Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Tan làm, cô cứ tưởng anh vẫn sẽ cắm cúi vào công việc của mình mà không để ý đến cô nữa, nhưng không anh lại đúng giờ một cách lạ thường, vì không muốn để mọi người chú ý đến cô không thể nào đợi anh ở trước cổng công ty được mà phải theo anh xuống hầm gửi xe cùng.
Mà anh cũng sợ trong lúc cô đứng chờ anh cô sẽ lặng lẽ bắt một chiếc xe khác thì sao nên anh cũng bắt cô phải đi xuống cùng mình luôn.
Thấy hôm nay anh bận việc mà vẫn muốn đưa mình vê, cô nên tiếng: "Công ty có nhiều việc phải giải quyết, anh không cân phải mất công đưa tôi về đâu."
Trần Lăng Dực: "Đâu có nhiều, đối với việc phải đưa em về nhà an toàn thì công việc làm sao quan trọng bằng."
Kiều Tâm: "Không biết tôi có nên cảm thấy vinh hạnh khi Trần tổng đây nổi tiếng là một người ham công tiếc việc mà lại coi trọng tôi hơn cả công việc của mình, người ngoài nghe được lại tưởng có ai đó giả mạo anh đó."
Trần Lăng Dực cười: "Không biết tin đồn đó do ai nói, chứ trước giờ tôi là một người rất tôn trọng quy tắc của công ty, đến giờ tan làm là tự giác vê thôi, còn việc cuồng công việc như em nói thì em đang nói ai chứ không phải tôi."
Kiều Tâm: "Vâng tôi nói bóng nói gió, dính ai thì dính."
Anh cười giục cô mau lên xe, anh hỏi cô: "Hôm nay em muốn ăn gì."
Kiều Tâm từ chối: "Tôi không có nhu câu ăn ngoài, tôi muốn ăn cơm của tôi tự nấu."
Cô nghĩ nếu cô trả lời như vậy thì anh sẽ không ép buộc cô đi ăn cùng anh nữa, nhưng cô lại quên mất anh ấy đâu phải Lăng Dực mặt mỏng của ngày trước.
Nếu ngày trước chỉ cần cô từ chối thì anh sẽ không ép buộc, mặc dù anh rất thích việc đó, còn hiện tại thì khỏi phải nói rồi, anh đáp lại cô: "Ôi vừa hay anh cũng thèm cơm nhà làm, hay em làm nhiều lên cho anh chung với, giờ chúng ta đi siêu thị luôn."
VietWriter
Anh cũng chẳng để cho cô có phản ứng lại cứ thế vun vút lao đi về phía siêu thị, cô cũng chả buồn nói anh, bởi một khi anh đã quyết định thì khó có ai có thể xoay chuyển được.
Đến siêu thị, hai người đi mấy vòng vẫn chưa thể nghĩ ra được ăn món gì, anh nói: "Chẳng phải em nói muốn nấu cơm sao, bây giờ lại không biết nấu món gì vậy."
Cô hậm hực đáp lại: "Anh có giỏi thì nghĩ dùm đi, tôi nói tôi nấu cơm chứ có nấu đồ ăn đâu."
Trần Lăng Dực cũng không vừa, anh nói: "Vậy nên tôi mới bảo chúng ta ra ngoài ăn mà em đâu có chịu đâu."
Kiều Tâm: "Anh đi mà ăn một mình, tôi vẫn là cứ thích nấu cơm."
Trần Lăng Dực: "Vậy được thôi, tôi chiều ý em, tôi sẽ ở đây cùng em luôn, tôi không tin là đến lúc cái siêu thị này đóng cửa em vẫn chưa nghĩ ra được món em muốn nấu."
Kiều Tâm cũng đành bất lực, món cô muốn ăn thì nhiều lắm, nhưng cô lười không muốn nấu đó thôi, cô thâm nghĩ biết vậy lúc nãy đồng ý đi ăn với anh luôn đi cho rồi, giờ đỏng đảnh cho ai xem, cuối cùng người thiệt thòi nhất vẫn là cô.
Thấy không khí giữa hai người có vẻ rất căng thẳng một bác gái tốt bụng đến giải hòa: "Thôi nào vợ chồng nhường nhau mỗi người một ít đi chứ, có cần bác đây nghĩ hộ món cho không."
Kiều Tâm đáp lại: "Dạ cháu cảm ơn, nhưng cháu với anh ta không phải vợ chông như bác nghĩ đâu ạ"
Bác gái cười xòa: "Thôi, tôi lại quá quen cái cảnh này rồi, vợ chồng mỗi người nhịn nhau một câu cho yên cửa yên nhà, mà nhìn hai đứa có tướng phu thê thế này bảo không phải vợ chồng ai mà tin được cơ chứ"
Trần Lăng Dực cũng bước tới, anh niềm nở đáp lời: "Vâng, chúng cháu sẽ ghi nhớ lời bác dạy, đáng ra cháu nên nhường vợ của mình không nên so đo với cô ấy."
Bác gái: "Đúng rồi, cháu nghĩ được như vậy là tốt, giới trẻ bây giờ buồn cười lắm, cứ lấy nhau rồi lại kêu không hợp rồi lại bỏ nhau."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Vâng, cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi vợ cháu đâu ạˆ"
Bác gái cười rồi rời đi, sau khi nhìn bóng lưng bác ấy rời đi cô vội vàng lên tiếng: "Anh vừa nói gì vậy, anh gọi ai là vợ đó hả, tôi đã đồng ý lúc nào, sao anh để cho người ta hiểu lầm tôi vậy."
Trần Lăng Dực: "Trước sau gì cũng phải gọi bây giờ anh gọi trước thì có làm sao."
Kiều Tâm: "Anh im miệng được rồi đấy, anh đúng là cái đồ..."
Trần Lăng Dực: "Đồ gì cơ, gì cơ?"
Kiều Tâm: "Đô...
đô không có liêm sỉ chứ sao."
Trần Lăng Dực: "Đúng tôi đúng là đồ không có liêm sỉ, nhưng khi tôi đã xác định theo đuổi em thì tôi đã xác định vứt nó đi rồi, nếu còn giữ nó thì tôi đã không đứng ở đây"
Cô nghe vậy xong cũng không nói gì nữa, đúng rồi vì cô không nói lại, cô lại tiếp tục đi lựa đồ, sau 7749 lân lượn quanh cái siêu thị thì cô cũng nghĩ ra hôm nay mình ăn gì.
Về đến nhà, cô mở cửa cho anh vào, cô nhớ hình như trước giờ anh chưa từng vào nhà cô thì phải, còn cô thì đã vào nhà anh rất nhiều lân, đây là lần đầu tiên anh vào nhà của cô.
Căn nhà được cô bày trí rất gọn gàng sạch sẽ, bức tường theo thời gian đã sớm bị bong tróc đã được cô sửa lại và dán giấy dán tường đè lên trông hiện giờ nó không khác gì căn phòng mới cả.
Tất cả đều mang lại cảm giác vô cùng ấm cúng.
Vì là buổi tối nên cô chỉ muốn nấu đơn giản một chút, một món luộc, một món xào đơn giản.
Trần Lăng Dực thì ngồi ở phòng khách, anh không xem tivi mà chăm chú xem cô làm, lúc cô nấu ăn đúng là rất có sức hút, mái tóc dài được buộc hờ nhẹ, thi thoảng sẽ có vài ngọn tóc rủ xuống thật khiến người ta không thể nào mà kiềm chế được mà.
Anh bước lại gân hỏi thăm: "Có cần anh giúp gì không."
Cô đáp lại: "Có đó."
Anh nói: "Làm gì vậy."
Cô đáp lại: "Anh lặng im đi và ngồi yên một chỗ giúp tôi là được rồi."
Cô đang chờ đợi anh nói lại cô nhưng không có, anh ngoan ngoãn ngồi một góc chăm chú nhìn cô làm việc, cô cũng không biết khi mình nấu ăn trông mình sẽ như thế nào chả nhẽ buồn cười lắm sao mà anh cứ nhìn suốt khiến cô chẳng tập trung làm được.
Thế là trong lúc bất cẩn cô đã không cẩn thận cắt vào tay mình, lại gân sát vết thương cũ nên lần này có chút đau không hề nhẹ.
Thấy tay cô chảy máu anh vội chạy đến xem xét tình hình, anh trách cô: "Tay chân đã vụng về lại còn thích vào bếp, lại còn không để cho người ta giúp."
Vừa đau lại còn bị người khác chửi khiến cô tủi thân nước mắt rơm rướm cô nói: "Tôi có muốn thế đâu chẳng phải là tại anh sao, anh cứ nhìn tôi chằm chằm làm sao mà tôi tự nhiên làm được, anh thử bị ai đó nhìn chằm chằm đi xem anh có tự nhiên mà làm được không."
Trần Lăng Dực tự dưng thấy cô như vậy có chút ngạc nhiên, cô gái cứng đầu, dù ai có nói gì cũng cũng để ngoài tai không quan tâm mà nay anh nói cô có một cậu mà cô đã rơm rớm nước mắt, chả nhẽ bị anh dọa cho sợ rồi, anh hốt hoảng vội vàng dỗ: "Thôi được rồi là lỗi của tôi hết, giờ ngoan ngoãn đi theo tôi để tôi xử lý vết thương cho cô."
Cô nhớ lại lần trước anh ta băng bó cho mình, nghĩ thôi đã thấy sợ nên cô đành từ chối anh: "Thôi tôi có băng keo cá nhân rồi dán vào là xong thôi, chứ để anh băng bó thì lợn lành chữa thành lợn què mất."
Mà anh cũng sợ trong lúc cô đứng chờ anh cô sẽ lặng lẽ bắt một chiếc xe khác thì sao nên anh cũng bắt cô phải đi xuống cùng mình luôn.
Thấy hôm nay anh bận việc mà vẫn muốn đưa mình vê, cô nên tiếng: "Công ty có nhiều việc phải giải quyết, anh không cân phải mất công đưa tôi về đâu."
Trần Lăng Dực: "Đâu có nhiều, đối với việc phải đưa em về nhà an toàn thì công việc làm sao quan trọng bằng."
Kiều Tâm: "Không biết tôi có nên cảm thấy vinh hạnh khi Trần tổng đây nổi tiếng là một người ham công tiếc việc mà lại coi trọng tôi hơn cả công việc của mình, người ngoài nghe được lại tưởng có ai đó giả mạo anh đó."
Trần Lăng Dực cười: "Không biết tin đồn đó do ai nói, chứ trước giờ tôi là một người rất tôn trọng quy tắc của công ty, đến giờ tan làm là tự giác vê thôi, còn việc cuồng công việc như em nói thì em đang nói ai chứ không phải tôi."
Kiều Tâm: "Vâng tôi nói bóng nói gió, dính ai thì dính."
Anh cười giục cô mau lên xe, anh hỏi cô: "Hôm nay em muốn ăn gì."
Kiều Tâm từ chối: "Tôi không có nhu câu ăn ngoài, tôi muốn ăn cơm của tôi tự nấu."
Cô nghĩ nếu cô trả lời như vậy thì anh sẽ không ép buộc cô đi ăn cùng anh nữa, nhưng cô lại quên mất anh ấy đâu phải Lăng Dực mặt mỏng của ngày trước.
Nếu ngày trước chỉ cần cô từ chối thì anh sẽ không ép buộc, mặc dù anh rất thích việc đó, còn hiện tại thì khỏi phải nói rồi, anh đáp lại cô: "Ôi vừa hay anh cũng thèm cơm nhà làm, hay em làm nhiều lên cho anh chung với, giờ chúng ta đi siêu thị luôn."
VietWriter
Anh cũng chẳng để cho cô có phản ứng lại cứ thế vun vút lao đi về phía siêu thị, cô cũng chả buồn nói anh, bởi một khi anh đã quyết định thì khó có ai có thể xoay chuyển được.
Đến siêu thị, hai người đi mấy vòng vẫn chưa thể nghĩ ra được ăn món gì, anh nói: "Chẳng phải em nói muốn nấu cơm sao, bây giờ lại không biết nấu món gì vậy."
Cô hậm hực đáp lại: "Anh có giỏi thì nghĩ dùm đi, tôi nói tôi nấu cơm chứ có nấu đồ ăn đâu."
Trần Lăng Dực cũng không vừa, anh nói: "Vậy nên tôi mới bảo chúng ta ra ngoài ăn mà em đâu có chịu đâu."
Kiều Tâm: "Anh đi mà ăn một mình, tôi vẫn là cứ thích nấu cơm."
Trần Lăng Dực: "Vậy được thôi, tôi chiều ý em, tôi sẽ ở đây cùng em luôn, tôi không tin là đến lúc cái siêu thị này đóng cửa em vẫn chưa nghĩ ra được món em muốn nấu."
Kiều Tâm cũng đành bất lực, món cô muốn ăn thì nhiều lắm, nhưng cô lười không muốn nấu đó thôi, cô thâm nghĩ biết vậy lúc nãy đồng ý đi ăn với anh luôn đi cho rồi, giờ đỏng đảnh cho ai xem, cuối cùng người thiệt thòi nhất vẫn là cô.
Thấy không khí giữa hai người có vẻ rất căng thẳng một bác gái tốt bụng đến giải hòa: "Thôi nào vợ chồng nhường nhau mỗi người một ít đi chứ, có cần bác đây nghĩ hộ món cho không."
Kiều Tâm đáp lại: "Dạ cháu cảm ơn, nhưng cháu với anh ta không phải vợ chông như bác nghĩ đâu ạ"
Bác gái cười xòa: "Thôi, tôi lại quá quen cái cảnh này rồi, vợ chồng mỗi người nhịn nhau một câu cho yên cửa yên nhà, mà nhìn hai đứa có tướng phu thê thế này bảo không phải vợ chồng ai mà tin được cơ chứ"
Trần Lăng Dực cũng bước tới, anh niềm nở đáp lời: "Vâng, chúng cháu sẽ ghi nhớ lời bác dạy, đáng ra cháu nên nhường vợ của mình không nên so đo với cô ấy."
Bác gái: "Đúng rồi, cháu nghĩ được như vậy là tốt, giới trẻ bây giờ buồn cười lắm, cứ lấy nhau rồi lại kêu không hợp rồi lại bỏ nhau."
Trần Lăng Dực đáp lại: "Vâng, cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi vợ cháu đâu ạˆ"
Bác gái cười rồi rời đi, sau khi nhìn bóng lưng bác ấy rời đi cô vội vàng lên tiếng: "Anh vừa nói gì vậy, anh gọi ai là vợ đó hả, tôi đã đồng ý lúc nào, sao anh để cho người ta hiểu lầm tôi vậy."
Trần Lăng Dực: "Trước sau gì cũng phải gọi bây giờ anh gọi trước thì có làm sao."
Kiều Tâm: "Anh im miệng được rồi đấy, anh đúng là cái đồ..."
Trần Lăng Dực: "Đồ gì cơ, gì cơ?"
Kiều Tâm: "Đô...
đô không có liêm sỉ chứ sao."
Trần Lăng Dực: "Đúng tôi đúng là đồ không có liêm sỉ, nhưng khi tôi đã xác định theo đuổi em thì tôi đã xác định vứt nó đi rồi, nếu còn giữ nó thì tôi đã không đứng ở đây"
Cô nghe vậy xong cũng không nói gì nữa, đúng rồi vì cô không nói lại, cô lại tiếp tục đi lựa đồ, sau 7749 lân lượn quanh cái siêu thị thì cô cũng nghĩ ra hôm nay mình ăn gì.
Về đến nhà, cô mở cửa cho anh vào, cô nhớ hình như trước giờ anh chưa từng vào nhà cô thì phải, còn cô thì đã vào nhà anh rất nhiều lân, đây là lần đầu tiên anh vào nhà của cô.
Căn nhà được cô bày trí rất gọn gàng sạch sẽ, bức tường theo thời gian đã sớm bị bong tróc đã được cô sửa lại và dán giấy dán tường đè lên trông hiện giờ nó không khác gì căn phòng mới cả.
Tất cả đều mang lại cảm giác vô cùng ấm cúng.
Vì là buổi tối nên cô chỉ muốn nấu đơn giản một chút, một món luộc, một món xào đơn giản.
Trần Lăng Dực thì ngồi ở phòng khách, anh không xem tivi mà chăm chú xem cô làm, lúc cô nấu ăn đúng là rất có sức hút, mái tóc dài được buộc hờ nhẹ, thi thoảng sẽ có vài ngọn tóc rủ xuống thật khiến người ta không thể nào mà kiềm chế được mà.
Anh bước lại gân hỏi thăm: "Có cần anh giúp gì không."
Cô đáp lại: "Có đó."
Anh nói: "Làm gì vậy."
Cô đáp lại: "Anh lặng im đi và ngồi yên một chỗ giúp tôi là được rồi."
Cô đang chờ đợi anh nói lại cô nhưng không có, anh ngoan ngoãn ngồi một góc chăm chú nhìn cô làm việc, cô cũng không biết khi mình nấu ăn trông mình sẽ như thế nào chả nhẽ buồn cười lắm sao mà anh cứ nhìn suốt khiến cô chẳng tập trung làm được.
Thế là trong lúc bất cẩn cô đã không cẩn thận cắt vào tay mình, lại gân sát vết thương cũ nên lần này có chút đau không hề nhẹ.
Thấy tay cô chảy máu anh vội chạy đến xem xét tình hình, anh trách cô: "Tay chân đã vụng về lại còn thích vào bếp, lại còn không để cho người ta giúp."
Vừa đau lại còn bị người khác chửi khiến cô tủi thân nước mắt rơm rướm cô nói: "Tôi có muốn thế đâu chẳng phải là tại anh sao, anh cứ nhìn tôi chằm chằm làm sao mà tôi tự nhiên làm được, anh thử bị ai đó nhìn chằm chằm đi xem anh có tự nhiên mà làm được không."
Trần Lăng Dực tự dưng thấy cô như vậy có chút ngạc nhiên, cô gái cứng đầu, dù ai có nói gì cũng cũng để ngoài tai không quan tâm mà nay anh nói cô có một cậu mà cô đã rơm rớm nước mắt, chả nhẽ bị anh dọa cho sợ rồi, anh hốt hoảng vội vàng dỗ: "Thôi được rồi là lỗi của tôi hết, giờ ngoan ngoãn đi theo tôi để tôi xử lý vết thương cho cô."
Cô nhớ lại lần trước anh ta băng bó cho mình, nghĩ thôi đã thấy sợ nên cô đành từ chối anh: "Thôi tôi có băng keo cá nhân rồi dán vào là xong thôi, chứ để anh băng bó thì lợn lành chữa thành lợn què mất."
Bình luận facebook