Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Buổi chiều hôm nay đi dạo phố với Bạch Tình Đình nên buổi tối về đến nhà Diệp Lăng Phi ngủ thẳng một giấc đến sáng. Cô gái này quả là có bản lĩnh đi dạo phố, Diệp Lăng Phi thì không thể làm được như nàng, có thể đi dạo khắp các cửa hàng cả buổi chiều mà không thấy chán. Diệp Lăng Phi đi dạo phố với nàng, hắn phụ trách việc cầm hàng chục cái túi lớn nhỏ chứa quần áo và đồ trang sức mà nàng mua. Nhìn hắn cứ lẽo đẽo theo sau không khác gì một bóng ma chạy theo một cô gái.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở bãi đỗ xe của tập đoàn Tân Á, hắn mang theo túi sữa đậu ành và bánh quẩy xuống xe. Bạch Tình Đình đã đi làm từ sáng sớm thế nhưng cô ngô lại không biết hôm nay Diệp Lăng Phi có đi làm hay không thế nên bà không kịp chuẩn bị bữa sáng. Bởi vậy, Diệp Lăng Phi phải mua sữa đậu nành và quẩy trên đường đi làm.
Mang theo bữa sáng, Diệp Lăng Phi tiến vào trong tòa nhà của tập đoàn. Trước bàn tiếp khách ở đại sảnh là một người mới, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Bất quá ta mới không đi làm có ba ngày thế mà đã đổi nhân viên tiếp tân rồi à.
Nếu như là mọi ngày thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ đi đến để bắt chuyện thế nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy mà đi thẳng đến thang máy lên bộ tổ chức.
- Chào giám đốc.
Diệp Lăng Phi vừa mới đi đến khu vực của bộ tổ chức thì có một nhân viên chào hắn. Mặc kệ Diệp Lăng Phi là người như thế nào thì hắn vẫn là giám đốc bộ tổ chức. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã công khai tuyên bố mặc kệ mọi chuyện của bộ tổ chức thế nhưng những nhân viên trong bộ vẫn rất cũng kính khi nhìn thấy hắn.
Đi ngang qua phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liếc nhìn vào bên trong thì thấy trong phòng chỉ có ba người nhưng chỗ ngồi của Đường Hiểu Uyển thì trống không.
- Tiểu nha đầu này chạy đi đâu vậy?
Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, cũng không biết hôm nay Đường Hiểu Uyển có đi làm không nên hắn cảm thấy thất vọng. Hắn vốn nghĩ rằng nếu như nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi làm thì sẽ đi tới nói chuyện vài câu.
Diệp Lăng Phi đi quá phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển một đoạn thì tới cửa phòng làm việc của hắn. Không đợi hắn lấy chìa khóa mở cửa thì Từ Oánh đã ôm một xấp tài liệu xuất hiện phía sau hắn.
- Giám đốc Diệp.
Giọng nói của Từ Oánh không có một chút tình cảm nào, cứ như là muốn dọa Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Trợ lý gì mà bước đi không có lấy một tiếng động. Ta thấy nàng không nên làm trợ lý nữa, có khi đi làm quỷ dọa người lại hay hơn.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Diệp Lăng Phi không nói ra ngoài miệng, thậm chí hắn không thèm quay đầu lại. Hắn mở cửa phòng làm việc rồi đi vào trong.
Từ Oánh cũng đi theo vào, thuận tay nàng đóng cửa phòng lại.
- Nói đi, có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi đặt túi sữa đậu nành và quẩy lên bàn làm việc. Hắn đặt mông xuống ghế, ngả người về phía sau, bực mình hỏi.
- Giám đốc Diệp, đây là những đơn xin nghỉ cần ngài ký tên. Ngày hôm qua Vương Lỵ xin nghỉ một ngày, chiều thứ năm Đường Hiểu Uyển xin nghỉ ba tiếng.
Từ Oánh mở đống tài liệu ra, nàng đặt những giấy phép xin nghỉ trước mặt Diệp Lăng Phi. Đặt xuống bàn xong, nàng nói:
- Đây là danh sách những hợp đồng từ bộ tiêu thụ chuyển sang, trong đó có một số hợp đồng bởi vì kỳ hạn công trình chặt thế cho nên bị bộ sản xuất xếp vào loại không có cách nào để hoàn thành. Bộ tiêu thụ muốn phối hợp cùng với bộ tổ chức để hoàn thành những hợp đồng này. Giám đốc Tôn nói những hợp đồng này cần phải hoàn thành và cần phải có chữ ký của giám đốc Diệp để bộ sản xuất có thể giao hàng đúng thời hạn.
Diệp Lăng Phi cau mày nhìn đống danh sách hợp đồng trước mắt. Hắn quay sang nhìn Từ Oánh, không nhịn được nói:
- Việc này phiền tới tôi làm gì, không phải có phó tổng Trần sao, để cho cô ta ký tên. Tôi mặc kệ những việc này.
Từ Oánh đứng bất động, nàng bình tĩnh nói:
- Phó tổng Trần tạm thời đã bị cách chức, thế nên tất cả những việc trong bộ tổ chức đều do ngài toàn quyền xử lý. Đồng thời, chiều hôm nay sẽ có một hội nghị để thẩm tra phó tổng Trần xem có phải đã vì tình riêng mà làm chuyện bất lợi với những hạng mục công trình của tập đoàn hay không, đến lúc đó sẽ có cả những lãnh đạo cao cấp đến họp. Bởi vì giám đốc Diệp phải nằm viện tĩnh dưỡng thế nên họ không thông báo cho ngài.
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy đã biết ngay là Tiễn Thường Nam bắt đầu động thủ với Bạch Tình Đình. Lúc trước hắn còn không hiểu tại sao Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn vốn là người bên cạnh Tiễn Thường Nam lại muốn chống đối với mình. Thế nhưng sau khi nghe Từ Oánh nói diệp lăng phi mới hiểu được nhất định trong đó có quan hệ. Bởi vì lần trước Tiễn Thường Nam không lôi kéo được mình thế nên mới xui khiến hai người này cố ý làm khó mình. Chúng muốn mình phải rời khỏi bộ tổ chức để cho chúng thế chân vào.
Diệp Lăng Phi không khỏi cười thầm, hắn nghĩ:
- Tiễn Thường Nam, anh quá coi thường Diệp Lăng Phi này rồi. Chuyện này mà có thể làm khó được tôi sao. Được, không phải là ông muốn đối đầu với tôi sao, tôi sẽ khiến cho hai thuộc hạ của ông sống cũng không dễ chịu gì.
Chủ ý đã định, Diệp Lăng Phi phân phó:
- Từ Oánh, phiền cô thông báo với bộ tổng hợp, chuẩn bị cho tôi một chỗ ngồi. Nếu như không sắp xếp cho tôi một chỗ ngồi thì lão tử này sẽ cởi hết y phục của tên khốn kiếp Phạm Văn Thông ném ra ngoài cửa sổ.
Từ Oánh sửng sốt, trên gương mặt lạnh lùng của nàng có chút biến đổi. Từ Oánh cảm giác khẩu khí của Diệp Lăng Phi đúng là của những kẻ lưu manh, nàng không thể ngờ rằng một người có thân phận và địa vị như Diệp Lăng Phi lại có thể nói ra những lời như vậy.
- Giám đốc Diệp, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Từ Oánh ôm lấy đống tài liệu vào trước ngược, dự định xoay người bước đi. Thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- A, phó tổng Trần có tới không?
- Chiều nay phó tổng Trần sẽ tới tham gia hội nghị.
Từ Oánh trả lời.
- Không còn việc gì nữa, đi đi.
Sau khi Diệp Lăng Phi xua tay thì Từ Oánh mới rời khỏi phòng làm việc. Nàng vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi thì gặp trợ lý của Trần Ngọc Đình là Lục Tuyết Hoa. Lục Tuyết Hoa mang theo vẻ mặt buồn rượi rượi đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Ngọc Đình.
- Đang buồn à?
Từ Oánh nhìn thấy Lục Tuyết Hoa, nàng nở một nụ cười hiếm thấy.
- Là cô thì cô có buồn không?
Lục Tuyết Hoa lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Tôi đã làm việc cho phó tổng Trần hai năm rồi, phó tổng Trần đối với tôi rất tốt. Bây giờ nếu như phó tổng Trần không làm phó tổng nữa thì tôi phải làm sao bây giờ. Tôi với bạn trai vừa mua một căn phòng, nhưng mà là mua trả góp. Bây giờ nếu như không làm trợ lý nữa thì tôi biết lấy tiền đâu mà trả.
Từ Oánh an ủi nói:
- Tuyết Hoa, tôi thấy cô cũng đừng buồn nữa. Tôi thấy chuyện này cũng không phải như cô nghĩ đâu, thái độ làm người của phó tổng Trần tất cả chúng ta đều biết. Tôi tin cô ấy sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
- Tôi cũng hi vọng như vậy. Thế nhưng tình hình trước mắt không phải là cô không biết, việc đình chỉ công tác của phó tổng Trần là do ban lãnh đạo quyết định, lần này thì phó tổng Trần nguy thật rồi. Nhưng mà nói lại thì phó tổng Trần cũng thật là, hà tất phải gánh chịu hết. Cái hạng mục kia tuy là do cô ấy làm chủ thế nhưng việc mua sắm thiết bị là do bộ vật tư phụ trách. Bộ vật tư mua giá cao những thiết bị đó thì có liên quan gì tới phó tổng Trần.
Lục Tuyết Hoa không hiểu được nên nói lẩm bẩm.
Từ Oánh an ủi Lục Tuyết Hoa, nàng nói:
- Tuyết Hoa, cô không cần phải lo lắng. Cô mặc kệ cái chức vụ này, người như cô chắc chắn sẽ tìm được một công việc tốt, sợ cái gì.
- Nói thì là như vậy thế nhưng một tháng tôi phải trả 2300 đồng tiền nhà rồi còn tiền sinh hoạt nữa, lấy tiền đâu ra bây giờ. Tôi vốn định đầu năm sau sẽ kết hôn với bạn trai của tôi nhưng có lẽ phải hủy thôi. Không biết bạn trai tôi sẽ nghĩ thế nào về tôi, anh ấy cũng đang cần tiền.
- Tuyết Hoa, không phải là tôi có ý gì với cô thế nhưng mà hà tất cô phải nuôi bạn trai cô như vậy. Một người đàn ông mà không làm gì cả chỉ ngồi chờ cô nuôi, nếu là tôi thì tôi đã sớm đá hắn rồi. Phụ nữ chúng ta hà tất phải nuôi đàn ông.
Từ Oánh không nể nang, nàng không coi bạn trai của Lục Tuyết Hoa ra gì. Lục Tuyết Hoa và Từ Oánh vào công ty cùng nhau thế nên quan hệ của hai người rất tốt. Từ Oánh cũng đã gặp qua bạn trai của Lục Tuyết Hoa, nàng thấy hắn là người không có bản lĩnh gì. Thế nhưng Lục Tuyết Hoa lại không cho là như vậy, lúc nào nàng cũng cho rằng bạn trai mình là người mà cả vạn người mới có một. Từ Oánh hoài nghi Lục Tuyết Hoa đã bị bạn trai nàng bỏ bùa mê thuốc lú gì nên mới khiến cho nàng thần hồn điên đảo như vậy.
Sau khi Lục Tuyết Hoa nghe Từ Oánh nói như vậy, nàng lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Có lẽ đó là số kiếp của tôi, yêu ai kông yêu lại yêu hắn. Thôi không nói nữa, tôi còn phải đi làm việc, nói chuyện sau nha.
Lục Tuyết Hoa nói xong liền đi qua trước mặt Từ Oánh. Nhìn theo sau lưng Lục Tuyết Hoa, Từ Oánh thở dài một tiếng. Nàng vừa định đi thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở ban công, nửa thân thể hắn lộ ra.
- Giám đốc, anh có chuyện gì vậy?
Từ Oánh thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, trong lòng nàng không hiểu rốt cuộc vị giám đốc cổ quái này muốn làm gì. Bất quá, ngoại trừ thái độ không hài lòng trong công việc ra thì Từ Oánh cảm giác nhân phẩm của Diệp Lăng Phi cũng không tệ. Ít nhất cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi cũng chưa hề quấy rầy nàng. Không giống như những người giám đốc trước, luôn dùng những từ ngữ khiếm nhã để làm phiền nàng.
- Không có gì, chỉ muốn nhìn một chút xem các cô đang nói chuyện gì.
Diệp Lăng Phi không hề mảy may có chút xấu hổ gì khi hắn nghe trộm.
- Giám đốc, nếu như không có việc gì thì tôi đi làm việc đây.
Từ Oánh nói.
- À, chờ một chút.
Diệp Lăng Phi hô:
- Phiền cô giúp tôi thu thập một số tài liệu về hạng mục cải tạo kia, rồi đặt lên bàn làm việc của tôi, buổi trưa tôi muốn xem qua một chút. Nhân tiện tôi nhắc nhở một chút, tôi muốn tập trung vào những vấn đề liên quan đến thiết bị, bao gồm các yêu cầu về mua sắm, tình hình hoạt động của các hợp đồng. Hiểu chưa?
Từ Oánh gật đầu nói:
- Giám đốc, tôi sẽ chuẩn bị những cái này cho anh.
Nhìn Từ Oánh bước đi, Diệp Lăng Phi lại nhớ tới phòng làm việc. Hắn cầm lấy danh sách các hóa đơn, nhìn kỹ một chút thì thấy những đơn đặt hàng giao trong kỳ nhưng bộ sản xuất không có cách nào đảm bảo đều bị đánh dấu bằng một sợi dây hồng.
- Tôn Hằng Viễn, anh thật lợi hại, ngay cả tôi mà cũng dám chơi. Hừ, không phải anh muốn chơi sao, tôi sẽ chơi đủ với anh.
Diệp Lăng Phi khẽ nhếch miệng cười nhạt. Hắn cầm lấy những hợp đồng này, đi ra khỏi phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi dừng xe ở bãi đỗ xe của tập đoàn Tân Á, hắn mang theo túi sữa đậu ành và bánh quẩy xuống xe. Bạch Tình Đình đã đi làm từ sáng sớm thế nhưng cô ngô lại không biết hôm nay Diệp Lăng Phi có đi làm hay không thế nên bà không kịp chuẩn bị bữa sáng. Bởi vậy, Diệp Lăng Phi phải mua sữa đậu nành và quẩy trên đường đi làm.
Mang theo bữa sáng, Diệp Lăng Phi tiến vào trong tòa nhà của tập đoàn. Trước bàn tiếp khách ở đại sảnh là một người mới, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Bất quá ta mới không đi làm có ba ngày thế mà đã đổi nhân viên tiếp tân rồi à.
Nếu như là mọi ngày thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ đi đến để bắt chuyện thế nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy mà đi thẳng đến thang máy lên bộ tổ chức.
- Chào giám đốc.
Diệp Lăng Phi vừa mới đi đến khu vực của bộ tổ chức thì có một nhân viên chào hắn. Mặc kệ Diệp Lăng Phi là người như thế nào thì hắn vẫn là giám đốc bộ tổ chức. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã công khai tuyên bố mặc kệ mọi chuyện của bộ tổ chức thế nhưng những nhân viên trong bộ vẫn rất cũng kính khi nhìn thấy hắn.
Đi ngang qua phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi liếc nhìn vào bên trong thì thấy trong phòng chỉ có ba người nhưng chỗ ngồi của Đường Hiểu Uyển thì trống không.
- Tiểu nha đầu này chạy đi đâu vậy?
Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, cũng không biết hôm nay Đường Hiểu Uyển có đi làm không nên hắn cảm thấy thất vọng. Hắn vốn nghĩ rằng nếu như nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi làm thì sẽ đi tới nói chuyện vài câu.
Diệp Lăng Phi đi quá phòng làm việc của Đường Hiểu Uyển một đoạn thì tới cửa phòng làm việc của hắn. Không đợi hắn lấy chìa khóa mở cửa thì Từ Oánh đã ôm một xấp tài liệu xuất hiện phía sau hắn.
- Giám đốc Diệp.
Giọng nói của Từ Oánh không có một chút tình cảm nào, cứ như là muốn dọa Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Trợ lý gì mà bước đi không có lấy một tiếng động. Ta thấy nàng không nên làm trợ lý nữa, có khi đi làm quỷ dọa người lại hay hơn.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Diệp Lăng Phi không nói ra ngoài miệng, thậm chí hắn không thèm quay đầu lại. Hắn mở cửa phòng làm việc rồi đi vào trong.
Từ Oánh cũng đi theo vào, thuận tay nàng đóng cửa phòng lại.
- Nói đi, có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi đặt túi sữa đậu nành và quẩy lên bàn làm việc. Hắn đặt mông xuống ghế, ngả người về phía sau, bực mình hỏi.
- Giám đốc Diệp, đây là những đơn xin nghỉ cần ngài ký tên. Ngày hôm qua Vương Lỵ xin nghỉ một ngày, chiều thứ năm Đường Hiểu Uyển xin nghỉ ba tiếng.
Từ Oánh mở đống tài liệu ra, nàng đặt những giấy phép xin nghỉ trước mặt Diệp Lăng Phi. Đặt xuống bàn xong, nàng nói:
- Đây là danh sách những hợp đồng từ bộ tiêu thụ chuyển sang, trong đó có một số hợp đồng bởi vì kỳ hạn công trình chặt thế cho nên bị bộ sản xuất xếp vào loại không có cách nào để hoàn thành. Bộ tiêu thụ muốn phối hợp cùng với bộ tổ chức để hoàn thành những hợp đồng này. Giám đốc Tôn nói những hợp đồng này cần phải hoàn thành và cần phải có chữ ký của giám đốc Diệp để bộ sản xuất có thể giao hàng đúng thời hạn.
Diệp Lăng Phi cau mày nhìn đống danh sách hợp đồng trước mắt. Hắn quay sang nhìn Từ Oánh, không nhịn được nói:
- Việc này phiền tới tôi làm gì, không phải có phó tổng Trần sao, để cho cô ta ký tên. Tôi mặc kệ những việc này.
Từ Oánh đứng bất động, nàng bình tĩnh nói:
- Phó tổng Trần tạm thời đã bị cách chức, thế nên tất cả những việc trong bộ tổ chức đều do ngài toàn quyền xử lý. Đồng thời, chiều hôm nay sẽ có một hội nghị để thẩm tra phó tổng Trần xem có phải đã vì tình riêng mà làm chuyện bất lợi với những hạng mục công trình của tập đoàn hay không, đến lúc đó sẽ có cả những lãnh đạo cao cấp đến họp. Bởi vì giám đốc Diệp phải nằm viện tĩnh dưỡng thế nên họ không thông báo cho ngài.
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy đã biết ngay là Tiễn Thường Nam bắt đầu động thủ với Bạch Tình Đình. Lúc trước hắn còn không hiểu tại sao Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn vốn là người bên cạnh Tiễn Thường Nam lại muốn chống đối với mình. Thế nhưng sau khi nghe Từ Oánh nói diệp lăng phi mới hiểu được nhất định trong đó có quan hệ. Bởi vì lần trước Tiễn Thường Nam không lôi kéo được mình thế nên mới xui khiến hai người này cố ý làm khó mình. Chúng muốn mình phải rời khỏi bộ tổ chức để cho chúng thế chân vào.
Diệp Lăng Phi không khỏi cười thầm, hắn nghĩ:
- Tiễn Thường Nam, anh quá coi thường Diệp Lăng Phi này rồi. Chuyện này mà có thể làm khó được tôi sao. Được, không phải là ông muốn đối đầu với tôi sao, tôi sẽ khiến cho hai thuộc hạ của ông sống cũng không dễ chịu gì.
Chủ ý đã định, Diệp Lăng Phi phân phó:
- Từ Oánh, phiền cô thông báo với bộ tổng hợp, chuẩn bị cho tôi một chỗ ngồi. Nếu như không sắp xếp cho tôi một chỗ ngồi thì lão tử này sẽ cởi hết y phục của tên khốn kiếp Phạm Văn Thông ném ra ngoài cửa sổ.
Từ Oánh sửng sốt, trên gương mặt lạnh lùng của nàng có chút biến đổi. Từ Oánh cảm giác khẩu khí của Diệp Lăng Phi đúng là của những kẻ lưu manh, nàng không thể ngờ rằng một người có thân phận và địa vị như Diệp Lăng Phi lại có thể nói ra những lời như vậy.
- Giám đốc Diệp, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Từ Oánh ôm lấy đống tài liệu vào trước ngược, dự định xoay người bước đi. Thì lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- A, phó tổng Trần có tới không?
- Chiều nay phó tổng Trần sẽ tới tham gia hội nghị.
Từ Oánh trả lời.
- Không còn việc gì nữa, đi đi.
Sau khi Diệp Lăng Phi xua tay thì Từ Oánh mới rời khỏi phòng làm việc. Nàng vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi thì gặp trợ lý của Trần Ngọc Đình là Lục Tuyết Hoa. Lục Tuyết Hoa mang theo vẻ mặt buồn rượi rượi đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Ngọc Đình.
- Đang buồn à?
Từ Oánh nhìn thấy Lục Tuyết Hoa, nàng nở một nụ cười hiếm thấy.
- Là cô thì cô có buồn không?
Lục Tuyết Hoa lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Tôi đã làm việc cho phó tổng Trần hai năm rồi, phó tổng Trần đối với tôi rất tốt. Bây giờ nếu như phó tổng Trần không làm phó tổng nữa thì tôi phải làm sao bây giờ. Tôi với bạn trai vừa mua một căn phòng, nhưng mà là mua trả góp. Bây giờ nếu như không làm trợ lý nữa thì tôi biết lấy tiền đâu mà trả.
Từ Oánh an ủi nói:
- Tuyết Hoa, tôi thấy cô cũng đừng buồn nữa. Tôi thấy chuyện này cũng không phải như cô nghĩ đâu, thái độ làm người của phó tổng Trần tất cả chúng ta đều biết. Tôi tin cô ấy sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
- Tôi cũng hi vọng như vậy. Thế nhưng tình hình trước mắt không phải là cô không biết, việc đình chỉ công tác của phó tổng Trần là do ban lãnh đạo quyết định, lần này thì phó tổng Trần nguy thật rồi. Nhưng mà nói lại thì phó tổng Trần cũng thật là, hà tất phải gánh chịu hết. Cái hạng mục kia tuy là do cô ấy làm chủ thế nhưng việc mua sắm thiết bị là do bộ vật tư phụ trách. Bộ vật tư mua giá cao những thiết bị đó thì có liên quan gì tới phó tổng Trần.
Lục Tuyết Hoa không hiểu được nên nói lẩm bẩm.
Từ Oánh an ủi Lục Tuyết Hoa, nàng nói:
- Tuyết Hoa, cô không cần phải lo lắng. Cô mặc kệ cái chức vụ này, người như cô chắc chắn sẽ tìm được một công việc tốt, sợ cái gì.
- Nói thì là như vậy thế nhưng một tháng tôi phải trả 2300 đồng tiền nhà rồi còn tiền sinh hoạt nữa, lấy tiền đâu ra bây giờ. Tôi vốn định đầu năm sau sẽ kết hôn với bạn trai của tôi nhưng có lẽ phải hủy thôi. Không biết bạn trai tôi sẽ nghĩ thế nào về tôi, anh ấy cũng đang cần tiền.
- Tuyết Hoa, không phải là tôi có ý gì với cô thế nhưng mà hà tất cô phải nuôi bạn trai cô như vậy. Một người đàn ông mà không làm gì cả chỉ ngồi chờ cô nuôi, nếu là tôi thì tôi đã sớm đá hắn rồi. Phụ nữ chúng ta hà tất phải nuôi đàn ông.
Từ Oánh không nể nang, nàng không coi bạn trai của Lục Tuyết Hoa ra gì. Lục Tuyết Hoa và Từ Oánh vào công ty cùng nhau thế nên quan hệ của hai người rất tốt. Từ Oánh cũng đã gặp qua bạn trai của Lục Tuyết Hoa, nàng thấy hắn là người không có bản lĩnh gì. Thế nhưng Lục Tuyết Hoa lại không cho là như vậy, lúc nào nàng cũng cho rằng bạn trai mình là người mà cả vạn người mới có một. Từ Oánh hoài nghi Lục Tuyết Hoa đã bị bạn trai nàng bỏ bùa mê thuốc lú gì nên mới khiến cho nàng thần hồn điên đảo như vậy.
Sau khi Lục Tuyết Hoa nghe Từ Oánh nói như vậy, nàng lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Có lẽ đó là số kiếp của tôi, yêu ai kông yêu lại yêu hắn. Thôi không nói nữa, tôi còn phải đi làm việc, nói chuyện sau nha.
Lục Tuyết Hoa nói xong liền đi qua trước mặt Từ Oánh. Nhìn theo sau lưng Lục Tuyết Hoa, Từ Oánh thở dài một tiếng. Nàng vừa định đi thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở ban công, nửa thân thể hắn lộ ra.
- Giám đốc, anh có chuyện gì vậy?
Từ Oánh thấy Diệp Lăng Phi nhìn mình, trong lòng nàng không hiểu rốt cuộc vị giám đốc cổ quái này muốn làm gì. Bất quá, ngoại trừ thái độ không hài lòng trong công việc ra thì Từ Oánh cảm giác nhân phẩm của Diệp Lăng Phi cũng không tệ. Ít nhất cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi cũng chưa hề quấy rầy nàng. Không giống như những người giám đốc trước, luôn dùng những từ ngữ khiếm nhã để làm phiền nàng.
- Không có gì, chỉ muốn nhìn một chút xem các cô đang nói chuyện gì.
Diệp Lăng Phi không hề mảy may có chút xấu hổ gì khi hắn nghe trộm.
- Giám đốc, nếu như không có việc gì thì tôi đi làm việc đây.
Từ Oánh nói.
- À, chờ một chút.
Diệp Lăng Phi hô:
- Phiền cô giúp tôi thu thập một số tài liệu về hạng mục cải tạo kia, rồi đặt lên bàn làm việc của tôi, buổi trưa tôi muốn xem qua một chút. Nhân tiện tôi nhắc nhở một chút, tôi muốn tập trung vào những vấn đề liên quan đến thiết bị, bao gồm các yêu cầu về mua sắm, tình hình hoạt động của các hợp đồng. Hiểu chưa?
Từ Oánh gật đầu nói:
- Giám đốc, tôi sẽ chuẩn bị những cái này cho anh.
Nhìn Từ Oánh bước đi, Diệp Lăng Phi lại nhớ tới phòng làm việc. Hắn cầm lấy danh sách các hóa đơn, nhìn kỹ một chút thì thấy những đơn đặt hàng giao trong kỳ nhưng bộ sản xuất không có cách nào đảm bảo đều bị đánh dấu bằng một sợi dây hồng.
- Tôn Hằng Viễn, anh thật lợi hại, ngay cả tôi mà cũng dám chơi. Hừ, không phải anh muốn chơi sao, tôi sẽ chơi đủ với anh.
Diệp Lăng Phi khẽ nhếch miệng cười nhạt. Hắn cầm lấy những hợp đồng này, đi ra khỏi phòng làm việc.
Bình luận facebook