Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 153 : Không Hẹn Mà Gặp
- Alo, quản lý, tôi là Tiêu Cung , anh còn nhớ không ?. Nếu tôi không nhầm thì theo lịch trình bây giờ buổi biểu diễn của Trạch Dương phải kết thúc rồi đúng không ?
-….
- Sao ạ, vâng vâng tôi hiểu rồi ạ.
Tiêu Cung chủ động tắt máy, một tay anh lái xe, một tay ấn máy tiếp tục gọi cho ai đó. Hạ Vy bên cạnh bị gương mặt nghiêm túc của anh làm cho lo lắng theo, đến nỗi trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
- Quản lý nói, Trạch Dương đã rời đi ngay sau buổi diễn, nhưng anh ta nói rằng Trạch Dương có nhắc đến chuyện, cậu ta chủ động đồng ý tham gia buổi tiệc của Phùng Gia.
- …
- Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy đồng ý tham gia một bữa tiệc, nếu…
- Mau, chúng ta phải mau đến đó thôi, không phải Trạch Dương là người rất ghét những nơi đông đúc sao ? Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, mà chúng ta không lường trước được.
Tiêu Cung chuyển bánh nhanh hơn, những lời Hạ Vy nói hoàn toàn đúng với những gì mà anh đang lo lắng, bệnh tình của Trạch Dương, không ai có thể biết trước được. rằng lúc nào nó sẽ xảy đến, không ai biết được khi cậu ấy phát bệnh thì sẽ gây nên những việc gì. Nhưng tiệc của Phùng Gia thì có lẽ là hơi bất ổn, mong rằng mọi chuyện sẽ khác so với những điều mà Tiêu Cung đang lo lắng… thật may thay, gia đình Tiêu Cung cũng là một trong những khách mời của buổi tiệc đó những trước tiên, họ cần thay đổi trang phục vì trong giấy mời đã ghi rất rõ những yêu cầu bắt buộc về trang phục, nếu như không đúng, cả hai có thể sẽ không được vào dự tiệc, Tiêu Cung rẽ nhanh vào một tiệm phục hội ngay đó, anh giao Hạ Vy cho những nhân viên nữ và cẩn thận dặn dò chọn bộ cánh tránh ôm sát phần bụng, vì Trạch Dương đã cẩn thận nói với anh tuyệt đối không để một ai biết rằng Hạ Vy đang mang thai, có thể bụng vẫn chưa lộ rõ, nhưng phòng trừ vẫn hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, cả hai đã thay xong Phục Hội, Hạ Vy cũng không hiểu rõ mọi chuyện lắm nhưng cô rất ngoan ngoãn làm theo những điều mà Tiêu Cung phân phó, trang phục chuẩn bị xong xuôi, mái tóc đen dài nay được thay bằng bộ tóc giả màu vàng xoăn nhẹ, khi nhìn Hạ Vy, Tiêu Cung phải thừa nhận một điều rằng, lụa đẹp vì người thay vì câu nói người đẹp vì lụa mà người ta vẫn hay dùng để miêu tả cô gái xinh đẹp trong trang phục lộng lẫy, Tiêu Cung giúp Hạ Vy chỉnh phần đuôi váy, anh còn giúp Hạ Vy đeo thêm một chiếc mặt nạ lông vũ, mặc dù đã yêu cầu nhân viên đeo lens để che đi đôi mắt đặc biệt này.
- được rồi chúng ta đi thôi.
- được.
- Hạ Vy, đây là chiếc điện thoại dự phòng của em, ngộ nhỡ có chuyện gì hãy gọi cho em được không ?
- Tiêu Cung, cảm ơn em.
Trong lòng Tiêu Cung như một đại dương với các con sóng lớn, anh vừa lo cho Trạch Dương nhưng cũng lại nơm nớp lo cho Hạ Vy, Tiêu Cung biết với tính cách Hạ Vy khi đề cập rằng cô nên ở nhà thay vì đi theo anh thì cô nhất định sẽ không chịu. Tiêu Cung lái xe đến nơi tổ chức tiệc của Phùng Gia.
- Thưa ngài chúng tôi xin phép kiểm tra giấy mời ạ ?
Nhân viên kính cẩn cúi chào rồi lịch sự đề nghị, Tiêu Cung nhã nhặn làm theo, anh để họ lực soát khắp người tránh việc có mang theo hung khí bên người, đến lượt Hạ Vy, nhân viên chợt gạt tay.
- Xin lỗi, vị tiểu thư này là …
- Cô ấy là người dự tiệc cùng tôi.
- Nhưng thưa ngài, Phùng Gia đã có yêu cầu rằng chỉ những người có quan hệ thân thiết mới có thể song hành dự tiệc cùng khách mời.
Hạ Vy biết mình đang ở thế bị động, cô cảm nhận rất rõ những ánh nhìn của người đăng sau, có vẻ như họ đang làm tâm điểm của nơi này, trái với Hạ Vy, Tiêu Cung tỏ ra rất thoái mái, anh nhếch khóe miệng mình, tay vòng qua ôm lấy em của Hạ Vy rồi di chuyển đến bàn tay cô, lúc này Hạ Vy mới nhận ra có cái gì đó đang được đeo vào ngón tay mình, Hạ Vy nở nụ cười tươi, mê hoặc lòng người, phối hợp cùng anh, kéo sự chú ý của nhân viên về phía mình. Lời nói của cô nhẹ nhàng như mật ngọt rót vào tai.
- Xin lỗi có lẽ đây là sơ suất của tôi, tôi và anh Tiêu Cung đây thật sự có quan hệ mật thiết với nhau, chỉ là chúng tôi chưa muốn công khai mà thôi.
Hạ Vy chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay Tiêu Cung, hai tay hai người để cạnh nhau, cố tình để lộ ra chiếc nhãn đôi mà cả hai đang đeo, nhân viên như hiểu ý liền cúi đầu đúng sang hai bên mời cả hai đi vào bên trong, Khi bước đi, Hạ Vy chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, trái tim cô đập với nhịp nhanh hơn, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Là do cô tưởng tượng hay sao nhưng Hạ Vy như cảm thấy có một kẻ rình mồi đói khát đang nhắm vào cô vậy.
- Hạ Vy, em xin lỗi khi không có sự cho phép mà em đã tự ý…
- Không sao đâu, Tiêu Cung, em đừng lo, nếu em không nhanh chí có lẽ chị đã bị bỏ ở ngoài kia rồi.
- Hạ Vy, chị thật sự rất xinh đẹp khi cười đấy.
Tiêu Cung cười đùa với Hạ Vy, anh nhận ra trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, việc vừa này có lẽ đã làm tâm cô hơi lay chuyển, hơn nữa hôm nay đã hơi quá sức với Hạ Vy rồi, vậy mà cô ấy không một lời kêu than. Tiêu Cung thật sự có cái nhìn rất tốt về người con gái này, thật đáng đến đổi phương yêu thương, nâng niu và trân trọng.
- Chúng ta nên chú ý tới mục đích của mình đó.
- Đúng vậy.
Mải mê nói chuyện, Hạ Vy không hề nhận ra ánh mắt đang theo dõi mình sát sao, từng chút từng chút một, ở khu kiểm tra vé mời của khách dự tiệc, nhân viên vừa cúi chào cặp đôi, vừa quay ra đã bị hơi lạnh của người đàn ông ngay trước mắt làm cho giật mình, nhân viện hơi nhẹ giọng nói
- Xin phép…
Nhưng người đối diện kia đã nhanh chóng hơn nối tiếp lời.
- Mạc tiên sinh, xin mời.
Người đàn ông đối diện không hề đáp lấy một câu, hắn nheo đôi mắt mình, thu gọn tầm nhìn vào con gái trước mắt, bóng dáng đó dù có lẫn trong bao nhiêu người, thì hắn vẫn có thể nhận ra, nhưng trong lòng hắn vẫn còn một chút rối ren, hắn sợ rằng vì hắn quá nhớ cô mà áp đặt hình bóng Hạ Vy lên người con gái khác.
- Mạc tiên sinh.
Nhân viên gọi một lần nữa, anh chợt kinh hãi trước cái liếc mắt nhìn mang chút bực bội của người đối diện, Phùng Gia đã đặc biệt căn dặn anh phải chú ý tới vị khách mời này, nhưng không ngờ khí thế tựa như một vị vua cõi thế này, thật khiến người khác vừa run sợ, lại khiến người ta ngưỡng mộ tài năng, say mê lẫn đắm chìm trong nhan sắc anh tuấn. Ngay khi Cao Kì vừa bước vào, một cô gái đã chạy đến ôm lấy tay hắn.
- Cao Kì, đợi em với.
Đó không ai khác là Tô Diệp Ân, cô ta cũng là một trong những khách mời của ngày hôm nay, và đã tự chủ bám theo Mạc Cao Kì đến đây, tiệc của Phùng Gia nổi tiếng từ trước đến nay là nơi quy tụ những nhân tài trong giới kinh doanh, những ông lớn trong các lĩnh vực khác nhau, có lẽ chính vì điều này mà Tiêu Cung đã lo lắng cho Hạ Vy. Không một chút tâm tình, Mạc Cao Kì ném ánh mắt chán ghét vô cùng nhìn người con gái đối diện, Tô Diệp Ân thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhưng sự tồn tại của cô trong mắt hắn dường như là con số 0, nếu không có cuộc liên hôn giữa Tô gia và Lục thị do bà nội sắp xếp cho hắn và cô ta thì hắn sẽ chẳng biết đến cái tên Diệp Ân này.
- Cút .
Hắn buông một câu vô tình khiến Diệp Ân chết lặng, vì đâu mà hắn lại đối xử với cô như vậy, khi Diệp Ân đề cập đến chuyện sẽ đến đây dự tiệc cùng hắn, Cao Kì đều không nói gì, cô đã tự cho hắn đồng ý, nhưng sự thật phũ phàng hơn rất nhiều.
- Cao Kì.
Hắn một minh bước đi di chuyển tới sảnh tiệc, Diệp Ân nhìn chằm chằm vào tay hắn đang đeo một chiếc nhẫn, cùng với chiếc vòng ngọc tím mà hắn luôn mang bên mình, trên đó còn xỏ chiếc nhẫn giống ý hệt với chiếc nhẫn mà hắn đang đeo.
Nguyệt Hạ Vy.
Diêp Ân hận cái tiên này đến tận xương tủy, sâu bên trong cô chỉ muốn giết chết người phụ nữa này, vì đâu, vì đâu cơ chứ mà cô ta lại được hưởng sự dịu dàng ân ái của Cao Kì, vì đâu cô ta lại khiến cho cuộc hôn nhân của cả hai bị hủy bỏ, hơn hết giữa bao nhiêu người, Cao Kì nhưng đâm sâu vào tim cô một nhát khi hắn chính là người tuyên bố hủy hôn, nếu Diệp Ân không thể chạm tới người đàn ông này, Hạ Vy có cửa sao ?
Bên trong sảnh chính, Tiêu Cung và Hạ Vy cùng nhau hướng mắt lên khan đài, nơi đang diễn ra buổi hòa nhạc, nhưng lại không có Trạch Dương ở đó, tưởng chùng cuộc tìm kiếm sẽ dễ dàng nhưng khi đến đây Hạ Vy mới nhận ra Tiêu Cung là một thiếu gia của dòng họ sáng giá, đi đến đâu. Anh cũng được một người mời rượu, rồi hàn thuyên một hai câu, họ không quên dò hỏi sự xuất hiện của Hạ Vy, đương nhiên cả hai phải tiếp tục diễn kịch như một cặp đôi thật sự, không ngờ điều đó lại gây bàn tán xôn xao nơi này.
- Ra là vị hôn thê của cậu ấm nhà Tiêu sao. Thật sự rất xứng đôi đấy.
Hiện tại Tiêu Cung đang phải tiếp chuyện với Phùng Minh, người chủ trì bữa tiệc, ông ta mang gương mặt vô cùng phúc hậu, tính tình lại ôn hòa dễ chịu, thật may vì ông ấy khiến Hạ Vy cảm thấy dễ chịu hơn những người kia.
- Cảm ơn bác Phùng rất nhiều, cháu nghe nói hôm nay nghệ nhân chơi đàn vô cùng tài giỏi là Trạch Dương đã đến đây, cháu thật mong chờ tiết mục của cậu ấy.
- A ra là Trạch Dương, cậu ta đã đến đây, nhưng hôm nay cậu ta lại từ chối chơi một bản nhạc cho ta và hẹn dịp khác. Haizz
- Bác đã gặp Trạch Dương ?
- Đúng vậy, ta với thằng bé chỉ nói với nhau một lúc rồi nó xin phép đi bầu chuyện với những người khác. Tuổi trẻ mà, nói chuyện với một lão già như ta thì cũng thật là nhàm chán quá.
- Dạ, không có chuyện đó đâu ạ.
Hạ Vy chăm chú lắng nghe lời của Phùng Minh, nếu như vậy thì Trạch Dương chí có thể ở quanh đây mà thôi, vì khi cả hai đi hỏi nhân viêc ở cửa về, họ chưa xác nhận người có danh tính Trạch Dương. Hạ Vy đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng có thứ đã kéo cô ra, không phải là những lời nói của Tiêu Cung và Phùng Minh, mà là mùi hương long đản này, bất giác Hạ Vy lùi một bước, nhưng cô không hề hay biết khoảng cách của người đã ông vừa xuất hiện và cô vô cùng gần nhau, nên khi lùi lưng Hạ Vy đã chạm vào người ánh mắt cô mở to, cả thân chợt cứng nhắc rồi đưa mắt nhìn Tiêu Cung, ánh mắt của anh đã trả lời cho câu hỏi người đó là ai của Hạ Vy.
***********
Uuuu hai anh chị nhà mình sẽ gặp nhau như thế nào đâyy ????
- Do có việc bận buổi tối nên mình đăng sớm hơn so với lịch.
- Chia sẻ một chút thì mình xin giới thiệu là mình 17 tuổi, năm sau mình lên lớp 12, nhưng hiện giờ thì mình vừa học vừa kiếm tiền để chi tiêu và trả phí học. Vậy nên mặt thời gian của mình gặp rất nhiều hạn chế, mình không làm part time mình kiếm tiền bằng việc bán sản phẩm do khách yêu cầu, nên giờ làm việc cũng không có giờ nhất định. Mình xin lỗi các độc giả rất nhiều về chuyện mình không ra truyện đồng đều được, đôi lúc còn thất hứa. Mình sẽ cố gắng nhiều hơn trong việc quản lý thời gian của bản thân, đương nhiên mình sẽ ưu tiên việc học và kiếm tiền hơn, chúng đều đem lại lợi nhuận và lợi ích cho mình, viết truyện là đam mê của mình và mình xin cam đoan là mình sẽ không drop bộ truyện đầu tay này. Nên mong trong thời gian tới mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình. Mình cảm ơn mọi người nhiều ❤ nhớ follow và vote cho mình nhé
-….
- Sao ạ, vâng vâng tôi hiểu rồi ạ.
Tiêu Cung chủ động tắt máy, một tay anh lái xe, một tay ấn máy tiếp tục gọi cho ai đó. Hạ Vy bên cạnh bị gương mặt nghiêm túc của anh làm cho lo lắng theo, đến nỗi trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
- Quản lý nói, Trạch Dương đã rời đi ngay sau buổi diễn, nhưng anh ta nói rằng Trạch Dương có nhắc đến chuyện, cậu ta chủ động đồng ý tham gia buổi tiệc của Phùng Gia.
- …
- Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy đồng ý tham gia một bữa tiệc, nếu…
- Mau, chúng ta phải mau đến đó thôi, không phải Trạch Dương là người rất ghét những nơi đông đúc sao ? Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, mà chúng ta không lường trước được.
Tiêu Cung chuyển bánh nhanh hơn, những lời Hạ Vy nói hoàn toàn đúng với những gì mà anh đang lo lắng, bệnh tình của Trạch Dương, không ai có thể biết trước được. rằng lúc nào nó sẽ xảy đến, không ai biết được khi cậu ấy phát bệnh thì sẽ gây nên những việc gì. Nhưng tiệc của Phùng Gia thì có lẽ là hơi bất ổn, mong rằng mọi chuyện sẽ khác so với những điều mà Tiêu Cung đang lo lắng… thật may thay, gia đình Tiêu Cung cũng là một trong những khách mời của buổi tiệc đó những trước tiên, họ cần thay đổi trang phục vì trong giấy mời đã ghi rất rõ những yêu cầu bắt buộc về trang phục, nếu như không đúng, cả hai có thể sẽ không được vào dự tiệc, Tiêu Cung rẽ nhanh vào một tiệm phục hội ngay đó, anh giao Hạ Vy cho những nhân viên nữ và cẩn thận dặn dò chọn bộ cánh tránh ôm sát phần bụng, vì Trạch Dương đã cẩn thận nói với anh tuyệt đối không để một ai biết rằng Hạ Vy đang mang thai, có thể bụng vẫn chưa lộ rõ, nhưng phòng trừ vẫn hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, cả hai đã thay xong Phục Hội, Hạ Vy cũng không hiểu rõ mọi chuyện lắm nhưng cô rất ngoan ngoãn làm theo những điều mà Tiêu Cung phân phó, trang phục chuẩn bị xong xuôi, mái tóc đen dài nay được thay bằng bộ tóc giả màu vàng xoăn nhẹ, khi nhìn Hạ Vy, Tiêu Cung phải thừa nhận một điều rằng, lụa đẹp vì người thay vì câu nói người đẹp vì lụa mà người ta vẫn hay dùng để miêu tả cô gái xinh đẹp trong trang phục lộng lẫy, Tiêu Cung giúp Hạ Vy chỉnh phần đuôi váy, anh còn giúp Hạ Vy đeo thêm một chiếc mặt nạ lông vũ, mặc dù đã yêu cầu nhân viên đeo lens để che đi đôi mắt đặc biệt này.
- được rồi chúng ta đi thôi.
- được.
- Hạ Vy, đây là chiếc điện thoại dự phòng của em, ngộ nhỡ có chuyện gì hãy gọi cho em được không ?
- Tiêu Cung, cảm ơn em.
Trong lòng Tiêu Cung như một đại dương với các con sóng lớn, anh vừa lo cho Trạch Dương nhưng cũng lại nơm nớp lo cho Hạ Vy, Tiêu Cung biết với tính cách Hạ Vy khi đề cập rằng cô nên ở nhà thay vì đi theo anh thì cô nhất định sẽ không chịu. Tiêu Cung lái xe đến nơi tổ chức tiệc của Phùng Gia.
- Thưa ngài chúng tôi xin phép kiểm tra giấy mời ạ ?
Nhân viên kính cẩn cúi chào rồi lịch sự đề nghị, Tiêu Cung nhã nhặn làm theo, anh để họ lực soát khắp người tránh việc có mang theo hung khí bên người, đến lượt Hạ Vy, nhân viên chợt gạt tay.
- Xin lỗi, vị tiểu thư này là …
- Cô ấy là người dự tiệc cùng tôi.
- Nhưng thưa ngài, Phùng Gia đã có yêu cầu rằng chỉ những người có quan hệ thân thiết mới có thể song hành dự tiệc cùng khách mời.
Hạ Vy biết mình đang ở thế bị động, cô cảm nhận rất rõ những ánh nhìn của người đăng sau, có vẻ như họ đang làm tâm điểm của nơi này, trái với Hạ Vy, Tiêu Cung tỏ ra rất thoái mái, anh nhếch khóe miệng mình, tay vòng qua ôm lấy em của Hạ Vy rồi di chuyển đến bàn tay cô, lúc này Hạ Vy mới nhận ra có cái gì đó đang được đeo vào ngón tay mình, Hạ Vy nở nụ cười tươi, mê hoặc lòng người, phối hợp cùng anh, kéo sự chú ý của nhân viên về phía mình. Lời nói của cô nhẹ nhàng như mật ngọt rót vào tai.
- Xin lỗi có lẽ đây là sơ suất của tôi, tôi và anh Tiêu Cung đây thật sự có quan hệ mật thiết với nhau, chỉ là chúng tôi chưa muốn công khai mà thôi.
Hạ Vy chủ động vòng tay ôm lấy cánh tay Tiêu Cung, hai tay hai người để cạnh nhau, cố tình để lộ ra chiếc nhãn đôi mà cả hai đang đeo, nhân viên như hiểu ý liền cúi đầu đúng sang hai bên mời cả hai đi vào bên trong, Khi bước đi, Hạ Vy chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, trái tim cô đập với nhịp nhanh hơn, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Là do cô tưởng tượng hay sao nhưng Hạ Vy như cảm thấy có một kẻ rình mồi đói khát đang nhắm vào cô vậy.
- Hạ Vy, em xin lỗi khi không có sự cho phép mà em đã tự ý…
- Không sao đâu, Tiêu Cung, em đừng lo, nếu em không nhanh chí có lẽ chị đã bị bỏ ở ngoài kia rồi.
- Hạ Vy, chị thật sự rất xinh đẹp khi cười đấy.
Tiêu Cung cười đùa với Hạ Vy, anh nhận ra trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, việc vừa này có lẽ đã làm tâm cô hơi lay chuyển, hơn nữa hôm nay đã hơi quá sức với Hạ Vy rồi, vậy mà cô ấy không một lời kêu than. Tiêu Cung thật sự có cái nhìn rất tốt về người con gái này, thật đáng đến đổi phương yêu thương, nâng niu và trân trọng.
- Chúng ta nên chú ý tới mục đích của mình đó.
- Đúng vậy.
Mải mê nói chuyện, Hạ Vy không hề nhận ra ánh mắt đang theo dõi mình sát sao, từng chút từng chút một, ở khu kiểm tra vé mời của khách dự tiệc, nhân viên vừa cúi chào cặp đôi, vừa quay ra đã bị hơi lạnh của người đàn ông ngay trước mắt làm cho giật mình, nhân viện hơi nhẹ giọng nói
- Xin phép…
Nhưng người đối diện kia đã nhanh chóng hơn nối tiếp lời.
- Mạc tiên sinh, xin mời.
Người đàn ông đối diện không hề đáp lấy một câu, hắn nheo đôi mắt mình, thu gọn tầm nhìn vào con gái trước mắt, bóng dáng đó dù có lẫn trong bao nhiêu người, thì hắn vẫn có thể nhận ra, nhưng trong lòng hắn vẫn còn một chút rối ren, hắn sợ rằng vì hắn quá nhớ cô mà áp đặt hình bóng Hạ Vy lên người con gái khác.
- Mạc tiên sinh.
Nhân viên gọi một lần nữa, anh chợt kinh hãi trước cái liếc mắt nhìn mang chút bực bội của người đối diện, Phùng Gia đã đặc biệt căn dặn anh phải chú ý tới vị khách mời này, nhưng không ngờ khí thế tựa như một vị vua cõi thế này, thật khiến người khác vừa run sợ, lại khiến người ta ngưỡng mộ tài năng, say mê lẫn đắm chìm trong nhan sắc anh tuấn. Ngay khi Cao Kì vừa bước vào, một cô gái đã chạy đến ôm lấy tay hắn.
- Cao Kì, đợi em với.
Đó không ai khác là Tô Diệp Ân, cô ta cũng là một trong những khách mời của ngày hôm nay, và đã tự chủ bám theo Mạc Cao Kì đến đây, tiệc của Phùng Gia nổi tiếng từ trước đến nay là nơi quy tụ những nhân tài trong giới kinh doanh, những ông lớn trong các lĩnh vực khác nhau, có lẽ chính vì điều này mà Tiêu Cung đã lo lắng cho Hạ Vy. Không một chút tâm tình, Mạc Cao Kì ném ánh mắt chán ghét vô cùng nhìn người con gái đối diện, Tô Diệp Ân thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhưng sự tồn tại của cô trong mắt hắn dường như là con số 0, nếu không có cuộc liên hôn giữa Tô gia và Lục thị do bà nội sắp xếp cho hắn và cô ta thì hắn sẽ chẳng biết đến cái tên Diệp Ân này.
- Cút .
Hắn buông một câu vô tình khiến Diệp Ân chết lặng, vì đâu mà hắn lại đối xử với cô như vậy, khi Diệp Ân đề cập đến chuyện sẽ đến đây dự tiệc cùng hắn, Cao Kì đều không nói gì, cô đã tự cho hắn đồng ý, nhưng sự thật phũ phàng hơn rất nhiều.
- Cao Kì.
Hắn một minh bước đi di chuyển tới sảnh tiệc, Diệp Ân nhìn chằm chằm vào tay hắn đang đeo một chiếc nhẫn, cùng với chiếc vòng ngọc tím mà hắn luôn mang bên mình, trên đó còn xỏ chiếc nhẫn giống ý hệt với chiếc nhẫn mà hắn đang đeo.
Nguyệt Hạ Vy.
Diêp Ân hận cái tiên này đến tận xương tủy, sâu bên trong cô chỉ muốn giết chết người phụ nữa này, vì đâu, vì đâu cơ chứ mà cô ta lại được hưởng sự dịu dàng ân ái của Cao Kì, vì đâu cô ta lại khiến cho cuộc hôn nhân của cả hai bị hủy bỏ, hơn hết giữa bao nhiêu người, Cao Kì nhưng đâm sâu vào tim cô một nhát khi hắn chính là người tuyên bố hủy hôn, nếu Diệp Ân không thể chạm tới người đàn ông này, Hạ Vy có cửa sao ?
Bên trong sảnh chính, Tiêu Cung và Hạ Vy cùng nhau hướng mắt lên khan đài, nơi đang diễn ra buổi hòa nhạc, nhưng lại không có Trạch Dương ở đó, tưởng chùng cuộc tìm kiếm sẽ dễ dàng nhưng khi đến đây Hạ Vy mới nhận ra Tiêu Cung là một thiếu gia của dòng họ sáng giá, đi đến đâu. Anh cũng được một người mời rượu, rồi hàn thuyên một hai câu, họ không quên dò hỏi sự xuất hiện của Hạ Vy, đương nhiên cả hai phải tiếp tục diễn kịch như một cặp đôi thật sự, không ngờ điều đó lại gây bàn tán xôn xao nơi này.
- Ra là vị hôn thê của cậu ấm nhà Tiêu sao. Thật sự rất xứng đôi đấy.
Hiện tại Tiêu Cung đang phải tiếp chuyện với Phùng Minh, người chủ trì bữa tiệc, ông ta mang gương mặt vô cùng phúc hậu, tính tình lại ôn hòa dễ chịu, thật may vì ông ấy khiến Hạ Vy cảm thấy dễ chịu hơn những người kia.
- Cảm ơn bác Phùng rất nhiều, cháu nghe nói hôm nay nghệ nhân chơi đàn vô cùng tài giỏi là Trạch Dương đã đến đây, cháu thật mong chờ tiết mục của cậu ấy.
- A ra là Trạch Dương, cậu ta đã đến đây, nhưng hôm nay cậu ta lại từ chối chơi một bản nhạc cho ta và hẹn dịp khác. Haizz
- Bác đã gặp Trạch Dương ?
- Đúng vậy, ta với thằng bé chỉ nói với nhau một lúc rồi nó xin phép đi bầu chuyện với những người khác. Tuổi trẻ mà, nói chuyện với một lão già như ta thì cũng thật là nhàm chán quá.
- Dạ, không có chuyện đó đâu ạ.
Hạ Vy chăm chú lắng nghe lời của Phùng Minh, nếu như vậy thì Trạch Dương chí có thể ở quanh đây mà thôi, vì khi cả hai đi hỏi nhân viêc ở cửa về, họ chưa xác nhận người có danh tính Trạch Dương. Hạ Vy đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng có thứ đã kéo cô ra, không phải là những lời nói của Tiêu Cung và Phùng Minh, mà là mùi hương long đản này, bất giác Hạ Vy lùi một bước, nhưng cô không hề hay biết khoảng cách của người đã ông vừa xuất hiện và cô vô cùng gần nhau, nên khi lùi lưng Hạ Vy đã chạm vào người ánh mắt cô mở to, cả thân chợt cứng nhắc rồi đưa mắt nhìn Tiêu Cung, ánh mắt của anh đã trả lời cho câu hỏi người đó là ai của Hạ Vy.
***********
Uuuu hai anh chị nhà mình sẽ gặp nhau như thế nào đâyy ????
- Do có việc bận buổi tối nên mình đăng sớm hơn so với lịch.
- Chia sẻ một chút thì mình xin giới thiệu là mình 17 tuổi, năm sau mình lên lớp 12, nhưng hiện giờ thì mình vừa học vừa kiếm tiền để chi tiêu và trả phí học. Vậy nên mặt thời gian của mình gặp rất nhiều hạn chế, mình không làm part time mình kiếm tiền bằng việc bán sản phẩm do khách yêu cầu, nên giờ làm việc cũng không có giờ nhất định. Mình xin lỗi các độc giả rất nhiều về chuyện mình không ra truyện đồng đều được, đôi lúc còn thất hứa. Mình sẽ cố gắng nhiều hơn trong việc quản lý thời gian của bản thân, đương nhiên mình sẽ ưu tiên việc học và kiếm tiền hơn, chúng đều đem lại lợi nhuận và lợi ích cho mình, viết truyện là đam mê của mình và mình xin cam đoan là mình sẽ không drop bộ truyện đầu tay này. Nên mong trong thời gian tới mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ mình. Mình cảm ơn mọi người nhiều ❤ nhớ follow và vote cho mình nhé
Bình luận facebook