Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Trong lầu các ở gần trang trại ngựa, ngay giữa nửa đêm cũng có thể nghe thấy tiếng ngựa hí.
Tê Trì ngủ không ngon giấc, thế mà mới sáng sớm đã dậy.
Chỉ vì hôm nay Phục Đình muốn đến trang trại nên phu nhân Đại đô hộ như nàng cũng phải đi theo.
Nàng ngồi trước gương, nghĩ đến việc còn phải gặp người ngoài nên dặn Tân Lộ đang trang điểm cho mình: “Trang điểm đậm vào.”
Tân Lộ vâng dạ, búi kiểu tóc trang trọng cho nàng rồi nhanh chóng vẽ lông mày, bỗng lúc này mới sực nhớ là thiếu người giúp. Nàng ta nhìn lướt ra ngoài cửa phòng, thắc mắc hỏi: “Sao không thấy Thu Sương đâu ạ?”
Vừa dứt câu thì Thu Sương đi vào.
Tân Lộ tính gọi nàng ta tới phụ mình chọn trâm cài cho gia chủ, nhưng nàng ta lại như không nhìn thấy, đi thẳng tới trước mặt Tê Trì thưa: “Gia chủ, vừa nãy La tướng quân gọi nô tỳ ra.”
Tê Trì nhìn nàng ta.
Thu Sương không đợi nàng hỏi đã thuật lại đầu đuôi.
La Tiểu Nghĩa gọi nàng ta ra là muốn hỏi, lúc ‘tiễn’ cô gái chơi hạc cầm kia đi thì đã chi bao nhiêu.
Tê Trì không biết hắn hỏi chuyện này làm gì, nhưng sau đó lập tức lại nghĩ, làm sao hắn biết nàng đã chi tiền cho Đỗ Tâm Nô?
Nàng hỏi: “Em nói cho y biết à?”
Thu Sương đáp: “Không được gia chủ căn dặn nên nô tỳ chỉ nói chung chung mà thôi.”
“Vậy y bảo sao?”
“Y bảo đã nhớ rồi.”
Đã nhớ rồi. Là muốn trả lại cho nàng à?
Tê Trì hiểu ra ngay.
La Tiểu Nghĩa làm gì nghĩ đến việc chịu trách nhiệm số tiền nàng đã tiêu, chắc chắn là Phục Đình dặn hắn.
Nếu chàng biết nàng đã bỏ tiền cho Đỗ Tâm Nô, thế thì chắc chắn là thấy nàng đã giải quyết như thế nào rồi.
Rõ ràng chàng đã thấy cách nàng giải quyết, vậy mà vẫn nói nàng đố kỵ ư?
Nếu cảm thấy nàng đố kỵ thật thì cần gì phải hỏi nàng chi ra bao nhiêu?
Quả nhiên người đàn ông này cố ý.
Tê Trì hơi bực vì mình lại bị chàng đùa giỡn, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười.
Trong lòng tự nhủ: Đúng là người đàn ông mạnh miệng.
Suy cho cùng thì cũng không phải thực sự nói nàng đố kỵ, tâm trạng nàng tốt hẳn lên, quay đầu lại bảo: “Để tự ta chọn đồ cài cũng được.”
Tân Lộ lập tức nâng hộp trang sức nặng trĩu đến gần nàng.
…
Trang điểm xong, từ đỉnh các bước ra, người hầu đi tới bẩm báo rằng Đại đô hộ và La tướng quân đã đến trang trại trước rồi.
Lý Nghiên ngoan ngoãn đứng chờ trước xe.
Cậu có vẻ rất mong đợi, hà hơi làm ấm tay, đoạn bảo: “Cô ơi, đây là lần đầu cháu được thấy trang trại ngựa đấy.”
Tê Trì đưa lò sưởi cầm tay cho cậu rồi lại sửa áo khoác trên người cậu, nói: “Đi theo dượng cháu thì sau này sẽ còn có cơ hội như vậy nữa.”
Nàng dẫn cháu trai đi theo chuyến này là quyết định đúng đắn.
Chí ít là cháu nàng đã gần gũi với Phục Đình hơn nhiều rồi, đây là chuyện tốt.
***
Hôm nay không có gió cũng chẳng có tuyết, mặt trời quang đãng, dẫu vẫn còn lạnh nhưng là thời tiết đẹp để xem ngựa.
Trong trang trại có một đài cao được xây nối với biệt viện nơi bọn họ dừng chân, sừng sững tọa lạc dọc mép trang trại, bên trên được ngăn ra thành từng gian độc lập làm chỗ nghỉ ngơi, cũng là nơi tốt để quan sát trang trại.
Tê Trì đi lên đài cao, bước vào một gian riêng. Đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy những con ngựa trong rào chắn, thực đồ sộ nguy nga.
Lý Nghiên được Tân Lộ dẫn đi đi lại lại ở gần đấy.
Còn phía xa kia lại có không ít xe ngựa đang tiến về.
Nàng nhìn kỹ, đoán có lẽ đó là nhóm quan lớn chức cao từ các châu phủ khác tới.
Chợt rèm cửa sau lưng vang lên, nàng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mạnh miệng kia.
Phục Đình mặc trang phục Hồ thêu mãng xà đen, trên lưng thắt bội đao, cúi đầu đi vào rồi lại ngước mắt nhìn nàng.
Tê Trì biết hôm nay là ngày đặc biệt nên ăn mặc chải chuốt rất trang trọng, trang điểm kỹ càng, nàng đón ánh mắt chàng, thấp giọng hỏi: “Sao, có đẹp không?”
Mắt Phục Đình mấp máy hai lần.
Chàng biết rõ nàng là một tuyệt sắc giai nhân.
Tê Trì chẳng đợi chàng mở miệng mà đã tự nói tiếp: “Được rồi, thiếp chỉ là kẻ đố kỵ, sao có thể đẹp được.”
Chàng híp mắt nhìn, thấy nàng vẫn bình thản thì biết nàng cố ý.
Phục Đình tự nhủ: Lại đáp lễ đây mà.
Chàng cũng chẳng nói nhiều, ngồi xuống chiếc sạp gần đó rồi vỗ tay chỗ bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi.”
Tê Trì nhíu mày, nàng biết người đàn ông này vẫn chưa nguôi giận, mấy ngày qua cứ mặt nặng mày nhẹ với nàng hoài.
Hôm qua còn cố ý nói nàng đố kỵ, nay lại bảo nàng tới ngồi cạnh mình.
Đúng là bất ngờ, nhất thời nàng không nhúc nhích.
Phục Đình nhìn nàng, tay lại vỗ xuống mấy cái, trầm giọng bảo: “Sao, không muốn à?”
Bỗng đúng vào lúc này, bên ngoài có người hầu đến báo: Đô đốc Cao Lan dẫn theo gia quyến đến chào hỏi.
Tê Trì giật mình, lúc này mới hiểu ý chàng.
Thì ra là để nhận lễ.
Nàng nhíu mày, vừa bực lại vừa buồn cười, chậm rãi đi tới ngồi xuống.
Cố ý không nhìn mặt người đàn ông kia, chỉ nhìn chân chàng kề sát nàng, cơ bắp rắn chắc.
Nàng nhủ thầm: cục đá này sớm muộn gì cũng rơi vào tay mình mà thôi.
Một nhóm ba người tiến đến hành lễ.
Người đi đầu mặc quan bào cổ tròn, phía sau y là một người phụ nữ đẫy đà nắm tay một cậu bé.
Tê Trì nhìn lướt qua, phát hiện vị đô đốc này vẫn còn rất trẻ, chỉ vì cằm lún phún râu nên trông mới hơi già.
Rồi nàng lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bụng nhủ: dưới tay chàng toàn là người trẻ trung khỏe mạnh như La Tiểu Nghĩa và vị đô đốc này, đúng là có vốn liếng ‘mạnh mẽ’.
Phục Đình và đô đốc Cao Lan nói chuyện về trang trại ngựa, lại nhắc đến những vị quan lớn năm nay sẽ đến.
Nàng không chú tâm lắng nghe, ánh mắt chuyển từ vị đô đốc sang đứa bé bên cạnh.
Một cậu bé chừng năm sáu tuổi đang rúc vào lòng cha mẹ.
Nàng không khỏi nghĩ đến Lý Nghiên ở bên ngoài, hồi trước cậu cũng từng đáng yêu ngây thơ như vậy.
Đáng tiếc là không thể dựa dẫm vào cha mẹ được nữa.
Bỗng nàng cảm thấy sau lưng bên hông thắt lại.
Tê Trì hoàn hồn, phát giác sau thắt lưng có thêm một bàn tay, thế là nhìn sang bên cạnh.
Là Phục Đình.
Một tay chàng ôm eo nàng, nghiêng mặt sang nhìn nàng.
Nàng nhìn thẳng về phía trước, thì ra đô đốc Cao Lan đang chào nàng, do nàng thất thần nên không để ý.
Đô đốc Cao Lan nói: “Năm nay phu nhân đến thật đúng lúc, vừa hay gặp trúng thời điểm náo nhiệt nhất.”
Vừa rồi Tê Trì không nghe rõ bọn họ nói chuyện cho lắm, bèn hỏi: “Náo nhiệt gì?”
Đô đốc đáp: “Mấy năm qua cũng hay có khách quý đến trang trại ngựa thưởng thức vui chơi, nhưng năm nay tới nhiều nhất, Cao Lan Châu đã nửa tháng ngựa xe nườm nượp.”
Tê Trì lẩm bẩm, thì ra là nói mấy người quyền quý kia.
Nàng biết trong hai đô có rất nhiều vương công quý tộc thích cưỡi ngựa, từng có người bỏ ra ngàn vàng mua ngựa, mà một lần là mua liền mấy con, thế nên nàng cũng chẳng kinh ngạc lắm.
Nàng không quá hứng thú, chỉ gật đầu coi như trả lời.
Đô đốc Cao Lan dẫn vợ con tới chào rồi lại cáo lui.
Nàng lại nhìn sang bên cạnh, lúc này người đàn ông mới thu tay về.
Chàng nhìn nàng, hỏi: “Ngẩn ngơ gì đấy?”
Tê Trì không muốn cho chàng biết, tìm đề tài khác: “Đang nghĩ nếu như không có thiếp thì chàng tính gặp bọn họ như thế nào?”
“Chỉ gặp cấp dưới, không gặp gia quyến.” Chàng nói.
Nàng nghĩ, đáp dứt khoát thật đấy, có thể thấy hồi trước trong mắt chàng cũng chỉ có công sự.
Bỗng suy nghĩ chợt động, nàng lại hỏi: “Vậy vì sao chàng không dứt khoát đón thiếp đến đây luôn?”
Lời nói chậm rãi kéo dài, ánh mắt nàng cũng quay sang nhìn chăm chú người đàn ông tuấn tú này: “Có phải nếu thiếp không đến, chàng sẽ không bao giờ đi đón thiếp không?”
Nàng cũng không biết vì sao lại hỏi chuyện này nữa, hoặc giả là đã thắc mắc từ lâu rồi.
Phục Đình bị hỏi bất ngờ, im lặng một lúc rồi mới nói: “Không phải.”
Một người đàn ông như chàng, đã cưới vợ thì sao có chuyện lạnh lùng hắt hủi nàng được, nếu không phải tình hình ở đất Bắc không ổn thì đã đến đón nàng rồi.
Thế mà nàng lại bất ngờ tới, khiến chàng không kịp chuẩn bị.
Mà càng không kịp chuẩn bị là những chuyện nàng làm sau khi đến.
Nghĩ tới đây là lại nghĩ đến số tiền bù vào quân lương.
Nếu như chuyện này bị rêu rao ra ngoài, thì một Đại đô hộ như chàng đến mặt mũi để ngồi đây tiếp nhận bái lễ của hạ quan cũng không có.
Chàng mím môi đứng dậy, đi tới cửa sổ xem ngựa.
Tê Trì ngạc nhiên nhìn chàng.
Nhớ lại khi vừa vào phủ chàng chẳng coi nàng ra gì, nên cứ tưởng chàng sẽ không nói lời dễ nghe, nào ngờ chàng lại nói thẳng mình sẽ đón nàng.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, dường như có không ít người tới.
Đám đông trò chuyện rôm rả đi vào từng gian riêng.
Tiếng cười nói của đô đốc Cao Lan và bọn họ truyền tới.
Bất thình lình có tiếng hét lên đầy kinh ngạc.
Nàng còn đang lấy làm lạ không biết chuyện gì đang xảy ra thì màn cửa rung lên, La Tiểu Nghĩa đi vào.
Hắn rất vội vã, chẳng để ý có mặt Tê Trì mà nói luôn: “Tam ca, có một nhóm ngựa thượng hạng đến!”
Phục Đình xoay người lại.
La Tiểu Nghĩa giơ tay lau trán, bên trên phủ một lớp mồ hôi mỏng, xem ra hắn đã gấp gáp chạy tới.
Hắn cười nói: “Vừa rồi có thương nhân đưa ngựa của Tây Vực đến, thật sự không thể phân cao thấp với ngựa nuôi ở trang trại được, có thể làm ngựa tốt trong số chiến mã đấy huynh.”
Phục Đình nghe thế thì chân di chuyển, đang định đi ra thì đô đốc Cao Lan vén rèm đi vào.
“Bẩm Đại đô hộ, bên ngoài có nhóm ngựa tốt tới nhưng lại bị cản lại.”
Chàng cau mày: “Bị cản lại là thế nào?”
La Tiểu Nghĩa cũng biến sắc, vừa nãy hắn còn thấy yên ổn, đám thương nhân kia đang ở cổng trang trại, sao đột nhiên lại có chuyện thế này.
Đô đốc đáp: “Chính là những người quyền quý kia tới ngắm cảnh, thấy ngựa trong chuồng chúng ta không tốt lắm nên muốn mua ngựa của thương nhân này, vừa rồi đã bàn xong, muốn tổ chức đấu giá ở đây.”
Tê Trì nhìn ra ngoài qua kẽ rèm nhưng không thấy gì cả, đoán tiếng hét vừa rồi có lẽ là vì thấy có ngựa tốt đến.
Nàng lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng bên.
Chàng sầm mặt, cánh môi mím chặt.
La Tiểu Nghĩa thấy sắc mặt tam ca nhà mình như thế thì biết ngay không ổn; một tay sờ lên hông, có ý định đi ngăn cản, nhưng rồi lại cố nhịn mà nói: “Tam ca à, không thể bỏ nhóm ngựa kia được, chúng ta chỉ mới mở rộng quân, cần đào tạo kỵ binh, nhưng ngựa ở đây lại không đủ, hiện tại nếu có số ngựa này bổ sung thì không gì tốt bằng.”
Phục Đình nói: “Thừa lời.”
Chàng há lại không biết điều này?
Nhưng số ngựa này sớm không đến trễ không tới, lại đến đúng lúc có đám người này ở đây.
Mấy năm nay Cao Lan Châu khó khăn, may có đô đốc Cao Lan mở trang trại ngựa thu hút đám người quyền quý tới ngắm cảnh, nhờ vậy mà kiếm không ít lợi lộc, giảm bớt kha khá gánh nặng cho đất Bắc.
Không ngờ nay lại thành chuyện xấu.
Thương nhân buôn lẻ lại không có giao ước với trang trại, cho nên chàng cũng không thể buộc người khác không được mua ngựa.
Chàng nhìn Tê Trì ở trên sạp, không muốn để nàng nghe nhiều, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Đi ra.”
La Tiểu Nghĩa và đô đốc Cao Lan cùng đi theo.
Tê Trì nhìn bọn họ ra ngoài, âm thầm tính toán.
Tình hình trước mắt là muốn số ngựa này.
Đứng ở góc độ thương nhân, nàng cảm thấy đám người Hồ buôn ngựa này quá khôn khéo.
Đấu giá tức là ai ai cũng có cơ hội, người trả giá cao thì sẽ có được, không sợ đắc tội chư vị quyền quý mà còn có thể kiếm được giá cao.
Nàng ngồi trên sạp một lúc lâu, nghĩ đến vẻ mặt của chàng thì không khỏi thở dài: một người đàn ông như vậy mà lần này tới lần khác lại gặp chuyện khốn khó.
Không bao lâu sau, rèm cửa lại được vén lên, Phục Đình đã trở lại.
Chàng đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó quay đầu nói: “Đi thôi.”
Như không hề có chuyện gì xảy ra.
Có điều còn chưa động đậy thì La Tiểu Nghĩa đã đuổi vào, chạy thẳng tới trước mặt chàng thấp giọng nói nhỏ.
Nhưng Tê Trì vẫn nghe thấy.
Hắn hỏi: Tam ca, không cần thật sao?
Phục Đình thấp giọng mắng: “Xéo.”
La Tiểu Nghĩa cứng người, quay sang nhìn Tê Trì, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhìn tam ca nhà mình, sờ mũi một cái rồi im lặng đi ra ngoài.
Phục Đình nhìn Tê Trì, môi mím lại.
Đoán hẳn là nàng đã biết rồi.
Vừa nãy chàng đã đi nhìn ngựa, cũng lệnh đô đốc Cao Lan chuẩn bị chu toàn, đấu giá có lợi nhuận cao, người buôn ngựa ắt sẽ không từ bỏ.
Tuy bọn họ nể tình phủ đô hộ có quyền thế nên cũng có ý nhượng bộ, nhưng phải dựa theo quy định thanh toán một lần.
Mà số tiền đó lại khiến chàng nghĩ đến số quân lương.
Chàng không khỏi nhếch môi, tự giễu: đúng là mọi ải khó đều bị nàng nhìn thấu.
Tê Trì đứng dậy, chặn đường chàng lại, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Phục Đình nhìn theo hướng nàng chỉ.
Thấy một đám ngựa tốt lông mướt sáng bóng, đang chen chúc nhau ở một góc trang trại.
Bên tai vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.
Tê Trì nhón chân, khẽ hỏi vào tai chàng: “Chàng muốn đúng không?”
Tê Trì ngủ không ngon giấc, thế mà mới sáng sớm đã dậy.
Chỉ vì hôm nay Phục Đình muốn đến trang trại nên phu nhân Đại đô hộ như nàng cũng phải đi theo.
Nàng ngồi trước gương, nghĩ đến việc còn phải gặp người ngoài nên dặn Tân Lộ đang trang điểm cho mình: “Trang điểm đậm vào.”
Tân Lộ vâng dạ, búi kiểu tóc trang trọng cho nàng rồi nhanh chóng vẽ lông mày, bỗng lúc này mới sực nhớ là thiếu người giúp. Nàng ta nhìn lướt ra ngoài cửa phòng, thắc mắc hỏi: “Sao không thấy Thu Sương đâu ạ?”
Vừa dứt câu thì Thu Sương đi vào.
Tân Lộ tính gọi nàng ta tới phụ mình chọn trâm cài cho gia chủ, nhưng nàng ta lại như không nhìn thấy, đi thẳng tới trước mặt Tê Trì thưa: “Gia chủ, vừa nãy La tướng quân gọi nô tỳ ra.”
Tê Trì nhìn nàng ta.
Thu Sương không đợi nàng hỏi đã thuật lại đầu đuôi.
La Tiểu Nghĩa gọi nàng ta ra là muốn hỏi, lúc ‘tiễn’ cô gái chơi hạc cầm kia đi thì đã chi bao nhiêu.
Tê Trì không biết hắn hỏi chuyện này làm gì, nhưng sau đó lập tức lại nghĩ, làm sao hắn biết nàng đã chi tiền cho Đỗ Tâm Nô?
Nàng hỏi: “Em nói cho y biết à?”
Thu Sương đáp: “Không được gia chủ căn dặn nên nô tỳ chỉ nói chung chung mà thôi.”
“Vậy y bảo sao?”
“Y bảo đã nhớ rồi.”
Đã nhớ rồi. Là muốn trả lại cho nàng à?
Tê Trì hiểu ra ngay.
La Tiểu Nghĩa làm gì nghĩ đến việc chịu trách nhiệm số tiền nàng đã tiêu, chắc chắn là Phục Đình dặn hắn.
Nếu chàng biết nàng đã bỏ tiền cho Đỗ Tâm Nô, thế thì chắc chắn là thấy nàng đã giải quyết như thế nào rồi.
Rõ ràng chàng đã thấy cách nàng giải quyết, vậy mà vẫn nói nàng đố kỵ ư?
Nếu cảm thấy nàng đố kỵ thật thì cần gì phải hỏi nàng chi ra bao nhiêu?
Quả nhiên người đàn ông này cố ý.
Tê Trì hơi bực vì mình lại bị chàng đùa giỡn, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười.
Trong lòng tự nhủ: Đúng là người đàn ông mạnh miệng.
Suy cho cùng thì cũng không phải thực sự nói nàng đố kỵ, tâm trạng nàng tốt hẳn lên, quay đầu lại bảo: “Để tự ta chọn đồ cài cũng được.”
Tân Lộ lập tức nâng hộp trang sức nặng trĩu đến gần nàng.
…
Trang điểm xong, từ đỉnh các bước ra, người hầu đi tới bẩm báo rằng Đại đô hộ và La tướng quân đã đến trang trại trước rồi.
Lý Nghiên ngoan ngoãn đứng chờ trước xe.
Cậu có vẻ rất mong đợi, hà hơi làm ấm tay, đoạn bảo: “Cô ơi, đây là lần đầu cháu được thấy trang trại ngựa đấy.”
Tê Trì đưa lò sưởi cầm tay cho cậu rồi lại sửa áo khoác trên người cậu, nói: “Đi theo dượng cháu thì sau này sẽ còn có cơ hội như vậy nữa.”
Nàng dẫn cháu trai đi theo chuyến này là quyết định đúng đắn.
Chí ít là cháu nàng đã gần gũi với Phục Đình hơn nhiều rồi, đây là chuyện tốt.
***
Hôm nay không có gió cũng chẳng có tuyết, mặt trời quang đãng, dẫu vẫn còn lạnh nhưng là thời tiết đẹp để xem ngựa.
Trong trang trại có một đài cao được xây nối với biệt viện nơi bọn họ dừng chân, sừng sững tọa lạc dọc mép trang trại, bên trên được ngăn ra thành từng gian độc lập làm chỗ nghỉ ngơi, cũng là nơi tốt để quan sát trang trại.
Tê Trì đi lên đài cao, bước vào một gian riêng. Đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy những con ngựa trong rào chắn, thực đồ sộ nguy nga.
Lý Nghiên được Tân Lộ dẫn đi đi lại lại ở gần đấy.
Còn phía xa kia lại có không ít xe ngựa đang tiến về.
Nàng nhìn kỹ, đoán có lẽ đó là nhóm quan lớn chức cao từ các châu phủ khác tới.
Chợt rèm cửa sau lưng vang lên, nàng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mạnh miệng kia.
Phục Đình mặc trang phục Hồ thêu mãng xà đen, trên lưng thắt bội đao, cúi đầu đi vào rồi lại ngước mắt nhìn nàng.
Tê Trì biết hôm nay là ngày đặc biệt nên ăn mặc chải chuốt rất trang trọng, trang điểm kỹ càng, nàng đón ánh mắt chàng, thấp giọng hỏi: “Sao, có đẹp không?”
Mắt Phục Đình mấp máy hai lần.
Chàng biết rõ nàng là một tuyệt sắc giai nhân.
Tê Trì chẳng đợi chàng mở miệng mà đã tự nói tiếp: “Được rồi, thiếp chỉ là kẻ đố kỵ, sao có thể đẹp được.”
Chàng híp mắt nhìn, thấy nàng vẫn bình thản thì biết nàng cố ý.
Phục Đình tự nhủ: Lại đáp lễ đây mà.
Chàng cũng chẳng nói nhiều, ngồi xuống chiếc sạp gần đó rồi vỗ tay chỗ bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi.”
Tê Trì nhíu mày, nàng biết người đàn ông này vẫn chưa nguôi giận, mấy ngày qua cứ mặt nặng mày nhẹ với nàng hoài.
Hôm qua còn cố ý nói nàng đố kỵ, nay lại bảo nàng tới ngồi cạnh mình.
Đúng là bất ngờ, nhất thời nàng không nhúc nhích.
Phục Đình nhìn nàng, tay lại vỗ xuống mấy cái, trầm giọng bảo: “Sao, không muốn à?”
Bỗng đúng vào lúc này, bên ngoài có người hầu đến báo: Đô đốc Cao Lan dẫn theo gia quyến đến chào hỏi.
Tê Trì giật mình, lúc này mới hiểu ý chàng.
Thì ra là để nhận lễ.
Nàng nhíu mày, vừa bực lại vừa buồn cười, chậm rãi đi tới ngồi xuống.
Cố ý không nhìn mặt người đàn ông kia, chỉ nhìn chân chàng kề sát nàng, cơ bắp rắn chắc.
Nàng nhủ thầm: cục đá này sớm muộn gì cũng rơi vào tay mình mà thôi.
Một nhóm ba người tiến đến hành lễ.
Người đi đầu mặc quan bào cổ tròn, phía sau y là một người phụ nữ đẫy đà nắm tay một cậu bé.
Tê Trì nhìn lướt qua, phát hiện vị đô đốc này vẫn còn rất trẻ, chỉ vì cằm lún phún râu nên trông mới hơi già.
Rồi nàng lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, bụng nhủ: dưới tay chàng toàn là người trẻ trung khỏe mạnh như La Tiểu Nghĩa và vị đô đốc này, đúng là có vốn liếng ‘mạnh mẽ’.
Phục Đình và đô đốc Cao Lan nói chuyện về trang trại ngựa, lại nhắc đến những vị quan lớn năm nay sẽ đến.
Nàng không chú tâm lắng nghe, ánh mắt chuyển từ vị đô đốc sang đứa bé bên cạnh.
Một cậu bé chừng năm sáu tuổi đang rúc vào lòng cha mẹ.
Nàng không khỏi nghĩ đến Lý Nghiên ở bên ngoài, hồi trước cậu cũng từng đáng yêu ngây thơ như vậy.
Đáng tiếc là không thể dựa dẫm vào cha mẹ được nữa.
Bỗng nàng cảm thấy sau lưng bên hông thắt lại.
Tê Trì hoàn hồn, phát giác sau thắt lưng có thêm một bàn tay, thế là nhìn sang bên cạnh.
Là Phục Đình.
Một tay chàng ôm eo nàng, nghiêng mặt sang nhìn nàng.
Nàng nhìn thẳng về phía trước, thì ra đô đốc Cao Lan đang chào nàng, do nàng thất thần nên không để ý.
Đô đốc Cao Lan nói: “Năm nay phu nhân đến thật đúng lúc, vừa hay gặp trúng thời điểm náo nhiệt nhất.”
Vừa rồi Tê Trì không nghe rõ bọn họ nói chuyện cho lắm, bèn hỏi: “Náo nhiệt gì?”
Đô đốc đáp: “Mấy năm qua cũng hay có khách quý đến trang trại ngựa thưởng thức vui chơi, nhưng năm nay tới nhiều nhất, Cao Lan Châu đã nửa tháng ngựa xe nườm nượp.”
Tê Trì lẩm bẩm, thì ra là nói mấy người quyền quý kia.
Nàng biết trong hai đô có rất nhiều vương công quý tộc thích cưỡi ngựa, từng có người bỏ ra ngàn vàng mua ngựa, mà một lần là mua liền mấy con, thế nên nàng cũng chẳng kinh ngạc lắm.
Nàng không quá hứng thú, chỉ gật đầu coi như trả lời.
Đô đốc Cao Lan dẫn vợ con tới chào rồi lại cáo lui.
Nàng lại nhìn sang bên cạnh, lúc này người đàn ông mới thu tay về.
Chàng nhìn nàng, hỏi: “Ngẩn ngơ gì đấy?”
Tê Trì không muốn cho chàng biết, tìm đề tài khác: “Đang nghĩ nếu như không có thiếp thì chàng tính gặp bọn họ như thế nào?”
“Chỉ gặp cấp dưới, không gặp gia quyến.” Chàng nói.
Nàng nghĩ, đáp dứt khoát thật đấy, có thể thấy hồi trước trong mắt chàng cũng chỉ có công sự.
Bỗng suy nghĩ chợt động, nàng lại hỏi: “Vậy vì sao chàng không dứt khoát đón thiếp đến đây luôn?”
Lời nói chậm rãi kéo dài, ánh mắt nàng cũng quay sang nhìn chăm chú người đàn ông tuấn tú này: “Có phải nếu thiếp không đến, chàng sẽ không bao giờ đi đón thiếp không?”
Nàng cũng không biết vì sao lại hỏi chuyện này nữa, hoặc giả là đã thắc mắc từ lâu rồi.
Phục Đình bị hỏi bất ngờ, im lặng một lúc rồi mới nói: “Không phải.”
Một người đàn ông như chàng, đã cưới vợ thì sao có chuyện lạnh lùng hắt hủi nàng được, nếu không phải tình hình ở đất Bắc không ổn thì đã đến đón nàng rồi.
Thế mà nàng lại bất ngờ tới, khiến chàng không kịp chuẩn bị.
Mà càng không kịp chuẩn bị là những chuyện nàng làm sau khi đến.
Nghĩ tới đây là lại nghĩ đến số tiền bù vào quân lương.
Nếu như chuyện này bị rêu rao ra ngoài, thì một Đại đô hộ như chàng đến mặt mũi để ngồi đây tiếp nhận bái lễ của hạ quan cũng không có.
Chàng mím môi đứng dậy, đi tới cửa sổ xem ngựa.
Tê Trì ngạc nhiên nhìn chàng.
Nhớ lại khi vừa vào phủ chàng chẳng coi nàng ra gì, nên cứ tưởng chàng sẽ không nói lời dễ nghe, nào ngờ chàng lại nói thẳng mình sẽ đón nàng.
Bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, dường như có không ít người tới.
Đám đông trò chuyện rôm rả đi vào từng gian riêng.
Tiếng cười nói của đô đốc Cao Lan và bọn họ truyền tới.
Bất thình lình có tiếng hét lên đầy kinh ngạc.
Nàng còn đang lấy làm lạ không biết chuyện gì đang xảy ra thì màn cửa rung lên, La Tiểu Nghĩa đi vào.
Hắn rất vội vã, chẳng để ý có mặt Tê Trì mà nói luôn: “Tam ca, có một nhóm ngựa thượng hạng đến!”
Phục Đình xoay người lại.
La Tiểu Nghĩa giơ tay lau trán, bên trên phủ một lớp mồ hôi mỏng, xem ra hắn đã gấp gáp chạy tới.
Hắn cười nói: “Vừa rồi có thương nhân đưa ngựa của Tây Vực đến, thật sự không thể phân cao thấp với ngựa nuôi ở trang trại được, có thể làm ngựa tốt trong số chiến mã đấy huynh.”
Phục Đình nghe thế thì chân di chuyển, đang định đi ra thì đô đốc Cao Lan vén rèm đi vào.
“Bẩm Đại đô hộ, bên ngoài có nhóm ngựa tốt tới nhưng lại bị cản lại.”
Chàng cau mày: “Bị cản lại là thế nào?”
La Tiểu Nghĩa cũng biến sắc, vừa nãy hắn còn thấy yên ổn, đám thương nhân kia đang ở cổng trang trại, sao đột nhiên lại có chuyện thế này.
Đô đốc đáp: “Chính là những người quyền quý kia tới ngắm cảnh, thấy ngựa trong chuồng chúng ta không tốt lắm nên muốn mua ngựa của thương nhân này, vừa rồi đã bàn xong, muốn tổ chức đấu giá ở đây.”
Tê Trì nhìn ra ngoài qua kẽ rèm nhưng không thấy gì cả, đoán tiếng hét vừa rồi có lẽ là vì thấy có ngựa tốt đến.
Nàng lặng lẽ nhìn người đàn ông đứng bên.
Chàng sầm mặt, cánh môi mím chặt.
La Tiểu Nghĩa thấy sắc mặt tam ca nhà mình như thế thì biết ngay không ổn; một tay sờ lên hông, có ý định đi ngăn cản, nhưng rồi lại cố nhịn mà nói: “Tam ca à, không thể bỏ nhóm ngựa kia được, chúng ta chỉ mới mở rộng quân, cần đào tạo kỵ binh, nhưng ngựa ở đây lại không đủ, hiện tại nếu có số ngựa này bổ sung thì không gì tốt bằng.”
Phục Đình nói: “Thừa lời.”
Chàng há lại không biết điều này?
Nhưng số ngựa này sớm không đến trễ không tới, lại đến đúng lúc có đám người này ở đây.
Mấy năm nay Cao Lan Châu khó khăn, may có đô đốc Cao Lan mở trang trại ngựa thu hút đám người quyền quý tới ngắm cảnh, nhờ vậy mà kiếm không ít lợi lộc, giảm bớt kha khá gánh nặng cho đất Bắc.
Không ngờ nay lại thành chuyện xấu.
Thương nhân buôn lẻ lại không có giao ước với trang trại, cho nên chàng cũng không thể buộc người khác không được mua ngựa.
Chàng nhìn Tê Trì ở trên sạp, không muốn để nàng nghe nhiều, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Đi ra.”
La Tiểu Nghĩa và đô đốc Cao Lan cùng đi theo.
Tê Trì nhìn bọn họ ra ngoài, âm thầm tính toán.
Tình hình trước mắt là muốn số ngựa này.
Đứng ở góc độ thương nhân, nàng cảm thấy đám người Hồ buôn ngựa này quá khôn khéo.
Đấu giá tức là ai ai cũng có cơ hội, người trả giá cao thì sẽ có được, không sợ đắc tội chư vị quyền quý mà còn có thể kiếm được giá cao.
Nàng ngồi trên sạp một lúc lâu, nghĩ đến vẻ mặt của chàng thì không khỏi thở dài: một người đàn ông như vậy mà lần này tới lần khác lại gặp chuyện khốn khó.
Không bao lâu sau, rèm cửa lại được vén lên, Phục Đình đã trở lại.
Chàng đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó quay đầu nói: “Đi thôi.”
Như không hề có chuyện gì xảy ra.
Có điều còn chưa động đậy thì La Tiểu Nghĩa đã đuổi vào, chạy thẳng tới trước mặt chàng thấp giọng nói nhỏ.
Nhưng Tê Trì vẫn nghe thấy.
Hắn hỏi: Tam ca, không cần thật sao?
Phục Đình thấp giọng mắng: “Xéo.”
La Tiểu Nghĩa cứng người, quay sang nhìn Tê Trì, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhìn tam ca nhà mình, sờ mũi một cái rồi im lặng đi ra ngoài.
Phục Đình nhìn Tê Trì, môi mím lại.
Đoán hẳn là nàng đã biết rồi.
Vừa nãy chàng đã đi nhìn ngựa, cũng lệnh đô đốc Cao Lan chuẩn bị chu toàn, đấu giá có lợi nhuận cao, người buôn ngựa ắt sẽ không từ bỏ.
Tuy bọn họ nể tình phủ đô hộ có quyền thế nên cũng có ý nhượng bộ, nhưng phải dựa theo quy định thanh toán một lần.
Mà số tiền đó lại khiến chàng nghĩ đến số quân lương.
Chàng không khỏi nhếch môi, tự giễu: đúng là mọi ải khó đều bị nàng nhìn thấu.
Tê Trì đứng dậy, chặn đường chàng lại, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Phục Đình nhìn theo hướng nàng chỉ.
Thấy một đám ngựa tốt lông mướt sáng bóng, đang chen chúc nhau ở một góc trang trại.
Bên tai vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.
Tê Trì nhón chân, khẽ hỏi vào tai chàng: “Chàng muốn đúng không?”
Bình luận facebook