Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Chương 112
Sắc mặt Đặng Diễm Bình càng khó coi.
“Lâm Lâm, con tìm đâu ra thể loại bạn trai thế này chứ?”
Dương Lâm Lâm bĩu môi: “Con thích!”
Sau đó cố tình tựa đầu vào vai anh.
Thấy vậy, Võ Thiên Tứ tức muốn xì khói, nhưng vẫn phải tỏ ra phong độ.
“Người có thể khiến Lâm Lâm yêu thích, chắc chắn phải có chỗ hơn người!”
Đặng Diễm Bình liếc xéo Lục Thần.
Nhưng bữa xem mắt vẫn phải tiếp tục, kiểu gì cũng phải ghép đôi Võ Thiên Tứ và Lâm Lâm.
Vì vậy đành cười nói: “Tiểu Võ! Đừng tức giận, Lâm Lâm ngại người lạ, sau này thân quen rồi, nó sẽ không cứng đầu vậy đâu. Chúng ta gọi đồ ăn trước đi!”
Võ Thiên Tứ gật đầu, đưa menu cho Lục Thần: “Anh Lục, hay là anh gọi món đi?”
Lục Thần mỉm cười, từ chối: “Hôm nay anh Võ mời khách, tôi sao dám khách vượt chủ chứ?”
Võ Thiên Tứ rút menu lại: “Cũng phải, nhà hàng cao cấp thế này, chắc anh Lục chưa tới bao giờ, sao biết gọi gì chứ!”
Lục Thần im lặng, với mấy thể loại này anh cũng lười phản ứng lại.
Võ Thiên Tứ vì muốn thể hiện, liên tục gọi toàn món đắt tiền.
Một lúc sau, đồ ăn đã đầy bàn.
Vì muốn đả kích anh ta, Dương Lâm Lâm cố ý gắp thức ăn cho Lục Thần, tỏ ra vô cùng ân ái.
Mặc dù anh ta ghen nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt.
“Không biết anh Lục làm việc ở đâu?”
“Chuyển gạch ở công trường!”, Lục Thần đáp.
“Vậy một tháng kiếm được bao nhiêu?”, Võ Thiên Tứ tiếp tục hỏi.
“Cố gắng thì vẫn đủ ăn, có lúc thì phải ăn mì qua ngày”, anh vẫn hờ hững đáp.
“Phhh!”
Dương Lâm Lâm không nín nổi bật cười.
Đặng Diễm Bình trừng mắt với con gái, lại càng ác cảm với Lục Thần.
Võ Thiên Tứ thực sự tin vào câu trả lời của Lục Thần.
Bởi vì từ bộ đồ kiểu cũ 3 năm trước của anh đang mặc, lại còn là đồ mượn, có thể khẳng định đây chắn chắc là một tên nghèo rớt.
Võ Thiên Tứ gật đầu và chế nhạo: “Anh Lục, khách sạn Ngân Thiên của chúng tôi hiện đang thiếu người dọn vệ sinh. Anh có hứng thú không? Lương là 1500”.
Anh thích ra vẻ thì tôi sẽ diễn cùng anh.
Lục Thần cười đáp: “1500 hơi thấp, ở công trường làm việc một tháng kiếm 1550 tệ cơ!”
Dương Lâm Lâm càng cười lớn hơn.
Đặng Diễm Bình cũng cười theo, hóa ra là một tên ngốc!
Võ Thiên Tứ cười nói tiếp: “Được! Vậy tôi trả anh 1600, ngày mai bắt đầu làm việc”.
Phục vụ lại đem ra rất nhiều món mới.
Phật trèo tường, canh tổ yến, vi cá mật ong, lưỡi cá mập chiên giòn, rau hấp cách thủy.
Đây đều là những món ăn cao cấp nhất của nước này, giá cả trên trời! Một món ít nhất cũng phải 200 ngàn.
Võ Thiên Tứ trợn mắt, anh ta vừa mới nhận chức, trong thẻ chỉ có mấy chục ngàn.
“Phục vụ, mấy món này không nhầm đấy chứ, chúng tôi đâu có gọi!”
Phục vụ mỉm cười đáp: “Thưa anh, không sai đâu ạ! Mấy món này là một người mời các vị”.
“Một người mời?”, Võ Thiên Tứ thắc mắc: “Ai chứ?”
Phục vụ lắc đầu: “Người này bảo tôi không được nói, chỉ nói là do nể mặt một vị ở đây”.
Nói xong liền rời đi.
Sắc mặt Đặng Diễm Bình càng khó coi.
“Lâm Lâm, con tìm đâu ra thể loại bạn trai thế này chứ?”
Dương Lâm Lâm bĩu môi: “Con thích!”
Sau đó cố tình tựa đầu vào vai anh.
Thấy vậy, Võ Thiên Tứ tức muốn xì khói, nhưng vẫn phải tỏ ra phong độ.
“Người có thể khiến Lâm Lâm yêu thích, chắc chắn phải có chỗ hơn người!”
Đặng Diễm Bình liếc xéo Lục Thần.
Nhưng bữa xem mắt vẫn phải tiếp tục, kiểu gì cũng phải ghép đôi Võ Thiên Tứ và Lâm Lâm.
Vì vậy đành cười nói: “Tiểu Võ! Đừng tức giận, Lâm Lâm ngại người lạ, sau này thân quen rồi, nó sẽ không cứng đầu vậy đâu. Chúng ta gọi đồ ăn trước đi!”
Võ Thiên Tứ gật đầu, đưa menu cho Lục Thần: “Anh Lục, hay là anh gọi món đi?”
Lục Thần mỉm cười, từ chối: “Hôm nay anh Võ mời khách, tôi sao dám khách vượt chủ chứ?”
Võ Thiên Tứ rút menu lại: “Cũng phải, nhà hàng cao cấp thế này, chắc anh Lục chưa tới bao giờ, sao biết gọi gì chứ!”
Lục Thần im lặng, với mấy thể loại này anh cũng lười phản ứng lại.
Võ Thiên Tứ vì muốn thể hiện, liên tục gọi toàn món đắt tiền.
Một lúc sau, đồ ăn đã đầy bàn.
Vì muốn đả kích anh ta, Dương Lâm Lâm cố ý gắp thức ăn cho Lục Thần, tỏ ra vô cùng ân ái.
Mặc dù anh ta ghen nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt.
“Không biết anh Lục làm việc ở đâu?”
“Chuyển gạch ở công trường!”, Lục Thần đáp.
“Vậy một tháng kiếm được bao nhiêu?”, Võ Thiên Tứ tiếp tục hỏi.
“Cố gắng thì vẫn đủ ăn, có lúc thì phải ăn mì qua ngày”, anh vẫn hờ hững đáp.
“Phhh!”
Dương Lâm Lâm không nín nổi bật cười.
Đặng Diễm Bình trừng mắt với con gái, lại càng ác cảm với Lục Thần.
Võ Thiên Tứ thực sự tin vào câu trả lời của Lục Thần.
Bởi vì từ bộ đồ kiểu cũ 3 năm trước của anh đang mặc, lại còn là đồ mượn, có thể khẳng định đây chắn chắc là một tên nghèo rớt.
Võ Thiên Tứ gật đầu và chế nhạo: “Anh Lục, khách sạn Ngân Thiên của chúng tôi hiện đang thiếu người dọn vệ sinh. Anh có hứng thú không? Lương là 1500”.
Anh thích ra vẻ thì tôi sẽ diễn cùng anh.
Lục Thần cười đáp: “1500 hơi thấp, ở công trường làm việc một tháng kiếm 1550 tệ cơ!”
Dương Lâm Lâm càng cười lớn hơn.
Đặng Diễm Bình cũng cười theo, hóa ra là một tên ngốc!
Võ Thiên Tứ cười nói tiếp: “Được! Vậy tôi trả anh 1600, ngày mai bắt đầu làm việc”.
Phục vụ lại đem ra rất nhiều món mới.
Phật trèo tường, canh tổ yến, vi cá mật ong, lưỡi cá mập chiên giòn, rau hấp cách thủy.
Đây đều là những món ăn cao cấp nhất của nước này, giá cả trên trời! Một món ít nhất cũng phải 200 ngàn.
Võ Thiên Tứ trợn mắt, anh ta vừa mới nhận chức, trong thẻ chỉ có mấy chục ngàn.
“Phục vụ, mấy món này không nhầm đấy chứ, chúng tôi đâu có gọi!”
Phục vụ mỉm cười đáp: “Thưa anh, không sai đâu ạ! Mấy món này là một người mời các vị”.
“Một người mời?”, Võ Thiên Tứ thắc mắc: “Ai chứ?”
Phục vụ lắc đầu: “Người này bảo tôi không được nói, chỉ nói là do nể mặt một vị ở đây”.
Nói xong liền rời đi.
Bình luận facebook