Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59: Công ti của tôi, người khác muốn quản?
(59)
Tập đoàn DG.
Chiếc xe ô tô sang trọng màu đen chầm chậm dừng lại trước tòa nhà DG xa hoa, nhanh chóng đám vệ sĩ chạy ra mở cửa xe.
Ngự Trầm Quân bước ra khỏi xe trước rồi mới vòng qua bên kia để mở cửa xe cho Trầm Uyển. Cô bước ra, nhìn lên tòa nhà đồ sộ trước mặt rồi tò mò liếc nhìn hắn, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào nhau giống như một cặp tình nhân hạnh phúc vậy.
Trầm Uyển giật mình trước hành động của hắn, cô ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy nơi khóe môi hắn hơi cong cong lên. Cô sợ bị mọi người nhìn nên muốn rụt tay mình lại, nhưng càng bị hắn nắm chặt hơn.
- Ngoan ngoãn chút.
Ngự Trầm Quân kiên nhẫn cảnh cáo cô bằng một câu nói rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy, sau đó hắn dắt cô vào bên trong tòa nhà DG. Đây là trụ sở chính của DG, tọa lạc tại trung tâm thành phố Las Vegas đồ sộ. Hai bên cửa là hai hàng vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt, thấy Ngự Trầm Quân dắt tay cô bước vào thì lập tức tất cả cúi đầu chào.
- Ông chủ, tiểu thư.
Ngự Trầm Quân không nói gì, lập tức dắt tay cô đi thẳng vào bên trong thang máy. Hắn liếc nhìn Vũ đứng ở phía bên ngoài:
- Chuyện của Chu Khiết tiểu thư cậu xử lí đi.
Vũ đứng ở bên ngoài thang máy chuyên dụng lập tức cúi đầu nhận mệnh lệnh:
- Thuộc hạ biết phải làm gì rồi ạ.
- Ừm.
Ngự Trầm Quân gật đầu hài lòng, thang máy chầm chậm đóng cửa lại. Trầm Uyển lúc này mới ra sức cố rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay hắn thì đột ngột bị hắn áp sát vào tường. Không hề có báo trước, nụ hôn từ Ngự Trầm Quân ập tới bất ngờ khiến cho Trầm Uyển không kịp trở tay.
Ngự Trầm Quân giữ chặt hai tay cô lại đặt trên đỉnh đầu, không hề cho cô cơ hội để phản kháng. Mà sức lực yếu ớt của cô đâu thể làm gì được hắn chứ? Giẫy giụa một lát, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc và phó mặc bản thân.
Ngự Trầm Quân thấy cô đã ngoan ngoãn, nụ hôn dần trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Mãi khi hôn cô thỏa thích, hắn mới chịu buông cô ra.
Trầm Uyển ngước đầu lên nhìn hắn, cô vừa thở gấp gáp vừa nói:
- Đây là ở công ti, mong cha nuôi tự trọng.
Ngự Trầm Quân nhếch môi cười khẩy, hắn đưa hai tay lên áp vào má cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại trơn nhẵn:
- Công ti của tôi, người khác muốn quản?
Trầm Uyển biết Ngự Trầm Quân đã quen với thói bá đạo này rồi, cô cũng không muốn so đo thêm với hắn nữa. Cô tham lam hít lấy chút oxi xung quanh mình, không quên vào chủ đề chính:
- Vậy hôm nay, cha nuôi đưa con đến là có chuyện gì?
Ngự Trầm Quân nhìn cô chằm chằm, không vội trả lời ngay câu hỏi của cô. Ngón tay thon dài tựa như ngọc đẽo trượt xuống chạm vào bờ môi sưng tấy của cô do hắn vừa tạo ra.
- Một lát nữa em sẽ biết thôi.
Trầm Uyển vô thức mím môi lại, thôi thì không hỏi nữa. Cô cố quay mặt sang chỗ khác để né tránh hơi thở thân mật của Ngự Trầm Quân. Khi nãy đột ngột bị cưỡng hôn trong thang máy, trái tim cô đã đập loạn nhịp.
Trời ạ, thật nguy hiểm quá.
Nhưng cô không hề biết, hành động vô thức mím môi vừa rồi của mình có sức hút thế nào đối với Ngự Trầm Quân. Hắn hít một hơi thật sâu cố điều chỉnh lại bản thân, hai tay cũng dần buông ra khỏi da thịt mềm mại trên khuôn mặt nhỏ của cô. Đúng lúc đó, thang máy mở cửa ra.
Ngự Trầm Quân một thân áo vest sang trọng chỉnh tề bước ra trước, còn Trầm Uyển thì...quần áo có hơi xộc xệch, mái tóc có chút rối bù. Cô vội vã chỉnh sửa lại tóc tai rồi bước theo sau lưng hắn.
Không biết hắn cứ thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của phụ nữ vang lên khiến cho Trầm Uyển ngẩng đầu lên nhìn.
- Ngự tiên sinh, ngài tới rồi!
Ngay trước cửa thang máy, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đứng chờ sẵn đó. Khi thấy cửa thang máy mở ra, người phụ nữ đó đã tiến lại gần Ngự Trầm Quân và ôm hắn. Tuy chỉ là một cái ôm xã giao thôi, nhưng không hiểu tại sao Trầm Uyển lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Ở đất nước Hoa Kì này, ôm xã giao là một chuyện hết sức bình thường, nhưng chính vì thế mà cô càng có thể đoán ra được mối quan hệ hết sức thân mật giữa Ngự Trầm Quân và vị tiểu thư kia.
Ngự Trầm Quân không hề có ý định đẩy Chu Khiết ra, hắn cùng Chu Khiết bước tới phòng làm việc, không quên liếc nhìn Vũ rồi dặn dò một câu:
- Trông chừng tiểu thư cẩn thận, 10 phút sau vẫn bắt đầu cuộc họp như thường.
- Vâng thưa ông chủ.
(59)
Tập đoàn DG.
Chiếc xe ô tô sang trọng màu đen chầm chậm dừng lại trước tòa nhà DG xa hoa, nhanh chóng đám vệ sĩ chạy ra mở cửa xe.
Ngự Trầm Quân bước ra khỏi xe trước rồi mới vòng qua bên kia để mở cửa xe cho Trầm Uyển. Cô bước ra, nhìn lên tòa nhà đồ sộ trước mặt rồi tò mò liếc nhìn hắn, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào nhau giống như một cặp tình nhân hạnh phúc vậy.
Trầm Uyển giật mình trước hành động của hắn, cô ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy nơi khóe môi hắn hơi cong cong lên. Cô sợ bị mọi người nhìn nên muốn rụt tay mình lại, nhưng càng bị hắn nắm chặt hơn.
- Ngoan ngoãn chút.
Ngự Trầm Quân kiên nhẫn cảnh cáo cô bằng một câu nói rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy, sau đó hắn dắt cô vào bên trong tòa nhà DG. Đây là trụ sở chính của DG, tọa lạc tại trung tâm thành phố Las Vegas đồ sộ. Hai bên cửa là hai hàng vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt, thấy Ngự Trầm Quân dắt tay cô bước vào thì lập tức tất cả cúi đầu chào.
- Ông chủ, tiểu thư.
Ngự Trầm Quân không nói gì, lập tức dắt tay cô đi thẳng vào bên trong thang máy. Hắn liếc nhìn Vũ đứng ở phía bên ngoài:
- Chuyện của Chu Khiết tiểu thư cậu xử lí đi.
Vũ đứng ở bên ngoài thang máy chuyên dụng lập tức cúi đầu nhận mệnh lệnh:
- Thuộc hạ biết phải làm gì rồi ạ.
- Ừm.
Ngự Trầm Quân gật đầu hài lòng, thang máy chầm chậm đóng cửa lại. Trầm Uyển lúc này mới ra sức cố rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay hắn thì đột ngột bị hắn áp sát vào tường. Không hề có báo trước, nụ hôn từ Ngự Trầm Quân ập tới bất ngờ khiến cho Trầm Uyển không kịp trở tay.
Ngự Trầm Quân giữ chặt hai tay cô lại đặt trên đỉnh đầu, không hề cho cô cơ hội để phản kháng. Mà sức lực yếu ớt của cô đâu thể làm gì được hắn chứ? Giẫy giụa một lát, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc và phó mặc bản thân.
Ngự Trầm Quân thấy cô đã ngoan ngoãn, nụ hôn dần trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Mãi khi hôn cô thỏa thích, hắn mới chịu buông cô ra.
Trầm Uyển ngước đầu lên nhìn hắn, cô vừa thở gấp gáp vừa nói:
- Đây là ở công ti, mong cha nuôi tự trọng.
Ngự Trầm Quân nhếch môi cười khẩy, hắn đưa hai tay lên áp vào má cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm mại trơn nhẵn:
- Công ti của tôi, người khác muốn quản?
Trầm Uyển biết Ngự Trầm Quân đã quen với thói bá đạo này rồi, cô cũng không muốn so đo thêm với hắn nữa. Cô tham lam hít lấy chút oxi xung quanh mình, không quên vào chủ đề chính:
- Vậy hôm nay, cha nuôi đưa con đến là có chuyện gì?
Ngự Trầm Quân nhìn cô chằm chằm, không vội trả lời ngay câu hỏi của cô. Ngón tay thon dài tựa như ngọc đẽo trượt xuống chạm vào bờ môi sưng tấy của cô do hắn vừa tạo ra.
- Một lát nữa em sẽ biết thôi.
Trầm Uyển vô thức mím môi lại, thôi thì không hỏi nữa. Cô cố quay mặt sang chỗ khác để né tránh hơi thở thân mật của Ngự Trầm Quân. Khi nãy đột ngột bị cưỡng hôn trong thang máy, trái tim cô đã đập loạn nhịp.
Trời ạ, thật nguy hiểm quá.
Nhưng cô không hề biết, hành động vô thức mím môi vừa rồi của mình có sức hút thế nào đối với Ngự Trầm Quân. Hắn hít một hơi thật sâu cố điều chỉnh lại bản thân, hai tay cũng dần buông ra khỏi da thịt mềm mại trên khuôn mặt nhỏ của cô. Đúng lúc đó, thang máy mở cửa ra.
Ngự Trầm Quân một thân áo vest sang trọng chỉnh tề bước ra trước, còn Trầm Uyển thì...quần áo có hơi xộc xệch, mái tóc có chút rối bù. Cô vội vã chỉnh sửa lại tóc tai rồi bước theo sau lưng hắn.
Không biết hắn cứ thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của phụ nữ vang lên khiến cho Trầm Uyển ngẩng đầu lên nhìn.
- Ngự tiên sinh, ngài tới rồi!
Ngay trước cửa thang máy, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đứng chờ sẵn đó. Khi thấy cửa thang máy mở ra, người phụ nữ đó đã tiến lại gần Ngự Trầm Quân và ôm hắn. Tuy chỉ là một cái ôm xã giao thôi, nhưng không hiểu tại sao Trầm Uyển lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Ở đất nước Hoa Kì này, ôm xã giao là một chuyện hết sức bình thường, nhưng chính vì thế mà cô càng có thể đoán ra được mối quan hệ hết sức thân mật giữa Ngự Trầm Quân và vị tiểu thư kia.
Ngự Trầm Quân không hề có ý định đẩy Chu Khiết ra, hắn cùng Chu Khiết bước tới phòng làm việc, không quên liếc nhìn Vũ rồi dặn dò một câu:
- Trông chừng tiểu thư cẩn thận, 10 phút sau vẫn bắt đầu cuộc họp như thường.
- Vâng thưa ông chủ.
Bình luận facebook