• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đệ Nhất Thần Y (6 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 5: Phạm nhân cứng đầu

“Không lấy ra được chứ gì?”, Tô Diệu An cười khẩy hết lần này tới lần khác, như thể nhìn thấu mọi thứ: “Theo điều tra của chúng tôi, đám người anh Trần, anh Vương đã uống say rồi gây chuyện với người bị hại là Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên. Lúc xảy ra tranh chấp, cô Diệp Viên Viên đã bị thương. Một tổ thẩm vấn khác của chúng tôi vừa báo cáo rằng đám xã hội đen do anh Trần đứng đầu nói đã bị anh khống chế. Anh nói điều này hợp lý sao? Một người chưa đến bảy mươi lăm cân như anh sao có thể đánh bại được mấy chục tên xã hội đen chứ? Điều này là không thể! Vì vậy chúng tôi kết luận rằng anh và đám người kia là đồng bọn, mục đích là diễn trò cho cô Diệp mà thôi!”

Tần Long ngẩn người.

Trí tưởng tượng của cô gái này thật phong phú.

“Này người đẹp, đây đều là suy đoán của cô, tôi bị oan”.

“Còn không thừa nhận sao?”, nam cảnh sát bên cạnh lạnh lùng nhìn Tần Long nói: “Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn nói ra sự thật đi, nếu không tôi có hàng trăm cách có thể khiến anh mở miệng đấy. Nếu để tôi động tay, không ai có thể đảm bảo anh còn yên ổn như bây giờ đâu”.

“Anh muốn đánh người sao?”, Tần Long nheo mắt nói.

“Đúng vậy thì đã sao?”, Hà Chí chế nhạo, liếc nhìn camera trong góc, camera đung đưa di chuyển sang góc khác.

Tô Diệu An thấy vậy, cau mày nói: “Hà Chí, anh muốn làm gì? Đừng làm loạn!”

“Diệu An, cô vừa được điều đến tổ này, nên chưa hiểu rõ tình hình, đối với loại người cứng đầu này phải dùng một số biện pháp đặc biệt! Cô đứng yên xem là được, còn lại giao cho tôi!” nói xong, Hà Chí xắn tay áo lên, đi về phía Tần long.

“Hà Chí, dừng tay! Nếu anh dám làm loạn, tôi sẽ báo cáo với đội trưởng!” Tô Diệu An giận dữ quát lớn.

Hà Chí khựng lại, quay đầu nhìn Tô Diệu An, bất lực nói: “Tôi nói này cô Tô, cô xử lý vụ án như vậy không hiệu quả. Nếu kẻ tình nghi nào cũng không chịu mở miệng thì làm sao phá án được?”

“Nhưng anh làm vậy là bức cung, tạo thành án oan!”

“Đối với loại cứng đầu này thì phải bức cung!” Hà Chí cười khẩy.

Cứng đầu?

Ánh mắt Tần Long trở nên lạnh lùng.

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Một người cảnh sát đầu trọc thò đầu vào, nói với Tô Diệu An bằng vẻ mặt u ám: “Cô Tô, cô ra ngoài đi!”

Tô Diệu An cau mày, lặng lẽ bước ra ngoài.

Lúc cô ấy vừa đi ra, một nam cảnh sát cao to khỏe mạnh khác tiến vào.

“A! Anh Văn đến rồi à!”

Hà Chí nhìn người vừa đến, hai mắt sáng lên, cười nói: “Tên nhãi, lần này có trò vui rồi!”

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

“Phó đội trưởng, đang bình thường tại sao lại đổi tôi ra ngoài?”, Tô Diệu An trở nên căng thẳng.

“Cô Tô, cô vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, kinh nghiệm còn ít nên còn nhiều chuyện chưa biết xử lý, sau này phải học hỏi các đồng chí khác, vụ án này không cần cô tham gia nữa, phòng giám sát đang thiếu nhân lực, cô qua đó giúp đỡ trước đi”, cảnh sát đầu trọc tên Lưu Đại Long nhìn cơ thể Tô Diệu An, nhưng vừa nghĩ đến anh trai của cô ấy, hắn khẽ run rẩy, lập tức nhìn đi chỗ khác.

Tô Diệu An cũng không quá ngây thơ, sao cô ấy có thể không hiểu tình hình trong cục chứ? Chuyện này chắc chắn không đơn giản là cưỡng ép, mà có thể dính líu đến lợi ích của rất nhiều người. Chỉ e Hà Chí dám đánh người cũng là do Lưu Đại Long ra lệnh, mục đích của hắn rất đơn giản.

Đó là khiến Tần Long chịu tội oan.

Tô Diệu An nắm chặt tay lại, nghiến răng, ánh mắt trở nên giận dữ.

Nhưng cô ấy không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Cô ấy rất tức giận.

Nhưng…

Có thể làm gì được đây?

Đây là sự thật!

“Đội trưởng!”

Lúc này, trước cửa đồn cảnh sát vang lên vài giọng nói.

Tô Diệu An sững người, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một cảnh sát cao to bước vào.

“Đại đội trưởng, sao anh lại đến đây? Không phải anh nghỉ phép rồi sao?”, sắc mặt Lưu Đại Long thay đổi, vô cùng kinh ngạc.

“Cô chủ nhà họ Diệp bị bắt cóc, xảy ra chuyện lớn như vậy tôi còn nghỉ được sao? Nếu truyền thông thêm mắm dặm muối thì cả tôi và cậu đều không có cơm ăn nữa đâu…”, Tô Thiên Diện nhanh chóng bước tới, lớn tiếng hỏi: “Thẩm vấn đến đâu rồi? A, Diệu An, em cũng ở đây à?”

Tô Diệu An nhìn người vừa tới, vội vàng hỏi: “Anh… Đội trưởng Tô! Bắt được nghi phạm rồi, Lý Văn và Hà Chí đang thẩm vấn, anh có muốn vào xem không?”

“Hà Chí? Lý Văn?”

Tô Thiên Diện nheo mắt, hai tên này là tay chân của Lưu Đại Long, phụ trách xử lý những phạm nhân cứng đầu, bị hai tên này thẩm vấn, không chết thì cũng bị lột da. Lần trước hai người họ thẩm vấn một người đàn ông trung niên, đánh tội phạm đến mức co giật, may là bệnh viện ở gần nên cấp cứu kịp thời, nếu không đã xảy ra án mạng.
Chương 6: Đánh cảnh sát

“Phó đội trưởng Lưu, chuyện gì vậy? Cậu chê chuyện này còn chưa đủ lớn sao?”, Tô Thiên Diện nheo mắt nhìn Lưu Đại Long.

Lưu Đại Long cười nói: “Tại tên đó cứng đầu quá, không chịu nhận tội!”

“Mọi chuyện phải xử lý theo quy định, không được làm loạn ở đồn cảnh sát! Cậu phải hiểu đây không phải nhà cậu!”

Tô Thiên Diện khịt mũi, đi về phía phòng thẩm vấn.

Mặt Lưu Đại Long lúc đỏ lúc trắng, không dám nói gì.

Trong phòng thẩm vấn.

Lý Văn ngồi trên bàn, cơ thể to lớn như núi, trừng mắt, trầm giọng nói: “Thằng nhãi, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nói! Có phải cậu sai mấy người Trần Võ, Hà Tiến đâm cô Diệp Viên Viên không?”

“Không phải!” Tần Long lắc đầu.

“Thật không biết điều!” Lý Văn nổi giận, tung nắm đấm.

Nhưng nắm đấm vừa đến đã bị một nắm đấm khác chặn lại.

Lý Văn choáng váng, cúi đầu nhìn, người vừa ra tay là Tần Long.

Lý Văn biết cú đấm này mạnh đến mức nào, nhưng hắn không tin dáng vẻ yếu đuối của Tần Long lại có thể chặn được cú đấm của một người đàn ông to lớn cao mét chín ba như hắn.

“A! Dám phản kháng à? Mẹ nó, cậu không biết đây là địa bàn của ai hả?” Hà Chí trừng mắt, xắn tay áo xông đến chỗ Tần Long.

“Tra khảo hắn cho tôi! Tôi phải đánh hắn đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra!” Lý Văn giận dữ gầm lên.

“Vâng thưa anh Văn!” Hà Chí cười, xông đến sau lưng Tần Long, kéo hai tay anh ra phía sau.

Nhưng dù hắn dùng sức đến đâu thì cánh tay của Tần Long vẫn như cột sắt, không hề nhúc nhích.

“Cậu chưa ăn cơm à?” Lý Văn mắng chửi.

“Không phải đâu anh Văn, tên nhãi này khỏe quá, tôi… tôi không kéo nổi…” Hà Chí vô cùng mất mặt.

“Mẹ nó, đồ vô dụng, cút ra!” Lý Văn đẩy Hà Chí ra, lấy còng số tám định còng tay Tần Long.

Nhưng đúng lúc này, Tần Long đưa tay lên, tát mạnh vào mặt hai người họ như tia sét.

Bộp bộp!

Hai người họ quay vòng rồi ngã xuống đất, hoa mắt chóng mặt.

“Cậu… cậu dám đánh cảnh sát hả?” Lý Văn đứng dậy, sờ bên má nóng rát, nhảy dựng lên như sấm sét.

“Anh cũng đáng làm cảnh sát sao? Đừng sỉ nhục nghề nghiệp thiêng liêng này!” Tần Long bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Lý Văn khẽ run rẩy, cảm giác như rơi vào hầm băng.

Tên nhãi này sao vậy? Lý Văn lẩm bẩm.

“Giỏi lắm! Cậu ăn gan hùm mật gấu rồi à? Bây giờ cậu không chỉ bị nghi ngờ bắt cóc, mà còn tấn công cảnh sát! Tôi nhất định sẽ bắt cậu vào tù!” Hà Chí quát lớn.

Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên.

Cửa phòng mở ra.

Tô Thiên Diện hùng hổ bước vào, lạnh lùng nói:

“Hà Chí, Lý Văn, có kết quả thẩm vấn chưa?”

Lúc nhìn thấy tình hình bên trong, anh ta vô cùng choáng váng.

“Đội trưởng Tô! Tên khốn nạn này dám tấn công cảnh sát!”

Lý Văn và Hà Chí nội vàng bò dậy, nhảy dựng lên.

“Đánh cảnh sát ư?”

Tô Thiên Diện nhíu mày, nhìn người ngồi trước đèn.

Ngay lập tức.

Tô Thiên Diện như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.

Như thể nhìn thấy cảnh tượng gì đó bất ngờ.

“Ra ngoài đi, giao người này cho tôi!”

Một lúc sau, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói.

“Đội trưởng Tô, tên này…”

“Cút!”

Tô Thiên Diện giận dữ quát lớn.

Hai người họ giật mình, đầu óc trở nên mơ hồ.

“Lẽ nào… đội trưởng Tô định đích thân xử lý người này sao?”

Hai người họ nhìn nhau, đọc suy nghĩ của đối phương.

“Thằng nhãi, mày xong đời rồi!”

Lý Văn trừng mắt nhìn Tần Long, chế nhạo rồi rời đi.

Tô Thiên Diện đóng cửa lại, nhìn camera.

Anh ta hít thật sâu để bình tĩnh lại.

Không nhìn nhầm!

Là anh ấy!

Đúng là anh ấy!

Tô Thiên Diện vô cùng kích động, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Anh ta bước lên ba bước, cung kính chào chàng thanh niên ngồi trước đèn.

“Chào sĩ quan huấn luyện!”
Chương 7: Con dê thế tội

Tô Thiên Diện cảm thấy cực kỳ vui mừng, anh ta cứ tưởng mình bị ảo giác nhưng sau khi nhìn kỹ lại người này, Tô Thiên Diện biết mình không nhìn lầm.

Là anh ấy!

Người được gọi là cầm bút phán quan và sổ sinh tử.

Người đã cho anh ta mạng sống thứ hai.

Ánh mắt Tô Thiên Diện vô cùng nóng bỏng như thể muốn nuốt sống Tần Long.

Tần Long cười khổ, cảm thấy rất bất lực.

Không ngờ trốn đến nơi này rồi mà vẫn gặp được người quen.

“Là Thiên Diện à, không ngờ anh lại được điều đến thành phố Thịnh Hoa, đã lâu không gặp, chân của anh đã đỡ hơn chưa?”, Tần Long nói.

“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện đã quan tâm, chân tôi đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn linh hoạt hơn trước khi gãy nữa”,vành mắt Tô Thiên Diện hơi đỏ, cố gắng đè nén cảm xúc vui mừng nói: “Sĩ quan huấn luyện, nếu không có anh, có lẽ cả đời này tôi phải ngồi mãi trên xe lăn, mạng sống của tôi là do anh ban cho, còn có mấy người Cẩu Tử, A Cường… khoảng hơn chục anh em đều là được anh ban cho mạng sống thứ hai…”

Một người đàn ông đầy nhiệt huyết, một quân nhân đầy ý chí kiên cường, nguyện vọng lớn nhất là bảo vệ nước nhà, chinh chiến khắp nơi vì nhân dân, vì đất nước.

Ước mơ từ nhỏ của Tô Thiên Diện là làm lính, vì thế mà anh ta đã nhập ngũ từ năm mười sáu tuổi, với nhiệt huyết và cố gắng của mình, anh ta rất nhanh được gia nhập hàng ngũ của lực lượng tác chiến đặc chủng.

Mà sĩ quan huấn luyện của đội tác chiến đặc chủng chính là Tần Long.

Tần Long chỉ ở lại đội này một tuần.

Chỉ một tuần mà đã khiến những người xuất sắc nhất được chọn ra từ trong các quân khu tâm phục khẩu phục.

Sau đó trong một lần lính đánh thuê nước ngoài xâm lược, Tô Thiên Diện vô tình giẫm phải mìn, hai chân bị nổ tung, gốc phần đùi trên bị đứt lìa, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đều hết cách không thể cứu chữa được nên Tô Thiên Diện bị kết án “tử hình”.

Nửa đời còn lại của anh ta chỉ đành trải qua trên xe lăn.

Những ngày tháng đó là những ngày đau đớn, u tối nhất trong cuộc đời Tô Thiên Diện. Những lúc bị kẻ địch bao vây không còn đường để chạy, anh ta chưa từng nghĩ đến tự sát nhưng sau khi ngồi xe lăn, suy nghĩ này cứ luôn hiện hữu trong đầu anh ta.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta tuyệt vọng nhất, Tần Long xuất hiện.

“Chân của tôi là do sĩ quan huấn luyện ban cho, mạng sống của tôi cũng thế”.

Tô Thiên Diện đã thề rằng cả đời này dù có bị tan xương nát thịt cũng phải báo đáp vị sĩ quan huấn luyện này.

“Dù tôi phải cố gắng hết sức mình cũng sẽ cứu những người bị thương vì quốc gia”.

Tần Long nghiêm túc nói.

Đây là nguyên tắc của anh.

Người có thể mời được anh ra tay giúp không nhiều nhưng chỉ cần là nguyên nhân này, anh chắc chắn sẽ ra tay giúp.

“Sĩ quan huấn luyện, sao anh lại ở đây?”, Tô Thiên Diện liên tục hít sâu bình ổn lại cảm xúc, dè dặt hỏi: “Có phải bên trên lại giao nhiệm vụ gì không?”

Từ sau khi sĩ quan huấn luyện rời khỏi đội tác chiến đặc chủng thì không còn tin tức gì nữa, chỉ biết anh bị điều đến một tổ chức tác chiến hàng đầu nhưng cũng rất bí ẩn.

“Bên trên không có lệnh làm nhiệm vụ gì cả mà là tôi xuất ngũ rồi”, Tần Long nói.

“Gì cơ?”, Tô Thiên Diện sửng sốt.

Tần Long mới bao nhiêu tuổi chứ?

Hơn nữa với năng lực của anh, sao có thể xuất ngũ sớm thế?

Thấy Tần Long không muốn nói nhiều, Tô Thiên Diện cũng không hỏi cụ thể.

“Thời gian này tôi sẽ ở lại thành phố Thịnh Hoa, Thiên Diện, anh đừng tiết lộ tung tích của tôi, để tôi yên tĩnh ở đây một năm, nếu có việc gì, một năm sau hẵng nói”.

Giọng Tần Long bỗng trở nên khàn đặc, đôi mắt trong vắt sâu thẳm, lóe lên vẻ lạnh lùng.

“Vâng!”, Tô Thiên Diện hiểu ý, sau đó thẳng lưng làm tư thế chào của quân đội.

Ngoài phòng thẩm vấn.

“Sếp, sao đội trưởng Tô lại đến? Có anh ta can thiệp thì chuyện này khó giải quyết rồi đấy”.

Lý Văn kéo Lưu Đại Long sang một bên, liếc nhìn cảnh sát xinh đẹp Tô Diệu An, hạ giọng nói.

“Cũng không phải cậu không biết cô Tô thích quản chuyện bao đồng”, Lưu Đại Long sầm mặt, cảm thấy không vui.

Thật ra Lý Văn và Lưu Đạo Long đã biết danh tính của hai mươi mấy người đàn ông cao to đó, họ đều là thành viên của bang Kim Long, ông lớn Vương Kim Long chiếm cứ Thịnh Hoa nhiều năm, có các mối quan hệ rất phức tạp, động vào người của ông ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Những người này vô duyên vô cớ muốn bắt cóc Diệp Viên Viên, tám mươi phần trăm là bị Vương Kim Long chỉ đạo, có Vương Kim Long ở đây, bắt những tên côn đồ này chắc chắn cũng không có tác dụng.

Nhưng bên này không dễ đối phó, Diệp Hổ dễ chọc vào thế sao?

Lưu Đại Long bị đưa vào thế khó, thế là định đẩy mọi trách nhiệm lên Tần Long khiến anh trở thành con dê thế tội gánh chịu hậu quả cho mình.

Cứ nghĩ có thể qua được cửa ải này nhưng không ngờ lại bị Tô Thiên Diện – người đã nghỉ phép làm rối hết cả lên.
Chương 8: Nói chuyện riêng

“Sếp, nếu đội trưởng Tô thả tên đó ra thì chúng ta nên xử lý vụ án này thế nào?”, Hà Chí ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Giải quyết thế nào? Sao mà tôi biết được? Anh ta nhúng tay vào rồi thì không liên quan gì đến tôi”, Lưu Đại Long lạnh lùng nói: “Nghỉ phép không lo nghỉ cho thỏa thuê đi, sao cứ nhất quyết phải chạy đến làm rối tung mọi việc, đợi anh ta ra ngoài, tôi sẽ ném mớ hỗn độn này cho anh ta khiến anh ta thoải mái một chút”.

Hai người nhìn nhau cười.

Rầm!

Cửa bị đạp ra.

“Qua điều tra, anh Tần Long không liên can gì đến vụ án, thật ra anh ấy cũng là người bị hại nên không liên quan đến vụ án”.

Tô Thiên Diện nghiêm túc nói.

“Đội trưởng Tô nói hắn không liên quan đến vụ án này thì không liên quan, nhưng cũng phiền đội trưởng Tô thẩm vấn kẻ có liên quan đến việc đả thương người khác bằng vũ khí, anh thả người này đi thì manh mối sẽ bị đứt, rất khó để chúng tôi tiến hành tình tiết vụ án sau đó”, Lưu Đại Long nhún vai nói.

Tô Thiên Diện nhíu mày, sao có thể không nghe ra được ẩn ý trong câu nói đó.

“Tôi biết rồi, vụ án sau đó cứ giao cho tôi là được, cậu chỉ cần phối hợp với tôi thôi”.

“Ha ha, đương nhiên rồi! Đội trưởng Tô có gì dặn dò cứ nói”, Lưu Đại Long khẽ cười, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Đây là củ khoai nóng bỏng tay, bây giờ có người muốn giành lấy, sao hắn có thể không vui cho được?

“Dẫn tôi đi gặp người tình nghi”.

“Được, mời đội trưởng Tô đi bên này”, Lý Văn và Hà Chí vội vàng đi trước dẫn đường, trong mắt mấy người này hiện lên vẻ chế giễu, bộ dạng muốn xem kịch hay.

Tần Long nhìn Tô Thiên Diện, im lặng một hồi rồi nói: “Tôi cũng muốn gặp những kẻ dùng vũ khí ẩu đả nhau, không biết bên cảnh sát có phê duyệt không nhỉ?”

“Phê duyệt cái gì? Cậu có thể về rồi, cục cảnh sát không phải là nhà cậu, đi mau đi”, Lưu Đại Long nhíu mày nói.

“Anh Tần Long có cung cấp manh mối gì sao?”, Tô Thiên Diện mặc kệ Lưu Đại Long vội hỏi.

“Dù sao lúc đó tôi cũng ở hiện trường, biết được một chút”.

“Vậy thì tốt quá, anh Tần sang đây với chúng tôi xem thử đi”, mắt Tô Thiên Diện sáng lên.

Lưu Đại Long tỏ vẻ rất tức giận nhưng chỉ đành kiềm chế cơn giận.

Trong một căn phòng ở nơi khác, hai mươi mấy người đàn ông cao to đều tụ tập lại một chỗ, cùng nhau chém gió khoác lác.

Thấy có người đến, ai nấy cũng ngước cổ lên huýt sáo.

“Ôi này? Lại đến rồi à?”

“Không biết lần này lại muốn hỏi ai”.

“Mặc kệ hắn đi, dù sao tôi cũng chẳng biết gì cả”.

“Đồng chí ơi, tôi bị oan mà”.

Tiếng la hét vang lên, kèm theo đó là tiếng cười hô hố.

Vẻ mặt Tô Thiên Diện vẫn rất lạnh lùng, đi ngang qua còn trợn mắt nhìn đám người này.

Ánh mắt của anh ta cực kỳ có tính uy hiếp, có người cảm thấy sợ hãi rụt đầu lại, không dám phát ra tiếng, nhưng tên mập đầu hói lại không sợ hãi, còn trừng mắt nhìn lại.

“Dẫn hết mấy tên này ra đây, tôi muốn thẩm vấn”.

Tô Thiên Diện chỉ vào đám người đó, trầm giọng nói.

“Đội trưởng Tô, không có tác dụng gì đâu, mấy người này rất khốn nạn, dù hỏi thế nào chúng cũng không đáp”, Hà Chí ở bên cạnh nhắc nhở.

Tô Thiên Diện nhíu mày.

“Đội trưởng Tô, tôi đã nói rồi chuyện này không dễ giải quyết như vậy, nếu thả hắn đi, chúng ta sẽ không có manh mối, mấy tên này chỉ là lũ khốn, sao có thể mong moi được chuyện gì từ chúng chứ?”, Lý Văn liên tục lắc đầu bất lực nói.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt hắn vẫn có ý giễu cợt.

“Đồng chí ơi, còn muốn thẩm vấn nữa không?”

Thấy Tô Thiên Diện không nói gì, mấy tên cao to đó gọi.

Vẻ mặt Tô Thiên Diện trở nên nghiêm túc, lạnh lùng.

Lưu Đại Long nhếch môi cười, chế giễu nhìn Tô Thiên Diện.

Căn bản không thể đối phó với đám côn đồ này, chúng càng bị đánh thì bang Kim Long càng cho bọn hắn nhiều trợ cấp hơn, có bang Kim Long chống lưng, chỉ cần không chết, bọn chúng không sợ bất cứ điều gì.

“Đám khốn nạn bọn mày!”

Tô Diệu An tức giận đạp mạnh vào trên cửa.

Thấy thế Tô Thiên Diện vội kéo Tô Diệu An lại, anh ta biết nếu cứ tiếp tục như thế, em gái mình sẽ mất khống chế.

Mọi việc sẽ càng tệ hơn.

Đám người Lưu Đại Long, Lý Văn đứng bên cạnh xem kịch hay.

Tô Thiên Diện nhíu mày suy nghĩ cách đối phó.

Ngay lúc này, Tần Long thấp giọng nói với Tô Thiên Diện.

“Bảo họ ra ngoài trước, tôi sẽ nói chuyện riêng với đám người này”.
Chương 9: Sống không được, chết cũng chẳng xong

Tô Thiên Diện sững sờ, dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gật đầu, phất tay nói: “Tất cả mọi người ra ngoài!”

Lưu Đại Long ngơ ngác: “Đội trưởng Tô, chuyện này…”

“Ra ngoài, đây là mệnh lệnh!”, Tô Thiên Diện cương quyết nói.

Mọi người mơ màng ra ngoài.

Tô Diệu An quay đầu lại nhìn, thấy Tô Thiên Diện đưa chìa khóa cho Tần Long, sau đó đóng cửa lại.

Tô Diệu An ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Đừng hỏi những gì không nên hỏi”.

Tô Thiên Diện hạ giọng nói.

Tô Diệu An sững sờ.

Tuy cô ấy mới vào nghề, nhưng cô ấy rất khâm phục anh trai mình. Anh luôn làm việc nghiêm túc, chưa làm sai bao giờ.

Nhưng hôm nay làm sao vậy?

Lúc này, bên trong vang lên vài âm thanh kỳ lạ.

Tô Diệu An nhanh chóng tiến lên nghe ngóng.

Đám người Lưu Đại Long cũng thấy tò mò.

Nhưng âm thanh không kéo dài bao lâu thì cánh cửa mở ra.

Tô Diệu An sững sờ.

Tần Long nhoẻn miệng cười nói: “Chúc mừng đội trưởng Tô, chúc mừng anh đã phá được án”.

“Phá được án?”

“Đúng vậy, các nghi phạm Lý Đại Lực, Hồng Cường, Trương Đại Tiêu, Vạn Hải đã thừa nhận tham gia vào vụ bắt cóc cô chủ nhà họ Diệp, không chỉ vậy, bọn chúng còn bị buộc tội cướp tài sản, đánh nhau, quấy rối… Đội trưởng Tô, anh có thể bắt giữ theo pháp luật”.

Tần Long cười nói.

“Cậu đang nói cái quái gì thế? Cậu điên à?”

“Đội trưởng Tô, tên này điên rồi, tôi thấy phải dạy cho hắn một bài học!”

Lý Văn và Hà Chí mắng chửi, Lưu Đại Long cười khẩy,

“Cấp dưới của anh đều là người như vậy sao?”, Tần Long liếc nhìn hai người họ.

“Lập tức xin lỗi anh Tần đi!” Tô Thiên Diện lạnh lùng nói.

“Đội trưởng Tô…”

“Nhanh lên!” vẻ mặt của Tô Thiên Diện trở nên dữ tợn, như muốn ăn thịt người.

Hai người họ vô cùng sợ hãi vì chưa từng thấy bộ dạng này của Tô Thiên Diện bao giờ.

“Tôi xin lỗi!” hai người nghiến răng nói.

Tần Long không thèm nhìn hai người họ, khoát tay nói: “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, việc còn lại giao lại cho mọi người đấy”.

Nói xong, Tần Long rời đi luôn.

“Anh Tần, tôi tiễn anh!”

Tô Thiên Diện vội vàng đi theo.

“Công việc quan trọng hơn, mau đi xử lý đi”.

Tần Long từ chối.

Tô Thiên Diện cũng không cố nữa, dẫn người đi vào trong.

Vừa bước vào, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.

“Đồng chí mau bắt tôi đi, tôi có tội! Tôi không phải con người!”

“Đồng chí, tôi quấy rối phụ nữ, không bằng cầm thú, tôi là súc sinh, mau bắt tôi đi!”

“Tất cả đều là do tôi làm, loại người như tôi sống là gánh nặng cho xã hội, tôi có tội!”

Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Tô Thiên Diện, Tô Diệu An, Lưu Đại Long trợn mắt há mồm đứng nhìn.

Hai mấy tên cao to quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng này…

“Chuyện gì vậy?”, Lưu Đại Long hỏi.

“Các người… điên rồi sao?”

Lý Văn, Hà Chí cũng chết lặng.

Sống không được, chết cũng chẳng xong!

“Đây là thủ đoạn của sĩ quan huấn luyện!”

Tô Thiên Diện hít một hơi thật sâu, nghĩ về những lời đồn về vị sĩ quan huấn luyện này, máu trong cơ thể lập tức sôi sục.

Hoàng tuyền, quân vương!



Trường trung học số một Thịnh Hoa là ngôi trường trung học lớn nhất ở Thịnh Hoa, cũng là trường trung học có tỉ lệ nhập học cao nhất. Là trường trung học nổi tiếng nhất nên tiêu chuẩn tuyển sinh của trường cực kỳ khắt khe, học sinh có thể vào trường này đều là những học sinh giỏi hàng đầu, hoặc là con cái nhà giàu có.

Lớp 12-9.

Diệp Viên Viên vừa khỏi bệnh, lảo đảo về chỗ ngồi, bàn tay nhỏ trắng bệch chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ, dần chìm vào trầm tư.

Học sinh nam trong lớp thường xuyên liếc nhìn cô, vô cùng si mê.

“Viên Viên”.

Một điệu cười xấu xa nhẹ nhàng vang lên, sau đó có một luồng khí thổi vào tai cô.

“A?” Diệp Viên Viên khẽ run rẩy, quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt trái xoan thanh tú.

“Khả Hân, là chị à…” Diệp Viên Viên vỗ ngực, thở phào: “Chị làm em giật cả mình”.

“Hì hì, chị thấy em đang không tập trung, sao thế, đang nghĩ tới anh chàng nào à?”, Tư Khả Hân tiến lại gần, thơm nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của Diệp Viên Viên.

“Đi đi đi, chị mới nghĩ đến đàn ông đấy!” Diệp Viên Viên hừ một tiếng, thở dài nói: “Em đang lo cho… vị bác sĩ Đông y lần trước cứu chúng ta”.
Chương 10: Nợ tiền chưa trả

“Ồ? Ý em là tên bán hàng bên lề đường sao?”, Tư Khả Hân ngồi xuống ghế bên cạnh, cười nói: “Tên bác sĩ Đông y đó nhìn khá đẹp trai, lại có y thuật tốt. Em không biết đâu, lúc em được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ đều nói em không còn cơ hội sống nữa, nhưng sau đó chủ nhiệm Trương của bệnh viện Nhân dân đã kiểm tra lại cho em và nói rằng vết thương ở bụng em đã được một luồng khí bịt kín”.

“Khí?”

“Đúng vậy, chủ nhiệm Trương từng học Đông y, ông ấy nói thứ cầm máu cho em là khí trong Đông y, nhưng hỏi thêm vài lần, ông ấy cũng không biết tại sao. Chị đoán là do tên bác sĩ Đông y kia làm”, Tư Khả Hân nghiêm túc nói.

“Sao có thể thần kỳ như vậy chứ, chị nghĩ đang đóng phim à?” Diệp Viên Viên liếc nhìn, lo lắng nói: “Cũng không biết vị bác sĩ Đông y đó bây giờ thế nào rồi. Lúc bố em đi bảo lãnh, em từng cầu xin ông ấy, nhưng ông ấy không đồng ý, còn nói cảnh sát điều tra ra vị bác sĩ Đông y đó cùng một giuộc với đám người kia… Khả Hân… lát nữa tan học chúng ta đi hỏi xem thế nào nhé! Dù sao anh ấy cũng từng cứu mạng chúng ta”.

Tư Khả Hân nghe vậy liền gật đầu: “Ừm, lát tan học rồi đi, mong là cậu ta không sao”.

Chuông vào lớp reo.

Một cô gái duyên dáng bước vào.

Cô gái khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, đôi lông mày xinh đẹp hình lưỡi liềm hơi nhíu lại, đôi mắt mê người, sống mũi cao thẳng, hai má ửng đỏ, môi anh đào, có má lúm đồng tiền, kèm làn da trắng như tuyết, trông vô cùng xinh đẹp, kèm thêm khí chất thư sinh, càng làm tăng vẻ đẹp tri thức, tao nhã.

Cô gái vừa bước vào, cả lớp lập tức im lặng, đám học sinh nam không còn nhìn chăm chú hai hoa khôi Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân, mà bắt đầu quay ra ngắm nhìn người đẹp đứng trên bục giảng.

Tiêu Tịnh Vũ là giáo viên xinh đẹp vừa được điều đến trường trung học số một Thịnh Hoa, nghe nói cô ấy vừa đến đã gây chấn động toàn trường, ngoại hình của cô ấy còn đẹp hơn cả minh tinh, cộng thêm khí chất tao nhã đã khiến cô ấy nhận được rất nhiều thư tình không tên của học sinh vào ngày hôm sau, thậm chí vài giáo viên nam đã kết hôn cũng âm thầm hành động.

Nhưng Tiêu Tịnh Vũ không hề bị rung động, cô ấy thành thục vứt tất cả thư tình vào thùng rác.

“Cô Tiêu thật xinh đẹp!”

“Đúng vậy, nghe nói cô ấy chưa kết hôn”.

Tiếng thầm thì vang lên.

Tiêu Tịnh Vũ khẽ nhíu mày, ho vài tiếng, cô giáo lại im lặng.

“Các em học sinh, cô tới thông báo một chuyện, từ hôm nay trở đi, lớp 12-9 chúng ta sẽ có thêm học sinh mới, mọi người hãy hoan nghênh bạn mới bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào!”

Nói xong trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay.

Một bóng người cao gầy bước vào.

Nước da người đến trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, lông mày sắc sảo, đẹp trai thanh tú.

Diệp Viên Viên ngồi đằng trước thấy vậy, đồng tử lập tức giãn ra.

Là cậu ấy sao?”

Tư Khả Hân cũng kinh ngạc.

“Em giới thiệu bản thân đi”, cô giáo Tiêu cười nói.

“Chào mọi người, tôi tên Tần Long, xin mọi người giúp đỡ”.

Tần Long mỉm cười, không nói gì nữa.

“Giới thiệu vậy thôi à?”, Tiêu Tịnh Vũ hơi bất ngờ: “Không giới thiệu sở thích hay sở trường gì à?”

“Cô giáo, đây là xem mắt sao?”, Tần Long hỏi ngược lại.

Tiêu Tịnh Vũ ngại ngùng ho khan một tiếng: “Được rồi,Tần Long, em ngồi chỗ cuối cùng ở tổ 4 đi, tuần sau sinh hoạt lớp sẽ đổi chỗ ngồi sau”.

Tần Long gật đầu, yên lặng về chỗ ngồi.

“Hy vọng các em sẽ hòa thuận với bạn mới”, Tiêu Tịnh Vũ nói xong thì đi ra khỏi lớp, giáo viên dạy toán đeo kính mới chậm rãi bước vào.

Lúc này, cả phòng học trở nên xôn xao.

“Ôi, học sinh chuyển trường à? Lạnh lùng quá!”

“Nhưng là một anh chàng đẹp trai, mình thích!”

Đám học sinh xôn xao nhìn chằm chằm vào hàng cuối của tổ 4, cho đến khi giáo viên bước lên bục giảng, đập bàn mấy cái, cả lớp mới im lặng.

Mặc dù đang trong giờ học, nhưng Tần Long vẫn cảm thấy có mấy cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Anh mặc kệ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

“Trường trung học số một Thịnh Hoa… tôi đến rồi, tôi sẽ thực hiện thỏa thuận của chúng ta…”

Ánh mắt Tần Long hiện lên vẻ kiên định.

Một tiết học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông hết giờ vang lên.

Thầy giáo dạy toán vừa bước ra khỏi lớp, Diệp Viên Viên ở bàn đầu lập tức đứng lên, đi về phía Tần Long.

Vô số cặp mắt trong mắt nhìn cô.

“Tần Long, chào cậu!” Diệp Viên Viên mỉm cười.

“Là cậu ư?”

Tần Long nhận ra người này, lập tức nổi giận: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, các cậu còn nợ tôi tiền chưa trả đấy! Mau trả tiền đi!”

“...”

Diệp Viên Viên sững sờ, không nói nên lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom