Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Rốt cuộc thoát được một cái cục nợ trên trời rơi xuống, Trương Tuấn tùy tiện bắt một chiếc taxi trở lại phòng trọ.
Phát hiện có tin nhắn, hắn liền mở ra kiểm tra.
"Sao hôm nay cậu không đi học?"
Là Thùy Linh.
Cô nàng phân vân mãi, rốt cuộc mới nhắn tin cho hắn, đây là lần đầu tiên cô nàng chủ động nhắn tin cho một tên con trai, trên mặt không khỏi áng hồng.
"Tớ ngủ quên."
Trương Tuấn tùy tiện bịa một cái lý do trả lời, tổng không thể nói đêm qua mình chém giết mấy chục tên giang hồ, còn đi đến nhà người ta đột nhập sát nhân, sau đó đi về quán net chơi game xuyên đêm với gái a.
Hắn bắt đầu trêu chọc.
"Sao vậy Linh, nhớ tớ à?"
"Tớ, tớ là lớp trưởng, thấy bạn học nghỉ thì hỏi thôi.."
"Hử, chỉ là bạn học? Thế hôm qua, chuyện đó, là tớ nhớ lầm à ??"
Bên kia, Thùy Linh đọc tin nhắn đến, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Nghĩ đến bị hắn ôm hôn, sờ soạng, chính mình còn dễ dàng đáp ứng làm bạn gái hắn, thật vô cùng xấu hổ a.
Đáng chết là, tên xấu xa này còn lấy đó để trêu ghẹo nàng, hừ hừ.
"Bại hoại."
"Hì hì, cảm ơn lời khen. Trai không hư thì gái không yêu mà, đúng không Linh nhỉ?"
"Cậu đi chết đi."
"Được, nếu chết có thể lên thiên đàng để gặp một thiên thần xinh đẹp như cậu, vậy tớ đi đây."
"..."
Trương Tuấn hết trêu chọc, khiến Thùy Linh xấu hổ, lại dùng những lời buồn nôn khiến cho trong lòng cô nàng tràn đầy mật ngọt, trên gương mặt không tự chủ hiện ra những nụ cười xinh đẹp, khiến người ngây ngất.
...
Sắp về đến phòng, bỗng nhiên Trương Tuấn thấy bên cạnh quán trà đá trong hẻm, có một đôi nam nữ ngồi đó, dường như là để chờ đợi.
Hai người này, hắn đều biết.
"Chú em đây rồi, làm bọn này đợi mãi."
Triệu Quốc Hùng cười nham nhở nói, vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, bên cạnh Tô Thanh Nhã cũng quét mắt nhìn qua.
Trương Tuấn biết không thể tránh được, liền ngồi xuống gọi một cốc trà đá hỏi.
"Hai người tìm tôi à?"
Hắn cũng không băn khoăn việc họ biết được chỗ ở của mình, dù sao mấy tên Hồng Thịnh còn có thể biết, không lý gì bọn họ lại không biết được.
Tô Thanh Nhã cười nhạt nhìn hắn, lạnh lẽo nói.
"Sinh viên Trương Tuấn, cậu phạm tội giết người, bọn tôi tới đây để bắt cậu về quy án."
Trương Tuấn có chút giật mình, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, trò mèo này, trẫm xem phim nhiều quen rồi.
"Chị gái, chị nói gì vậy, em không hiểu?"
Thấy hắn trấn định, Tô Thanh Nhã đập bàn đứng lên, khiến cho mấy cốc trà đá bay tung tóe.
"Hừ, vụ án đêm qua, người chính là cậu giết. Cậu có lời gì để nói sao?"
Triệu Quốc Hùng vội đưa tay can ngăn.
"Chị Nhã, nơi này không tiện nói chuyện, đưa cậu ta ra xe đi."
"Tốt, đi thôi."
"Chị, nếu cậu ta thành khẩn, chị giúp cậu ta được giảm án nhé, dù sao trước đó đã có quen biết."
"Cái này tôi còn phải xem xét."
Diễn.
Tiếp tục diễn a.
Trương Tuấn thản nhiên ngồi ở nơi đó, bình tĩnh uống một hớp trà đá, không hề di chuyển.
Triệu Quốc Hùng buồn bực, không kiên nhẫn nói.
"Chú em, đi thôi, chị Nhã nổi điên lên là cậu chết chắc."
"Gọi anh Tuấn."
"..."
Nhớ đến tràng cảnh bị hắn cuồng ẩu, cúi đầu xưng thần, Triệu Quốc Hùng bất giác im lặng không nói nữa, vết nhơ khó xóa nhòa a.
Tô Thanh Nhã quay người trở lại, chuyên chú nhìn hắn, phát hiện gương mặt hắn không chút thay đổi, liền lạnh nhạt nói.
"Được rồi, đùa cậu một chút, chúng tôi phát hiện cậu có liên quan đến một vụ án, mời phối hợp điều tra."
Cái này mới đúng.
Chính mình trước đó có xích mích với Phạm Quốc Vĩ, sau đó hắn và đám đàn em lại chết ở gần nhà trọ mình, muốn nói mình không bị nghi ngờ mới là lạ.
Phối hợp, dĩ nhiên phải làm.
Trên chiếc Toyota màu đen, Trương Tuấn dựa người ở ghế sau, có một cái khung sắt ngăn cản với hàng ghế trước, nơi Tô Thanh Nhã và Triệu Quốc Hùng đang ngồi.
"Bây giờ chúng ta tiến hành hỏi đáp, tôi hỏi cậu trả lời, không vấn đề gì chứ?"
Tô Thanh Nhã chậm rãi nói, Trương Tuấn không nghĩ ngợi gật đầu.
"Cậu biết Phạm Quốc Vĩ chứ?"
"Biết."
"Biết cậu ta chết rồi?"
"Biết.."
Trương Tuấn thuận miệng trả lời, giật mình vội sửa sai.
"làm sao được, cậu ta chết rồi hả chị."
Tô Thanh Nhã liếc mắt nghi ngờ, giọng điệu tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
"Hai người có xích mích?"
"Đúng vậy?"
...
Một loạt các câu hỏi được hỏi ra, Trương Tuấn thành khẩn khai báo mọi thứ, từ việc mình tán hoa khôi, bị Phạm Quốc Vĩ ghen ghét gọi đòi nợ thuê tìm đập, đến lúc bị hắn gọi đến nhà vệ sinh ở trường.
"Chị gái à, lúc ấy em đã hòa giải với cậu ấy. Chúng em chỉ nói chuyện, không hề đánh nhau, các thầy cô có thể làm chứng."
"Cái đó tôi biết, nhưng có một số học sinh nói khác."
"Có phải là mấy tên lưu manh tóc nhuộm xanh đỏ.."
"Đúng vậy."
"Chị tin mấy thằng đó hơn các thầy cô, các bạn học sinh ngoan ngoãn sao, chị gái à, chậc chậc.."
Trương Tuấn nhìn Tô Thanh Nhã với ánh mắt như nhìn thiểu năng, khiến cô nàng tức nghẹn, bộ ngực phập phồng không yên.
Khụ, tác giả ta lầm, cô nàng không có ngực, lỗi ta.
Tô Thanh Nhã liếc mắt nhìn ta, hung ác nói với Trương Tuấn.
"Được, vậy cậu giải thích xem, tại sao ban đêm hắn dẫn hai chục thằng đến đây, còn đâm thẳng vào xe cậu?"
"Em không biết, chắc chỉ là tình cờ. Em không biết xe ai, vì khi thấy chục tên lưu manh cầm đao bước xuống, em sợ quá vội lẩn trốn."
Trương Tuấn nói như thật vậy.
"Cậu võ công tốt như vậy, nói trốn là trốn, ai tin?"
"Chị gái à, em học chút võ phòng thân, chứ đụng phải cả đám giang hồ cầm đao cầm kiếm, ai mà không sợ."
"Vậy sau đó cậu đã đi đâu?"
"Em chui vào quán net trốn, đợi đến sáng mới dám về nhà trọ, thấy ông chủ không nói có ai tìm mình nên em mới biết là hiểu lầm, cậu ta không phải đến tìm em."
Nói rồi, Trương Tuấn buồn rầu, gương mặt thảm thiết như muốn khóc.
"Không ngờ cậu ấy lại chết rồi, chúng em còn muốn sau này trở thành bạn học thân thiết nữa mà, hic.."
"Dừng, quán net nào?"
"Cái quán sâu trong ngõ, tên là Nhật Hưng"
...
Triệu Quốc Hùng thấy hai người đối đáp mãi, không ra cái gì thiết thực, liền ghé bên tai Tô Thanh Nhã nói nhỏ.
"Chị Nhã, hay là thôi đi. Thủ đoạn của người đêm qua có dấu vết của tu pháp giả, hơn nữa rất cao thâm, một tên sinh viên như cậu ta sao có thể làm được. Chị nhớ không, mấy ngày trước cậu ta đánh ngang tay với em mà thôi."
Trương Tuấn ngồi gần như vậy, thính lực lại tốt, đương nhiên nghe rõ, trong lòng chỉ muốn hung hăng cười lớn, khinh bỉ một hồi.
Đánh ngang tay, hahaha.
Tuy nhiên, Triệu Quốc Hùng nói vậy, vô tình lại trợ giúp chính mình.
Nên chế giễu, hay vẫn là nên kín đáo cảm tạ hắn một chút đây, thật xoắn xuýt a.
Phát hiện có tin nhắn, hắn liền mở ra kiểm tra.
"Sao hôm nay cậu không đi học?"
Là Thùy Linh.
Cô nàng phân vân mãi, rốt cuộc mới nhắn tin cho hắn, đây là lần đầu tiên cô nàng chủ động nhắn tin cho một tên con trai, trên mặt không khỏi áng hồng.
"Tớ ngủ quên."
Trương Tuấn tùy tiện bịa một cái lý do trả lời, tổng không thể nói đêm qua mình chém giết mấy chục tên giang hồ, còn đi đến nhà người ta đột nhập sát nhân, sau đó đi về quán net chơi game xuyên đêm với gái a.
Hắn bắt đầu trêu chọc.
"Sao vậy Linh, nhớ tớ à?"
"Tớ, tớ là lớp trưởng, thấy bạn học nghỉ thì hỏi thôi.."
"Hử, chỉ là bạn học? Thế hôm qua, chuyện đó, là tớ nhớ lầm à ??"
Bên kia, Thùy Linh đọc tin nhắn đến, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Nghĩ đến bị hắn ôm hôn, sờ soạng, chính mình còn dễ dàng đáp ứng làm bạn gái hắn, thật vô cùng xấu hổ a.
Đáng chết là, tên xấu xa này còn lấy đó để trêu ghẹo nàng, hừ hừ.
"Bại hoại."
"Hì hì, cảm ơn lời khen. Trai không hư thì gái không yêu mà, đúng không Linh nhỉ?"
"Cậu đi chết đi."
"Được, nếu chết có thể lên thiên đàng để gặp một thiên thần xinh đẹp như cậu, vậy tớ đi đây."
"..."
Trương Tuấn hết trêu chọc, khiến Thùy Linh xấu hổ, lại dùng những lời buồn nôn khiến cho trong lòng cô nàng tràn đầy mật ngọt, trên gương mặt không tự chủ hiện ra những nụ cười xinh đẹp, khiến người ngây ngất.
...
Sắp về đến phòng, bỗng nhiên Trương Tuấn thấy bên cạnh quán trà đá trong hẻm, có một đôi nam nữ ngồi đó, dường như là để chờ đợi.
Hai người này, hắn đều biết.
"Chú em đây rồi, làm bọn này đợi mãi."
Triệu Quốc Hùng cười nham nhở nói, vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, bên cạnh Tô Thanh Nhã cũng quét mắt nhìn qua.
Trương Tuấn biết không thể tránh được, liền ngồi xuống gọi một cốc trà đá hỏi.
"Hai người tìm tôi à?"
Hắn cũng không băn khoăn việc họ biết được chỗ ở của mình, dù sao mấy tên Hồng Thịnh còn có thể biết, không lý gì bọn họ lại không biết được.
Tô Thanh Nhã cười nhạt nhìn hắn, lạnh lẽo nói.
"Sinh viên Trương Tuấn, cậu phạm tội giết người, bọn tôi tới đây để bắt cậu về quy án."
Trương Tuấn có chút giật mình, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, trò mèo này, trẫm xem phim nhiều quen rồi.
"Chị gái, chị nói gì vậy, em không hiểu?"
Thấy hắn trấn định, Tô Thanh Nhã đập bàn đứng lên, khiến cho mấy cốc trà đá bay tung tóe.
"Hừ, vụ án đêm qua, người chính là cậu giết. Cậu có lời gì để nói sao?"
Triệu Quốc Hùng vội đưa tay can ngăn.
"Chị Nhã, nơi này không tiện nói chuyện, đưa cậu ta ra xe đi."
"Tốt, đi thôi."
"Chị, nếu cậu ta thành khẩn, chị giúp cậu ta được giảm án nhé, dù sao trước đó đã có quen biết."
"Cái này tôi còn phải xem xét."
Diễn.
Tiếp tục diễn a.
Trương Tuấn thản nhiên ngồi ở nơi đó, bình tĩnh uống một hớp trà đá, không hề di chuyển.
Triệu Quốc Hùng buồn bực, không kiên nhẫn nói.
"Chú em, đi thôi, chị Nhã nổi điên lên là cậu chết chắc."
"Gọi anh Tuấn."
"..."
Nhớ đến tràng cảnh bị hắn cuồng ẩu, cúi đầu xưng thần, Triệu Quốc Hùng bất giác im lặng không nói nữa, vết nhơ khó xóa nhòa a.
Tô Thanh Nhã quay người trở lại, chuyên chú nhìn hắn, phát hiện gương mặt hắn không chút thay đổi, liền lạnh nhạt nói.
"Được rồi, đùa cậu một chút, chúng tôi phát hiện cậu có liên quan đến một vụ án, mời phối hợp điều tra."
Cái này mới đúng.
Chính mình trước đó có xích mích với Phạm Quốc Vĩ, sau đó hắn và đám đàn em lại chết ở gần nhà trọ mình, muốn nói mình không bị nghi ngờ mới là lạ.
Phối hợp, dĩ nhiên phải làm.
Trên chiếc Toyota màu đen, Trương Tuấn dựa người ở ghế sau, có một cái khung sắt ngăn cản với hàng ghế trước, nơi Tô Thanh Nhã và Triệu Quốc Hùng đang ngồi.
"Bây giờ chúng ta tiến hành hỏi đáp, tôi hỏi cậu trả lời, không vấn đề gì chứ?"
Tô Thanh Nhã chậm rãi nói, Trương Tuấn không nghĩ ngợi gật đầu.
"Cậu biết Phạm Quốc Vĩ chứ?"
"Biết."
"Biết cậu ta chết rồi?"
"Biết.."
Trương Tuấn thuận miệng trả lời, giật mình vội sửa sai.
"làm sao được, cậu ta chết rồi hả chị."
Tô Thanh Nhã liếc mắt nghi ngờ, giọng điệu tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
"Hai người có xích mích?"
"Đúng vậy?"
...
Một loạt các câu hỏi được hỏi ra, Trương Tuấn thành khẩn khai báo mọi thứ, từ việc mình tán hoa khôi, bị Phạm Quốc Vĩ ghen ghét gọi đòi nợ thuê tìm đập, đến lúc bị hắn gọi đến nhà vệ sinh ở trường.
"Chị gái à, lúc ấy em đã hòa giải với cậu ấy. Chúng em chỉ nói chuyện, không hề đánh nhau, các thầy cô có thể làm chứng."
"Cái đó tôi biết, nhưng có một số học sinh nói khác."
"Có phải là mấy tên lưu manh tóc nhuộm xanh đỏ.."
"Đúng vậy."
"Chị tin mấy thằng đó hơn các thầy cô, các bạn học sinh ngoan ngoãn sao, chị gái à, chậc chậc.."
Trương Tuấn nhìn Tô Thanh Nhã với ánh mắt như nhìn thiểu năng, khiến cô nàng tức nghẹn, bộ ngực phập phồng không yên.
Khụ, tác giả ta lầm, cô nàng không có ngực, lỗi ta.
Tô Thanh Nhã liếc mắt nhìn ta, hung ác nói với Trương Tuấn.
"Được, vậy cậu giải thích xem, tại sao ban đêm hắn dẫn hai chục thằng đến đây, còn đâm thẳng vào xe cậu?"
"Em không biết, chắc chỉ là tình cờ. Em không biết xe ai, vì khi thấy chục tên lưu manh cầm đao bước xuống, em sợ quá vội lẩn trốn."
Trương Tuấn nói như thật vậy.
"Cậu võ công tốt như vậy, nói trốn là trốn, ai tin?"
"Chị gái à, em học chút võ phòng thân, chứ đụng phải cả đám giang hồ cầm đao cầm kiếm, ai mà không sợ."
"Vậy sau đó cậu đã đi đâu?"
"Em chui vào quán net trốn, đợi đến sáng mới dám về nhà trọ, thấy ông chủ không nói có ai tìm mình nên em mới biết là hiểu lầm, cậu ta không phải đến tìm em."
Nói rồi, Trương Tuấn buồn rầu, gương mặt thảm thiết như muốn khóc.
"Không ngờ cậu ấy lại chết rồi, chúng em còn muốn sau này trở thành bạn học thân thiết nữa mà, hic.."
"Dừng, quán net nào?"
"Cái quán sâu trong ngõ, tên là Nhật Hưng"
...
Triệu Quốc Hùng thấy hai người đối đáp mãi, không ra cái gì thiết thực, liền ghé bên tai Tô Thanh Nhã nói nhỏ.
"Chị Nhã, hay là thôi đi. Thủ đoạn của người đêm qua có dấu vết của tu pháp giả, hơn nữa rất cao thâm, một tên sinh viên như cậu ta sao có thể làm được. Chị nhớ không, mấy ngày trước cậu ta đánh ngang tay với em mà thôi."
Trương Tuấn ngồi gần như vậy, thính lực lại tốt, đương nhiên nghe rõ, trong lòng chỉ muốn hung hăng cười lớn, khinh bỉ một hồi.
Đánh ngang tay, hahaha.
Tuy nhiên, Triệu Quốc Hùng nói vậy, vô tình lại trợ giúp chính mình.
Nên chế giễu, hay vẫn là nên kín đáo cảm tạ hắn một chút đây, thật xoắn xuýt a.
Bình luận facebook