Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Chương 133
Mọi người ồ ạt lên tiếng, ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn Lưu Khải.
Lúc này hắn vô cùng đắc ý.
“Xem mọi người nói kìa, sao tôi quên mọi người được chứ!”
“Nhưng nói đi nói lại, tôi được như hôm nay cũng đều là nhờ Y Y!”
Vừa nói vừa cầm tay Sở Y Y.
“Ồ?”
“2 người là…thế rồi à!”
Lúc này các bạn học đều tò mò nhìn về phía 2 người.
Nhưng Sở Y Y lại bỏ tay ra.
“Mọi người đừng nói linh tinh, bọn tôi không có quan hệ gì cả”.
“Phải phải, đùa chút mà thôi”.
Sắc mặt Lưu Khải rất tệ, rõ là bị sượng sùng.
Lưu Khải theo đuổi Sở Y Y mấy năm nay, lúc nào cũng bị cô ta từ chối.
Hắn không hề thích cô ta, mà là nhắm vào tài sản nhà Sở Y Y.
Mặc dù bố cô ta, Sở Lương Thương không được coi là hào môn ở Minh Thanh, nhưng tài sản cũng phải mấy tỉ.
Để phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng, Lưu Khải liền chuyển hướng đến Lục Thần.
“Lục Thần! Mấy năm không gặp, cậu đi đâu vậy?”
Mặc dù mọi người đều coi thường anh, nhưng cũng khá tò mò, thế là đều đổ dồn phía về Lục Thần.
Tiêu Nam lại càng tò mò hơn, hôm qua tình cờ gặp Lục Thần, anh ta cũng chưa kịp hỏi.
Lục Thần cười nhẹ, đáp: “Chả đi đâu, nay đây mai đó làm công thôi!”
Làm công?
Có mấy tiếng cười nhạo bật ra.
“Ây dà! Mới đầu cậu là cậu chủ nhà họ Lục, không ngờ lại đi đến nước làm công!”, Lưu Khải lắc đầu, nói: “Vậy cậu ở đâu?”
Anh lắc đầu: “Không có nhà, giá nhà đất Minh Thanh đắt đỏ quá, giờ tôi ở gầm cầu”.
Gầm cầu?
Tiếng cười nhạo càng rõ hơn.
Chỉ có Tiêu Nam biết anh đang trêu mọi người.
Rõ ràng anh đang ở khách sạn Ngân Thiên.
Tiêu Nam cười không ngớt, anh ta đang chờ Lục Thần vả mặt mấy người kia.
Vốn anh ta đã bực mình vì thái độ trọng giàu khinh nghèo của mấy người kia, dù sao hồi trước anh ta cũng xuất thân bần hàn.
Một người ngồi cạnh Lục Thần nghe đến đây thì liền nhích ghế ra xa anh, vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Thần không quan tâm, cực kỳ nhiệt tình gắp đồ ăn, bày ra bộ dạng một tên nghèo kiết xác.
Bọn họ thích cười nhạo thì cứ để bọn họ cười.
Dù sao anh cũng không quan tâm.
“Haiz!”, Lưu Khải thở dài: “Hay là thế này, cậu tới Hương vị giang hồ lau bàn, rửa bát, lương tháng 2000 tệ, bao ăn bao ở, cậu thấy sao?”
“Ừm! Tình nghĩa đấy!”, Lục Thần vừa gắp đồ ăn vừa gật đầu: “Đúng là bạn học cũ có tâm!”
Tiêu Nam lắc đầu cười.
Cái tên này, định đùa đến khi nào đây.
Lúc này, một người thanh niên mặc vest bước vào.
Mọi người ồ ạt lên tiếng, ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn Lưu Khải.
Lúc này hắn vô cùng đắc ý.
“Xem mọi người nói kìa, sao tôi quên mọi người được chứ!”
“Nhưng nói đi nói lại, tôi được như hôm nay cũng đều là nhờ Y Y!”
Vừa nói vừa cầm tay Sở Y Y.
“Ồ?”
“2 người là…thế rồi à!”
Lúc này các bạn học đều tò mò nhìn về phía 2 người.
Nhưng Sở Y Y lại bỏ tay ra.
“Mọi người đừng nói linh tinh, bọn tôi không có quan hệ gì cả”.
“Phải phải, đùa chút mà thôi”.
Sắc mặt Lưu Khải rất tệ, rõ là bị sượng sùng.
Lưu Khải theo đuổi Sở Y Y mấy năm nay, lúc nào cũng bị cô ta từ chối.
Hắn không hề thích cô ta, mà là nhắm vào tài sản nhà Sở Y Y.
Mặc dù bố cô ta, Sở Lương Thương không được coi là hào môn ở Minh Thanh, nhưng tài sản cũng phải mấy tỉ.
Để phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng, Lưu Khải liền chuyển hướng đến Lục Thần.
“Lục Thần! Mấy năm không gặp, cậu đi đâu vậy?”
Mặc dù mọi người đều coi thường anh, nhưng cũng khá tò mò, thế là đều đổ dồn phía về Lục Thần.
Tiêu Nam lại càng tò mò hơn, hôm qua tình cờ gặp Lục Thần, anh ta cũng chưa kịp hỏi.
Lục Thần cười nhẹ, đáp: “Chả đi đâu, nay đây mai đó làm công thôi!”
Làm công?
Có mấy tiếng cười nhạo bật ra.
“Ây dà! Mới đầu cậu là cậu chủ nhà họ Lục, không ngờ lại đi đến nước làm công!”, Lưu Khải lắc đầu, nói: “Vậy cậu ở đâu?”
Anh lắc đầu: “Không có nhà, giá nhà đất Minh Thanh đắt đỏ quá, giờ tôi ở gầm cầu”.
Gầm cầu?
Tiếng cười nhạo càng rõ hơn.
Chỉ có Tiêu Nam biết anh đang trêu mọi người.
Rõ ràng anh đang ở khách sạn Ngân Thiên.
Tiêu Nam cười không ngớt, anh ta đang chờ Lục Thần vả mặt mấy người kia.
Vốn anh ta đã bực mình vì thái độ trọng giàu khinh nghèo của mấy người kia, dù sao hồi trước anh ta cũng xuất thân bần hàn.
Một người ngồi cạnh Lục Thần nghe đến đây thì liền nhích ghế ra xa anh, vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Thần không quan tâm, cực kỳ nhiệt tình gắp đồ ăn, bày ra bộ dạng một tên nghèo kiết xác.
Bọn họ thích cười nhạo thì cứ để bọn họ cười.
Dù sao anh cũng không quan tâm.
“Haiz!”, Lưu Khải thở dài: “Hay là thế này, cậu tới Hương vị giang hồ lau bàn, rửa bát, lương tháng 2000 tệ, bao ăn bao ở, cậu thấy sao?”
“Ừm! Tình nghĩa đấy!”, Lục Thần vừa gắp đồ ăn vừa gật đầu: “Đúng là bạn học cũ có tâm!”
Tiêu Nam lắc đầu cười.
Cái tên này, định đùa đến khi nào đây.
Lúc này, một người thanh niên mặc vest bước vào.
Bình luận facebook