25.
Ngày đó, tôi không biết Giang Kha đứng bao lâu.
Chỉ là...
Mưa to tầm tã, tôi đưa chiếc đồng hồ cho Lệ Na, khẩn cầu Lệ Na trả lại cho Giang Kha rồi bảo anh ấy hay đi đi, lại nghe thấy anh ở đầu dây bên kia cầu xin, cầu xin tôi nhìn anh một lần thôi.
"Không chia tay."
"Cố Thanh Hư, anh xin em."
"Em nhìn anh xem, đừng như vậy... Chúng ta còn phải kết hôn mà..."
Giang Kha khàn cả giọng.
Tôi giống như lại rơi vào một giấc mộng mất khống chế, tôi không bắt được Giang Kha, càng không giữ được sự nghiệp của tôi.
------
Sau đó, Giang Kha rời đi, Giang Phân thu hồi lệnh phong sát.
Sự nghiệp của tôi từng bước thăng hoa, kiếm được càng ngày càng nhiều tiền hơn, cùng đầu tư với Lệ Na mở một công ty kinh doanh, lúc tôi tham gia vào việc chia cổ tức công ty, chúng tôi đi từ quan hệ cấp trên và cấp dưới, trở thành đồng minh.
Năng lực nghiệp vụ của Lệ Na rất tốt, mà tôi cũng không muốn quản lý công ty, chỉ muốn làm tốt vai trò diễn viên của mình.
Chúng tôi đạt được sự ăn ý tuyệt đối trước nay chưa từng có.
Tôi từ diễn viên vô danh không nhận được thiếp mời, đến nay được sắp xếp ngồi ở trung tâm của các hoạt động, rồi tiến đến vị trí gần hơn ở phía trước, vượt qua cả Lâm Tự.
Hoạt động trong giới giải trí, giống như là rất thích chơi tiểu xảo.
Luôn sắp xếp tôi và Lâm Tự vào một chỗ trong tầm ống kính, tôi cũng không nhìn anh ta, nhưng anh lại một mức đem ánh nhìn dừng lại ở trên người tôi.
Bất kể lúc nào.
Trì Nghiên luôn bị lôi ra ngoài quất xác*.
鞭尸 : quất xác : từ lóng bắt nguồn từ game nhập vai online, khi acc của bạn đã tèo rồi. phải hồi thành rồi nhưng những game thủ khác dùng Phù Định Thân, ko cho bạn hồi thành, cái bó-đì của con acc game bạn cứ nằm đấy rồi anh em giang hồ thi nhau triển khai các chiêu thức trút giận lên cái xác acc. Đã bay màu rồi mà còn không tha. ≧◉◡◉≦ (ai chơi VLTK đều biết chiêu này)
Vốn dĩ, vị trí của cô ta là người tình trong mộng, nhiều hơn nữa là cái cách cô ta nói chuyện, cô ta không giấu được tâm tư nhỏ nhen muốn giẫm đạp lên tôi. Bởi vì up video sặc mùi xanh lá kia mà chặt đứt không ít tài nguyên.
Không giống như Lâm Tự có của cải vốn liếng riêng, hoàn cảnh của Trì Nghiên dùng mắt thường cũng có thể thấy được khá chật vật.
"Cố Thanh Hư diễn vai nữ chính, tôi diễn nữ hai, nhất định sẽ chủ đề đặc sắc mà đạo diễn!"
Trong hành lang chật hẹp.
Giọng Trì Nghiên hết sức rõ ràng, nhưng đạo diễn nhanh chóng xua tay rời đi, cô ta tức giận xoay người thầm mắng.
Tuy nhiên.
Gặp phải ánh mắt của tôi, Trì Nghiên lập tức làm dáng, chen chân qua vào bên cạnh tôi.
Lệ Na: "Con người mà, quả nhiên không thể hắt nước bẩn lung tung, không phải là cứ có quan hệ rộng hơn nữa, quen biết tổng giám đốc này giám đốc kia, trong lòng người ta vẫn có cân nhắc, biết hạng người gì nên tránh xa."
Trì Nghiên mắt lạnh trừng lại: "Cũng không biết là ai đã ly hôn, còn muốn cùng trai nhỏ tuổi nói chuyện yêu đương, cũng không nhìn xem mình xứng sao?"
Lệ Na tức giận muốn mắng.
Ta giữ chặt tay Lệ Na, thản nhiên nhìn về phía Trì Nghiên :"Ít nhất, tôi sẽ không mập mờ dan díu với người đàn ông đã có gia đình, hủy đi sự nghiệp của mình."
Trì Nghiên biến sắc.
Trong tầm mắt, Lâm Tự ngừng bước chân, nhìn về phía tôi.
Tôi không muốn xem tiết mục tình trường đau khổ của đôi tình nhân này, nhướng mày, không sợ hãi lướt ngang qua Lâm Tự.
Có một số việc, không nên nhắc lại thêm nữa.
Chỉ là......
Mỗi một lần có hoạt động, tôi nhìn lại toàn bộ đại sảnh, vẫn không thấy bóng dáng Giang Kha thêm lần nào nữa.
26.
Giang Kha, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Mà tôi, chìm sâu vào trong ánh đèn sân khấu, cả ngày trưng ra khuôn mặt tươi cười, đến khi dựa vào vai diễn trong bộ phim [Đầu ngón tay hồng của em trai], lần thứ hai giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, từ trong ánh đèn bước ra, có chút ngẩn người.
Lại một lần nữa tương phùng.
Giang Kha gầy đi rất nhiều.
Chúng tôi cùng đứng trên sân khấu, mà như người xa lạ.
Giang Kha phối hợp toàn bộ quá trình, nhưng vẫn luôn khó giấu tâm tình ảm đạm.
"Giang Kha, cậu thích chị gái hay em gái?"
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, vẻ mặt Giang Kha thản nhiên "Chị gái."
Phóng viên: "Xin nói một chút về ấn tượng đầu tiên của anh đối với Cố Thanh Hư."
Giang Kha ngẩn ra "Hoạt bát sinh động."
Phóng viên: "Anh có lời gì muốn nói với Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đêm nay không?"
Giang Kha khẽ mím môi.
Tôi rũ mắt, có lẽ là bóng ma Lâm Tự lưu lại, tôi có chút hoảng loạn.
Nhưng mà.
Giọng Giang Kha nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Nguyện rằng tiền đồ của cô ấy đẹp như dệt hoa trên gấm."
Tôi:...
Tôi bất giác nhìn về phía anh ấy, mà anh chỉ tránh đi tầm mắt của tôi.
Một tràng phỏng vấn.
Tôi không nhớ mình đã nhìn Giang Kha bao nhiêu lần.
Trở lại xe, tôi cách cửa sổ nhìn Giang Kha, mà anh đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn về phía tôi.
Khoảnh khắc tầm mắt giao nhau.
Tôi che giấu ánh mắt, theo bản năng hai tay nhét vào túi áo Âu phục, lại phát hiện trong túi có thêm một chiếc đồng hồ Patek Philippe và một bức thư.
Trong thư có một tấm ảnh cũ đã ố vàng.
Trong ảnh, thiếu niên nho nhỏ mặc quyền phục, đứng ở bên cạnh tôi, vừa trẻ con vừa đáng yêu.
"Chị ơi, có phải em cao hơn chị, là có thể cưới chị hông?"
"Chị ơi, muốn ôm một cái."
"Chị à, em rất nhớ chị."
……
Trong hồi ức, nhóc con dính người kia rất linh hoạt nhanh nhẹn, tôi thật lâu không cách nào bình tĩnh tâm tình.
Chờ tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe lần nữa.
Đã không còn bóng dáng của Giang Kha nữa.
(Hoàn chính văn)
.
Bình luận facebook