Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8 - Chương 8
Chương 8 ĐỈNH NGỌC LÂM PHONG
Mới chỉ qua một đêm, sao cô ấy lại biến thành thế này? Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, phất tay bấm pháp quyết. Chúc Dao đang mệt lả đi cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong thân thể, quét tan cơn mệt mỏi, hơi thở nặng nề cũng bình thường trở lại. Đây là pháp thuật sao? Quá thần kỳ rồi!
Ngọc Ngôn thấy đồ đệ lồm cồm bò dậy mới thả lỏng, săm soi Chúc Dao, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, không phải là là…
“Con đi bộ lên núi hả?”
Khóe miệng Chúc Dao giật giật: “Không vậy thì sao?” Cô đâu có biết bay.
Ngọc Ngôn nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái: “Sao không sử dụng trận pháp dịch chuyển không gian dưới núi?” Chẳng lẽ đồ đệ muốn rèn luyện bản thân, cũng để chứng tỏ quyết tâm tu tiên của mình cho hắn thấy sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Ngọc Ngôn lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy hài lòng hơn với cô đồ đệ thường xuyên nói mấy lời ngu ngốc này. Xem ra cô đồ đệ này dù không quá thông minh nhưng được cái chịu khó.
Cô đồ đệ chịu khó nào đó: “…” Trong lòng hất bàn vô vàn lần, sao hắn không nói sớm là có trận pháp dịch chuyển không gian chứ!
Chúc Dao hít thở sâu nhiều lần mới kìm nén được ý nghĩ xông tới cào mặt đối phương. Đi dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi người này còn là chỗ dựa tương lai của mình.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chúc Dao cúi rạp người, hành lễ theo đúng quy củ.
“Ừm!” Ngọc Ngôn khẽ gật đầu, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng lan tỏa trong lòng. Đã hơn một vạn năm trôi qua, cuối cùng hắn đã có đồ đệ! Cuối cùng thì hắn đã không phụ lời căn dặn của sư phụ trước khi phi thăng, Ngọc Lâm Phong đã có người kế nghiệp rồi.
Ngọc Ngôn càng nhìn càng cảm thấy cô đồ đệ này thuận mắt, hận không thể xông tới ôm chầm lấy. Hắn đánh giá thân hình của đồ đệ, nếu như cô ấy nhỏ hơn một chút thì tốt rồi. Haiz! Vì sao đồ đệ không tới đây bái sư sớm hơn một chút chứ? Trong lòng Ngọc Ngôn rối như tơ vò, chỉ là gương mặt vẫn lạnh lùng như băng tuyết, không mang chút cảm xúc nào.
Tay hắn vung lên, bộ quần áo bẩn thỉu của Chúc Dao lập tức khôi phục lại như ban đầu, ngay cả những vết bẩn cũ cô giặt không sạch cũng biến mất không thấy đâu.
“Lợi hại quá!” Chúc Dao ngạc nhiên kéo bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, không ngờ pháp thuật còn có thể đánh bay cả những vết bẩn cứng đầu, hóa ra tu tiên lại chơi vui như vậy: “Sư phụ định dạy đồ đệ pháp thuật này sao?” Có pháp thuật này, tương lai không cần giặt quần áo nữa, quá tiện lợi luôn.
“Khứ Trần Quyết chỉ là pháp thuật nhập môn, chờ sau khi con dẫn linh khí vào trong cơ thể là sẽ biết.” Ngọc Ngôn thản nhiên nói: “Con mới nhập môn, trước hết làm quen với hoàn cảnh xung quanh đi đã. Bình minh là thời điểm linh khí sung túc nhất, sáng sớm mai ta sẽ dạy con dẫn dắt linh khí vào trong thân thể.”
Chúc Dao gật đầu, dẫu sao cũng phải ở lại đây dài dài, dù cô rất tò mò với việc tu tiên nhưng cũng không cần gì phải vội.
“Đi theo ta nào.” Ngọc Ngôn lướt qua mặt đồ đệ, đi tới con đường lên núi của cô.
Bây giờ đã bắt đầu làm quen với hoàn cảnh rồi sao? Chúc Dao nâng cao tinh thần, vội vàng đi theo, trên đường cố gắng ghi nhớ kỹ hoàn cảnh xung quanh, tránh sau này bị lạc đường.
Buổi trưa ở Ngọc Lâm Phong vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu cùng với những tiếng chim hót véo von, ngoài ra thì chỉ có cây cối rậm rạp. Chúc Dao cố gắng ghi nhớ một hồi thì không tiếp tục nữa, cô cũng đâu thể ghi nhớ hình dáng của mỗi cái cây như nào, có đúng không? Cuối cùng cô đành ngoan ngoãn yên lặng đi theo sau sư phụ.
Ngọc Ngôn không phải tuýp người nhiều lời, nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn là biết. Lại thêm Chúc Dao không thân quen gì nhiều, cho nên suốt hành trình hai người chỉ im lặng.
Sau hai canh giờ, Chúc Dao không nhịn được nữa: “Sư phụ, vẫn chưa tới hả?” Đi tiếp nữa là trời tối rồi.
Ngọc Ngôn quay đầu nhìn cô: “Sắp tới rồi, ở ngay phía trước thôi.”
Chúc Dao câm nín. Đi thêm một canh giờ nữa, cho dù lần này xuống núi thì cô cũng sắp gãy chân rồi. Nhưng đến giờ người đi phía trước vẫn không hề có ý dừng lại, sao khi nãy sư phụ nói là sắp tới rồi? Trong lòng Chúc Dao tràn ngập nghi ngờ, nhưng cũng chỉ biết cắn răng đi tiếp, ánh mắt lơ đễnh quan sát xung quanh.
Ồ, sao cái cây xiên xiên vẹo vẹo kia lại quen mắt thế nhỉ, còn cả tảng đá hình dạng như con rùa đen kia nữa, nhìn cũng rất quen thuộc, ngay cả con khỉ đít đỏ kia nữa, hình như cô thấy nó ở đâu đó rồi.
“Tới nơi rồi!”
Người phía trước dừng lại, Chúc Dao quan sát bốn phía xung quanh, trời ơi, đây chẳng phải là điểm xuất phát của cô ngày hôm qua sao? Giữa trưa sư phụ dẫn cô xuống đây, trở lại nơi xuất phát là có ý gì? Thấy cô bò đẹp mắt, muốn nhìn cô bò thêm một lần nữa sao? Đừng có chơi khăm đồ đệ như vậy chứ!
“Sư phụ…” Cô muốn khóc quá đi thôi.
Ngọc Ngôn nhìn khuôn mặt đáng thương của đồ đệ, không hiểu biểu cảm này là có ý gì, đồ đệ nhà hắn lại bị chập mạch rồi. Ngọc Ngôn bình tĩnh lựa chọn phương án không quan tâm, chỉ vào lùm cỏ phía bên tay phải: “Đó là trận pháp dịch chuyển không gian, trong Ngọc Lâm Phong không được tùy tiện ngự kiếm, con có thể dùng trận pháp này để lên đỉnh núi.”
Ồ, hóa ra hắn dẫn cô đi bộ tới đây là để cho cô nhìn thấy trận pháp này. Chúc Dao nhìn bụi cỏ sum suê xanh tốt ở phía bên kia, không có gì đặc biệt mà.
Dưới sự chỉ dẫn của Ngọc Ngôn, Chúc Dao đi qua bên đó. Cô vừa đứng vững thì có ánh chớp lóe lên dưới chân, một trận pháp hình tròn sáng lên, bên trong xuất hiện những phù tự đang lập lòe liên hồi. Sau đó trước mắt ngày càng sáng hơn, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, giờ cô đã đứng trên đỉnh núi. Quả đúng là một trận pháp thần kỳ!
Chúc Dao tò mò nhìn quanh trận pháp thỉnh thoảng vẫn lóe sáng kia, đi xung quanh nó vài vòng nhưng không tài nào hiểu được nguyên lý vận hành bên trong, tu tiên thật quá đẳng cấp!
“Đây là một trận pháp hai chiều, con có thể dùng nó để dịch chuyển xuống dưới núi.” Thấy đồ đệ có hứng thú với trận pháp, Ngọc Ngôn chủ động giải thích.
“Thật sao?!” Chúc Dao hưng phấn vội vàng đi vào trong, quả nhiên ánh sáng bừng lên, ngay sau đó cô đã đứng bên cạnh trận pháp dưới chân núi. Cô bước vào trong trận pháp, vù một cái, lại trở về trên đỉnh núi rồi! Chúc Dao lên lên xuống xuống mấy chục lần, không thể không cảm thấy bội phục sự thần kỳ của pháp thuật. Nếu so sánh với thứ này, ô tô hay máy bay gì đó quả thực quá cùi bắp!
À, chờ chút đã! Chúc Dao quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của sư phụ, “Trận pháp này có thể dịch chuyển hai chiều, vậy sao khi nãy sư phụ lại dẫn con đi bộ xuống dưới?”
Ngọc Ngôn sững sờ trước cái nhìn chăm chú của đồ đệ, dường như cũng nghĩ đến vấn đề này, vẻ mặt có chút thay đổi rồi lên tiếng đánh trống lảng: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta sẽ dạy con dẫn linh khí vào trong cơ thể.”
Nói xong Ngọc Ngôn quay người đi vào phòng, tiện tay khép cửa phòng lại. Nhất định là hắn đã bị trí thông minh của đồ đệ ngốc ảnh hưởng, tuyệt đối không phải là do hắn không nghĩ đến việc dùng trận pháp đi xuống núi.
Mặt Chúc Dao nhăn lại, chẳng lẽ sư phụ có kỹ năng đặc biệt chuyên bẫy đồ đệ hay sao?
Cô câm nín nhìn căn nhà tranh trước mặt, đúng rồi đấy, là một căn nhà tranh! Vị sư phụ ngầu lòi, bá đạo tới từng hạt gạo trong mắt cô lại ở trong nhà tranh, hơn nữa đó còn là căn nhà tranh duy nhất trên đỉnh núi, xung quanh là một khu vực hoang vu trống trải.
Vấn đề mới xuất hiện rồi, kỹ thuật xây dựng… Bà đây nhổ vào! Tối nay cô phải ngủ ở đâu đây trời? Sư phụ, có phải người đã quên điều gì rồi không. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Yên lặng nghiên cứu địa hình hồi lâu, cuối cùng Chúc Dao khẳng định trên đỉnh núi không còn chỗ nào để ở, đành phải muối mặt đi gõ cửa nhà sư phụ.
Sau ba tiếng gõ ngắn ngủi, cửa phòng kẽo kẹt kêu lên rồi tự động mở ra. Trong phòng bố trí rất đơn giản, ngoài một chiếc giường thì không có bất kỳ thứ gì khác, còn sư phụ của cô thì đang ngồi nhập định trên đó.
“Chuyện gì?”
“Sư phụ, hôm nay con ngủ ở đâu?” Chúc Dao thành thực hỏi.
Ngọc Ngôn sững sờ, lúc này mới nhớ đến đồ đệ của mình là một phàm nhân, không thể giống những người tu tiên khác, chọn bừa một động phủ là có thể tu luyện, hắn đã sơ suất rồi.
Mới chỉ qua một đêm, sao cô ấy lại biến thành thế này? Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, phất tay bấm pháp quyết. Chúc Dao đang mệt lả đi cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong thân thể, quét tan cơn mệt mỏi, hơi thở nặng nề cũng bình thường trở lại. Đây là pháp thuật sao? Quá thần kỳ rồi!
Ngọc Ngôn thấy đồ đệ lồm cồm bò dậy mới thả lỏng, săm soi Chúc Dao, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, không phải là là…
“Con đi bộ lên núi hả?”
Khóe miệng Chúc Dao giật giật: “Không vậy thì sao?” Cô đâu có biết bay.
Ngọc Ngôn nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái: “Sao không sử dụng trận pháp dịch chuyển không gian dưới núi?” Chẳng lẽ đồ đệ muốn rèn luyện bản thân, cũng để chứng tỏ quyết tâm tu tiên của mình cho hắn thấy sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Ngọc Ngôn lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy hài lòng hơn với cô đồ đệ thường xuyên nói mấy lời ngu ngốc này. Xem ra cô đồ đệ này dù không quá thông minh nhưng được cái chịu khó.
Cô đồ đệ chịu khó nào đó: “…” Trong lòng hất bàn vô vàn lần, sao hắn không nói sớm là có trận pháp dịch chuyển không gian chứ!
Chúc Dao hít thở sâu nhiều lần mới kìm nén được ý nghĩ xông tới cào mặt đối phương. Đi dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống chi người này còn là chỗ dựa tương lai của mình.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Chúc Dao cúi rạp người, hành lễ theo đúng quy củ.
“Ừm!” Ngọc Ngôn khẽ gật đầu, cảm giác thỏa mãn nhanh chóng lan tỏa trong lòng. Đã hơn một vạn năm trôi qua, cuối cùng hắn đã có đồ đệ! Cuối cùng thì hắn đã không phụ lời căn dặn của sư phụ trước khi phi thăng, Ngọc Lâm Phong đã có người kế nghiệp rồi.
Ngọc Ngôn càng nhìn càng cảm thấy cô đồ đệ này thuận mắt, hận không thể xông tới ôm chầm lấy. Hắn đánh giá thân hình của đồ đệ, nếu như cô ấy nhỏ hơn một chút thì tốt rồi. Haiz! Vì sao đồ đệ không tới đây bái sư sớm hơn một chút chứ? Trong lòng Ngọc Ngôn rối như tơ vò, chỉ là gương mặt vẫn lạnh lùng như băng tuyết, không mang chút cảm xúc nào.
Tay hắn vung lên, bộ quần áo bẩn thỉu của Chúc Dao lập tức khôi phục lại như ban đầu, ngay cả những vết bẩn cũ cô giặt không sạch cũng biến mất không thấy đâu.
“Lợi hại quá!” Chúc Dao ngạc nhiên kéo bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, không ngờ pháp thuật còn có thể đánh bay cả những vết bẩn cứng đầu, hóa ra tu tiên lại chơi vui như vậy: “Sư phụ định dạy đồ đệ pháp thuật này sao?” Có pháp thuật này, tương lai không cần giặt quần áo nữa, quá tiện lợi luôn.
“Khứ Trần Quyết chỉ là pháp thuật nhập môn, chờ sau khi con dẫn linh khí vào trong cơ thể là sẽ biết.” Ngọc Ngôn thản nhiên nói: “Con mới nhập môn, trước hết làm quen với hoàn cảnh xung quanh đi đã. Bình minh là thời điểm linh khí sung túc nhất, sáng sớm mai ta sẽ dạy con dẫn dắt linh khí vào trong thân thể.”
Chúc Dao gật đầu, dẫu sao cũng phải ở lại đây dài dài, dù cô rất tò mò với việc tu tiên nhưng cũng không cần gì phải vội.
“Đi theo ta nào.” Ngọc Ngôn lướt qua mặt đồ đệ, đi tới con đường lên núi của cô.
Bây giờ đã bắt đầu làm quen với hoàn cảnh rồi sao? Chúc Dao nâng cao tinh thần, vội vàng đi theo, trên đường cố gắng ghi nhớ kỹ hoàn cảnh xung quanh, tránh sau này bị lạc đường.
Buổi trưa ở Ngọc Lâm Phong vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu cùng với những tiếng chim hót véo von, ngoài ra thì chỉ có cây cối rậm rạp. Chúc Dao cố gắng ghi nhớ một hồi thì không tiếp tục nữa, cô cũng đâu thể ghi nhớ hình dáng của mỗi cái cây như nào, có đúng không? Cuối cùng cô đành ngoan ngoãn yên lặng đi theo sau sư phụ.
Ngọc Ngôn không phải tuýp người nhiều lời, nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn là biết. Lại thêm Chúc Dao không thân quen gì nhiều, cho nên suốt hành trình hai người chỉ im lặng.
Sau hai canh giờ, Chúc Dao không nhịn được nữa: “Sư phụ, vẫn chưa tới hả?” Đi tiếp nữa là trời tối rồi.
Ngọc Ngôn quay đầu nhìn cô: “Sắp tới rồi, ở ngay phía trước thôi.”
Chúc Dao câm nín. Đi thêm một canh giờ nữa, cho dù lần này xuống núi thì cô cũng sắp gãy chân rồi. Nhưng đến giờ người đi phía trước vẫn không hề có ý dừng lại, sao khi nãy sư phụ nói là sắp tới rồi? Trong lòng Chúc Dao tràn ngập nghi ngờ, nhưng cũng chỉ biết cắn răng đi tiếp, ánh mắt lơ đễnh quan sát xung quanh.
Ồ, sao cái cây xiên xiên vẹo vẹo kia lại quen mắt thế nhỉ, còn cả tảng đá hình dạng như con rùa đen kia nữa, nhìn cũng rất quen thuộc, ngay cả con khỉ đít đỏ kia nữa, hình như cô thấy nó ở đâu đó rồi.
“Tới nơi rồi!”
Người phía trước dừng lại, Chúc Dao quan sát bốn phía xung quanh, trời ơi, đây chẳng phải là điểm xuất phát của cô ngày hôm qua sao? Giữa trưa sư phụ dẫn cô xuống đây, trở lại nơi xuất phát là có ý gì? Thấy cô bò đẹp mắt, muốn nhìn cô bò thêm một lần nữa sao? Đừng có chơi khăm đồ đệ như vậy chứ!
“Sư phụ…” Cô muốn khóc quá đi thôi.
Ngọc Ngôn nhìn khuôn mặt đáng thương của đồ đệ, không hiểu biểu cảm này là có ý gì, đồ đệ nhà hắn lại bị chập mạch rồi. Ngọc Ngôn bình tĩnh lựa chọn phương án không quan tâm, chỉ vào lùm cỏ phía bên tay phải: “Đó là trận pháp dịch chuyển không gian, trong Ngọc Lâm Phong không được tùy tiện ngự kiếm, con có thể dùng trận pháp này để lên đỉnh núi.”
Ồ, hóa ra hắn dẫn cô đi bộ tới đây là để cho cô nhìn thấy trận pháp này. Chúc Dao nhìn bụi cỏ sum suê xanh tốt ở phía bên kia, không có gì đặc biệt mà.
Dưới sự chỉ dẫn của Ngọc Ngôn, Chúc Dao đi qua bên đó. Cô vừa đứng vững thì có ánh chớp lóe lên dưới chân, một trận pháp hình tròn sáng lên, bên trong xuất hiện những phù tự đang lập lòe liên hồi. Sau đó trước mắt ngày càng sáng hơn, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, giờ cô đã đứng trên đỉnh núi. Quả đúng là một trận pháp thần kỳ!
Chúc Dao tò mò nhìn quanh trận pháp thỉnh thoảng vẫn lóe sáng kia, đi xung quanh nó vài vòng nhưng không tài nào hiểu được nguyên lý vận hành bên trong, tu tiên thật quá đẳng cấp!
“Đây là một trận pháp hai chiều, con có thể dùng nó để dịch chuyển xuống dưới núi.” Thấy đồ đệ có hứng thú với trận pháp, Ngọc Ngôn chủ động giải thích.
“Thật sao?!” Chúc Dao hưng phấn vội vàng đi vào trong, quả nhiên ánh sáng bừng lên, ngay sau đó cô đã đứng bên cạnh trận pháp dưới chân núi. Cô bước vào trong trận pháp, vù một cái, lại trở về trên đỉnh núi rồi! Chúc Dao lên lên xuống xuống mấy chục lần, không thể không cảm thấy bội phục sự thần kỳ của pháp thuật. Nếu so sánh với thứ này, ô tô hay máy bay gì đó quả thực quá cùi bắp!
À, chờ chút đã! Chúc Dao quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của sư phụ, “Trận pháp này có thể dịch chuyển hai chiều, vậy sao khi nãy sư phụ lại dẫn con đi bộ xuống dưới?”
Ngọc Ngôn sững sờ trước cái nhìn chăm chú của đồ đệ, dường như cũng nghĩ đến vấn đề này, vẻ mặt có chút thay đổi rồi lên tiếng đánh trống lảng: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta sẽ dạy con dẫn linh khí vào trong cơ thể.”
Nói xong Ngọc Ngôn quay người đi vào phòng, tiện tay khép cửa phòng lại. Nhất định là hắn đã bị trí thông minh của đồ đệ ngốc ảnh hưởng, tuyệt đối không phải là do hắn không nghĩ đến việc dùng trận pháp đi xuống núi.
Mặt Chúc Dao nhăn lại, chẳng lẽ sư phụ có kỹ năng đặc biệt chuyên bẫy đồ đệ hay sao?
Cô câm nín nhìn căn nhà tranh trước mặt, đúng rồi đấy, là một căn nhà tranh! Vị sư phụ ngầu lòi, bá đạo tới từng hạt gạo trong mắt cô lại ở trong nhà tranh, hơn nữa đó còn là căn nhà tranh duy nhất trên đỉnh núi, xung quanh là một khu vực hoang vu trống trải.
Vấn đề mới xuất hiện rồi, kỹ thuật xây dựng… Bà đây nhổ vào! Tối nay cô phải ngủ ở đâu đây trời? Sư phụ, có phải người đã quên điều gì rồi không. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Yên lặng nghiên cứu địa hình hồi lâu, cuối cùng Chúc Dao khẳng định trên đỉnh núi không còn chỗ nào để ở, đành phải muối mặt đi gõ cửa nhà sư phụ.
Sau ba tiếng gõ ngắn ngủi, cửa phòng kẽo kẹt kêu lên rồi tự động mở ra. Trong phòng bố trí rất đơn giản, ngoài một chiếc giường thì không có bất kỳ thứ gì khác, còn sư phụ của cô thì đang ngồi nhập định trên đó.
“Chuyện gì?”
“Sư phụ, hôm nay con ngủ ở đâu?” Chúc Dao thành thực hỏi.
Ngọc Ngôn sững sờ, lúc này mới nhớ đến đồ đệ của mình là một phàm nhân, không thể giống những người tu tiên khác, chọn bừa một động phủ là có thể tu luyện, hắn đã sơ suất rồi.
Bình luận facebook