡ được ba quyền của gã”.
Diệp Huyên lưỡng lự: “Chỉ ba quyền thôi hả?”
Cô gái hoả diễm hơi cạn lợi: “Có thể đỡ được ba quyền của kẻ đó đã là rất lợi hại rồi”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Được rồi”.
Nói rồi hắn cảm nhận hư ảnh trên người, phải nói rằng thực sự rất có cảm giác an toàn.
Diệp Huyên đang định đi thì lúc này một luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt hắn không xa, trong luồng sáng trắng, một hư ảnh dần ngưng tụ.
Nét mặt cô gái thay đổi: “Đây là linh hồn không hoàn chỉnh của cường giả thế giới Hư Chân, có thể gã muốn cướp xác ngươi đấy, đi mau!”
Diệp Huyên không nghĩ nhiều, quay người rời đi, mà lúc này một vách ngăn vô hình đã ngăn hắn lại.
Chương 5842: Dung hợp
Nhìn vách ngăn trước mặt, mặt Diệp Huyên tối sầm.
Hắn quay người nhìn hư ảnh kia, hư ảnh rất mờ ảo, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lúc này hư ảnh chợt nói: “Chờ đợi vô số năm, cuối cùng cũng chờ được người thích hợp”.
Diệp Huyên nhìn hư ảnh: “Cướp xác?”
Hư ảnh cười: “Đúng!”
Diệp Huyên im lặng.
Lâu lắm rồi không gặp phải người muốn cướp xác.
Hư ảnh quan sát Diệp Huyên rồi cười: “Hơn nữa còn là người thiên mệnh, tốt lắm, ha ha…”
Cô gái hoả diễm nhìn hư ảnh, sau đó lại nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này hư ảnh nhìn cô gái hoả diễm: “Cô cũng tới từ thế giới Hư Chân, chắc chắn cô sẽ không ngăn cản ta đâu đúng không?”
Cô gái im lặng một lúc mới nói: “Hắn là người thiên mệnh, có nhân quả lớn, ngươi chắc chắn muốn cướp xác hắn chứ?”
Hư ảnh nở nụ cười khinh miệt: “Người thiên mệnh nực cười, trên thế giới này, ngoài chủ nhân bút Đại đạo và lão tổ của Thái Sơ Thần tộc, còn lại đều là rác rưởi”.
Cô gái hoả diễm nhìn hư ảnh: “Vậy ngươi cứ tự nhiên”.
Nói xong nàng ta tránh sang một bên.
Hư ảnh lạnh lùng nhìn cô gái hoả diễm: “Coi như cô thức thời”.
Hư ảnh nhìn Diệp Huyên: “Có vẻ ngươi rất bình tĩnh”.
Diệp Huyên bình thản nói: “Dù sao cũng chẳng trốn thoát được”.
Hư ảnh cười lớn: “Cũng đúng”.
Nói xong gã hoá thành u quang bay vào đầu mày của Diệp Huyên.
Ù!
Trong nháy mắt, hai mắt Diệp Huyên trợn tròn, một luồng sức mạnh đáng sợ bắt đầu xoá thần trí và ký ức của hắn.
Mà lúc này một thanh kiếm đột nhiên phóng từ trên trời xuống, chui vào cơ thể Diệp Huyên.
Kiếm Hành Đạo!
“A!”
Tiếng thét chói tai bỗng vang lên trong người Diệp Huyên: “Kiếm gì thế này? Đây là kiếm gì? A… A…”
Dần dần, tiếng thét chói tai kia yếu đi, cuối cùng từ từ biến mất.
Cùng lúc đó, vô số ký ức rời rạc hiện lên trong đầu Diệp Huyên, không chỉ vậy, khí thế của hắn cũng tăng vọt.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, kiếm Hành Đạo chợt bay ra khỏi cơ thể Diệp Huyên, hoá thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối trời.
Cô gái hoả diễm ngẩng đầu nhìn về phía cuối trời, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Lúc này Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra, nắm tay phải lại, trong nháy mắt một luồng sức mạnh đáng gờm ngưng tụ trong tay hắn.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Năm xưa gã bị chủ nhân bút Đại đạo phá vỡ thân thể, phong ấn ở đây!”
Cô gái trầm giọng hỏi: “Ngươi có được ký ức của gã à?”
Diệp Huyên nói: “Chỉ có một vài ký ức rời rạc, không có ký ức nào về thế giới Hư Chân cả”.
Cô gái hoả diễm nói: “Ngươi đã hấp thu sức mạnh linh hồn của gã…”
Đạo giới gật đầu, bây giờ chẳng những thần hồn của hắn tăng lên rõ rệt, mà thực lực cũng cải thiện rất nhiều, nếu như gặp lại người đàn ông Thái Sơ lúc nãy thì hắn hoàn toàn có thể dễ dành đánh bại đối phương.
Cô gái hoả diễm do dự một chút rồi hỏi: “Thanh kiếm vừa nãy là…”
Diệp Huyên cười đáp: “Của muội muội ta”.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Nàng ấy ở thế giới Hư Chân à?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Chắc là thế”.
Cô gái hoả diễm im lặng.
Nếu đối phương thật sự ở thế giới Hư Chân, vậy thì quá khó tin.
Vì sao?
Bởi vì thanh kiếm kia không phải tới từ Thái Sơ Thần Thụ, điều này có nghĩa là đối phương đã phá được vách ngăn của vũ trụ này và thế giới Hư Chân.
Mà điều này gần như là không thể! Không đúng, là tuyệt đối không thể!
Ngay cả chủ nhân bút Đại đạo cũng không làm được điều này.
Lúc này, Diệp Huyên chợt xoè tay ra rồi từ từ nắm lại, thời không nơi đây cũng bắt đầu hơi rung lên.
Gấp lại!
Diệp Huyên hơi nheo mắt, bắt đầu chậm rãi phát huy sức mạnh, khi hắn dốc toàn lực thì thời không ở đây cũng bắt đầu bị gấp lại từng chút.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt cô gái hoả diễm chợt trở nên nặng nề.
Mà lúc này, Diệp Huyên bỗng buông tay, xung quanh bình thường trở lại.
Giờ phút này hắn đã kiệt sức.
Dù đã có thể tác động được đến thời không nơi đây, nhưng vẫn không thể gấp được.
Diệp Huyên lắc đầu hơi bất lực.
Lúc này cô gái hoả diễm nói: “Thời không ở đây rất đặc biệt, ngươi muốn gấp lại là điều rất khó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Cô gái hoả diễm chợt nói: “Nếu ngươi ký khế ước với ta, có thêm sức mạnh của ta thì sẽ có thể gấp được”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Có thể đổi khế ước bình đẳng hơn chút được không? Cô và ta bình đẳng, có thể giúp đỡ lẫn nhau mà đôi bên cùng bình đẳng”.
Cô gái hoả diễm im lặng.
Diệp Huyên cười: “Cô nghĩ mà xem”.
Cô gái đáp: “Được!”
Nói rồi nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta ký hiệp ước bình đẳng, ta có thể mượn sức mạnh của ngươi, ngươi cũng có thể mượn sức mạnh của ta”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Cô gái hoả diễm hoá thành một ngọn lửa rồi bay vào đầu mày của Diệp Huyên.
Ầm!
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Huyên bị thiêu đốt, nhưng lần này hắn không bị thương, mà thời không xung quanh hắn lại trở nên hư ảo từng chút.
Lúc này, trong thức hải của Diệp Huyên có thêm một ngọn lửa, đồng thời một giọng nói cổ xưa vang lên trong đầu hắn: “Khế ước bình đẳng, đôi bên bình đẳng, giúp đỡ lẫn nhau, trọn đời không thất hứa, kẻ nào thất hứa sẽ bị trời đất tru diệt…”
Dứt lời, từng luồng sức mạnh thần bí xuất hiện khắp nơi, những sức mạnh thần bí ấy như sợi chỉ, cuối cùng đều trút vào cơ thể Diệp Huyên.
Diệp Huyên kinh hãi: “Đây là gì?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Sức mạnh khế ước thuộc về thế giới Hư Chân, trong chúng ta ai phản bối đối phương thì đều sẽ bị trừng phạt”.
Chương 5843: Trai đẹp
Diệp Huyên hỏi: “Tính ràng buộc của nó có lớn không?”
Cô gái hoả diễm trả lời: “Dù sao ta cũng không dám vi phạm”.
Diệp Huyên cười: “Hiểu rồi”.
Cô gái hoả diễm nói: “Bây giờ ngươi có thể sử dụng sức mạnh của ta được rồi”.
Diệp Huyên gật đầu, xoè tay ra, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt, thời không xung quanh lòng bàn tay hắn trở nên hư ảo.
Thấy thế, khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Như nghĩ tới điều gì, hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện rồi ngọn lửa bao phủ quanh kiếm.
Ù!
Kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội, hoá thành một luồng kiếm quang xuất hiện trên trời, nơi nào nó đi qua, thời không đều bị phá thành lỗ hổng.
Lúc này cô gái hoả diễm lên tiếng: “Thanh kiếm này của ngươi rất lợi hại, không ngờ nó có thể chịu được sức mạnh của ta”.
Diệp Huyên cười lớn, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên về lại tay hắn, hắn cất kiếm đi rồi trở tay, sau đó lại gấp thời không nơi đây một lần nữa, lần này thời không rất nhanh đã biến dạng, sau đó bị hắn gấp lại từng chút.
Một lúc sau, thời không trong bán kính trăm trượng đã bị hắn gấp thành một đường thẳng.
Nhưng đây đã là cực hạn của hắn.
Diệp Huyên buông tay, thời không nơi đây bình thường trở lại.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa đủ”.
Sau khi thời không nơi đây bị gấp lại, uy lực rất mạnh nhưng với thực lực hiện giờ của hắn thì chỉ có thể gấp được thời không ở phạm vi nhỏ.
Cô gái hoả diễm nói: “Mật độ thời không ở đây quá dày, cho dù thêm sức mạnh của ta thì ngươi cũng chẳng thể gấp được phạm vi lớn. Vậy nên ta đề nghị ngươi hãy nâng cao thực lực của mình lên trước rồi hãy gấp”.
Diệp Huyên gật đầu, đang định nói thì lúc này một tiếng vang cực lớn vọng lại từ chân trời đằng xa làm hắn giật mình, vội ngự kiếm bay đi, nhìn về hướng Thái Sơ Thần Thụ, hắn nhìn thấy một người đàn ông.
Chính là Vô Biên Chủ!
Lại đánh nhau à?
Mà cách Vô Biên Chủ nghìn trượng là một hư ảnh màu vàng, hư ảnh cầm trường mâu, toàn thân tản ra từng luồng khí tức đáng sợ.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên.
Sao hai người này lại đánh nhau nữa rồi?
Vô Biên Chủ nhìn người bảo vệ, cười bảo: “Lại đi”.
Dứt lời, ông ta xoè tay phải ra, thoáng chốc thời không xung quanh bị chia cắt, sau đó từng luồng sáng màu đen kinh khủng tụ lại như sóng, cuối cùng bay vào lòng bàn tay Vô Biên Chủ.
Ầm!
Trong tích tắc, thời không xung quanh Vô Biên Chủ sôi trào, cực kỳ kinh người.
Giọng của cô gái hoả diễm vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Thực lực người bạn này của ngươi thật cường hãn”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Cũng chỉ như vậy thôi!”
Cô gái: “…”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, giờ phút này trong lòng bàn tay Vô Biên Chủ chợt có thêm một vòng xoáy màu đen khổng lồ, trong vòng xoáy tuôn ra vô số khí tức đáng sợ.
Mà đối diện Vô Biên Chủ, vẻ mặt người bảo vệ vẫn bình thản.
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ tung quyền ra.
Đoàng đoàng!
Quyền vừa ra, vòng xoáy màu đen chợt hoá thành một luồng sáng bắn về phía người bảo vệ, vòng xoáy đi qua nơi nào, thời không nơi đó đều bị huỷ diệt từng tấc.
Người bảo vệ hoá thành luồng kim quang biến mất tại chỗ, sau một giây, trường mâu màu vàng chợt xuyên qua vòng xoáy.
Bùm!
Vòng xoáy màu đen chấn động kịch liệt sau đó thì nổ tung, một tàn ảnh bỗng vọt tới trước mặt người bảo vệ.
Chính là Vô Biên Chủ!
Vô Biên Chủ tung quyền về người bảo vệ, sức mạnh cường đại nghiền nát thời không xung quanh.
Nhưng lúc này, người bảo vệ lại đâm cây trường mâu ra, kim quang vạn trượng tuôn trào.
Đoàng!
Sau một tiếng nổ giữa không trung, Vô Biên Chủ bị đẩy lui mấy vạn trượng, mà ông ta còn chưa dừng lại đã có một kim quang vạn tượng nữa phóng từ trên trời xuống, ập về phía ông ta.
Sức mạnh cường đại dù cách mấy chục vạn trượng, Diệp Huyên cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Phía dưới, trong mắt Vô Biên Chủ hiện lên vẻ hung ác, ông ta ngồi xổm xuống, giang tay phải ra rồi hất lên trên.
Ầm!
Thời không Linh Độ bị ông ta nâng lên đột ngột.
Choang!
Kim quang vạn trượng vỡ tan, mà lúc này một cây trường mâu đột ngột phóng tới.
Vô Biên Chủ tung nắm đấm.
Bùm!
Nắm đấm ngăn lại tường mâu, nhưng rất nhanh, nắm đấm của Vô Biên Chủ nứt toác, máu bắn ra tung toé.
Lúc này, trong mắt Vô Biên Chủ hiện lên vẻ dữ tợn, ông ta vung tay phải về phía trước.
Rầm!
Người bảo vệ bị hất văng cả vạn trượng, cánh tay phải của gã đã bị xé toạc, thấy rõ cả xương.
Lúc này Vô Biên Chủ chợt nhìn Diệp Huyên: “Này tên kia, cho mượn kiếm đi, hôm nay ta phải giết gã!”
Diệp Huyên sửng sốt rồi bảo: “Đổi cách gọi khác đi”.
Vô Biên Chủ nhìn hắn chằm chằm: “Trai đẹp được chưa?”
Diệp Huyên cười ha hả rồi xoè tay, kiếm Thanh Huyên bay ra, Vô Biên Chủ duỗi tay, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong tay ông ta.
Chương 5844: Ban phúc
Vô Biên Chủ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay rồi cười to: “Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
Nói rồi ông ta nhìn người bảo vệ: “Nào, tiếp tục đi”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một luồng kiếm quang xẹt qua, thời không lập tức bị xé toạc.
Xa xa, người bảo vệ giơ tay vung thương, hàng vạn kim quang xuất hiện.
Ầm!
Sau một tiếng nổ vang, ngàn vạn kim quang vỡ tan, người bảo vệ liên tục lùi lại gần cả nghìn trượng.
Mà khi gã vừa dừng lại, trường mâu màu vàng trong tay đã nứt lìa.
Thấy vậy, Vô Biên Chủ bật cười ha hả: “Diệp thiếu, cuối cùng ta cũng biết vì sao ngươi lại thích bật hack rồi. Thật sự quá đã, ha ha ha!”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Phía xa, Vô Biên Chủ lại lao về phía người bảo vệ.
Phập!
Thời không lập tức bị phá vỡ trong nháy mắt như đậu phụ dưới kiếm Thanh Huyên.
Ở phía đối diện Vô Biên Chủ, người bảo vệ từ từ nhắm mắt lại, khi kiếm của Vô Biên Chủ tới trước mặt, gã chợt mở mắt ra, trong hai mắt có mấy chục vạn kim quang bắn ra.
Bùm!
Thoáng chốc, Vô Biên Chủ bị đẩy lùi mấy nghìn trượng.
Mà thời không trong mấy vạn trượng này cũng bị mấy chục vạn kim quang này phá tan thành hư vô.
Sau khi dừng lại, Vô Biên Chủ chỉ kiếm về phía người bảo vệ với vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Người bảo vệ giơ trường mâu trong tay phải lên trời, bỗng chốc một luồng kim quang rơi trên trường mâu, trong nháy mắt, trường mâu bình thường trở lại.
Thấy cảnh này, Vô Biên Chủ và Diệp Huyên đều sững sờ.
Hành động này là sao?
Mà lúc này, một luồng kim quang như tia chớp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi trên trường mâu trong tay người bảo vệ.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, khí thế của người bảo vệ bỗng điên cuồng dâng trào.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Vô Biên Chủ trở nên khó coi, ông ta nhìn ra rồi, đây là đang được ban phúc.
Nghĩ tới đây, Vô Biên Chủ quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ.
Lúc này, người bảo vệ đột nhiên biến mất.
Bùm!
Bỗng chốc, thời không nơi đây trở nên sôi trào.
Vô Biên Chủ nheo mắt, cầm kiếm chém về phía trước.
Ầm!
Vô số kim quang vỡ tan, Vô Biên Chủ lại lùi về cả gần vạn trượng.
Mà lúc này, người bảo vệ lại chĩa trường thương lên trời, trong nháy mắt, lại một luồng kim quang đáng sợ nữa phóng xuống.
Thấy thế, Vô Biên Chủ nhíu mày: “Nói thật, ngươi làm thế này có hơi vô lại đấy”.
Người bảo vệ phớt lờ ông ta, chém trường mâu trong tay về hướng Vô Biên Chủ.
Ầm!
Một đạo vạn trượng kim quang thần lôi từ trên trời phóng xuống, đánh thẳng về Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ phất tay áo, kiếm Thanh Huyên hoá thành kiếm quang bay ra, chém lên kim quang đó.
Phập!
Kim quang bị chém vỡ, nhưng sức mạnh to lớn vẫn trút xuống.
Ầm!
Thời không nơi Vô Biên Chủ đứng nổ tung, bản thân ông ta cũng bị đánh bay.
Sau khi dừng lại, Vô Biên Chủ trầm mặt, lúc này người bảo vệ lại chĩa trường thương lên trời lần nữa, sau đó một luồng kim quang kinh người phóng xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vô Biên Chủ trở nên cực kỳ âm trầm: “Ngươi đang chơi lão tử đấy à?”
Người bảo vệ lại phớt lờ Vô Biên Chủ lần nữa, tiếp tục đón nhận sự ban phúc, ngay sau đó gã bất chợt phóng trường mâu về phía Vô Biên Chủ.
Phập!
Bất cứ nơi nào trường mâu phóng qua, thời không đều bị huỷ diệt theo từng tấc.
Trong mắt Vô Biên Chủ hiện lên sự hung ác, ông ta hoá thành một luồng kiếm quang rồi biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo!
Một luồng kiếm quang đột nhiên đánh lên trường thương.
Đoàng đoàng!
Kiếm quang và kim quang đột ngột nổ tung, Vô Biên Chủ chém vỡ kim quang đó xong thì xông thẳng tới trước mặt người bảo vệ, chém ra một kiếm.
Đùng đoàng!
Thời không trên đầu người bảo vệ trong nháy mắt nổ tung.
Mà lúc này, người bảo vệ xoè tay hai tay, nhắm mắt lại, một khắc sau, vẻ mặt Vô Biên Chủ thay đổi rõ rệt, bởi một luồng kim quang cực kỳ đáng sợ bỗng chốc phóng xuống.
Rầm!
Kim quang ấy lập tức nhấn chìm Vô Biên Chủ và người bảo vệ, trong nháy mắt Vô Biên Chủ đã bị hất bay.
Cách đó không xa, sau lưng người bảo vệ chợt xuất hiện một hư ảnh vạn trượng màu vàng.
Khí thế mạnh mẽ chấn động thời không bán kính mấy chục vạn dặm quanh đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Huyên ở một bên lắc đầu: “Vô Biên Chủ gặp phải kẻ bật hack rồi”.
Nói xong hắn quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ.
Không nghi ngờ gì chính Thái Sơ Thần Thụ này đang ban phúc gia trì cho người bảo vệ.
Sắc mặt Vô Biên Chủ lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, dường như nghĩ tới điều gì, ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: “Đừng nhìn ta, ta đã không bật hack từ lâu lắm rồi”.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên sau đó quay lại nhìn người bảo vệ: “Hôm nay tới đây thôi”.
Nói xong ông ta phất tay áo, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt Diệp Huyên, còn ông ta thì biến mất ở cuối bầu trời.
Không đánh được nhưng chạy thì không có vấn đề gì!
Thấy Vô Biên Chủ chuồn mất, Diệp Huyên cũng mau chóng chuồn đi.
Người bảo vệ này không phải người mà hiện giờ hắn có thể kháng cự.
Mà người bảo vệ cũng không đuổi theo, gã nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà hướng gã nhìn là hướng Diệp Huyên rời đi!
…
Chương 5845: Tìm người so tài
Ở một nơi khác, sau khi Diệp Huyên xác nhận rằng người bảo vệ không đuổi theo thì mới dừng lại.
Hắn lắc đầu: “Tên này lợi hại thật”.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người có thể đánh Vô Biên Chủ tới nỗi ông ta không thể đánh lại được, tuy người bảo vệ này có thể nói là bật hack nhưng cũng rất đáng sợ!
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Làm gì?”
Vô Biên Chủ cười: “Đề phòng thế làm gì? Ta có thể có ý đồ xấu gì được?”
Diệp Huyên bảo: “Vô Biên, có chuyện gì thì ông cứ nói đi”.
Vô Biên Chủ cười hỏi: “Chẳng phải ngươi có Tiểu Tháp sao? Có thể cho ta mượn vài ngày để dùng được không?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ông muốn dùng Tiểu Tháp?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Vô Biên Chủ nhàn nhạt nói: “Tu luyện chứ sao”.
Diệp Huyên cười: “Vô Biên, không phải ông ghét nhất là bật hack sao?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đó là trước đây. Bây giờ ta không ghét nữa rồi”.
Diệp Huyên không nói nên lời.
Vô Biên Chủ nói tiếp: “Người bảo vệ đó vẫn chưa phải người mạnh nhất ở đây”.
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Chưa phải người mạnh nhất ở đây?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Người mạnh nhất là Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc và Đại tế sư của họ, còn cả Thái Sơ Thần Thụ kia nữa”.
Diệp Huyên im lặng.
Như vậy muốn Thái Sơ Thần tộc thuần phục có vẻ là hơi khó.
Vô Biên Chủ nói: “Sở dĩ vừa nãy ta không dốc hết sức lực là vì đề phòng ba thế lực này”.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Ta cảm thấy ông đã dốc hết sức lực rồi”.
“Ha!”
Vô Biên Chủ cười khẽ: “Chỉ một người bảo vệ nho nhỏ, sao có thể khiến ta dốc hết sức lực được?”
Diệp Huyên cười: “Ông muốn mượn Tiểu Tháp để tu luyện hả?”
Vô Biên Chủ gật đầu.
Diệp Huyên nói: “Được, nhưng ta có một điều kiện!”
Vô Biên Chủ: “Ngươi nói đi”.
Diệp Huyên nhìn thẳng vào Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ mượn một thời gian thôi, ngươi đừng bắt ta phải bán thân!”
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Ông thấy bây giờ ta nên nâng cao thực lực bằng cách nào?”
Vô Biên Chủ quan sát Diệp Huyên một lúc rồi lắc đầu: “Bây giờ ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, bởi vì Kiếm đạo của ngươi đã hoàn thành rồi, muốn nâng cao thực lực chỉ có thể dựa vào bản thân. Chẳng hạn như phát triển Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi, còn những thứ khác, ta thấy cho dù có thì ngươi cũng không cần làm, tập trung vào Kiếm đạo của ngươi mới là đúng đắn”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn nhìn Vô Biên Chủ: “Vào tháp đi”.
Vô Biên Chủ gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta đi vào Tiểu Tháp.
Cuối cùng Vô Biên Chủ vẫn khuất phục trước hiện thực.
Hết cách, đối mặt với kẻ không ngừng được ban phúc, cho dù ông ta dùng kiếm Thanh Huyên cũng chẳng thể đánh bại được.
Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi xoè tay, một ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn: “Tiền bối, năm xưa thế giới Hư Chân còn ai ở lại nữa không?”
Cô gái hoả diễm im lặng một lúc mới đáp: “Còn có một người, ta có thể cảm nhận được hơi thở của người đó, gã đang trốn ở phía Bắc”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Trốn?”
Cô gái hoả diễm giải thích: “Thái Sơ Thần tộc không cho phép người phía trên đi xuống, chắc chắn gã đang trốn sự đuổi giết của Thái Sơ Thần tộc. Tên muốn cướp xác ngươi lúc trước cũng đã bị Thái Sơ Thần tộc đánh bị thương nặng”.
Diệp Huyên nhẹ giọng bảo: “Nói vậy nghĩa là Thái Sơ Thần tộc đánh cả hai bên à?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Đúng thế”.
Diệp Huyên cảm thán: “Bọn họ thật trâu bò!”
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Hắn không đi về hướng Bắc mà bay về hướng Thái Sơ Thần Thụ.
Hắn quyết định tìm một người của Thái Sơ Thần tộc so tài trước, bây giờ thực lực vừa nâng cao, hắn cần một trận chiến để kiểm tra thực lực cho mình, người bảo vệ đó quá mạnh, hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Diệp Huyên chậm rãi tới gần Thái Sơ Thần tộc, tìm kiếm mục tiêu.
Cuối cùng, một người đàn ông trẻ của Thái Sơ Thần tộc xuất hiện trước mặt hắn.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi lén lén lút lút làm gì đấy?”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “So tài được không?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không được gọi người!”
Người đàn ông cười hỏi: “Vậy có dám đổi chỗ khác không?”
Diệp Huyên cười: “Sao lại không?”
Dù sao Vô Biên Chủ cũng ở đây, nếu đối phương đánh tập thể thì hắn sẽ thả Vô Biên Chủ ra!
Người đàn ông nói: “Đi theo ta”.
Nói xong hắn ta quay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo.
Trên đường đi, người đàn ông chợt hỏi: “Ngươi từ phía dưới tới, phía dưới có vui không?”
Diệp Huyên đáp: “Vui lắm”.
Người nọ nhẹ giọng: “Tiếc là chúng ta không xuống được”.
Diệp Huyên nói: “Nếu ngươi muốn xuống đó thì sau này ta có thể đưa ngươi đi”.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể đến và đi tự do à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người nọ cười: “Không hổ là người thiên mệnh. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn yếu hơn người thiên mệnh tên Vô Biên kia nhiều”.
Diệp Huyên cười: “Ta hỏi ngươi một chuyện được không?”
Người đàn ông gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.
Diệp Huyên nói: “Nghe nói các ngươi vừa sinh ra đã được Thái Sơ Thần Thụ ban phúc, có thật không?”
Người đàn ông gật đầu: “Thật”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Nó có thể ban phúc cho người ngoài không?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Chỉ cần nó muốn thì sẽ được thôi”.
Nghe vậy, Diệp Huyên không khỏi quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ, nếu đưa cây này vào Tiểu Tháp rồi ngày ngày nó ban phúc cho mình…
Xa xa, Diệp Huyên vừa chạy vừa nói: “Tiền bối, cô có đánh bại được cường giả thần bí vừa mới ra tay không?”
Giọng của cô gái hoả diễm vang lên: “Không đánh lại được”.
Diệp Huyên chau mày: “Cô cũng không đánh lại được sao?”
Cô gái hoả diễm nói: “Vị đó hẳn là người bảo vệ của Thái Sơ Thần tộc, rất mạnh!”
Người bảo vệ!
Diệp Huyên sầm mặt, không thể không nói thực lực của đối phương đúng là rất khiếp khủng, đến Vô Biên Chủ cũng bị trấn áp.
Đương nhiên hắn nhìn ra được Vô Biên Chủ chưa dốc hết toàn lực, nhưng có thể đối phương cũng chưa dốc hết toàn lực.
Nếu đôi bên đại chiến sinh tử thì cũng chưa biết được kết quả thế nào.
Lúc này, cô gái hoả diễm bỗng nói: “Đi về hướng bên phải”.
Diệp Huyên gật đầu, ngự kiếm quay lại, biến mất trên bầu trời.
Một lúc sau, dưới sự chỉ đường của cô gái hoả diễm, Diệp Huyên tới một vùng sa mạc, tại đây, hắn nhìn thấy một cung điện cổ kính.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Đây là gì vậy?”
Cô gái đáp: “Di tích cổ đại”.
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Di tích cổ đại?”
Cô gái hoả diễm nói: “Đúng thế, đây là di tích cổ đại mà một số đại lão của thế giới Hư Chân đã để lại đây, giáp Hoang Thần cũng ở nơi này”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Cường giả thế giới Hư Chân có thể tới đây bất cứ lúc nào à?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Trước đây thì được, bây giờ thì không!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao?”
Cô gái hoả diễm giải thích: “Năm xưa chủ nhân bút Đại đạo để lại cấm chế cường đại ở Thái Sơ Thần Thụ, cường giả thế giới Hư Chân không thể phá được cấm chế này”.
Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: “Không phải nói rằng chủ nhân bút Đại đạo ở thế giới Hư Chân cũng chỉ rất bình thường thôi sao?”
Cô gái trả lời: “Đúng là ở thế giới Hư Chân ông ấy không mạnh lắm, nhưng nếu vào thế giới vũ trụ này thì gần như có thể coi là vô địch, cho dù cường giả hàng đầu thế giới Hư Chân tới thế giới vũ trụ này cũng vẫn bị quy luật của ông ấy trấn áp”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Tại sao lại như vậy?”
Cô gái hoả diễm nói: “Ta cũng không biết phải giải thích với ngươi thế nào, tóm lại đây không phải điều ngươi nên quan tâm, ngươi hãy nghĩ cách trở nên mạnh hơn đi. Nói thật thì bây giờ ngươi vẫn chẳng thể chiến đấu được đâu”.
Diệp Huyên bĩu môi không nói gì, đi tới trước đại điện.
Diệp Huyên nhìn đại điện trước mặt, phía trước có một pho tượng, pho tượng cầm trường mâu trong tay, uy nghiêm mà bá đạo.
Cô gái nói: “Cẩn thận, đây là người trấn giữ nơi này”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn không động đến pho tượng mà đi vòng qua, sau khi tới đại điện, hắn thấy đại điện này rất rộng lớn, mà trên đất còn có mấy thi thể.
Diệp Huyên nhìn mấy thi thể đó, hắn phát hiện đều là thi thể người của Thái Sơ Thần tộc.
Diệp Huyên hỏi: “Nơi này từng có đại chiến à?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Không biết, áo giáp đang ở ngay trước mặt ngươi đấy”.
Diệp Huyên nhìn phía trước, cách đó không xa có một bộ áo giáp trên đất, nó được làm từ vảy gì không rõ, cả bộ giáp có màu đen kịt, trên mỗi chiếc vảy đều có phù văn rất nhỏ, giống như con kiến.
Diệp Huyên khẽ hỏi: “Giáp Hoang Thần à?”
Cô gái hoả diễm trả lời: “Đúng”.
Diệp Huyên do dự: “Ở dưới đất?”
Cô gái nói: “Chủ nhân đời trước của nó đã chết, sau đó linh của nó cũng ngủ say, ngươi đánh thức nó đi”.
Diệp Huyên hỏi: “Nó sẽ đồng ý đi theo ta chứ?”
Cô gái hoả diễm nói: “Ừ”.
Diệp Huyên hơi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Cô gái đáp: “Vì ngươi đẹp trai”.
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Đừng đùa nữa, nói thật đi”.
Cô gái hoả diễm im lặng một lúc rồi giải thích: “Muốn về thế giới Hư Chân thì chỉ có thể đi theo ngươi, bởi vì ngươi có đạo ấn của chủ nhân bút Đại đạo, ngươi là người ông ấy chọn, tuy ở thế giới Hư Chân ngươi rất yếu, nhưng ở vũ trụ này ngươi rất lợi hại, ít nhất thì ngươi sẽ không bị chủ nhân bút Đại đạo nhắm tới”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Hắn đi tới trước giáp Hoang Thần, cô gái hoả diễm nói: “Truyền huyền khí”.
Diệp Huyên gật đầu, xoè tay ra, rót huyền khí vào giáp Hoang Thần, sau đó áo giáp rung lên.
Không bao lâu sau, giáp Hoang Thần đột nhiên hoá thành hư ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Lúc này cô gái hoả diễm xuất hiện trước mặt giáp Hoang Thần, nàng ta nói những lời gì đó mà Diệp Huyên không hiểu, giáp Hoang Thần bỗng hoá thành u quang bay vào đầu mày của Diệp Huyên.
Ầm!
Một luồng khí thế đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể Diệp Huyên, chẳng mấy chốc hắn đã cảm nhận được có thêm một hư ảnh trong đầu mình.
Đó chính là linh của giáp Hoang Thần!
Diệp Huyên xoè tay, trong nháy mắt toàn thân hắn được một tầng vảy dày bao phủ.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Áo giáp này chắc chắn là giáp mạnh nhất vũ trụ này, cho dù gặp phải người bảo vệ kia thì ít nhất ngươi cũng có thể đỡ được ba quyền của gã”.
Diệp Huyên lưỡng lự: “Chỉ ba quyền thôi hả?”
Cô gái hoả diễm hơi cạn lợi: “Có thể đỡ được ba quyền của kẻ đó đã là rất lợi hại rồi”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Được rồi”.
Nói rồi hắn cảm nhận hư ảnh trên người, phải nói rằng thực sự rất có cảm giác an toàn.
Diệp Huyên đang định đi thì lúc này một luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt hắn không xa, trong luồng sáng trắng, một hư ảnh dần ngưng tụ.
Nét mặt cô gái thay đổi: “Đây là linh hồn không hoàn chỉnh của cường giả thế giới Hư Chân, có thể gã muốn cướp xác ngươi đấy, đi mau!”
Diệp Huyên không nghĩ nhiều, quay người rời đi, mà lúc này một vách ngăn vô hình đã ngăn hắn lại.
Chương 5842: Dung hợp
Nhìn vách ngăn trước mặt, mặt Diệp Huyên tối sầm.
Hắn quay người nhìn hư ảnh kia, hư ảnh rất mờ ảo, tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lúc này hư ảnh chợt nói: “Chờ đợi vô số năm, cuối cùng cũng chờ được người thích hợp”.
Diệp Huyên nhìn hư ảnh: “Cướp xác?”
Hư ảnh cười: “Đúng!”
Diệp Huyên im lặng.
Lâu lắm rồi không gặp phải người muốn cướp xác.
Hư ảnh quan sát Diệp Huyên rồi cười: “Hơn nữa còn là người thiên mệnh, tốt lắm, ha ha…”
Cô gái hoả diễm nhìn hư ảnh, sau đó lại nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này hư ảnh nhìn cô gái hoả diễm: “Cô cũng tới từ thế giới Hư Chân, chắc chắn cô sẽ không ngăn cản ta đâu đúng không?”
Cô gái im lặng một lúc mới nói: “Hắn là người thiên mệnh, có nhân quả lớn, ngươi chắc chắn muốn cướp xác hắn chứ?”
Hư ảnh nở nụ cười khinh miệt: “Người thiên mệnh nực cười, trên thế giới này, ngoài chủ nhân bút Đại đạo và lão tổ của Thái Sơ Thần tộc, còn lại đều là rác rưởi”.
Cô gái hoả diễm nhìn hư ảnh: “Vậy ngươi cứ tự nhiên”.
Nói xong nàng ta tránh sang một bên.
Hư ảnh lạnh lùng nhìn cô gái hoả diễm: “Coi như cô thức thời”.
Hư ảnh nhìn Diệp Huyên: “Có vẻ ngươi rất bình tĩnh”.
Diệp Huyên bình thản nói: “Dù sao cũng chẳng trốn thoát được”.
Hư ảnh cười lớn: “Cũng đúng”.
Nói xong gã hoá thành u quang bay vào đầu mày của Diệp Huyên.
Ù!
Trong nháy mắt, hai mắt Diệp Huyên trợn tròn, một luồng sức mạnh đáng sợ bắt đầu xoá thần trí và ký ức của hắn.
Mà lúc này một thanh kiếm đột nhiên phóng từ trên trời xuống, chui vào cơ thể Diệp Huyên.
Kiếm Hành Đạo!
“A!”
Tiếng thét chói tai bỗng vang lên trong người Diệp Huyên: “Kiếm gì thế này? Đây là kiếm gì? A… A…”
Dần dần, tiếng thét chói tai kia yếu đi, cuối cùng từ từ biến mất.
Cùng lúc đó, vô số ký ức rời rạc hiện lên trong đầu Diệp Huyên, không chỉ vậy, khí thế của hắn cũng tăng vọt.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, kiếm Hành Đạo chợt bay ra khỏi cơ thể Diệp Huyên, hoá thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối trời.
Cô gái hoả diễm ngẩng đầu nhìn về phía cuối trời, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Lúc này Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra, nắm tay phải lại, trong nháy mắt một luồng sức mạnh đáng gờm ngưng tụ trong tay hắn.
Cô gái hoả diễm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi…”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Năm xưa gã bị chủ nhân bút Đại đạo phá vỡ thân thể, phong ấn ở đây!”
Cô gái trầm giọng hỏi: “Ngươi có được ký ức của gã à?”
Diệp Huyên nói: “Chỉ có một vài ký ức rời rạc, không có ký ức nào về thế giới Hư Chân cả”.
Cô gái hoả diễm nói: “Ngươi đã hấp thu sức mạnh linh hồn của gã…”
Đạo giới gật đầu, bây giờ chẳng những thần hồn của hắn tăng lên rõ rệt, mà thực lực cũng cải thiện rất nhiều, nếu như gặp lại người đàn ông Thái Sơ lúc nãy thì hắn hoàn toàn có thể dễ dành đánh bại đối phương.
Cô gái hoả diễm do dự một chút rồi hỏi: “Thanh kiếm vừa nãy là…”
Diệp Huyên cười đáp: “Của muội muội ta”.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Nàng ấy ở thế giới Hư Chân à?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Chắc là thế”.
Cô gái hoả diễm im lặng.
Nếu đối phương thật sự ở thế giới Hư Chân, vậy thì quá khó tin.
Vì sao?
Bởi vì thanh kiếm kia không phải tới từ Thái Sơ Thần Thụ, điều này có nghĩa là đối phương đã phá được vách ngăn của vũ trụ này và thế giới Hư Chân.
Mà điều này gần như là không thể! Không đúng, là tuyệt đối không thể!
Ngay cả chủ nhân bút Đại đạo cũng không làm được điều này.
Lúc này, Diệp Huyên chợt xoè tay ra rồi từ từ nắm lại, thời không nơi đây cũng bắt đầu hơi rung lên.
Gấp lại!
Diệp Huyên hơi nheo mắt, bắt đầu chậm rãi phát huy sức mạnh, khi hắn dốc toàn lực thì thời không ở đây cũng bắt đầu bị gấp lại từng chút.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt cô gái hoả diễm chợt trở nên nặng nề.
Mà lúc này, Diệp Huyên bỗng buông tay, xung quanh bình thường trở lại.
Giờ phút này hắn đã kiệt sức.
Dù đã có thể tác động được đến thời không nơi đây, nhưng vẫn không thể gấp được.
Diệp Huyên lắc đầu hơi bất lực.
Lúc này cô gái hoả diễm nói: “Thời không ở đây rất đặc biệt, ngươi muốn gấp lại là điều rất khó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Cô gái hoả diễm chợt nói: “Nếu ngươi ký khế ước với ta, có thêm sức mạnh của ta thì sẽ có thể gấp được”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Có thể đổi khế ước bình đẳng hơn chút được không? Cô và ta bình đẳng, có thể giúp đỡ lẫn nhau mà đôi bên cùng bình đẳng”.
Cô gái hoả diễm im lặng.
Diệp Huyên cười: “Cô nghĩ mà xem”.
Cô gái đáp: “Được!”
Nói rồi nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta ký hiệp ước bình đẳng, ta có thể mượn sức mạnh của ngươi, ngươi cũng có thể mượn sức mạnh của ta”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Cô gái hoả diễm hoá thành một ngọn lửa rồi bay vào đầu mày của Diệp Huyên.
Ầm!
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Huyên bị thiêu đốt, nhưng lần này hắn không bị thương, mà thời không xung quanh hắn lại trở nên hư ảo từng chút.
Lúc này, trong thức hải của Diệp Huyên có thêm một ngọn lửa, đồng thời một giọng nói cổ xưa vang lên trong đầu hắn: “Khế ước bình đẳng, đôi bên bình đẳng, giúp đỡ lẫn nhau, trọn đời không thất hứa, kẻ nào thất hứa sẽ bị trời đất tru diệt…”
Dứt lời, từng luồng sức mạnh thần bí xuất hiện khắp nơi, những sức mạnh thần bí ấy như sợi chỉ, cuối cùng đều trút vào cơ thể Diệp Huyên.
Diệp Huyên kinh hãi: “Đây là gì?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Sức mạnh khế ước thuộc về thế giới Hư Chân, trong chúng ta ai phản bối đối phương thì đều sẽ bị trừng phạt”.
Chương 5843: Trai đẹp
Diệp Huyên hỏi: “Tính ràng buộc của nó có lớn không?”
Cô gái hoả diễm trả lời: “Dù sao ta cũng không dám vi phạm”.
Diệp Huyên cười: “Hiểu rồi”.
Cô gái hoả diễm nói: “Bây giờ ngươi có thể sử dụng sức mạnh của ta được rồi”.
Diệp Huyên gật đầu, xoè tay ra, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt, thời không xung quanh lòng bàn tay hắn trở nên hư ảo.
Thấy thế, khoé miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên.
Như nghĩ tới điều gì, hắn xoè tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện rồi ngọn lửa bao phủ quanh kiếm.
Ù!
Kiếm Thanh Huyên rung lên dữ dội, hoá thành một luồng kiếm quang xuất hiện trên trời, nơi nào nó đi qua, thời không đều bị phá thành lỗ hổng.
Lúc này cô gái hoả diễm lên tiếng: “Thanh kiếm này của ngươi rất lợi hại, không ngờ nó có thể chịu được sức mạnh của ta”.
Diệp Huyên cười lớn, xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên về lại tay hắn, hắn cất kiếm đi rồi trở tay, sau đó lại gấp thời không nơi đây một lần nữa, lần này thời không rất nhanh đã biến dạng, sau đó bị hắn gấp lại từng chút.
Một lúc sau, thời không trong bán kính trăm trượng đã bị hắn gấp thành một đường thẳng.
Nhưng đây đã là cực hạn của hắn.
Diệp Huyên buông tay, thời không nơi đây bình thường trở lại.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa đủ”.
Sau khi thời không nơi đây bị gấp lại, uy lực rất mạnh nhưng với thực lực hiện giờ của hắn thì chỉ có thể gấp được thời không ở phạm vi nhỏ.
Cô gái hoả diễm nói: “Mật độ thời không ở đây quá dày, cho dù thêm sức mạnh của ta thì ngươi cũng chẳng thể gấp được phạm vi lớn. Vậy nên ta đề nghị ngươi hãy nâng cao thực lực của mình lên trước rồi hãy gấp”.
Diệp Huyên gật đầu, đang định nói thì lúc này một tiếng vang cực lớn vọng lại từ chân trời đằng xa làm hắn giật mình, vội ngự kiếm bay đi, nhìn về hướng Thái Sơ Thần Thụ, hắn nhìn thấy một người đàn ông.
Chính là Vô Biên Chủ!
Lại đánh nhau à?
Mà cách Vô Biên Chủ nghìn trượng là một hư ảnh màu vàng, hư ảnh cầm trường mâu, toàn thân tản ra từng luồng khí tức đáng sợ.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên.
Sao hai người này lại đánh nhau nữa rồi?
Vô Biên Chủ nhìn người bảo vệ, cười bảo: “Lại đi”.
Dứt lời, ông ta xoè tay phải ra, thoáng chốc thời không xung quanh bị chia cắt, sau đó từng luồng sáng màu đen kinh khủng tụ lại như sóng, cuối cùng bay vào lòng bàn tay Vô Biên Chủ.
Ầm!
Trong tích tắc, thời không xung quanh Vô Biên Chủ sôi trào, cực kỳ kinh người.
Giọng của cô gái hoả diễm vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Thực lực người bạn này của ngươi thật cường hãn”.
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Cũng chỉ như vậy thôi!”
Cô gái: “…”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, giờ phút này trong lòng bàn tay Vô Biên Chủ chợt có thêm một vòng xoáy màu đen khổng lồ, trong vòng xoáy tuôn ra vô số khí tức đáng sợ.
Mà đối diện Vô Biên Chủ, vẻ mặt người bảo vệ vẫn bình thản.
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ tung quyền ra.
Đoàng đoàng!
Quyền vừa ra, vòng xoáy màu đen chợt hoá thành một luồng sáng bắn về phía người bảo vệ, vòng xoáy đi qua nơi nào, thời không nơi đó đều bị huỷ diệt từng tấc.
Người bảo vệ hoá thành luồng kim quang biến mất tại chỗ, sau một giây, trường mâu màu vàng chợt xuyên qua vòng xoáy.
Bùm!
Vòng xoáy màu đen chấn động kịch liệt sau đó thì nổ tung, một tàn ảnh bỗng vọt tới trước mặt người bảo vệ.
Chính là Vô Biên Chủ!
Vô Biên Chủ tung quyền về người bảo vệ, sức mạnh cường đại nghiền nát thời không xung quanh.
Nhưng lúc này, người bảo vệ lại đâm cây trường mâu ra, kim quang vạn trượng tuôn trào.
Đoàng!
Sau một tiếng nổ giữa không trung, Vô Biên Chủ bị đẩy lui mấy vạn trượng, mà ông ta còn chưa dừng lại đã có một kim quang vạn tượng nữa phóng từ trên trời xuống, ập về phía ông ta.
Sức mạnh cường đại dù cách mấy chục vạn trượng, Diệp Huyên cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Phía dưới, trong mắt Vô Biên Chủ hiện lên vẻ hung ác, ông ta ngồi xổm xuống, giang tay phải ra rồi hất lên trên.
Ầm!
Thời không Linh Độ bị ông ta nâng lên đột ngột.
Choang!
Kim quang vạn trượng vỡ tan, mà lúc này một cây trường mâu đột ngột phóng tới.
Vô Biên Chủ tung nắm đấm.
Bùm!
Nắm đấm ngăn lại tường mâu, nhưng rất nhanh, nắm đấm của Vô Biên Chủ nứt toác, máu bắn ra tung toé.
Lúc này, trong mắt Vô Biên Chủ hiện lên vẻ dữ tợn, ông ta vung tay phải về phía trước.
Rầm!
Người bảo vệ bị hất văng cả vạn trượng, cánh tay phải của gã đã bị xé toạc, thấy rõ cả xương.
Lúc này Vô Biên Chủ chợt nhìn Diệp Huyên: “Này tên kia, cho mượn kiếm đi, hôm nay ta phải giết gã!”
Diệp Huyên sửng sốt rồi bảo: “Đổi cách gọi khác đi”.
Vô Biên Chủ nhìn hắn chằm chằm: “Trai đẹp được chưa?”
Diệp Huyên cười ha hả rồi xoè tay, kiếm Thanh Huyên bay ra, Vô Biên Chủ duỗi tay, kiếm Thanh Huyên rơi vào trong tay ông ta.
Chương 5844: Ban phúc
Vô Biên Chủ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay rồi cười to: “Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
Nói rồi ông ta nhìn người bảo vệ: “Nào, tiếp tục đi”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một luồng kiếm quang xẹt qua, thời không lập tức bị xé toạc.
Xa xa, người bảo vệ giơ tay vung thương, hàng vạn kim quang xuất hiện.
Ầm!
Sau một tiếng nổ vang, ngàn vạn kim quang vỡ tan, người bảo vệ liên tục lùi lại gần cả nghìn trượng.
Mà khi gã vừa dừng lại, trường mâu màu vàng trong tay đã nứt lìa.
Thấy vậy, Vô Biên Chủ bật cười ha hả: “Diệp thiếu, cuối cùng ta cũng biết vì sao ngươi lại thích bật hack rồi. Thật sự quá đã, ha ha ha!”
Diệp Huyên không nói nên lời.
Phía xa, Vô Biên Chủ lại lao về phía người bảo vệ.
Phập!
Thời không lập tức bị phá vỡ trong nháy mắt như đậu phụ dưới kiếm Thanh Huyên.
Ở phía đối diện Vô Biên Chủ, người bảo vệ từ từ nhắm mắt lại, khi kiếm của Vô Biên Chủ tới trước mặt, gã chợt mở mắt ra, trong hai mắt có mấy chục vạn kim quang bắn ra.
Bùm!
Thoáng chốc, Vô Biên Chủ bị đẩy lùi mấy nghìn trượng.
Mà thời không trong mấy vạn trượng này cũng bị mấy chục vạn kim quang này phá tan thành hư vô.
Sau khi dừng lại, Vô Biên Chủ chỉ kiếm về phía người bảo vệ với vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Người bảo vệ giơ trường mâu trong tay phải lên trời, bỗng chốc một luồng kim quang rơi trên trường mâu, trong nháy mắt, trường mâu bình thường trở lại.
Thấy cảnh này, Vô Biên Chủ và Diệp Huyên đều sững sờ.
Hành động này là sao?
Mà lúc này, một luồng kim quang như tia chớp đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi trên trường mâu trong tay người bảo vệ.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, khí thế của người bảo vệ bỗng điên cuồng dâng trào.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Vô Biên Chủ trở nên khó coi, ông ta nhìn ra rồi, đây là đang được ban phúc.
Nghĩ tới đây, Vô Biên Chủ quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ.
Lúc này, người bảo vệ đột nhiên biến mất.
Bùm!
Bỗng chốc, thời không nơi đây trở nên sôi trào.
Vô Biên Chủ nheo mắt, cầm kiếm chém về phía trước.
Ầm!
Vô số kim quang vỡ tan, Vô Biên Chủ lại lùi về cả gần vạn trượng.
Mà lúc này, người bảo vệ lại chĩa trường thương lên trời, trong nháy mắt, lại một luồng kim quang đáng sợ nữa phóng xuống.
Thấy thế, Vô Biên Chủ nhíu mày: “Nói thật, ngươi làm thế này có hơi vô lại đấy”.
Người bảo vệ phớt lờ ông ta, chém trường mâu trong tay về hướng Vô Biên Chủ.
Ầm!
Một đạo vạn trượng kim quang thần lôi từ trên trời phóng xuống, đánh thẳng về Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ phất tay áo, kiếm Thanh Huyên hoá thành kiếm quang bay ra, chém lên kim quang đó.
Phập!
Kim quang bị chém vỡ, nhưng sức mạnh to lớn vẫn trút xuống.
Ầm!
Thời không nơi Vô Biên Chủ đứng nổ tung, bản thân ông ta cũng bị đánh bay.
Sau khi dừng lại, Vô Biên Chủ trầm mặt, lúc này người bảo vệ lại chĩa trường thương lên trời lần nữa, sau đó một luồng kim quang kinh người phóng xuống.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Vô Biên Chủ trở nên cực kỳ âm trầm: “Ngươi đang chơi lão tử đấy à?”
Người bảo vệ lại phớt lờ Vô Biên Chủ lần nữa, tiếp tục đón nhận sự ban phúc, ngay sau đó gã bất chợt phóng trường mâu về phía Vô Biên Chủ.
Phập!
Bất cứ nơi nào trường mâu phóng qua, thời không đều bị huỷ diệt theo từng tấc.
Trong mắt Vô Biên Chủ hiện lên sự hung ác, ông ta hoá thành một luồng kiếm quang rồi biến mất tại chỗ.
Giây tiếp theo!
Một luồng kiếm quang đột nhiên đánh lên trường thương.
Đoàng đoàng!
Kiếm quang và kim quang đột ngột nổ tung, Vô Biên Chủ chém vỡ kim quang đó xong thì xông thẳng tới trước mặt người bảo vệ, chém ra một kiếm.
Đùng đoàng!
Thời không trên đầu người bảo vệ trong nháy mắt nổ tung.
Mà lúc này, người bảo vệ xoè tay hai tay, nhắm mắt lại, một khắc sau, vẻ mặt Vô Biên Chủ thay đổi rõ rệt, bởi một luồng kim quang cực kỳ đáng sợ bỗng chốc phóng xuống.
Rầm!
Kim quang ấy lập tức nhấn chìm Vô Biên Chủ và người bảo vệ, trong nháy mắt Vô Biên Chủ đã bị hất bay.
Cách đó không xa, sau lưng người bảo vệ chợt xuất hiện một hư ảnh vạn trượng màu vàng.
Khí thế mạnh mẽ chấn động thời không bán kính mấy chục vạn dặm quanh đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Huyên ở một bên lắc đầu: “Vô Biên Chủ gặp phải kẻ bật hack rồi”.
Nói xong hắn quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ.
Không nghi ngờ gì chính Thái Sơ Thần Thụ này đang ban phúc gia trì cho người bảo vệ.
Sắc mặt Vô Biên Chủ lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, dường như nghĩ tới điều gì, ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: “Đừng nhìn ta, ta đã không bật hack từ lâu lắm rồi”.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên sau đó quay lại nhìn người bảo vệ: “Hôm nay tới đây thôi”.
Nói xong ông ta phất tay áo, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt Diệp Huyên, còn ông ta thì biến mất ở cuối bầu trời.
Không đánh được nhưng chạy thì không có vấn đề gì!
Thấy Vô Biên Chủ chuồn mất, Diệp Huyên cũng mau chóng chuồn đi.
Người bảo vệ này không phải người mà hiện giờ hắn có thể kháng cự.
Mà người bảo vệ cũng không đuổi theo, gã nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà hướng gã nhìn là hướng Diệp Huyên rời đi!
…
Chương 5845: Tìm người so tài
Ở một nơi khác, sau khi Diệp Huyên xác nhận rằng người bảo vệ không đuổi theo thì mới dừng lại.
Hắn lắc đầu: “Tên này lợi hại thật”.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người có thể đánh Vô Biên Chủ tới nỗi ông ta không thể đánh lại được, tuy người bảo vệ này có thể nói là bật hack nhưng cũng rất đáng sợ!
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Làm gì?”
Vô Biên Chủ cười: “Đề phòng thế làm gì? Ta có thể có ý đồ xấu gì được?”
Diệp Huyên bảo: “Vô Biên, có chuyện gì thì ông cứ nói đi”.
Vô Biên Chủ cười hỏi: “Chẳng phải ngươi có Tiểu Tháp sao? Có thể cho ta mượn vài ngày để dùng được không?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ông muốn dùng Tiểu Tháp?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Vô Biên Chủ nhàn nhạt nói: “Tu luyện chứ sao”.
Diệp Huyên cười: “Vô Biên, không phải ông ghét nhất là bật hack sao?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đó là trước đây. Bây giờ ta không ghét nữa rồi”.
Diệp Huyên không nói nên lời.
Vô Biên Chủ nói tiếp: “Người bảo vệ đó vẫn chưa phải người mạnh nhất ở đây”.
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Chưa phải người mạnh nhất ở đây?”
Vô Biên Chủ gật đầu: “Người mạnh nhất là Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc và Đại tế sư của họ, còn cả Thái Sơ Thần Thụ kia nữa”.
Diệp Huyên im lặng.
Như vậy muốn Thái Sơ Thần tộc thuần phục có vẻ là hơi khó.
Vô Biên Chủ nói: “Sở dĩ vừa nãy ta không dốc hết sức lực là vì đề phòng ba thế lực này”.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Ta cảm thấy ông đã dốc hết sức lực rồi”.
“Ha!”
Vô Biên Chủ cười khẽ: “Chỉ một người bảo vệ nho nhỏ, sao có thể khiến ta dốc hết sức lực được?”
Diệp Huyên cười: “Ông muốn mượn Tiểu Tháp để tu luyện hả?”
Vô Biên Chủ gật đầu.
Diệp Huyên nói: “Được, nhưng ta có một điều kiện!”
Vô Biên Chủ: “Ngươi nói đi”.
Diệp Huyên nhìn thẳng vào Vô Biên Chủ, Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ mượn một thời gian thôi, ngươi đừng bắt ta phải bán thân!”
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Ông thấy bây giờ ta nên nâng cao thực lực bằng cách nào?”
Vô Biên Chủ quan sát Diệp Huyên một lúc rồi lắc đầu: “Bây giờ ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, bởi vì Kiếm đạo của ngươi đã hoàn thành rồi, muốn nâng cao thực lực chỉ có thể dựa vào bản thân. Chẳng hạn như phát triển Tín Ngưỡng Chi Lực của ngươi, còn những thứ khác, ta thấy cho dù có thì ngươi cũng không cần làm, tập trung vào Kiếm đạo của ngươi mới là đúng đắn”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn nhìn Vô Biên Chủ: “Vào tháp đi”.
Vô Biên Chủ gật đầu: “Được”.
Nói xong ông ta đi vào Tiểu Tháp.
Cuối cùng Vô Biên Chủ vẫn khuất phục trước hiện thực.
Hết cách, đối mặt với kẻ không ngừng được ban phúc, cho dù ông ta dùng kiếm Thanh Huyên cũng chẳng thể đánh bại được.
Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi xoè tay, một ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn: “Tiền bối, năm xưa thế giới Hư Chân còn ai ở lại nữa không?”
Cô gái hoả diễm im lặng một lúc mới đáp: “Còn có một người, ta có thể cảm nhận được hơi thở của người đó, gã đang trốn ở phía Bắc”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Trốn?”
Cô gái hoả diễm giải thích: “Thái Sơ Thần tộc không cho phép người phía trên đi xuống, chắc chắn gã đang trốn sự đuổi giết của Thái Sơ Thần tộc. Tên muốn cướp xác ngươi lúc trước cũng đã bị Thái Sơ Thần tộc đánh bị thương nặng”.
Diệp Huyên nhẹ giọng bảo: “Nói vậy nghĩa là Thái Sơ Thần tộc đánh cả hai bên à?”
Cô gái hoả diễm đáp: “Đúng thế”.
Diệp Huyên cảm thán: “Bọn họ thật trâu bò!”
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Hắn không đi về hướng Bắc mà bay về hướng Thái Sơ Thần Thụ.
Hắn quyết định tìm một người của Thái Sơ Thần tộc so tài trước, bây giờ thực lực vừa nâng cao, hắn cần một trận chiến để kiểm tra thực lực cho mình, người bảo vệ đó quá mạnh, hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Diệp Huyên chậm rãi tới gần Thái Sơ Thần tộc, tìm kiếm mục tiêu.
Cuối cùng, một người đàn ông trẻ của Thái Sơ Thần tộc xuất hiện trước mặt hắn.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi lén lén lút lút làm gì đấy?”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “So tài được không?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không được gọi người!”
Người đàn ông cười hỏi: “Vậy có dám đổi chỗ khác không?”
Diệp Huyên cười: “Sao lại không?”
Dù sao Vô Biên Chủ cũng ở đây, nếu đối phương đánh tập thể thì hắn sẽ thả Vô Biên Chủ ra!
Người đàn ông nói: “Đi theo ta”.
Nói xong hắn ta quay người rời đi.
Diệp Huyên đi theo.
Trên đường đi, người đàn ông chợt hỏi: “Ngươi từ phía dưới tới, phía dưới có vui không?”
Diệp Huyên đáp: “Vui lắm”.
Người nọ nhẹ giọng: “Tiếc là chúng ta không xuống được”.
Diệp Huyên nói: “Nếu ngươi muốn xuống đó thì sau này ta có thể đưa ngươi đi”.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể đến và đi tự do à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người nọ cười: “Không hổ là người thiên mệnh. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn yếu hơn người thiên mệnh tên Vô Biên kia nhiều”.
Diệp Huyên cười: “Ta hỏi ngươi một chuyện được không?”
Người đàn ông gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.
Diệp Huyên nói: “Nghe nói các ngươi vừa sinh ra đã được Thái Sơ Thần Thụ ban phúc, có thật không?”
Người đàn ông gật đầu: “Thật”.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Nó có thể ban phúc cho người ngoài không?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Chỉ cần nó muốn thì sẽ được thôi”.
Nghe vậy, Diệp Huyên không khỏi quay đầu nhìn Thái Sơ Thần Thụ, nếu đưa cây này vào Tiểu Tháp rồi ngày ngày nó ban phúc cho mình…
Bình luận facebook