Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Đằng xa vọng tới tiếng La Tiểu Nghĩa gọi tam ca.
Tê Trì nghe thấy thế thì buông Phục Đình ra, ngồi lại ngay ngắn.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, lấy túi rượu ở trong ngực ra, cắn mở nắp, dốc rượu vào miệng.
Làm thế mới thực sự cảm thấy pha mạo hiểm ban nãy đã hoàn toàn đi qua.
Tê Trì nhìn túi rượu trong tay chàng, muốn đề tinh thần, bèn lấy hết dũng khí nói: “Thiếp cũng muốn uống.”
Phục Đình biết tửu lượng của nàng, nhìn gương mặt trắng tựa tuyết trong làn gió, đoạn, chàng dùng ngón cái chùi quanh miệng túi rượu rồi lau lên môi nàng, bật cười nói nhỏ: “Sợ nàng sẽ say thôi.”
Nàng liếm môi, cảm thấy rất vừa, chút vị rượu này đã để nàng tỉnh táo lại nhiều.
Lúc La Tiểu Nghĩa dẫn người đến tìm, Phục Đình đã cất túi rượu đi.
“Tam ca, tẩu tẩu, phủ đô đốc U Lăng đưa người tới tiếp ứng thì đã hạ trại, đang ở ngay gần đây, người của chúng ta cũng đang chờ ở đó.”
Phục Đình kéo cương: “Đi thôi.”
…
Gần đường biên giới, cách mấy chục dặm sau phía đoàn quân x là một doanh trại vừa hạ.
Trời tối rất nhanh, đống lửa đốt từng cụm.
Tào Ngọc Lâm đang ngồi cạnh đống lửa.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một con khoái mã dẫn theo mười mấy khinh kỵ xông vào doanh trại.
Trên con ngựa dẫn đầu chính là Phục Đình và Tê Trì, đi theo sau là La Tiểu Nghĩa và nhóm cận vệ đến chi viện.
Dẫu Tào Ngọc Lâm bình thường có chậm lụt lạnh nhạt ra sao thì lần này cũng vô cùng lo lắng, vừa thấy bọn họ quay về là lập tức đứng dậy.
La Tiểu Nghĩa tức tốc nhảy xuống: “Chính là chỗ này.”
Phục Đình xuống ngựa, chân vừa chạm đất đã đưa tay ra với người ở trên lưng ngựa.
Tê Trì vịn tay chàng leo xuống.
“Đại đô hộ.” Đằng trước tức khắc có người tới làm lễ.
Phục Đình nhìn người kia một cái, thấp giọng nhắc nhở Tê Trì: “Đô đốc U Lăng.”
Tê Trì nhìn đối phương.
Sinh sống gần biên giới đều là người Hồ sống dựa đồng cỏ nguồn nước, đô đốc U Lăng xuất thân là thủ lĩnh Hồ tộc, cũng là người Hồ da trắng tóc nâu, mặc quan bào đứng ở trước ngựa.
Phục Đình hất đầu chỉ về phía Tào Ngọc Lâm, nói: “Nàng đi nghỉ trước đi.”
Tê Trì biết chàng muốn nói chuyện với đô đốc U Lăng, bèn đi về phía Tào Ngọc Lâm.
Tào Ngọc Lâm x tiến tới đón: “Tẩu tẩu đã an toàn quay về rồi.”
Xung quanh doanh trại đều là binh mã Phục Đình dẫn đến, Tê Trì quay đầu nhìn một vòng bốn phía nhưng chỉ thấy có mỗi nàng, không thấy những người từng ở trong thành Cổ Diệp đâu.
Nàng ngồi xuống cạnh đống lửa, hỏi: “Những người cứu ra từ thành Cổ Diệp đâu rồi?”
Tào Ngọc Lâm ngồi cách nàng một bước, trả lời: “Tẩu tẩu yên tâm, những người không ở đất Bắc thì vừa ra khỏi thành đã tự rời đi, còn những người ở đây thì mấy canh giờ trước cũng đã tản đi, à đúng rồi, cô gái chơi đàn hạc đó…”
Tê Trì ngẩng đầu nhìn nàng, đang định hỏi Đỗ Tâm nô: “Nàng ấy thế nào?”
“Nàng ấy cũng đi rồi,” Tào Ngọc Lâm nói: “Ta đoán chắc là cũng sợ lắm, tới đây chẳng được lâu đã đi liền, trước khi đi còn nhờ ta chuyển lời tới tẩu, nếu sau này có phổ được khúc nhạc mới, có duyên gặp lại thì nhất định sẽ mời tẩu tẩu thưởng thức.”
Tê Trì xông pha mạo hiểm suốt dọc đường, hầu như chẳng được nghỉ ngơi lấy một khắc nào, lúc này nghe thế thì bật cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Còn có thể nói như vậy thì chứng tỏ không bị làm sao.
Trên đống lửa đang nướng thịt, dầu mỡ chảy tí tách.
Tào Ngọc Lâm dùng dao xẻ một miếng đưa cho nàng, nhân tiện thuật lại những chuyện khác lại với nàng.
Cả người lẫn hàng của thương đội đều bình an vô sự, bởi bị Đột Quyết theo dõi nên vừa vào biên giới đã rời đi đầu tiên.
Tào Ngọc Lâm đích thân sắp xếp, để các hộ vệ theo mình hộ tống thương đội rời đi.
Tê Trì cầm miếng thịt trong tay, nghe vậy thì càng yên tâm hơn.
Tào Ngọc Lâm thuật lại xong, nàng cũng không lên tiếng phản đối.
Tê Trì vừa ngoái đầu lại thì đúng lúc bắt gặp La Tiểu Nghĩa đi ngang qua.
Trước đó không để ý, giờ mới thấy hắn tóc tai bù xù, đầu đầy bụi bặm.
Nàng nhìn La Tiểu Nghĩa rồi lại nhìn Tào Ngọc Lâm, hỏi: “Hai người có gặp nguy hiểm gì không?”
La Tiểu Nghĩa đứng lại, liếc Tào Ngọc Lâm một cái rồi cười hớn hở lộ nguyên hàm răng: “Tẩu tẩu yên tâm, chính Đại đô hộ của phủ đô hộ An Bắc và phu nhân xả thân quên tử địa thu hút đại quân Đột Quyết, thì bọn này đâu có chuyện gặp nguy hiểm. Huống hồ bản thân A Thuyền cũng có võ nghệ cao cường, không cần ta làm gì hết.”
Tào Ngọc Lâm thôi nhìn đống lửa đang cháy, nói: “Vẫn nên cảm ơn huynh mới phải, vết thương cũ của ta tái phát, nếu mọi người không tới kịp thì chưa chắc đã có thể xông ra.”
La Tiểu Nghĩa cười khan: “Chút chuyện nhỏ ấy mà, khách khí thế làm gì.”
Nói tới đây, bỗng hắn lại nói tiếp: “Kể ra thì, lần này tam ca đúng là được ông trời giúp đỡ, có thể thấy mạng huynh ấy chưa chết sớm, khéo đám Đột Quyết kia bị chọc tức tới nơi rồi, cái tên Hữu tướng quân bỏ đi đó chắc cũng tức chết, sớm biết thế thì đừng có dây vào chúng ta, lần này cả hai bên đều chẳng được gì.”
Tào Ngọc Lâm không lên tiếng.
Tê Trì nhìn hắn vẫn miệng mồm như bình thường, có điều nói liên tục như thế còn khiến người ta có cảm giác như hắn đang cố tìm chuyện để nói.
Nàng lại nhìn hai người, đoán chắc là do đang ở trước mặt Tào Ngọc Lâm.
Có thể khiến La Tiểu Nghĩa khôn khéo phải luyên thuyên như thế, nàng thật sự không biết đã có chuyện gì giữa hai người này.
Nhưng nàng cũng không tiện nhiều lời, quay đầu đi tìm Phục Đình.
Chàng và đô đốc U Lăng đứng với nhau, ánh lửa mảng sáng mảng tối đồ lại thân hình chàng, trông còn cao hơn người Hồ bên cạnh.
La Tiểu Nghĩa thôi nói, xung quanh lặng tiếng.
Ba người đối mặt nhau, chỉ còn lại đống lửa đang cháy tí tách bên cạnh.
Tê Trì nhìn một lúc, bởi ngồi yên nên dần thấm mệt.
Không lâu sau, Phục Đình đi về phía này.
La Tiểu Nghĩa thấy chàng thì hỏi một câu như được đại xá: “Tam ca, nói chuyện thế nào rồi?”
“Viện binh của Mạt Hạt sắp đến.” Chàng ngồi xuống cạnh đống lửa, chân chạm vào Tê Trì: “Nhưng dự đoán tối nay Đột Quyết sẽ rút quân.”
Đô đốc U Lăng vừa bẩm báo, trinh thám đem theo tin tức về, vì Thôi Minh Độ đang ở thủ phủ Mạt Hạt, sau khi nhận được tin tức thì đã khẩn cấp thúc giục, viện binh tới rất nhanh.
Chỉ là, có thể thấy rõ mục đích của Đột Quyết là nhằm vào phủ đô hộ An Bắc, bây giờ chúng đã bứt dây động rừng, còn chưa đạt được mục đích thì không lý nào ở lại giao chiến với Mạt Hạt làm gì, chắc chắn sẽ tranh thủ rút lui, không để Mạt Hạt nắm được sơ hở.
La Tiểu Nghĩa nghe vậy, bèn nói: “Tam ca có sắp xếp gì không?”
Phục Đình đáp: “Về phủ Hãn Hải rồi tính.”
Đột Quyết đã có động tác thì ắt sẽ không từ bỏ ý đồ, chàng phải nhanh chóng có trù tính.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý: “Bao giờ thì khởi hành?”
“Ngay bây giờ.”
Một khi chàng đã hạ lệnh thì chỉ nói một không nói hai, La Tiểu Nghĩa không nói nhiều nữa, nhìn Tào Ngọc Lâm rồi đi tới sắp xếp.
Phục Đình nhìn Tê Trì.
Nàng ngồi sát bên chàng, không thấy nói năng hay nhúc nhíhc gì.
Tào Ngọc Lâm thấy thế, nhỏ giọng gọi “tẩu tẩu”, không thấy nàng cử động thì lại hỏi nhỏ: “Sao tẩu tẩu không nói chuyện?”
Phục Đình thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, trông thì có vẻ ngồi rất đoan trang nhưng thực chất nửa người tựa hẳn vào chàng, miếng thịt cầm trong tay không động tới đã rơi xuống đất.
Chàng thấy buồn cười: “Ngủ thiếp đi rồi.”
Tào Ngọc Lâm thở dài: “Cứ tưởng là bị gì.”
Phục Đình đỡ Tê Trì, mãi đến giây phút này mới nhìn kỹ dáng vẻ yếu ớt của nàng.
Thực không hiểu nổi tấm thân lá ngọc cành vàng này đã gắng gượng trong suốt chặng đường nguy hiểm vừa qua thế nào.
Chàng nhìn Tào Ngọc Lâm, giọng bé lại: “Mấy người lên đường ngay đi, ta ở đằng sau đề phòng Đột Quyết, nửa đường tụ tập.”
Tào Ngọc Lâm ôm quyền, đứng dậy rời đi.
Phục Đình cúi người, bế Tê Trì lên.
Cơ thể mềm mại của nàng vùi trong lòng chàng, ngủ sâu giấc thật đấy.
Chàng nhìn qua, càng cảm thấy buồn cười, bụng nhủ chắc hẳn nàng mệt lắm rồi.
Đô đốc U Lăng đã trông thấy cô gái người Hồ này quay về cùng chàng, giờ lại thấy chàng ôm người ta từ bên đống lửa rời đi, còn mở miệng hỏi La Tiểu Nghĩa: “Đó là chiến lợi phẩm Đại đô hộ đem về à?”
La Tiểu Nghĩa lẩm nhẩm nói cái quái gì thế, tam ca hắn sao có thể là loại người đó được, nếu không phải người trong phòng chàng thì sao chàng có thể ẵm nàng trước mặt người khác được.
Hắn cười hai tiếng, đoạn ngoắt tay.
Đô đốc U Lăng ghé tai đến, nghe hắn nói mấy câu thì bất ngờ: “Ra là Đại đô hộ và phu nhân ân ái đến vậy.”
La Tiểu Nghĩa vừa nói cho y biết, đó là phu nhân Đại đô hộ, chuyến này Đại đô hộ đến biên cảnh tuần tra đã đặc biệt dẫn người đi theo, không rời nửa bước.
Lúc tới đây tam ca hắn đã dặn, cứ coi như lúc trước tẩu tẩu hắn vẫn đang ở trong phủ, bây giờ xuất hiện ở biên cảnh là vì đồng hành, như thế không cần né tránh hạ quan mà cũng có thể rũ sạch liên quan tới thương đội.
Nếu những người được giải cứu từ trong thành Cổ Diệp ra không giải tán nhanh vậy thì đã có thể sắp xếp tốt rồi.
Rời khỏi doanh trại tiến về phủ Hãn Hải, bọn họ đi đường tắt ngắn nhất.
Khi trời cao phủ đầy mây trắng, Tê Trì mở mắt.
Cỗ xe chòng chành khiến nàng tỉnh giấc.
Từ sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, nàng như được thả lỏng triệt để, rồi sau đó bao mệt mỏi ập tới, không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp từ lúc nào.
Trong xe phủ một lớp thảm nỉ rất dày, tới khi nàng nhìn ra ngoài thì xe đã dừng lại.
Bên ngoài là vùng quê mênh mông vô bờ bến, lân cận là những bộ tộc du mục sống nay đây mai đó, thỉnh thoảng có thể thấy được những cụm lều của người Hồ.
Trọng binh phòng thủ ở đằng sau.
Tào Ngọc Lâm đứng cạnh xe, thấy nàng ló mặt ra thì nói: “Tẩu tẩu dậy thì tốt rồi, chúng ta đi theo tuyến đường tam ca chỉ nên nhanh hơn so với lần trước, băng qua đây là có thể rút ngắn nửa hành trình, có điều đường hơi khó đi, phải đổi ngựa, đang định gọi tẩu dậy đây.”
Tê Trì sửa áo rồi lại vuốt tóc, nàng mặc nguyên đồ ngủ một đêm, thực sự nhăn nhúm lắm rồi.
Tào Ngọc Lâm đưa túi nước đến.
Nàng xuống xe, trước hết là rửa mặt rồi ngó nhìn hai bên: “Bọn họ đâu rồi?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Tam ca bọc hậu cho chúng ta, sẽ lập tức đến ngay.”
Chẳng trách chẳng thấy chàng đâu, Tê Trì lẩm bẩm, chàng không cần nghỉ ngơi đấy à.
Đưa túi nước cho Tào Ngọc Lâm, nàng cầm khăn tay lau mặt, bỗng một miếng lương khô đưa tới trước mắt.
“Đến giờ tẩu tẩu vẫn chưa ăn gì.”
Nghe nàng nói thế mới phát giác, đúng là từ tối qua vẫn chưa ăn được bao nhiêu.
Nàng nhìn miếng thịt khô cứng ngắc – đã từng ăn ở chỗ Phục Đình một lần, là đồ trong quân, bèn lắc đầu: “Được rồi, ta không muốn ăn.”
Dường như lúc này mới lấy lại tri giác.
Trước đó là do áp lực, nghĩ tới việc không thể níu chân Phục Đình nên có thể nhịn được thì nhịn, bây giờ chỉ đơn giản là không muốn ăn.
Bỗng từng đằng xa có khoái mã chạy tới, Phục Đình và La Tiểu Nghĩa đã đến.
Xuống ngựa, Phục Đình bước tới, vẫn kiểu tóc trang phục người Hồ lúc trước, dễ nhận thấy cả đêm qua chàng cũng chẳng nghỉ ngơi.
Tê Trì tựa hẳn vào thành xe, đợi chàng đi tới trước mặt, thấy trên cằm chàng lại phủ thêm một màu xanh thì hỏi: “Vết thương của chàng không sao rồi chứ?”
Nhìn qua trông không có gì đáng ngại.
Phục Đình vẫn luôn qua loa: “Không sao.”
Chàng thấy lương khô trong tay Tào Ngọc Lâm, hỏi nàng: “Sao không ăn gì đi?”
Nàng trả lời thành thật: “không thấy ngon miệng.”
Chàng giơ tay xoa mặt nàng, cảm thấy cằm nàng nhọn hoắt hẳn đi, nói: “Nhất định phải ăn.”
Tê Trì nhìn hai bên, La Tiểu Nghĩa đã dời mắt nhìn sang chỗ khác, còn Tào Ngọc Lâm thì vẫn đường hoàng nhìn thẳng. Nàng nắm lấy tay chàng.
Phục Đình ngó nhìn xung quanh, bởi chuyến đi lần này đã quen rồi nên cũng chẳng ngại có mặt người ngoài.
Chàng lấy lương khô nhét vào tay nàng: “Ăn no rồi hẵng lên đường.”
Tê Trì chỉ cầm thôi mà đã thấy khó chịu, trong ngực cứ nhợn nhợn, nhưng cũng biết không ăn không được.
Bỗng từ đằng sau có bụi mù bốc lên.
Có người gọi: “Đại đô hộ xin hẵng dừng bước.”
Phục Đình ngoái đầu lại, là đô đốc U Lăng đánh ngựa tới.
Chàng dúi dây cương vào tay Tê Trì: “Lên ngựa chờ ta.”
Nói rồi đi về phía đầu kia.
Đô đốc U Lăng dẫn theo vài ba tùy tùng, ở đằng sau còn có một đám người.
Đội ngũ có chừng mười người cùng mấy cỗ xe đi theo, trông hướng thì có vẻ từ biên giới tới.
Lúc Phục Đình đi đến, đô đốc U Lăng hừng hực tới đón, làm lễ với chàng rồi nói là viên quan quản lý thành Cổ Diệp đi suốt đêm tới, muốn được gặp Đại đô hộ.
Phục Đình gật đầu, cho phép đối phương gặp.
Tê Trì đứng bên ngựa, miễn cưỡng nuốt mấy miếng thịt khô rồi đưa cho Tào Ngọc Lâm, giẫm bàn đạp lên ngựa, ngoái đầu nhìn về phía bên kia.
Một ông già người Mạt Hạt đi ra từ giữa đội nhân mã theo đô đốc U Lăng tới, cung kính hành lễ với Phục Đình, không dám ngẩng đầu mà cứ thế thưa chuyện.
Một lúc sau, cũng chẳng biết nói gì, bỗng Phục Đình ngoái đầu chỉ về phía nàng, miệng mấp máy.
Ông lão bái lạy rồi dẫn người lui về.
Phục Đình không để ý tới bọn họ nữa, nói chuyện với đô đốc U Lăng về chuyện biên phòng một hồi rồi quay về.
Tê Trì nheo mắt vì gió thổi, thấy chàng đi tới thì hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Viên quan quản lý thành Cổ Diệp.”
“Ông ấy đến đây làm gì?”
Chàng nói: “Để xin lỗi.”
Đột Quyết đã rút binh, bọn họ tự biết đã đắc tội với phủ đô hộ An Bắc nên rất sợ, thế là đi suốt đêm tới cáo lỗi, muốn được đền tội.
Tê Trì cũng chẳng ngạc nhiên, nếu không phải ông ta nhúng tay thì nàng đâu phải chịu những chuyện này, nàng hỏi: “Thế ông ấy đền gì?”
“Tiền bạc, ta đã lệnh ông ấy đền cho thương đội.” Chàng đáp đầy dứt khoát.
Dĩ nhiên là thương đội của nàng rồi.
“Chỉ thế thôi à?” Tê Trì không khỏi liếc nhìn về bên đó.
Nàng nghĩ, thấy có đến mấy cỗ xe ngựa, còn tưởng đền nhiều lắm chứ.
Phục Đình ngước mắt nhìn nàng: “Chỉ thế thôi.”
Nàng sực nhớ: “Nhưng vừa nãy thiếp thấy chàng chỉ thiếp, nói gì vậy?”
Phục Đình nhếch mép: “Tiện tay chỉ thôi.”
Tê Trì thấy chàng chỉ cười mà không nói gì, nghĩ, hơn phân nửa là lại cố ý đùa mình đây mà.
Người này có lúc thật xấu tính, nàng đã sớm lĩnh giáo rồi, thế là dứt khoát không hỏi nữa.
Phục Đình nắm cương ngựa, xoay mình phi lên ngồi sau lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng mỉm cười.
Thật ra vừa rồi chàng không nói thật.
Ngoài chuyện đền tiền, quản lý thành Cổ Diệp còn đưa tới mười mỹ nhân Mạt Hạt.
Chàng từ chối thẳng thừng, bảo ông ta bồi thường tiền cho thương đội là đủ, còn người thì dẫn về đi.
Viên quan quản lý tưởng chàng không hài lòng với mỹ nhân Mạt Hạt, cứ đảm bảo mãi là ai ai cũng là mỹ nhân cao cấp được chọn từ khắp thành.
Thế nên Phục Đình mới chỉ vào Tê Trì, nói: phu nhân Đại đô hộ ở đấy, ngươi xem ta còn cần mỹ nhân ư.
Rồi chàng lại nói thêm một câu: Ở chỗ ta, có một mình nàng là đủ rồi.
Viên quan không dám nhìn lâu, vội vàng lui ra.
Tê Trì nghe thấy thế thì buông Phục Đình ra, ngồi lại ngay ngắn.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, lấy túi rượu ở trong ngực ra, cắn mở nắp, dốc rượu vào miệng.
Làm thế mới thực sự cảm thấy pha mạo hiểm ban nãy đã hoàn toàn đi qua.
Tê Trì nhìn túi rượu trong tay chàng, muốn đề tinh thần, bèn lấy hết dũng khí nói: “Thiếp cũng muốn uống.”
Phục Đình biết tửu lượng của nàng, nhìn gương mặt trắng tựa tuyết trong làn gió, đoạn, chàng dùng ngón cái chùi quanh miệng túi rượu rồi lau lên môi nàng, bật cười nói nhỏ: “Sợ nàng sẽ say thôi.”
Nàng liếm môi, cảm thấy rất vừa, chút vị rượu này đã để nàng tỉnh táo lại nhiều.
Lúc La Tiểu Nghĩa dẫn người đến tìm, Phục Đình đã cất túi rượu đi.
“Tam ca, tẩu tẩu, phủ đô đốc U Lăng đưa người tới tiếp ứng thì đã hạ trại, đang ở ngay gần đây, người của chúng ta cũng đang chờ ở đó.”
Phục Đình kéo cương: “Đi thôi.”
…
Gần đường biên giới, cách mấy chục dặm sau phía đoàn quân x là một doanh trại vừa hạ.
Trời tối rất nhanh, đống lửa đốt từng cụm.
Tào Ngọc Lâm đang ngồi cạnh đống lửa.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một con khoái mã dẫn theo mười mấy khinh kỵ xông vào doanh trại.
Trên con ngựa dẫn đầu chính là Phục Đình và Tê Trì, đi theo sau là La Tiểu Nghĩa và nhóm cận vệ đến chi viện.
Dẫu Tào Ngọc Lâm bình thường có chậm lụt lạnh nhạt ra sao thì lần này cũng vô cùng lo lắng, vừa thấy bọn họ quay về là lập tức đứng dậy.
La Tiểu Nghĩa tức tốc nhảy xuống: “Chính là chỗ này.”
Phục Đình xuống ngựa, chân vừa chạm đất đã đưa tay ra với người ở trên lưng ngựa.
Tê Trì vịn tay chàng leo xuống.
“Đại đô hộ.” Đằng trước tức khắc có người tới làm lễ.
Phục Đình nhìn người kia một cái, thấp giọng nhắc nhở Tê Trì: “Đô đốc U Lăng.”
Tê Trì nhìn đối phương.
Sinh sống gần biên giới đều là người Hồ sống dựa đồng cỏ nguồn nước, đô đốc U Lăng xuất thân là thủ lĩnh Hồ tộc, cũng là người Hồ da trắng tóc nâu, mặc quan bào đứng ở trước ngựa.
Phục Đình hất đầu chỉ về phía Tào Ngọc Lâm, nói: “Nàng đi nghỉ trước đi.”
Tê Trì biết chàng muốn nói chuyện với đô đốc U Lăng, bèn đi về phía Tào Ngọc Lâm.
Tào Ngọc Lâm x tiến tới đón: “Tẩu tẩu đã an toàn quay về rồi.”
Xung quanh doanh trại đều là binh mã Phục Đình dẫn đến, Tê Trì quay đầu nhìn một vòng bốn phía nhưng chỉ thấy có mỗi nàng, không thấy những người từng ở trong thành Cổ Diệp đâu.
Nàng ngồi xuống cạnh đống lửa, hỏi: “Những người cứu ra từ thành Cổ Diệp đâu rồi?”
Tào Ngọc Lâm ngồi cách nàng một bước, trả lời: “Tẩu tẩu yên tâm, những người không ở đất Bắc thì vừa ra khỏi thành đã tự rời đi, còn những người ở đây thì mấy canh giờ trước cũng đã tản đi, à đúng rồi, cô gái chơi đàn hạc đó…”
Tê Trì ngẩng đầu nhìn nàng, đang định hỏi Đỗ Tâm nô: “Nàng ấy thế nào?”
“Nàng ấy cũng đi rồi,” Tào Ngọc Lâm nói: “Ta đoán chắc là cũng sợ lắm, tới đây chẳng được lâu đã đi liền, trước khi đi còn nhờ ta chuyển lời tới tẩu, nếu sau này có phổ được khúc nhạc mới, có duyên gặp lại thì nhất định sẽ mời tẩu tẩu thưởng thức.”
Tê Trì xông pha mạo hiểm suốt dọc đường, hầu như chẳng được nghỉ ngơi lấy một khắc nào, lúc này nghe thế thì bật cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Còn có thể nói như vậy thì chứng tỏ không bị làm sao.
Trên đống lửa đang nướng thịt, dầu mỡ chảy tí tách.
Tào Ngọc Lâm dùng dao xẻ một miếng đưa cho nàng, nhân tiện thuật lại những chuyện khác lại với nàng.
Cả người lẫn hàng của thương đội đều bình an vô sự, bởi bị Đột Quyết theo dõi nên vừa vào biên giới đã rời đi đầu tiên.
Tào Ngọc Lâm đích thân sắp xếp, để các hộ vệ theo mình hộ tống thương đội rời đi.
Tê Trì cầm miếng thịt trong tay, nghe vậy thì càng yên tâm hơn.
Tào Ngọc Lâm thuật lại xong, nàng cũng không lên tiếng phản đối.
Tê Trì vừa ngoái đầu lại thì đúng lúc bắt gặp La Tiểu Nghĩa đi ngang qua.
Trước đó không để ý, giờ mới thấy hắn tóc tai bù xù, đầu đầy bụi bặm.
Nàng nhìn La Tiểu Nghĩa rồi lại nhìn Tào Ngọc Lâm, hỏi: “Hai người có gặp nguy hiểm gì không?”
La Tiểu Nghĩa đứng lại, liếc Tào Ngọc Lâm một cái rồi cười hớn hở lộ nguyên hàm răng: “Tẩu tẩu yên tâm, chính Đại đô hộ của phủ đô hộ An Bắc và phu nhân xả thân quên tử địa thu hút đại quân Đột Quyết, thì bọn này đâu có chuyện gặp nguy hiểm. Huống hồ bản thân A Thuyền cũng có võ nghệ cao cường, không cần ta làm gì hết.”
Tào Ngọc Lâm thôi nhìn đống lửa đang cháy, nói: “Vẫn nên cảm ơn huynh mới phải, vết thương cũ của ta tái phát, nếu mọi người không tới kịp thì chưa chắc đã có thể xông ra.”
La Tiểu Nghĩa cười khan: “Chút chuyện nhỏ ấy mà, khách khí thế làm gì.”
Nói tới đây, bỗng hắn lại nói tiếp: “Kể ra thì, lần này tam ca đúng là được ông trời giúp đỡ, có thể thấy mạng huynh ấy chưa chết sớm, khéo đám Đột Quyết kia bị chọc tức tới nơi rồi, cái tên Hữu tướng quân bỏ đi đó chắc cũng tức chết, sớm biết thế thì đừng có dây vào chúng ta, lần này cả hai bên đều chẳng được gì.”
Tào Ngọc Lâm không lên tiếng.
Tê Trì nhìn hắn vẫn miệng mồm như bình thường, có điều nói liên tục như thế còn khiến người ta có cảm giác như hắn đang cố tìm chuyện để nói.
Nàng lại nhìn hai người, đoán chắc là do đang ở trước mặt Tào Ngọc Lâm.
Có thể khiến La Tiểu Nghĩa khôn khéo phải luyên thuyên như thế, nàng thật sự không biết đã có chuyện gì giữa hai người này.
Nhưng nàng cũng không tiện nhiều lời, quay đầu đi tìm Phục Đình.
Chàng và đô đốc U Lăng đứng với nhau, ánh lửa mảng sáng mảng tối đồ lại thân hình chàng, trông còn cao hơn người Hồ bên cạnh.
La Tiểu Nghĩa thôi nói, xung quanh lặng tiếng.
Ba người đối mặt nhau, chỉ còn lại đống lửa đang cháy tí tách bên cạnh.
Tê Trì nhìn một lúc, bởi ngồi yên nên dần thấm mệt.
Không lâu sau, Phục Đình đi về phía này.
La Tiểu Nghĩa thấy chàng thì hỏi một câu như được đại xá: “Tam ca, nói chuyện thế nào rồi?”
“Viện binh của Mạt Hạt sắp đến.” Chàng ngồi xuống cạnh đống lửa, chân chạm vào Tê Trì: “Nhưng dự đoán tối nay Đột Quyết sẽ rút quân.”
Đô đốc U Lăng vừa bẩm báo, trinh thám đem theo tin tức về, vì Thôi Minh Độ đang ở thủ phủ Mạt Hạt, sau khi nhận được tin tức thì đã khẩn cấp thúc giục, viện binh tới rất nhanh.
Chỉ là, có thể thấy rõ mục đích của Đột Quyết là nhằm vào phủ đô hộ An Bắc, bây giờ chúng đã bứt dây động rừng, còn chưa đạt được mục đích thì không lý nào ở lại giao chiến với Mạt Hạt làm gì, chắc chắn sẽ tranh thủ rút lui, không để Mạt Hạt nắm được sơ hở.
La Tiểu Nghĩa nghe vậy, bèn nói: “Tam ca có sắp xếp gì không?”
Phục Đình đáp: “Về phủ Hãn Hải rồi tính.”
Đột Quyết đã có động tác thì ắt sẽ không từ bỏ ý đồ, chàng phải nhanh chóng có trù tính.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý: “Bao giờ thì khởi hành?”
“Ngay bây giờ.”
Một khi chàng đã hạ lệnh thì chỉ nói một không nói hai, La Tiểu Nghĩa không nói nhiều nữa, nhìn Tào Ngọc Lâm rồi đi tới sắp xếp.
Phục Đình nhìn Tê Trì.
Nàng ngồi sát bên chàng, không thấy nói năng hay nhúc nhíhc gì.
Tào Ngọc Lâm thấy thế, nhỏ giọng gọi “tẩu tẩu”, không thấy nàng cử động thì lại hỏi nhỏ: “Sao tẩu tẩu không nói chuyện?”
Phục Đình thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, trông thì có vẻ ngồi rất đoan trang nhưng thực chất nửa người tựa hẳn vào chàng, miếng thịt cầm trong tay không động tới đã rơi xuống đất.
Chàng thấy buồn cười: “Ngủ thiếp đi rồi.”
Tào Ngọc Lâm thở dài: “Cứ tưởng là bị gì.”
Phục Đình đỡ Tê Trì, mãi đến giây phút này mới nhìn kỹ dáng vẻ yếu ớt của nàng.
Thực không hiểu nổi tấm thân lá ngọc cành vàng này đã gắng gượng trong suốt chặng đường nguy hiểm vừa qua thế nào.
Chàng nhìn Tào Ngọc Lâm, giọng bé lại: “Mấy người lên đường ngay đi, ta ở đằng sau đề phòng Đột Quyết, nửa đường tụ tập.”
Tào Ngọc Lâm ôm quyền, đứng dậy rời đi.
Phục Đình cúi người, bế Tê Trì lên.
Cơ thể mềm mại của nàng vùi trong lòng chàng, ngủ sâu giấc thật đấy.
Chàng nhìn qua, càng cảm thấy buồn cười, bụng nhủ chắc hẳn nàng mệt lắm rồi.
Đô đốc U Lăng đã trông thấy cô gái người Hồ này quay về cùng chàng, giờ lại thấy chàng ôm người ta từ bên đống lửa rời đi, còn mở miệng hỏi La Tiểu Nghĩa: “Đó là chiến lợi phẩm Đại đô hộ đem về à?”
La Tiểu Nghĩa lẩm nhẩm nói cái quái gì thế, tam ca hắn sao có thể là loại người đó được, nếu không phải người trong phòng chàng thì sao chàng có thể ẵm nàng trước mặt người khác được.
Hắn cười hai tiếng, đoạn ngoắt tay.
Đô đốc U Lăng ghé tai đến, nghe hắn nói mấy câu thì bất ngờ: “Ra là Đại đô hộ và phu nhân ân ái đến vậy.”
La Tiểu Nghĩa vừa nói cho y biết, đó là phu nhân Đại đô hộ, chuyến này Đại đô hộ đến biên cảnh tuần tra đã đặc biệt dẫn người đi theo, không rời nửa bước.
Lúc tới đây tam ca hắn đã dặn, cứ coi như lúc trước tẩu tẩu hắn vẫn đang ở trong phủ, bây giờ xuất hiện ở biên cảnh là vì đồng hành, như thế không cần né tránh hạ quan mà cũng có thể rũ sạch liên quan tới thương đội.
Nếu những người được giải cứu từ trong thành Cổ Diệp ra không giải tán nhanh vậy thì đã có thể sắp xếp tốt rồi.
Rời khỏi doanh trại tiến về phủ Hãn Hải, bọn họ đi đường tắt ngắn nhất.
Khi trời cao phủ đầy mây trắng, Tê Trì mở mắt.
Cỗ xe chòng chành khiến nàng tỉnh giấc.
Từ sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, nàng như được thả lỏng triệt để, rồi sau đó bao mệt mỏi ập tới, không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp từ lúc nào.
Trong xe phủ một lớp thảm nỉ rất dày, tới khi nàng nhìn ra ngoài thì xe đã dừng lại.
Bên ngoài là vùng quê mênh mông vô bờ bến, lân cận là những bộ tộc du mục sống nay đây mai đó, thỉnh thoảng có thể thấy được những cụm lều của người Hồ.
Trọng binh phòng thủ ở đằng sau.
Tào Ngọc Lâm đứng cạnh xe, thấy nàng ló mặt ra thì nói: “Tẩu tẩu dậy thì tốt rồi, chúng ta đi theo tuyến đường tam ca chỉ nên nhanh hơn so với lần trước, băng qua đây là có thể rút ngắn nửa hành trình, có điều đường hơi khó đi, phải đổi ngựa, đang định gọi tẩu dậy đây.”
Tê Trì sửa áo rồi lại vuốt tóc, nàng mặc nguyên đồ ngủ một đêm, thực sự nhăn nhúm lắm rồi.
Tào Ngọc Lâm đưa túi nước đến.
Nàng xuống xe, trước hết là rửa mặt rồi ngó nhìn hai bên: “Bọn họ đâu rồi?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Tam ca bọc hậu cho chúng ta, sẽ lập tức đến ngay.”
Chẳng trách chẳng thấy chàng đâu, Tê Trì lẩm bẩm, chàng không cần nghỉ ngơi đấy à.
Đưa túi nước cho Tào Ngọc Lâm, nàng cầm khăn tay lau mặt, bỗng một miếng lương khô đưa tới trước mắt.
“Đến giờ tẩu tẩu vẫn chưa ăn gì.”
Nghe nàng nói thế mới phát giác, đúng là từ tối qua vẫn chưa ăn được bao nhiêu.
Nàng nhìn miếng thịt khô cứng ngắc – đã từng ăn ở chỗ Phục Đình một lần, là đồ trong quân, bèn lắc đầu: “Được rồi, ta không muốn ăn.”
Dường như lúc này mới lấy lại tri giác.
Trước đó là do áp lực, nghĩ tới việc không thể níu chân Phục Đình nên có thể nhịn được thì nhịn, bây giờ chỉ đơn giản là không muốn ăn.
Bỗng từng đằng xa có khoái mã chạy tới, Phục Đình và La Tiểu Nghĩa đã đến.
Xuống ngựa, Phục Đình bước tới, vẫn kiểu tóc trang phục người Hồ lúc trước, dễ nhận thấy cả đêm qua chàng cũng chẳng nghỉ ngơi.
Tê Trì tựa hẳn vào thành xe, đợi chàng đi tới trước mặt, thấy trên cằm chàng lại phủ thêm một màu xanh thì hỏi: “Vết thương của chàng không sao rồi chứ?”
Nhìn qua trông không có gì đáng ngại.
Phục Đình vẫn luôn qua loa: “Không sao.”
Chàng thấy lương khô trong tay Tào Ngọc Lâm, hỏi nàng: “Sao không ăn gì đi?”
Nàng trả lời thành thật: “không thấy ngon miệng.”
Chàng giơ tay xoa mặt nàng, cảm thấy cằm nàng nhọn hoắt hẳn đi, nói: “Nhất định phải ăn.”
Tê Trì nhìn hai bên, La Tiểu Nghĩa đã dời mắt nhìn sang chỗ khác, còn Tào Ngọc Lâm thì vẫn đường hoàng nhìn thẳng. Nàng nắm lấy tay chàng.
Phục Đình ngó nhìn xung quanh, bởi chuyến đi lần này đã quen rồi nên cũng chẳng ngại có mặt người ngoài.
Chàng lấy lương khô nhét vào tay nàng: “Ăn no rồi hẵng lên đường.”
Tê Trì chỉ cầm thôi mà đã thấy khó chịu, trong ngực cứ nhợn nhợn, nhưng cũng biết không ăn không được.
Bỗng từ đằng sau có bụi mù bốc lên.
Có người gọi: “Đại đô hộ xin hẵng dừng bước.”
Phục Đình ngoái đầu lại, là đô đốc U Lăng đánh ngựa tới.
Chàng dúi dây cương vào tay Tê Trì: “Lên ngựa chờ ta.”
Nói rồi đi về phía đầu kia.
Đô đốc U Lăng dẫn theo vài ba tùy tùng, ở đằng sau còn có một đám người.
Đội ngũ có chừng mười người cùng mấy cỗ xe đi theo, trông hướng thì có vẻ từ biên giới tới.
Lúc Phục Đình đi đến, đô đốc U Lăng hừng hực tới đón, làm lễ với chàng rồi nói là viên quan quản lý thành Cổ Diệp đi suốt đêm tới, muốn được gặp Đại đô hộ.
Phục Đình gật đầu, cho phép đối phương gặp.
Tê Trì đứng bên ngựa, miễn cưỡng nuốt mấy miếng thịt khô rồi đưa cho Tào Ngọc Lâm, giẫm bàn đạp lên ngựa, ngoái đầu nhìn về phía bên kia.
Một ông già người Mạt Hạt đi ra từ giữa đội nhân mã theo đô đốc U Lăng tới, cung kính hành lễ với Phục Đình, không dám ngẩng đầu mà cứ thế thưa chuyện.
Một lúc sau, cũng chẳng biết nói gì, bỗng Phục Đình ngoái đầu chỉ về phía nàng, miệng mấp máy.
Ông lão bái lạy rồi dẫn người lui về.
Phục Đình không để ý tới bọn họ nữa, nói chuyện với đô đốc U Lăng về chuyện biên phòng một hồi rồi quay về.
Tê Trì nheo mắt vì gió thổi, thấy chàng đi tới thì hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Viên quan quản lý thành Cổ Diệp.”
“Ông ấy đến đây làm gì?”
Chàng nói: “Để xin lỗi.”
Đột Quyết đã rút binh, bọn họ tự biết đã đắc tội với phủ đô hộ An Bắc nên rất sợ, thế là đi suốt đêm tới cáo lỗi, muốn được đền tội.
Tê Trì cũng chẳng ngạc nhiên, nếu không phải ông ta nhúng tay thì nàng đâu phải chịu những chuyện này, nàng hỏi: “Thế ông ấy đền gì?”
“Tiền bạc, ta đã lệnh ông ấy đền cho thương đội.” Chàng đáp đầy dứt khoát.
Dĩ nhiên là thương đội của nàng rồi.
“Chỉ thế thôi à?” Tê Trì không khỏi liếc nhìn về bên đó.
Nàng nghĩ, thấy có đến mấy cỗ xe ngựa, còn tưởng đền nhiều lắm chứ.
Phục Đình ngước mắt nhìn nàng: “Chỉ thế thôi.”
Nàng sực nhớ: “Nhưng vừa nãy thiếp thấy chàng chỉ thiếp, nói gì vậy?”
Phục Đình nhếch mép: “Tiện tay chỉ thôi.”
Tê Trì thấy chàng chỉ cười mà không nói gì, nghĩ, hơn phân nửa là lại cố ý đùa mình đây mà.
Người này có lúc thật xấu tính, nàng đã sớm lĩnh giáo rồi, thế là dứt khoát không hỏi nữa.
Phục Đình nắm cương ngựa, xoay mình phi lên ngồi sau lưng nàng, cúi đầu nhìn nàng mỉm cười.
Thật ra vừa rồi chàng không nói thật.
Ngoài chuyện đền tiền, quản lý thành Cổ Diệp còn đưa tới mười mỹ nhân Mạt Hạt.
Chàng từ chối thẳng thừng, bảo ông ta bồi thường tiền cho thương đội là đủ, còn người thì dẫn về đi.
Viên quan quản lý tưởng chàng không hài lòng với mỹ nhân Mạt Hạt, cứ đảm bảo mãi là ai ai cũng là mỹ nhân cao cấp được chọn từ khắp thành.
Thế nên Phục Đình mới chỉ vào Tê Trì, nói: phu nhân Đại đô hộ ở đấy, ngươi xem ta còn cần mỹ nhân ư.
Rồi chàng lại nói thêm một câu: Ở chỗ ta, có một mình nàng là đủ rồi.
Viên quan không dám nhìn lâu, vội vàng lui ra.