Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
“Xin chào tiểu thư. Lão gia kêu tại hạ đến đây để đón người trở về nhà.”
Khiết Tử Tịnh nheo mắt nhìn người quản gia, trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ mông lung, rốt cuộc cô có nên về hay không? Khi nhớ lại ngày mà mẹ đuổi cô ra khỏi cửa nhà họ Khiết, cô mới lạnh lùng nói: “Báo lại với ông rằng ta không về đâu, còn nữa...” - Khiết Tử Tịnh khoác lấy tay Diêm Thừa Ngạo rồi nói tiếp: “Hãy báo lại luôn rằng ta đã kết hôn rồi.”
Lão quản gia nghe thấy vậy, y trố mắt nhìn Khiết Tử Tịnh, như không tin vào tai mình nữa, ông ta lắp bắp hỏi lại: “Tiểu... tiểu thư kết hôn rồi ạ???”
“Phải. Ngày đó là mẹ đuổi ta đi, vậy nên đừng hòng ta về lại ngôi nhà đó nữa.” - Khiết Tử Tịnh thở dài, cô vẫy vẫy tay ra hiệu cho người quản gia rằng hãy về đi.
Sau khi được nghe một lần nữa câu trả lời đanh thép của Khiết Tiểu Tịnh, lão quản gia khẽ thở dài, y đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn người mà tiểu thư nhỏ của ông gọi là “chồng” kia. “Trông hắn ta tướng mạo cũng tuấn tú, nhìn cũng có vẻ là người tốt. Nhưng mà việc kết hôn mà cô chủ lại tự tiện quyết định, chuyện này lão gia mà biết sẽ phản ứng thế nào đây?” - Ông ta nghĩ, lại nhìn thái độ cứng rắn của tiểu thư, ông ta thấy có vẻ như không thể thuyết phục tiểu thư về nhà như cách mọi lần nữa rồi, tiểu thư của ông giờ đây đã thay đổi, đành phải nói thật với tiểu thư thôi. Nghĩ đến đây, ông ta liền nói:
“Nếu tiểu thư không muốn thì tại hạ cũng không bắt ép người. Nhưng lão gia hiện tại đang bị bệnh, người đã ra lệnh cho tại hạ phải mang tiểu thư về. Tại hạ đã tìm tiểu thư mấy ngày rồi đấy ạ.”
“Ông... bị bệnh?” - Khiết Tiểu Tịnh sau khi nghe thấy ông bị bệnh thì người cô có chút run run, cô đang dao động. Cô ngước mắt nhìn Diêm Thừa Ngạo như muốn hỏi xin ý kiến của hắn ta.
Diêm Thừa Ngạo khẽ mỉm cười, hắn ta ôn nhu xoa đầu cô rồi nói: “Anh cũng nghĩ em nên về thăm ông. Anh sẽ đi cùng em.”
Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu, cô quay sang hỏi lão quản gia đang đứng chờ câu trả lời kia: “Thế có được không?”
“Vâng, được ạ. Vậy thì chúng ta xuất phát luôn thôi.” - Lão quản gia nói xong liền nhanh chóng mở cửa xe cho hai người đi vào. “Cảm ơn ông.” - Khiết Tử Tịnh nói rồi cô cùng Diêm Thừa Ngạo bước lên xe, chiếc xe sau đó cũng nhanh chóng lăn bánh hướng về ngôi biệt thự nhà họ Khiết.
“Tiểu thư, mừng tiểu thư trở về.” - Ngay khi họ vừa bước vào cửa thì vú Trương - người vú đã chăm Khiết Tiểu Tịnh từ khi còn bé đã vội chạy đến chào hỏi. Bà âu yếm cầm tay cô lên rồi nói: “Tiểu thư, cuối cùng người đã trở về rồi. Vú nhớ người lắm.”
Gặp lại người vú đã lâu không gặp, trong lòng Khiết Tử Tịnh trào dâng một xúc cảm kì lạ, cô nắm lấy tay vú Trương, nghẹn ngào: “Vú... con cũng rất nhớ vú. À phải rồi, con đã kết hôn rồi, đây là chồng con.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười, một tay cô khoác tay Diêm Thừa Ngạo, cô giới thiệu: “Đây là người vú đã chăm sóc em từ nhỏ.”
“Rất hân hạnh được gặp mặt vú, cảm ơn vú đã chăm sóc vợ con.” - Diêm Thừa Ngạo mỉm cười nói. Ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng hắn hiện tại đang rất rất phởn hơn bao giờ hết, bởi hôm nay cô đã gọi hắn là “chồng” biết bao nhiêu lần rồi.
“Tiểu... tiểu thư đã kết hôn rồi ư? Người lại còn không thông báo gì với ông chủ nữa ư?” - Vú nuôi nghe cô nói vậy thì bị sốc. Đây hoàn toàn không phải là cô tiểu thư mà bà biết lúc trước nữa, tiểu thư của bà đã thay đổi rồi.
truyện tiên hiệp hay
“Cái gì đây? Từ khi nào dinh thự của nhà họ Khiết lại mở cửa chào đón cái loại người phản bội như nó?” - Từ trên bậc thang cao nhất, Khiết phu nhân nghiêm nghị cất lời, bà ta nhíu mày nhìn Khiết Tử Tịnh như nhìn một thứ gì đó đáng ghét lắm vậy. Bà ta mỉm cười đắc ý, bà ta đang rất nóng lòng muốn xem cô con gái ruột của mình khóc lóc nhu nhược trước những lời nói của mình.
Nhưng mọi việc lần này đã nằm ngoài dự tính của bà ta, Khiết Tử Tịnh lần này không hề khóc, cũng không hề nhu nhược như những lần trước. Cô dùng ánh mắt khiên định nhìn thẳng vào mắt người mẹ “thân yêu” của mình, cô đáp lại: “Tôi không hề phản bội lại nhà họ Khiết, mẹ đừng quên chính mẹ mới là người đã vứt bỏ tôi.”
Diêm Thừa Ngạo có thể nhận ra, đằng sau vẻ kiên cường ấy là một Khiết Tử Tịnh đang sắp khóc đến nơi rồi. Hắn dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô, bây giờ hắn chỉ muốn lao vào phanh thây người đàn bà độc ác kia, nhưng hắn không thể làm thế, đây là chuyện gia đình của cô, hắn không thể xem vào.
Khiết phu nhân có chút ngạc nhiên, phản ứng của Khiết Tử Tịnh nằm ngoài dự liệu của bà ta. Tuy nhiên, bà ta là người hiểu rõ con nhóc này nhất, bà ra rất nóng lòng muốn biết xem cô con gái nhỏ của bà ta có thể giữ được cái vẻ mạnh mẽ ấy bao lâu. Bà ta nở nụ cười thản nhiên, bước từng bước xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Phải rồi nhỉ, ta đã vứt bỏ con. Nhưng cũng chỉ vì con là một đứa vô dụng, con gái yêu ạ.”
“Thưa phu nhân... nếu người nói thế thì tiểu thư...” - Vú Trương lo sợ rằng tiểu thư của bà sẽ lại phải gặp tổn thương, bà vội vàng nói.
“Trương Yên, câm miệng lại. Chuyện gia đình này từ khi nào đến lượt bà quản?” - Khiết phu nhân nhíu mày nói, nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, bà ta lại nở một nụ cười giả tạo rồi nói tiếp: “Vả lại, bà yên tâm đi. Tiểu Tịnh là đứa con gái yêu dấu của ta, nó sớm cũng đã quen với việc này rồi. Vô dụng thì bị vứt bỏ, đây là chuyện hiển nhiên.”
Khiết Tử Tịnh thở dài, cô vỗ nhẹ vai vú Trương một cái như muốn nói rằng không cần lo cho cô đâu. Hiện tại bây giờ cô không còn cảm thấy tổn thương vì những lời nói của mẹ cô nữa, cô cười lạnh rồi nói: “Mẹ đúng là vẫn chẳng thay đổi gì cả. Thật thảm hại, sao mẹ không chịu chấp nhận sự thật đi? Rằng mẹ làm thế với tôi chỉ vì mẹ không can tâm rằng tôi được ông sủng ái hơn mẹ?”
Khiết phu nhân nghe vậy thì tức giận, bà ta không thể ngờ được có ngày Khiết Tử Tịnh lại có thể đứng lên chống lại bà ta như thế này, bước chân của bà ta ngày càng vội vã hơn, bà ta tiến lại chỗ Khiết Tử Tịnh, vung tay lên định tát cô một cái:
“Con khốn...”
“Phập” - Bàn tay của bà ta đã bị giữ lại giữa không trung. Diêm Thừa Ngạo nhìn bà ta bằng ánh mắt tức giận, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng chỉ vì bà ta chính là mẹ của cô. Vậy mà giờ đây người đàn bà độc ác này lại muốn ra tay với bảo bối của hắn, thật không thể tha thứ. Hắn hất bàn tay của bà ta ra phía sau, bà ta cũng theo quán tính mà bị ngã nhoài về phía sau nhưng rất may là người hầu đã kịp đỡ bà ta lại.
Diêm Thừa Ngạo ôm trọn Khiết Tử Tịnh trong lòng mình, hắn ta gằn giọng nói: “Đừng hòng động vào cô ấy, dù chỉ là một ngón tay của bà.”
Khiết Tử Tịnh liếc nhìn bộ dạng giận dữ của hắn, cô cảm thấy rất vui, vì đây là lần đầu tiên có người vì cô mà tức giận. Nhưng cô cũng không thể cứ để như thế được, đây là chuyện riêng của cô, cô không muốn hắn phải xen vào. Khiết Tử Tịnh đưa tay xoa xoa đầu hắn, âu yếm nói: “Ngoan ngoan, không sao đâu.”
Diêm Thừa Ngạo cuối cùng cũng bình tâm trở lại, hắn thở dài một cái, khuôn mặt cũng không còn nét giận dữ nữa. Khiết phu nhân vừa nãy bị đẩy ra vẫn còn bị sốc, nhưng bây giờ bà ta cũng đã vượt qua nỗi sốc ấy, bà ta chỉ tay vào Diêm Thừa Ngạo, hỏi: “Cậu là ai?”
“Anh ấy là chồng của tôi, cũng là con rể của mẹ đấy. Nhưng mà, mẹ không xứng đáng để anh ấy gọi là mẹ vợ.” - Khiết Tử Tịnh nhếch mép cười, cô châm biếm nói.
Khiết phu nhận giận đến mức đỏ mặt tím tai không nói được câu nào, bà ta định giơ tay đánh Khiết Tử Tịnh một lần nữa nhưng lần này đã bị cô cản lại. Khiết Tử Tịnh bật cười khúc khích, cô nói: “Mẹ vẫn còn nghĩ rằng tôi vẫn là một đứa nhu nhược thảm hại như hồi trước sao?”
“Mày... mày đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tạo phản hay sao?” - Khiết phu nhân giận giữ, bà ta cố gắng giằng bàn tay ra khỏi tay cô.
Lúc này, Khiết Tử Tịnh mỉm cười thoả mãn, cô thả bàn tay của bà ta mà cô đang nắm ra để khoác tay Diêm Thừa Ngạo rồi nói: “Tất nhiên là tôi đã đủ lông đủ cánh rồi, dù gì thì tôi đã có chồng rồi cơ mà.”
“Em ấy... em ấy đang khẳng định chủ quyền với mình.” - Diêm Thừa Ngạo nghĩ, trong đầu hắn hiện tại phởn hết cả lên. Nhưng tất nhiên rồi, ngoài mặt hắn vẫn cứ bình thản như thế, nở một nụ cười khinh bỉ nhìn người phụ nữ đang tức giận nhưng không thể làm gì được kia.
“Dì hai, có chuyện gì mà ồn ào thế ạ?” - Từ trên cầu thang, một nữ nhân thân ảnh mỹ lệ nhẹ nhàng bước xuống, trên môi không ngừng nở nụ cười.
“Nhược... Nhược Vũ? Con xuống đây làm gì?” - Khiết phu nhân nghe thấy giọng nói của y thì liền quay đầu lại.
“Con thấy ồn ào quá nên xuống xem thử, có chuyện gì vậy dì hai?” - Nhược Vũ hỏi, ánh mắt y đảo quanh một lượt khắp căn phòng rồi dừng lại trên người Khiết Tử Tịnh, y liền nở một nụ cười rồi vội vã chạy xuống chỗ cô: “Chị họ, chị đã trở về rồi sao?”
Khiết Tử Tịnh nheo mắt nhìn người quản gia, trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ mông lung, rốt cuộc cô có nên về hay không? Khi nhớ lại ngày mà mẹ đuổi cô ra khỏi cửa nhà họ Khiết, cô mới lạnh lùng nói: “Báo lại với ông rằng ta không về đâu, còn nữa...” - Khiết Tử Tịnh khoác lấy tay Diêm Thừa Ngạo rồi nói tiếp: “Hãy báo lại luôn rằng ta đã kết hôn rồi.”
Lão quản gia nghe thấy vậy, y trố mắt nhìn Khiết Tử Tịnh, như không tin vào tai mình nữa, ông ta lắp bắp hỏi lại: “Tiểu... tiểu thư kết hôn rồi ạ???”
“Phải. Ngày đó là mẹ đuổi ta đi, vậy nên đừng hòng ta về lại ngôi nhà đó nữa.” - Khiết Tử Tịnh thở dài, cô vẫy vẫy tay ra hiệu cho người quản gia rằng hãy về đi.
Sau khi được nghe một lần nữa câu trả lời đanh thép của Khiết Tiểu Tịnh, lão quản gia khẽ thở dài, y đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn người mà tiểu thư nhỏ của ông gọi là “chồng” kia. “Trông hắn ta tướng mạo cũng tuấn tú, nhìn cũng có vẻ là người tốt. Nhưng mà việc kết hôn mà cô chủ lại tự tiện quyết định, chuyện này lão gia mà biết sẽ phản ứng thế nào đây?” - Ông ta nghĩ, lại nhìn thái độ cứng rắn của tiểu thư, ông ta thấy có vẻ như không thể thuyết phục tiểu thư về nhà như cách mọi lần nữa rồi, tiểu thư của ông giờ đây đã thay đổi, đành phải nói thật với tiểu thư thôi. Nghĩ đến đây, ông ta liền nói:
“Nếu tiểu thư không muốn thì tại hạ cũng không bắt ép người. Nhưng lão gia hiện tại đang bị bệnh, người đã ra lệnh cho tại hạ phải mang tiểu thư về. Tại hạ đã tìm tiểu thư mấy ngày rồi đấy ạ.”
“Ông... bị bệnh?” - Khiết Tiểu Tịnh sau khi nghe thấy ông bị bệnh thì người cô có chút run run, cô đang dao động. Cô ngước mắt nhìn Diêm Thừa Ngạo như muốn hỏi xin ý kiến của hắn ta.
Diêm Thừa Ngạo khẽ mỉm cười, hắn ta ôn nhu xoa đầu cô rồi nói: “Anh cũng nghĩ em nên về thăm ông. Anh sẽ đi cùng em.”
Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu, cô quay sang hỏi lão quản gia đang đứng chờ câu trả lời kia: “Thế có được không?”
“Vâng, được ạ. Vậy thì chúng ta xuất phát luôn thôi.” - Lão quản gia nói xong liền nhanh chóng mở cửa xe cho hai người đi vào. “Cảm ơn ông.” - Khiết Tử Tịnh nói rồi cô cùng Diêm Thừa Ngạo bước lên xe, chiếc xe sau đó cũng nhanh chóng lăn bánh hướng về ngôi biệt thự nhà họ Khiết.
“Tiểu thư, mừng tiểu thư trở về.” - Ngay khi họ vừa bước vào cửa thì vú Trương - người vú đã chăm Khiết Tiểu Tịnh từ khi còn bé đã vội chạy đến chào hỏi. Bà âu yếm cầm tay cô lên rồi nói: “Tiểu thư, cuối cùng người đã trở về rồi. Vú nhớ người lắm.”
Gặp lại người vú đã lâu không gặp, trong lòng Khiết Tử Tịnh trào dâng một xúc cảm kì lạ, cô nắm lấy tay vú Trương, nghẹn ngào: “Vú... con cũng rất nhớ vú. À phải rồi, con đã kết hôn rồi, đây là chồng con.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười, một tay cô khoác tay Diêm Thừa Ngạo, cô giới thiệu: “Đây là người vú đã chăm sóc em từ nhỏ.”
“Rất hân hạnh được gặp mặt vú, cảm ơn vú đã chăm sóc vợ con.” - Diêm Thừa Ngạo mỉm cười nói. Ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng hắn hiện tại đang rất rất phởn hơn bao giờ hết, bởi hôm nay cô đã gọi hắn là “chồng” biết bao nhiêu lần rồi.
“Tiểu... tiểu thư đã kết hôn rồi ư? Người lại còn không thông báo gì với ông chủ nữa ư?” - Vú nuôi nghe cô nói vậy thì bị sốc. Đây hoàn toàn không phải là cô tiểu thư mà bà biết lúc trước nữa, tiểu thư của bà đã thay đổi rồi.
truyện tiên hiệp hay
“Cái gì đây? Từ khi nào dinh thự của nhà họ Khiết lại mở cửa chào đón cái loại người phản bội như nó?” - Từ trên bậc thang cao nhất, Khiết phu nhân nghiêm nghị cất lời, bà ta nhíu mày nhìn Khiết Tử Tịnh như nhìn một thứ gì đó đáng ghét lắm vậy. Bà ta mỉm cười đắc ý, bà ta đang rất nóng lòng muốn xem cô con gái ruột của mình khóc lóc nhu nhược trước những lời nói của mình.
Nhưng mọi việc lần này đã nằm ngoài dự tính của bà ta, Khiết Tử Tịnh lần này không hề khóc, cũng không hề nhu nhược như những lần trước. Cô dùng ánh mắt khiên định nhìn thẳng vào mắt người mẹ “thân yêu” của mình, cô đáp lại: “Tôi không hề phản bội lại nhà họ Khiết, mẹ đừng quên chính mẹ mới là người đã vứt bỏ tôi.”
Diêm Thừa Ngạo có thể nhận ra, đằng sau vẻ kiên cường ấy là một Khiết Tử Tịnh đang sắp khóc đến nơi rồi. Hắn dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô, bây giờ hắn chỉ muốn lao vào phanh thây người đàn bà độc ác kia, nhưng hắn không thể làm thế, đây là chuyện gia đình của cô, hắn không thể xem vào.
Khiết phu nhân có chút ngạc nhiên, phản ứng của Khiết Tử Tịnh nằm ngoài dự liệu của bà ta. Tuy nhiên, bà ta là người hiểu rõ con nhóc này nhất, bà ra rất nóng lòng muốn biết xem cô con gái nhỏ của bà ta có thể giữ được cái vẻ mạnh mẽ ấy bao lâu. Bà ta nở nụ cười thản nhiên, bước từng bước xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Phải rồi nhỉ, ta đã vứt bỏ con. Nhưng cũng chỉ vì con là một đứa vô dụng, con gái yêu ạ.”
“Thưa phu nhân... nếu người nói thế thì tiểu thư...” - Vú Trương lo sợ rằng tiểu thư của bà sẽ lại phải gặp tổn thương, bà vội vàng nói.
“Trương Yên, câm miệng lại. Chuyện gia đình này từ khi nào đến lượt bà quản?” - Khiết phu nhân nhíu mày nói, nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, bà ta lại nở một nụ cười giả tạo rồi nói tiếp: “Vả lại, bà yên tâm đi. Tiểu Tịnh là đứa con gái yêu dấu của ta, nó sớm cũng đã quen với việc này rồi. Vô dụng thì bị vứt bỏ, đây là chuyện hiển nhiên.”
Khiết Tử Tịnh thở dài, cô vỗ nhẹ vai vú Trương một cái như muốn nói rằng không cần lo cho cô đâu. Hiện tại bây giờ cô không còn cảm thấy tổn thương vì những lời nói của mẹ cô nữa, cô cười lạnh rồi nói: “Mẹ đúng là vẫn chẳng thay đổi gì cả. Thật thảm hại, sao mẹ không chịu chấp nhận sự thật đi? Rằng mẹ làm thế với tôi chỉ vì mẹ không can tâm rằng tôi được ông sủng ái hơn mẹ?”
Khiết phu nhân nghe vậy thì tức giận, bà ta không thể ngờ được có ngày Khiết Tử Tịnh lại có thể đứng lên chống lại bà ta như thế này, bước chân của bà ta ngày càng vội vã hơn, bà ta tiến lại chỗ Khiết Tử Tịnh, vung tay lên định tát cô một cái:
“Con khốn...”
“Phập” - Bàn tay của bà ta đã bị giữ lại giữa không trung. Diêm Thừa Ngạo nhìn bà ta bằng ánh mắt tức giận, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng chỉ vì bà ta chính là mẹ của cô. Vậy mà giờ đây người đàn bà độc ác này lại muốn ra tay với bảo bối của hắn, thật không thể tha thứ. Hắn hất bàn tay của bà ta ra phía sau, bà ta cũng theo quán tính mà bị ngã nhoài về phía sau nhưng rất may là người hầu đã kịp đỡ bà ta lại.
Diêm Thừa Ngạo ôm trọn Khiết Tử Tịnh trong lòng mình, hắn ta gằn giọng nói: “Đừng hòng động vào cô ấy, dù chỉ là một ngón tay của bà.”
Khiết Tử Tịnh liếc nhìn bộ dạng giận dữ của hắn, cô cảm thấy rất vui, vì đây là lần đầu tiên có người vì cô mà tức giận. Nhưng cô cũng không thể cứ để như thế được, đây là chuyện riêng của cô, cô không muốn hắn phải xen vào. Khiết Tử Tịnh đưa tay xoa xoa đầu hắn, âu yếm nói: “Ngoan ngoan, không sao đâu.”
Diêm Thừa Ngạo cuối cùng cũng bình tâm trở lại, hắn thở dài một cái, khuôn mặt cũng không còn nét giận dữ nữa. Khiết phu nhân vừa nãy bị đẩy ra vẫn còn bị sốc, nhưng bây giờ bà ta cũng đã vượt qua nỗi sốc ấy, bà ta chỉ tay vào Diêm Thừa Ngạo, hỏi: “Cậu là ai?”
“Anh ấy là chồng của tôi, cũng là con rể của mẹ đấy. Nhưng mà, mẹ không xứng đáng để anh ấy gọi là mẹ vợ.” - Khiết Tử Tịnh nhếch mép cười, cô châm biếm nói.
Khiết phu nhận giận đến mức đỏ mặt tím tai không nói được câu nào, bà ta định giơ tay đánh Khiết Tử Tịnh một lần nữa nhưng lần này đã bị cô cản lại. Khiết Tử Tịnh bật cười khúc khích, cô nói: “Mẹ vẫn còn nghĩ rằng tôi vẫn là một đứa nhu nhược thảm hại như hồi trước sao?”
“Mày... mày đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tạo phản hay sao?” - Khiết phu nhân giận giữ, bà ta cố gắng giằng bàn tay ra khỏi tay cô.
Lúc này, Khiết Tử Tịnh mỉm cười thoả mãn, cô thả bàn tay của bà ta mà cô đang nắm ra để khoác tay Diêm Thừa Ngạo rồi nói: “Tất nhiên là tôi đã đủ lông đủ cánh rồi, dù gì thì tôi đã có chồng rồi cơ mà.”
“Em ấy... em ấy đang khẳng định chủ quyền với mình.” - Diêm Thừa Ngạo nghĩ, trong đầu hắn hiện tại phởn hết cả lên. Nhưng tất nhiên rồi, ngoài mặt hắn vẫn cứ bình thản như thế, nở một nụ cười khinh bỉ nhìn người phụ nữ đang tức giận nhưng không thể làm gì được kia.
“Dì hai, có chuyện gì mà ồn ào thế ạ?” - Từ trên cầu thang, một nữ nhân thân ảnh mỹ lệ nhẹ nhàng bước xuống, trên môi không ngừng nở nụ cười.
“Nhược... Nhược Vũ? Con xuống đây làm gì?” - Khiết phu nhân nghe thấy giọng nói của y thì liền quay đầu lại.
“Con thấy ồn ào quá nên xuống xem thử, có chuyện gì vậy dì hai?” - Nhược Vũ hỏi, ánh mắt y đảo quanh một lượt khắp căn phòng rồi dừng lại trên người Khiết Tử Tịnh, y liền nở một nụ cười rồi vội vã chạy xuống chỗ cô: “Chị họ, chị đã trở về rồi sao?”
Bình luận facebook