• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đô Thị Tàng Kiều (2 Viewers)

  • Chương 130

Nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, cảnh sát hình sự khẩn cấp ra tay, lập tức tới hiện trường. Thân phận Orde Wingate rất nhanh được cảnh sát hình sự quốc tế tra rõ ràng, điều tra này thật đúng là đã dọa tất cả mọi người thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố phải kinh ngạc thật không ngờ người bị Chu Hân Mính này bắn chết lại là một sát thủ nổi danh như thế, lại đang được cảnh sát hình sự quốc tế quốc tế lệnh truy nã. Hai gã lúc trước bị bắn cũng là sát thủ chuyên nghiệp, đang bị ảnh sát hình sự quốc tế truy nã.

Lần này Chu Hân Mính lại nổi đại danh, một mình một người bắn chết ba gã quốc tế chức nghiệp sát thủ. Nhưng những cảnh sát đều bỏ sót mất một chi tiết, con dao găm cắm ở yết hầu Orde Wingate là đồ quân dụng không phải người thường có thể có được.

Chu Hân Mính đang bị thương, muốn xin được nghỉ ngơi. Hiện tại Chu Hân Mính chính là một cảnh sát rất được người khác khâm phục. Cục trưởng cục cảnh sát Triệu Thiên Tiếu hận không thể mỗi ngày cung kính với Chu Hân Mính, thật sự là nàng đã khiên cho cục cảnh sát được nở mày nở mặt. Không chỉ có phá được vụ án quan trọng ám sát đại sứ quốc tế, mà còn một mình một người bắn chết ba gã sát thủ chuyên nghiệp khiến cho ngay cả tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế đều phát tới ngợi khen.

Một điều trọng yếu nhất đó chính là địa vị cục trưởng cục cảnh sát của ông càng vững chắc, kề cận Chu Hân Mính, ông cũng thành minh tinh. Phóng viên báo đài hàng ngày đều vây quanh ông để phỏng vấn.

Chỉ có điều nói trở lại, đây cũng là một chuyện không thể tránh khỏi. Người ta chính là vì Chu phó thị trưởng mà liều mạng, bất luận phóng viên nào cũng không được phỏng vấn Chu Hân Mính, để tránh ảnh hưởng đến việc Chu Hân Mính dưỡng thương. Những ký giả kia tuy gan lớn bằng trời, cũng không dám đắc tội với người nhà của Chu phó thị trưởng, bất đắc dĩ, đành phải phỏng vấn trưởng cục cảnh sát.

Chu Hân Mính an tâm ở nhà dưỡng thương. Nàng tự giam mình ở trong phòng, mặc một bộ đồ ngủ bằng hoa, cánh tay phải bị thương đang cột băng vải. Chút thương thế này đối Chu Hân Mính mà nói đó chẳng đáng gì, nếu như ngay chút thương thế này cũng chịu không được thì làm sao có thể đảm nhiệm nghề nghiệp cảnh sát nguy hiểm này được.

Nàng ngồi trước máy tính. Ở bên cạnh mẹ của nàng vì nàng mà nấu một chén canh hạt sen, chén canh này đối với như thân thể suy yếu của Chu Hân Mính lúc này vô cùng thích hợp.

Chu Hân Mính đưa tay cầm lấy chuột. Ở bách độ bách khoa xuất hiện một công cụ tìm kiếm, rất nhanh sau đó nàng đã tìm được một phần mềm dowload. Bởi vì nguyên nhân công tác nên Chu Hân Mính rất ít khi lên mạng, đối với một ít phần mềm download máy tính cũng không phải quá tinh thông. Cái phần mềm máy tính này là do nàng hỏi thăm đồng nghiệp mà biết đến, nghe đồng nghiệp nói rất nhiều người đều dùng cái này phần mềm này để download.

Dowload xong hết cái phần mềm máy tính này, Chu Hân Mính liền nhấn vào cái nút xác nhận. Nàng suy tư một lúc, sau đó nhấp chuột, phần mềm máy tính cuối cũng cũng đã cài đặt thành công.

Chu Hân Mính chần chừ sau đó đánh hai chữ mỹ nữ. Sau khi đánh xong, nàng mở to mắt ra, kết quả tìm kiếm lúc này đã xuất hiện trước mắt nàng. Trên màn hình úc này đã hiện ra một số hình ảnh và âm thanh đồi trụy khiến cho khuôn mặt của nàng phải ửng hồng.

Tuy nàng không chịu trách nhiệm việc càn quét tệ nạn nhưng lâu lâu cũng có tham gia, giúp đỡ đội cách sát hình sự phá án.

Lúc trước, nàng gọi điện thoại cho đồng nghiệp phụ trách công việc, hỏi những bộ phim đồi truỵ làm sao mà kiếm đựoc? Các đồng nghiệp tuy hoàn toàn không muốn nhưng vẫn nói với Chu Hân Mính, rằng ở trên mạng có rất nhiều bộ phim đồi trụy được người ta dowload về máy tính nhưng cảnh sát lại không có năng lực ngăn cản.

Chu Hân Mính không nói tại sao mình phải biết chuyện này. Sau khi nàng dùng phần mềm này dowload xong, cuối cùng khiến cho nàng chấn động. Cũng may nàng là cảnh sát cho nên nặng lực kìm chết rất mạnh. Tuy rằng những hình ảnh trên màn hình rất dâm uế nhưng nàng vẫn dowload về hai bộ phim.

Phần mềm này hỗ trợ khiến cho máy tính dowload rất nhanh, ước chừng khoảng nửa giờ sau nàng đã dow được một bộ phim 400MB.

Chu Hân Mính cũng không xem ngay mà trước tiên nàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách ngó quanh mấy lần. lúc này mẹ nàng không ở phòng khách, mà ba của nàng vẫn chưa tan tầm. Thấy phòng khách không có người, Chu Hân Mính liền quay trở lại phòng ngủ, khóa cửa sau đó trở lại bàn máy vi tính.

Nàng trước tiên hít một hơi dài, sau đó đem tai nghe đeo lên lỗ tai. Bàn tay phải cầm chuột mở bộ phim đồi trụy này lên. Các diễn viên trong phim liền xuất hiện, Chu Hân Mính liền cảm thấy cơ thể mình căng ra. Nàng không rõ rốt cuộc mình làm như vậy có đúng hay không.

Tình tiết biến chuyển, một màn dâm uế xuất hiện trên màn hình. Chu Hân Mính nắm chặt tay phải của mình, hàm rắng cố kìm nét. Nàng cảm thấy thật chán ghét bộ phim đồi trụy này, nhất là những hình ảnh của người phụ nữ trong phim, cô ta phát ra những thanh âm rên rỉ khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy lòng mình loạn lạc.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Chu Hân Mính cắn chặt môi lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ đây chính là làm tình hay sao?

Tên nam nhân trong phim lúc này đã cởi toàn bộ của người phụ nữ trong phim ra. Chu Hân Mính lúc này cảm thấy vô cùng chán ghét, nàng vội vàng tắt bộ phim này, sau đó ôm mặt một cái.

Hơn nửa ngày trời, Chu Hân Mính bỗng có một cảm giác chán ghét sự thấp hèn này. Nàng căn bản không xem hết bộ phim đã dowload. Delete thẳng hai bộ này. Sau đó Chu Hân Mính tắt máy tính, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên giường. Tay trái nàng đặt trên ngực, tim đập loạn thình thịch.

- Ta rốt cuộc nên phải làm gì bây giờ. Chẳng lẽ lại đi làm chuyện chán ghét này hay sao?

Trong lòng Chu Hân Mính cảm thấy lo lắng. Nàng nghĩ tới Diệp Lăng Phi đang cười cợt mình thì hạ quyết tâm. Nàng cắn chặt môi, từ từ đứng lên trên giường, đi tới chiếc điện thoại ở trên mặt đất. Sau khi nhấc điện thoại lên, nàng không chút do dự gọi cho Bạch Tình Đình. Hôm nay là thứ bảy, Đường Hiểu Uyển đã sớm đi ra ngoài vui vẻ. Lý Khả Hân không hiểu Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài làm gì, mãi khi Đường Hiểu Uyển trở về nhà, Lý Khả Hân mới quay trở về phòng đọc sách. Cái hạng mục gần đây khiến cho nàng thật đau đầu, đọc sách chính là biện pháp tốt nhất để nàng giải tỏa áp lực.

- Chị Khả Hân, hôm nay chị không ra ngoài dạo chơi à?

Đường Hiểu Uyển mệt mỏi trở về. Trông thấy bộ đồ ngủ của Lý Khả Hân ở trên giường, hình như là cả ngày nay chưa rời khỏi giường.

Lý Khả Hân buông quyển sách ra, kéo chăn mền cười nói:

- Ừ, khó có một ngày được nghỉ ngơi như hôm nay, dĩ nhiên là không thể rời khỏi giường.

- Hóa ra là vậy.

Đường Hiểu Uyển cởi quần áo ra sau đó móc lên trên giá. Nàng quay lưng về phía Lý Khả Hân nói:

- Khả Hân, mấy ngày nay em bận việc cho nên chưa tìm được phòng, chờ mấy ngày nữa em sẽ chuyển ra sống ở bên ngoài.

Lý Khả Hân nghe thấy nàng nói như vậy thì cảm thấy lo lắng. Nàng rất sợ Đường Hiểu Uyển ra ngoài sẽ gặp chuyện không may. Lý Khả Hân vội vàng nói:

- Hiểu Uyển, tại sao em lại nóng lòng muốn ở bên ngoài vậy? Chỗ của chúng ta không phải rất tốt hay sao, hơn nữa chị còn có em làm bạn. Ba mẹ chị cũng rất thích em, bọn họ cũng mong muốn em được ở đây.

Đường Hiểu Uyển xoay người, ngồi lại trước mặt nàng. Vừa cởi quần ra vừa nói:

- Chị Khả hân, em ở nhà chị ăn không ngồi rồi cho nên có cảm giác không được tốt lắm.

- Cô nhóc này, tại sao lại có ý nghĩ này. Quan hệ giữa hai chị em chúng ta ra sao em chứ? Người khác muốn đến nhà của chị ăn cơm chị không cho nhưng em thì khác.

Lý Khả Hân cười nói:

- Em chính là một cô nhóc ngốc nghếch, nghĩ quá nhiều rồi. À, đúng rồi mẹ của em gọi điện thoại tới, bà ấy nói là có gọi điện thoại cho em nhưng không được cho nên gọi đến đây.

Đường Hiểu Uyển nghe vậy thì kinh ngạc, nàng vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra. Hóa ra điện thoại của nàng đã tắt nguồn từ lâu.

- A, em quên sạc điện thoại rồi.

Đường Hiểu Uyển liền kêu lên.

- Điện thoại của em hôm qua sắp hết pin, sáng hôm nay lại quên sạc.

Nàng liền đưa tay mang điện thoại đi sạc điện.

Lý Khả Hân nhìn dáng vẻ đi lại của Đường Hiểu Uyển thì không kìm được cười một tiếng noi:

- Hiểu Uyển, em thật là nôn nóng. Kỳ thực, mẹ em cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi em mọi chuyện ra sao thôi, khi nào thì tính đến chuyện về nhà?

- Em không về nhà.

Đường Hiểu Uyển nghe nói đến chuyện về nhà thì liền nói:

- Ba của em không chấp nhận đứa con gái này thì em về nhà làm gì.

Nàng vừa nói vừa lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt trên mi suýt tràn ra, ủy khuất không nói nên lời. Ngẫm lại, Đường Hiểu Uyển trước kia chưa từng gặp qua chuyện như thế này. Bây giờ nàng với ba của nàng không hợp với nhau, ba của nàng lại còn đánh nàng một bạt tai, còn đoạt tuyệt quan hệ phụ tử thì là ai cũng không thể chịu nổi. Những ngày nay, Đường Hiểu Uyển cố gắng không nghĩ đến chuyện này, hôm nay Lý Khả Hân lại khơi ra khiến cho trong lòng Đường Hiểu Uyển tràn ngập cảm giác ủy khuất.

Lý Khả Hân trông thấy dáng vẻ của Đường Hiểu Uyển gần như muốn khóc liền từ trên giường đi xuống. Bàn tay phải của nàng khẽ ôm lấy Đường Hiểu Uyển, giống như là một người chị an ủi em út của mình:

- Hiểu Uyển, em đừng khóc, chị thấy ba của em cũng chỉ là nhất thời nóng nảy mà thôi. Nói thế nào em cũng là con gái của ông ta, làm sao có thể đoạn tuyệt quan hệ phụ tử được. Em thấy chị cũng thường xuyên khắc khẩu với ba chị vì những chuyện nhỏ nhưng sau đó thì cũng không có chuyện gì. Ba làm sao mà thù con gái của mình được chứ, em xem đó, lúc này nhất định ba của em đang hối hận, không chừng kêu mẹ của em hỏi em chừng nào thì quay về nhà.

Đường Hiểu Uyển lau nước mắt, nức nở nói.

- Em không quay về, khi nào ông ấy nhận sai, không bức em phải lấy người khác thì em mới quay về. Nếu không thì em sẽ chuyển ra ngoài ở.

Lý Khả Hân nghe thấy những lời này của Đường Hiểu Uyển thì trong lòng liền cười thầm:

- Dáng vẻ giống như đại nhân này không ngờ lại xuất hiện từ lời nói của một cô gái đang bị ủy khuất.

Trong suy nghĩ của Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển tuy đã đến tuổi trưởng thành nhưng sinh hoạt trong gia đình như vậy cho nên có thói quen này cũng là bình thường. Nàng cảm thấy cô bé này có nhận thức không đúng.

Lý Khả Hân đành quay sang an ủi Đường Hiểu Uyển:

- Được rồi, Hiểu Uyển, em không quay về, đợi đến khi ba ba của em nhớ đến em tự nhiên sẽ tìm em. Chị nghĩ rằng bây giờ chúng ta cứ ở cùng chỗ với nhau là tốt nhất.

Lý Khả Hân vỗ vỗ vai của Đường Hiểu Uyển:

- Được rồi, em khóc giống như mèo ấy, mau đi rửa mặt đi.

Đường Hiểu Uyển lúc này mới thôi nức nở. Nàng gật đầu, từ trên giường lui xuống, đi ra ngoài rửa mặt. Lý Khả Hân lại cầm lấy quyển sách ở đầu giường, không để ý tới nàng nữa mà cất tiếng nói:

- Hiểu Uyển, chị còn quên hỏi em, hôm nay em đi từ sáng sớm là đi đâu vậy?

- Em đi bệnh viện thăm Diệp đại ca.

Đường Hiểu Uyển vừa thuận miệng nói đã cảm thấy hối hận. Nàng liền im bặt lại, nàng nhớ rõ Diệp Lăng Phi dặn dò nàng rằng không được tiết lộ chuyện mình đang nằm viện cho Khả Hân biết, thế nhưng lúc này nàng lại quên mất mà nói ra.

Đường Hiểu Uyển vừa nói những lời này đã hối hận, định trốn ra ngoài cửa. Thế nhưng Lý Khả Hân đã cất tiếng:

- Tại sao hắn phải nằm viện?

Đường Hiểu Uyển vốn đã ra đến cửa, nghe thấy Lý Khả Hân nói vậy đành phải dừng lại. Nàng cầm khăn mặt chuyển hướng về phía Lý Khả Hân nói:

- Em cũng không biết, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh ấy thì biết được Diệp đại ca đang nằm ở trong bệnh viện vì vậy cho nên em lập tức đi thăm.

Nói đến đây, nàng chợt nhớ tới hành động thân mật của mình với Diệp Lăng Phi ở trong bệnh viện, gò má hơi ửng đỏ lên. Cũng may là Lý Khả Hân không nhìn về phía nàng, trong tay Lý Khả Hân đnag cầm quyển sách, ánh mắt nhìn vào đó, dường như không để ý tới chuyện Diệp Lăng Phi đang nằm viện.

Lý Khả Hân nhàn nhạt nói:

- Hắn ta bị sao?

Hai chân Diệp đại ca sưng lên, hành động rất bất tiện, cần phải ở trong bệnh viện thêm vài ngài. Vốn em định quay về nói với chị nhưng Diệp đại ca nó rằng chị gần đây rất bề bộn, hơn nữa…

Đường Hiểu Uyển dừng lại, chần chừ nhìn về phía Lý Khả Hân. Nàng đang suy nghĩ có nên nói tiếp câu kế hay không.

Lý Khả Hân đưa ánh mắt lên trên giá sách, lơ đãng hỏi:

- Hơn nữa cái gì?

Chị Khả Hân, chị cũng biết con người Diệp đại ca mà, anh ấy nói chuyện rất tùy tiện. Anh ấy nói rằng cho dù nói cho chị biết chị cũng sẽ không đi gặp anh ấy cho nên không cần phải nói.

Đường Hiểu Uyển cực lực nói tốt cho Diệp Lăng Phi. Trên thực tế, đúng là lúc đó Diệp Lăng Phi không nói như vậy, Diệp Lăng Phi nói rằng Lý Khả Hân ước gì hắn chết sớm hơn một chút, làm sao có thể có chuyện để ý tới hắn. Thế nhưng những lời này Đường Hiểu Uyển làm sao có thể nói ra được, vì vậy nàng đành phải sửa lại chút ít.

Lý Khả Hân nghe Đường Hiểu Uyển nói xong, liền hừ một câu nói:

- Diệp Lăng Phi sẽ tự mình hiểu lấy, hắn chỉ biết chị không đi gặp hắn thôi sao?

- Chị Khả Hân, em thấy chị nên đi thăm Diệp đại ca, nói thế nào thì anh ấy cũng đã từng là trưởng phòng của chúng ta. Bây giờ anh ấy đang nhập viện, mặc kệ nói thế nào thì chúng ta cũng phải đi thăm anh ấy một chút. Em thấy hôm nay Diệp đại ca nằm viện có một mình, lỡ như cần ăn cái gì cũng không có ai mua cho.

- Đáng đời hắn, ai bảo hắn đắc tội với em làm gì!

Lý Khả Hân tức giận nói:

- Hắn rất vui khi trêu cợt em. Bây giờ thì tốt rồi, hắn chính thức nằm viện, không có ai đi thăm. Chị hy vọng sau khi trải qua cảm giác này hắn hiểu được rằng mình phải tôn trọng, không nên giễu cợt người khác.

- Chị Khả Hân, chị cũng đừng vì Diệp đại ca mà tức giận, em thấy hay là ngày mai chị đi thăm Diệp đại ca đi. Ngày mai em có đi dự đám cưới của bạn, nên không thể đi thăm anh ấy được.

- Ngày mai rồi sẽ nói sau.

Lý Khả Hân không nói đi cũng không nói không đi, nàng lại tiếp tục cầm sách đọc. Đường Hiểu Uyển cũng không hiểu lúc này Lý Khả Hân đang nghĩ thế nào, nhìn thấy Lý Khả Hân đọc sách, nàng đành phải rời khỏi phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại.

Đường Hiểu Uyển vừa rời khỏi phòng, Lý Khả Hân đã ngẩng đầu lên, trong lòng nàng thầm suy nghĩ:

“Diệp Lăng Phi, anh không nói cho tôi biết mà lần nào cũng nói cho Hiểu Uyển, chẳng lẽ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom