Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 61: Thật sự không biết
(61)
Trầm Uyển vẫn cố liều mạng giẫy giụa, ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân ném lên ghế sofa. May mà chiếc ghế sofa này còn mềm mại, diện tích cũng khá lớn, nếu không chắc cô cũng bị gãy xương cột sống rồi.
Ngự Trầm Quân bây giờ thật đáng sợ, e là nếu cô càng phản kháng thì sẽ càng chịu thiệt nhiều hơn mà thôi. Cho nên cô phải cố hạ giọng của mình để thương lượng với hắn:
- Cha nuôi, con biết lỗi rồi mà...
Ngự Trầm Quân không thèm nhìn cô, hắn bước tới chỗ tủ đồ, lấy hộp ý tế ra. Trầm Uyển ngơ ngác khi thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, tay chạm xuống chỗ bị bỏng ở phần đùi của cô:
- Cha nuôi, để con tự làm là được rồi...
- Câm miệng.
Có vẻ như Ngự Trầm Quân vẫn còn vô cùng phẫn nộ. Cô có chút ấm ức, ngậm miệng lại không thèm nói thêm gì nữa.
Ngự Trầm Quân nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, tránh để cô bị đau. Lúc này hắn mới cất tiếng:
- Nếu để lại sẹo, coi tôi sẽ xử lí em như nào?
Trầm Uyển vô cùng tức giận, hắn ta đừng có vô lí như vậy chứ? Thật quá đáng, không an ủi cô thì thôi đi còn uy hiếp cô.
Trầm Uyển cố hạ hỏa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện:
- Chuyện đó hỏi vết thương chứ sao con biết được nó có để lại sẹo hay không?
Cô nhếch môi cười nhạt, trong lòng thầm khinh bỉ hắn. Chẳng nhẽ ngay cả vết thương của cô mà hắn cũng muốn không chế? Thật nực cười.
Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, bàn tay hơi dùng sức mà chạm vào vết bỏng trên đùi khiến cho cô đau đớn.
- Á!
Hắn coi như không nghe thấy tiếng cô kêu đau, gạt hộp thuốc sang một bên, hắn đè xuống cơ thể mềm mại của cô.
- Có phải dạo này tôi quá nhân từ với em?
Đáng chết, cô gái này vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình sao? Ngự Trầm Quân như nổi điên lên, hắn một tay dễ dàng bắt lấy hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại càn rỡ mà lần mò xuống phía dưới váy ngắn của cô.
- Ưm...
Trầm Uyển thở dốc, cô cố cựa quậy để tránh đi những cái chạm đầy nóng bỏng từ bàn tay Ngự Trầm Quân. Nhưng sức lực yếu ớt của cô thì có thể làm được gì chứ?
Ngự Trầm Quân nhanh chóng kéo quần lót ren của cô xuống tận đùi, bên môi nở nụ cười châm chọc:
- Ngự Trầm Uyển, nói xem mình mắc lỗi gì?
Trầm Uyển quay mặt đi, né tránh hơi thở đầy nóng bỏng nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo của hắn. Bầu không khí trong phòng tổng tài bỗng chốc trở nên cực kì ám muội.
- Không biết...
Thật sự cô không biết lí do vì sao Ngự Trầm Quân lại tức giận nữa. Hắn lúc nào cũng bá đạo vô lí như vậy, thật khiến cô phát ngán.
Ngự Trầm Quân vô cùng không hài lòng khi nghe câu trả lời của cô, hắn tức giận, liền lập tức đưa một ngón tay vào bên trong nơi nhạy cảm của cô. Do đột ngột bị xâm phạm, Trầm Uyển nhíu mày, hai chân lập tức co rút như con tôm. Đặc biệt là vùng hạ thân bên dưới của cô liên tục truyền lên những cơn đau ê ẩm.
Cô thở dốc, cố cựa quậy:
- Đừng...đừng mà...
Ngự Trầm Quân cười lạnh, hắn ghé vào tai cô, tiếp tục tra hỏi:
- Cho em trả lời thêm một lần nữa, biết mình mắc lỗi gì không, hả?
Tốc độ tay của hắn ngày một nhanh dần, khiến cho cô đau đớn vô cùng. Cô thống khổ, liên tục lắc đầu. Nước mắt cũng lã chã rơi xuống ghế sofa êm ái:
- Không biết, thật sự con không biết...hic...
Ngự Trầm Quân tức giận, lập tức cúi xuống cắn mạnh lấy bờ môi mềm mại của cô, hắn lúc này tựa như dã thú, điên cuồng hành hạ bờ môi đáng thương của cô.
Cô chỉ biết khóc lóc, yếu ớt phản kháng.
Cha nuôi hôm nay thật đáng sợ, thật đáng sợ. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao hắn ta lại đối xử với cô như vậy?
Ngự Trầm Quân rời khỏi cánh môi cô, liền trườn xuống cắn lên hàng xương quai xanh quyến rũ của cô. Vết cắn mạnh tới nỗi máu tươi chảy ra, hắn dùng lưỡi lau đi vết máu.
- Không biết? Vậy để tôi nói cho em biết, mình đã mắc lỗi gì?
(61)
Trầm Uyển vẫn cố liều mạng giẫy giụa, ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân ném lên ghế sofa. May mà chiếc ghế sofa này còn mềm mại, diện tích cũng khá lớn, nếu không chắc cô cũng bị gãy xương cột sống rồi.
Ngự Trầm Quân bây giờ thật đáng sợ, e là nếu cô càng phản kháng thì sẽ càng chịu thiệt nhiều hơn mà thôi. Cho nên cô phải cố hạ giọng của mình để thương lượng với hắn:
- Cha nuôi, con biết lỗi rồi mà...
Ngự Trầm Quân không thèm nhìn cô, hắn bước tới chỗ tủ đồ, lấy hộp ý tế ra. Trầm Uyển ngơ ngác khi thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, tay chạm xuống chỗ bị bỏng ở phần đùi của cô:
- Cha nuôi, để con tự làm là được rồi...
- Câm miệng.
Có vẻ như Ngự Trầm Quân vẫn còn vô cùng phẫn nộ. Cô có chút ấm ức, ngậm miệng lại không thèm nói thêm gì nữa.
Ngự Trầm Quân nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, tránh để cô bị đau. Lúc này hắn mới cất tiếng:
- Nếu để lại sẹo, coi tôi sẽ xử lí em như nào?
Trầm Uyển vô cùng tức giận, hắn ta đừng có vô lí như vậy chứ? Thật quá đáng, không an ủi cô thì thôi đi còn uy hiếp cô.
Trầm Uyển cố hạ hỏa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện:
- Chuyện đó hỏi vết thương chứ sao con biết được nó có để lại sẹo hay không?
Cô nhếch môi cười nhạt, trong lòng thầm khinh bỉ hắn. Chẳng nhẽ ngay cả vết thương của cô mà hắn cũng muốn không chế? Thật nực cười.
Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, bàn tay hơi dùng sức mà chạm vào vết bỏng trên đùi khiến cho cô đau đớn.
- Á!
Hắn coi như không nghe thấy tiếng cô kêu đau, gạt hộp thuốc sang một bên, hắn đè xuống cơ thể mềm mại của cô.
- Có phải dạo này tôi quá nhân từ với em?
Đáng chết, cô gái này vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình sao? Ngự Trầm Quân như nổi điên lên, hắn một tay dễ dàng bắt lấy hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại càn rỡ mà lần mò xuống phía dưới váy ngắn của cô.
- Ưm...
Trầm Uyển thở dốc, cô cố cựa quậy để tránh đi những cái chạm đầy nóng bỏng từ bàn tay Ngự Trầm Quân. Nhưng sức lực yếu ớt của cô thì có thể làm được gì chứ?
Ngự Trầm Quân nhanh chóng kéo quần lót ren của cô xuống tận đùi, bên môi nở nụ cười châm chọc:
- Ngự Trầm Uyển, nói xem mình mắc lỗi gì?
Trầm Uyển quay mặt đi, né tránh hơi thở đầy nóng bỏng nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo của hắn. Bầu không khí trong phòng tổng tài bỗng chốc trở nên cực kì ám muội.
- Không biết...
Thật sự cô không biết lí do vì sao Ngự Trầm Quân lại tức giận nữa. Hắn lúc nào cũng bá đạo vô lí như vậy, thật khiến cô phát ngán.
Ngự Trầm Quân vô cùng không hài lòng khi nghe câu trả lời của cô, hắn tức giận, liền lập tức đưa một ngón tay vào bên trong nơi nhạy cảm của cô. Do đột ngột bị xâm phạm, Trầm Uyển nhíu mày, hai chân lập tức co rút như con tôm. Đặc biệt là vùng hạ thân bên dưới của cô liên tục truyền lên những cơn đau ê ẩm.
Cô thở dốc, cố cựa quậy:
- Đừng...đừng mà...
Ngự Trầm Quân cười lạnh, hắn ghé vào tai cô, tiếp tục tra hỏi:
- Cho em trả lời thêm một lần nữa, biết mình mắc lỗi gì không, hả?
Tốc độ tay của hắn ngày một nhanh dần, khiến cho cô đau đớn vô cùng. Cô thống khổ, liên tục lắc đầu. Nước mắt cũng lã chã rơi xuống ghế sofa êm ái:
- Không biết, thật sự con không biết...hic...
Ngự Trầm Quân tức giận, lập tức cúi xuống cắn mạnh lấy bờ môi mềm mại của cô, hắn lúc này tựa như dã thú, điên cuồng hành hạ bờ môi đáng thương của cô.
Cô chỉ biết khóc lóc, yếu ớt phản kháng.
Cha nuôi hôm nay thật đáng sợ, thật đáng sợ. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao hắn ta lại đối xử với cô như vậy?
Ngự Trầm Quân rời khỏi cánh môi cô, liền trườn xuống cắn lên hàng xương quai xanh quyến rũ của cô. Vết cắn mạnh tới nỗi máu tươi chảy ra, hắn dùng lưỡi lau đi vết máu.
- Không biết? Vậy để tôi nói cho em biết, mình đã mắc lỗi gì?
Bình luận facebook