Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 151 : Mặt Trời Và Ánh Trăng
Xế chiều, Thượng Sa càng ảm đạm trong chiếc áo hoàng hôn, tiếng xe di chuyển trên các con đường lớn nối tiếp nhau, hẳn là đã đến lúc người người ra về kết thúc một ngày làm việc và thưởng thức những bữa cơm ngon và ấm cùng cùng gia đình. Leng keng tiếng ly rượu va đập vào nhau, Mạc Cao Kì nhếch đôi môi bạc mỏng, mang đầy vẻ độc đoán, hắn nhã nhặn, sang trọng trong bộ đồ vest được cắt may tỉ mỉ, lắc lư ly rượu sampanh , song sánh chất lỏng của rượu cùng mùi hương say mê lan tỏa. Đối diện với hắn, là một người con trai vô cùng anh tuấn, nói về khí chất thì kẻ tám lạng, người nửa cân, hoàn toàn không thể ai là người nhỉnh hơn.
- Salam, nâng ly 100% chứ.
- Mời.
Monta Salam, hoàng tử thứ 10 của Ả Rập Xê Út, Mạc Cao Kì và anh bén duyên làm ăn trong kinh doanh, cả hai đều là những bộ óc lớn trong lĩnh vực này, ngang tài ngang sức, cả hai không chọn cách đối đầu nhau mà khôn ngoan hơn, họ chọn cách hợp tác giúp nhau phát triển. Salman có làn da ngăm đặc trưng quyến rũ, anh chỉ chênh với Mạc Cao Kì 2 đến 3 tuổi, chỉ là việc tranh giành quyền lực hòang thất quá rắc rối và mệt mỏi, nên anh chọn cách rút chân, chuyển sang kinh doanh thay vì làm chính trị.
Mỗi lần Salman đưa tay hay nghiêng đầu, đều có tiếng trang sức va đập vào nhau, khuyên tai và nhẫn có lẽ là một trông những phụ kiện không thể thiếu của người đàn ông này, đồng thời đây cũng là đặc trưng trong phong cách trang phục của họ. Sau khi bàn luận xong cùng nhau về những lợi nhuận, yêu cầu hợp tác, Mạc Cao Kì đã chủ động mời Salman dùng với hắn một bữa cơm, điều này không chỉ tăng cái nhìn tốt của đối phương mà còn giúp Mạc Cao Kì có thể nhìn rõ hơn con người Salman, khác với Mạc Cao Kì được cho là niềm tự hào của Thượng Sa và liên tục xuất hiện trên các bài báo về ánh sáng hào quang của mình thì Salman hoàn toàn là một dấu hỏi chấm đối với truyền thông trong và ngoài nước, mặc dù rút khỏi hoàng thất nhưng là con trai của mĩ nữ được sủng nhất, Salman vẫn nắm trong tay quyền lực hoàng tử của một vương quốc,vậy cách tốt nhất là chỉ nên làm bạn, chứ không nên làm thù địch.
- Nghe danh của vị tiên sinh Mạc nay đã lâu, được ngồi đây quả là niềm vinh dự lớn cho Salman.
- Ngài nói quá, người vinh dự nên là tôi mới đúng.
- Nếu như trong quá trình hợp tác, bên tôi có gì không đúng mong ngài lương thứ.
- Hợp tác lần này của chúng ta hoàn toàn hợp lý và trong vòng an toàn, hơn nữa với những tính toán phần trăm cả hai đề ra thì tỉ lệ thành công là rất cao.
Mạc Cao Kì khẽ cười, hắn cảm giác như mình đang ngồi trước một con rắn hổ mang vậy, ai biết được con rắn này có cắn hắn hay không. Salman cười hài lòng gật đầu, anh ta nhìn Cao Kì môt lượt, chợt bắt gặp được một thứ vô cùng thú vị.
- Ngài Mạc cũng có sở thích chơi đá quý cổ sao .
- Đá quý cổ
- Ý tôi là chiếc vòng thạch tím mà ngài đeo trên cổ kia kìa
Với sở thích chơi đá quý. Salman tỏ ra cực kì thích thú với chiếc vòng mà Cao Kì đang đeo, hắn nhíu mày nhìn chiếc vòng, nó là của Hạ Vy.
- Cái này sao, đó là của vợ tôi.
- Thật sao, tôi không biết là ngại Mạc đã kết hôn đấy, nhưng để trao một chiếc vòng như vậy thì cô gái này hẳn là rất yêu anh đấy, liệu tôi có thể xem qua nó chứ.
Salman trịnh trọng đưa tay ra, ngỏ ý xem chiếc vòng, Mạc Cao Kì hơi chần chừ nhưng rất nhanh anh đã nhẹ nhàng cởi vòng ra trao nó đặt lên tay, đồng thời Salman cũng gật đầu như một lời cảm ơn, anh chăm chú ngắm dây chuyền lẫn mặt vòng, Salman hơi ngỡ ngàng nhưng có vẻ trong ánh mắt anh cho thấy, bản than Salman cũng nhận ra một điều gì đó, anh nhã nhặn cười.
- Nhìn họa tiết vòng mà xem đây thật sự là một chiếc vòng cổ và có từ lâu đời, Salman tôi cũng từng gặp một chiếc vòng tựa như này rồi, nhưng thứ khiến người ta say mê hơn, không phải là chiếc vòng mà chính là chủ nhận sở hữu nó, hai mươi năm năm trước, ta bắt gặp người con gái đeo một chiếc vòng thạch tím khi đi chơi lạc được ở nước láng giềng, mái tóc vàng sàn rực dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt tím long lanh như viên pha lê được mài dũa một cách hoàn hảo, xinh đẹp đến mức mà ai cũng muốn quỳ gối trước cô gái ấy.
Mạc Cao Kì chắp tay, hắn chăm chú lắng nghe câu chuyện của Salman, nhìn ánh mắt anh ta chân thực như vậy, hơn nữa người con gái có đôi mắt tím, chúng khiến Cao Kì muốn nghe nhiều hơn, cô gái của hắn mái tóc đen dài như thác nước le lói dưới ánh trăng sáng lan tỏa cả một bầu trời đen tối, đôi mắt tím xinh đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
- Cả đời này, ta sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, cô ấy tìm thấy ta lúc bị trượt chân ngã, cô ấy bế ta đi ra khỏi khu vườn rộng lớn đơn côi ấy, cùng vối giọng hát du dương ngân vang như một tiếng đàn cầm, đối mới một cô gái xinh đẹp như vậy, gặp một lần là nhớ cả đời, A, xin lỗi ta nhiều lời quá...
- Cô gái đó hiện giờ ra sao ?
- Lúc đó ta còn bé nên cũng không thể nhớ chi tiết được, nhưng ta đoán cô ấy cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi mà thôi, ngày hôm sau ta có đi tìm cô gái ấy, thế nhưng hoàn toàn không tìm thấy, ta miêu tả cô ấy cho mọi người nghe, họ nói cô ấy đã chết rồi.
- Chết rồi sao?
- Đối với một vương quốc, đá quý như một sự tượng trưng linh thiêng nhất, và viên ngọc đỏ ta đeo trên trán cũng vậy, như một kí hiệu cho một đất nước cùng như những con người có dòng máu hoàn gia chảy trong người, ta không nhớ rõ lắm nhưng trong chiếc vòng mà cô gái kia đeo cũng có bông hoa lưu ly, họ nói nó như một tượng trưng của tình yêu đẹp, một tình yêu mà đối phương nguyện hi sinh tất cả cho nửa kia của mình, mặt vòng chỉ sáng khi vòng gần kề người mình yêu, còn nếu vòng đục dần đi, thì đó là một tình yêu chết, thường thường tình yêu này không nên tồn tại. Đó chỉ là truyền thuyết ta nghe được người ta nói thôi. Còn chiếc vòng này cũng thật là xinh đẹp.
Salman mỉm cười, anh kéo dài giọng cuối câu, bắt gặp khuôn mặt hiếu kì của Cao Kì, nụ cười trên môi anh càng in đậm hơn, Salman từ tốn gửi lại chiếc vòng cho Mạc Cao Kì, hắn vẫn vô cùng im lặng, song hắn nhìn trên đầu Salman đúng là anh ta có một chiếc mặt vòng thạch đỏ đeo ở giữa, Salman vừa giơ tay, tiếng đàn liền ngắt, người chơi đàn từ từ tiến đến chỗ của cả hai, hắn đưa mắt nhìn bỗng thấy dáng dấp của người con trai chơi đàn này thật quen mắt, cậu ta bình tĩnh nhìn hắn rồi cúi đầu chào như một phép tắc, không một chút quen thuộc.
- Vậy tôi cũng xin phép được kết thú buổi trò chuyện ở đây, Kowis của tôi có vẻ mệt rồi. Rất vui được hợp tác với ngài Mạc, có dịp chúng ta sẽ tiếp tục hàn thuyên.
- Được.
Cả hai đúng dậy bắt tay với nhau, trao nụ cười với tình hữu nghị, Salman cùng đám người vệ sĩ cẩn trọng ra về, nhưng giọng nói của Cao Kì đã níu họ lại.
- Salman, nếu như có ý muốn hỏi về chiếc vòng này tôi tìm ngài được chứ ?
- Ồ tất nhiên là được rồi, mọi thắc mắc tôi sẽ giải đáp hết sức mình. Mỗi vương quốc có bảo ngọc thì mỗi chúng ta đều có bảo vật của mình.
Salman thể hiện lòng hiếu khách với câu nói ẩn ý của mình, Mạc Cao Kì có lẽ cũng đã hiểu được đôi chút tình hình bây giờ, thang máy vừa đóng, chỉ còn lại một mình hắn trong căn phòng, Cao Kì ngồi xuống, hắn nhìn chiếc vòng một lúc lâu rồi nhớ lại người con gái mà Salman nhắc tới, đôi mắt tím, thật giống với Hạ Vy. Lát sau, thang máy tiếp tục mở, A Dĩnh cúi đầu chào, trên tay anh cầm một phong thư, tiến dần đến chỗ của Mạc Cao Kì.
- Chủ tịch
- Có việc gì sao ?
- Ngài có nhớ hôm chúng ta bắt gặp và hỏi hai thanh niên về cô gái bên đường bị ngất không.
- Có. Sao vậy ?
- sau hôm đấy chúng ta đã nhận được bức ảnh của họ.
- Tôi xem rồi, đó hoàn toàn không phải là Hạ Vy.
Mạc Cao Kì thở dài, chẳng biết hắn đã trải qua cảm giác thất vọng bao nhiêu lần nhưng có lẽ hắn nghĩ mình thật sự quen với cảm giác đó rồi, chúng cứ ngày một ăn sâu trong hắn.
- Phải, nhưng hôm nay có một người con trai tự xưng là anh của hai thanh niên đó, cậu ta còn tự nhận mình là người đã đưa cô gái đó vào bệnh viện tư gần đó. Cậu ta đã gửi cho chúng ta bức ảnh duy nhất cậu ta có để bày tỏ xin lỗi về chiêu trò đạt lợi nhuận của em mình, cậu ta nóiđang chụp thì bị một đám người bắt xóa ảnh và dò xét. Tôi nghĩ ngài nên xem.
Mạc Cao Kì nhíu mày trước những lời A Dĩnh nói, hắn cầm lấy tấm phong bao mà A Dĩnh đưa, càng mở nhịp tim Mạc Cao Kì đập càng mạnh, hắn cầm tấm ảnh lên xem, chất liệu vô cùng kém, nhưng cũng đủ để nhận ra những nhân vật trong đó.
- Ngài nhìn xem, đây là người đánh đàn vừa đi cùng với Salman nhưng cậu ta liên quan gì.
- Hạ Vy.
- Dạ.
Cao Kì bàng hoàng, hắn nhìn thật kĩ thật tâm ảnh có cậu con trai kia đang nói chuyện với bác sĩ nhưng sau tấm mành đó... hắn nhìn vào tay mình. Sau tấm mành đã che đi nửa người bệnh nhân nhưng bàn tay đeo chiếc nhẫn kia. A Dĩnh theo mắt Mạc Cao Kì nhìn, anh ngạc nhiên không kém, đúng là hai chiếc nhẫn khá giống nhau, anh không ngờ Cao Kì lại qua sát kĩ như vậy, Mạc Cao Kì xác thực lại thêm nột lần nữa, hắn gần như mất bình tình khi hắn thấy tay bệnh nhân đó đang được nối với kim tiêm truyền nước. Đây là chiếc nhẫn mà hắn cùng các nhà thiết kế đã dồn sức để lên ý tưởng, vẽ mẫu và tạo, hắn đương nhiên sẽ nhận ra chiếc nhẫn đó.
- Vậy...
- Đi, chúng ta mau đi đến bệnh viện đó.
Chỉ trong một thời gian nhanh nhất, Mạc Cao Kì tức tốc chạy xe đến địa chỉ bệnh viện tư nhân đó, hơi thở vỗ đã không còn đều đặn như ban đầu, tay hắn nắm chặt tấm ảnh, cảm xúc như một mớ hôn độn đan xen vào nhau, vừa vui mừng vì hắn đã tìm thấy dấu hiệu của người hắn yêu, nhưng lại lo lắng khi hắn không biết đã có chuyện gì khiến cô trở nên như vậy. Cầu trời, hắn mong Hạ Vy khỏe mạnh. Điều hắn cần duy nhất là cô sẽ bình yên trở về.
Trên tuyến đường cao tốc với hai làn đường ngược chiều, chiếc xe đen thể thao và xe Lexus chạy đối nhau, mấy ai ngờ rằng rằng chỉ cần một giây ngắn ngủi thôi cũng sẽ khiến con người ta có thể dễ dàng vô tình lướt qua nhau, Mạc Cao Kì cứ nắm chặt chiếc vòng của Hạ Vy trong tay mà không hay biết màu tím huyền bí pha lẫn ôm lấy bông hoa lưu ly xinh đẹp dần lan toả, ánh sáng yếu ớt hiện lên nhưng rồi lại chợt dập tắt. Còn người con gái kia cự nhiên thấy tim mình đập nhanh, theo thói quen Hạ Vy đặt tay lên tìm mình và ngoái đầu nhìn lại.
- Sao vậy ?
Tiêu Cung nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Vy, anh liền tiếp lời hỏi. Đôi mắt cô mở to có chút bàng hoàng, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng lắc đầu thay cho câu trả lời với Tiêu Cung. Chỉ là dòng xe nối tiếp nhau thôi, cớ sao cô lại cảm thấy muối tiếc như vậy, cô đâu có bỏ lỡ hay đánh mất thứ gì đâu. Chắc là khi mang bầu, phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều, cô và Tiêu Cung đã vô cùng suôn sẻ thực hiện kế hoạch. Hiện giờ họ đang cùng nhau di chuyển đến ngôi nhà mà Tiêu Cung điều tra.
- Bà Vũ Anh, là một trong những người làm ở Nhà Cổ Lão từ lâu, thậm chí là trước khi Thanh Di ra đời, vậy nên chắc hẳn bà ấy sẽ biết được những khúc mắc của chị. Thời gian của chúng vốn hạn hẹp, nên mọi chuyện cần thực hiện nhanh nhất có thể.
Tiêu Cung gắn bộ đàm lắng nghe lời dẫn chỉ đường, anh có thể lái xe nhanh hơn để đến đó nhưng Hạ Vy đang mang thai, nên chỉ có thể di chuyển với vận tốc trung bình, khoảng 30 phút sau, cả hai đã đến nơi, đó là một căn nhà nhỏ ngoại ô, trông nó khá là cũ kĩ, chắc hẳn đã được xây rất lâu rồi. Vừa bấm chuông kêu, chiếc ô cửa kéo nhỏ liền mở ra, cả hai đều kinh hãi khi thấy một đôi mắt mở to với làn da nhăn nheo của tuổi già.
- Tìm gì ?
Bà Lão đó chợt hét lên, bà ta nhìn Hạ Vy như dò xét.
- Bà ơi, chúng con muốn tìm một người.
- Ở đây không có gì cho cô cậu đâu mau đi đi.
Nói rồi, ô cửa kéo sập một tiếng to, cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau, xem ra việc này không hề dễ dàng một chút nào. Nhưng họ không thể nào đi về tay không được. Tiêu Cung và Trạch Dương gõ thêm một lần nữa, cánh cửa đó lần nữa mở ra, tiếng quát tháo ngày càng to hơn.
- Tôi nói là đi mau, muốn tôi bái cảnh sát à.
- Nhưng bà ơi, hãy lắng nghe bọn con nói được không, việc này thật sự rất quan trọng đó.
- Tôi nói không là không.
- Bà ơi, bà ơi....
Hạ Vy gọi liên tục khi bà lão đóng cửa một lần nữa, lần hai lần ba, vẫn đều là những tiếng quát xua đuổi ấy, Hạ Vy không thể bỏ cuộc được, cô gào lên gọi, liên tục và liên tục mặc cho Tiêu Cung khuyên ngắn, khi sức đã thấm mệt, cô đập cửa với lực nhỏ và chậm dần.
- Bà ơi làm ơn giúp chúng con và cứu Trạch Dương với ạ.
- Chị à chúng ta mau đi thôi, chắc bà ấy đã báo cảnh sát rồi sợ rằng sẽ có rắc rồi.
- Không được đâu.
- Chị à, nghe em, đây chỉ là phỏng đoán thôi, chúng ta tìm cách khác, được chứ.
Hạ Vy nhói lòng, cô nhìn lại cánh cửa gỗ cũ kĩ không chút tiếng động, tiếng thở dài não nề, cô gật đầu như đồng ý nhưng khi vừa bước đi, cánh cửa ấy đã mở hé ra.
- chỉ mình cô gái đó được đi vào đây.
Hạ Vy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô nhanh chân định đi vào thì tay đã bị một lực kéo lại.
- Không được, quá là nguy hiểm, em không thể để chị đi một mình được.
- nhưng Tiêu Cung à, nếu không vào thì...
- Nếu như có chuyện gì xảy ra với chị và đứa bé...
- Tiêu Cung, mẹ con chị có thể bảo vệ lẫn nhau mà tin chị bà để chị vào nhé..
Đáng lẽ ông trời không nên trao Hạ Vy một nụ cười đẹp như vậy vì nó còn khiến cho đối phương khó có thể khước từ những yêu cầu của cô. Hạ Vy gạt tay Tiêu Cung, hít một hơi thở thật sâu rồi bước vào, trước khi đóng cửa cô không quên quay lại nói lời trấn an Tiêu Cung.
- Nếu có chuyện gì chị nhất định phải gọi em đấy.
- Chị biết rồi.
Hạ Vy vừa đóng cửa, cô nghỡ ngàng nhìn bên trong, thật khác sẽ với bên ngoài, bên trong mọi thứ được sắp xếp vô cùng gọn gàng, có một chút cũ kĩ của thời gian nhưng không hiểu sao nó lại đem đến một cảm giác rất yên bình, Hạ Vy quay lưng lại khi nghe thấy tiếng gỗ cót két sau lưng, cô ngỡ ngàng khi trông thấy vẻ mặt đầy dịu dàng, nhưng rất nhanh nó đã trở nên vô cùng nghiêm túc, bà lão chống gậy ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cầm ly trà.
- Cô còn đứng đó sao ?
Như hiểu ý, Hạ Vy nhanh chóng cầm bình trà đi pha, mọi thứ cô làm đều rất thuần thục, mỗi hành động của Hạ Vy đều được lão bà quan sát kĩ lưỡng, bởi lẽ Hạ Vy cũng nhận thấy được điều đó. Cô nhẹ nhàng nâng ấm trà vừa pha với những hơi nước nóng hổi, cô giương mắt nhìn lão bà, cô vui vẻ khi thấy vẻ mặt hài lòng của bà.
- Trà Tử Thiên, rất ít ai có thể pha nó đúng cách, đã lâu rồi ta không cảm nhận được hương vị đậm sâu nhất của nó kể từ khi Mĩ Như mất.
- Mĩ Như.
- Ngươi biết pha trà này, hẳn là người liên quan đến gia đình của Cổ Lão, ta nghe ngươi đã nhắc đến Trạch Dương. Ngươi phải cho ta biết điều ta muốn, ta mới có thể giải đáp câu hỏi của ngươi.
- Con...
Hạ Vy chợt nhìn chằm chằm lên tấm ảnh cũ kĩ đông người, sao cô lại không nhận ra cơ chứ ở giữa là Cổ Lão và vợ ông ta, xung quanh chắc hẳn là những người giúp việc cho gia đình họ, người giúp việc đứng bên cạnh vở Cổ Lão nếu cô không nhầm thì chính là người bà này... và trông hai người họ thật sự rất giống nhau. ?
********
- Vote truyện và Follow mình nhé ????????????
- Salam, nâng ly 100% chứ.
- Mời.
Monta Salam, hoàng tử thứ 10 của Ả Rập Xê Út, Mạc Cao Kì và anh bén duyên làm ăn trong kinh doanh, cả hai đều là những bộ óc lớn trong lĩnh vực này, ngang tài ngang sức, cả hai không chọn cách đối đầu nhau mà khôn ngoan hơn, họ chọn cách hợp tác giúp nhau phát triển. Salman có làn da ngăm đặc trưng quyến rũ, anh chỉ chênh với Mạc Cao Kì 2 đến 3 tuổi, chỉ là việc tranh giành quyền lực hòang thất quá rắc rối và mệt mỏi, nên anh chọn cách rút chân, chuyển sang kinh doanh thay vì làm chính trị.
Mỗi lần Salman đưa tay hay nghiêng đầu, đều có tiếng trang sức va đập vào nhau, khuyên tai và nhẫn có lẽ là một trông những phụ kiện không thể thiếu của người đàn ông này, đồng thời đây cũng là đặc trưng trong phong cách trang phục của họ. Sau khi bàn luận xong cùng nhau về những lợi nhuận, yêu cầu hợp tác, Mạc Cao Kì đã chủ động mời Salman dùng với hắn một bữa cơm, điều này không chỉ tăng cái nhìn tốt của đối phương mà còn giúp Mạc Cao Kì có thể nhìn rõ hơn con người Salman, khác với Mạc Cao Kì được cho là niềm tự hào của Thượng Sa và liên tục xuất hiện trên các bài báo về ánh sáng hào quang của mình thì Salman hoàn toàn là một dấu hỏi chấm đối với truyền thông trong và ngoài nước, mặc dù rút khỏi hoàng thất nhưng là con trai của mĩ nữ được sủng nhất, Salman vẫn nắm trong tay quyền lực hoàng tử của một vương quốc,vậy cách tốt nhất là chỉ nên làm bạn, chứ không nên làm thù địch.
- Nghe danh của vị tiên sinh Mạc nay đã lâu, được ngồi đây quả là niềm vinh dự lớn cho Salman.
- Ngài nói quá, người vinh dự nên là tôi mới đúng.
- Nếu như trong quá trình hợp tác, bên tôi có gì không đúng mong ngài lương thứ.
- Hợp tác lần này của chúng ta hoàn toàn hợp lý và trong vòng an toàn, hơn nữa với những tính toán phần trăm cả hai đề ra thì tỉ lệ thành công là rất cao.
Mạc Cao Kì khẽ cười, hắn cảm giác như mình đang ngồi trước một con rắn hổ mang vậy, ai biết được con rắn này có cắn hắn hay không. Salman cười hài lòng gật đầu, anh ta nhìn Cao Kì môt lượt, chợt bắt gặp được một thứ vô cùng thú vị.
- Ngài Mạc cũng có sở thích chơi đá quý cổ sao .
- Đá quý cổ
- Ý tôi là chiếc vòng thạch tím mà ngài đeo trên cổ kia kìa
Với sở thích chơi đá quý. Salman tỏ ra cực kì thích thú với chiếc vòng mà Cao Kì đang đeo, hắn nhíu mày nhìn chiếc vòng, nó là của Hạ Vy.
- Cái này sao, đó là của vợ tôi.
- Thật sao, tôi không biết là ngại Mạc đã kết hôn đấy, nhưng để trao một chiếc vòng như vậy thì cô gái này hẳn là rất yêu anh đấy, liệu tôi có thể xem qua nó chứ.
Salman trịnh trọng đưa tay ra, ngỏ ý xem chiếc vòng, Mạc Cao Kì hơi chần chừ nhưng rất nhanh anh đã nhẹ nhàng cởi vòng ra trao nó đặt lên tay, đồng thời Salman cũng gật đầu như một lời cảm ơn, anh chăm chú ngắm dây chuyền lẫn mặt vòng, Salman hơi ngỡ ngàng nhưng có vẻ trong ánh mắt anh cho thấy, bản than Salman cũng nhận ra một điều gì đó, anh nhã nhặn cười.
- Nhìn họa tiết vòng mà xem đây thật sự là một chiếc vòng cổ và có từ lâu đời, Salman tôi cũng từng gặp một chiếc vòng tựa như này rồi, nhưng thứ khiến người ta say mê hơn, không phải là chiếc vòng mà chính là chủ nhận sở hữu nó, hai mươi năm năm trước, ta bắt gặp người con gái đeo một chiếc vòng thạch tím khi đi chơi lạc được ở nước láng giềng, mái tóc vàng sàn rực dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt tím long lanh như viên pha lê được mài dũa một cách hoàn hảo, xinh đẹp đến mức mà ai cũng muốn quỳ gối trước cô gái ấy.
Mạc Cao Kì chắp tay, hắn chăm chú lắng nghe câu chuyện của Salman, nhìn ánh mắt anh ta chân thực như vậy, hơn nữa người con gái có đôi mắt tím, chúng khiến Cao Kì muốn nghe nhiều hơn, cô gái của hắn mái tóc đen dài như thác nước le lói dưới ánh trăng sáng lan tỏa cả một bầu trời đen tối, đôi mắt tím xinh đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
- Cả đời này, ta sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, cô ấy tìm thấy ta lúc bị trượt chân ngã, cô ấy bế ta đi ra khỏi khu vườn rộng lớn đơn côi ấy, cùng vối giọng hát du dương ngân vang như một tiếng đàn cầm, đối mới một cô gái xinh đẹp như vậy, gặp một lần là nhớ cả đời, A, xin lỗi ta nhiều lời quá...
- Cô gái đó hiện giờ ra sao ?
- Lúc đó ta còn bé nên cũng không thể nhớ chi tiết được, nhưng ta đoán cô ấy cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi mà thôi, ngày hôm sau ta có đi tìm cô gái ấy, thế nhưng hoàn toàn không tìm thấy, ta miêu tả cô ấy cho mọi người nghe, họ nói cô ấy đã chết rồi.
- Chết rồi sao?
- Đối với một vương quốc, đá quý như một sự tượng trưng linh thiêng nhất, và viên ngọc đỏ ta đeo trên trán cũng vậy, như một kí hiệu cho một đất nước cùng như những con người có dòng máu hoàn gia chảy trong người, ta không nhớ rõ lắm nhưng trong chiếc vòng mà cô gái kia đeo cũng có bông hoa lưu ly, họ nói nó như một tượng trưng của tình yêu đẹp, một tình yêu mà đối phương nguyện hi sinh tất cả cho nửa kia của mình, mặt vòng chỉ sáng khi vòng gần kề người mình yêu, còn nếu vòng đục dần đi, thì đó là một tình yêu chết, thường thường tình yêu này không nên tồn tại. Đó chỉ là truyền thuyết ta nghe được người ta nói thôi. Còn chiếc vòng này cũng thật là xinh đẹp.
Salman mỉm cười, anh kéo dài giọng cuối câu, bắt gặp khuôn mặt hiếu kì của Cao Kì, nụ cười trên môi anh càng in đậm hơn, Salman từ tốn gửi lại chiếc vòng cho Mạc Cao Kì, hắn vẫn vô cùng im lặng, song hắn nhìn trên đầu Salman đúng là anh ta có một chiếc mặt vòng thạch đỏ đeo ở giữa, Salman vừa giơ tay, tiếng đàn liền ngắt, người chơi đàn từ từ tiến đến chỗ của cả hai, hắn đưa mắt nhìn bỗng thấy dáng dấp của người con trai chơi đàn này thật quen mắt, cậu ta bình tĩnh nhìn hắn rồi cúi đầu chào như một phép tắc, không một chút quen thuộc.
- Vậy tôi cũng xin phép được kết thú buổi trò chuyện ở đây, Kowis của tôi có vẻ mệt rồi. Rất vui được hợp tác với ngài Mạc, có dịp chúng ta sẽ tiếp tục hàn thuyên.
- Được.
Cả hai đúng dậy bắt tay với nhau, trao nụ cười với tình hữu nghị, Salman cùng đám người vệ sĩ cẩn trọng ra về, nhưng giọng nói của Cao Kì đã níu họ lại.
- Salman, nếu như có ý muốn hỏi về chiếc vòng này tôi tìm ngài được chứ ?
- Ồ tất nhiên là được rồi, mọi thắc mắc tôi sẽ giải đáp hết sức mình. Mỗi vương quốc có bảo ngọc thì mỗi chúng ta đều có bảo vật của mình.
Salman thể hiện lòng hiếu khách với câu nói ẩn ý của mình, Mạc Cao Kì có lẽ cũng đã hiểu được đôi chút tình hình bây giờ, thang máy vừa đóng, chỉ còn lại một mình hắn trong căn phòng, Cao Kì ngồi xuống, hắn nhìn chiếc vòng một lúc lâu rồi nhớ lại người con gái mà Salman nhắc tới, đôi mắt tím, thật giống với Hạ Vy. Lát sau, thang máy tiếp tục mở, A Dĩnh cúi đầu chào, trên tay anh cầm một phong thư, tiến dần đến chỗ của Mạc Cao Kì.
- Chủ tịch
- Có việc gì sao ?
- Ngài có nhớ hôm chúng ta bắt gặp và hỏi hai thanh niên về cô gái bên đường bị ngất không.
- Có. Sao vậy ?
- sau hôm đấy chúng ta đã nhận được bức ảnh của họ.
- Tôi xem rồi, đó hoàn toàn không phải là Hạ Vy.
Mạc Cao Kì thở dài, chẳng biết hắn đã trải qua cảm giác thất vọng bao nhiêu lần nhưng có lẽ hắn nghĩ mình thật sự quen với cảm giác đó rồi, chúng cứ ngày một ăn sâu trong hắn.
- Phải, nhưng hôm nay có một người con trai tự xưng là anh của hai thanh niên đó, cậu ta còn tự nhận mình là người đã đưa cô gái đó vào bệnh viện tư gần đó. Cậu ta đã gửi cho chúng ta bức ảnh duy nhất cậu ta có để bày tỏ xin lỗi về chiêu trò đạt lợi nhuận của em mình, cậu ta nóiđang chụp thì bị một đám người bắt xóa ảnh và dò xét. Tôi nghĩ ngài nên xem.
Mạc Cao Kì nhíu mày trước những lời A Dĩnh nói, hắn cầm lấy tấm phong bao mà A Dĩnh đưa, càng mở nhịp tim Mạc Cao Kì đập càng mạnh, hắn cầm tấm ảnh lên xem, chất liệu vô cùng kém, nhưng cũng đủ để nhận ra những nhân vật trong đó.
- Ngài nhìn xem, đây là người đánh đàn vừa đi cùng với Salman nhưng cậu ta liên quan gì.
- Hạ Vy.
- Dạ.
Cao Kì bàng hoàng, hắn nhìn thật kĩ thật tâm ảnh có cậu con trai kia đang nói chuyện với bác sĩ nhưng sau tấm mành đó... hắn nhìn vào tay mình. Sau tấm mành đã che đi nửa người bệnh nhân nhưng bàn tay đeo chiếc nhẫn kia. A Dĩnh theo mắt Mạc Cao Kì nhìn, anh ngạc nhiên không kém, đúng là hai chiếc nhẫn khá giống nhau, anh không ngờ Cao Kì lại qua sát kĩ như vậy, Mạc Cao Kì xác thực lại thêm nột lần nữa, hắn gần như mất bình tình khi hắn thấy tay bệnh nhân đó đang được nối với kim tiêm truyền nước. Đây là chiếc nhẫn mà hắn cùng các nhà thiết kế đã dồn sức để lên ý tưởng, vẽ mẫu và tạo, hắn đương nhiên sẽ nhận ra chiếc nhẫn đó.
- Vậy...
- Đi, chúng ta mau đi đến bệnh viện đó.
Chỉ trong một thời gian nhanh nhất, Mạc Cao Kì tức tốc chạy xe đến địa chỉ bệnh viện tư nhân đó, hơi thở vỗ đã không còn đều đặn như ban đầu, tay hắn nắm chặt tấm ảnh, cảm xúc như một mớ hôn độn đan xen vào nhau, vừa vui mừng vì hắn đã tìm thấy dấu hiệu của người hắn yêu, nhưng lại lo lắng khi hắn không biết đã có chuyện gì khiến cô trở nên như vậy. Cầu trời, hắn mong Hạ Vy khỏe mạnh. Điều hắn cần duy nhất là cô sẽ bình yên trở về.
Trên tuyến đường cao tốc với hai làn đường ngược chiều, chiếc xe đen thể thao và xe Lexus chạy đối nhau, mấy ai ngờ rằng rằng chỉ cần một giây ngắn ngủi thôi cũng sẽ khiến con người ta có thể dễ dàng vô tình lướt qua nhau, Mạc Cao Kì cứ nắm chặt chiếc vòng của Hạ Vy trong tay mà không hay biết màu tím huyền bí pha lẫn ôm lấy bông hoa lưu ly xinh đẹp dần lan toả, ánh sáng yếu ớt hiện lên nhưng rồi lại chợt dập tắt. Còn người con gái kia cự nhiên thấy tim mình đập nhanh, theo thói quen Hạ Vy đặt tay lên tìm mình và ngoái đầu nhìn lại.
- Sao vậy ?
Tiêu Cung nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hạ Vy, anh liền tiếp lời hỏi. Đôi mắt cô mở to có chút bàng hoàng, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng lắc đầu thay cho câu trả lời với Tiêu Cung. Chỉ là dòng xe nối tiếp nhau thôi, cớ sao cô lại cảm thấy muối tiếc như vậy, cô đâu có bỏ lỡ hay đánh mất thứ gì đâu. Chắc là khi mang bầu, phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều, cô và Tiêu Cung đã vô cùng suôn sẻ thực hiện kế hoạch. Hiện giờ họ đang cùng nhau di chuyển đến ngôi nhà mà Tiêu Cung điều tra.
- Bà Vũ Anh, là một trong những người làm ở Nhà Cổ Lão từ lâu, thậm chí là trước khi Thanh Di ra đời, vậy nên chắc hẳn bà ấy sẽ biết được những khúc mắc của chị. Thời gian của chúng vốn hạn hẹp, nên mọi chuyện cần thực hiện nhanh nhất có thể.
Tiêu Cung gắn bộ đàm lắng nghe lời dẫn chỉ đường, anh có thể lái xe nhanh hơn để đến đó nhưng Hạ Vy đang mang thai, nên chỉ có thể di chuyển với vận tốc trung bình, khoảng 30 phút sau, cả hai đã đến nơi, đó là một căn nhà nhỏ ngoại ô, trông nó khá là cũ kĩ, chắc hẳn đã được xây rất lâu rồi. Vừa bấm chuông kêu, chiếc ô cửa kéo nhỏ liền mở ra, cả hai đều kinh hãi khi thấy một đôi mắt mở to với làn da nhăn nheo của tuổi già.
- Tìm gì ?
Bà Lão đó chợt hét lên, bà ta nhìn Hạ Vy như dò xét.
- Bà ơi, chúng con muốn tìm một người.
- Ở đây không có gì cho cô cậu đâu mau đi đi.
Nói rồi, ô cửa kéo sập một tiếng to, cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau, xem ra việc này không hề dễ dàng một chút nào. Nhưng họ không thể nào đi về tay không được. Tiêu Cung và Trạch Dương gõ thêm một lần nữa, cánh cửa đó lần nữa mở ra, tiếng quát tháo ngày càng to hơn.
- Tôi nói là đi mau, muốn tôi bái cảnh sát à.
- Nhưng bà ơi, hãy lắng nghe bọn con nói được không, việc này thật sự rất quan trọng đó.
- Tôi nói không là không.
- Bà ơi, bà ơi....
Hạ Vy gọi liên tục khi bà lão đóng cửa một lần nữa, lần hai lần ba, vẫn đều là những tiếng quát xua đuổi ấy, Hạ Vy không thể bỏ cuộc được, cô gào lên gọi, liên tục và liên tục mặc cho Tiêu Cung khuyên ngắn, khi sức đã thấm mệt, cô đập cửa với lực nhỏ và chậm dần.
- Bà ơi làm ơn giúp chúng con và cứu Trạch Dương với ạ.
- Chị à chúng ta mau đi thôi, chắc bà ấy đã báo cảnh sát rồi sợ rằng sẽ có rắc rồi.
- Không được đâu.
- Chị à, nghe em, đây chỉ là phỏng đoán thôi, chúng ta tìm cách khác, được chứ.
Hạ Vy nhói lòng, cô nhìn lại cánh cửa gỗ cũ kĩ không chút tiếng động, tiếng thở dài não nề, cô gật đầu như đồng ý nhưng khi vừa bước đi, cánh cửa ấy đã mở hé ra.
- chỉ mình cô gái đó được đi vào đây.
Hạ Vy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô nhanh chân định đi vào thì tay đã bị một lực kéo lại.
- Không được, quá là nguy hiểm, em không thể để chị đi một mình được.
- nhưng Tiêu Cung à, nếu không vào thì...
- Nếu như có chuyện gì xảy ra với chị và đứa bé...
- Tiêu Cung, mẹ con chị có thể bảo vệ lẫn nhau mà tin chị bà để chị vào nhé..
Đáng lẽ ông trời không nên trao Hạ Vy một nụ cười đẹp như vậy vì nó còn khiến cho đối phương khó có thể khước từ những yêu cầu của cô. Hạ Vy gạt tay Tiêu Cung, hít một hơi thở thật sâu rồi bước vào, trước khi đóng cửa cô không quên quay lại nói lời trấn an Tiêu Cung.
- Nếu có chuyện gì chị nhất định phải gọi em đấy.
- Chị biết rồi.
Hạ Vy vừa đóng cửa, cô nghỡ ngàng nhìn bên trong, thật khác sẽ với bên ngoài, bên trong mọi thứ được sắp xếp vô cùng gọn gàng, có một chút cũ kĩ của thời gian nhưng không hiểu sao nó lại đem đến một cảm giác rất yên bình, Hạ Vy quay lưng lại khi nghe thấy tiếng gỗ cót két sau lưng, cô ngỡ ngàng khi trông thấy vẻ mặt đầy dịu dàng, nhưng rất nhanh nó đã trở nên vô cùng nghiêm túc, bà lão chống gậy ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cầm ly trà.
- Cô còn đứng đó sao ?
Như hiểu ý, Hạ Vy nhanh chóng cầm bình trà đi pha, mọi thứ cô làm đều rất thuần thục, mỗi hành động của Hạ Vy đều được lão bà quan sát kĩ lưỡng, bởi lẽ Hạ Vy cũng nhận thấy được điều đó. Cô nhẹ nhàng nâng ấm trà vừa pha với những hơi nước nóng hổi, cô giương mắt nhìn lão bà, cô vui vẻ khi thấy vẻ mặt hài lòng của bà.
- Trà Tử Thiên, rất ít ai có thể pha nó đúng cách, đã lâu rồi ta không cảm nhận được hương vị đậm sâu nhất của nó kể từ khi Mĩ Như mất.
- Mĩ Như.
- Ngươi biết pha trà này, hẳn là người liên quan đến gia đình của Cổ Lão, ta nghe ngươi đã nhắc đến Trạch Dương. Ngươi phải cho ta biết điều ta muốn, ta mới có thể giải đáp câu hỏi của ngươi.
- Con...
Hạ Vy chợt nhìn chằm chằm lên tấm ảnh cũ kĩ đông người, sao cô lại không nhận ra cơ chứ ở giữa là Cổ Lão và vợ ông ta, xung quanh chắc hẳn là những người giúp việc cho gia đình họ, người giúp việc đứng bên cạnh vở Cổ Lão nếu cô không nhầm thì chính là người bà này... và trông hai người họ thật sự rất giống nhau. ?
********
- Vote truyện và Follow mình nhé ????????????
Bình luận facebook