Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Hai người nhanh chóng lên đường mà không nghỉ ngơi, ngay đến lương khô cũng là ăn lúc ngồi trên ngựa.
Gió cuốn bụi cát cuồn cuộn, lao thẳng một đường, thỉnh thoảng còn có thể thấy dấu móng ngựa lộn xộn trên đất.
Ắt hẳn toán quân Đột Quyết đã tìm kiếm ở gần đây.
Phục Đình giục ngựa chạy chậm tới đây, sau khi xem xét bốn phía thì mới xuống lưng ngựa.
Tê Trì thấy chàng xuống thì cũng xuống theo, lại thấy chàng không nói gì mà đi về khu rừng đằng trước, nàng hiểu ý, lập tức bám theo chàng.
Dưới chân chỉ có tiếng lá khô bị giẫm đạp.
Trước khi sắp tới bìa rừng, nàng giơ tay kéo chàng.
Phục Đình ngoái đầu.
Nàng hỏi nhỏ: “Sao không che giấu gì hết vậy?”
Ý là bây giờ chàng như vậy quá dễ thu hút sự chú ý.
Chàng nói: “Ta cố ý đấy.”
Cố ý không che giấu để thu hút truy binh.
Tê Trì biết nguyên nhân, nhưng cũng hiểu tình hình hiện tại không như trước, liếc nhìn ra sau vai chàng, bảo: “Nhưng chàng đang bị thương.”
Phục Đình không đáp.
Đột Quyết hận chàng thấu xương, rắp tăm muốn trừ khử chàng bằng được, chúng đã nhớ kỹ tướng mạo của chàng thì dù có che giấu cũng chưa chắc đã thành công.
Chỉ là nghe nàng nói thế, chàng vẫn hỏi: “Nàng muốn che giấu thế nào?”
Tê Trì đáp: “Chàng ngồi xuống đi.”
Chàng lập tức nghe lời ngồi xuống.
Nàng dựa vào chàng, khuỵu chân đứng sau lưng chàng.
Phục Đình chỉ cảm thấy búi tóc trên đầu bị tháo ra, tay nàng hí hoáy trên tóc chàng, tức khắc hiểu ngay.
Tê Trì học theo bà lão kia tết tóc cho chàng rồi quấn ra sau vai.
Tóc chàng vừa đen vừa cứng, y hệt con người chàng.
Nàng làm xong, lùi bước ngó nhìn.
Chàng vốn mặc Hồ phục, thêm thân hình cao lớn, giờ đổi sang kiểu tóc này thật sự khá giống đàn ông người Hồ.
Phục Đình quay đầu, nhìn bím tóc đuôi sam trên đầu nàng rồi lại nhìn lướt qua hai chiếc bóng kề nhau ở dưới mặt đất, nói nhỏ: “Lần này thì chắc là giống cặp vợ chồng người Hồ rồi.”
Tê Trì vốn có lòng muốn ngụy trang cho chàng nên mới làm thế, nhưng nghe câu này thì lại cứ như nàng cố ý vậy.
Nàng không khỏi nhìn Hồ phục trên người, rồi lại nhìn chàng.
Búi tóc Trung Nguyên luôn chú trọng vào lễ nghi, còn kiểu tóc của người Hồ lại rất hoang dã, làm nổi bật diện mạo anh tuấn của chàng, dường như bộc phát ra sự hoang dại in hằn trong xương cốt của chàng.
Nàng nhìn mấy lần, đoạn lẩm bẩm: “Chẳng trách Tiểu Tân Vân nói chàng là tình lang đất Bắc.”
Phục Đình nghe thấy, thấp giọng bật cười, đứng dậy kéo nàng rồi thuận thế đè nàng lên thân cây: “Thử nói lung tung thêm một câu nữa đi.”
Vào lúc này rồi mà còn có thể nhắc tới người ngoài, chàng cảm thấy nàng cố ý thật.
Tê Trì trốn tránh ánh mắt, tự nhủ chỉ là cảm khái thôi mà, bèn nhắc: “Chàng bị thương đó.”
Phục Đình nhìn vết nứt bên môi nàng rồi nhìn lướt qua mặt nàng, kéo nàng đi ra ngoài.
Trong đầu nghĩ, lại còn biết chàng bị thương cơ à, nếu không bị thương thì đã bịt miệng nàng rồi.
Lần này bọn họ đi đường nhỏ vắng lặng.
Lội qua dòng suối nước chảy siết, lại băng qua đám cỏ giữa núi rừng, vết móng ngựa trước đó đã biến mất.
Phục Đình vẫn nhớ hướng ưng kêu lúc sáng.
Lúc đến nơi, cuối cùng cũng xuất hiện đồng hoang.
Còn chưa lên ngựa thì đã loáng thoáng thấy ở xa có hai con ngựa đang lao tới.
Chàng kéo Tê Trì lên ngựa, chỉ về hướng bên kia.
Tê Trì cũng đã nhìn thấy, đang định trốn đi thì cánh tay bị chàng bắt lấy.
Chàng hạ lưng ngựa xuống, ra hiệu nàng đi lên, tháo thanh đao giấu dưới bụng ngựa ra, nói nhỏ: “Chỉ có hai người, thử xem cách ngụy trang của nàng có hiệu quả không.”
Tê Trì đoán được ý chàng, hơn phân nửa là muốn giải quyết đối phương.
Nàng lưỡng lự, bởi nghĩ đến vết thương của chàng, nhưng thấy chàng cứ dõi mắt nhìn về phía đó thì cuối cùng vẫn trèo lên lưng ngựa.
Phục Đình kéo cương thả bộ, trông bọn họ đúng là rất giống một cặp vợ chồng người Hồ bình thường.
Hai người nọ thúc ngựa chạy chậm tới, vừa đi vừa nhìn, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra họ.
Phục Đình cố ý dắt ngựa tới gần, đối phương hét lên một tiếng.
Trong chớp mắt, tay chàng rút đao ở dưới bụng ngựa ra quăng tới, thanh đao cắm ngay giữa ngực một người.
Gã ta ngã từ trên lưng ngựa xuống, kiếm trong tay gã quăng về phía người bên cạnh.
Một kiếm này không đủ lấy mạng hắn ta, Phục Đình sải bước đi tới ghìm lấy hắn, thấp giọng liến thoắng hỏi mấy câu bằng tiếng Đột Quyết.
Đối phương hổn hển đáp lại.
Chàng nghe xong thì hạ thủ, một kiếm kết liễu mạng.
Rút đao và kiếm ra, chàng kéo hai thi thể vào bụi cỏ gần đó rồi lại đuổi ngựa đi xa.
Động tác của chàng rất dứt khoát mạnh mẽ, lúc quay lại cạnh ngựa, Tê Trì xoay đầu đi, không nhìn thanh đao và cây kiếm đã nhuốm máu, nói: “Có thể thấy vẫn khá hữu dụng.”
Chàng cất đao kiếm, nhìn nàng một cái, có vẻ trên quãng đường lần này nàng đã bình tĩnh rất nhiều, vào lúc này rồi mà vẫn có thể nói đùa.
Sau khi phóng mình lên ngựa, chàng nhìn về phía hai kẻ kia mới đến, không thể đi thẳng tới trước được nữa, bèn kéo cương đi về hướng khác: “Đi đường vòng thôi.”
Vừa rồi chàng mới hỏi, quân Đột Quyết đã quay đầu ngăn chặn giải cứu người ở thành Cổ Diệp.
Nếu toán La Tiểu Nghĩa đang ở gần chỗ phát ra tiếng ưng kêu thì tức là cách bọn họ rất gần, cũng không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, chàng lập tức tăng tốc độ.
Ngựa vừa chạy nhanh, Tê Trì đã ngửi thấy mùi tanh của máu.
Nàng định nhìn lui sau nhưng bị Phục Đình giữ chặt, không cho nàng ngoái lại.
“Vết thương của chàng…”
“Không sao.” Chàng ngắt lời, giọng vang lên ở trên đỉnh đầu nàng.
Tê Trì cau mày, không lên tiếng.
Rõ ràng vừa rồi chàng mới động thủ, chắc chắn giờ đang gồng mình chịu đựng, không biết còn muốn chịu đựng như vậy bao lâu nữa.
Trời trong xanh như được gột rửa, mây trắng lả xuống, một con chim ưng bay lượn giữa tinh không.
Bỗng con ưng kêu lên hai tiếng đầy thê lương rồi bay ra xa.
Phục Đình thấy rõ, tim đập nhanh hơn.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, điều đó chứng tỏ đằng trước có người làm ảnh hưởng đến ưng, có lẽ quân Đột Quyết đã chặn được họ.
Chàng nhanh chóng phán đoán, quay đầu ngựa không dừng lại, lao nhanh tới một sườn dốc.
Nơi này là vùng đất rộng lớn cằn cỗi cát bay, thỉnh thoảng có những tảng đá lớn nhỏ từ trên núi lăn xuống, bị gió đánh bay về đây chất thành đống như đồi núi.
Cách biên giới đã không còn xa.
Chàng nhảy xuống ngựa, đỡ Tê Trì xuống: “Chờ ta ở đây.”
Tê Trì nhìn chàng: “Chàng định một mình thu hút bọn chúng?”
Chàng nói: “Ta đi giúp Tiểu Nghĩa, dẫn theo nàng không tiện.”
Mục tiêu của Đột Quyết là chàng, chàng đã bị thương, nếu dẫn theo sợ không lo chu toàn cho nàng được, ngược lại còn sẽ hại nàng.
Tê Trì nhíu mày không nói.
Cứ cảm thấy như vậy quá nguy hiểm.
Phục Đình ấn nàng xuống sau đống đá, nói: “Cùng lắm là hết ba khắc, nhất định ta sẽ quay lại.”
Đây là cam kết, trong vòng ba khắc nếu không thể thu hút người Đột Quyết giúp toán La Tiểu Nghĩa thì chàng cũng sẽ không trì hoãn, quay về dẫn nàng rời đi, đợi vào biên giới rồi tính toán tiếp.
Tê Trì không giúp được chàng trong chuyện này thì cũng không thể làm liên lụy tới chàng, đành phải gật đầu.
Chàng nhìn nàng, muốn nói một câu để lần này nàng tin tưởng mình, rằng nhất định chàng sẽ quay lại.
Nhưng rồi cảm thấy dù nói gì cũng không quan trọng, huống hồ chẳng thể chậm trễ được nữa.
Chàng phóng mình lên ngựa, lao nhanh rời đi.
Tê Trì dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng chàng đeo trường cung trên cánh tay, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng lại ngoái đầu nhìn về phía biên giới, chân mày chẳng hề thả lỏng, ngón tay nắm vạt áo nhiều lần rồi lại buông ra.
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của chàng trên đoạn đường rồi, trong nàng yên tâm phần nào.
Nếu là lời do người đàn ông này nói, nàng luôn cảm thấy chàng có thể làm được.
***
Phục Đình chạy được nửa đường thì nghe thấy tiếng mấy thớt ngựa rượt tới.
Chàng tức tốc xuống ngựa, tránh sang một bên, tay cầm lấy cung.
Khi mấy con ngựa gần phi tới thì cung của chàng đã được kéo căng, rồi bỗng dùng lực buông ra, một mũi tên bắn lệch, ghim xuống đất trước ngựa đối phương.
Con ngựa kia dừng lại, mấy người theo sau cũng nhanh chóng ghìm cương.
Người cưỡi ngựa nhìn lại, đầu tiên là ngẩn người rồi tiếp đó hớn hở: “Tam ca!”
Là La Tiểu Nghĩa.
Phục Đình sải bước đi tới, quan sát bọn họ. La Tiểu Nghĩa dẫn theo mấy cận vệ, một nhóm chỉ có mười người.
Chàng hỏi: “Sao bọn đệ lại ở đây?”
La Tiểu Nghĩa đáp: “Đương nhiên là tới tiếp ứng tam ca rồi, mấy người bọn đệ đã đến biên giới an toàn, chỉ mỗi tam ca và tẩu tẩu chưa về, sốt ruột muốn chết.”
Vừa nãy nhìn Phục Đình, mới đầu còn suýt không nhận ra bởi chàng mặc trang phục người Hồ, nhưng dựa vào thân hình và bộ quân phục thì La Tiểu Nghĩa lập tức nhận ra.
Phục Đình nhìn về hướng ưng kêu, cau mày: “Đệ nói mọi người đã tới biên giới?”
“Đúng vậy,” La Tiểu Nghĩa đâu dám gạt chàng chuyện này: “Chắc tam ca đã coi thường sát tâm của bọn Đột Quyết với huynh rồi, chúng vừa thấy huynh thì đã huy động toàn bộ đuổi theo. Đám còn lại nấp ở trong thành đã bị bọn đệ tiêu diệt cả, cộng thêm dân chúng trong thành cũng âm thầm tương trợ nên chuyện giải cứu rất thuận lợi.”
Phục Đình nhíu mày, hai tên Đột Quyết kia đã mặc kệ tính mạng để tiết lộ tin tức giả cho chàng bằng được, chứng tỏ muốn dẫn chàng tới đây.
Chàng suy nghĩ, lại hỏi: “Trên đường đến biên giới bọn đệ có gặp nguy hiểm gì không?”
La Tiểu Nghĩa lắc đầu: “Rất thuận lợi.”
Chính vì nguyên nhân đó nên hắn mới bảo những người khác đưa người vào biên giới trước, còn mình dẫn theo khinh kỵ đến tìm tam ca, tránh nhiều người làm kinh động đến đại bộ phận Đột Quyết.
Nói đến đó, hắn lại hỏi: “Đúng rồi, tẩu tẩu đâu?”
Phục Đình nghe tới đây thì đã nhận ra manh mối, lập tức sầm mặt phóng mình lên ngựa: “Mau quay lại!”
La Tiểu Nghĩa ngẩn ra, nhưng nghe ngữ khí chàng là lạ thì vội tức tốc đuổi theo.
…
Mặt trời nhô cao, ba khắc sắp sửa trôi qua.
Tê Trì ngồi yên không nhúc nhích, bỗng bên tai nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng.
Nàng nghi ngờ mình nghe nhầm nên giơ tay lên cảm nhận, gió từ hướng Bắc thổi tới, tức tiếng nhạc cũng từ phía Bắc mà đến.
Nàng tập trung lắng nghe, dường như là đàn hạc.
Không lẽ là tiếng hạc cầm của Đỗ Tâm Nô?
Nàng cảm thấy khó tin, nếu đúng là vậy thì tốt quá rồi, đoán chắc hẳn bọn họ đang ở ngay trước mặt nàng, không chừng sắp vào tới biên giới.
Nghĩ đến đây lại bỗng ngẩn người, nàng bừng tỉnh giật mình, nếu thật như vậy thì Phục Đình đã bị lừa rồi.
Từ xa có tiếng giẫm đạp ầm ầm như sấm.
Nàng nhìn ngó tìm kiếm trên người, lùi về sau hai bước.
Nếu không nhìn lầm, thì hình như đó chính là quân Đột Quyết truy sát bọn họ.
…
Phục Đình thúc ngựa phi rất nhanh, chỉ sợ nếu chậm sẽ xảy ra chuyện.
Từ lúc giao đấu với Đột Quyết đến nay, chàng hiểu rõ sự xảo trá của đối phương.
Rất có thể chuyện ban nãy là Đột Quyết cố ý, chúng muốn dẫn chàng rời đi rồi đánh bọc từ phía sau.
Chỉ có giáp công trước sau thì mới có thể hoàn toàn bắt được chàng.
Mà đằng sau nơi chúng đánh bọc là biên giới.
Tê Trì đang ở đó.
Phục Đình nghiến răng, lao vội đến nơi đã ở trước đó, từ đằng xa đã thấy đoàn quân xông ra từ khói bụi mịt mù cả một góc trời.
Hướng vó ngựa của chúng chính là chỗ đống đá mà chàng đã để Tê Trì ở lại.
Sau lưng là tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc khác.
Hai toán quân Đột Quyết đã dần tiến tới, xông đến cuối là đội khinh kỵ của bọn họ.
Phục Đình quất mạnh roi ngựa, tức tốc xông đến, trong mắt chỉ còn lại mỗi phương hướng kia.
“Tê Trì!” Chàng hét lớn, gần như là theo bản năng.
Gió quật vào mặt che lấp âm thanh của chàng, không có ai hồi âm.
Chàng lại quất roi ngựa: “Lý Tê Trì!”
Vẫn không ai trả lời.
Con tim Phục Đình rơi xuống đáy vực, tay siết chặt cương ngựa, bỗng một bóng người vụt qua khóe mắt.
Chàng ngoái đầu lại, thấy bóng người thân quen mặc Hồ phục, con tim đã nảy lên tận cuống họng tạm thời buông lơi.
Là Tê Trì, nàng chui ra từ trong bụi cỏ.
Quân Đột Quyết ở đằng trước đã ngày càng tới gần, nếu gần nữa thì sẽ vào phạm vi tầm bắn của mũi tên.
Phục Đình quất mông ngựa, mặc kệ đất đá cuồn cuộn, gọi lớn với nàng: “Nhanh lên!”
La Tiểu Nghĩa ở sau đã hiểu tình hình, lập tức phân phó: “Che chở cho Đại đô hộ!”
Tê Trì chạy về phía chàng.
Khi thấy bóng dáng binh mã Đột Quyết thì nàng đã trốn đi, vốn định đi về phía biên giới, nhưng nghe thấy âm thanh gọi tên nàng thì đi vòng về lại.
Nàng xách vạt áo, cắn môi chạy về phía trước.
Bốn bề đất đá mịt mù, gần như chẳng thấy rõ được gì.
Nhưng nàng chỉ có thể chạy tới trước, bởi cơ hội sống đang ở nơi đó.
“Nhanh lên!” Giọng Phục Đình đã đến gần hơn.
Giữa đất trời hỗn loạn, chàng chỉ để ý đến một người.
Ngựa đi quá nhanh, gió quật vào mặt ngày càng rát, chàng cắn răng lao tới gần người ấy.
Một trăm bước, năm mươi bước, mười bước, chàng kéo vội dây cương, lập tức cúi người, tay dùng sức nắm lấy eo nàng, kéo lên lưng ngựa.
Mấy mũi tên gắn lông vũ bắn ra liên tiếp, là La Tiểu Nghĩa ở đằng sau dẫn người che chở.
Ngựa của chàng nhanh chóng lao đi, một tay vẫn ôm thật chặt người trong lòng: “Ôm chặt ta.”
Vì quá vội nên Tê Trì chỉ ngồi nghiêng khi được chàng kéo lên ngựa, vừa nghe tiếng thì lập tức vòng chặt lấy hông chàng.
Cho tới lúc này mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng vẫn chưa định thần lại, chẳng biết làm gì ngoài ôm chàng hết sức mình.
Phía trước đã đến biên giới.
Một đại quân chắn ngang trước đường biên giới.
Chính là quân đội của phủ đô đốc U Lăng ở gần biên thùy, bọn họ đã nhận được tin của trinh sát nên chờ sẵn ở đây.
Phục Đình nhìn về phía trước, vừa đến đó thì lập tức vung tay lên: “Thâu cánh!”
Còn chưa dứt lời, một tay chàng ôm Tê Trì, cúi rạp người xuống.
Toán La Tiểu Nghĩa ở sau lưng cũng nằm sấp trên lưng ngựa.
Phía trước có tiếng hô to: “Bắn!”
Vạn mũi tên phóng ra, sượt qua đỉnh đầu bọn họ bay thẳng đến chỗ đoàn quân Đột Quyết.
Vó ngựa chồm lên, giẫm qua nước sông chảy siết, tiến vào biên giới.
Binh mã Đột Quyết ở đằng sau bị mưa tên ngăn cản, dừng lại nửa đường, đối diện nhau từ xa.
Hai quân dàn ngang, một bên thì che đậy, một bên lại oai hùng.
Không bên nào là đang trong thế chuẩn bị chu toàn cả.
Một lúc sau, cuối cùng người Đột Quyết cũng từ từ rút lui.
Tựa như thủy triều lên rồi lại xuống, ấy vậy bụi mù vẫn chưa tan.
Vô số con mắt trong quân đều đang nhìn người xông đến, nhưng trước khi vào thì người đó lại ghìm ngựa chạy ở đằng sau.
La Tiểu Nghĩa nhìn về hướng tam ca tẩu tẩu rời đi, đưa mắt nhìn trong quân, không muốn để ba quân nhận ra mạo hiểm vừa rồi, thở hổn hển nói: “Cung nghênh Đại đô hộ!”
Chúng quân nghe tiếng, đồng loạt hành lễ quân đội: “Cung nghênh Đại đô hộ!”
Dẫu đã không thấy bóng dáng Đại đô hộ đâu.
Cho tới khi chạy ra xa, Phục Đình mới dừng ngựa lại.
Chàng ngồi trên ngựa, ôm chặt Tê Trì, tay đỡ cổ nàng, xoa khắp cơ thể ấm áp trên người nàng, nhưng dường như vẫn chưa đủ chân thực, chàng lập tức cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng, đi từ khóe môi đã nứt lần xuống cổ, vừa như gặm lại như cắn.
Tê Trì chẳng quan tâm đang ở trên ngựa nơi đồng không mông quạnh, ngửa đầu lên mặc chàng mạnh bạo, dù bị đau cũng chỉ run lên chứ không hề né tránh.
Phải đau như thế mới khiến nàng cảm thấy là thật.
Phục Đình lùi ra, thở dốc dồn dập.
Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực chàng, hai tay vẫn ôm eo chàng, thở dốc liên hồi: “Chúng ta vào biên giới rồi.”
Chàng gật đầu, mắt khép lại, không muốn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi nữa.
Gió cuốn bụi cát cuồn cuộn, lao thẳng một đường, thỉnh thoảng còn có thể thấy dấu móng ngựa lộn xộn trên đất.
Ắt hẳn toán quân Đột Quyết đã tìm kiếm ở gần đây.
Phục Đình giục ngựa chạy chậm tới đây, sau khi xem xét bốn phía thì mới xuống lưng ngựa.
Tê Trì thấy chàng xuống thì cũng xuống theo, lại thấy chàng không nói gì mà đi về khu rừng đằng trước, nàng hiểu ý, lập tức bám theo chàng.
Dưới chân chỉ có tiếng lá khô bị giẫm đạp.
Trước khi sắp tới bìa rừng, nàng giơ tay kéo chàng.
Phục Đình ngoái đầu.
Nàng hỏi nhỏ: “Sao không che giấu gì hết vậy?”
Ý là bây giờ chàng như vậy quá dễ thu hút sự chú ý.
Chàng nói: “Ta cố ý đấy.”
Cố ý không che giấu để thu hút truy binh.
Tê Trì biết nguyên nhân, nhưng cũng hiểu tình hình hiện tại không như trước, liếc nhìn ra sau vai chàng, bảo: “Nhưng chàng đang bị thương.”
Phục Đình không đáp.
Đột Quyết hận chàng thấu xương, rắp tăm muốn trừ khử chàng bằng được, chúng đã nhớ kỹ tướng mạo của chàng thì dù có che giấu cũng chưa chắc đã thành công.
Chỉ là nghe nàng nói thế, chàng vẫn hỏi: “Nàng muốn che giấu thế nào?”
Tê Trì đáp: “Chàng ngồi xuống đi.”
Chàng lập tức nghe lời ngồi xuống.
Nàng dựa vào chàng, khuỵu chân đứng sau lưng chàng.
Phục Đình chỉ cảm thấy búi tóc trên đầu bị tháo ra, tay nàng hí hoáy trên tóc chàng, tức khắc hiểu ngay.
Tê Trì học theo bà lão kia tết tóc cho chàng rồi quấn ra sau vai.
Tóc chàng vừa đen vừa cứng, y hệt con người chàng.
Nàng làm xong, lùi bước ngó nhìn.
Chàng vốn mặc Hồ phục, thêm thân hình cao lớn, giờ đổi sang kiểu tóc này thật sự khá giống đàn ông người Hồ.
Phục Đình quay đầu, nhìn bím tóc đuôi sam trên đầu nàng rồi lại nhìn lướt qua hai chiếc bóng kề nhau ở dưới mặt đất, nói nhỏ: “Lần này thì chắc là giống cặp vợ chồng người Hồ rồi.”
Tê Trì vốn có lòng muốn ngụy trang cho chàng nên mới làm thế, nhưng nghe câu này thì lại cứ như nàng cố ý vậy.
Nàng không khỏi nhìn Hồ phục trên người, rồi lại nhìn chàng.
Búi tóc Trung Nguyên luôn chú trọng vào lễ nghi, còn kiểu tóc của người Hồ lại rất hoang dã, làm nổi bật diện mạo anh tuấn của chàng, dường như bộc phát ra sự hoang dại in hằn trong xương cốt của chàng.
Nàng nhìn mấy lần, đoạn lẩm bẩm: “Chẳng trách Tiểu Tân Vân nói chàng là tình lang đất Bắc.”
Phục Đình nghe thấy, thấp giọng bật cười, đứng dậy kéo nàng rồi thuận thế đè nàng lên thân cây: “Thử nói lung tung thêm một câu nữa đi.”
Vào lúc này rồi mà còn có thể nhắc tới người ngoài, chàng cảm thấy nàng cố ý thật.
Tê Trì trốn tránh ánh mắt, tự nhủ chỉ là cảm khái thôi mà, bèn nhắc: “Chàng bị thương đó.”
Phục Đình nhìn vết nứt bên môi nàng rồi nhìn lướt qua mặt nàng, kéo nàng đi ra ngoài.
Trong đầu nghĩ, lại còn biết chàng bị thương cơ à, nếu không bị thương thì đã bịt miệng nàng rồi.
Lần này bọn họ đi đường nhỏ vắng lặng.
Lội qua dòng suối nước chảy siết, lại băng qua đám cỏ giữa núi rừng, vết móng ngựa trước đó đã biến mất.
Phục Đình vẫn nhớ hướng ưng kêu lúc sáng.
Lúc đến nơi, cuối cùng cũng xuất hiện đồng hoang.
Còn chưa lên ngựa thì đã loáng thoáng thấy ở xa có hai con ngựa đang lao tới.
Chàng kéo Tê Trì lên ngựa, chỉ về hướng bên kia.
Tê Trì cũng đã nhìn thấy, đang định trốn đi thì cánh tay bị chàng bắt lấy.
Chàng hạ lưng ngựa xuống, ra hiệu nàng đi lên, tháo thanh đao giấu dưới bụng ngựa ra, nói nhỏ: “Chỉ có hai người, thử xem cách ngụy trang của nàng có hiệu quả không.”
Tê Trì đoán được ý chàng, hơn phân nửa là muốn giải quyết đối phương.
Nàng lưỡng lự, bởi nghĩ đến vết thương của chàng, nhưng thấy chàng cứ dõi mắt nhìn về phía đó thì cuối cùng vẫn trèo lên lưng ngựa.
Phục Đình kéo cương thả bộ, trông bọn họ đúng là rất giống một cặp vợ chồng người Hồ bình thường.
Hai người nọ thúc ngựa chạy chậm tới, vừa đi vừa nhìn, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra họ.
Phục Đình cố ý dắt ngựa tới gần, đối phương hét lên một tiếng.
Trong chớp mắt, tay chàng rút đao ở dưới bụng ngựa ra quăng tới, thanh đao cắm ngay giữa ngực một người.
Gã ta ngã từ trên lưng ngựa xuống, kiếm trong tay gã quăng về phía người bên cạnh.
Một kiếm này không đủ lấy mạng hắn ta, Phục Đình sải bước đi tới ghìm lấy hắn, thấp giọng liến thoắng hỏi mấy câu bằng tiếng Đột Quyết.
Đối phương hổn hển đáp lại.
Chàng nghe xong thì hạ thủ, một kiếm kết liễu mạng.
Rút đao và kiếm ra, chàng kéo hai thi thể vào bụi cỏ gần đó rồi lại đuổi ngựa đi xa.
Động tác của chàng rất dứt khoát mạnh mẽ, lúc quay lại cạnh ngựa, Tê Trì xoay đầu đi, không nhìn thanh đao và cây kiếm đã nhuốm máu, nói: “Có thể thấy vẫn khá hữu dụng.”
Chàng cất đao kiếm, nhìn nàng một cái, có vẻ trên quãng đường lần này nàng đã bình tĩnh rất nhiều, vào lúc này rồi mà vẫn có thể nói đùa.
Sau khi phóng mình lên ngựa, chàng nhìn về phía hai kẻ kia mới đến, không thể đi thẳng tới trước được nữa, bèn kéo cương đi về hướng khác: “Đi đường vòng thôi.”
Vừa rồi chàng mới hỏi, quân Đột Quyết đã quay đầu ngăn chặn giải cứu người ở thành Cổ Diệp.
Nếu toán La Tiểu Nghĩa đang ở gần chỗ phát ra tiếng ưng kêu thì tức là cách bọn họ rất gần, cũng không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, chàng lập tức tăng tốc độ.
Ngựa vừa chạy nhanh, Tê Trì đã ngửi thấy mùi tanh của máu.
Nàng định nhìn lui sau nhưng bị Phục Đình giữ chặt, không cho nàng ngoái lại.
“Vết thương của chàng…”
“Không sao.” Chàng ngắt lời, giọng vang lên ở trên đỉnh đầu nàng.
Tê Trì cau mày, không lên tiếng.
Rõ ràng vừa rồi chàng mới động thủ, chắc chắn giờ đang gồng mình chịu đựng, không biết còn muốn chịu đựng như vậy bao lâu nữa.
Trời trong xanh như được gột rửa, mây trắng lả xuống, một con chim ưng bay lượn giữa tinh không.
Bỗng con ưng kêu lên hai tiếng đầy thê lương rồi bay ra xa.
Phục Đình thấy rõ, tim đập nhanh hơn.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, điều đó chứng tỏ đằng trước có người làm ảnh hưởng đến ưng, có lẽ quân Đột Quyết đã chặn được họ.
Chàng nhanh chóng phán đoán, quay đầu ngựa không dừng lại, lao nhanh tới một sườn dốc.
Nơi này là vùng đất rộng lớn cằn cỗi cát bay, thỉnh thoảng có những tảng đá lớn nhỏ từ trên núi lăn xuống, bị gió đánh bay về đây chất thành đống như đồi núi.
Cách biên giới đã không còn xa.
Chàng nhảy xuống ngựa, đỡ Tê Trì xuống: “Chờ ta ở đây.”
Tê Trì nhìn chàng: “Chàng định một mình thu hút bọn chúng?”
Chàng nói: “Ta đi giúp Tiểu Nghĩa, dẫn theo nàng không tiện.”
Mục tiêu của Đột Quyết là chàng, chàng đã bị thương, nếu dẫn theo sợ không lo chu toàn cho nàng được, ngược lại còn sẽ hại nàng.
Tê Trì nhíu mày không nói.
Cứ cảm thấy như vậy quá nguy hiểm.
Phục Đình ấn nàng xuống sau đống đá, nói: “Cùng lắm là hết ba khắc, nhất định ta sẽ quay lại.”
Đây là cam kết, trong vòng ba khắc nếu không thể thu hút người Đột Quyết giúp toán La Tiểu Nghĩa thì chàng cũng sẽ không trì hoãn, quay về dẫn nàng rời đi, đợi vào biên giới rồi tính toán tiếp.
Tê Trì không giúp được chàng trong chuyện này thì cũng không thể làm liên lụy tới chàng, đành phải gật đầu.
Chàng nhìn nàng, muốn nói một câu để lần này nàng tin tưởng mình, rằng nhất định chàng sẽ quay lại.
Nhưng rồi cảm thấy dù nói gì cũng không quan trọng, huống hồ chẳng thể chậm trễ được nữa.
Chàng phóng mình lên ngựa, lao nhanh rời đi.
Tê Trì dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng chàng đeo trường cung trên cánh tay, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng lại ngoái đầu nhìn về phía biên giới, chân mày chẳng hề thả lỏng, ngón tay nắm vạt áo nhiều lần rồi lại buông ra.
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của chàng trên đoạn đường rồi, trong nàng yên tâm phần nào.
Nếu là lời do người đàn ông này nói, nàng luôn cảm thấy chàng có thể làm được.
***
Phục Đình chạy được nửa đường thì nghe thấy tiếng mấy thớt ngựa rượt tới.
Chàng tức tốc xuống ngựa, tránh sang một bên, tay cầm lấy cung.
Khi mấy con ngựa gần phi tới thì cung của chàng đã được kéo căng, rồi bỗng dùng lực buông ra, một mũi tên bắn lệch, ghim xuống đất trước ngựa đối phương.
Con ngựa kia dừng lại, mấy người theo sau cũng nhanh chóng ghìm cương.
Người cưỡi ngựa nhìn lại, đầu tiên là ngẩn người rồi tiếp đó hớn hở: “Tam ca!”
Là La Tiểu Nghĩa.
Phục Đình sải bước đi tới, quan sát bọn họ. La Tiểu Nghĩa dẫn theo mấy cận vệ, một nhóm chỉ có mười người.
Chàng hỏi: “Sao bọn đệ lại ở đây?”
La Tiểu Nghĩa đáp: “Đương nhiên là tới tiếp ứng tam ca rồi, mấy người bọn đệ đã đến biên giới an toàn, chỉ mỗi tam ca và tẩu tẩu chưa về, sốt ruột muốn chết.”
Vừa nãy nhìn Phục Đình, mới đầu còn suýt không nhận ra bởi chàng mặc trang phục người Hồ, nhưng dựa vào thân hình và bộ quân phục thì La Tiểu Nghĩa lập tức nhận ra.
Phục Đình nhìn về hướng ưng kêu, cau mày: “Đệ nói mọi người đã tới biên giới?”
“Đúng vậy,” La Tiểu Nghĩa đâu dám gạt chàng chuyện này: “Chắc tam ca đã coi thường sát tâm của bọn Đột Quyết với huynh rồi, chúng vừa thấy huynh thì đã huy động toàn bộ đuổi theo. Đám còn lại nấp ở trong thành đã bị bọn đệ tiêu diệt cả, cộng thêm dân chúng trong thành cũng âm thầm tương trợ nên chuyện giải cứu rất thuận lợi.”
Phục Đình nhíu mày, hai tên Đột Quyết kia đã mặc kệ tính mạng để tiết lộ tin tức giả cho chàng bằng được, chứng tỏ muốn dẫn chàng tới đây.
Chàng suy nghĩ, lại hỏi: “Trên đường đến biên giới bọn đệ có gặp nguy hiểm gì không?”
La Tiểu Nghĩa lắc đầu: “Rất thuận lợi.”
Chính vì nguyên nhân đó nên hắn mới bảo những người khác đưa người vào biên giới trước, còn mình dẫn theo khinh kỵ đến tìm tam ca, tránh nhiều người làm kinh động đến đại bộ phận Đột Quyết.
Nói đến đó, hắn lại hỏi: “Đúng rồi, tẩu tẩu đâu?”
Phục Đình nghe tới đây thì đã nhận ra manh mối, lập tức sầm mặt phóng mình lên ngựa: “Mau quay lại!”
La Tiểu Nghĩa ngẩn ra, nhưng nghe ngữ khí chàng là lạ thì vội tức tốc đuổi theo.
…
Mặt trời nhô cao, ba khắc sắp sửa trôi qua.
Tê Trì ngồi yên không nhúc nhích, bỗng bên tai nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng.
Nàng nghi ngờ mình nghe nhầm nên giơ tay lên cảm nhận, gió từ hướng Bắc thổi tới, tức tiếng nhạc cũng từ phía Bắc mà đến.
Nàng tập trung lắng nghe, dường như là đàn hạc.
Không lẽ là tiếng hạc cầm của Đỗ Tâm Nô?
Nàng cảm thấy khó tin, nếu đúng là vậy thì tốt quá rồi, đoán chắc hẳn bọn họ đang ở ngay trước mặt nàng, không chừng sắp vào tới biên giới.
Nghĩ đến đây lại bỗng ngẩn người, nàng bừng tỉnh giật mình, nếu thật như vậy thì Phục Đình đã bị lừa rồi.
Từ xa có tiếng giẫm đạp ầm ầm như sấm.
Nàng nhìn ngó tìm kiếm trên người, lùi về sau hai bước.
Nếu không nhìn lầm, thì hình như đó chính là quân Đột Quyết truy sát bọn họ.
…
Phục Đình thúc ngựa phi rất nhanh, chỉ sợ nếu chậm sẽ xảy ra chuyện.
Từ lúc giao đấu với Đột Quyết đến nay, chàng hiểu rõ sự xảo trá của đối phương.
Rất có thể chuyện ban nãy là Đột Quyết cố ý, chúng muốn dẫn chàng rời đi rồi đánh bọc từ phía sau.
Chỉ có giáp công trước sau thì mới có thể hoàn toàn bắt được chàng.
Mà đằng sau nơi chúng đánh bọc là biên giới.
Tê Trì đang ở đó.
Phục Đình nghiến răng, lao vội đến nơi đã ở trước đó, từ đằng xa đã thấy đoàn quân xông ra từ khói bụi mịt mù cả một góc trời.
Hướng vó ngựa của chúng chính là chỗ đống đá mà chàng đã để Tê Trì ở lại.
Sau lưng là tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc khác.
Hai toán quân Đột Quyết đã dần tiến tới, xông đến cuối là đội khinh kỵ của bọn họ.
Phục Đình quất mạnh roi ngựa, tức tốc xông đến, trong mắt chỉ còn lại mỗi phương hướng kia.
“Tê Trì!” Chàng hét lớn, gần như là theo bản năng.
Gió quật vào mặt che lấp âm thanh của chàng, không có ai hồi âm.
Chàng lại quất roi ngựa: “Lý Tê Trì!”
Vẫn không ai trả lời.
Con tim Phục Đình rơi xuống đáy vực, tay siết chặt cương ngựa, bỗng một bóng người vụt qua khóe mắt.
Chàng ngoái đầu lại, thấy bóng người thân quen mặc Hồ phục, con tim đã nảy lên tận cuống họng tạm thời buông lơi.
Là Tê Trì, nàng chui ra từ trong bụi cỏ.
Quân Đột Quyết ở đằng trước đã ngày càng tới gần, nếu gần nữa thì sẽ vào phạm vi tầm bắn của mũi tên.
Phục Đình quất mông ngựa, mặc kệ đất đá cuồn cuộn, gọi lớn với nàng: “Nhanh lên!”
La Tiểu Nghĩa ở sau đã hiểu tình hình, lập tức phân phó: “Che chở cho Đại đô hộ!”
Tê Trì chạy về phía chàng.
Khi thấy bóng dáng binh mã Đột Quyết thì nàng đã trốn đi, vốn định đi về phía biên giới, nhưng nghe thấy âm thanh gọi tên nàng thì đi vòng về lại.
Nàng xách vạt áo, cắn môi chạy về phía trước.
Bốn bề đất đá mịt mù, gần như chẳng thấy rõ được gì.
Nhưng nàng chỉ có thể chạy tới trước, bởi cơ hội sống đang ở nơi đó.
“Nhanh lên!” Giọng Phục Đình đã đến gần hơn.
Giữa đất trời hỗn loạn, chàng chỉ để ý đến một người.
Ngựa đi quá nhanh, gió quật vào mặt ngày càng rát, chàng cắn răng lao tới gần người ấy.
Một trăm bước, năm mươi bước, mười bước, chàng kéo vội dây cương, lập tức cúi người, tay dùng sức nắm lấy eo nàng, kéo lên lưng ngựa.
Mấy mũi tên gắn lông vũ bắn ra liên tiếp, là La Tiểu Nghĩa ở đằng sau dẫn người che chở.
Ngựa của chàng nhanh chóng lao đi, một tay vẫn ôm thật chặt người trong lòng: “Ôm chặt ta.”
Vì quá vội nên Tê Trì chỉ ngồi nghiêng khi được chàng kéo lên ngựa, vừa nghe tiếng thì lập tức vòng chặt lấy hông chàng.
Cho tới lúc này mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng vẫn chưa định thần lại, chẳng biết làm gì ngoài ôm chàng hết sức mình.
Phía trước đã đến biên giới.
Một đại quân chắn ngang trước đường biên giới.
Chính là quân đội của phủ đô đốc U Lăng ở gần biên thùy, bọn họ đã nhận được tin của trinh sát nên chờ sẵn ở đây.
Phục Đình nhìn về phía trước, vừa đến đó thì lập tức vung tay lên: “Thâu cánh!”
Còn chưa dứt lời, một tay chàng ôm Tê Trì, cúi rạp người xuống.
Toán La Tiểu Nghĩa ở sau lưng cũng nằm sấp trên lưng ngựa.
Phía trước có tiếng hô to: “Bắn!”
Vạn mũi tên phóng ra, sượt qua đỉnh đầu bọn họ bay thẳng đến chỗ đoàn quân Đột Quyết.
Vó ngựa chồm lên, giẫm qua nước sông chảy siết, tiến vào biên giới.
Binh mã Đột Quyết ở đằng sau bị mưa tên ngăn cản, dừng lại nửa đường, đối diện nhau từ xa.
Hai quân dàn ngang, một bên thì che đậy, một bên lại oai hùng.
Không bên nào là đang trong thế chuẩn bị chu toàn cả.
Một lúc sau, cuối cùng người Đột Quyết cũng từ từ rút lui.
Tựa như thủy triều lên rồi lại xuống, ấy vậy bụi mù vẫn chưa tan.
Vô số con mắt trong quân đều đang nhìn người xông đến, nhưng trước khi vào thì người đó lại ghìm ngựa chạy ở đằng sau.
La Tiểu Nghĩa nhìn về hướng tam ca tẩu tẩu rời đi, đưa mắt nhìn trong quân, không muốn để ba quân nhận ra mạo hiểm vừa rồi, thở hổn hển nói: “Cung nghênh Đại đô hộ!”
Chúng quân nghe tiếng, đồng loạt hành lễ quân đội: “Cung nghênh Đại đô hộ!”
Dẫu đã không thấy bóng dáng Đại đô hộ đâu.
Cho tới khi chạy ra xa, Phục Đình mới dừng ngựa lại.
Chàng ngồi trên ngựa, ôm chặt Tê Trì, tay đỡ cổ nàng, xoa khắp cơ thể ấm áp trên người nàng, nhưng dường như vẫn chưa đủ chân thực, chàng lập tức cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng, đi từ khóe môi đã nứt lần xuống cổ, vừa như gặm lại như cắn.
Tê Trì chẳng quan tâm đang ở trên ngựa nơi đồng không mông quạnh, ngửa đầu lên mặc chàng mạnh bạo, dù bị đau cũng chỉ run lên chứ không hề né tránh.
Phải đau như thế mới khiến nàng cảm thấy là thật.
Phục Đình lùi ra, thở dốc dồn dập.
Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực chàng, hai tay vẫn ôm eo chàng, thở dốc liên hồi: “Chúng ta vào biên giới rồi.”
Chàng gật đầu, mắt khép lại, không muốn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi nữa.
Bình luận facebook