Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Chương 111
Anh đã nghe nhiều về chuyện giả làm bạn trai rồi, hàng năm mỗi khi tết đến xuân về, một số thanh niên nam nữ sẽ tìm bạn trai bạn gái tạm thời để đối phó với người nhà, cho nên anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Như vậy… không hay cho lắm!”
Lúc này, điện thoại của Dương Lâm Lâm đột nhiên vang lên.
“Lâm Lâm, con đến đâu rồi? Mau lên!”
“Vâng, con biết rồi!”
Dương Lâm Lâm cúp máy, mặc kệ Lục Thần có đồng ý hay không, cô ta kéo vai anh rời đi.
Nhà hàng Giang Hồ nằm ngay cạnh cửa hàng quần áo nam, chỉ cách đó vài bước chân.
Vừa bước vào trong, một người phụ nữ trung niên vội vàng tiến lên đón, sau đó bà ấy liền choáng váng.
“Lâm Lâm… cậu ta là?”
Dương Lâm Lâm nhoẻn miệng cười: “Mẹ, anh ấy là bạn trai con!”
Ặc!
Lục Thần bất đắc dĩ, cô ta đã nói vậy rồi, anh còn có thể làm gì nữa?
Vẻ mặt của Đặng Diễm Bình- mẹ Dương Lâm Lâm đột nhiên trầm xuống.
“Hừ! Lâm Lâm, con đang bày trò gì vậy?”
Dương Lâm Lâm cũng không để ý mẹ mình có vui hay không, liền khoác tay kéo Lục Thần vào trong.
“Con…”, Đặng Diễm Bình tức gần chết, đã vào trong rồi, giờ muốn cũng chẳng làm gì được.
Một người trẻ tuổi thấy Dương Lâm Lâm bước vào, đang định đứng dậy chào, nhưng khi nhìn thấy người đi bên cạnh, sắc mặt tức thì tái xanh.
Đặng Diễm Bình đi vào, vẻ mặt bối rối.
“Tiểu Võ, cháu xem…Lâm Lâm nó…”
Dương Lâm Lâm giả vờ nhìn Lục Thần tình cảm, vừa nói với người kia: “Để tôi giới thiệu, đây là bạn trai của tôi…”
Anh tên là gì, Dương Lâm Lâm nhất thời quên mất tiêu.
Sau đó lại nói với Lục Thần: “Đây là Võ Thiên Tứ, giám đốc mới của khách sạn Ngân Thiên”.
Không khí ngượng ngùng một cách lạ thường, Võ Thiên Tứ cười gượng.
“Mời ngồi!”
“Haha!”
Võ Thiên Tứ đột nhiên nhìn vào bộ đồ Lục Thần vừa mua.
Sau đó cười nói: “Còn chưa biết tên của anh?”
Lục Thần mỉm cười, không quan tâm ánh mắt của anh ta.
“Tôi họ Lục!”
“Thì ra là anh Lục?”, Võ Thiên Tứ bật cười: “Bộ quần áo này của anh mấy năm trước tôi cũng có. Anh mua ở đâu vậy? Làm sao mà vẫn mua được mẫu cũ?”
Vừa gặp đã muốn làm bẽ mặt người khác?
Lục Thần không quan tâm, bởi anh đã gặp quá nhiều thể loại như này.
“Của bạn cho mượn, sao vậy?”
Đồ mượn?
Quần áo cũng mượn được?
Anh đã nghe nhiều về chuyện giả làm bạn trai rồi, hàng năm mỗi khi tết đến xuân về, một số thanh niên nam nữ sẽ tìm bạn trai bạn gái tạm thời để đối phó với người nhà, cho nên anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Như vậy… không hay cho lắm!”
Lúc này, điện thoại của Dương Lâm Lâm đột nhiên vang lên.
“Lâm Lâm, con đến đâu rồi? Mau lên!”
“Vâng, con biết rồi!”
Dương Lâm Lâm cúp máy, mặc kệ Lục Thần có đồng ý hay không, cô ta kéo vai anh rời đi.
Nhà hàng Giang Hồ nằm ngay cạnh cửa hàng quần áo nam, chỉ cách đó vài bước chân.
Vừa bước vào trong, một người phụ nữ trung niên vội vàng tiến lên đón, sau đó bà ấy liền choáng váng.
“Lâm Lâm… cậu ta là?”
Dương Lâm Lâm nhoẻn miệng cười: “Mẹ, anh ấy là bạn trai con!”
Ặc!
Lục Thần bất đắc dĩ, cô ta đã nói vậy rồi, anh còn có thể làm gì nữa?
Vẻ mặt của Đặng Diễm Bình- mẹ Dương Lâm Lâm đột nhiên trầm xuống.
“Hừ! Lâm Lâm, con đang bày trò gì vậy?”
Dương Lâm Lâm cũng không để ý mẹ mình có vui hay không, liền khoác tay kéo Lục Thần vào trong.
“Con…”, Đặng Diễm Bình tức gần chết, đã vào trong rồi, giờ muốn cũng chẳng làm gì được.
Một người trẻ tuổi thấy Dương Lâm Lâm bước vào, đang định đứng dậy chào, nhưng khi nhìn thấy người đi bên cạnh, sắc mặt tức thì tái xanh.
Đặng Diễm Bình đi vào, vẻ mặt bối rối.
“Tiểu Võ, cháu xem…Lâm Lâm nó…”
Dương Lâm Lâm giả vờ nhìn Lục Thần tình cảm, vừa nói với người kia: “Để tôi giới thiệu, đây là bạn trai của tôi…”
Anh tên là gì, Dương Lâm Lâm nhất thời quên mất tiêu.
Sau đó lại nói với Lục Thần: “Đây là Võ Thiên Tứ, giám đốc mới của khách sạn Ngân Thiên”.
Không khí ngượng ngùng một cách lạ thường, Võ Thiên Tứ cười gượng.
“Mời ngồi!”
“Haha!”
Võ Thiên Tứ đột nhiên nhìn vào bộ đồ Lục Thần vừa mua.
Sau đó cười nói: “Còn chưa biết tên của anh?”
Lục Thần mỉm cười, không quan tâm ánh mắt của anh ta.
“Tôi họ Lục!”
“Thì ra là anh Lục?”, Võ Thiên Tứ bật cười: “Bộ quần áo này của anh mấy năm trước tôi cũng có. Anh mua ở đâu vậy? Làm sao mà vẫn mua được mẫu cũ?”
Vừa gặp đã muốn làm bẽ mặt người khác?
Lục Thần không quan tâm, bởi anh đã gặp quá nhiều thể loại như này.
“Của bạn cho mượn, sao vậy?”
Đồ mượn?
Quần áo cũng mượn được?
Bình luận facebook