Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Chương 132
“Nào, mọi người đến đủ cả rồi, chỉ chờ 2 người”.
3 người đi vào phòng bao.
“Wa, Tiêu Nam! Mấy năm không gặp, ngày càng đẹp trai rồi!”
Một người tên Sở Y Y bước tới, quan sát Tiêu Nam, phớt lờ Lục Thần.
Bởi vì cô ta nhận ra bộ quần áo Tiêu Nam đang mặc là hàng hiệu.
Còn quần áo Lục Thần cô ta chưa trông thấy kiểu dáng này bao giờ.
“Vậy à?”
Tiêu Nam vừa nói vừa làm tay chữ V dưới cằm.
“Đây…là bạn gái cậu à!”
Sở Y Y ngưỡng mộ nhìn sang Mã Oánh.
Mã Oánh thật sự vô cùng xinh đẹp, khiến cô ta có chút tự thấy không bằng.
“Đây là Mã Oánh, vị hôn phu của tôi”.
Tiêu Nam cười tươi giới thiệu.
“Xin chào!”
Sở Y Y giơ tay ra.
Mã Oánh không muốn làm mất mặt Tiêu Nam, đành bất đắc dĩ bắt tay, sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Nam tiếp tục: “Cậu xem ai đây? Lục đại mỹ nam của chúng ta!”
Sở Y Y khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi.
Mọi người cùng vào trong phòng.
Các bạn học ngày xưa đều đã ở trong.
Thấy bọn họ đi vào, ai nấy đều đứng dậy chào hỏi Tiêu Nam.
Bởi vì mọi người đều nghe tin rằng Tiêu Nam đã “trèo” vào được hào môn, tập đoàn Thiên Dương nhà họ Mã.
Và không một ai để ý tới Lục Thần.
Mặc dù anh cũng là con nhà quyền thế, nhưng chuyện của bố anh thì cả thành phố Minh Thanh đều truyền tai nhau cả rồi.
Lục Thần cũng không quan tâm, anh đã sớm coi đây là việc bình thường.
Khó khăn thì chả ai nhìn, đến khi giàu có 9000 anh em.
Đây chính là chân lý bất biến của cuộc đời.
“Aiz! Mọi người đừng chỉ nói chuyện với mỗi tôi! Mọi người không nhìn thấy Lục Thần hả?”, Tiêu Nam vỗ vỗ vai anh.
Thế là mọi người bắt đầu chào hỏi Lục Thần.
Những bạn học nhiều năm không gặp lạnh nhạt với anh, nhưng ngược lại rất nhiệt tình với Mã Oánh, người này người kia nịnh hót, nói đến mức da gà Lục Thần nổi hết lên.
“Nào nào nào, đừng chỉ nói chuyện nữa, mau nếm thử đồ ăn đi! Thử xem đồ ăn Hương vị giang hồ của tôi thế nào?”, Lưu Khải lên tiếng.
“Của cậu?”, Tiêu Nam hỏi: “Không lẽ…”
Anh ta chưa dứt lời, Sở Y Y đã nói tiếp: “Cậu chưa biết nhỉ! Lưu Khải chính là giám đốc nhà hàng Hương vị giang hồ đó!
“Wa!”
“Lưu Khải, không ngờ tên tiểu tử nhà cậu làm ăn tốt thế này!”
“Làm giám đốc là coi như phát tài rồi, thế mà không quan tâm bạn học cũ một xíu!”
“Nào, mọi người đến đủ cả rồi, chỉ chờ 2 người”.
3 người đi vào phòng bao.
“Wa, Tiêu Nam! Mấy năm không gặp, ngày càng đẹp trai rồi!”
Một người tên Sở Y Y bước tới, quan sát Tiêu Nam, phớt lờ Lục Thần.
Bởi vì cô ta nhận ra bộ quần áo Tiêu Nam đang mặc là hàng hiệu.
Còn quần áo Lục Thần cô ta chưa trông thấy kiểu dáng này bao giờ.
“Vậy à?”
Tiêu Nam vừa nói vừa làm tay chữ V dưới cằm.
“Đây…là bạn gái cậu à!”
Sở Y Y ngưỡng mộ nhìn sang Mã Oánh.
Mã Oánh thật sự vô cùng xinh đẹp, khiến cô ta có chút tự thấy không bằng.
“Đây là Mã Oánh, vị hôn phu của tôi”.
Tiêu Nam cười tươi giới thiệu.
“Xin chào!”
Sở Y Y giơ tay ra.
Mã Oánh không muốn làm mất mặt Tiêu Nam, đành bất đắc dĩ bắt tay, sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Nam tiếp tục: “Cậu xem ai đây? Lục đại mỹ nam của chúng ta!”
Sở Y Y khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi.
Mọi người cùng vào trong phòng.
Các bạn học ngày xưa đều đã ở trong.
Thấy bọn họ đi vào, ai nấy đều đứng dậy chào hỏi Tiêu Nam.
Bởi vì mọi người đều nghe tin rằng Tiêu Nam đã “trèo” vào được hào môn, tập đoàn Thiên Dương nhà họ Mã.
Và không một ai để ý tới Lục Thần.
Mặc dù anh cũng là con nhà quyền thế, nhưng chuyện của bố anh thì cả thành phố Minh Thanh đều truyền tai nhau cả rồi.
Lục Thần cũng không quan tâm, anh đã sớm coi đây là việc bình thường.
Khó khăn thì chả ai nhìn, đến khi giàu có 9000 anh em.
Đây chính là chân lý bất biến của cuộc đời.
“Aiz! Mọi người đừng chỉ nói chuyện với mỗi tôi! Mọi người không nhìn thấy Lục Thần hả?”, Tiêu Nam vỗ vỗ vai anh.
Thế là mọi người bắt đầu chào hỏi Lục Thần.
Những bạn học nhiều năm không gặp lạnh nhạt với anh, nhưng ngược lại rất nhiệt tình với Mã Oánh, người này người kia nịnh hót, nói đến mức da gà Lục Thần nổi hết lên.
“Nào nào nào, đừng chỉ nói chuyện nữa, mau nếm thử đồ ăn đi! Thử xem đồ ăn Hương vị giang hồ của tôi thế nào?”, Lưu Khải lên tiếng.
“Của cậu?”, Tiêu Nam hỏi: “Không lẽ…”
Anh ta chưa dứt lời, Sở Y Y đã nói tiếp: “Cậu chưa biết nhỉ! Lưu Khải chính là giám đốc nhà hàng Hương vị giang hồ đó!
“Wa!”
“Lưu Khải, không ngờ tên tiểu tử nhà cậu làm ăn tốt thế này!”
“Làm giám đốc là coi như phát tài rồi, thế mà không quan tâm bạn học cũ một xíu!”
Bình luận facebook