Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Diệp Lăng Phi vừa ra khỏi văn phòng thì đã trông thấy Đường Hiểu Uyển đi tới gần hắn.
- Giám đốc.
Đường Hiểu Uyển không dám ở trước mặt mọi người gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca chỉ có thể gọi hắn là giám đốc.
- Có việc gì vậy?
Diệp Lăng Phi vốn đã đóng cửa ban công lại, giờ trông thấy Đường Hiểu Uyển hắn lại đẩy cửa ra.
Đường Hiểu Uyển gật đầu nói:
- Chỗ của em có một tài liệu cần anh ký.
Diệp Lăng Phi liền đi tới văn phòng, tiện tay cầm lấy bản danh sách hợp đồng ném lại trên bàn công tác, hắn ngồi trên ghế cười nói:
- Hiểu Uyển, sao em không gọi điện thoại cho anh, anh sẽ trực tiếp đến ký cho em, cần gì phải tự tới đây như vậy.
Đường Hiểu Uyển cầm tập tài liệu trong tay, nàng quanh co nói:
- Em là có chuyện cần tìm anh, sợ người ta hiểu lầm cho nên mới nói dối như vậy.
- Tiểu nha đầu anh đã sớm biết em nói dối mà. Nào nói đi, em tìm anh có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Là chuyện của chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển cúi đầu suy nghĩ xem có nên hỏi Diệp Lăng Phi hay không, nhưng nàng nhớ tới dáng vẻ tức giận của Lý Khả Hân thì không nhịn được phải hỏi hắn.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển chần chừ nhìn mình thì hiểu rằng nàng đang lo lắng liệu hỏi mình có khiến mình không vui hay không. Diệp Lăng Phi liền đứng lên, đi tới trước phòng làm việc, khóa cửa lại rồi mới quay lại, khẽ vỗ vỗ vai ý bảo Đường Hiểu Uyển ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
- Em uống cà phê không?
Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi.
- Diệp đại ca, không cần đầu, em chỉ muốn hỏi chuyện của chị Khả Hân, em còn phải quay về làm việc nữa.
Đường Hiểu Uyển tuy có quan hệ mập mờ với Diệp Lăng Phi nhưng nàng không dám đối diện với hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn thôi trong lòng nàng đã cảm thấy tim đập thình thịch.
- Gấp làm gì, dù sao thì lượng làm việc của bộ tổ chức hiện tại cũng không phải là lớn. Em cứ chờ anh, đợi anh pha hai ly cà phê xong, em không uống thì anh sẽ uống.
Diệp Lăng Phi nói xong liền rời khỏi ghế sô pha, hắn lấy từ trên bàn công tác gói cà phê hòa tan, đun nước lên rồi pha thành hai tách.
- Hiểu Uyển, em không cần phải nói anh cũng biết, em muốn hỏi anh Khả Hân và anh đã xảy ra chuyện gì phải không, chuyện này khá dài dòng, em cho anh một chút thời gian anh mới giải thích được.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện Lý Khả Hân thì thầm thở dài một hơi. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Diệp Lăng Phi pha xong hai ly cà phê liền bưng tới trước mặt Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vội vàng cảm ơn vài tiếng, nhận lấy tách cà phê, nhưng cũng không uống ngay.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển. Hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi lại bỏ cà phê lại trên bàn. Hắn vỗ vỗ lên vai Đường Hiểu Uyển, vắt chân lên nói:
- Hiểu Uyển, có một số chuyện không phải anh muốn giấu diếm mà chỉ là nhất thời anh không thể nói cho em biết được mà thôi. Em sợ bọn em hiểu lầm cho nên mới đưa đến cục diện ngày hôm nay.
- Diệp đại ca, em nghe chị Khả Hân nói là anh đã có lão bà.
Đường Hiểu Uyển không kìm được cất tiếng hỏi. Đêm hôm trước, nàng đã nghe Lý Khả Hân lẩm bẩm Diệp Lăng Phi là người trăng hoa. Trong lòng Đường Hiểu Uyển cảm thấy có một cảm giác khác thường, tư vị gì cũng có. Ngày hôm qua, nàng suy nghĩ cả ngày, thầm tính xem có nên đến trước mặt Diệp Lăng Phi hỏi là Lý Khả Hân có nói đúng như vậy hay không.
Diệp Lăng Phi biết rõ tính cách của Lý Khả Hân, nhất định nàng sẽ nó cho Đường Hiểu Uyển biết. Lý Khả Hân sợ rằng Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi lừa gạt. Hắn đưa mắt nhìn thấy Đường Hiểu Uyển hỏi mình, trong lòng thầm nghĩ, không bằng cứ thẳng thắn, tránh cho Đường Hiểu Uyển nghĩ rằng mình giấu diếm.
Đường Hiểu Uyển đưa bàn tay phải chạm vào vai của Đường Hiểu Uyển, hơn dùng sức một chút. Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong ngực, nhưng giờ phút này nàng lại có một cảm giác không tình nguyện, giờ phút này trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, một khi Diệp Lăng Phi thực sự có lão bà, mình chẳng phải là bên thứ ba, phá tan hạnh phúc gia đình người ta hay sao?
Diệp Lăng Phi cảm thấy Đường Hiểu Uyển không tình nguyện, hắn đành thở dài nói:
- Hiểu Uyển, đôi khi làm người rất khó khăn. Anh với Bạch Tình Đình cũng là bị bức bách ở cùng một chỗ.
- Bạch Tình Đình ư?
Đường Hiểu Uyển sững sờ, nàng hình như cảm thấy cái tên này rát quen thuộc.
- Ừ, chính là con gái của Bạch Cảnh Sùng, chủ tịch tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi giới thiệu Bạch Tình Đình cho Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vừa nghe xong thì trong lòng không kìm được, bỗng nhiên muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi. Thế nhưng, Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy nàng khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
- Thực tế không giống như em nghĩ, anh và Bạch Tình Đình chỉ đang ở trong giai đoạn sống thử, đây cũng là bị bắt buộc mà thôi.
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Đường Hiểu Uyển dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, nhịn không được hỏi:
- Diệp đại ca, tại sao anh lại bị bức bách?
- Anh cũng không rõ, nói tóm lại là ba ba của anh quen biết ba của Bạch Tình Đình. Hai bên đã sớm ước định hôn sự từ trước. Cha mẹ anh đã mất nhiều năm, anh hoàn toàn không biết chuyện này. Nửa tháng trước, Bạch Cảnh Sùng nói cho anh biết thân phận của anh, năm đó ông ta đã ước hẹn cùng với ba. Em nghĩ thử xem, anh với Bạch Tình Đình chưa quen biết lẫn nhau, hơn nữa, người ta còn là thiên kim tiểu thư nhà giàu, anh chỉ là một kẻ nghefo hèn, làm sao có thể sống một chỗ được với cô ta được?
Anh và Bạch Tình Đình đều không đồng ý nhưng Bạch Cảnh Sùng vẫn cứ ép buộc hai người đành phải làm như vậy. Căn bản chính là, con người của anh không muốn bị người khác bố thí, càng không muốn dựa vào người khác cho nên chuyện này anh chưa từng nói cho người khác biết, thậm chí Bạch Cảnh Sùng muốn đưa anh vào tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế anh cũng không đi.
Anh muốn dựa vào nỗ lực của mình mà được thành công. Hiểu Uyển, cho dù em có khinh bỉ anh thì anh cũng không dấu giếm. Chỉ là, anh sợ nói ra sẽ khiến em rời xa anh.
Diệp Lăng Phi nói y như thật, lại còn phối hợp thêm cái vẻ mặt ủ rũ, động tác than thở khiến cho Đường Hiểu Uyển tin là thật.
Đường Hiểu Uyển vốn tưởng Diệp Lăng Phi là một người đàn ông đã kết hôn, không ngờ sự thực lại là như vậy. Nàng biết quan hệ hiện nay giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sẽ khiến người ta hiểu lầm, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, nàng không trách hắn nữa, ngược lại cảm thấy đồng tình, cảm thấy tự trách mình vì đã khiến hắn phải đau lòng.
Nàng chủ động áp thân thể vào Diệp Lăng Phi, đau lòng nói:
- Diệp đại ca, xin lỗi anh, là em đã trách oan anh.
- Hiểu Uyển không sao, anh không trách em, có trách thì trách anh đã không nói thật với bọn em. Khả Hân nhất định là nghĩ như vậy. Nhưng cho dù có thực sự anh đã kết hôn thì chúng ta vẫn là bạn bè, không cần phải đoạn tuyệt đúng không?
Diệp Lăng Phi khẽ từ đầu vai của Đường Hiểu Uyển mà từ từ trượt xuống, đi tới eo lưng của nàng. Ôm nàng vào lòng, đanh thép nói:
- Anh rất quý trọng tình bạn bè của chúng ta, anh hy vọng mọi người có thể hiểu anh, hiểu được nỗi khổ tâm của anh.
- Diệp đại ca, em xin lỗi anh, đáng lẽ em không nên hoài nghi anh.
Nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, trong lòng Đường Hiểu Uyển đã thầm sớm hối hận. Nói gì thì nói, Diệp Lăng Phi cũng chưa nói mình là bạn gái của hắn, cho dù người ta có bạn gái khác, thì mình dựa vào cái gì mà trách hắn chứ?
Đường Hiểu Uyển cũng đành bất chấp mọi thứ, không ngừng xin lỗi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là người như thế nào, xem xét chuyện trước mắt là Đường Hiểu Uyển có thể tin vào chính mình. Bây giờ trong lòng Đường Hiểu Uyển có một cảm giác hơi đau, Diệp Lăng Phi không kìm được chạm tới bộ ngực sữa của nàng. Bàn tay của hắn chỉ cách bộ đồng phục của nàng một chút, khẽ xoa nắn.
Đường Hiểu Uyển lúc này vẫn còn yên lặng trong người Diệp Lăng Phi. Cho dù nhận thấy Diệp Lăng Phi đang xoa nắn bộ ngực của mình nàng cũng không có một chút ý định muốn ngăn cản. Ngược lại, trong lòng nàng lại có một cảm giác ngọt ngào, sự tê dại từ bộ ngực truyền đến khiến cho Đường Hiểu Uyển có một cảm giác rất kích thích.
Diệp Lăng Phi thấy thời cơ tốt, thừa dịp Đường Hiểu Uyển chưa định thần bờ môi đã dán vào môi của nàng. Đầu tiên hai mắt của Đường Hiểu Uyển mở to nhìn hắn, không thể ngờ được Diệp Lăng Phi lại có thể dám từ trong phòng làm như vậy. Nàng bị Diệp Lăng Phi hôn hít khiến cho đầu trống rỗng, hai bờ môi dán chặt lấy nhau, không có bất kỳ kẽ hở nào.
Bộp!
Ly cà phê trong tay của Đường Hiểu Uyển rơi xuống đất, một số nước cà phê còn bắn tung tóe lên trên người Diệp Lăng Phi.
- Xin lỗi, thật xin lỗi.
Đường Hiểu Uyển sợ hãi vội vàng đứng lên. Nàng tính cầm cây lau nhà để lau lại nhưng Diệp Lăng Phi không cho nàng cử động.
- Hiểu Uyển, mặc kệ đi, em vội vàng làm gì.
Diệp Lăng Phi sờ vẫn chưa đủ, hắn không cam lòng tiếp tục chạm vào bộ ngực của nàng.
- Diệp đại ca, em dọn dẹp chút đã
Đường Hiểu Uyển nói xong liền giãy dụa khỏi người Diệp Lăng Phi, hai má ửng đỏ, vội vã đi tới góc phòng cầm lấy cây lau nhà.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển như vậy thì biết rằng nàng sợ ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi lâu sẽ bị đồng nghiệp phát hiện. Diệp Lăng Phi cũng không muốn làm khó nàng, liền cười nói:
- Được rồi, em giúp anh lau dọn sạch sẽ.
Đường Hiểu Uyển cầm cây lau nhà lên, cặp mông cong lên, kéo cây lau nhà trước mặt Diệp Lăng Phi. Động tác này thật là hấp dẫn hắn.
Diệp Lăng Phi nhịn không được duỗi tay ra khẽ chạm vào cặp mông của nàng mà vỗ vỗ. Cú vỗ này khiến cho Đường Hiểu Uyển bị kích thích, nàng liền đổ mặt, đứng thẳng dậy nói:
- Diệp đại ca, anh thật là xấu, không cho phép anh đánh Hiểu Uyển.
- Ai bảo em câu dẫn anh, đem cặp mông khêu gợi như vậy hấp dẫn anh. Anh là đàn ông, làm sao có thể chịu được.
Diệp Lăng Phi nói năng rất hùng hồn, đem toàn bộ tội đổ lên trên người Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhếch miệng lên, cất tiếng nói:
- Diệp đại ca, anh thật là, Hiểu Uyển không nói chuyện với anh nữa.
Đường Hiểu Uyển nói xong liền tiếp tục công việc.
Diệp Lăng Phi cười ha hả đứng lên rồi lại vòng tới sau lưng Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển lúc này rất cảnh giác, vội vàng chuyển thân, không cho Diệp Lăng Phi chạm vào mông của nàng nữa. Diệp Lăng Phi cũng không định tiếp tục khiêu khích nàng, hắn tới bàn làm việc, cầm lấy danh sách hợp đồng, hướng về phía nàng nói:
- Hiểu Uyển, anh đi ra ngoài một chút, em cứ ở trong phòng làm việc của anh.
- Dạ.
Đường Hiểu Uyển đồng ý nói. Sau đó nàng thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy bản hợp đồng thì nghi hoặc hỏi:
- Diệp đại ca, anh đi đâu vậy.
- Cãi nhau, anh muốn kết thúc chức trách giám đốc này, nên muốn đi cãi nhau với các ngành khác.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
- Giám đốc.
Đường Hiểu Uyển không dám ở trước mặt mọi người gọi Diệp Lăng Phi là Diệp đại ca chỉ có thể gọi hắn là giám đốc.
- Có việc gì vậy?
Diệp Lăng Phi vốn đã đóng cửa ban công lại, giờ trông thấy Đường Hiểu Uyển hắn lại đẩy cửa ra.
Đường Hiểu Uyển gật đầu nói:
- Chỗ của em có một tài liệu cần anh ký.
Diệp Lăng Phi liền đi tới văn phòng, tiện tay cầm lấy bản danh sách hợp đồng ném lại trên bàn công tác, hắn ngồi trên ghế cười nói:
- Hiểu Uyển, sao em không gọi điện thoại cho anh, anh sẽ trực tiếp đến ký cho em, cần gì phải tự tới đây như vậy.
Đường Hiểu Uyển cầm tập tài liệu trong tay, nàng quanh co nói:
- Em là có chuyện cần tìm anh, sợ người ta hiểu lầm cho nên mới nói dối như vậy.
- Tiểu nha đầu anh đã sớm biết em nói dối mà. Nào nói đi, em tìm anh có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Là chuyện của chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển cúi đầu suy nghĩ xem có nên hỏi Diệp Lăng Phi hay không, nhưng nàng nhớ tới dáng vẻ tức giận của Lý Khả Hân thì không nhịn được phải hỏi hắn.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển chần chừ nhìn mình thì hiểu rằng nàng đang lo lắng liệu hỏi mình có khiến mình không vui hay không. Diệp Lăng Phi liền đứng lên, đi tới trước phòng làm việc, khóa cửa lại rồi mới quay lại, khẽ vỗ vỗ vai ý bảo Đường Hiểu Uyển ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
- Em uống cà phê không?
Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi.
- Diệp đại ca, không cần đầu, em chỉ muốn hỏi chuyện của chị Khả Hân, em còn phải quay về làm việc nữa.
Đường Hiểu Uyển tuy có quan hệ mập mờ với Diệp Lăng Phi nhưng nàng không dám đối diện với hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn thôi trong lòng nàng đã cảm thấy tim đập thình thịch.
- Gấp làm gì, dù sao thì lượng làm việc của bộ tổ chức hiện tại cũng không phải là lớn. Em cứ chờ anh, đợi anh pha hai ly cà phê xong, em không uống thì anh sẽ uống.
Diệp Lăng Phi nói xong liền rời khỏi ghế sô pha, hắn lấy từ trên bàn công tác gói cà phê hòa tan, đun nước lên rồi pha thành hai tách.
- Hiểu Uyển, em không cần phải nói anh cũng biết, em muốn hỏi anh Khả Hân và anh đã xảy ra chuyện gì phải không, chuyện này khá dài dòng, em cho anh một chút thời gian anh mới giải thích được.
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện Lý Khả Hân thì thầm thở dài một hơi. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Diệp Lăng Phi pha xong hai ly cà phê liền bưng tới trước mặt Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vội vàng cảm ơn vài tiếng, nhận lấy tách cà phê, nhưng cũng không uống ngay.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển. Hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi lại bỏ cà phê lại trên bàn. Hắn vỗ vỗ lên vai Đường Hiểu Uyển, vắt chân lên nói:
- Hiểu Uyển, có một số chuyện không phải anh muốn giấu diếm mà chỉ là nhất thời anh không thể nói cho em biết được mà thôi. Em sợ bọn em hiểu lầm cho nên mới đưa đến cục diện ngày hôm nay.
- Diệp đại ca, em nghe chị Khả Hân nói là anh đã có lão bà.
Đường Hiểu Uyển không kìm được cất tiếng hỏi. Đêm hôm trước, nàng đã nghe Lý Khả Hân lẩm bẩm Diệp Lăng Phi là người trăng hoa. Trong lòng Đường Hiểu Uyển cảm thấy có một cảm giác khác thường, tư vị gì cũng có. Ngày hôm qua, nàng suy nghĩ cả ngày, thầm tính xem có nên đến trước mặt Diệp Lăng Phi hỏi là Lý Khả Hân có nói đúng như vậy hay không.
Diệp Lăng Phi biết rõ tính cách của Lý Khả Hân, nhất định nàng sẽ nó cho Đường Hiểu Uyển biết. Lý Khả Hân sợ rằng Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi lừa gạt. Hắn đưa mắt nhìn thấy Đường Hiểu Uyển hỏi mình, trong lòng thầm nghĩ, không bằng cứ thẳng thắn, tránh cho Đường Hiểu Uyển nghĩ rằng mình giấu diếm.
Đường Hiểu Uyển đưa bàn tay phải chạm vào vai của Đường Hiểu Uyển, hơn dùng sức một chút. Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong ngực, nhưng giờ phút này nàng lại có một cảm giác không tình nguyện, giờ phút này trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, một khi Diệp Lăng Phi thực sự có lão bà, mình chẳng phải là bên thứ ba, phá tan hạnh phúc gia đình người ta hay sao?
Diệp Lăng Phi cảm thấy Đường Hiểu Uyển không tình nguyện, hắn đành thở dài nói:
- Hiểu Uyển, đôi khi làm người rất khó khăn. Anh với Bạch Tình Đình cũng là bị bức bách ở cùng một chỗ.
- Bạch Tình Đình ư?
Đường Hiểu Uyển sững sờ, nàng hình như cảm thấy cái tên này rát quen thuộc.
- Ừ, chính là con gái của Bạch Cảnh Sùng, chủ tịch tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi giới thiệu Bạch Tình Đình cho Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vừa nghe xong thì trong lòng không kìm được, bỗng nhiên muốn rời khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi. Thế nhưng, Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy nàng khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
- Thực tế không giống như em nghĩ, anh và Bạch Tình Đình chỉ đang ở trong giai đoạn sống thử, đây cũng là bị bắt buộc mà thôi.
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Đường Hiểu Uyển dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, nhịn không được hỏi:
- Diệp đại ca, tại sao anh lại bị bức bách?
- Anh cũng không rõ, nói tóm lại là ba ba của anh quen biết ba của Bạch Tình Đình. Hai bên đã sớm ước định hôn sự từ trước. Cha mẹ anh đã mất nhiều năm, anh hoàn toàn không biết chuyện này. Nửa tháng trước, Bạch Cảnh Sùng nói cho anh biết thân phận của anh, năm đó ông ta đã ước hẹn cùng với ba. Em nghĩ thử xem, anh với Bạch Tình Đình chưa quen biết lẫn nhau, hơn nữa, người ta còn là thiên kim tiểu thư nhà giàu, anh chỉ là một kẻ nghefo hèn, làm sao có thể sống một chỗ được với cô ta được?
Anh và Bạch Tình Đình đều không đồng ý nhưng Bạch Cảnh Sùng vẫn cứ ép buộc hai người đành phải làm như vậy. Căn bản chính là, con người của anh không muốn bị người khác bố thí, càng không muốn dựa vào người khác cho nên chuyện này anh chưa từng nói cho người khác biết, thậm chí Bạch Cảnh Sùng muốn đưa anh vào tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế anh cũng không đi.
Anh muốn dựa vào nỗ lực của mình mà được thành công. Hiểu Uyển, cho dù em có khinh bỉ anh thì anh cũng không dấu giếm. Chỉ là, anh sợ nói ra sẽ khiến em rời xa anh.
Diệp Lăng Phi nói y như thật, lại còn phối hợp thêm cái vẻ mặt ủ rũ, động tác than thở khiến cho Đường Hiểu Uyển tin là thật.
Đường Hiểu Uyển vốn tưởng Diệp Lăng Phi là một người đàn ông đã kết hôn, không ngờ sự thực lại là như vậy. Nàng biết quan hệ hiện nay giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sẽ khiến người ta hiểu lầm, nhưng sau khi nghe hắn nói xong, nàng không trách hắn nữa, ngược lại cảm thấy đồng tình, cảm thấy tự trách mình vì đã khiến hắn phải đau lòng.
Nàng chủ động áp thân thể vào Diệp Lăng Phi, đau lòng nói:
- Diệp đại ca, xin lỗi anh, là em đã trách oan anh.
- Hiểu Uyển không sao, anh không trách em, có trách thì trách anh đã không nói thật với bọn em. Khả Hân nhất định là nghĩ như vậy. Nhưng cho dù có thực sự anh đã kết hôn thì chúng ta vẫn là bạn bè, không cần phải đoạn tuyệt đúng không?
Diệp Lăng Phi khẽ từ đầu vai của Đường Hiểu Uyển mà từ từ trượt xuống, đi tới eo lưng của nàng. Ôm nàng vào lòng, đanh thép nói:
- Anh rất quý trọng tình bạn bè của chúng ta, anh hy vọng mọi người có thể hiểu anh, hiểu được nỗi khổ tâm của anh.
- Diệp đại ca, em xin lỗi anh, đáng lẽ em không nên hoài nghi anh.
Nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, trong lòng Đường Hiểu Uyển đã thầm sớm hối hận. Nói gì thì nói, Diệp Lăng Phi cũng chưa nói mình là bạn gái của hắn, cho dù người ta có bạn gái khác, thì mình dựa vào cái gì mà trách hắn chứ?
Đường Hiểu Uyển cũng đành bất chấp mọi thứ, không ngừng xin lỗi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là người như thế nào, xem xét chuyện trước mắt là Đường Hiểu Uyển có thể tin vào chính mình. Bây giờ trong lòng Đường Hiểu Uyển có một cảm giác hơi đau, Diệp Lăng Phi không kìm được chạm tới bộ ngực sữa của nàng. Bàn tay của hắn chỉ cách bộ đồng phục của nàng một chút, khẽ xoa nắn.
Đường Hiểu Uyển lúc này vẫn còn yên lặng trong người Diệp Lăng Phi. Cho dù nhận thấy Diệp Lăng Phi đang xoa nắn bộ ngực của mình nàng cũng không có một chút ý định muốn ngăn cản. Ngược lại, trong lòng nàng lại có một cảm giác ngọt ngào, sự tê dại từ bộ ngực truyền đến khiến cho Đường Hiểu Uyển có một cảm giác rất kích thích.
Diệp Lăng Phi thấy thời cơ tốt, thừa dịp Đường Hiểu Uyển chưa định thần bờ môi đã dán vào môi của nàng. Đầu tiên hai mắt của Đường Hiểu Uyển mở to nhìn hắn, không thể ngờ được Diệp Lăng Phi lại có thể dám từ trong phòng làm như vậy. Nàng bị Diệp Lăng Phi hôn hít khiến cho đầu trống rỗng, hai bờ môi dán chặt lấy nhau, không có bất kỳ kẽ hở nào.
Bộp!
Ly cà phê trong tay của Đường Hiểu Uyển rơi xuống đất, một số nước cà phê còn bắn tung tóe lên trên người Diệp Lăng Phi.
- Xin lỗi, thật xin lỗi.
Đường Hiểu Uyển sợ hãi vội vàng đứng lên. Nàng tính cầm cây lau nhà để lau lại nhưng Diệp Lăng Phi không cho nàng cử động.
- Hiểu Uyển, mặc kệ đi, em vội vàng làm gì.
Diệp Lăng Phi sờ vẫn chưa đủ, hắn không cam lòng tiếp tục chạm vào bộ ngực của nàng.
- Diệp đại ca, em dọn dẹp chút đã
Đường Hiểu Uyển nói xong liền giãy dụa khỏi người Diệp Lăng Phi, hai má ửng đỏ, vội vã đi tới góc phòng cầm lấy cây lau nhà.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển như vậy thì biết rằng nàng sợ ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi lâu sẽ bị đồng nghiệp phát hiện. Diệp Lăng Phi cũng không muốn làm khó nàng, liền cười nói:
- Được rồi, em giúp anh lau dọn sạch sẽ.
Đường Hiểu Uyển cầm cây lau nhà lên, cặp mông cong lên, kéo cây lau nhà trước mặt Diệp Lăng Phi. Động tác này thật là hấp dẫn hắn.
Diệp Lăng Phi nhịn không được duỗi tay ra khẽ chạm vào cặp mông của nàng mà vỗ vỗ. Cú vỗ này khiến cho Đường Hiểu Uyển bị kích thích, nàng liền đổ mặt, đứng thẳng dậy nói:
- Diệp đại ca, anh thật là xấu, không cho phép anh đánh Hiểu Uyển.
- Ai bảo em câu dẫn anh, đem cặp mông khêu gợi như vậy hấp dẫn anh. Anh là đàn ông, làm sao có thể chịu được.
Diệp Lăng Phi nói năng rất hùng hồn, đem toàn bộ tội đổ lên trên người Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhếch miệng lên, cất tiếng nói:
- Diệp đại ca, anh thật là, Hiểu Uyển không nói chuyện với anh nữa.
Đường Hiểu Uyển nói xong liền tiếp tục công việc.
Diệp Lăng Phi cười ha hả đứng lên rồi lại vòng tới sau lưng Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển lúc này rất cảnh giác, vội vàng chuyển thân, không cho Diệp Lăng Phi chạm vào mông của nàng nữa. Diệp Lăng Phi cũng không định tiếp tục khiêu khích nàng, hắn tới bàn làm việc, cầm lấy danh sách hợp đồng, hướng về phía nàng nói:
- Hiểu Uyển, anh đi ra ngoài một chút, em cứ ở trong phòng làm việc của anh.
- Dạ.
Đường Hiểu Uyển đồng ý nói. Sau đó nàng thấy Diệp Lăng Phi cầm lấy bản hợp đồng thì nghi hoặc hỏi:
- Diệp đại ca, anh đi đâu vậy.
- Cãi nhau, anh muốn kết thúc chức trách giám đốc này, nên muốn đi cãi nhau với các ngành khác.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
Bình luận facebook