Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 130
Sở Lương Thương cười nói: “Tôi biết, cho nên tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, bây giờ cậu chỉ cần kiểm kê lại tài sản rồi ký tên vào đây, nhà hàng hương vị Giang Hồ sẽ là của cậu”.
Lục Thần mỉm cười trực tiếp kí tên vào giấy bàn giao.
Sở Lương Thương sửng sốt: “Cậu… cậu không kiểm tra lại tài sản mà đã ký à?”
Lục Thần cười nói: “Ông là bạn của chủ tịch An, tôi tin tưởng ông 100%!”
Sở Lương Thương mỉm cười, nói đến thế này rồi, ông ta còn có thể nói gì nữa.
“Ông chủ Lục, vậy tôi dẫn cậu đến gặp gỡ nhân viên nhà hàng trước nhé!”
“Không cần đâu, tạm thời tôi vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận, cũng hy vọng ông chủ Sở có thể giữ bí mật cho tôi!”, Lục Thần nói.
Không phải là anh làm cao, không muốn gặp gỡ nhân viên mà là anh lo rằng một khi tin tức anh trở thành ông chủ của nhà hàng Giang Hồ truyền ra thì nhà họ Lục chắc chắn sẽ đến báo thù, đến lúc đó nhà hàng bị đập phá là chuyện nhỏ, liên lụy đến những nhân viên này mới là chuyện lớn.
“Ừm!”, Sở Lương Thương gật gật đầu: “Ông chủ Lục yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối”.
Sau đó, Lục Thần và Sở Lương Thương đi thăm quan nhà hàng một lượt, dùng bữa xong anh liền rời đi trở về khách sạn.
Lúc này, điện thoại của Lục Thần đột nhiên vang lên, là Tiêu Nam gọi tới.
“A lô! Tiêu Nam!”
“Lục Thần, tôi đã liên lạc với các bạn học cũ, tối nay chúng ta tụ tập nhé, địa chỉ ở nhà hàng hương vị Giang Hồ!”
Nhà hàng hương vị Giang Hồ?
Lục Thần bật cười, anh cười rất vui vẻ, không ngờ buổi họp lớp lại ở chính nhà hàng của anh.
“Được rồi! Tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Ừm! Vậy tối nay tôi sẽ qua đón cậu”.
“Ừm!”
Sau đó, anh liền cúp máy.
Bây giờ mới 12 giờ, Lục Thần cũng không có việc gì làm, vì vậy anh định ra ngoài đi dạo một vòng.
Kể từ khi trở lại Minh Thanh, anh chưa từng ra ngoài đi dạo một cách tử tế.
Mặc dù, đây là thành phố mà anh sinh ra và lớn lên, nhưng anh đã rời đi được 4 năm, thành phố đã trải qua những thay đổi lớn.
Lục Thần dạo bước dọc theo đại lộ nhà họ Lục, trong lòng chỉ nghĩ cách đối mặt với những thử thách tiếp theo.
Bởi vì anh đã khiến Lục Vân Tường tàn phế, khiến Âu Dương Tịnh bị thương, do vậy những thử thách tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn.
Anh không sợ, nhưng anh lo lắng cho sự an nguy của đám người Lâm Như, Tôn Hoành, Hậu Dũng.
Trong phòng khách nhà họ Lục, Lục Bách Minh ngồi co quắp trên ghế sô pha.
Ông ta nhìn vào Lục Vân Tường đã tàn phế và Âu Dương Tịnh bị thương nặng. Lúc này, các bác sĩ giỏi nhất Minh Thanh đều tập trung ở đây để điều trị cho hai người bọn họ.
Mặc dù Lục Vân Tường bị phế, nhưng căn cơ của nhà họ Lục vẫn còn đó, ông ta không lo lắng.
Điều ông ta lo là Âu Dương Tịnh bị thương, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ông ta phải ăn nói với nhà họ Âu Dương thế nào đây?
Sở Lương Thương cười nói: “Tôi biết, cho nên tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, bây giờ cậu chỉ cần kiểm kê lại tài sản rồi ký tên vào đây, nhà hàng hương vị Giang Hồ sẽ là của cậu”.
Lục Thần mỉm cười trực tiếp kí tên vào giấy bàn giao.
Sở Lương Thương sửng sốt: “Cậu… cậu không kiểm tra lại tài sản mà đã ký à?”
Lục Thần cười nói: “Ông là bạn của chủ tịch An, tôi tin tưởng ông 100%!”
Sở Lương Thương mỉm cười, nói đến thế này rồi, ông ta còn có thể nói gì nữa.
“Ông chủ Lục, vậy tôi dẫn cậu đến gặp gỡ nhân viên nhà hàng trước nhé!”
“Không cần đâu, tạm thời tôi vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận, cũng hy vọng ông chủ Sở có thể giữ bí mật cho tôi!”, Lục Thần nói.
Không phải là anh làm cao, không muốn gặp gỡ nhân viên mà là anh lo rằng một khi tin tức anh trở thành ông chủ của nhà hàng Giang Hồ truyền ra thì nhà họ Lục chắc chắn sẽ đến báo thù, đến lúc đó nhà hàng bị đập phá là chuyện nhỏ, liên lụy đến những nhân viên này mới là chuyện lớn.
“Ừm!”, Sở Lương Thương gật gật đầu: “Ông chủ Lục yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối”.
Sau đó, Lục Thần và Sở Lương Thương đi thăm quan nhà hàng một lượt, dùng bữa xong anh liền rời đi trở về khách sạn.
Lúc này, điện thoại của Lục Thần đột nhiên vang lên, là Tiêu Nam gọi tới.
“A lô! Tiêu Nam!”
“Lục Thần, tôi đã liên lạc với các bạn học cũ, tối nay chúng ta tụ tập nhé, địa chỉ ở nhà hàng hương vị Giang Hồ!”
Nhà hàng hương vị Giang Hồ?
Lục Thần bật cười, anh cười rất vui vẻ, không ngờ buổi họp lớp lại ở chính nhà hàng của anh.
“Được rồi! Tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Ừm! Vậy tối nay tôi sẽ qua đón cậu”.
“Ừm!”
Sau đó, anh liền cúp máy.
Bây giờ mới 12 giờ, Lục Thần cũng không có việc gì làm, vì vậy anh định ra ngoài đi dạo một vòng.
Kể từ khi trở lại Minh Thanh, anh chưa từng ra ngoài đi dạo một cách tử tế.
Mặc dù, đây là thành phố mà anh sinh ra và lớn lên, nhưng anh đã rời đi được 4 năm, thành phố đã trải qua những thay đổi lớn.
Lục Thần dạo bước dọc theo đại lộ nhà họ Lục, trong lòng chỉ nghĩ cách đối mặt với những thử thách tiếp theo.
Bởi vì anh đã khiến Lục Vân Tường tàn phế, khiến Âu Dương Tịnh bị thương, do vậy những thử thách tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn.
Anh không sợ, nhưng anh lo lắng cho sự an nguy của đám người Lâm Như, Tôn Hoành, Hậu Dũng.
Trong phòng khách nhà họ Lục, Lục Bách Minh ngồi co quắp trên ghế sô pha.
Ông ta nhìn vào Lục Vân Tường đã tàn phế và Âu Dương Tịnh bị thương nặng. Lúc này, các bác sĩ giỏi nhất Minh Thanh đều tập trung ở đây để điều trị cho hai người bọn họ.
Mặc dù Lục Vân Tường bị phế, nhưng căn cơ của nhà họ Lục vẫn còn đó, ông ta không lo lắng.
Điều ông ta lo là Âu Dương Tịnh bị thương, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ông ta phải ăn nói với nhà họ Âu Dương thế nào đây?
Bình luận facebook