Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9 - Chương 9 Ổ VÀNG Ổ BẠC Ổ CHÓ
Chương 9 Ổ VÀNG Ổ BẠC Ổ CHÓ
Ngọc Ngôn đứng dậy đi theo đồ đệ ra ngoài, nhìn căn nhà tranh của mình, sau đó lấy một thứ từ trong túi chứa đồ ở bên người ra, ném xuống mặt đất trống. Một căn nhà nhỏ ba tầng tỏa ra ánh vàng lóng lánh xuất hiện bên cạnh căn nhà tranh, khoác một lớp áo sặc sỡ lên bầu trời đêm.
“Sư… sư phụ.” Tay Chúc Dao run run chỉ vào tòa nhà rực rỡ đến mù mắt: “Ở… ở căn nhà này, hình như không hay lắm đâu?”
“Không thích hả?” Ngọc Ngôn nhíu mày, hắn lấy được căn nhà này từ chỗ một con cóc thành tinh tu luyện đã ngàn năm. Khi lấy được thứ này, bản thân hắn cũng không thích lắm, nhưng nhìn cảnh cóc tinh chết không nhắm mắt thì chắc hẳn đây cũng là đồ tốt, hắn còn tưởng rằng đồ đệ nhỏ sẽ thích.
Ngọc Ngôn cúi đầu xuống, sau đó lấy túi chứa đồ ra, tiện tay ném một thứ ra bên ngoài. Một đình viện dùng ngọc xây thành xuất hiện, dưới ánh trăng bàng bạc chiếu rọi, cô còn mơ hồ nhìn thấy nội thất xa hoa bên trong.
Chúc Dao dùng tay đỡ lấy cái cằm suýt rơi xuống đất, hình như cô đã bái một vị thổ hào làm sư phụ rồi. Nhìn căn nhà vàng bên trái, lại nhìn nhà ngọc ở bên phải, sau đó chuyển qua căn nhà tranh ở giữa nhìn như đồ bỏ đi.
“Thích căn nhà nào thì cứ tự nhiên.” Ngọc Ngôn thản nhiên nói.
Chúc Dao ngơ ngác nhìn sư phụ của mình, dường như hắn đã hóa thành thần sông, một tay nâng nhà vàng, một tay đỡ nhà bạc, lên tiếng hỏi cô: “Thiếu nữ dũng cảm, con đã đánh rơi nhà vàng hay là nhà bạc vậy?”
Chúc Dao nuốt nước miếng cái ực, liều chết đè nén cảm giác hư vinh trong lòng mình. Câu chuyện cổ tích về thần sông đã dạy cho cô biết làm người phải khiêm tốn. Sư phụ chỉ ở trong nhà tranh, đồ đệ ở nhà vàng nhà bạc thì thật không ổn.
“Sư phụ… Người cứ cho con một căn nhà giống như của người là được.”
Ngọc Ngôn nghiêng đầu, nhìn đồ đệ với ánh mắt khó hiểu, thở dài một hơi, tỏ vẻ đồ đệ nhà ta quả nhiên là ngốc nghếch, sau đó mới vung tay lên thu hai căn nhà vàng nhà ngọc kia lại. Tiếp đó hắn bấm pháp quyết, một căn nhà tranh được xây lên với tốc độ chóng mặt.
Không tốn bao lâu, một căn nhà tranh giống hệt xuất hiện. Chúc Dao cảm ơn sư phụ, bước vào trong nhà mình. Cô nhận ra nội thất bên trong cũng giống hệt như bên nhà sư phụ, ngoài một chiếc giường ván gỗ, một bộ chăn màn thì không còn gì khác.
Chúc Dao đã trải qua hai ngày một đêm đầy mệt mỏi, không quan tâm nổi nhiều điều như vậy, vừa nằm xuống là đã chìm vào trong giấc mộng.
Ngày hôm sau Chúc Dao dậy rất sớm, không phải do cô chăm chỉ mà là cái giường kia quá cứng. Đến lúc này cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì lỡ từ chối hai căn nhà lầu xa hoa kia. Sống trên đời chớ có xạo, khi cần thì đừng có sĩ diện!
Chúc Dao mở cửa phòng ra, phát hiện sư phụ đã đợi cô ở trong sân. Ánh mắt hắn quét qua cặp mắt thâm quầng của cô, lông mày hơi nhíu lại, ra hiệu cho cô ngồi xuống mảnh đất trống ở trước mặt.
Cô sắp được bắt đầu tu tiên rồi sao? Tinh thần Chúc Dao như được lên dây cót, lập tức chạy tới, ngồi xếp bằng phía trước sư phụ.
“Hôm nay ta sẽ dạy con cách dẫn linh khí vào trong cơ thể.” Ngọc Ngôn chỉ vào mi tâm Chúc Dao: “Nhắm mắt lại!”
Chúc Dao nghe lời nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận một dòng khí quen thuộc tiến vào từ mi tâm, sau đó chậm rãi chảy khắp thân thể. Cuối cùng dòng khí này tập trung đến khu vực đan điền, toàn thân cô cảm thấy ấm áp, tinh thần phơi phới.
“Đây là phương pháp vận chuyển linh khí, con nhớ kỹ phương pháp này, sau khi cảm ứng được linh khí là có thể dựa theo đó dẫn linh khí vào.” Ngọc Ngôn thấy cô đang lĩnh ngộ mới thu tay về.
“Vậy phải làm sao mới cảm ứng được linh khí?” Chúc Dao hỏi.
“Điều này phải xem ngộ tính của mỗi người.” Ngọc Ngôn thản nhiên đáp. Linh khí là thứ mơ hồ nhất trên thế gian này, mỗi người có cảm nhận của riêng mình, tất cả đều không giống nhau. Có người cảm nhận được chỉ trong nháy mắt, có người cả đời cũng không cảm ứng được chút linh khí nào. Hắn làm sư phụ cũng chỉ có thể hướng dẫn chứ không có cách nào cảm ứng thay cho cô: “Con nhắm mắt lại đi, thả lỏng toàn thân, tập trung cảm nhận là sẽ cảm ứng được.”
Chúc Dao nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng cơ thể, sau đó rơi vào một vùng tối tăm. Khoảng mười phút sau, đừng nói là cảm ứng được linh khí, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ mà thôi.
Sư phụ dặn dò cô không cần gấp gáp rồi rời đi, để lại một mình cô yên lặng ngồi nhập định.
Thế nhưng Chúc Dao ngồi nhập định từ sáng đến giữa trưa vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì, trong quá trình đó đã có mấy lần cô suýt ngủ gật. Nhưng sau tất cả, Chúc Dao chỉ cảm thấy đau lưng nhức eo chứ có thấy cái khỉ gì là linh khí đâu. Cô không ngồi được thêm nữa, quyết định ra ngoài cho đỡ buồn rồi về tiếp tục sau.
Cô vừa thông qua trận pháp dịch chuyển không gian xuống dưới núi đã thấy một người ngự kiếm bay tới, xem dáng vẻ thì đó là một đệ tử nam, mặc áo choàng trắng thống nhất của môn phái, bề ngoài chừng hai mươi tuổi, nhìn qua thấy khá quen mắt.
Người kia nhìn thấy Chúc Dao ở dưới đất, lễ phép cười với cô, đến lúc này Chúc Dao mới nhớ ra hắn là ai.
“Lý sư thúc?” Đây chẳng phải là người thanh niên hôm trước dẫn đám người các cô tới môn phái sao?
Người thanh niên kia dừng bước, sợ hãi hành lễ với cô: “Đệ tử không dám nhận một tiếng sư thúc này của người đâu, xin thái sư thúc chớ gọi tại hạ như vậy, xin cứ gọi đạo hào của đệ tử là Tử Lâm là được.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Hả?” Chẳng phải mấy nhóc củ cải kia đều kêu như vậy sao?
Lý Lâm nhìn ra nét nghi ngờ của cô, vội giải thích: “Ngọc Ngôn tôn thượng chính là người mang bối phận cao nhất trong phái, ngay cả chưởng môn cũng phải gọi ngài là thái sư thúc. Người là đồ đệ của Ngọc Ngôn Tôn Thượng, theo bối phận thì đệ tử cũng phải gọi người là thái sư thúc.”
Hóa ra thân phận của cô to tát tới vậy, Chúc Dao lập tức cảm thấy “BUFF” của mình đã được bật lên rồi.
Sau đó cô tìm hiểu tình hình từ Lý Lâm.
Hóa ra môn phái này tên là phái Khâu Cổ, môn phái nổi tiếng nhất trong năm môn tám phái của giới tu tiên, cũng là môn phái tu tiên có nhiều đệ tử nhất. Trong phái có ba vị trưởng lão Hóa Thần kỳ, mười mấy vị Nguyên Anh kỳ. Phái Khâu Cổ chia làm nội môn và ngoại môn, nội môn được chia làm sáu phong là Ngự Thú Phong, Kiếm Phong, Phù Phong, Luyện Khí Phong, Đan Phong và Ngọc Lâm Phong của cô. Mỗi phong am hiểu một loại kỹ năng riêng biệt, ví dụ Kiếm Phong chuyên dùng kiếm, Phù Phong giỏi chế phù… Đệ tử mỗi phong không dưới vạn người, trong đó Kiếm Phong là đông đảo nhất. Có thể khẳng định luôn một điều, thực lực của Kiếm Phong mạnh nhất trong phái, toàn bộ đều là kiếm tu, phong chủ Tử Mộ chân nhân còn là chưởng môn phái Khâu Cổ, đó cũng chính là người kiểm tra linh căn cho cô trong đại điện. Phong chủ mỗi phong đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, nghĩ lại thì mấy vị khác ngồi trong điện ngày hôm đó chắc hẳn là phong chủ các phong khác.
Cô gái mình đắc tội chính là Hồng Trù chân nhân, phong chủ Đan Phong. Đan Phong chuyên về luyện chế tiên dược, phong chủ là Luyện đan sư cấp chín hiếm thấy trong giới tu tiên. Người tu tiên khó tránh được việc mượn đan dược để tăng cao tu vi, đương nhiên sẽ có nhiều lúc phải nhờ Đan Phong giúp đỡ. Có thể nói không ai dám tùy tiện đắc tội một vị Luyện đan sư, huống chi còn là Luyện đan sư cấp chín. Nhưng thế quái nào cô lại đắc tội đối phương mất rồi!
Chúc Dao biết rõ chân tướng liền chảy nước mắt ròng ròng.
Ngọc Ngôn đứng dậy đi theo đồ đệ ra ngoài, nhìn căn nhà tranh của mình, sau đó lấy một thứ từ trong túi chứa đồ ở bên người ra, ném xuống mặt đất trống. Một căn nhà nhỏ ba tầng tỏa ra ánh vàng lóng lánh xuất hiện bên cạnh căn nhà tranh, khoác một lớp áo sặc sỡ lên bầu trời đêm.
“Sư… sư phụ.” Tay Chúc Dao run run chỉ vào tòa nhà rực rỡ đến mù mắt: “Ở… ở căn nhà này, hình như không hay lắm đâu?”
“Không thích hả?” Ngọc Ngôn nhíu mày, hắn lấy được căn nhà này từ chỗ một con cóc thành tinh tu luyện đã ngàn năm. Khi lấy được thứ này, bản thân hắn cũng không thích lắm, nhưng nhìn cảnh cóc tinh chết không nhắm mắt thì chắc hẳn đây cũng là đồ tốt, hắn còn tưởng rằng đồ đệ nhỏ sẽ thích.
Ngọc Ngôn cúi đầu xuống, sau đó lấy túi chứa đồ ra, tiện tay ném một thứ ra bên ngoài. Một đình viện dùng ngọc xây thành xuất hiện, dưới ánh trăng bàng bạc chiếu rọi, cô còn mơ hồ nhìn thấy nội thất xa hoa bên trong.
Chúc Dao dùng tay đỡ lấy cái cằm suýt rơi xuống đất, hình như cô đã bái một vị thổ hào làm sư phụ rồi. Nhìn căn nhà vàng bên trái, lại nhìn nhà ngọc ở bên phải, sau đó chuyển qua căn nhà tranh ở giữa nhìn như đồ bỏ đi.
“Thích căn nhà nào thì cứ tự nhiên.” Ngọc Ngôn thản nhiên nói.
Chúc Dao ngơ ngác nhìn sư phụ của mình, dường như hắn đã hóa thành thần sông, một tay nâng nhà vàng, một tay đỡ nhà bạc, lên tiếng hỏi cô: “Thiếu nữ dũng cảm, con đã đánh rơi nhà vàng hay là nhà bạc vậy?”
Chúc Dao nuốt nước miếng cái ực, liều chết đè nén cảm giác hư vinh trong lòng mình. Câu chuyện cổ tích về thần sông đã dạy cho cô biết làm người phải khiêm tốn. Sư phụ chỉ ở trong nhà tranh, đồ đệ ở nhà vàng nhà bạc thì thật không ổn.
“Sư phụ… Người cứ cho con một căn nhà giống như của người là được.”
Ngọc Ngôn nghiêng đầu, nhìn đồ đệ với ánh mắt khó hiểu, thở dài một hơi, tỏ vẻ đồ đệ nhà ta quả nhiên là ngốc nghếch, sau đó mới vung tay lên thu hai căn nhà vàng nhà ngọc kia lại. Tiếp đó hắn bấm pháp quyết, một căn nhà tranh được xây lên với tốc độ chóng mặt.
Không tốn bao lâu, một căn nhà tranh giống hệt xuất hiện. Chúc Dao cảm ơn sư phụ, bước vào trong nhà mình. Cô nhận ra nội thất bên trong cũng giống hệt như bên nhà sư phụ, ngoài một chiếc giường ván gỗ, một bộ chăn màn thì không còn gì khác.
Chúc Dao đã trải qua hai ngày một đêm đầy mệt mỏi, không quan tâm nổi nhiều điều như vậy, vừa nằm xuống là đã chìm vào trong giấc mộng.
Ngày hôm sau Chúc Dao dậy rất sớm, không phải do cô chăm chỉ mà là cái giường kia quá cứng. Đến lúc này cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì lỡ từ chối hai căn nhà lầu xa hoa kia. Sống trên đời chớ có xạo, khi cần thì đừng có sĩ diện!
Chúc Dao mở cửa phòng ra, phát hiện sư phụ đã đợi cô ở trong sân. Ánh mắt hắn quét qua cặp mắt thâm quầng của cô, lông mày hơi nhíu lại, ra hiệu cho cô ngồi xuống mảnh đất trống ở trước mặt.
Cô sắp được bắt đầu tu tiên rồi sao? Tinh thần Chúc Dao như được lên dây cót, lập tức chạy tới, ngồi xếp bằng phía trước sư phụ.
“Hôm nay ta sẽ dạy con cách dẫn linh khí vào trong cơ thể.” Ngọc Ngôn chỉ vào mi tâm Chúc Dao: “Nhắm mắt lại!”
Chúc Dao nghe lời nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận một dòng khí quen thuộc tiến vào từ mi tâm, sau đó chậm rãi chảy khắp thân thể. Cuối cùng dòng khí này tập trung đến khu vực đan điền, toàn thân cô cảm thấy ấm áp, tinh thần phơi phới.
“Đây là phương pháp vận chuyển linh khí, con nhớ kỹ phương pháp này, sau khi cảm ứng được linh khí là có thể dựa theo đó dẫn linh khí vào.” Ngọc Ngôn thấy cô đang lĩnh ngộ mới thu tay về.
“Vậy phải làm sao mới cảm ứng được linh khí?” Chúc Dao hỏi.
“Điều này phải xem ngộ tính của mỗi người.” Ngọc Ngôn thản nhiên đáp. Linh khí là thứ mơ hồ nhất trên thế gian này, mỗi người có cảm nhận của riêng mình, tất cả đều không giống nhau. Có người cảm nhận được chỉ trong nháy mắt, có người cả đời cũng không cảm ứng được chút linh khí nào. Hắn làm sư phụ cũng chỉ có thể hướng dẫn chứ không có cách nào cảm ứng thay cho cô: “Con nhắm mắt lại đi, thả lỏng toàn thân, tập trung cảm nhận là sẽ cảm ứng được.”
Chúc Dao nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng cơ thể, sau đó rơi vào một vùng tối tăm. Khoảng mười phút sau, đừng nói là cảm ứng được linh khí, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ mà thôi.
Sư phụ dặn dò cô không cần gấp gáp rồi rời đi, để lại một mình cô yên lặng ngồi nhập định.
Thế nhưng Chúc Dao ngồi nhập định từ sáng đến giữa trưa vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì, trong quá trình đó đã có mấy lần cô suýt ngủ gật. Nhưng sau tất cả, Chúc Dao chỉ cảm thấy đau lưng nhức eo chứ có thấy cái khỉ gì là linh khí đâu. Cô không ngồi được thêm nữa, quyết định ra ngoài cho đỡ buồn rồi về tiếp tục sau.
Cô vừa thông qua trận pháp dịch chuyển không gian xuống dưới núi đã thấy một người ngự kiếm bay tới, xem dáng vẻ thì đó là một đệ tử nam, mặc áo choàng trắng thống nhất của môn phái, bề ngoài chừng hai mươi tuổi, nhìn qua thấy khá quen mắt.
Người kia nhìn thấy Chúc Dao ở dưới đất, lễ phép cười với cô, đến lúc này Chúc Dao mới nhớ ra hắn là ai.
“Lý sư thúc?” Đây chẳng phải là người thanh niên hôm trước dẫn đám người các cô tới môn phái sao?
Người thanh niên kia dừng bước, sợ hãi hành lễ với cô: “Đệ tử không dám nhận một tiếng sư thúc này của người đâu, xin thái sư thúc chớ gọi tại hạ như vậy, xin cứ gọi đạo hào của đệ tử là Tử Lâm là được.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Hả?” Chẳng phải mấy nhóc củ cải kia đều kêu như vậy sao?
Lý Lâm nhìn ra nét nghi ngờ của cô, vội giải thích: “Ngọc Ngôn tôn thượng chính là người mang bối phận cao nhất trong phái, ngay cả chưởng môn cũng phải gọi ngài là thái sư thúc. Người là đồ đệ của Ngọc Ngôn Tôn Thượng, theo bối phận thì đệ tử cũng phải gọi người là thái sư thúc.”
Hóa ra thân phận của cô to tát tới vậy, Chúc Dao lập tức cảm thấy “BUFF” của mình đã được bật lên rồi.
Sau đó cô tìm hiểu tình hình từ Lý Lâm.
Hóa ra môn phái này tên là phái Khâu Cổ, môn phái nổi tiếng nhất trong năm môn tám phái của giới tu tiên, cũng là môn phái tu tiên có nhiều đệ tử nhất. Trong phái có ba vị trưởng lão Hóa Thần kỳ, mười mấy vị Nguyên Anh kỳ. Phái Khâu Cổ chia làm nội môn và ngoại môn, nội môn được chia làm sáu phong là Ngự Thú Phong, Kiếm Phong, Phù Phong, Luyện Khí Phong, Đan Phong và Ngọc Lâm Phong của cô. Mỗi phong am hiểu một loại kỹ năng riêng biệt, ví dụ Kiếm Phong chuyên dùng kiếm, Phù Phong giỏi chế phù… Đệ tử mỗi phong không dưới vạn người, trong đó Kiếm Phong là đông đảo nhất. Có thể khẳng định luôn một điều, thực lực của Kiếm Phong mạnh nhất trong phái, toàn bộ đều là kiếm tu, phong chủ Tử Mộ chân nhân còn là chưởng môn phái Khâu Cổ, đó cũng chính là người kiểm tra linh căn cho cô trong đại điện. Phong chủ mỗi phong đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, nghĩ lại thì mấy vị khác ngồi trong điện ngày hôm đó chắc hẳn là phong chủ các phong khác.
Cô gái mình đắc tội chính là Hồng Trù chân nhân, phong chủ Đan Phong. Đan Phong chuyên về luyện chế tiên dược, phong chủ là Luyện đan sư cấp chín hiếm thấy trong giới tu tiên. Người tu tiên khó tránh được việc mượn đan dược để tăng cao tu vi, đương nhiên sẽ có nhiều lúc phải nhờ Đan Phong giúp đỡ. Có thể nói không ai dám tùy tiện đắc tội một vị Luyện đan sư, huống chi còn là Luyện đan sư cấp chín. Nhưng thế quái nào cô lại đắc tội đối phương mất rồi!
Chúc Dao biết rõ chân tướng liền chảy nước mắt ròng ròng.
Bình luận facebook