• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dưỡng Nữ Thành Phi (3 Viewers)

  • Chương 123

Chu Phi sáng sớm đã ra khỏi phủ, suốt buổi sáng cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Biết hắn đang chấp hành nhiệm vụ được Phụ Vương giao cho, Mạn Duẫn cũng không hỏi nhiều, chỉ quanh quẩn trong nha phủ phơi nắng mặt trời, ngủ trưa, rất là thích ý.

Tiệm muối Tô Phúc bên kia họ đã phái mười thị vệ âm thầm giám thị, nếu vài ngày sau bọn chúng đi lấy thêm hàng, nhóm Mạn Duẫn có thể chọn manh mối đó mà lần theo tìm hiểu nguồn gốc.

Hai ngày này, Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm giống như thật sự dành thời gian để đi du ngoạn, mỗi ngày sớm ra trễ về, chỗ nào phong cảnh đẹp liền đến chỗ đó. Mỗi lần hồi nha phủ, trong tay Chu Dương đều chồng chất đầy đồ, tất cả đều là thứ Mạn Duẫn thấy mới lạ liền tiêu tiền mua.

Tiền nha, cứ y như nước mà chảy đi không quay lại.

Chu Dương lắc lắc túi tiền ngày càng nhẹ bên hông mà đau lòng quá chừng.

"Có phải xài tiền của ngươi đâu mà ngươi đau lòng làm quái gì." Tề Hồng phun vỏ hạt dưa, khinh bỉ Chu Dương một trận.

Từng gặp kẻ tham tiền, nhưng chưa từng thấy ai vắt cổ chày ra nước như vậy.

Mấy người ngồi ở trong đình mát, trên bàn bày vài thố hạt dưa và vài đĩa điểm tâm. Người đến nhà là khách, Ngô Lệnh Bằng dù thế nào cũng không dám lơ là trong việc tiếp đãi Cửu Vương gia, đồ ngon thứ tốt đều nhắm thẳng nơi này mà đưa. Mỗi ngày rượu ngon món lạ thay phiên nhau đổi. Nếu bàn về rủi ro, Ngô Lệnh Bằng chỉ chiêu đãi Cửu Vương gia ăn uống không thôi đã hao phí một số lớn tiền tài chỉ trong vòng mấy ngày gần đây.

So với số tiền tiểu Quận chúa bỏ ra để mua đám đồ chơi con con, giá trị số tiền này mới khiến cho người ta đau lòng.

"Chu Dương, ngươi nên sửa lại tính tình đi. Nếu người khác nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi mà không nói ra nói vào Sầm Vương phủ chúng ta mới lạ. Sầm Vương phủ nào có thiếu tiền, ngươi suốt ngày chi li tiền bạc làm gì?" Giá trị con người của Phụ Vương có khi giàu hơn cả một nước cộng lại, quăng bừa một đống tiền cũng không đáng để cau mày một chút.

So với các Quận chúa Hầu gia trong các Vương phủ khác, Mạn Duẫn xem như cần kiệm tiết kiệm rồi.

Chu Dương vẫn giữ vẻ mặt đau khổ, "Tiểu Quận chúa giáo huấn phải."

Nhưng mặt mày vẫn nhăn như khỉ ăn ớt thế kia, Mạn Duẫn thật đúng là nhìn không ra hắn có chút nào tỉnh ngộ.

Chu Dương yêu tiền đến quái gở, không thay đổi được. Thôi kệ, hắn muốn đau lòng thì cứ để cho hắn đau lòng đi.

Mấy người còn lại đều lắc đầu bất đắc dĩ, cũng đành để hắn tùy ý.

"Bên phía tiệm muối Tô Phúc có truyền đến tin tức gì chưa?" Tịch Mân Sầm bóc vỏ lạc, đưa cho Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn cũng không khách khí, kề miệng qua ngậm vào.

Người có thể nhận được Cửu Vương gia ôn nhu che chở trừ tiểu Quận chúa ra thì trong thiên hạ không tìm được người thứ hai. Nhìn thử đi, Cửu Vương gia bóc vỏ lạc càng ngày càng thuần thục.

"Nghe thị vệ được cắt cử giám thị báo lại, chiều nay bọn chúng dường như định đi một chỗ nào đó." Tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, bất quá xem rất nhiều gã sai vặt trong tiệm muối đều đang cấp tốc chuẩn bị, hình như là muốn xuất môn.

Im lặng ba ngày, rốt cục đã có động tĩnh.

"Bọn họ muốn đi vận chuyển muối lậu sao?" Tề Hồng nghiêm mặt hỏi, hạt dưa đã đưa đến bên miệng lại dừng lại.

Ngoại trừ khả năng này, họ cũng nghĩ không ra khả năng nào khác.

"Chúng ta âm thầm đi theo bọn họ." Mạn Duẫn nuốt hai viên lạc vào bụng.

"Ngày mai là ngày Ngô Y Y kết hôn, chúng ta nên đưa lễ vật gì mới tốt?" Mạn Duẫn nhíu mày suy nghĩ.

Ngô Lệnh Bằng không phải là người tốt, Mạn Duẫn thập phần không muốn vì hắn mà phải tiêu pha nhiều tiền.

Chu Dương nghe nói như thế thì giận đến cắn răng, "Tiểu Quận chúa, cái thứ người này làm gì đáng cho chúng ta tặng đồ. Số bạc này ta thà giữ lại mua bánh bao thịt quăng đuổi chó còn sướng hơn."

Vốn chẳng có giao tình nào với Ngô Lệnh Bằng, nếu không phải vì điều tra vụ án, họ sao có thể có tí quan hệ nào cùng Ngô Lệnh Bằng. Nhưng họ lại đang ở trong nha phủ của người ta, không tặng đồ thì có vẻ rất mất lễ nghi.

Mạn Duẫn đưa mắt nhìn Tịch Mân Sầm, trưng cầu ý kiến của hắn.

Đưa đồ quý hiếm, thì tiếc bạc. Đưa đồ rẻ tiền, thì lại sợ người ta chê cười Sầm Vương phủ keo kiệt. Đúng là rất khó chu toàn nha...

"Hay đưa tặng một cái bình hoa đi?" Tề Hồng xen mồm.

"Tay người đấm phản không đau, ngươi có biết một cái bình hoa giá bao nhiêu tiền không?" Chu Dương xòe ngón tay, quay sang nói với Tề Hồng: "Nếu là do Vương gia đưa hạ lễ thì ít nhất cũng phải là Thanh Hoa từ. Loại bình hoa này giá bán thấp nhất cũng phải năm trăm lượng bạc."

Mà đó vẫn là loại bình thường nhất đó nghe, nếu tốt hơn một chút thì ít nhất cũng phải một ngàn lượng lận đó.

Năm trăm lượng... Đưa cho một tham quan ra vẻ thanh liêm đạo mạo thì đúng là thấy chẳng thích hợp chút nào.

Năm trăm lượng trong mắt Chu Dương... Mạn Duẫn lại không thấy sang quý. Bọn họ tùy tiện uống một bầu rượu ngon chẳng phải đã tốn mấy trăm lượng bạc đó sao. Huống hồ mấy ngày nay vài người bọn họ ăn chùa uống chùa nhà Ngô Lệnh Bằng không ít tiền. Bất quá... tiền đó của hắn chưa chắc đã sạch, nói không chừng tất cả đều là cướp tiền từ dân chúng mà có.

Tịch Mân Sầm trầm mặc hồi lâu, đứng lên nói: "Nhà của Ngô Tri phủ có việc vui, hiển nhiên phải đưa tặng một phần đại lễ. Bất quá quà lễ này... xem Ngô Lệnh Bằng có dám nhận hay không."

Lời nói lạnh đến cực điểm, Chu Phi Tề Hồng cả kinh trong lòng, minh bạch điềm xấu trong giọng nói của Cửu Vương gia.

Chỉ có Chu Dương là đầu óc không chạy theo kịp, hỏi: "Đại lễ...?" Vậy phải xài hết bao nhiêu tiền đây chứ!

Không để ý tới vẻ mặt đầy kinh ngạc của Chu Dương, Mạn Duẫn xoay người đánh giá bốn phía, khi thấy quanh đình không có ai liền hạ giọng hỏi:

"Chu Phi, hôm trước kêu ngươi tra ông chủ tiệm muối Tô Phúc, thế tra được gì rồi?"

Hai ngày qua Chu Phi bôn tẩu bên ngoài lấy được không ít tin tức, lập tức hồi đáp: "Đúng như tiểu Quận chúa dự đoán, lão bản của tiệm muối Tô Phúc tên là Tô Hữu Kỳ. Là phụ thân của Ngô thị cùng tên hái hoa tặc kia."

Sự trùng hợp trong thiên hạ không nhiều lắm. Nghe đáp án như thế, Mạn Duẫn không lộ ra chút kinh ngạc nào.

"Quả nhiên là thế..." Mạn Duẫn gật đầu, khoát tay nói: "Dùng bữa trước đi, buổi chiều chúng ta liền xuất môn theo dõi người của tiệm Tô Phúc."

Sự thật dần dần nổi lên mặt nước, chỉ cần tìm được một chứng cứ phạm tội thì việc điều tra Tô gia và Ngô Lệnh Bằng cũng không phải là việc khó. Chuyện khó khăn nhất là làm thế nào để tìm ra ra kho hàng mà bọn chúng cất chứa phần lớn muối lậu, và nơi sản xuất muối lậu.

Muốn sản xuất muối thì không thể cách ly với nước biển. Phong cảnh danh thắng tại Tê thành rất nhiều, ngoài những nơi núi non đồng bằng, Tê thành còn có một vùng biển. Chẳng qua nơi đó đá lởm chởm, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, lại cao hơn mặt biển hai mươi thước. Muốn không để người biết, thì việc làm muối lấy muối khá khó khăn.

Ngày hôm trước nhóm Mạn Duẫn cũng từng đi đến nơi đó xem qua phong cảnh. Sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt, từng đợt từng đợt sóng biển đập vào tường đá bắn ra từng đám bọt nước trắng cao ngất. Phong cảnh vô cùng hùng vỹ, so với cảnh đẹp như hoa như vẽ của vùng sông nước Giang Nam thì nơi đây như được tăng thêm một phần hào khí.

"Đừng nghĩ." Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn còn ngồi trên ghế không nhúc nhích thì khẽ đẩy vai nàng, "Chiều nay là biết kết quả ngay thôi, đến lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ hiểu rõ bọn chúng sản xuất muối lậu thế nào sao?"

Phụ Vương nói cực kỳ đúng, bây giờ sầu lo suy nghĩ cũng nghĩ không ra, chi bằng cứ chờ đám người của tiệm Tô Phúc vạch trần đáp án cho mình.

Cơm chiều lại là một bàn đầy món ngon mỹ vị, hương thơm thản nhiên phiêu đãng trong không khí, kích thích người ta thèm ăn.

Mạn Duẫn cầm đũa, gắp một viên thịt bỏ vào chén của Phụ Vương, "Phụ Vương, nếm thử." Viên thịt màu sắc rất khá, đủ làm ngón trỏ người ta động đậy.

Tịch Mân Sầm gắp lên, đưa vào miệng nhai nuốt, xong lại gắp cho Mạn Duẫn vài miếng rau xanh, bảo nàng ăn nhanh chút.

Một cảnh tượng tương thân tương ái như vậy chỉ nhìn thấy thôi đã làm tâm tư người ta như vơi bớt nỗi ưu phiền.

Ngô Lệnh Bằng hơi hơi thở dài, trộm liếc hai người một cái, cố ý nói bằng giọng thương cảm: "Thấy tình cảm giữa Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa tốt như vậy, hạ quan liền nhớ tới thê tử vẫn còn trong lao ngục. Ngày mai là ngày Y Y xuất giá, nàng dù gì cũng là mẹ đẻ của Y Y, nếu bỏ lỡ đại sự trong cuộc đời của nữ nhi chắc hẳn sẽ lại khóc một hồi."

Mạn Duẫn dừng đũa, lão già này đang biện hộ giúp Ngô thị nha.

Tính ngày, Ngô thị kia cũng đã bị cho vào lao bốn năm hôm. Nha phủ là nhà của bọn hắn, phỏng chừng nữ nhân kia ở trong ngục cũng không có ai dám làm khó nàng, nói không chừng còn toàn rượu ngon thịt tốt mà hầu hạ.

Mạn Duẫn không hé răng, giao việc này cho Phụ Vương xử lý.

Tịch Mân Sầm chậm rãi trật tự nhai nuốt xong một ngụm đồ ăn cuối cùng mới đưa mắt nhìn Ngô Lệnh Bằng, nói: "Ngô đại nhân không nhắc chuyện này thì bổn Vương đã quên mất. Ngươi còn chưa thả phu nhân nhà ngươi ra à!"

Mặt Ngô Lệnh Bằng cứng đờ, nội tâm quay cuồng, 'Ngài không lên tiếng, ta nào dám thả người.'

Hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ cách đưa thê tử ra, ai nào ngờ Cửu Vương gia hoàn toàn không để việc này ở trong lòng.

"Gả nữ nhi đúng là một đại sự, không cho Ngô thị tham gia thì có hơi bất cận nhân tình. Ngươi đã mở miệng, vậy thả nàng ra đi. Nhớ chuyển cáo nàng, về sau phải nhớ kỹ lễ nghi." Tịch Mân Sầm thản nhiên, như tùy miệng mà nói.

Ngày mai có trò hay, sao lại thiếu nữ nhân Ngô thị này được.

Ngô Y Y mím chặt môi. Dư Lâm ngồi cạnh nàng. Nhắc đến hôn sự, mặt Dư Lâm đầy vẻ tươi cười, chắp tay nói lời cảm tạ Tịch Mân Sầm.

Từng người ngồi ở đây đều có tâm tư khác nhau, bất quá những người này có vẻ 'đơn giản' hơn so với đám cáo già trên triều đình, chứ nếu không chắc Mạn Duẫn sớm muộn gì cũng có ngày suy tim mà chết.

Trên bàn bày đầy món ngon lại mỹ vị, nhưng phải đối mặt với nhiều tâm tư khác hẳn nhau như vậy chúng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Ăn qua loa nửa chén cơm xong, Mạn Duẫn liền hạ đũa, thấy Phụ Vương cũng ăn xong rồi thì nhân tiện hỏi: "Phụ Vương, hôm nay chúng ta đi chỗ nào chơi?"

Ngô Lệnh Bằng đã quen với việc hai cha con này mỗi ngày ra ngoài du sơn ngoạn thủy nên thần sắc thật tự nhiên không hoài nghi gì.

"Ngoài thành phía Đông có một thác nước, cảnh sắc khá lắm, hay là Cửu Vương gia cùng tiểu Quận chúa tới chỗ đó xem thử." Ngô Lệnh Bằng khoác lên mặt một nụ cười giả dối, đưa đề nghị cho hai người.

"Bổn Vương cũng đang có ý này, nhưng nơi đó khá xa Tê thành nên chắc phải đi mất một thời gian dài, phỏng chừng chạng vạng mới về được. Ngô đại nhân không cần chờ chúng ta trở về dùng bữa đầu." Tiếp nhận cái khăn Chu Dương đưa qua, Tịch Mân Sầm lau khóe miệng.

"Cửu Vương gia không quen đường đất Tê thành, chi bằng để hạ quan dẫn đường đi." Ngô Lệnh Bằng nịnh hót, đầy vẻ nguyện ý vì Vương gia phục vụ.

Tịch Mân Sầm không nhận ân tình của hắn, quyết đoán từ chối: "Ngô đại nhân cả ngày công vụ quấn thân, bổn Vương không muốn chậm trễ thời gian của ngươi, tự mình đi là được." Giọng vô cùng khách khách khí khí.

Sau khi chuyện phiếm hai ba câu, Tịch Mân Sầm liền mang theo mấy người Mạn Duẫn đi ra nha phủ.

Ngoài đường người qua lại thưa thớt, rất nhiều người ngại thời tiết nóng bức nên cầm trong tay cây quạt phần phật quạt gió.

Bọn họ không đi ra phía Đông ngoài thành xem thác nước như đã nói với Ngô Lệnh Bằng, mà là đi thẳng đến tiệm muối Tô Phúc.

Họ vừa tới nơi thì thấy có hai nam tử mặc vải thô đi tới từ phía trước mặt. Mạn Duẫn nhận ra được họ, đó là hai người thuộc nhóm thị vệ đi theo Phụ Vương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom