Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Hồi trước nhà họ Hứa cũng khá chỗ đứng trong giới kinh doanh, nhưng lại rất kín tiếng về thông tin của gia đình, và đây cũng là chủ đề nóng hổi của giới báo chí thời đó, nhưng tất cả đều thất bại bởi ông Giang bảo mật về thông tin gia đình vô cùng kĩ. Người phụ nữa mà đi cùng ông ta trong vụ tai nạn năm đó được nghi ngờ là vợ của ông ta, cũng không có tin đồn nào cho việc ông Giang có con cái cả, nên A Bính suy nghĩ có khả năng cao Hứa Kiều Tâm chính là em gái của ông ta. Nhưng hiện tại tìm được ông Giang chẳng khác nào mò kim đáy bể cả, bởi sau cuộc khủng hoảng năm đó, công ty của Hứa gia đứng trên bờ vực phá sản, kẻ đòi nợ khắp nơi, lúc đó ông Giang và vợ ông ta cứ như bốc hơi mất rồi, không một ai tìm thấy, có người đồn rằng hai vợ chồng họ đã cao chạy xa bay sang bên nước ngoài sinh sống.
Hiện tại muốn tìm hiểu thêm về Hứa Huỳnh Giang thì có lẽ nên bắt đầu từ Kiều Tâm, không biết giữa bọn họ có quan hệ gì nhưng chắc chắn là không phải bình thường.
Một ngày ảm đạm nữa của Kiều Tâm lại trôi qua, đi làm rồi lại tan làm, vì Trần Lăng Dực không có đến công ty nên cuộc sống hôm nay của cô còn ảm đạm hơn nhiều. Lúc tan làm cô cũng về một mình, có lẽ do sáng nay anh vẫn còn giận nên cô đứng chờ mà mãi không thấy anh đến đón, cô có chút thất vọng. Đang mải suy nghĩ thì ở đâu đó một cánh tay vỗ nhẹ vào vai cô, ban đầu cô cứ ngỡ đó là anh trong lòng thầm vui mừng nhưng lúc quay ra đó lại là Chu Noãn: “Hi, chị đứng ở đây chờ xe ạ, bọn em cũng tiện đường chị lên ngồi với chúng em cho vui”.
Kiều Tâm cũng hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Chu Noãn, cô nói: “Thôi chị đi bus cũng được hai đứa cứ đi đi”
Chu Noãn nào có chịu buông, cô ta lôi kéo cánh tay của Kiều Tâm, ngọt sớt nói: “Thôi, đi bus tầm này tắc đường lắm, chị cứ lên xe với em có gì đâu mà ngại”
Trước sự lôi kéo nhiệt tình của Chu Noãn Kiều Tâm không lỡ chối từ thế là đành lại phải lên xe mặc dù trong lòng cô không muốn một chút nào.
Chu Noãn đọc rõ vanh vách địa chỉ nhà cô cho chồng sắp cưới nghe, cô rất ngạc nhiên sao Chu Noãn lại biết, cô ta quay ra sau nhìn cô cười nói: “Bất ngờ lắm khi em đọc được đại chỉ nhà chị đúng không?” Kiều Tâm gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy, chỉ có một số người thân thiết với chị biết
VietWriter
thôi.”
Chu Noãn cười đắc ý nói tiếp: “Thì ngày trước đó, muốn hiểu rõ về tình hình bên
địch thì phải đi tìm hiểu, hồi đó xem thuộc địa chỉ nhà chị đến nỗi có khi thuộc hơn cả bảng cửu chương, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ” Kiều Tâm là một tiếng rồi nói: “Ơ sao hai đứa vẫn ở đấy thế chị tưởng hai đứa quyết
định sống ở thành phố B cơ mà”
Chu Noãn nhìn sang bên chồng sắp cưới rồi nói: “Vâng dự định của bọn em ban đầu vẫn là vậy, nhưnng em nhớ thành phố này quá nên anh ấy chiều em cho em về đây chơi ít hôm. Em thấy người dân ở thành phố B có nhịp sống nhanh, vội vã không
chầm chập thư thái như ở đây nên có lẽ vẫn chưa quen” Kiều Tâm ừm một tiếng, bầu không khí lại trở nên ảm đạm, cô nhắm mắt vờ ngủ để
đỡ phải nói chuyện, có người lạ ở đây cô nói chuyện không được thoải mái cho lắm.
Xe dừng lại, mắt cô cũng đồng thời mở ra, Chu Noãn lại quay xuống hỏi cô: “Ở gần đây có một quán đồ ăn ngon lắm chị có đi không, để em gọi anh Dực ra cùng nhé”
Kiều Tâm xua tay, đáp lại: “Thôi chị về nhà ăn được rồi, hai đứa cứ tranh thủ đi chơi
riêng với nhau đi.”
Thấy cô từ chối quyết liệt như vậy Chu Noãn cũng không ép buộc nữa, lúc rời đi cô
ta còn nói thêm: “Chắc lần gặp tiếp theo của hai chị em mình là ở đám cưới của em,
lúc đó em hi vọng chị sẽ có một người tới dự cùng và người đó là anh Dực nữa thì
càng tốt. Em chúc chị sớm tìm được một nửa còn lại của đời mình”
Tạm biệt Chu Noãn cô đi vào nhà, căn nhà vẫn còn phảng phất mùi thơm của anh, cái mùi hương nam tính ấy rất khác biệt, đó là chất riêng của anh mà không ai có thể nhầm lẫn được. Mở tủ lạnh ra kiếm cái gì đó ăn cho đỡ đói, lúc này cô mới để ý anh
có dán giấy note lại cho cô, nhắn tủ lạnh không nên bật lạnh quá, không nên để thịt
và hoa quả ở cạnh nhau, anh đã sắp xếp sẵn vị trí của từng loại thực phẩm rồi lần. theo cứ ngăn đó mà cất đọc xong mảnh note của anh cô thầm cười một tiếng, nhìn sang phía bếp nấu cô lại thấy một tờ note khác với nội dung tớ là bếp, hãy sử dụng tớ mỗi ngày, nếu không tớ buồn lắm cuối dòng chữ còn có thêm cái icon mặt khóc lóc mếu mếu nữa. Cô không biết anh học được cái chiều viết giấy note này ở đâu nhưng quả thật có sức sát thương rất lớn đối với cô.
Cô lấy điện thoại ra, dù sao anh ấy cũng đã mất công chuẩn bị thì ít ra cô cũng nên cảm ơn anh ấy, cô nhắn xong rồi lại xóa nhăn xong lại xóa, cuối cùng thì cũng nặn ra được mấy từ cảm ơn mấy tờ giấy note của anh nhé, tôi sẽ chú ý lưỡng lự một hồi lâu
rồi cô mới dám ấn gửi đi.
Cứ tưởng anh sẽ phản hồi lại nhanh thôi nhưng lại để cô phải thất vọng rồi, cô nghĩ hay là anh vẫn giận cô vụ sáng nay, nghĩ sao một hồi cô lấy máy ra nhắn tiếp một dòng chuyện sáng nay nếu làm anh giận thì tôi xin lỗi nhưng sau khi tin nhắn đó được gửi đi thì cũng không có bất kì tin nhắn nào được gửi lại cả. Đi vào bếp nhìn thấy hai tờ giấy note lúc này trông còn đáng yêu sao bây giờ lại đáng ghét thế, cô trực tiếp tiến đến giật một tờ xuống vo trong ném vào thùng rác nhưng một lúc sau nghĩ như nào cô lại ra nhặt lại rồi cẩn thận tỉ mỉ vuốt thẳng từng tí.
một, rồi sau đó lấy băng dính hai mặt dán lại đúng isì vào chỗ cũ, sau đó cô vui vẻ đi ra ngoài.
Đợi đến tối cũng chẳng nhận được bất kì dòng tin nhắn nào cô bắt đầu cảm thấy bực bội, tên này giận dỗi hay gì thì cũng phải nói một tiếng chứ cứ im im như vậy ai biết đường mà lần theo được. Bực dọc trong người nên cô quyết định đi ngủ sớm lúc dở chăn ra thì cô phát hiện áo vest của anh để quên ở trên đầu giường, cô cầm lên, tính mang ra ngoài để nhưng nghĩ sao lại thôi, lại đặt về vị trí cũ. Nhỡ nửa đêm cô có nhớ anh thì cũng có cái để mà ôm cho đỡ nhớ.
Sáng hôm sau cô vẫn thức dậy như mọi ngày, chả hiểu sao hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay khi tỉnh dậy việc đầu tiên cô làm là lướt bảng tin mạng xã hội. Cô thấy Chu Noãn đăng ảnh với dòng cap tạm biệt thành phố này, tôi sẽ nhớ
mày lắm cũng không có gì đặc biệt nếu cô không thấy bàn tay quen thuộc ấy đang cầm xem điện thoại loạt vào khung hình của Chu Noãn. Vậy tức là hôm qua anh cũng đi ăn cùng mấy người bọn họ, cô nhìn vào thời gian đăng thì lúc đó cũng là lúc cô vừa gửi tin nhắn cho anh, cô có thể chắc chắn thời gian Chu Noãn chụp và đăng ảnh cùng thời gian cô gửi tin nhắn vì cô nhìn thấy giờ cụ thể trong cái đồng hồ mà chồng chưa cưới của Chu Noãn đeo.
Hiện tại muốn tìm hiểu thêm về Hứa Huỳnh Giang thì có lẽ nên bắt đầu từ Kiều Tâm, không biết giữa bọn họ có quan hệ gì nhưng chắc chắn là không phải bình thường.
Một ngày ảm đạm nữa của Kiều Tâm lại trôi qua, đi làm rồi lại tan làm, vì Trần Lăng Dực không có đến công ty nên cuộc sống hôm nay của cô còn ảm đạm hơn nhiều. Lúc tan làm cô cũng về một mình, có lẽ do sáng nay anh vẫn còn giận nên cô đứng chờ mà mãi không thấy anh đến đón, cô có chút thất vọng. Đang mải suy nghĩ thì ở đâu đó một cánh tay vỗ nhẹ vào vai cô, ban đầu cô cứ ngỡ đó là anh trong lòng thầm vui mừng nhưng lúc quay ra đó lại là Chu Noãn: “Hi, chị đứng ở đây chờ xe ạ, bọn em cũng tiện đường chị lên ngồi với chúng em cho vui”.
Kiều Tâm cũng hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Chu Noãn, cô nói: “Thôi chị đi bus cũng được hai đứa cứ đi đi”
Chu Noãn nào có chịu buông, cô ta lôi kéo cánh tay của Kiều Tâm, ngọt sớt nói: “Thôi, đi bus tầm này tắc đường lắm, chị cứ lên xe với em có gì đâu mà ngại”
Trước sự lôi kéo nhiệt tình của Chu Noãn Kiều Tâm không lỡ chối từ thế là đành lại phải lên xe mặc dù trong lòng cô không muốn một chút nào.
Chu Noãn đọc rõ vanh vách địa chỉ nhà cô cho chồng sắp cưới nghe, cô rất ngạc nhiên sao Chu Noãn lại biết, cô ta quay ra sau nhìn cô cười nói: “Bất ngờ lắm khi em đọc được đại chỉ nhà chị đúng không?” Kiều Tâm gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy, chỉ có một số người thân thiết với chị biết
VietWriter
thôi.”
Chu Noãn cười đắc ý nói tiếp: “Thì ngày trước đó, muốn hiểu rõ về tình hình bên
địch thì phải đi tìm hiểu, hồi đó xem thuộc địa chỉ nhà chị đến nỗi có khi thuộc hơn cả bảng cửu chương, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ” Kiều Tâm là một tiếng rồi nói: “Ơ sao hai đứa vẫn ở đấy thế chị tưởng hai đứa quyết
định sống ở thành phố B cơ mà”
Chu Noãn nhìn sang bên chồng sắp cưới rồi nói: “Vâng dự định của bọn em ban đầu vẫn là vậy, nhưnng em nhớ thành phố này quá nên anh ấy chiều em cho em về đây chơi ít hôm. Em thấy người dân ở thành phố B có nhịp sống nhanh, vội vã không
chầm chập thư thái như ở đây nên có lẽ vẫn chưa quen” Kiều Tâm ừm một tiếng, bầu không khí lại trở nên ảm đạm, cô nhắm mắt vờ ngủ để
đỡ phải nói chuyện, có người lạ ở đây cô nói chuyện không được thoải mái cho lắm.
Xe dừng lại, mắt cô cũng đồng thời mở ra, Chu Noãn lại quay xuống hỏi cô: “Ở gần đây có một quán đồ ăn ngon lắm chị có đi không, để em gọi anh Dực ra cùng nhé”
Kiều Tâm xua tay, đáp lại: “Thôi chị về nhà ăn được rồi, hai đứa cứ tranh thủ đi chơi
riêng với nhau đi.”
Thấy cô từ chối quyết liệt như vậy Chu Noãn cũng không ép buộc nữa, lúc rời đi cô
ta còn nói thêm: “Chắc lần gặp tiếp theo của hai chị em mình là ở đám cưới của em,
lúc đó em hi vọng chị sẽ có một người tới dự cùng và người đó là anh Dực nữa thì
càng tốt. Em chúc chị sớm tìm được một nửa còn lại của đời mình”
Tạm biệt Chu Noãn cô đi vào nhà, căn nhà vẫn còn phảng phất mùi thơm của anh, cái mùi hương nam tính ấy rất khác biệt, đó là chất riêng của anh mà không ai có thể nhầm lẫn được. Mở tủ lạnh ra kiếm cái gì đó ăn cho đỡ đói, lúc này cô mới để ý anh
có dán giấy note lại cho cô, nhắn tủ lạnh không nên bật lạnh quá, không nên để thịt
và hoa quả ở cạnh nhau, anh đã sắp xếp sẵn vị trí của từng loại thực phẩm rồi lần. theo cứ ngăn đó mà cất đọc xong mảnh note của anh cô thầm cười một tiếng, nhìn sang phía bếp nấu cô lại thấy một tờ note khác với nội dung tớ là bếp, hãy sử dụng tớ mỗi ngày, nếu không tớ buồn lắm cuối dòng chữ còn có thêm cái icon mặt khóc lóc mếu mếu nữa. Cô không biết anh học được cái chiều viết giấy note này ở đâu nhưng quả thật có sức sát thương rất lớn đối với cô.
Cô lấy điện thoại ra, dù sao anh ấy cũng đã mất công chuẩn bị thì ít ra cô cũng nên cảm ơn anh ấy, cô nhắn xong rồi lại xóa nhăn xong lại xóa, cuối cùng thì cũng nặn ra được mấy từ cảm ơn mấy tờ giấy note của anh nhé, tôi sẽ chú ý lưỡng lự một hồi lâu
rồi cô mới dám ấn gửi đi.
Cứ tưởng anh sẽ phản hồi lại nhanh thôi nhưng lại để cô phải thất vọng rồi, cô nghĩ hay là anh vẫn giận cô vụ sáng nay, nghĩ sao một hồi cô lấy máy ra nhắn tiếp một dòng chuyện sáng nay nếu làm anh giận thì tôi xin lỗi nhưng sau khi tin nhắn đó được gửi đi thì cũng không có bất kì tin nhắn nào được gửi lại cả. Đi vào bếp nhìn thấy hai tờ giấy note lúc này trông còn đáng yêu sao bây giờ lại đáng ghét thế, cô trực tiếp tiến đến giật một tờ xuống vo trong ném vào thùng rác nhưng một lúc sau nghĩ như nào cô lại ra nhặt lại rồi cẩn thận tỉ mỉ vuốt thẳng từng tí.
một, rồi sau đó lấy băng dính hai mặt dán lại đúng isì vào chỗ cũ, sau đó cô vui vẻ đi ra ngoài.
Đợi đến tối cũng chẳng nhận được bất kì dòng tin nhắn nào cô bắt đầu cảm thấy bực bội, tên này giận dỗi hay gì thì cũng phải nói một tiếng chứ cứ im im như vậy ai biết đường mà lần theo được. Bực dọc trong người nên cô quyết định đi ngủ sớm lúc dở chăn ra thì cô phát hiện áo vest của anh để quên ở trên đầu giường, cô cầm lên, tính mang ra ngoài để nhưng nghĩ sao lại thôi, lại đặt về vị trí cũ. Nhỡ nửa đêm cô có nhớ anh thì cũng có cái để mà ôm cho đỡ nhớ.
Sáng hôm sau cô vẫn thức dậy như mọi ngày, chả hiểu sao hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay khi tỉnh dậy việc đầu tiên cô làm là lướt bảng tin mạng xã hội. Cô thấy Chu Noãn đăng ảnh với dòng cap tạm biệt thành phố này, tôi sẽ nhớ
mày lắm cũng không có gì đặc biệt nếu cô không thấy bàn tay quen thuộc ấy đang cầm xem điện thoại loạt vào khung hình của Chu Noãn. Vậy tức là hôm qua anh cũng đi ăn cùng mấy người bọn họ, cô nhìn vào thời gian đăng thì lúc đó cũng là lúc cô vừa gửi tin nhắn cho anh, cô có thể chắc chắn thời gian Chu Noãn chụp và đăng ảnh cùng thời gian cô gửi tin nhắn vì cô nhìn thấy giờ cụ thể trong cái đồng hồ mà chồng chưa cưới của Chu Noãn đeo.
Bình luận facebook