• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đòi lại công đạo (3 Viewers)

  • Phần 2

7.

Trong bệnh viện.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Lệ Na đang ngồi cạnh giường tôi, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Thời gian này...

Tôi hiểu lý do khiến cô ấy do dự, đành nắm chặt tay cô ấy.

"Thanh Hư, cậu mang thai đã ba tháng, bác sĩ nói sản phụ như cậu không nên xúc động, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Lệ Na nghẹn ngào nói.

Tôi mệt mỏi cuộn mình trong chăn, giọng đã trở nên khản đặc “Lệ Na, tớ mệt rồi.”

Chỉ một ngày.

Tôi dường như đã và đang mắc kẹt trong ranh giới của sự sống và cái chết, chỉ cần có một sự xáo trộn rất nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi run sợ.

Tôi ôm gối, dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Dẫu vậy, ngay khi tôi nhắm mắt lại, cảm giác bất lực trên sân khấu lại như đang nuốt chửng tôi.

Đêm không ngủ được, tôi chỉ có thể dựa mình vào cửa sổ,nhìn vào màn đêm dài vô tận..

Tôi đang nghĩ.

Tại sao cái sinh mệnh bé nhỏ mà tôi hằng mong ước lại xuất hiện ngay cái thời điểm xấu hổ nhất đời tôi?

Bệnh viện vào sáng sớm giống như một khu rừng vắng vẻ.

Một khu rừng u ám và xào xạc tiếng gió.

Ở tầng dưới bệnh viên, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

Trong quá khứ, số lần Lâm Vũ về nhà lúc nửa đêm nhiều vô kể, tuy vậy tôi vẫn luôn chờ đợi anh, chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ vươn người ra ngoài cửa sổ và vẫy tay với anh.

Tại thời điểm đó.

Tôi đã nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi xuất phát từ hai phía.

Nếu anh ấy lạnh lùng đi một chút, vậy thì tôi sẽ ấm áp thêm một chút.

Dẫu sao chúng tôi cũng là vợ chồng mà.

Giữa vợ chồng không nên so đo.

Chúng tôi sẽ thật hạnh phúc.

Sau tất cả.

Chúng tôi cũng đã cùng nhau thực hiện được lời hứa của mình.

Dù nghèo hay giàu, dù khỏe mạnh hay ốm đau, chúng tôi đều yêu thương lẫn nhau, chăm sóc nhau, tôn trọng nhau, chấp nhận nhau, chung thủy với đối phương cho đến khi hết đời...

"Cố Thanh Hư."

Cửa phòng cuối cùng cũng bị Lâm Dữ đẩy ra.

Bốn mắt gặp nhau.

Im lặng đến mức chỉ có tiếng hít thở.

Phòng quá tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ làn da tái nhợt của anh ấy.

"Xong chưa? Giả bệnh có thú vị không? Giả ngất trước mặt nhiều người như thế đã đủ khiến cô hài lòng chưa?"

Anh ta bực tức mắng chửi tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta tức giận đến vậy.

Tôi nhìn anh ta muốn nói gì đó để hòa giải không khí, nhưng tôi không còn gì để nói.

"Đủ rồi! Xin lỗi Thanh Hư đi!"

Mẹ Lâm vội vàng chạy tới.

Lâm Dữ trông có vẻ không mấy kiên nhẫn, và cũng chẳng có ý định tiến lên.

Lúc này, anh không giấu nổi sự phản kháng trong nội tâm.

"Cố Thanh Hư, cô nên biết rõ bản thân làm thế nào mới có được giải thưởng, cô nên biết rõ mình không xứng—— "

"Lâm Dữ, đủ rồi!"

Mẹ Lâm bước tới kéo lấy anh ta.

Lâm Dữ nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Tôi đã không thể cưới Tri Nghiên, chẳng lẽ còn không thể đòi công bằng cho cô ấy sao?"

Câu nói của anh ta đã thu hút rất nhiều người.

Trong 1 khoảng thời gian dài.

Hiện trường đi vào bế tắc.

Tôi nhìn họ và cảm thấy bụng dưới đau vô cùng, khó khăn nói:

"Lâm Dữ, chúng ta ly hôn đi."

Đột nhiên, mọi thứ trở nên im lặng.

Kiểu yên tĩnh này khiến tim tôi đập thình thịch.

Trán tôi đã đổ mồ hôi lạnh, tôi nhìn Lâm Dữ lặp lại lần nữa:

"Chúng ta ly hôn đi."

Lâm Dữ dường như tắt lửa ngay lập tức, anh ta mím chặt đôi môi mỏng, và cuối cùng anh cũng đã để tôi vào tầm nhìn.

Anh nhìn tôi không nói lời nào.

Cơn đau khiến tôi không kiềm chế được run lên, từng chữ nói ra:

"Sau khi ký vào thỏa thuận ly hôn, anh có thể tìm kiếm công lý cho cô ta cả đời."

"Cố Thanh Hư, đừng dùng chút mánh khóe này với tôi, không có tác dụng đâu"

Anh ta nói với tôi như thể đây là một lời cảnh báo.

Sự ghê tởm trong mắt anh ta lộ ra.

Trong phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, cảm giác ngột ngạt khiến tôi nghẹn họng, đôi mắt của tôi dần tối lại.

Đêm nay thật sự rất dài.

Tôi như đang đứng bên bờ vực thẳm sắp sụp đổ.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy người chồng mà tôi vẫn luôn yêu thương, nhưng anh dần trở nên xa cách, hay anh chưa từng thật sự ở bên tôi.

Mọi sự ghẻ lạnh sau hôn nhân dường như đã có lời giải đáp.

Khi tôi vẫn còn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng mẹ gầm lên, bà tát vào mặt Lâm Dữ, bà ấy trừng mắt nói.
"Thằng ch* khốn n*n ! Mày tưởng tao chết rồi chắc? Dám hành hạ con gái tao như vậy!"

Giọng bà the thé, như một con sư tử điên.

Nửa đêm, bà ngồi bên giường bệnh của tôi, nước mắt rơi không ngừng.

Tôi biết rằng bà ấy rất yêu con mình.
....

Mẹ xin lỗi, mẹ đã không bảo vệ tốt bản thân, không giữ được con.

...

Hai năm kết hôn là một giấc mơ lớn.

Một tháng sau, ngày tôi xuất viện, mẹ quấn chặt lấy tôi, bố lái xe đến trước cửa đợi.

Trời hửng nắng, đường phố chật kín người qua lại như chưa từng có câu chuyện nào xảy ra.

Sau khi nhấp vào thanh hotsearch , mọi thứ dường như đã biến mất hoàn toàn.

Nhưng phần tin nhắn riêng tư của tôi dường như bùng nổ.

"Hãy nhìn Giang Kha đi, đến cả chồng bạn cũng phủ nhận vậy mà anh ấy lại đứng lên tán thưởng bạn."

"Mày giả dạng hoa sen trắng gì thế? Mày đã ngủ với bao nhiêu nhà sản xuất để giành được giải thưởng rồi? Thảo nào Lâm Dữ từ chối lên trao giải cho mày. Ai mà biết được mày đã đội bao nhiêu chiếc mũ xanh cho anh ấy! Loại phụ nữ công cộng."

"Ở đúng nơi đông người thì ngất, có âm mưu."

"Bọn fan não tàn! Trong lòng anh ta vợ còn xếp sau cả tình đầu. Chị gái à! Chị tỉnh lại đi!”

"Chào mọi người! Thằng cặn bã đã mất 300.000 người theo dõi!"

...

Mọi thứ tưởng chừng như đã xảy ra ở kiếp trước.

Chiếc xe dừng trước cổng Cục dân chính.

Cách đó vài mét.

Khi bố mẹ tôi nhìn thấy Lâm Dữ, ánh mắt dần trở nên chán ghét.

Lâm Dữ đứng dưới gốc cây, dường như anh đã thấy tôi liền đi tới.

Cửa xe mở ra.

Tôi cụp mắt không muốn nhìn Lâm Dữ, nhưng anh ấy lại đưa tay ra, giống như muốn đỡ tôi xuống xe.

"Cẩn thận."

Lâm Dư hạ thấp giọng, nói.

Tôi híp mắt, giữ chặt cửa xe, xuống xe đi về phía Cục Dân chính.

Nó giống như đến đây lần đầu tiên.

Tốc độ của tôi rất nhanh, như thể sợ bỏ lỡ nó vậy.

Quá trình ly hôn diễn ra rất nhanh, trong suốt quá trình đó, tôi và Lâm Dữ đều giữ im lặng.

Tôi nghĩ.

Đây nên là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trong cuộc đời này.

9.

Sau đó một tháng, cuộc sống đã trở lại bình thường.

Theo hợp đồng đã ký trước lễ trao giải, tôi bắt buộc phải tham gia một chương trình tạp kỹ về cuộc sống do nhà sản xuất chỉ định, và bạn diễn của tôi là một diễn viên thế hệ 19 tuổi tên Giang Kha.

Đối mặt với camera.

Tôi đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi, như thể tôi lại bị kéo trở lại khoảng thời gian ấy, suýt chút nữa đã đụng người trong phòng dành cho khách mời.

Nội thất bên trong đều theo phong cách hoài cổ, giống như một kiến trúc mang hơi hướng phương Tây của thế kỷ trước, chàng trai mặc sơ mi trắng ngồi trên ghế như thể bước ra từ trong tranh.

Đứng ngắm.

Tôi ngượng ngùng chào, ngồi xuống chỗ cách Giang Kha xa nhất, khi những vị khách khác bước vào, tôi đều lễ phép chào họ.

Ánh mắt tôi luôn dán vào Giang Kha, anh ấy vừa vặn cũng đang nhìn tôi, anh ấy cười dịu dàng rồi đứng dậy đun một ly sữa cho tôi.

"Cố tiểu thư, chị hãy thư dãn chút đi."

Giang Kha nửa quỳ dưới chân tôi.

Cơ thể anh ấy có mùi rất đặc biệt, giống mùi của chanh thông, mùi hương yêu thích của tôi.

Tôi không thể kiềm chế mà nhìn anh.

Giang Kha tập trung gọt cam cho tôi, màu cam của cam khiến xương anh trở nên vô cùng trắng trẻo và thon thả, anh như thể một tác phẩm nghệ thuật của Chúa.

"Hôm nay chúng ta mời đến một vị khách bí ẩn."

Đạo diễn nói một cách đầy hồi hộp.

Giang Kha chậm rãi đưa quả cam cho tôi, tôi nhỏ giọng nói cảm ơn rồi ngẩng đầu lên.

Là Lâm Dư .

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Tôi sững sờ tại chỗ, và một lần nữa tôi lại cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh.

Sự ngượng ngùng của bầu không khí luôn là vấn đề.

Hầu hết mọi người đều biết trò hề trước đây, và họ đều ngầm tách Lâm Dữ ra khỏi tôi, nhưng thật sự rất khó để tránh mặt anh ta khi chúng tôi xuất hiện trong cùng một chương trình tạp kỹ.

"Mọi người tới nếm thử chút hoành thánh mà Giang Kha vừa nấu đi."

Ai đó đã hét lên.

Tôi đặt mấy cái đĩa trong tay xuống, nhìn mọi người đang tấp nập, không tự chủ liền bước tới, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dữ bưng bát ra, tôi lại không muốn tiến lên nữa.

"Còn Thanh Hư chưa đến."

Đạo diễn đột ngột nói.

Tôi mím môi, vừa định nói không muốn ăn, Lâm Dữ đã bưng bát tới.

"Bây giờ là công việc, đừng đặt tình cảm vào trong, rất mất lịch sự."

Những lời của Lâm Dữ rất chính thức.

Tôi nhìn vô số rau mùi nổi trong bát, rồi nhìn Lâm Dữ, cảm giác tự giễu bất giác rấy lên.

Tôi biết tất cả sở thích của anh ấy.

Vậy mà anh ấy không biết gì về tôi cả.

"Đây!"

Giang Kha cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình, mặc một chiếc tạp dề hình chú gấu rất dêc thương bước ra khỏi bếp và vẫy tay với tôi.

Tôi cụp mắt xuống, cầm lấy bát hoành thánh, lướt qua Lâm Dữ.

Một cái bàn không lớn cũng không nhỏ, nhưng bên cạnh Giang Kha chỉ có hai chỗ trống, nên tôi chỉ có thể bị kẹp vào giữa Giang Kha và Lâm Dữ.

Giang Kha liếc nhìn lấy bát của tôi, hơi sửng sốt, cầm chiếc bát của tôi, anh ấy nhẹ nhàng nói:

"Chờ đã."

"Chuyện gì vậy?"

"Để em lấy nó ra cho chị nha."

Giang Kha lấy một đôi đũa mới, nhặt từng cọng rau mùi, nhẹ nhàng nói:

"Khi còn bé có người không thích ăn rau mùi."

"Làm sao em biết chị không thích rau mùi?"

Tôi nghi ngờ nhìn chàng trai trước mặt.

Giang Khác cong môi, nhẹ giọng nói: "Chị có đăng weibo mà, chị nói mình không thích rau mùi, sau này sẽ tìm người có thể nhặt rau mùi cho chị."

Đầu óc tôi rối bời, thậm chí tôi còn không nhớ bản thân đã đăng tải trạng thái ấy khi nào nên tôi thì thào:

"Chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi, chị thậm chí còn không nhớ."

"Vâng, đã lâu lắm rồi."

Giang Kha nhẹ nhàng nói.

Tôi khẽ nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

"Lâm Dữ ca ca, anh cùng em đổi chỗ đi, chỗ của em có phong cảnh tốt lắm."

Một vị khách nào đó cất tiếng gọi.

Tôi vô thức liếc nhìn Lâm Dữ.

Tay Lâm Dữ nắm chặt, đôi bàn tay xương xẩu của anh ta được cuộn thành nắm đấm, thậm chí anh ta còn nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt rực lửa, như thể anh ta đang rất tức giận vậy
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom