Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1+2
Chương 1:
Nam Thành, thời tiết cuối tháng mười khiến nhiệt độ dịu mát hơn. Những cơn gió nhẹ dịu dàng thổi ngang qua.
Tối nay ở khách sạn Quốc Tế Anh Quan sẽ tổ chức một dạ tiệc về thời trang nhằm quyên góp từ thiện. Những buổi tiệc thế này đương nhiên không ít khách mời là các đại gia, ngôi sao góp mặt. Có sự tham gia của nhiều ngôi sao nên ánh đèn flash sáng lên không ngừng ! ! !
Với tư cách biên tập viên của tạp chí 《Li Vi》 Nguyễn Hân với những biên tập viên của nhiều tạp chí khác nhau đứng chung một chỗ để nghe tin tức từ các đồng nghiệp này nói chuyện. Dạ tiệc tối nay công ty cô chỉ là kí hợp đồng cho kế hoạch mới nên hiện tại không có việc gì cần bọn họ làm. Vương Lê lần đầu được đến dạ tiệc như thế này. Cô là thực tập sinh của Nguyễn Hân. Vô cùng hưng phấn cứ rộn ràng bên tai Nguyễn Hân nói chuyện không ngừng.
Trong lòng Nguyễn Hân không hứng thú lắm. Vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị ra ngoài tìm nơi nào đó hít thở không khí. Quay đầu liền thấy Hạ Y Đồng mặc một chiếc váy dài màu xanh, chân đi giày cao gót từng bước nhanh nhẹn hướng về phía cô.
“Hân Hân…….”
Trong đại sảnh có rất đông người. Cho dù là tiểu thư nhà giàu hay minh tinh ngôi sao ở đây đều cố giữ khí chất. Từng bước đi của Hạ Y Đồng thu hút không ít ánh mắt tò mò. Nhưng cũng chỉ được vài giây rất nhanh đã dời đi không còn dấu vết. Đồng Đồng một nữ diễn viên tuyến thứ ba mươi sáu trong giới giải trí, gần như không có ai nhận ra cô và tự nhiên cũng sẽ không có ai đem thời gian lãng phí ở trên người của cô. Nguyễn Hân nhìn dáng vẻ không giữ hình tượng của cô cười nói: ” Hôm nay có không ít đạo diễn, ngôi sao nổi tiếng đến đây. Khắp nơi đều là máy quay, cậu cố gắng giữ một chút dáng vẻ của một ngôi sao chú ý hình tượng một chút được không.” Hạ Y Đồng không quan tâm trả lời cô: ” Dù sao cũng chẳng có mấy người nhận ra mình.”
Cô khoác lấy tay của Nguyễn Hân thì thầm nhỏ vào tai của cô: ” Nhắc nhở cậu một chút, vừa nãy mình ở bên ngoài gặp được Nguyễn Thư Nhã đó.” Nghe đến cái tên Nguyễn Thư Nhã đôi mắt Nguyễn Hân hơi trầm xuống, tâm trạng có chút không vui.
Hạ Y Đồng cảm nhận được sắc mặt cô trầm xuống nên nói: ” Dù ra mắt mới không lâu nhưng lại là nghệ sĩ dưới trướng của Đạt Hành, nhận được lời mời tham gia dạ tiệc này cũng là chuyện bình thường.”
Tập đoàn Đạt Hành đầu tư rất nhiều lĩnh vực. Tạp chí 《Li Vi》 thành lập đã được mười hai năm cũng là một công ty con của tập đoàn Đạt Hành. Buổi tiệc tối hôm nay chính là do tạp chí 《Li Vi》đề nghị. Tự công ty nâng đỡ nghệ sĩ của công ty cũng là chuyện bình thường. Chưa kể còn có thể công khai thân phận nghệ sĩ của Đạt Hành,. Nguyễn Thư Nhã kể từ khi ra mắt tài nguyên vẫn luôn không ngớt, bộ phim cổ trang vừa phát sóng thu hút cho cô ta không ít fan đẩy nhanh thời cơ để phát triển hơn nữa.
Nguyễn Hân ừm một tiếng. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thần thái đã khôi phục bình thường: ” Yên tâm đi, mình không sao, dù cho cô ta có làm gì hay đi đâu cũng là làm công cho mình.”
Hạ Y Đồng nghe Nguyễn Hân giọng điệu lạnh nhạt, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái tặng cho cô. Không thể không nói, khả năng tự an ủi bản thân của Nguyễn tiểu thư thật sự là không ai bằng được.
Nguyễn Hân là con gái duy nhất của Nguyễn gia, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đạt Hành. Ba Nguyễn cùng mẹ Nguyễn là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, Nguyễn Hân trưởng thành dưới sự cưng chiều của ba mẹ, cho đến hai năm trước Nguyễn Hân mới phát hiện tình cảm của ba mẹ đã sớm tan vỡ, bảo vệ mối quan hệ vợ chồng chẳng qua chỉ là vì muốn duy trì lợi ích cho công ty, ở bên ngoài ba Nguyễn sớm đã có người phụ nữ khác. Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đã ra riêng, không can thiệp cuộc sống của nhau.
Ba tháng trước, Nguyễn Hân và đại thiếu gia Phó Tư Nghiên của Phó gia kết hôn. Cuộc hôn nhân thương mại này phát triển sự hợp tác của hai nhà tiến thêm một bước. Mạnh mẽ liên hợp, cổ phiếu tăng vọt, đồng thời lúc ấy, cuộc hôn nhân của ba Nguyễn mẹ Nguyễn cũng chính thức kết thúc.
Mẹ của Nguyễn Thư Nhã. Lý Anh Hoa thành công lên chức, gả vào Nguyễn gia.
” Nói thì nói như vậy, nhưng mà cậu cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Cô ta đến họ cũng đổi rồi, khó mà bảo đảm ba cậu sẽ không nghe lời mẹ kế của cậu mà chia cho cô ta một chút cổ phần. ” Nguyễn Thư Nhã là con gái của Lý Anh Hoa và chồng trước, vốn dĩ tên là Lý Lan Lan. Lúc ra mắt đã tự mình đổi tên thành Nguyễn Thư Nhã, lúc đó ba mẹ của Nguyễn Hân vẫn còn chưa ly hôn.
Nguyễn Hân đen mặt lại. ” Cô ta đừng có mơ, công ty là tâm huyết chung của ba mẹ tớ, nếu như cô ta có ý dám động vào công ty tớ sẽ khiến cho cô ta phải trả giá. ” Hạ Y Đồng còn muốn nói chút gì đó thì Vương Lê vừa cười vừa đi: “Chị Hân Hân, chủ biên Hứa gọi chị. ” Cô ta vẻ mặt ghen tị nói: “Hình như là muốn đưa chị đi làm quen những minh tinh ở đây một chút.”
Công việc của bọn họ chính là phải đối phó minh tinh, Hứa Lam hiện là chủ biên của tạp chí 《Li Vi》. Từ lúc tốt nghiệp đã gia nhập tạp chí, một đường từ thực tập sinh vươn đến vị trí chủ biên, không chỉ có năng lực bản thân mạnh mẽ còn rất vui vẻ chỉ dẫn cấp dưới. Bà không hề biết Nguyễn Hân là đại tiểu thư của tập đoàn Đạt Hành nhưng bà đánh giá cao ở Nguyễn Hân sự mẫn cảm và thiên phú về thời trang. Có ý bồi dưỡng cô, đưa cô đi mở rộng mạng lưới mối quan hệ.
Nguyễn Hân nhìn Hạ Y Đồng một cái, Hạ Y Đồng gật đầu nói: “Cậu đi công việc đi, đợi một chút nói tiếp.”
Nguyễn Hân đi theo Vương Lê tìm Hứa Lam, Hứa Lam dẫn theo cô đi chào hỏi với vài người quen biết, đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, bên trong sảnh tiệc không ít quan khách nhìn thấy người đang đi vào, vội vàng tiến lên phía trước để bắt chuyện. Hứa Lam cũng trưng ra mặt cười, dẫn theo Nguyễn Hân đến nghênh đón.
Nguyễn Hân theo tiếng ồn quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trên người đàn ông đang ở giữa bị đám đông vây quanh.
Phó Tư Nghiên mặc một thân tây trang màu đen, vóc dáng cao ráo, ngũ quan lạnh lùng thành thục, khí chất điềm đạm, đôi chân dài thẳng tắp sải bước vào bên trong. Người chắn ở trước anh không ai bảo ai tự giác đứng lùi sang một bên, nhường ra một con đường.
Giống như được nhận ánh mắt tò mò của cô, anh quay đầu lại. Mi mắt hơi nhướng lên, chính xác nhìn sang phía của cô, bốn mắt nhìn nhau, một ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt có đôi mắt đào hoa của anh trở nên thâm tình càng khiến cho lòng người xao xuyến.
Đôi mắt đào hoa đa tình kết hợp với một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, đơn giản đó chính là sự cám dỗ triệt để.
Nguyễn Hân ngẩn ra hai giây, sau đó lại như không có chuyện gì chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Trong lòng thầm hỏi anh tại sao lại đến đây, không phải là tối nay vừa về nước sao ? ? ?
Nguyễn Hân nhìn xuống điện thoại xem thông tin chuyến bay mà trợ lý của Phó Tư Nghiên gửi cho cô, nhớ không nhầm hơn bảy giờ tối anh mới xuống máy bay. Từ lúc đó đến bây giờ còn chưa đến một tiếng đồng hồ. Anh đã thay mới tây trang, giày da gọn gàng đến đây tham dự dạ tiệc. Xem ra là vừa xuống máy bay liền trực tiếp tới đây.
Hạ Y Đồng thấy cô không đi cùng Hứa Lam, đi tới nháy nháy mắt với cô. Còn hất cằm về phía Phó Tư Nghiên. Ý bảo cô xem đi, chồng của cô đến rồi muốn cô nhanh chóng nhìn xem. Nguyễn Hân không để ý đến cô ấy, cầm lấy một ly rượu vang đỏ trên khay mà người phục vụ đang đi ngang qua. Liền nghe thấy có người đề cập đến tên của Phó Tư Nghiên, nói chuyện về những thành tích trong kinh doanh của anh.
Kiểu nhân vật lớn giống như anh, rất ít khi tham dự loại dạ tiệc từ thiện lĩnh vực thời trang của các minh tinh như hôm nay. Tất cả mọi người đều không nhịn được mà tò mò về nguyên nhân anh xuất hiện ở đây, ai có mặt mũi lớn như vậy có thể mời được anh.
“Đây còn phải đoán sao? Phó tổng chính là chồng của chủ nhân tương lai tập đoàn Đạt Hành chúng ta, tạp chí chúng ta cũng tính một phần là của anh ấy, đương nhiên là đến ủng hộ cho công ty nhà vợ rồi.”
Nguyễn Hân ngậm rượu trong miệng, nghe đến danh xưng chồng của chủ nhân tương lai thì suýt chút nữa nghẹn lại. Rượu trực tiếp nuốt nhanh xuống bụng, mùi vị gì cũng không nếm được, vô thức nhìn qua phía Vương Lê đang nói chuyện.
Vương Lê phát hiện Nguyễn Hân chủ động nhìn đến, cho rằng cô cũng không biết thân phận của Phó Tư Nghiên liền kích động mà phổ cập kiến thức cho Nguyễn Hân: “Chị Hân Hân, chuyện tập đoàn Đạt Hành chúng ta cùng tập đoàn Thành Nguyên liên hôn chị biết chứ ? ”
Hân Hân cười cười. Đương nhiên cô không chỉ biết, cô còn là nhân vật chính đấy.
Vương Lê nhìn theo phương hướng của Phó Tư Nghiên nói: “Người ở bên kia bị mọi người vây kín xung quanh tâng bốc chính là tổng tài của tập đoàn Thành Nguyên, cũng chính là đối tượng liên hôn của tập đoàn Đạt Hành chúng ta, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai thu hút người khác, trước đây nhìn thấy anh ấy ở trên tạp chí tài chính, đã cảm thấy anh ấy bỏ qua những người bình thường cả mười con phố rồi, không ngờ tới người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, thực ngưỡng mộ Nguyễn đại tiểu thư, nếu em là cô ấy, mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy người chồng khuôn mặt anh tuấn như vậy thì có chết cũng vui vẻ.”
Nguyễn Hân: “……” Cũng không đến mức khoa trương như vậy. Cô đây không phải vẫn sống rất tốt sao chẳng qua là thực sự rất đẹp trai.
Vương Lê háo sắc nói đến say mê, Hạ Y Đồng đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Nguyễn Hân đều cười tới nước mắt muốn trào ra rồi.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, vị trí hiện trường được bố trí theo thân phận của từng quan khách, Hạ Y Đồng đi theo Nguyễn Hân ngồi ở vị trí phía đằng sau.
Người chủ trì hoạt động ở trên sân khấu đang thực hiện theo đúng quy trình. Không biết là do cố tình hay vô ý, trên màn hình lớn mấy lần chiếu qua hàng đầu tiên chuẩn xác nhắm đến chỗ ngồi của Phó Tư Nghiên ở giữa, mỗi lần như thế ở dưới đều phát ra tiếng cảm thán.
Người chủ trì nhìn anh, có vẻ như muốn anh lên sân khấu nói vài câu. Phó Tư Nghiên nâng mắt, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua ống kính, môi mỏng mím lại, không giấu sự uy nghiêm của một người sếp.
Ống kính run lên một chút lập tức quay lại sân khấu. Sau đó cũng không dám quay tới hàng đầu tiên nữa, đến cả ảnh đế ảnh hậu ngồi ở hàng đầu tiên cũng mất đi cơ hội lọt vào ống kính mà lên màn hình.
Hạ Y Đồng xúc động lắc đầu: ” Hân Hân, chồng của cậu hào quang quá mạnh rồi, hạ xuống một ánh mắt đã khiến cho tay của người quay phim run lên như vậy, cậu lại nhìn cậu xem, nhân viên của công ty nhà mình chỉ nhận ra chồng của bà chủ mà không biết đến bà chủ nhỏ là cậu, đường đường là người thừa kế tập đoàn, lại bị đưa tới tòa soạn làm biên tập nhỏ nhoi.”
Nguyễn Hân cúi đầu tháo xuống bộ móng tay mới vừa làm hôm qua, “Ba mình muốn mình ở cấp thấp rèn luyện cọ sát nhiều một chút.”
“Rèn luyện cọ sát cũng không phải là như thế này, trực tiếp đưa cậu vào tổng bộ tìm một người chức cao có kinh nghiệm quen thuộc với nghiệp vụ của công ty rồi thuận lợi tiếp quản công ty không tốt sao? Tuy rằng ba cậu trước giờ đều đối xử rất tốt với cậu, nhưng có câu này nói rất hay, có mẹ kế thì sẽ có ba dượng, cậu không thể toàn bộ nghe theo ông ấy hết được, lỡ như tương lai mẹ kế của cậu lại sinh cho cậu thêm một em trai, dựa vào con trai đòi cổ phần, không phải là cậu lỗ to rồi sao, cậu phải theo chồng của cậu học hỏi một chút, nghĩ biện pháp đem công ty khống chế dưới tay mình, như vậy thì bạch liên hoa Nguyễn Thư Nhã kia mới không chiếm được lợi ích.”
Hạ Y Đồng dựa vào kinh nghiệm đóng vai phụ trong một số bộ phim truyền hình về tài sản gia đình giàu có để cảnh báo Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân không nhịn được muốn cười, lúc ba mẹ cô chuẩn bị ly hôn thì tài sản của Nguyễn gia sớm đã được phân chia lại rồi, ngoại trừ cổ phần công ty và căn nhà mà ba cô đang ở, tất cả tài sản khác đều do cô đứng tên, cho dù là số cổ phần công ty nắm giữ cô cũng không ít hơn ba cô bao nhiêu.
“Cậu nhìn xem chồng của cậu, có bao nhiêu bá khí, nghe nói bây giờ anh ta ở tập đoàn Thành Nguyên nói một thì sẽ không có hai, ba của anh ta cũng bị anh ta thay thế rồi, càng đừng nhắc đến ba anh ta ở bên ngoài đã có mấy đứa con ngoài giá thú rồi, đến cổng của tổng bộ Thành Nguyên cũng không tiến vào được, cậu phải theo chồng của cậu học hỏi nhiều một chút.”
“Đây có bao nhiêu dễ dàng, những người ở ban giám đốc cũng không phải là ăn chay, mình cái gì cũng đều không biết mà đi vào cũng sẽ bị bọn họ bóp chết.” Chuyện này không phải cô chưa từng nhắc qua với ba cô, lúc đó cô phát hiện ba cô Nguyễn Đức Nghiệp ở bên ngoài nuôi người khác, đã cùng Nguyễn Đức Nghiệp ồn ào rất lâu, bởi vì không để cho tiểu tam đạt được lợi ích khi ba mẹ cô ly hôn, cô đề xuất với Nguyễn Đức Nghiệp muốn tiếp quản công ty, nhưng hơn hai mươi năm qua cô đã quá tùy ý tự nhiên, không biết gì đối với phương diện quản lý công ty, nếu không phải hôn nhân của ba mẹ cô tan vỡ, tiểu tam lên chức, cô vẫn sẽ luôn làm những điều mình cảm thấy có hứng thú, không cần suy nghĩ đến việc kế thừa gia nghiệp, Nguyễn Đức Nghiệp đương nhiên là không yên tâm mà cứ như thế đem công ty giao cho cô.
“Bảo chồng của cậu giúp cậu a, các cậu là vợ chồng, để anh ta thay cậu đi tiếp cận những cổ đông đó, bảo đảm không ai dám có ý kiến.”
Nguyễn Hân ha ha hai tiếng, “Cậu xem anh ta có vẻ gì giống như rất thân quen với mình không?”
Hạ Y Đồng: “…… Các cậu không phải là kết hôn hơn ba tháng rồi sao? Còn chưa thân?”
Nguyễn Hân liếc cô một cái: ” Thu lại vẻ mặt chưa từng gặp qua chuyện như này của cậu đi, thương nghiệp liên hôn, anh ta lại đã kế thừa công ty trong nhà rồi, bận giống như người bay trên không trung, không thân quen không phải rất bình thường sao?”
Hạ Y Đồng: “……” Đúng là cô chưa gặp qua chuyện như này, còn là trước giờ chưa gặp qua người phụ nữ nào sau khi kết hôn nói cùng với chồng của mình không quen thuộc. “Vậy hôm nay anh ta đến đây không phải là bởi vì cậu?”
Nguyễn Hân dùng tay chỉ khoảng cách của mình với vị trí của Phó Tư Nghiên, “Cậu nhìn xem giống không?”
Nhìn như vậy thực sự là không giống lắm, chẳng qua Hạ Y Đồng vẫn còn phát huy vai trò làm nữ diễn viên tuyến thứ ba mươi sáu của mình để trợ lực cho não.
“Nói không chừng chính là cảm thấy nếu buổi tiệc kết thúc quá muộn, sợ một mình cậu trở về không an toàn, đặc biệt đến đây đón cậu cùng nhau về nhà.”
Nguyễn Hân một mặt cao quý lạnh lùng, “Mình có tài xế và vệ sĩ.” Không có loại chuyện một mình trở về này.
Được rồi, phú bà.
Hạ Y Đồng câm miệng.
Sau khi tiệc kết thúc, tại hiện trường phần lớn mọi người đều không rời khỏi. Cầm theo ly rượu tìm người bắt chuyện để mở rộng quen biết liên kết cảm tình. Ông chủ lớn Tần Cảnh Diệu của khách sạn Quốc tế Anh Quan vừa đúng lúc đi đến, quan hệ riêng của anh ta và Phó Tư Nghiên không tồi. Hai người gặp nhau nói chuyện một lúc, Nguyễn Hân đi nói tạm biệt với Hứa Lan, hỏi Hạ Y Đồng “Công ty của cậu vẫn chưa phân xe cho cậu sao?”
Hạ Y Đồng gật đầu, nói: “Tự mình lái xe đi.”
“Tài xế của mình đã qua đến rồi, mình tiễn cậu một đoạn.”
Hạ Y Đồng liếc mắt nhìn về phía Phó Tư Nghiên một cái, “Cậu không đi cùng chồng của cậu?”
Nguyễn Hân ừm một tiếng, cầm túi lên nói: “Anh ta chắc là có việc cần nói với bạn của anh ta, mình không cần lãng phí thời gian đợi anh ta.”
Ngữ khí của cô tự nhiên, không giống như người vợ đang nổi nóng với chồng, chứng tỏ bình thường cô và Phó Tư Nghiên là loại quan hệ hòa hợp này.
Đây đều tham gia cùng một bữa tiệc rồi, đêm muộn còn không cùng nhau về nhà, quả nhiên là vợ chồng không thân thuộc.
Hạ Y Đồng phục rồi.
Hai người bước ra ngoài được vài bước, điện thoại của Nguyễn Hân rung lên một tiếng, nhấc lên liếc nhìn một cái, là tin nhắn của Phó Tư Nghiên.
“Đến, ngồi xe của tôi cùng đi.”
Nguyễn Hân có chút ngoài ý muốn, theo tiềm thức đánh chữ, “Nhưng tài xế của tôi đã ở bên ngoài đợi tôi rồi.”
Chương 2:
Tin nhắn vừa gửi đi, Hạ Y Đồng quay sang liền hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? ”
Nguyễn Hân nói thật: ” Phó Tư Nghiên bảo mình cùng đi với anh ấy. ”
Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên như trở thành fan CP. Đơn giản quyết định: ” Vậy cậu đi cùng anh ấy đi, mình tự lái xe trở về.”
Nguyễn Hân: ” Có gì đáng cười chứ, muộn như vậy làm sao có thể để cậu lái xe trở về, nhất định mình phải đưa cậu về.”
Hạ Y Đồng vì nghĩa khí của người chị em mà cảm động sâu sắc, chẳng qua vừa nãy nghe Nguyễn Hân nói về quan hệ của mình với Phó Tư Nghiên, quyết định vẫn là không làm cho mối quan hệ giữa vợ chồng họ trở nên tồi tệ hơn nữa.
“Hân Hân, Phó tổng vừa xuống máy bay liền đến tham gia tiệc từ thiện, hơn nữa ban tổ chức không hề biết anh ấy sẽ đến. Mình thực sự cảm thấy anh ấy đi ra ngoài công tác lâu như thế nên không đợi được muốn gặp cậu, mới đặc biệt tới đây tìm cậu đó.”
Nguyễn Hân vẻ mặt thờ ơ: “Không thể nào.”
Hạ Y Đồng phản đối nói: ” Sao lại không thể chứ, nếu không anh ấy tại sao lại gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu đi cùng anh ấy? ”
Nguyễn Hân hơi nghẹn lời: ” Dù sao khả năng mà cậu nói chính là không thể, cậu đừng đoán bừa nữa. Mình đã nói với anh ấy có tài xế đón mình rồi, đi thôi.”
Hạ Y Đồng thật hận rèn sắt không thành thép với cô: ” Tài xế và chồng sao có thể giống nhau được, cậu có biết chồng của cậu có bao nhiêu lợi hại hay không, có bao nhiêu người muốn leo lên xe của anh ấy…”
Ngay lập tức ánh mắt của cô dừng lại, vỗ vỗ vai Nguyễn Hân: “ Mình đi… Hân Hân cậu mau nhìn xem. Đóa bạch liên Nguyễn Thư Nhã kia đang muốn làm cái gì, ánh mắt đều dán thẳng lên người chồng cậu rồi.” Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của cô ấy liền thấy Phó Tư Nghiên và Tần Cảnh Diệu đang đứng cùng nhau. Tần Cảnh Diệu nghiêng đầu, không biết Phó Tư Nghiên đã nói cái gì Tần Cảnh Diệu liếc mắt đến chỗ Nguyễn Hân đứng, ánh mắt hạ xuống mang theo vẻ đã hiểu. Niết nhẹ ly rượu rồi cụng ly với anh: ” Hôm sau tụ họp nhớ mang theo chị dâu cùng nhau đến đi.”
Phó Tư Nghiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, đem ly rượu đặt lại ở trên bàn. Ánh mắt nhìn xuống điện thoại thấy tin nhắn Nguyễn Hân trả lời cho mình, giọng nói thản nhiên : “Hôm khác lại nói.”
Tần Cảnh Diệu nhướng mày, ánh mắt nhìn anh trêu chọc.
Phó Tư Nghiên không để ý anh ta, ánh mắt dời đến trên người Nguyễn Hân, nhấc chân bước về phía cô. Nguyễn Thư Nhã ở cách đó không xa hơi vén tóc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ cổ yếm, đường rãnh ngực như ẩn như hiện. Dùng dáng đi quyến rũ nhất đến trước Phó Tư Nghiên ngăn anh lại. Nở nụ cười vươn tay trước mặt anh: ” Phó tổng, thật là trùng hợp, không ngờ là lại có thể gặp được ngài ở đây.”
Giọng điệu cô ta tỏ ra thân thiết, nhưng Phó Tư Nghiên lại không nhận ra mình có quen biết cô ta nên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cho Vạn Kì một ánh mắt.
Vạn Kì nhanh chóng bước lên phía trước đưa tay ra ngăn cô ta lại, đề phòng máy ảnh có thể chụp trúng cô ta và Phó Tư Nghiên chung một khung hình. Khách khí nói chuyện: ” Thật ngại quá! Lý tiểu thư. Phó tổng của chúng tôi tiếp theo còn có công việc khác đã sắp xếp, nếu như cô có việc gì mời đến tập đoàn Thành Nguyên đặt lịch hẹn.”
Nguyễn Thư Nhã nghe thấy Vạn Kì trực tiếp gọi tên thật của mình. Khóe môi cô ta mím chặt như căng ra, rút tay về, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Cũng không tính là có chuyện gì. Chính là mấy ngày trước khi cùng baba ăn cơm, nghe ông ấy nhắc đến muốn mời Phó tổng đến nhà ăn bữa cơm, không biết lúc nào Phó tổng có thời gian rảnh. Vừa đúng lúc tôi gặp Phó tổng ở đây muốn thay baba hỏi một câu Phó tổng lúc nào thì có thời gian.”
Baba trong miệng cô ta đương nhiên không phải là ba ruột của cô ta, mà là Nguyễn Đức Nghiệp. Đến Nguyễn Đức Nghiệp cũng lôi ra rồi, Vạn Kì do dự một lúc, hướng về phía Phó Tư Nghiên gọi: “Phó tổng.”
Kéo Phó Tư Nghiên vào chuyện này. Đã thành công thu hút ánh mắt hiếu kỳ sang hướng này. Trên môi nở nụ cười tự tin. Cô ta chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên sẽ không thể không cho Nguyễn Đức Nghiệp một chút mặt mũi, tại hiện trường hôm nay phần lớn đều là người của giới giải trí. Cô ta có thể nói với Phó Tư Nghiên hai câu, liền đã đủ để cho bọn họ tưởng tượng rồi, tự nhiên có người nguyện ý suy đoán tiếp, đem tài nguyên tốt tặng đến tay cô.
Cô ta khẽ nhướng chân mày, liếc nhìn Nguyễn Hân đang đứng ở trước cửa lớn.
Trần trụi khiêu khích.
Phó Tư Nghiên khẽ cau mày lại, nói: ” Xin lỗi, tôi không quen biết ba của cô. ” Ba mà anh nói ra là ba ruột của Nguyễn Thư Nhã. Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Vạn Kì vẫn nghe ra được Phó Tư Nghiên đang không kiên nhẫn.
Hạ Y Đồng kìm nén sự tức giận đẩy đẩy lưng Nguyễn Hân, ghé sát vào tai cô nói: ” Ả bạch liên đó muốn móc nối với chồng của cậu kìa, lên đi.”
Hai tay Nguyễn Hân khoanh ở trước người càng thờ ơ trả lời: ” Phó Tư Nghiên sẽ không thể không nhìn đến cô ta.”
Lời vừa nói ra, liền nhìn thấy Vạn Kì làm một động tác mời với Nguyễn Thư Nhã.
Nụ cười tự đắc trên mặt Nguyễn Thư Nhã rất nhanh đã không giữ nổi nữa, cố chống đỡ nói: ” Vậy nếu Phó tổng bận, tôi liền không làm phiền nữa.”
Cô ta quay người hít thở thật sâu, giày cao gót trên nền vang lên cộp cộp. Kiêu ngạo nhấc chân. Làm cho người khác nhìn vào không phân biệt được cô ta rốt cuộc có bị thất bại trước Phó Tư Nghiên hay không.
” Cô ta cứ thế bị Phó Tư Nghiên đuổi đi rồi? ”
Nguyễn Hân mím chặt môi, ừm một tiếng, không nén được nụ cười có chút hả hê trong lòng. Tuy rằng không nghe thấy Phó Tư Nghiên đã nói gì. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra không việc gì để che đậy của Nguyễn Thư Nhã liền khẳng định cô ta mất không ít mặt mũi rồi.
Phó Tư Nghiên đi đến bên này, khi đi qua ngang phía trước cô, lặng lẽ để một câu: ” Tôi ở trong xe đợi em. ” Sau đó đôi chân dài bước ra bên ngoài.
Nguyễn Hân hơi bất ngờ khôi phục lại cảm nhận thì những người khác cũng đang kéo nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Cô không phải nói với anh. Tài xế của cô đến đón cô rồi sao?
Không nhìn thấy?
Hạ Y Đồng thở dài một tiếng: “Mình đã nói chồng của cậu là đặc biệt đến đón cậu mà, cậu vẫn không tin. Thế đây không phải gọi cậu về nhà cùng nhau sao.”
“Có thể là anh ấy không nhìn thấy tin nhắn vừa nãy mình gửi cho anh ấy. Đợi mình lại nói với anh ấy một tiếng.”
Cầm lấy điện thoại Nguyễn Hân trực tiếp muốn gọi điện cho Phó Tư Nghiên, Hạ Y Đồng giữ chặt điện thoại của cô nói: ” Nhà mình và nhà cậu cũng không thuận đường. Muộn như thế này rồi, cậu cũng đừng giày vò mình nữa, trực tiếp bảo tài xế của cậu đưa mình về. Còn cậu ngồi xe của Phó Tư Nghiên trở về, như vậy hợp lý rồi.” Hạ Y Đồng trực tiếp sắp xếp.
Nhớ đến dáng vẻ Phó Tư Nghiên vừa rồi cho Nguyễn Thư Nhã ăn quả đắng, tâm tình Nguyễn Hân vui vẻ cũng không có phản đối.
Đi ra khỏi khách sạn, Nguyễn Hân trước tiên bảo tài xế của mình lái xe đến. Tiễn Hạ Y Đồng lên xe sau đó mới đi đến phía xe của Phó Tư Nghiên.
Tài xế mở cửa sau xe cho Nguyễn Hân, Phó Tư Nghiên ngồi ở bên trái của xe. Khuy áo ngoài của tây trang mở ra, hai chân bắt chéo, thái độ lười biếng dựa về đằng sau, ánh sáng lờ mờ rơi xuống, một đôi mắt đào hoa thâm thúy tĩnh lặng.
Nguyễn Hân ngồi vào trong, đem túi xách đặt ở giữa hai người. Phó Tư Nghiên đột nhiên quay đầu lại, Nguyễn Hân chính diện đối mặt với anh mới phát hiện đuôi mắt anh hơi đỏ, da của anh cũng rất trắng. Anh lúc này dựa ra sau khiến toàn thân tỏa ra hơi thở của sự cám dỗ.
Ánh mắt Nguyễn Hân dừng trên mặt anh vài giây, cô nhìn anh chăm chú. Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai.
“Đã nhìn đủ chưa?”
Nguyễn Hân giật mình khôi phục tinh thần, phía sau đầu trực tiếp đụng trúng trần xe.
Phó Tư Nghiên nhanh mắt vươn tay muốn che cản lại cho cô. Chậm một bước chỉ chạm được vầng trán căng bóng của cô.
” Đông ” một tiếng. Nguyễn Hân đau đến hoa mắt, tay che sau đầu, nhìn chằm chằm thủ phạm: ” Sao anh lại dọa tôi?”
Nếu không phải anh đột nhiên mở miệng nói chuyện cô cũng không bị đụng trúng đầu.
Phó Tư Nghiên thu tay về, ánh mắt quét một vòng quanh người cô, cô che lấy đầu, một đôi mắt ngân ngấn nước có thần nhìn chằm chằm anh. Xác định cô không có chuyện gì, anh điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng nói: “Ngồi cho tốt.”
Chỉ có như vậy? Đầu cô bị va đau như vậy nhưng một câu xin lỗi anh cũng không có nói.
Nguyễn Hân nhìn bộ dạng lạnh nhạt của anh, tức giận chỉ vào đầu chính mình nói: “Xin lỗi đầu của tôi.”
Phó Tư Nghiên đến mí mắt cũng không mở lên: ” Em tự mình đụng trúng. ”
” Nếu anh không dọa tôi sợ. Tôi có thể đụng trúng sao? ”
Phó Tư Nghiên nghiêng mặt qua, cười như có như không nói: ” Tôi dọa sợ em? ”
Nghĩ đến bản thân vì sao bị ‘dọa sợ’. Nguyễn Hân lại nghẹn một tiếng. Chẳng qua vẫn là còn tức giận càng cố chấp cứng đầu hơn, lập tức nói: ” Tôi không phải là nhìn anh nhiều một chút thôi sao? Thế nào, anh lớn lên đẹp trai như vậy không cho người khác nhìn sao? ”
Phó Tư Nghiên: “……”
Xe chạy trên đường, Nguyễn Hân ngồi bên phải cô cố ý người sát phía ngoài của xe, có thể cách xa anh bao nhiêu thì cách bấy nhiêu. Mắt ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, trong xe vô cùng yên lặng. Trái ngược hẳn với khu trung tâm nhộn nhịp náo nhiệt bên ngoài, dọc hai bên đường thấp thoáng những đôi tình nhân đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Tràn đầy ý cười hạnh phúc trên khuôn mặt làm cho người khác nhìn thấy cũng tự giác vui vẻ.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, Nguyễn Hân lại chạm vào phần đầu vừa bị đụng trúng của mình. Cảm giác đau cũng đã tan biến chỉ là trong lòng không quá thoải mái. Kiểu người gì đây thật là, một câu dễ nghe cũng không biết nói, đúng thật là uổng phí cho một gương mặt đẹp.
Cô điều chỉnh lại cơ thể quay lưng về phía anh. Quay cả mặt để mắt không thấy làm lơ với anh.
Phó Tư Nghiên hơi ngẩng mặt lên nheo cặp mắt khuất sau mái tóc đen một lúc lâu, sau đó làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Hân cảm nhận có ánh mắt phía sau lưng quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, tay của anh đặt bắt chéo ở trên đùi, tựa lưng về đằng sau, nhắm hờ mắt, cổ áo sơ mi ở trong tây trang không biết từ lúc nào đã mở ra hai nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ mím lại, dường như có chút mệt mỏi.
Xem ra vừa nãy chỉ là ảo giác của cô, anh tuyệt đối không có đang nhìn cô.
Nghĩ đến bảng lịch trình mà anh đã an bài, trong tiềm thức nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận điều chỉnh lại chỗ ngồi.
Điện thoại rung lên một trận, ở bên trong xe đang an tĩnh âm lượng dường như được khuếch đại lên vài lần, Nguyễn Hân nhanh chóng đem chuông điện thoại chỉnh về im lặng.
Phó Tư Nghiên vẫn là bị tiếng ồn làm cho tỉnh rồi, lông mi hơi nâng lên, không để ý nhìn lên phía trước, cái gì cũng không nói.
Ai vậy, sớm không gửi muộn không gửi, cứ phải chọn lúc này gửi tin nhắn cho cô.
Nguyễn Hân mở WeChat ra nhìn một cái, là trợ lý của Phó Tư Nghiên Vạn Kì gửi cho cô một phần tài liệu.
Trực tiếp mở văn kiện xem nội dung bên trong, bên trong Vạn Kì gửi tới chính là bản tóm tắt chuyện từ sau khi Phó Tư Nghiên xuống máy bay rồi quyết định tham gia bữa tiệc từ thiện thời trang sau đó bị Nguyễn Thư Nhã bắt chuyện, còn vì sao lại tham gia buổi tiệc thì không nói, trọng điểm còn có những điều Nguyễn Thư Nhã và Phó Tư Nghiên nói.
Từ sau khi hai người kết hôn, Vạn Kì sẽ đem bảng hành trình của Phó Tư Nghiên gửi cho Nguyễn Hân, thuận tiện cho việc hai vợ chồng diễn kịch cho người nhà hai bên xem.
Vừa nãy ở khách sạn Nguyễn Hân có thể đoán ra Nguyễn Thư Nhã nói gì đó với Phó Tư Nghiên, vốn dĩ còn muốn hỏi anh xem Nguyễn Thư Nhã đã dùng lý do gì để móc nối quan hệ với anh, bên này Vạn Kì đã đem thông tin chi tiết sự tình nói đến rõ ràng, để tránh những hiểu lầm không đáng có giữa hai vợ chồng xuất hiện, ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà Phó Nguyễn.
Xem ra người chồng khuôn mặt lãnh đạm này vẫn là có chỗ tốt, sẽ không tùy tiện bị trà xanh làm cho mờ mắt.
Nguyễn Hân ở câu nói không quen biết của Phó Tư Nghiên nhìn đến mấy lần, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nguyễn Thư Nhã tự mình cho rằng mẹ cô ta gả vào Nguyễn gia, cô ta đổ họ gọi Nguyễn Đức Nghiệp là baba thì có thể trở thành con gái của Nguyễn gia rồi, ngày thường ở trước mặt những người không biết sự việc khoe khoang Nguyễn Đức Nghiệp thì thôi đi, tâm cơ nhỏ bé lại còn đặt ở trên người Phó Tư Nghiên để chơi đùa, đáng đời bị Phó Tư Nghiên ở trước mặt vạch trần xuất thân của cô ta, tự chuốc lấy nhục.
Nguyễn Hân ghét Nguyễn Thư Nhã, nhìn thấy cô ta khuất phục, cô liền vui vẻ.
Đối với Phó Tư Nghiên đã khiến cho Nguyễn Thư Nha khuất phục, nhìn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhớ đến chuyện đầu mình bị va phải, hình như đúng là do mình vừa lên xe đã bị vẻ đẹp của anh thu hút, tự mình khó xử.
Thấy anh ở trước mặt bạch liên hoa phát huy sự thờ ơ đến cực điểm, Nguyễn Hân chủ động nói chuyện với anh, “Vừa nãy người ở trong buổi tiệc đều đang đoán, là ai mặt mũi lớn như vậy, một buổi tiệc từ thiện minh tinh lại có thể mời Phó tổng đến dự.” Không phải thực sự là đặc biệt đi đón cô chứ?
Nguyễn Hân mỉm cười nhìn anh, đôi mắt thuần khiết.
Câu trả lời mong đợi, Nguyễn Hân một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, người cuồng công việc như anh có thể xuất hiện tại loại hội trường này còn có thể là vì sao, Hạ Y Đồng chính là diễn quá nhiều phim ngôn tình rồi, mới nghĩ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Tần Cảnh Diệu: gương mặt ngây thơ, nửa đồng tiền cũng không có quan hệ với tôi, tôi chỉ là một chai xì dầu.
Nam Thành, thời tiết cuối tháng mười khiến nhiệt độ dịu mát hơn. Những cơn gió nhẹ dịu dàng thổi ngang qua.
Tối nay ở khách sạn Quốc Tế Anh Quan sẽ tổ chức một dạ tiệc về thời trang nhằm quyên góp từ thiện. Những buổi tiệc thế này đương nhiên không ít khách mời là các đại gia, ngôi sao góp mặt. Có sự tham gia của nhiều ngôi sao nên ánh đèn flash sáng lên không ngừng ! ! !
Với tư cách biên tập viên của tạp chí 《Li Vi》 Nguyễn Hân với những biên tập viên của nhiều tạp chí khác nhau đứng chung một chỗ để nghe tin tức từ các đồng nghiệp này nói chuyện. Dạ tiệc tối nay công ty cô chỉ là kí hợp đồng cho kế hoạch mới nên hiện tại không có việc gì cần bọn họ làm. Vương Lê lần đầu được đến dạ tiệc như thế này. Cô là thực tập sinh của Nguyễn Hân. Vô cùng hưng phấn cứ rộn ràng bên tai Nguyễn Hân nói chuyện không ngừng.
Trong lòng Nguyễn Hân không hứng thú lắm. Vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị ra ngoài tìm nơi nào đó hít thở không khí. Quay đầu liền thấy Hạ Y Đồng mặc một chiếc váy dài màu xanh, chân đi giày cao gót từng bước nhanh nhẹn hướng về phía cô.
“Hân Hân…….”
Trong đại sảnh có rất đông người. Cho dù là tiểu thư nhà giàu hay minh tinh ngôi sao ở đây đều cố giữ khí chất. Từng bước đi của Hạ Y Đồng thu hút không ít ánh mắt tò mò. Nhưng cũng chỉ được vài giây rất nhanh đã dời đi không còn dấu vết. Đồng Đồng một nữ diễn viên tuyến thứ ba mươi sáu trong giới giải trí, gần như không có ai nhận ra cô và tự nhiên cũng sẽ không có ai đem thời gian lãng phí ở trên người của cô. Nguyễn Hân nhìn dáng vẻ không giữ hình tượng của cô cười nói: ” Hôm nay có không ít đạo diễn, ngôi sao nổi tiếng đến đây. Khắp nơi đều là máy quay, cậu cố gắng giữ một chút dáng vẻ của một ngôi sao chú ý hình tượng một chút được không.” Hạ Y Đồng không quan tâm trả lời cô: ” Dù sao cũng chẳng có mấy người nhận ra mình.”
Cô khoác lấy tay của Nguyễn Hân thì thầm nhỏ vào tai của cô: ” Nhắc nhở cậu một chút, vừa nãy mình ở bên ngoài gặp được Nguyễn Thư Nhã đó.” Nghe đến cái tên Nguyễn Thư Nhã đôi mắt Nguyễn Hân hơi trầm xuống, tâm trạng có chút không vui.
Hạ Y Đồng cảm nhận được sắc mặt cô trầm xuống nên nói: ” Dù ra mắt mới không lâu nhưng lại là nghệ sĩ dưới trướng của Đạt Hành, nhận được lời mời tham gia dạ tiệc này cũng là chuyện bình thường.”
Tập đoàn Đạt Hành đầu tư rất nhiều lĩnh vực. Tạp chí 《Li Vi》 thành lập đã được mười hai năm cũng là một công ty con của tập đoàn Đạt Hành. Buổi tiệc tối hôm nay chính là do tạp chí 《Li Vi》đề nghị. Tự công ty nâng đỡ nghệ sĩ của công ty cũng là chuyện bình thường. Chưa kể còn có thể công khai thân phận nghệ sĩ của Đạt Hành,. Nguyễn Thư Nhã kể từ khi ra mắt tài nguyên vẫn luôn không ngớt, bộ phim cổ trang vừa phát sóng thu hút cho cô ta không ít fan đẩy nhanh thời cơ để phát triển hơn nữa.
Nguyễn Hân ừm một tiếng. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thần thái đã khôi phục bình thường: ” Yên tâm đi, mình không sao, dù cho cô ta có làm gì hay đi đâu cũng là làm công cho mình.”
Hạ Y Đồng nghe Nguyễn Hân giọng điệu lạnh nhạt, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái tặng cho cô. Không thể không nói, khả năng tự an ủi bản thân của Nguyễn tiểu thư thật sự là không ai bằng được.
Nguyễn Hân là con gái duy nhất của Nguyễn gia, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đạt Hành. Ba Nguyễn cùng mẹ Nguyễn là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, Nguyễn Hân trưởng thành dưới sự cưng chiều của ba mẹ, cho đến hai năm trước Nguyễn Hân mới phát hiện tình cảm của ba mẹ đã sớm tan vỡ, bảo vệ mối quan hệ vợ chồng chẳng qua chỉ là vì muốn duy trì lợi ích cho công ty, ở bên ngoài ba Nguyễn sớm đã có người phụ nữ khác. Ba Nguyễn và mẹ Nguyễn đã ra riêng, không can thiệp cuộc sống của nhau.
Ba tháng trước, Nguyễn Hân và đại thiếu gia Phó Tư Nghiên của Phó gia kết hôn. Cuộc hôn nhân thương mại này phát triển sự hợp tác của hai nhà tiến thêm một bước. Mạnh mẽ liên hợp, cổ phiếu tăng vọt, đồng thời lúc ấy, cuộc hôn nhân của ba Nguyễn mẹ Nguyễn cũng chính thức kết thúc.
Mẹ của Nguyễn Thư Nhã. Lý Anh Hoa thành công lên chức, gả vào Nguyễn gia.
” Nói thì nói như vậy, nhưng mà cậu cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Cô ta đến họ cũng đổi rồi, khó mà bảo đảm ba cậu sẽ không nghe lời mẹ kế của cậu mà chia cho cô ta một chút cổ phần. ” Nguyễn Thư Nhã là con gái của Lý Anh Hoa và chồng trước, vốn dĩ tên là Lý Lan Lan. Lúc ra mắt đã tự mình đổi tên thành Nguyễn Thư Nhã, lúc đó ba mẹ của Nguyễn Hân vẫn còn chưa ly hôn.
Nguyễn Hân đen mặt lại. ” Cô ta đừng có mơ, công ty là tâm huyết chung của ba mẹ tớ, nếu như cô ta có ý dám động vào công ty tớ sẽ khiến cho cô ta phải trả giá. ” Hạ Y Đồng còn muốn nói chút gì đó thì Vương Lê vừa cười vừa đi: “Chị Hân Hân, chủ biên Hứa gọi chị. ” Cô ta vẻ mặt ghen tị nói: “Hình như là muốn đưa chị đi làm quen những minh tinh ở đây một chút.”
Công việc của bọn họ chính là phải đối phó minh tinh, Hứa Lam hiện là chủ biên của tạp chí 《Li Vi》. Từ lúc tốt nghiệp đã gia nhập tạp chí, một đường từ thực tập sinh vươn đến vị trí chủ biên, không chỉ có năng lực bản thân mạnh mẽ còn rất vui vẻ chỉ dẫn cấp dưới. Bà không hề biết Nguyễn Hân là đại tiểu thư của tập đoàn Đạt Hành nhưng bà đánh giá cao ở Nguyễn Hân sự mẫn cảm và thiên phú về thời trang. Có ý bồi dưỡng cô, đưa cô đi mở rộng mạng lưới mối quan hệ.
Nguyễn Hân nhìn Hạ Y Đồng một cái, Hạ Y Đồng gật đầu nói: “Cậu đi công việc đi, đợi một chút nói tiếp.”
Nguyễn Hân đi theo Vương Lê tìm Hứa Lam, Hứa Lam dẫn theo cô đi chào hỏi với vài người quen biết, đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, bên trong sảnh tiệc không ít quan khách nhìn thấy người đang đi vào, vội vàng tiến lên phía trước để bắt chuyện. Hứa Lam cũng trưng ra mặt cười, dẫn theo Nguyễn Hân đến nghênh đón.
Nguyễn Hân theo tiếng ồn quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trên người đàn ông đang ở giữa bị đám đông vây quanh.
Phó Tư Nghiên mặc một thân tây trang màu đen, vóc dáng cao ráo, ngũ quan lạnh lùng thành thục, khí chất điềm đạm, đôi chân dài thẳng tắp sải bước vào bên trong. Người chắn ở trước anh không ai bảo ai tự giác đứng lùi sang một bên, nhường ra một con đường.
Giống như được nhận ánh mắt tò mò của cô, anh quay đầu lại. Mi mắt hơi nhướng lên, chính xác nhìn sang phía của cô, bốn mắt nhìn nhau, một ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt có đôi mắt đào hoa của anh trở nên thâm tình càng khiến cho lòng người xao xuyến.
Đôi mắt đào hoa đa tình kết hợp với một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, đơn giản đó chính là sự cám dỗ triệt để.
Nguyễn Hân ngẩn ra hai giây, sau đó lại như không có chuyện gì chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Trong lòng thầm hỏi anh tại sao lại đến đây, không phải là tối nay vừa về nước sao ? ? ?
Nguyễn Hân nhìn xuống điện thoại xem thông tin chuyến bay mà trợ lý của Phó Tư Nghiên gửi cho cô, nhớ không nhầm hơn bảy giờ tối anh mới xuống máy bay. Từ lúc đó đến bây giờ còn chưa đến một tiếng đồng hồ. Anh đã thay mới tây trang, giày da gọn gàng đến đây tham dự dạ tiệc. Xem ra là vừa xuống máy bay liền trực tiếp tới đây.
Hạ Y Đồng thấy cô không đi cùng Hứa Lam, đi tới nháy nháy mắt với cô. Còn hất cằm về phía Phó Tư Nghiên. Ý bảo cô xem đi, chồng của cô đến rồi muốn cô nhanh chóng nhìn xem. Nguyễn Hân không để ý đến cô ấy, cầm lấy một ly rượu vang đỏ trên khay mà người phục vụ đang đi ngang qua. Liền nghe thấy có người đề cập đến tên của Phó Tư Nghiên, nói chuyện về những thành tích trong kinh doanh của anh.
Kiểu nhân vật lớn giống như anh, rất ít khi tham dự loại dạ tiệc từ thiện lĩnh vực thời trang của các minh tinh như hôm nay. Tất cả mọi người đều không nhịn được mà tò mò về nguyên nhân anh xuất hiện ở đây, ai có mặt mũi lớn như vậy có thể mời được anh.
“Đây còn phải đoán sao? Phó tổng chính là chồng của chủ nhân tương lai tập đoàn Đạt Hành chúng ta, tạp chí chúng ta cũng tính một phần là của anh ấy, đương nhiên là đến ủng hộ cho công ty nhà vợ rồi.”
Nguyễn Hân ngậm rượu trong miệng, nghe đến danh xưng chồng của chủ nhân tương lai thì suýt chút nữa nghẹn lại. Rượu trực tiếp nuốt nhanh xuống bụng, mùi vị gì cũng không nếm được, vô thức nhìn qua phía Vương Lê đang nói chuyện.
Vương Lê phát hiện Nguyễn Hân chủ động nhìn đến, cho rằng cô cũng không biết thân phận của Phó Tư Nghiên liền kích động mà phổ cập kiến thức cho Nguyễn Hân: “Chị Hân Hân, chuyện tập đoàn Đạt Hành chúng ta cùng tập đoàn Thành Nguyên liên hôn chị biết chứ ? ”
Hân Hân cười cười. Đương nhiên cô không chỉ biết, cô còn là nhân vật chính đấy.
Vương Lê nhìn theo phương hướng của Phó Tư Nghiên nói: “Người ở bên kia bị mọi người vây kín xung quanh tâng bốc chính là tổng tài của tập đoàn Thành Nguyên, cũng chính là đối tượng liên hôn của tập đoàn Đạt Hành chúng ta, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai thu hút người khác, trước đây nhìn thấy anh ấy ở trên tạp chí tài chính, đã cảm thấy anh ấy bỏ qua những người bình thường cả mười con phố rồi, không ngờ tới người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, thực ngưỡng mộ Nguyễn đại tiểu thư, nếu em là cô ấy, mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy người chồng khuôn mặt anh tuấn như vậy thì có chết cũng vui vẻ.”
Nguyễn Hân: “……” Cũng không đến mức khoa trương như vậy. Cô đây không phải vẫn sống rất tốt sao chẳng qua là thực sự rất đẹp trai.
Vương Lê háo sắc nói đến say mê, Hạ Y Đồng đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Nguyễn Hân đều cười tới nước mắt muốn trào ra rồi.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, vị trí hiện trường được bố trí theo thân phận của từng quan khách, Hạ Y Đồng đi theo Nguyễn Hân ngồi ở vị trí phía đằng sau.
Người chủ trì hoạt động ở trên sân khấu đang thực hiện theo đúng quy trình. Không biết là do cố tình hay vô ý, trên màn hình lớn mấy lần chiếu qua hàng đầu tiên chuẩn xác nhắm đến chỗ ngồi của Phó Tư Nghiên ở giữa, mỗi lần như thế ở dưới đều phát ra tiếng cảm thán.
Người chủ trì nhìn anh, có vẻ như muốn anh lên sân khấu nói vài câu. Phó Tư Nghiên nâng mắt, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua ống kính, môi mỏng mím lại, không giấu sự uy nghiêm của một người sếp.
Ống kính run lên một chút lập tức quay lại sân khấu. Sau đó cũng không dám quay tới hàng đầu tiên nữa, đến cả ảnh đế ảnh hậu ngồi ở hàng đầu tiên cũng mất đi cơ hội lọt vào ống kính mà lên màn hình.
Hạ Y Đồng xúc động lắc đầu: ” Hân Hân, chồng của cậu hào quang quá mạnh rồi, hạ xuống một ánh mắt đã khiến cho tay của người quay phim run lên như vậy, cậu lại nhìn cậu xem, nhân viên của công ty nhà mình chỉ nhận ra chồng của bà chủ mà không biết đến bà chủ nhỏ là cậu, đường đường là người thừa kế tập đoàn, lại bị đưa tới tòa soạn làm biên tập nhỏ nhoi.”
Nguyễn Hân cúi đầu tháo xuống bộ móng tay mới vừa làm hôm qua, “Ba mình muốn mình ở cấp thấp rèn luyện cọ sát nhiều một chút.”
“Rèn luyện cọ sát cũng không phải là như thế này, trực tiếp đưa cậu vào tổng bộ tìm một người chức cao có kinh nghiệm quen thuộc với nghiệp vụ của công ty rồi thuận lợi tiếp quản công ty không tốt sao? Tuy rằng ba cậu trước giờ đều đối xử rất tốt với cậu, nhưng có câu này nói rất hay, có mẹ kế thì sẽ có ba dượng, cậu không thể toàn bộ nghe theo ông ấy hết được, lỡ như tương lai mẹ kế của cậu lại sinh cho cậu thêm một em trai, dựa vào con trai đòi cổ phần, không phải là cậu lỗ to rồi sao, cậu phải theo chồng của cậu học hỏi một chút, nghĩ biện pháp đem công ty khống chế dưới tay mình, như vậy thì bạch liên hoa Nguyễn Thư Nhã kia mới không chiếm được lợi ích.”
Hạ Y Đồng dựa vào kinh nghiệm đóng vai phụ trong một số bộ phim truyền hình về tài sản gia đình giàu có để cảnh báo Nguyễn Hân.
Nguyễn Hân không nhịn được muốn cười, lúc ba mẹ cô chuẩn bị ly hôn thì tài sản của Nguyễn gia sớm đã được phân chia lại rồi, ngoại trừ cổ phần công ty và căn nhà mà ba cô đang ở, tất cả tài sản khác đều do cô đứng tên, cho dù là số cổ phần công ty nắm giữ cô cũng không ít hơn ba cô bao nhiêu.
“Cậu nhìn xem chồng của cậu, có bao nhiêu bá khí, nghe nói bây giờ anh ta ở tập đoàn Thành Nguyên nói một thì sẽ không có hai, ba của anh ta cũng bị anh ta thay thế rồi, càng đừng nhắc đến ba anh ta ở bên ngoài đã có mấy đứa con ngoài giá thú rồi, đến cổng của tổng bộ Thành Nguyên cũng không tiến vào được, cậu phải theo chồng của cậu học hỏi nhiều một chút.”
“Đây có bao nhiêu dễ dàng, những người ở ban giám đốc cũng không phải là ăn chay, mình cái gì cũng đều không biết mà đi vào cũng sẽ bị bọn họ bóp chết.” Chuyện này không phải cô chưa từng nhắc qua với ba cô, lúc đó cô phát hiện ba cô Nguyễn Đức Nghiệp ở bên ngoài nuôi người khác, đã cùng Nguyễn Đức Nghiệp ồn ào rất lâu, bởi vì không để cho tiểu tam đạt được lợi ích khi ba mẹ cô ly hôn, cô đề xuất với Nguyễn Đức Nghiệp muốn tiếp quản công ty, nhưng hơn hai mươi năm qua cô đã quá tùy ý tự nhiên, không biết gì đối với phương diện quản lý công ty, nếu không phải hôn nhân của ba mẹ cô tan vỡ, tiểu tam lên chức, cô vẫn sẽ luôn làm những điều mình cảm thấy có hứng thú, không cần suy nghĩ đến việc kế thừa gia nghiệp, Nguyễn Đức Nghiệp đương nhiên là không yên tâm mà cứ như thế đem công ty giao cho cô.
“Bảo chồng của cậu giúp cậu a, các cậu là vợ chồng, để anh ta thay cậu đi tiếp cận những cổ đông đó, bảo đảm không ai dám có ý kiến.”
Nguyễn Hân ha ha hai tiếng, “Cậu xem anh ta có vẻ gì giống như rất thân quen với mình không?”
Hạ Y Đồng: “…… Các cậu không phải là kết hôn hơn ba tháng rồi sao? Còn chưa thân?”
Nguyễn Hân liếc cô một cái: ” Thu lại vẻ mặt chưa từng gặp qua chuyện như này của cậu đi, thương nghiệp liên hôn, anh ta lại đã kế thừa công ty trong nhà rồi, bận giống như người bay trên không trung, không thân quen không phải rất bình thường sao?”
Hạ Y Đồng: “……” Đúng là cô chưa gặp qua chuyện như này, còn là trước giờ chưa gặp qua người phụ nữ nào sau khi kết hôn nói cùng với chồng của mình không quen thuộc. “Vậy hôm nay anh ta đến đây không phải là bởi vì cậu?”
Nguyễn Hân dùng tay chỉ khoảng cách của mình với vị trí của Phó Tư Nghiên, “Cậu nhìn xem giống không?”
Nhìn như vậy thực sự là không giống lắm, chẳng qua Hạ Y Đồng vẫn còn phát huy vai trò làm nữ diễn viên tuyến thứ ba mươi sáu của mình để trợ lực cho não.
“Nói không chừng chính là cảm thấy nếu buổi tiệc kết thúc quá muộn, sợ một mình cậu trở về không an toàn, đặc biệt đến đây đón cậu cùng nhau về nhà.”
Nguyễn Hân một mặt cao quý lạnh lùng, “Mình có tài xế và vệ sĩ.” Không có loại chuyện một mình trở về này.
Được rồi, phú bà.
Hạ Y Đồng câm miệng.
Sau khi tiệc kết thúc, tại hiện trường phần lớn mọi người đều không rời khỏi. Cầm theo ly rượu tìm người bắt chuyện để mở rộng quen biết liên kết cảm tình. Ông chủ lớn Tần Cảnh Diệu của khách sạn Quốc tế Anh Quan vừa đúng lúc đi đến, quan hệ riêng của anh ta và Phó Tư Nghiên không tồi. Hai người gặp nhau nói chuyện một lúc, Nguyễn Hân đi nói tạm biệt với Hứa Lan, hỏi Hạ Y Đồng “Công ty của cậu vẫn chưa phân xe cho cậu sao?”
Hạ Y Đồng gật đầu, nói: “Tự mình lái xe đi.”
“Tài xế của mình đã qua đến rồi, mình tiễn cậu một đoạn.”
Hạ Y Đồng liếc mắt nhìn về phía Phó Tư Nghiên một cái, “Cậu không đi cùng chồng của cậu?”
Nguyễn Hân ừm một tiếng, cầm túi lên nói: “Anh ta chắc là có việc cần nói với bạn của anh ta, mình không cần lãng phí thời gian đợi anh ta.”
Ngữ khí của cô tự nhiên, không giống như người vợ đang nổi nóng với chồng, chứng tỏ bình thường cô và Phó Tư Nghiên là loại quan hệ hòa hợp này.
Đây đều tham gia cùng một bữa tiệc rồi, đêm muộn còn không cùng nhau về nhà, quả nhiên là vợ chồng không thân thuộc.
Hạ Y Đồng phục rồi.
Hai người bước ra ngoài được vài bước, điện thoại của Nguyễn Hân rung lên một tiếng, nhấc lên liếc nhìn một cái, là tin nhắn của Phó Tư Nghiên.
“Đến, ngồi xe của tôi cùng đi.”
Nguyễn Hân có chút ngoài ý muốn, theo tiềm thức đánh chữ, “Nhưng tài xế của tôi đã ở bên ngoài đợi tôi rồi.”
Chương 2:
Tin nhắn vừa gửi đi, Hạ Y Đồng quay sang liền hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? ”
Nguyễn Hân nói thật: ” Phó Tư Nghiên bảo mình cùng đi với anh ấy. ”
Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên như trở thành fan CP. Đơn giản quyết định: ” Vậy cậu đi cùng anh ấy đi, mình tự lái xe trở về.”
Nguyễn Hân: ” Có gì đáng cười chứ, muộn như vậy làm sao có thể để cậu lái xe trở về, nhất định mình phải đưa cậu về.”
Hạ Y Đồng vì nghĩa khí của người chị em mà cảm động sâu sắc, chẳng qua vừa nãy nghe Nguyễn Hân nói về quan hệ của mình với Phó Tư Nghiên, quyết định vẫn là không làm cho mối quan hệ giữa vợ chồng họ trở nên tồi tệ hơn nữa.
“Hân Hân, Phó tổng vừa xuống máy bay liền đến tham gia tiệc từ thiện, hơn nữa ban tổ chức không hề biết anh ấy sẽ đến. Mình thực sự cảm thấy anh ấy đi ra ngoài công tác lâu như thế nên không đợi được muốn gặp cậu, mới đặc biệt tới đây tìm cậu đó.”
Nguyễn Hân vẻ mặt thờ ơ: “Không thể nào.”
Hạ Y Đồng phản đối nói: ” Sao lại không thể chứ, nếu không anh ấy tại sao lại gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu đi cùng anh ấy? ”
Nguyễn Hân hơi nghẹn lời: ” Dù sao khả năng mà cậu nói chính là không thể, cậu đừng đoán bừa nữa. Mình đã nói với anh ấy có tài xế đón mình rồi, đi thôi.”
Hạ Y Đồng thật hận rèn sắt không thành thép với cô: ” Tài xế và chồng sao có thể giống nhau được, cậu có biết chồng của cậu có bao nhiêu lợi hại hay không, có bao nhiêu người muốn leo lên xe của anh ấy…”
Ngay lập tức ánh mắt của cô dừng lại, vỗ vỗ vai Nguyễn Hân: “ Mình đi… Hân Hân cậu mau nhìn xem. Đóa bạch liên Nguyễn Thư Nhã kia đang muốn làm cái gì, ánh mắt đều dán thẳng lên người chồng cậu rồi.” Nguyễn Hân nhìn theo ánh mắt của cô ấy liền thấy Phó Tư Nghiên và Tần Cảnh Diệu đang đứng cùng nhau. Tần Cảnh Diệu nghiêng đầu, không biết Phó Tư Nghiên đã nói cái gì Tần Cảnh Diệu liếc mắt đến chỗ Nguyễn Hân đứng, ánh mắt hạ xuống mang theo vẻ đã hiểu. Niết nhẹ ly rượu rồi cụng ly với anh: ” Hôm sau tụ họp nhớ mang theo chị dâu cùng nhau đến đi.”
Phó Tư Nghiên ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, đem ly rượu đặt lại ở trên bàn. Ánh mắt nhìn xuống điện thoại thấy tin nhắn Nguyễn Hân trả lời cho mình, giọng nói thản nhiên : “Hôm khác lại nói.”
Tần Cảnh Diệu nhướng mày, ánh mắt nhìn anh trêu chọc.
Phó Tư Nghiên không để ý anh ta, ánh mắt dời đến trên người Nguyễn Hân, nhấc chân bước về phía cô. Nguyễn Thư Nhã ở cách đó không xa hơi vén tóc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ cổ yếm, đường rãnh ngực như ẩn như hiện. Dùng dáng đi quyến rũ nhất đến trước Phó Tư Nghiên ngăn anh lại. Nở nụ cười vươn tay trước mặt anh: ” Phó tổng, thật là trùng hợp, không ngờ là lại có thể gặp được ngài ở đây.”
Giọng điệu cô ta tỏ ra thân thiết, nhưng Phó Tư Nghiên lại không nhận ra mình có quen biết cô ta nên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cho Vạn Kì một ánh mắt.
Vạn Kì nhanh chóng bước lên phía trước đưa tay ra ngăn cô ta lại, đề phòng máy ảnh có thể chụp trúng cô ta và Phó Tư Nghiên chung một khung hình. Khách khí nói chuyện: ” Thật ngại quá! Lý tiểu thư. Phó tổng của chúng tôi tiếp theo còn có công việc khác đã sắp xếp, nếu như cô có việc gì mời đến tập đoàn Thành Nguyên đặt lịch hẹn.”
Nguyễn Thư Nhã nghe thấy Vạn Kì trực tiếp gọi tên thật của mình. Khóe môi cô ta mím chặt như căng ra, rút tay về, miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc: “Cũng không tính là có chuyện gì. Chính là mấy ngày trước khi cùng baba ăn cơm, nghe ông ấy nhắc đến muốn mời Phó tổng đến nhà ăn bữa cơm, không biết lúc nào Phó tổng có thời gian rảnh. Vừa đúng lúc tôi gặp Phó tổng ở đây muốn thay baba hỏi một câu Phó tổng lúc nào thì có thời gian.”
Baba trong miệng cô ta đương nhiên không phải là ba ruột của cô ta, mà là Nguyễn Đức Nghiệp. Đến Nguyễn Đức Nghiệp cũng lôi ra rồi, Vạn Kì do dự một lúc, hướng về phía Phó Tư Nghiên gọi: “Phó tổng.”
Kéo Phó Tư Nghiên vào chuyện này. Đã thành công thu hút ánh mắt hiếu kỳ sang hướng này. Trên môi nở nụ cười tự tin. Cô ta chắc chắn rằng Phó Tư Nghiên sẽ không thể không cho Nguyễn Đức Nghiệp một chút mặt mũi, tại hiện trường hôm nay phần lớn đều là người của giới giải trí. Cô ta có thể nói với Phó Tư Nghiên hai câu, liền đã đủ để cho bọn họ tưởng tượng rồi, tự nhiên có người nguyện ý suy đoán tiếp, đem tài nguyên tốt tặng đến tay cô.
Cô ta khẽ nhướng chân mày, liếc nhìn Nguyễn Hân đang đứng ở trước cửa lớn.
Trần trụi khiêu khích.
Phó Tư Nghiên khẽ cau mày lại, nói: ” Xin lỗi, tôi không quen biết ba của cô. ” Ba mà anh nói ra là ba ruột của Nguyễn Thư Nhã. Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng Vạn Kì vẫn nghe ra được Phó Tư Nghiên đang không kiên nhẫn.
Hạ Y Đồng kìm nén sự tức giận đẩy đẩy lưng Nguyễn Hân, ghé sát vào tai cô nói: ” Ả bạch liên đó muốn móc nối với chồng của cậu kìa, lên đi.”
Hai tay Nguyễn Hân khoanh ở trước người càng thờ ơ trả lời: ” Phó Tư Nghiên sẽ không thể không nhìn đến cô ta.”
Lời vừa nói ra, liền nhìn thấy Vạn Kì làm một động tác mời với Nguyễn Thư Nhã.
Nụ cười tự đắc trên mặt Nguyễn Thư Nhã rất nhanh đã không giữ nổi nữa, cố chống đỡ nói: ” Vậy nếu Phó tổng bận, tôi liền không làm phiền nữa.”
Cô ta quay người hít thở thật sâu, giày cao gót trên nền vang lên cộp cộp. Kiêu ngạo nhấc chân. Làm cho người khác nhìn vào không phân biệt được cô ta rốt cuộc có bị thất bại trước Phó Tư Nghiên hay không.
” Cô ta cứ thế bị Phó Tư Nghiên đuổi đi rồi? ”
Nguyễn Hân mím chặt môi, ừm một tiếng, không nén được nụ cười có chút hả hê trong lòng. Tuy rằng không nghe thấy Phó Tư Nghiên đã nói gì. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra không việc gì để che đậy của Nguyễn Thư Nhã liền khẳng định cô ta mất không ít mặt mũi rồi.
Phó Tư Nghiên đi đến bên này, khi đi qua ngang phía trước cô, lặng lẽ để một câu: ” Tôi ở trong xe đợi em. ” Sau đó đôi chân dài bước ra bên ngoài.
Nguyễn Hân hơi bất ngờ khôi phục lại cảm nhận thì những người khác cũng đang kéo nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Cô không phải nói với anh. Tài xế của cô đến đón cô rồi sao?
Không nhìn thấy?
Hạ Y Đồng thở dài một tiếng: “Mình đã nói chồng của cậu là đặc biệt đến đón cậu mà, cậu vẫn không tin. Thế đây không phải gọi cậu về nhà cùng nhau sao.”
“Có thể là anh ấy không nhìn thấy tin nhắn vừa nãy mình gửi cho anh ấy. Đợi mình lại nói với anh ấy một tiếng.”
Cầm lấy điện thoại Nguyễn Hân trực tiếp muốn gọi điện cho Phó Tư Nghiên, Hạ Y Đồng giữ chặt điện thoại của cô nói: ” Nhà mình và nhà cậu cũng không thuận đường. Muộn như thế này rồi, cậu cũng đừng giày vò mình nữa, trực tiếp bảo tài xế của cậu đưa mình về. Còn cậu ngồi xe của Phó Tư Nghiên trở về, như vậy hợp lý rồi.” Hạ Y Đồng trực tiếp sắp xếp.
Nhớ đến dáng vẻ Phó Tư Nghiên vừa rồi cho Nguyễn Thư Nhã ăn quả đắng, tâm tình Nguyễn Hân vui vẻ cũng không có phản đối.
Đi ra khỏi khách sạn, Nguyễn Hân trước tiên bảo tài xế của mình lái xe đến. Tiễn Hạ Y Đồng lên xe sau đó mới đi đến phía xe của Phó Tư Nghiên.
Tài xế mở cửa sau xe cho Nguyễn Hân, Phó Tư Nghiên ngồi ở bên trái của xe. Khuy áo ngoài của tây trang mở ra, hai chân bắt chéo, thái độ lười biếng dựa về đằng sau, ánh sáng lờ mờ rơi xuống, một đôi mắt đào hoa thâm thúy tĩnh lặng.
Nguyễn Hân ngồi vào trong, đem túi xách đặt ở giữa hai người. Phó Tư Nghiên đột nhiên quay đầu lại, Nguyễn Hân chính diện đối mặt với anh mới phát hiện đuôi mắt anh hơi đỏ, da của anh cũng rất trắng. Anh lúc này dựa ra sau khiến toàn thân tỏa ra hơi thở của sự cám dỗ.
Ánh mắt Nguyễn Hân dừng trên mặt anh vài giây, cô nhìn anh chăm chú. Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai.
“Đã nhìn đủ chưa?”
Nguyễn Hân giật mình khôi phục tinh thần, phía sau đầu trực tiếp đụng trúng trần xe.
Phó Tư Nghiên nhanh mắt vươn tay muốn che cản lại cho cô. Chậm một bước chỉ chạm được vầng trán căng bóng của cô.
” Đông ” một tiếng. Nguyễn Hân đau đến hoa mắt, tay che sau đầu, nhìn chằm chằm thủ phạm: ” Sao anh lại dọa tôi?”
Nếu không phải anh đột nhiên mở miệng nói chuyện cô cũng không bị đụng trúng đầu.
Phó Tư Nghiên thu tay về, ánh mắt quét một vòng quanh người cô, cô che lấy đầu, một đôi mắt ngân ngấn nước có thần nhìn chằm chằm anh. Xác định cô không có chuyện gì, anh điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng nói: “Ngồi cho tốt.”
Chỉ có như vậy? Đầu cô bị va đau như vậy nhưng một câu xin lỗi anh cũng không có nói.
Nguyễn Hân nhìn bộ dạng lạnh nhạt của anh, tức giận chỉ vào đầu chính mình nói: “Xin lỗi đầu của tôi.”
Phó Tư Nghiên đến mí mắt cũng không mở lên: ” Em tự mình đụng trúng. ”
” Nếu anh không dọa tôi sợ. Tôi có thể đụng trúng sao? ”
Phó Tư Nghiên nghiêng mặt qua, cười như có như không nói: ” Tôi dọa sợ em? ”
Nghĩ đến bản thân vì sao bị ‘dọa sợ’. Nguyễn Hân lại nghẹn một tiếng. Chẳng qua vẫn là còn tức giận càng cố chấp cứng đầu hơn, lập tức nói: ” Tôi không phải là nhìn anh nhiều một chút thôi sao? Thế nào, anh lớn lên đẹp trai như vậy không cho người khác nhìn sao? ”
Phó Tư Nghiên: “……”
Xe chạy trên đường, Nguyễn Hân ngồi bên phải cô cố ý người sát phía ngoài của xe, có thể cách xa anh bao nhiêu thì cách bấy nhiêu. Mắt ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, trong xe vô cùng yên lặng. Trái ngược hẳn với khu trung tâm nhộn nhịp náo nhiệt bên ngoài, dọc hai bên đường thấp thoáng những đôi tình nhân đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu. Tràn đầy ý cười hạnh phúc trên khuôn mặt làm cho người khác nhìn thấy cũng tự giác vui vẻ.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, Nguyễn Hân lại chạm vào phần đầu vừa bị đụng trúng của mình. Cảm giác đau cũng đã tan biến chỉ là trong lòng không quá thoải mái. Kiểu người gì đây thật là, một câu dễ nghe cũng không biết nói, đúng thật là uổng phí cho một gương mặt đẹp.
Cô điều chỉnh lại cơ thể quay lưng về phía anh. Quay cả mặt để mắt không thấy làm lơ với anh.
Phó Tư Nghiên hơi ngẩng mặt lên nheo cặp mắt khuất sau mái tóc đen một lúc lâu, sau đó làm như không có chuyện gì thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Hân cảm nhận có ánh mắt phía sau lưng quay đầu nhìn về phía Phó Tư Nghiên, tay của anh đặt bắt chéo ở trên đùi, tựa lưng về đằng sau, nhắm hờ mắt, cổ áo sơ mi ở trong tây trang không biết từ lúc nào đã mở ra hai nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ mím lại, dường như có chút mệt mỏi.
Xem ra vừa nãy chỉ là ảo giác của cô, anh tuyệt đối không có đang nhìn cô.
Nghĩ đến bảng lịch trình mà anh đã an bài, trong tiềm thức nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận điều chỉnh lại chỗ ngồi.
Điện thoại rung lên một trận, ở bên trong xe đang an tĩnh âm lượng dường như được khuếch đại lên vài lần, Nguyễn Hân nhanh chóng đem chuông điện thoại chỉnh về im lặng.
Phó Tư Nghiên vẫn là bị tiếng ồn làm cho tỉnh rồi, lông mi hơi nâng lên, không để ý nhìn lên phía trước, cái gì cũng không nói.
Ai vậy, sớm không gửi muộn không gửi, cứ phải chọn lúc này gửi tin nhắn cho cô.
Nguyễn Hân mở WeChat ra nhìn một cái, là trợ lý của Phó Tư Nghiên Vạn Kì gửi cho cô một phần tài liệu.
Trực tiếp mở văn kiện xem nội dung bên trong, bên trong Vạn Kì gửi tới chính là bản tóm tắt chuyện từ sau khi Phó Tư Nghiên xuống máy bay rồi quyết định tham gia bữa tiệc từ thiện thời trang sau đó bị Nguyễn Thư Nhã bắt chuyện, còn vì sao lại tham gia buổi tiệc thì không nói, trọng điểm còn có những điều Nguyễn Thư Nhã và Phó Tư Nghiên nói.
Từ sau khi hai người kết hôn, Vạn Kì sẽ đem bảng hành trình của Phó Tư Nghiên gửi cho Nguyễn Hân, thuận tiện cho việc hai vợ chồng diễn kịch cho người nhà hai bên xem.
Vừa nãy ở khách sạn Nguyễn Hân có thể đoán ra Nguyễn Thư Nhã nói gì đó với Phó Tư Nghiên, vốn dĩ còn muốn hỏi anh xem Nguyễn Thư Nhã đã dùng lý do gì để móc nối quan hệ với anh, bên này Vạn Kì đã đem thông tin chi tiết sự tình nói đến rõ ràng, để tránh những hiểu lầm không đáng có giữa hai vợ chồng xuất hiện, ảnh hưởng đến sự hợp tác của hai nhà Phó Nguyễn.
Xem ra người chồng khuôn mặt lãnh đạm này vẫn là có chỗ tốt, sẽ không tùy tiện bị trà xanh làm cho mờ mắt.
Nguyễn Hân ở câu nói không quen biết của Phó Tư Nghiên nhìn đến mấy lần, cả người đều cảm thấy thoải mái.
Nguyễn Thư Nhã tự mình cho rằng mẹ cô ta gả vào Nguyễn gia, cô ta đổ họ gọi Nguyễn Đức Nghiệp là baba thì có thể trở thành con gái của Nguyễn gia rồi, ngày thường ở trước mặt những người không biết sự việc khoe khoang Nguyễn Đức Nghiệp thì thôi đi, tâm cơ nhỏ bé lại còn đặt ở trên người Phó Tư Nghiên để chơi đùa, đáng đời bị Phó Tư Nghiên ở trước mặt vạch trần xuất thân của cô ta, tự chuốc lấy nhục.
Nguyễn Hân ghét Nguyễn Thư Nhã, nhìn thấy cô ta khuất phục, cô liền vui vẻ.
Đối với Phó Tư Nghiên đã khiến cho Nguyễn Thư Nha khuất phục, nhìn cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhớ đến chuyện đầu mình bị va phải, hình như đúng là do mình vừa lên xe đã bị vẻ đẹp của anh thu hút, tự mình khó xử.
Thấy anh ở trước mặt bạch liên hoa phát huy sự thờ ơ đến cực điểm, Nguyễn Hân chủ động nói chuyện với anh, “Vừa nãy người ở trong buổi tiệc đều đang đoán, là ai mặt mũi lớn như vậy, một buổi tiệc từ thiện minh tinh lại có thể mời Phó tổng đến dự.” Không phải thực sự là đặc biệt đi đón cô chứ?
Nguyễn Hân mỉm cười nhìn anh, đôi mắt thuần khiết.
Câu trả lời mong đợi, Nguyễn Hân một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, người cuồng công việc như anh có thể xuất hiện tại loại hội trường này còn có thể là vì sao, Hạ Y Đồng chính là diễn quá nhiều phim ngôn tình rồi, mới nghĩ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Tần Cảnh Diệu: gương mặt ngây thơ, nửa đồng tiền cũng không có quan hệ với tôi, tôi chỉ là một chai xì dầu.
Bình luận facebook