• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dưỡng Nữ Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 121

Bên ngoài phòng, trên hành lang dài.

"Ta cá một trăm lượng là tiểu Quận chúa không xuống giường được." Tề Hồng gian gian liếc cánh cửa bên kia, ánh mắt ái muội, bàn tay xòe ra ngân phiếu một trăm lượng, phất phất trước mặt.

Cửu Vương gia là một nam nhân cường thế, nói vậy trên giường chắc hẳn cũng phải lợi hại không ít. Tiểu Quận chúa thân thể nhu nhược thế thì làm sao chống cự nổi ép buộc của Cửu Vương gia?

Nếu không bị đại ca túm áo, chắc là Chu Dương đã ghé vào cửa phòng mà nghe lén nãy giờ rồi. Nhớ tới mấy lần trước tiểu Quận chúa giống vầy xong đều phải nằm trên giường một ngày, không xuống giường ra ngoài được, Chu Dương liền thò tay vào túi áo lý đào đào moi moi, lấy ra ngân phiếu ba trăm lượng, nói: "Ta cũng cá là tiểu Quận chúa không xuống giường được."

Chu Dương tham tiền dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền rồi.

Huống hồ tám năm trước tiểu Quận chúa còn mượn tiền để dành cưới vợ của hắn đến nay còn chưa trả, nếu không cố gắng kiếm tiền thì sau này làm sao cưới vợ đây? Cưới về chẳng lẽ để nàng dâu của hắn uống gió trừ cơm?

Chu Phi đau đầu nhìn hai người. Chuyện này mà cũng lấy ra đánh cược được? Nếu bị hai người trong phòng biết, bọn họ lập tức khó sống à nha. Nhưng nhìn vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý của hai tên kia, bất luận thế nào Chu Phi cũng phải giúp Vương gia giữ thể diện, thò tay lên đai lưng lấy ra một tệp ngân phiếu, "Một ngàn lượng, ta cá tiểu Quận chúa không có việc gì, buổi tối có thể tiếp tục theo chúng ta đi rình cửa hàng muối."

"Đại ca, không ngờ ngươi diếm nhiều bạc vậy nha." Chu Dương nhìn thấy tập ngân phiếu kia liền cười tươi hớn hở, cứ như số tiền này có thể ngay lập tức thuộc hắn sở hữu vậy.

Tính tính, gia tài của Chu Phi có khi còn nhiều hơn Chu Dương không chừng. Chẳng qua hắn là người kín tiếng không khoe khoang, nên rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền riêng, Chu Dương tất nhiên không thể biết.

"Vậy xác định đánh cuộc thế đi, ai cũng không được đổi ý." Tề Hồng vươn tay giật phắt ngân phiếu trong tay huynh đệ Chu gia, "Chờ Vương gia đi ra, chúng ta biết kết quả ngay ấy mà. Ngân phiếu tạm thời ta giữ."

Đếm đếm cho đủ ngân phiếu, Tề Hồng nắm chúng trong tay đi đến một bên hành lang dài, dựa vào cây cột thư hoãn thể lực. Vừa rồi đánh một trận với Chu Dương, khí lực toàn thân hắn sắp cạn kiệt rồi.

Ba người hoặc ngồi, hoặc đứng, canh giữ ở bên ngoài.

Đến lúc mặt trời lặn, cánh cửa kia mới lại mở ra lần nữa.

Mạn Duẫn đổi y phục thành váy trắng hoa sen, hai má ửng đỏ ẩn hiện vẻ quyến rũ, cặp mắt trong suốt như nước kia đặc biệt mê người.

Ba người đều là nam nhân hàng thật giá thật, thấy hình ảnh này thì đều nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng. Hình dáng Tiểu Quận chúa lúc này như tăng thêm một phần mị hoặc so với bình thường, nhìn mà máu trong người như dâng trào mênh mông.

"Chết dưới hoa Mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Tề Hồng kềm không được miệng mình, trong lòng nghĩ cái gì thì miệng liền nói cái ấy.

"Ngươi dám sao?" Tịch Mân Sầm bước ra phía sau, vẫn toàn thân áo bào đen như trước nay, hoa lệ lại thần bí, kết hợp với hơi thở lạnh lẽo của hắn như lại càng tăng thêm sức mạnh.

"Không dám..." Tề Hồng cúi đầu nói, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ à nha.

Nữ nhân của Cửu Vương gia, ai dám làm bẩn? Ngay cả tiểu Quận chúa cũng không phải là người dễ đụng tới. Đừng nhìn dáng vẻ nhu nhược vô tội của tiểu Quận chúa mà lầm, trong khung cũng là người tâm ngoan thủ lạt đó. Không chọc tới nàng thì mọi sự còn có thể thương lượng, còn một khi chọc giận nàng rồi thì chỉ có đường chết mà thôi.

"Đói bụng không?" Không hề để ý tới người khác, Tịch Mân Sầm hỏi Mạn Duẫn.

"Đói." Không đói được sao? Vừa vận động kịch liệt xong, thể lực tiêu hao hết rồi.

Tịch Mân Sầm chau mày nghiền ngẫm, "Thì ra còn chưa đút ăn no."

Hai má Mạn Duẫn đỏ hồng lên như quả táo. Câu nói của Phụ Vương rất dễ khiến người ta mơ màng liên tưởng đó nha, ngay cả ba người kia cũng phải xấu hổ quay mặt đi.

Nhìn Mạn Duẫn thẹn thùng, Tịch Mân Sầm nhẹ nhếch môi cười đắc ý. Sao cứ càng nhìn biểu hiện của nàng thế này thì lại càng nhịn không được mà muốn chọc nàng một phen. Đây là người chỉ thuộc về riêng mình hắn.

Bàn tay to nắm hết thắt lưng Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cất bước đi về phía trước, "Đi, đi dùng bữa trước, buổi tối còn phải làm việc. Duẫn nhi nếu ngại mệt thì đừng đi."

Biết Phụ Vương nói một không nói hai, Mạn Duẫn vội vàng lắc đầu: "Không mệt đâu."

"Không mệt à? Thế đợi lúc về, chúng ta lại tiếp tục." Khóe môi Tịch Mân Sầm thoáng hiện một nét cười thản nhiên.

"Phụ Vương! Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, từ nay về sau ta ngủ một mình." Mạn Duẫn cũng không muốn hao phí thời gian vào việc hưởng lạc. Phụ Vương võ công cao cường, mà thân thể nàng thì rất yếu, nhờ mấy năm qua được đặc biệt điều đưỡng chứ không thì chỉ cần một chút cảm mạo thôi cũng đủ cho nàng nằm mất mấy ngày.

Thấy Mạn Duẫn thẹn quá thành giận, Tịch Mân Sầm thu hồi ý định trêu đùa.

"Phụ Vương không đùa nữa." Tịch Mân Sầm vỗ nhẹ đầu vai Mạn Duẫn.

Ba người Chu Dương chậm rề rề đi theo đằng sau.

Chu Dương khóc không ra nước mắt nhìn Chu Phi cất hết số ngân phiếu kia vào trong túi áo. Bởi vì người thắng đánh cược lớn thì thắng lớn, Chu Dương phải bù thêm vào bảy trăm lượng, luyến tiếc nhìn xấp ngân phiếu như mọc thêm cánh bay vào thắt lưng đại ca.

Tính tình Tề Hồng tốt hơn Chu Dương, có chơi có chịu, huống hồ đó chỉ là một ngàn lượng bạc thôi mà, có cần chuyện bé xé ra to không?

"Ngươi thật sự thiếu tiền à?" Tề Hồng hỏi Chu Dương.

Tuy Chu Dương là một thị vệ, nhưng được giữ bên cạnh Cửu Vương gia thì thân phận liền cao hơn một bậc, tiền tiêu vặt hàng tháng dù không nhiều lắm nhưng ban thưởng thì cũng cả bó to. Số lượng ban thưởng này cộng lại cũng đủ mua vài tòa nhà lớn tại Hoàng Đô.

"Rất thiếu." Chu Dương cắn răng, dậm dậm hai chân.

Chu Phi chụp một tay lên vai Tề Hồng, "Đừng để ý đến hắn, cho dù là một lượng bạc thì hắn cũng đau lòng, đừng nói là một ngàn lượng."

Tên kia là đệ đệ của hắn, hắn đương nhiên hiểu nhất, chỗ nào cũng đều tốt, chẳng qua là rất tham tiền.

Thấy bóng dáng của Cửu Vương gia sắp biến mất khỏi tầm mắt, Chu Phi vội vã nhanh bước chân.

Bởi vì sự kiện mất mặt kia của Ngô Y Y, Ngô Lệnh Bằng thành thật hẳn lên, cả một ngày không tìm đến vướng chân bọn họ, những việc được phân phó xuống cũng thực hiện gọn ghẽ.

Trong lúc dùng bữa, Ngô Lệnh Bằng hỏi: "Cửu Vương gia, các ngài đã đọc xong hồ sơ rồi, vậy định khi nào thì hồi Hoàng Đô?"

Bọn họ mới đến Tê thành hai ngày mà Ngô Lệnh Bằng đã bị mệt không ít, hèn gì hắn muốn đuổi người như vậy.

"Ngô đại nhân rất muốn chúng ta rời đi sao? Hôn sự của nữ nhi nhà ngươi bản Quận chúa còn chưa tham gia, sao có thể rời đây nhanh như vậy? Ta nghe nói phong cảnh tại Tê thành khá đẹp, đang còn định ở thêm vài ngày để dạo xem đấy." Mạn Duẫn gắp một gắp đồ ăn, đưa vào miệng.

Việc còn chưa làm xong, sao bọn họ có thể đi được.

"Cũng phải." Ngô Lệnh Bằng lau mồ hôi toát ra trên trán.

Sau đó, mọi người không ai mở miệng nữa, im lặng dùng xong bữa tối. Tịch Mân Sầm lấy cớ muốn nghỉ ngơi, cáo biệt Ngô Lệnh Bằng trở về phòng.

Cửa phòng đóng lại, đèn đuốc thắp lên lóng lánh.

Cửa phòng bị đụng cùm cụp, Mạn Duẫn buồn bực quay đầu, không biết ai gõ cửa ở bên ngoài. Lúc mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy thân hình mập mạp của Mạo Ngao oai hùng hiên ngang chạy vào.

Mạo Ngao kêu hai tiếng, lăn trên đất một vòng.

"Chắc là đói bụng." Không biết khi nào, Tịch Mân Sầm đã xoay người nhìn về bên này.

Mạo Ngao tối hôm qua bị ở lại trong viện bên kia, không được mang đi. Hôm nay bọn họ lại bận quá nên quên mất nó.

"Chu Dương, đêm nay ngươi đừng đi, ở lại nha phủ để tùy cơ ứng biến, sẵn tiện cho Mạo Ngao ăn." Đi rình cửa hàng muối thì không đến mức phải xuất động toàn bộ nhân mã, nhỡ đâu giữa đêm lại có người đến viện này mà bọn họ đều không có ở đây thì rất dễ khiến cho người khác hoài nghi. Cho nên nhất định phải để lại một người canh giữ.

Chu Dương nhẹ nhàng đấm vài cái vào cánh tay, "Tuân lệnh."

Buổi chiều đánh với Tề Hồng một trận, cánh tay cẳng chân của hắn còn nhức lắm, có thể ở nhà không phải bôn ba nên hắn vui cực kỳ.

"Tiểu Quận chúa, hay là cũng để ta ở lại đi." Tề Hồng thấy Chu Dương có thể nhàn hạ thì trong lòng bất bình. So với Chu Dương, hắn còn mệt hơn ấy chứ. Chu Dương am hiểu phòng thủ nên khí lực của hắn tiêu hao ít. Mà mình thì từ lúc bắt đầu đấu vẫn phải luôn giữ trạng thái công kích, khí lực hầu như bị tháo nước hoàn toàn.

"Không được, để lại một người là đủ rồi."

Nếu để cả hai ở lại, nhỡ bọn họ lại đánh nhau thì không người nào trong nha phủ có thể cản được.

Giao Mạo Ngao cho Chu Dương, vài người lén lút nhảy ra cửa sổ đi.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm chợt lóe chợt tắt, như mỹ nhân thấy được người yêu của mình nên không ngừng nháy mắt phóng điện. Sao thật dày, giống như một dòng sông vắt ngang bầu trời đêm tối đen.

Bốn người hành tẩu trong ngõ nhỏ vắng lặng, giống như ma quỷ mà không tạo ra bất kỳ một tiếng động nhỏ nào, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng nghe không được.

Cửa hàng muối Tô Phúc là một cửa hàng lớn nhất, nên chắc chắn là nhóm Mạn Duẫn sẽ chọn cửa hàng nhà này để ra tay.

Tường bao xung quanh cao ba bộ xung quanh đối với người học võ hoàn toàn không tạo thành bất cứ ngăn trở nào, mọi người nhẹ nhàng nhún người nhảy, chỉ trong nháy mắt đã rơi xuống bên kia tường.

Đêm đã khuya, phần đông dân chúng bôn ba cả ngày nên đã mệt mỏi sớm tiến vào giấc ngủ, riêng nhà bán muối này lại đèn đuốc sáng trưng, vài cái đèn lồng treo dưới mái hiên tỏa ra ánh sáng vàng vọt.

Tề Hồng đã từng đến dò la, nên bây giờ do hắn dẫn đường. Các cửa hàng bình thường thì phía trước là cửa hàng, đằng sau là dành cho người ở và để chất hàng hóa.

Sân sau không lớn, chỉ có mấy gian phòng, vì không biết hàng hóa cất ở đâu nên họ tách ra để tìm kiếm.

Xuỵt xuỵt...

Nghe tiếng động, mọi người nhìn về phía phát ra. Tề Hồng chỉ chỉ gian phòng kia, mọi người cùng tập trung lại đó.

Cửa phòng đã bị Tề Hồng cạy ra một khe hở nhỏ, bên trong bao tải chồng chất như núi. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, mọi người không tiếng động tiến vào. Trong phòng có ít nhất mấy trăm bao tải, không khí cũng nhiễm vị mặn.

Chu Phi rút kiếm ra, thật cẩn thận chọc thủng một cái bao tải, lấy từ trong ra một nhúm muối.

Giống y như muối được mua về hôm nay. Màu muối khá đen, rất thô ráp.

Nhiều muối lậu như vậy, thật sự khiến cho người ta giật mình.

Tề Hồng biết Cửu Vương gia đến Tê thành vì muốn truy xét án buôn lậu muối, nhưng không nghĩ rằng vụ án này lại lớn như vậy. Bán hết chỗ muối này lợi nhuận biết bao nhiêu?

Mọi người đang chuẩn bị quay ra, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân rầm rập. Mọi người liếc nhau, rồi toàn bộ xoay người núp vào phía sau đống bao tải, lấy chúng để che giấu bản thân.

"Hôm nay chuyển đến bao nhiêu túi muối? Kiểm kê hết chưa? Hai ngày nữa lập tức đưa số muối này đến Đàm thành." Người nói chuyện là một nam tử trung niên quắc thước, ngay lúc hắn vừa đưa tay đẩy cửa thì hơi sững lại một chút, quay đầu liền quát mắng mấy người đi theo phía sau: "Sao lại thế này? Các ngươi quên khóa cửa?"

"Tiểu nhân nhớ rõ ràng là đã khóa lại." Giọng của người đứng phía sau càng có vẻ kinh ngạc, gãi gãi đầu.

Trong tiếng mắng mỏ của tên trung niên, gã sai vặt kia cúi đầu nhận sai.

"Vừa kiểm kê xong, tổng cộng có năm trăm sáu mươi túi." Gã sai vặt báo.

Nam tử trung niên xem vài lần, không phát hiện điều gì dị thường liền gật đầu nói: "Nghe nói Nhâm thành bên kia cũng sắp hết hàng rồi, bốn ngày sau các ngươi lại đi chuyển thêm một ít hàng ra đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom