Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
“Giáo... Giáo sư???!!!” - Bạch Duệ ngơ ngác nhìn thân ảnh người đàn ông cao lớn vừa đập một quyển sách dày cộp lên đầu bạn mình kia, định bụng chửi cho hắn ta một trận nhưng không ngờ lại gặp ngay phải giáo sư.
“Là tôi đây, hai em còn làm gì mà không mau vào lớp? Tiết học đã bắt đầu rồi đấy.” - Người đàn ông kia nghiêm nghị nói.
Khiết Tử Tịnh bị gõ đến ung hết cả đầu, cô ôm lấy đầu khuỵu người xuống, chỉ thiếu chút nữa là oà khóc lên. Chợt, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, vội vã ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, vừa hay hắn ta cũng đang mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau một lượt, cô sốc không nói nên lời.
“Bạn học Khiết Tử Tịnh, em không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau mau về lớp đi.” - Tên đàn ông kia thấy bộ dạng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời của Khiết Tử Tịnh liền nở nụ cười thoả mãn, hắn ta cúi thấp người xuống ghé sát mặt vào mặt cô rồi nói.
“D-Diêm... sao anh...?” - Khiết Tử Tịnh lúng ta lúng túng nói, cô vẫn không thể tin vào mắt mình nữa.
“Khiết Tử Tịnh, cậu sao thế? Chúng ta vào lớp thôi, bị giáo sư đánh vào đầu nên cậu lú lẫn à?” - Bạch Duệ khẽ thở dài, y tiến đến đỡ Khiết Tử Tịnh đang ngồi đơ như tượng lên.
“Ý... ý cậu là sao? Người này mà là giáo sư á? Cậu không nhầm đấy chứ?” - Khiết Tử Tịnh trố mắt nhìn Bạch Duệ, trông y không giống như người đang nói dối, nhưng mà... cô lại quay sang nhìn người đàn ông trước mặt kia, nhìn thế nào cũng ra là Diêm Thừa Ngạo mà?
Bạch Duệ nghiêng đầu khó hiểu, y nhìn cô với ánh mắt như muốn hỏi rằng: Rốt cuộc Khiết Tử Tịnh đang nói cái gì vậy trời?
Diêm Thừa Ngạo thấy phản ứng đáng yêu như vậy của Khiết Tử Tịnh thì đành phải che miệng nhịn cười, đoạn hắn kéo tay cô về phía mình rồi quay sang nói với Bạch Duệ: “Em về lớp trước đi, xem chừng bạn học Khiết Tử Tịnh có vài vấn đề. Âu cũng có một phần do lỗi của tôi, tôi sẽ đưa em ấy đi kiểm tra.” Nói rồi, hắn không quên liếc nhìn cô rồi nháy mắt với cô một cái.
Bạch Duệ nghe vậy thì liền gật đầu, không đợi cho Khiết Tử Tịnh có thời gian mở miệng, y đã vội vã chuồn đi mất dạng.
Khiết Tử Tịnh ở lại, bỗng cảm thấy có chút bơ vơ. Cô cố với tay về phía người bạn đã bán đứng cô kia, nhưng không ngờ bàn tay ấy đã bị Diêm Thừa Ngạo nắm lại, hắn âu yếm nói: “Quả nhiên là phu nhân, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra anh.”
“Gì chứ? Tất nhiên rồi, anh có thay đổi cái quái gì ngoài đeo thêm cặp kính để trông nó tri thức hơn thôi?” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nhìn người đàn ông đang nở nụ cười thoả mãn kia, cô khinh bỉ nói.
“Vậy mà vẫn có người không nhận ra anh đấy, phu nhân quả nhiên là người có con mắt tinh tường.” - Hắn khẽ cười nhẹ, càng nói càng nắm chặt bàn tay của cô hơn. Nhìn đôi bàn tay của hai người mười ngón tay đan vào nhau mà hắn cảm thấy hạnh phúc đến kì lạ. Hắn cũng đã dùng thuật thay đổi tâm trí, những người khác sẽ mặc định hắn là giáo sư của ngôi trường này, cũng vì thế mà hình ảnh hắn trong mắt mỗi người cũng sẽ khác nhau. Ấy vậy mà phu nhân của hắn có thể nhận ra hắn ngay lập tức, tuy hắn rất vui mừng nhưng cũng cảm thấy khá là đáng tiếc, vốn hắn định chọc cô thêm ít lâu nữa mà.
Khiết Tử Tịnh ngửa mặt lên, nhìn khuôn mặt thất vọng của hắn cô khẽ mỉm cười, không biết tên trẻ trâu này lại bày trò nghịch ngợm gì đây? Nghĩ vậy, cô ho khan một tiếng rồi siết chặt bàn tay hắn lại, cô nhếch mi nói: “Thế giáo sư Diêm, tại sao thầy lại có mặt ở đây? Thầy giáo mà có ý đồ không tốt với học sinh là không được đâu.” “Bạn học Khiết hiểu nhầm rồi, tôi chỉ đơn giản là đang quan tâm đến sinh viên của mình thôi. Làm gì có giảng viên nào có thể mặc kệ sinh viên đang mải chơi trong khi đã vào tiết học rồi chứ? Không lẽ bạn học Khiết muốn học lại thêm vài năm nữa ư?” - Diêm Thừa Ngạo nở nụ cười vô liêm sỉ, hắn nhếch mép nói.
“Chuyện này còn cần phải lo lắng sao? Không lẽ giáo sư Diêm muốn để vợ mình đúp thêm vài năm nữa sao? Như vậy sẽ mất mặt lắm.” - Khiết Tử Tịnh đắc ý vặn ngược lại hắn.
“Hừm. Chuyện này thì phu nhân yên tâm, chồng của em làm gì có mặt mà mất?” - Diêm Thừa Ngạo đẩy Khiết Tử Tịnh sát vào tường, hắn nâng cằm cô lên, nheo mắt cười.
Khiết Tử Tịnh cũng không vừa, cô thuận thế quàng tay ôm cổ hắn, ra bè nũng nịu nói: “Thế không biết giáo sư Diêm có nhận hối lộ để giúp cô học trò nhỏ này qua môn không?”
“Hối lộ à? Để xem... còn phải tuỳ xem cô học trò nhỏ này muốn hối lộ cái gì đã.” - Diêm Thừa Ngạo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Giáo sư Diêm nói xem, em nên hối lộ cái gì mới được?” - Khiết Tử Tịnh ghé sát mặt hắn hỏi, còn không quên tinh nghịch cắn một cái nhẹ vào vành tai hắn.
“Thật đúng là bé mèo nhỏ tinh nghịch mà.” - Diêm Thừa Ngạo nheo mắt, hắn bóp má cô một cái rồi nói tiếp: “Có hứng thú ghé qua phòng giáo viên một lát không? Tầm 2,3 tiếng gì đấy?”
“Làm gì?” - Khiết Tử Tịnh nhíu mày hỏi, cô nghi hoặc nhìn hắn.
“Tất nhiên là để cho em có cơ hội hối lộ thầy giáo rồi.” - Hắn nói, rồi nhấc bổng cô lên vác trên vai, sau khi nở nụ cười thoả mãn, hắn nói tiếp: “Nể tình em là phu nhân của tôi, tôi sẽ đặc biệt nhận hối lộ.”
“Anh... anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!” - Khiết Tử Tịnh cố gắng giãy dụa nhưng vô ích, cô hoàn toàn không thể chống cự được, hắn cứ như một con mãnh thú, ôm trọn cô trong lòng bàn tay.
“Phu nhân yên nào, đừng giãy dụa, vả lại chính em là người khơi mào trước mà?” - Hắn nhíu mày nói.
“Gì...????”
“Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng. Anh thề.”
“...”
Cuối cùng Khiết Tử Tịnh cũng hiểu rằng cô phải hối lộ hắn cái gì rồi.
——————
“Khiết Tử Tịnh!! Cậu đã đi đâu mấy tiếng liền thế?” - Bạch Duệ trông thấy bóng dáng Khiết Tử Tịnh từ xa, y lo lắng chạy lại hỏi.
Khiết Tử Tịnh dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn Bạch Duệ, cô hết sức lực, dựa cả người vào y, yếu ớt nói: “B...Bạch Duệ... cậu là đồ phản bội!!”
“Hả? Gì?” - Bạch Duệ dùng ánh mắt hoang mang nhìn cô bạn của mình, y thật sự không hiểu cô đang nói gì cả.
“Nhờ ơn cậu mình đã bị tên giáo sư pha-ke đó vần tận 2 tiếng liền.” - Khiết Tử Tịnh ai oán nói, vừa nói cô vừa vỗ vỗ nhẹ cái lưng đau ê ẩm của mình.
“Giáo sư nào cơ?” - Bạch Duệ vẫn dùng cái ánh mắt hoang mang đó nhìn Khiết Tử Tịnh, y hỏi.
Lần này thì lại đến lượt Khiết Tử Tịnh hoang mang, cô túm lấy vai Bạch Duệ rồi nói: “Thì là giáo sư Diêm, người lúc nãy bọn mình gặp ở hành lang ấy?”
“Giáo sư Diêm nào? Hành lang nào? Hồi nãy bọn mình chỉ gặp Dận Kỳ ở ngoài hành lang thôi mà? Vả lại mình nhớ là trường mình không có giáo sư Diêm nào hết.”
“...”
Khiết Tử Tịnh nghe xong, cô nắm chặt bàn tay lại. Cô nhận ra, cô vừa bị tên khốn Diêm Thừa Ngạo chơi xỏ rồi. Hắn ta có mặt ở đây chỉ có một lí do duy nhất đó chính là trêu trọc cô mà thôi. Nghĩ đến đây cô không khỏi tức giận, lại nhớ tới vụ hắn đập thẳng cuốn sách vào đầu cô, đau chết đi được. Một lát nữa tan học, khi hắn đến đón cô thì cô thề sẽ trả thù hắn cho bằng được.
——————
“Phu nhân, mừng người trở về!”
Lúc này đây, Khiết Tử Tịnh đang đứng đơ người nhìn đoàn người trước mặt đang lễ phép cúi chào cô. Rốt cuộc, chuyện quái quỷ gì đang sảy ra vậy?
Từ trên chiếc xe đời mới được đỗ trước cổng trường, Diêm Thừa Ngạo với cái thần thái lạnh lùng, tao nhã bước xuống xe. Hắn trực tiếp đi thẳng đến chỗ cô, cầm bàn tay cô lên rồi đặt lên nó một nụ hôn nhẹ, hắn nói: “Anh đến đón em đây, Diêm phu nhân.”
Nghe những lời bàn tán của những người xung quanh cộng thêm khung cảnh tráng lệ trước mặt. Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, không biết tên khốn này lại muốn bày trò gì đây? Cô hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Không phải em nói em cũng muốn làm phu nhân tổng tài sao? Em muốn thì anh sẽ làm, chuyện muỗi.” - Diêm Thừa Ngạo hãnh diện nói.
“A... nhớ ra rồi. Thì ra là lỗi của mình.” - Khiết Tử Tịnh nghĩ trong đầu.
Hồi tưởng lại quá khứ, khi cô và hắn mới trải qua quá trình vờn nhau trong hai tiếng, Khiết Tử Tịnh sau khi đã hiểu khá rõ về thuật thay đổi tâm trí của hắn, cô mới hỏi rằng hắn biến thành cái gì cũng được à? Hắn trả lời: Phải. Thế là Khiết Tử Tịnh, trước khi đi ra khỏi phòng đã lỡ buột miệng một câu: “Tính ra thì làm vợ tổng tài cũng khá thú vị, cảm giác như ngôn tình ấy.”
Và, đây là kết quả.
Khiết Tử Tịnh bất lực nhìn cái hậu quả mà mình vừa gây ra kia, cô hiện tại đang không biết phải đối mặt với nó như thế nào cho phải bây giờ. Cô khẽ thở dài một cái rồi nói: “Thật ra làm phu nhân tổng tài cũng rất thích, nhưng em thích làm phu nhân của Diêm Thừa Ngạo cơ.”
Khiết Tử Tịnh nghĩ, những lúc thế này cần phải dùng chiêu thức: lươn thị lẹo.
Nghe vậy, Diêm Thừa Ngạo búng tay một cái, mọi thứ lại quay trở lại như những gì vốn có của nó. Hắn rưng rưng nước mắt, cảm động cầm tay cô, nói: “Ôi phu nhân cúa ta...”
Khiết Tử Tịnh chán ghét nhìn hắn, tại sao tên khốn này lại có thể vô sỉ đến mức này được nhỉ? Cô đột nhiên nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, thì nhất định vào cái hôm mà hắn ta bắn chết cô ấy, có cho tiền cô cũng không thèm ra ngoài nửa bước.
“Là tôi đây, hai em còn làm gì mà không mau vào lớp? Tiết học đã bắt đầu rồi đấy.” - Người đàn ông kia nghiêm nghị nói.
Khiết Tử Tịnh bị gõ đến ung hết cả đầu, cô ôm lấy đầu khuỵu người xuống, chỉ thiếu chút nữa là oà khóc lên. Chợt, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, vội vã ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, vừa hay hắn ta cũng đang mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau một lượt, cô sốc không nói nên lời.
“Bạn học Khiết Tử Tịnh, em không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau mau về lớp đi.” - Tên đàn ông kia thấy bộ dạng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời của Khiết Tử Tịnh liền nở nụ cười thoả mãn, hắn ta cúi thấp người xuống ghé sát mặt vào mặt cô rồi nói.
“D-Diêm... sao anh...?” - Khiết Tử Tịnh lúng ta lúng túng nói, cô vẫn không thể tin vào mắt mình nữa.
“Khiết Tử Tịnh, cậu sao thế? Chúng ta vào lớp thôi, bị giáo sư đánh vào đầu nên cậu lú lẫn à?” - Bạch Duệ khẽ thở dài, y tiến đến đỡ Khiết Tử Tịnh đang ngồi đơ như tượng lên.
“Ý... ý cậu là sao? Người này mà là giáo sư á? Cậu không nhầm đấy chứ?” - Khiết Tử Tịnh trố mắt nhìn Bạch Duệ, trông y không giống như người đang nói dối, nhưng mà... cô lại quay sang nhìn người đàn ông trước mặt kia, nhìn thế nào cũng ra là Diêm Thừa Ngạo mà?
Bạch Duệ nghiêng đầu khó hiểu, y nhìn cô với ánh mắt như muốn hỏi rằng: Rốt cuộc Khiết Tử Tịnh đang nói cái gì vậy trời?
Diêm Thừa Ngạo thấy phản ứng đáng yêu như vậy của Khiết Tử Tịnh thì đành phải che miệng nhịn cười, đoạn hắn kéo tay cô về phía mình rồi quay sang nói với Bạch Duệ: “Em về lớp trước đi, xem chừng bạn học Khiết Tử Tịnh có vài vấn đề. Âu cũng có một phần do lỗi của tôi, tôi sẽ đưa em ấy đi kiểm tra.” Nói rồi, hắn không quên liếc nhìn cô rồi nháy mắt với cô một cái.
Bạch Duệ nghe vậy thì liền gật đầu, không đợi cho Khiết Tử Tịnh có thời gian mở miệng, y đã vội vã chuồn đi mất dạng.
Khiết Tử Tịnh ở lại, bỗng cảm thấy có chút bơ vơ. Cô cố với tay về phía người bạn đã bán đứng cô kia, nhưng không ngờ bàn tay ấy đã bị Diêm Thừa Ngạo nắm lại, hắn âu yếm nói: “Quả nhiên là phu nhân, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra anh.”
“Gì chứ? Tất nhiên rồi, anh có thay đổi cái quái gì ngoài đeo thêm cặp kính để trông nó tri thức hơn thôi?” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nhìn người đàn ông đang nở nụ cười thoả mãn kia, cô khinh bỉ nói.
“Vậy mà vẫn có người không nhận ra anh đấy, phu nhân quả nhiên là người có con mắt tinh tường.” - Hắn khẽ cười nhẹ, càng nói càng nắm chặt bàn tay của cô hơn. Nhìn đôi bàn tay của hai người mười ngón tay đan vào nhau mà hắn cảm thấy hạnh phúc đến kì lạ. Hắn cũng đã dùng thuật thay đổi tâm trí, những người khác sẽ mặc định hắn là giáo sư của ngôi trường này, cũng vì thế mà hình ảnh hắn trong mắt mỗi người cũng sẽ khác nhau. Ấy vậy mà phu nhân của hắn có thể nhận ra hắn ngay lập tức, tuy hắn rất vui mừng nhưng cũng cảm thấy khá là đáng tiếc, vốn hắn định chọc cô thêm ít lâu nữa mà.
Khiết Tử Tịnh ngửa mặt lên, nhìn khuôn mặt thất vọng của hắn cô khẽ mỉm cười, không biết tên trẻ trâu này lại bày trò nghịch ngợm gì đây? Nghĩ vậy, cô ho khan một tiếng rồi siết chặt bàn tay hắn lại, cô nhếch mi nói: “Thế giáo sư Diêm, tại sao thầy lại có mặt ở đây? Thầy giáo mà có ý đồ không tốt với học sinh là không được đâu.” “Bạn học Khiết hiểu nhầm rồi, tôi chỉ đơn giản là đang quan tâm đến sinh viên của mình thôi. Làm gì có giảng viên nào có thể mặc kệ sinh viên đang mải chơi trong khi đã vào tiết học rồi chứ? Không lẽ bạn học Khiết muốn học lại thêm vài năm nữa ư?” - Diêm Thừa Ngạo nở nụ cười vô liêm sỉ, hắn nhếch mép nói.
“Chuyện này còn cần phải lo lắng sao? Không lẽ giáo sư Diêm muốn để vợ mình đúp thêm vài năm nữa sao? Như vậy sẽ mất mặt lắm.” - Khiết Tử Tịnh đắc ý vặn ngược lại hắn.
“Hừm. Chuyện này thì phu nhân yên tâm, chồng của em làm gì có mặt mà mất?” - Diêm Thừa Ngạo đẩy Khiết Tử Tịnh sát vào tường, hắn nâng cằm cô lên, nheo mắt cười.
Khiết Tử Tịnh cũng không vừa, cô thuận thế quàng tay ôm cổ hắn, ra bè nũng nịu nói: “Thế không biết giáo sư Diêm có nhận hối lộ để giúp cô học trò nhỏ này qua môn không?”
“Hối lộ à? Để xem... còn phải tuỳ xem cô học trò nhỏ này muốn hối lộ cái gì đã.” - Diêm Thừa Ngạo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Giáo sư Diêm nói xem, em nên hối lộ cái gì mới được?” - Khiết Tử Tịnh ghé sát mặt hắn hỏi, còn không quên tinh nghịch cắn một cái nhẹ vào vành tai hắn.
“Thật đúng là bé mèo nhỏ tinh nghịch mà.” - Diêm Thừa Ngạo nheo mắt, hắn bóp má cô một cái rồi nói tiếp: “Có hứng thú ghé qua phòng giáo viên một lát không? Tầm 2,3 tiếng gì đấy?”
“Làm gì?” - Khiết Tử Tịnh nhíu mày hỏi, cô nghi hoặc nhìn hắn.
“Tất nhiên là để cho em có cơ hội hối lộ thầy giáo rồi.” - Hắn nói, rồi nhấc bổng cô lên vác trên vai, sau khi nở nụ cười thoả mãn, hắn nói tiếp: “Nể tình em là phu nhân của tôi, tôi sẽ đặc biệt nhận hối lộ.”
“Anh... anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!” - Khiết Tử Tịnh cố gắng giãy dụa nhưng vô ích, cô hoàn toàn không thể chống cự được, hắn cứ như một con mãnh thú, ôm trọn cô trong lòng bàn tay.
“Phu nhân yên nào, đừng giãy dụa, vả lại chính em là người khơi mào trước mà?” - Hắn nhíu mày nói.
“Gì...????”
“Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng. Anh thề.”
“...”
Cuối cùng Khiết Tử Tịnh cũng hiểu rằng cô phải hối lộ hắn cái gì rồi.
——————
“Khiết Tử Tịnh!! Cậu đã đi đâu mấy tiếng liền thế?” - Bạch Duệ trông thấy bóng dáng Khiết Tử Tịnh từ xa, y lo lắng chạy lại hỏi.
Khiết Tử Tịnh dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn Bạch Duệ, cô hết sức lực, dựa cả người vào y, yếu ớt nói: “B...Bạch Duệ... cậu là đồ phản bội!!”
“Hả? Gì?” - Bạch Duệ dùng ánh mắt hoang mang nhìn cô bạn của mình, y thật sự không hiểu cô đang nói gì cả.
“Nhờ ơn cậu mình đã bị tên giáo sư pha-ke đó vần tận 2 tiếng liền.” - Khiết Tử Tịnh ai oán nói, vừa nói cô vừa vỗ vỗ nhẹ cái lưng đau ê ẩm của mình.
“Giáo sư nào cơ?” - Bạch Duệ vẫn dùng cái ánh mắt hoang mang đó nhìn Khiết Tử Tịnh, y hỏi.
Lần này thì lại đến lượt Khiết Tử Tịnh hoang mang, cô túm lấy vai Bạch Duệ rồi nói: “Thì là giáo sư Diêm, người lúc nãy bọn mình gặp ở hành lang ấy?”
“Giáo sư Diêm nào? Hành lang nào? Hồi nãy bọn mình chỉ gặp Dận Kỳ ở ngoài hành lang thôi mà? Vả lại mình nhớ là trường mình không có giáo sư Diêm nào hết.”
“...”
Khiết Tử Tịnh nghe xong, cô nắm chặt bàn tay lại. Cô nhận ra, cô vừa bị tên khốn Diêm Thừa Ngạo chơi xỏ rồi. Hắn ta có mặt ở đây chỉ có một lí do duy nhất đó chính là trêu trọc cô mà thôi. Nghĩ đến đây cô không khỏi tức giận, lại nhớ tới vụ hắn đập thẳng cuốn sách vào đầu cô, đau chết đi được. Một lát nữa tan học, khi hắn đến đón cô thì cô thề sẽ trả thù hắn cho bằng được.
——————
“Phu nhân, mừng người trở về!”
Lúc này đây, Khiết Tử Tịnh đang đứng đơ người nhìn đoàn người trước mặt đang lễ phép cúi chào cô. Rốt cuộc, chuyện quái quỷ gì đang sảy ra vậy?
Từ trên chiếc xe đời mới được đỗ trước cổng trường, Diêm Thừa Ngạo với cái thần thái lạnh lùng, tao nhã bước xuống xe. Hắn trực tiếp đi thẳng đến chỗ cô, cầm bàn tay cô lên rồi đặt lên nó một nụ hôn nhẹ, hắn nói: “Anh đến đón em đây, Diêm phu nhân.”
Nghe những lời bàn tán của những người xung quanh cộng thêm khung cảnh tráng lệ trước mặt. Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, không biết tên khốn này lại muốn bày trò gì đây? Cô hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Không phải em nói em cũng muốn làm phu nhân tổng tài sao? Em muốn thì anh sẽ làm, chuyện muỗi.” - Diêm Thừa Ngạo hãnh diện nói.
“A... nhớ ra rồi. Thì ra là lỗi của mình.” - Khiết Tử Tịnh nghĩ trong đầu.
Hồi tưởng lại quá khứ, khi cô và hắn mới trải qua quá trình vờn nhau trong hai tiếng, Khiết Tử Tịnh sau khi đã hiểu khá rõ về thuật thay đổi tâm trí của hắn, cô mới hỏi rằng hắn biến thành cái gì cũng được à? Hắn trả lời: Phải. Thế là Khiết Tử Tịnh, trước khi đi ra khỏi phòng đã lỡ buột miệng một câu: “Tính ra thì làm vợ tổng tài cũng khá thú vị, cảm giác như ngôn tình ấy.”
Và, đây là kết quả.
Khiết Tử Tịnh bất lực nhìn cái hậu quả mà mình vừa gây ra kia, cô hiện tại đang không biết phải đối mặt với nó như thế nào cho phải bây giờ. Cô khẽ thở dài một cái rồi nói: “Thật ra làm phu nhân tổng tài cũng rất thích, nhưng em thích làm phu nhân của Diêm Thừa Ngạo cơ.”
Khiết Tử Tịnh nghĩ, những lúc thế này cần phải dùng chiêu thức: lươn thị lẹo.
Nghe vậy, Diêm Thừa Ngạo búng tay một cái, mọi thứ lại quay trở lại như những gì vốn có của nó. Hắn rưng rưng nước mắt, cảm động cầm tay cô, nói: “Ôi phu nhân cúa ta...”
Khiết Tử Tịnh chán ghét nhìn hắn, tại sao tên khốn này lại có thể vô sỉ đến mức này được nhỉ? Cô đột nhiên nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, thì nhất định vào cái hôm mà hắn ta bắn chết cô ấy, có cho tiền cô cũng không thèm ra ngoài nửa bước.
Bình luận facebook