Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Cũng không thèm đáp lại lời Chu Noãn, Trần Lăng Dực trực tiếp cúp máy luôn, Chu Noãn nhìn vào điện thoại tức tối nói: "Xi, đúng là hết lợi dụng được rồi lên vứt bỏ đây mà"
Lúc muốn quay lại phòng ăn, thì bỗng một em gái dễ thương xinh xẻo tiến lại gần, nhờ vả cô, giọng cô ta ngọt xớt: "Chị đẹp ơi, phiên chị chụp giúp chúng em một tấm ảnh được không ạ."
Chu Noãn niềm nở đáp lại: "Được thôi, em cũng tham gia hoạt động của nhà hàng hả."
Cô gái đó đáp lại: "Vâng, tham gia cho vui ý chị, mà người yêu em cứ ngại, bảo mãi mới tham gia, lúc đó thì nhân viên cũng ra ngoài rồi, ra ngoài thì vừa hay gặp được chị."
Cô gái dẫn Chu Noãn vào phòng, bên trong có một người đàn ông đang ngồi trong đó, quay lưng về phía cửa, nhìn bóng lưng này Chu Noãn cảm thấy rất quen thuộc, lúc cô đi về phía trước để chụp ảnh cho bọn họ thì cảnh tượng trước mắt đúng là khiến cô sốc thật.
Cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất, người đàn ông lúc đó đang cúi đầu cũng vừa hay ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta đương nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên vội vàng đứng lên, Chu Noãn chửi thê một tiếng 'm* kiếp'.
Cô chỉ thẳng vào mặt anh ta nói: "Chả phải anh nói anh đang ở thành phố B sao thế giờ ai, ai đang đứng trước mặt tôi đây."
Anh ta vội vàng nói lại: "Em bình tĩnh lại đi, em hiểu lâm rồi."
Chu Noãn bình thường rất bĩnh tĩnh nhưng khi động chạm đến tình yêu của cô thì cô như con người khác không thể nào mA Bính tĩnh được: "Anh nói tôi bình tĩnh, tôi bình tĩnh thế nào được, nhìn chồng sắp cưới của mình tay trong tay với người khác, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào, bình tĩnh thế nào, anh nói tôi nghe."
Cô gái lúc nãy cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, cô ta nói: "Anh có vợ sắp cưới rồi sao, sao em lại không biết."
Chu Noãn đáp lại: "Đúng rồi, cô làm sao mà biết, nếu cô biết thì anh ta đâu có thể lừa cô được"
VietWriter
Anh ta đáp lại: "Chu Noãn làm ơn em bình tĩnh lại, về nhà anh sẽ giải thích lại với em sau, em phải tin anh chứ"
Chu Noãn đáp lại: "Vâng tôi tin tưởng anh, anh bảo anh ở thành phố B nhưng hóa ra anh lại ở thành phố X, tôi không còn gì để nói với anh nữa, còn cái cuộc hôn nhân này coi như chấm dứt."
Nói rồi cô quay người rời đi, lúc Chu Noãn quay về phòng Kiều Tâm thấy mắt cô ấy đỏ hoe, cô ấy câm túi ra vẻ rất vội rồi nói: "Cô cứ ăn tiếp đi, tôi có việc gấp phải rời đi luôn"
Kiều Tâm thấy có gì đó không ổn, nên cũng cầm túi đuổi theo, cô kéo tay Chu Noãn, nhưng cô ấy vội hất ra: "Anh còn đi theo tôi làm gì nữa, tôi đã nói rồi, tôi không nghe anh giải thích."
Kiều Tâm vội nói: "Là tôi, không có anh nào hết, là tôi đây, Kiều Tâm"
Nhìn thấy Kiều Tâm cô muốn nén nước mắt vào trong lòng nhưng không được cô òa khóc, cô khóc như một đứa trẻ.
Kiều Tâm thấy Chu Noãn như vậy thì cũng không tiện lên tiếng, cô gái này vừa nãy chẳng phải vẫn vui vẻ hoạt bát sao, sau khi nghe một cuộc điện thoại lại thành ra thế này vậy.
Cô dìu Chu Noãn đến chỗ vắng người, nhẹ nhàng an ủi vỗ vai cô ấy, sau khi khóc được một lúc Chu Noãn mới bình tĩnh lại, cô ấy nói: "Chị nói xem sao đường tình duyên của tôi lại trớ trêu như vậy, tôi dành cả thanh xuân để theo đuổi một người nhưng cuối cùng anh ấy không thích tôi.
Sau đó tưởng chừng như đã tìm được chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời mình thì hôm nay anh ấy lại cho tôi một cái sừng trên đầu.
Chị nói xem giờ tôi phải làm sao, làm sao cơ chứ."
Kiều Tâm không hiểu, cô nói: "Cô nói gì vậy, tôi không hiểu, sao lại sừng ở đây, chả phải chồng sắp cưới của cô đang ở thành phố B hay sao."
Chu Noãn: "Đúng vậy, anh ấy nói với tôi đang ở thành phố B, nhưng thực ra anh ấy đang ngồi ăn lẩu ở phòng bên cạnh của chúng ta, ngôi với một cô gái rất xinh xắn"
Kiều Tâm: "Nếu lỡ như là hiểu lầm thì sao, cô phải bình tĩnh nhìn nhận rõ mọi việc chứ."
Chu Noãn: "Hiểu lâm cái gì, một nam một nữ trong phòng, hơn nữa cô ta còn nhờ tôi chụp ảnh dùm nữa, cô ta còn nói anh ấy là người yêu của cô ta, vậy chị nói xem có cái gì để mà hiểu lâm cơ chứ.
Anh ấy còn không thèm đuổi theo tôi, vậy chứng tỏ anh ta đã ngầm thừa nhận đây là sự thật rồi."
Kiều Tâm: "Chu Noãn, cô nghe tôi nói đây, hiện tại cô đang rất kích động nên mọi suy nghĩ của cô đều cho rằng anh ta đang ngoại tình, tin tôi nếu đó là sự thật thì trước mặt người vợ sắp cưới của mình mà anh ta vẫn điềm nhiên ngôi trong đó ăn lẩu được sao, chắc chắn là phải có khuất tất gì đó chứ."
Chu Noãn: "Tôi không biết nữa, bây giờ não của tôi đang rất rối, đầu như muốn nổ tung."
Kiều Tâm vội an ủi: "Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều sẽ có hướng giải quyết của nó mà"
Chu Noãn: "Vậy chị cho tôi mượn vai của chị khóc một lúc được không."
Kiều Tâm: "Cứ việc, cứ khóc đến khi nào cô cảm thấy ổn rồi thì thôi."
Chu Noãn cứ thế gục đầu vào vai Kiều Tâm khóc một cách thỏa thích, cô có thể cảm nhận được Chu Noãn khóc không chỉ vì chuyện của người chồng sắp cưới và còn khóc vì nhiêu chuyện trước đó nữa.
Có lẽ trong lòng cô gái lúc nào cũng thấy vui vẻ này lại là một tâm hồn nặng trĩu những bị thương.
Cô đã từng nghe ở đâu đó rằng người vui vẻ nhất cũng chính là người cô đơn nhất.
Chu Noãn ngừng khóc, ngước mắt lên nhìn cô, hai mắt của cô ấy lúc này đã sưng húp hết cả lên, cô nói: "Sao rồi khóc đã chưa."
Chu Noãn nở một nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn chị nhé, lâu lắm rồi tôi mới dám khóc một trận to như thế này"
Kiều Tâm đáp lời: "Có gì cô cứ bộc lộ ra hết ở đây đi, hôm nay tôi sẽ là cái chỗ trút nỗi buồn của cô."
Chu Noãn: "Thực ra cũng không có gì, cuộc sống của tôi thì đơn giản, không có gì phải lo nghĩ nhiều cả.
Cứ như một trình tự được lập sẵn của con người, tôi đi học, tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định và rồi kết hôn ổn định cuộc sống.
Lắm lúc tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất nhàm chán, bạn bè thì giờ mỗi đứa một nơi, những lúc buồn phiền thì cũng không có ai để tâm sự nên tôi cứ cất nó ở trong lòng.
Cuối cùng đến hôm nay thì nó cũng nổ tung hết lên, cũng may là có chị, người mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ có thể cùng nhau nói chuyện thì hôm nay lại là người lắng nghe tôi tâm sự."
Kiều Tâm cười nhẹ: "Cuộc sống mà, nó luôn đem tới cho ta những điều bất ngờ khiến chúng ta không thể nào kịp trở ta được.
Thôi cũng muộn rồi, tôi nghĩ cô nên về nhà nghỉ ngơi thôi, cả ngày hôm nay cô đã mệt rồi."
Chu Noãn như vừa xốc lại tinh thân, cô ấy nói: "Tôi chưa mệt, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa xong, giờ tôi với chị phải cùng nhau đi spa làm đẹp để tối nay còn phải đi dự tiệc nữa chứ"
Kiều Tâm nhìn cô nói: "Đừng tự ép mình, nếu cảm thấy không ổn, cô có thể nghỉ ngơi."
Chu Noãn: "Tôi ổn mà, chị yên tâm, tôi vẫn trụ được, tôi cá nếu anh ta đã về thành phố X thì tối nay không thể không xuất hiện ở buổi tiệc, tôi muốn xem anh ta có phản ứng thế nào khi gặp tôi."
Lúc muốn quay lại phòng ăn, thì bỗng một em gái dễ thương xinh xẻo tiến lại gần, nhờ vả cô, giọng cô ta ngọt xớt: "Chị đẹp ơi, phiên chị chụp giúp chúng em một tấm ảnh được không ạ."
Chu Noãn niềm nở đáp lại: "Được thôi, em cũng tham gia hoạt động của nhà hàng hả."
Cô gái đó đáp lại: "Vâng, tham gia cho vui ý chị, mà người yêu em cứ ngại, bảo mãi mới tham gia, lúc đó thì nhân viên cũng ra ngoài rồi, ra ngoài thì vừa hay gặp được chị."
Cô gái dẫn Chu Noãn vào phòng, bên trong có một người đàn ông đang ngồi trong đó, quay lưng về phía cửa, nhìn bóng lưng này Chu Noãn cảm thấy rất quen thuộc, lúc cô đi về phía trước để chụp ảnh cho bọn họ thì cảnh tượng trước mắt đúng là khiến cô sốc thật.
Cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất, người đàn ông lúc đó đang cúi đầu cũng vừa hay ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta đương nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên vội vàng đứng lên, Chu Noãn chửi thê một tiếng 'm* kiếp'.
Cô chỉ thẳng vào mặt anh ta nói: "Chả phải anh nói anh đang ở thành phố B sao thế giờ ai, ai đang đứng trước mặt tôi đây."
Anh ta vội vàng nói lại: "Em bình tĩnh lại đi, em hiểu lâm rồi."
Chu Noãn bình thường rất bĩnh tĩnh nhưng khi động chạm đến tình yêu của cô thì cô như con người khác không thể nào mA Bính tĩnh được: "Anh nói tôi bình tĩnh, tôi bình tĩnh thế nào được, nhìn chồng sắp cưới của mình tay trong tay với người khác, anh bảo tôi bình tĩnh thế nào, bình tĩnh thế nào, anh nói tôi nghe."
Cô gái lúc nãy cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, cô ta nói: "Anh có vợ sắp cưới rồi sao, sao em lại không biết."
Chu Noãn đáp lại: "Đúng rồi, cô làm sao mà biết, nếu cô biết thì anh ta đâu có thể lừa cô được"
VietWriter
Anh ta đáp lại: "Chu Noãn làm ơn em bình tĩnh lại, về nhà anh sẽ giải thích lại với em sau, em phải tin anh chứ"
Chu Noãn đáp lại: "Vâng tôi tin tưởng anh, anh bảo anh ở thành phố B nhưng hóa ra anh lại ở thành phố X, tôi không còn gì để nói với anh nữa, còn cái cuộc hôn nhân này coi như chấm dứt."
Nói rồi cô quay người rời đi, lúc Chu Noãn quay về phòng Kiều Tâm thấy mắt cô ấy đỏ hoe, cô ấy câm túi ra vẻ rất vội rồi nói: "Cô cứ ăn tiếp đi, tôi có việc gấp phải rời đi luôn"
Kiều Tâm thấy có gì đó không ổn, nên cũng cầm túi đuổi theo, cô kéo tay Chu Noãn, nhưng cô ấy vội hất ra: "Anh còn đi theo tôi làm gì nữa, tôi đã nói rồi, tôi không nghe anh giải thích."
Kiều Tâm vội nói: "Là tôi, không có anh nào hết, là tôi đây, Kiều Tâm"
Nhìn thấy Kiều Tâm cô muốn nén nước mắt vào trong lòng nhưng không được cô òa khóc, cô khóc như một đứa trẻ.
Kiều Tâm thấy Chu Noãn như vậy thì cũng không tiện lên tiếng, cô gái này vừa nãy chẳng phải vẫn vui vẻ hoạt bát sao, sau khi nghe một cuộc điện thoại lại thành ra thế này vậy.
Cô dìu Chu Noãn đến chỗ vắng người, nhẹ nhàng an ủi vỗ vai cô ấy, sau khi khóc được một lúc Chu Noãn mới bình tĩnh lại, cô ấy nói: "Chị nói xem sao đường tình duyên của tôi lại trớ trêu như vậy, tôi dành cả thanh xuân để theo đuổi một người nhưng cuối cùng anh ấy không thích tôi.
Sau đó tưởng chừng như đã tìm được chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời mình thì hôm nay anh ấy lại cho tôi một cái sừng trên đầu.
Chị nói xem giờ tôi phải làm sao, làm sao cơ chứ."
Kiều Tâm không hiểu, cô nói: "Cô nói gì vậy, tôi không hiểu, sao lại sừng ở đây, chả phải chồng sắp cưới của cô đang ở thành phố B hay sao."
Chu Noãn: "Đúng vậy, anh ấy nói với tôi đang ở thành phố B, nhưng thực ra anh ấy đang ngồi ăn lẩu ở phòng bên cạnh của chúng ta, ngôi với một cô gái rất xinh xắn"
Kiều Tâm: "Nếu lỡ như là hiểu lầm thì sao, cô phải bình tĩnh nhìn nhận rõ mọi việc chứ."
Chu Noãn: "Hiểu lâm cái gì, một nam một nữ trong phòng, hơn nữa cô ta còn nhờ tôi chụp ảnh dùm nữa, cô ta còn nói anh ấy là người yêu của cô ta, vậy chị nói xem có cái gì để mà hiểu lâm cơ chứ.
Anh ấy còn không thèm đuổi theo tôi, vậy chứng tỏ anh ta đã ngầm thừa nhận đây là sự thật rồi."
Kiều Tâm: "Chu Noãn, cô nghe tôi nói đây, hiện tại cô đang rất kích động nên mọi suy nghĩ của cô đều cho rằng anh ta đang ngoại tình, tin tôi nếu đó là sự thật thì trước mặt người vợ sắp cưới của mình mà anh ta vẫn điềm nhiên ngôi trong đó ăn lẩu được sao, chắc chắn là phải có khuất tất gì đó chứ."
Chu Noãn: "Tôi không biết nữa, bây giờ não của tôi đang rất rối, đầu như muốn nổ tung."
Kiều Tâm vội an ủi: "Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đều sẽ có hướng giải quyết của nó mà"
Chu Noãn: "Vậy chị cho tôi mượn vai của chị khóc một lúc được không."
Kiều Tâm: "Cứ việc, cứ khóc đến khi nào cô cảm thấy ổn rồi thì thôi."
Chu Noãn cứ thế gục đầu vào vai Kiều Tâm khóc một cách thỏa thích, cô có thể cảm nhận được Chu Noãn khóc không chỉ vì chuyện của người chồng sắp cưới và còn khóc vì nhiêu chuyện trước đó nữa.
Có lẽ trong lòng cô gái lúc nào cũng thấy vui vẻ này lại là một tâm hồn nặng trĩu những bị thương.
Cô đã từng nghe ở đâu đó rằng người vui vẻ nhất cũng chính là người cô đơn nhất.
Chu Noãn ngừng khóc, ngước mắt lên nhìn cô, hai mắt của cô ấy lúc này đã sưng húp hết cả lên, cô nói: "Sao rồi khóc đã chưa."
Chu Noãn nở một nụ cười gượng gạo: "Cảm ơn chị nhé, lâu lắm rồi tôi mới dám khóc một trận to như thế này"
Kiều Tâm đáp lời: "Có gì cô cứ bộc lộ ra hết ở đây đi, hôm nay tôi sẽ là cái chỗ trút nỗi buồn của cô."
Chu Noãn: "Thực ra cũng không có gì, cuộc sống của tôi thì đơn giản, không có gì phải lo nghĩ nhiều cả.
Cứ như một trình tự được lập sẵn của con người, tôi đi học, tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định và rồi kết hôn ổn định cuộc sống.
Lắm lúc tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất nhàm chán, bạn bè thì giờ mỗi đứa một nơi, những lúc buồn phiền thì cũng không có ai để tâm sự nên tôi cứ cất nó ở trong lòng.
Cuối cùng đến hôm nay thì nó cũng nổ tung hết lên, cũng may là có chị, người mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ có thể cùng nhau nói chuyện thì hôm nay lại là người lắng nghe tôi tâm sự."
Kiều Tâm cười nhẹ: "Cuộc sống mà, nó luôn đem tới cho ta những điều bất ngờ khiến chúng ta không thể nào kịp trở ta được.
Thôi cũng muộn rồi, tôi nghĩ cô nên về nhà nghỉ ngơi thôi, cả ngày hôm nay cô đã mệt rồi."
Chu Noãn như vừa xốc lại tinh thân, cô ấy nói: "Tôi chưa mệt, nhiệm vụ của tôi vẫn chưa xong, giờ tôi với chị phải cùng nhau đi spa làm đẹp để tối nay còn phải đi dự tiệc nữa chứ"
Kiều Tâm nhìn cô nói: "Đừng tự ép mình, nếu cảm thấy không ổn, cô có thể nghỉ ngơi."
Chu Noãn: "Tôi ổn mà, chị yên tâm, tôi vẫn trụ được, tôi cá nếu anh ta đã về thành phố X thì tối nay không thể không xuất hiện ở buổi tiệc, tôi muốn xem anh ta có phản ứng thế nào khi gặp tôi."
Bình luận facebook