• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Dưỡng Nữ Thành Phi (1 Viewer)

  • Chương 16

Hôm nay là một ngày tốt khó gặp, trời xanh mây trắng, cuối thu khí trời mát mẻ. Phong Nhã lâu ở cuối phố Tây, rất nhiều văn nhân nhã sĩ thích nhất là tụ tập tại nơi này, nhiều lần văn thơ đối ngẫu, ca từ thi phú.
Văn trạng nguyên Trần Ninh tỷ thí cùng Tiểu Quận Chúa tám tuổi, đã sớm truyền ra khắp Hoàng Đô. Vì vậy, sau khi dân chúng cơm nước xong không việc gì làm liền đem chuyện này ra đàm tiếu. Thí dụ như, Văn trạng nguyên Trần Ninh lấy lớn hiếp nhỏ, khiêu chiến bé gái mới tám tuổi. Hoàng Đô giống như muốn nổ tung rồi, hôm nay cứ đi vài bước, là có thể nghe được người người mắng chửi Trần Ninh.
Dân chúng đều là thuận theo chiều gió, một truyền mười, mười truyền một trăm.
Mới một ngày, Trần Ninh đã bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Tịch Mân Sầm mặc dù lãnh khốc vô tình, nhưng Phong Yến quốc hơn phân nửa giang sơn, đều là do hắn bảo vệ. Khi ái nữ của Cửu vương gia bị khi dễ, những dân chúng kia ai ai đều hận không thể đem Trần Ninh trói gô lại, đưa đến cho Cửu vương gia hả giận.
Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn đã sớm tới Phong Nhã lâu. Không hổ là địa phương mà văn nhân học sĩ yêu thích thường lui tới, lầu hai bốn bề đều có thể thấy đường phố, đem phồn hoa của Hoàng đô thu vào trong đáy mắt. Cầm lên một khối bánh ngọt, Tịch Mân Sầm đưa đến khóe miệng của Mạn Duẫn. Mạn Duẫn cắn một ngụm nhỏ, nhấm nuốt vài cái, đem bánh ngọt nuốt xuống. Vừa lúc nhìn thấy dưới lầu Trần Ninh quần áo xốc xếch ôm đầu chạy vào trong Phong Nhã lâu.
Phong Nhã lâu trừ người có danh vọng, cũng không thể tùy ý tiến vào. Có vài dân chúng nghĩ muốn tham gia náo nhiệt, đã bao toàn bộ các tửu lâu sát vách, lâu lâu lại nghe ngóng nhìn về phía bên này. Trần Ninh rất nhếch nhác phủi đi bông cải trên áo, nhưng trứng gà bị đập vỡ dính vào áo, cho dù thế nào cũng không thể phủi sạch được.
"Phụ vương, là người làm ?"Miệng đang nhai bánh ngọt, Mạn Duẫn nói chuyện mơ hồ không rõ.
Tịch Mân Sầm thản nhiên nhìn xuống lầu dưới, không thể phủ nhận gật đầu, "Bổn vương cũng chỉ là thả ra một chút tiếng gió." Ngụ ý, đập trứng gà, đập rau dưa, không phải ý của hắn.
Trần Ninh mới vừa lên lâu, liền có một gã sai vặt đưa y phục, để cho hắn tắm rửa trước. Trước khi đi, hắn phẫn uất nhìn Mạn Duẫn một cái. Mạn Duẫn rất đường hoàng, ngồi thẳng. Lễ phép nhìn lại hắn một cái, dù sao chuyện này là phụ vương làm, không liên quan với nàng. Ngược lại cái nhìn này, bị rất nhiều văn sĩ chú ý tới, ấn tượng đối với Trần Ninh lại chán ghét mấy phần.
Trần Ninh vì tỷ thí lần này, nhọc lòng mời hai vị Học sĩ Hàn Lâm viện, đảm đương chủ trì. Phàm là đối với triều đình có chút hiểu biết, liền biết hai vị Học sĩ này thật ra thì có quan hệ rất tốt với Trần Ninh, là cá mè một lứa.
Một vị Học sĩ Hàn Lâm viện, đi về phía bên này, khẽ khom lưng hành lễ đơn giản với Tịch Mân Sầm. "Lâm Minh thỉnh an Cửu vương gia, tiểu quận chúa. Tỷ thí lập tức bắt đầu, xin Tiểu Quận Chúa lên đài."
Lâm Minh làm một tư thế xin mời.
Tịch Mân Sầm buông bánh ngọt trong tay, ngước đôi mắt băng lãnh, liếc mắt nhìn Lâm Minh, nói: "Lâm học sĩ, thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt."
"Vi thần hiểu, xin Vương Gia yên tâm." Xoa cái trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Minh cho dù có mười lá gan, cũng không dám cùng Cửu vương gia đối nghịch a. Nhìn Trần Ninh một chút, chỉ một buổi trưa. Từ một Văn trạng nguyên người người kính ngưỡng, biến thành một người bị người người oán trách y như một con chuột trên phố. Mới vừa rồi vào cửa còn ôm đầu tán loạn.
Vừa nhìn Lâm Minh, chính là biết người này gió chiều nào theo chiều đó. Mạn Duẫn từ trong ngực Tịch Mân Sầm trượt xuống, đi tới trước mặt Lâm Minh, lên đài so đấu.
Trong lầu dựng lên bốn cây cột, chia ra có đôi liễn. Mạn Duẫn ngồi lên một cái ghế dựa, đối mặt với hơn một trăm văn sĩ, không có chút nào khiếp đảm, tất cả đều thong dong, cao quý mà thỏa đáng như thể.
"Cuộc tỷ thí hôm nay, do đại Học sĩ Phong Nhã lâu chứng kiến. Trên đài có hai cái rương, mọi người cảm thấy bên nào tốt, liền đem phiếu trong tay hướng tới cái rương đó. Cuối cùng lấy số phiếu, quyết định thắng bại." Lâm Minh đứng ở trên đài, vừa mới nói chuyện, Phong Nhã lâu đã yên lặng như tờ.
Trần Ninh che mặt, đi lên chỗ ngồi. Mới vừa lên đài, trong lầu bàn luận xôn xao. Mạn Duẫn thính tai, nghe được dưới bàn, có mấy người nói, nếu lấy đức hạnh của Trần Ninh ra so, chúng ta còn không bằng đem phiếu cho tiểu quận chúa. Trần Ninh trong ngày thường là người kiêu ngạo, ở Hoàng Đô đắc tội không ít người. Đặc biệt là Học sĩ, rất nhiều người cũng từng bị hắn chế nhạo qua.
Đi ngang qua Vương Minh thì Trần Ninh gân xanh nổi lên, cắn răng oán hận nói: "Vương Minh, ngươi làm gì đấy....! Quy tắc không nên làm như vậy!" Ba người bọn họ ngày hôm qua đã bàn xong, do hai người bọn họ làm giám khảo, như vậy hắn tuyệt đối có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng Vương Minh vừa lên đài, dám nói do số phiếu quyết định thắng thua! Hiện tại trong Hoàng Đô có bao nhiêu người, nhìn hắn không thuận mắt mắt, làm sao sẽ đem phiếu cho hắn! Nói rõ là hướng về phía tiểu Quận Chúa rồi !
Lâm Minh xin lỗi nhìn hắn, không nói một câu gì. Một người khác là Học viên Hàn Lâm Vĩ, tên gọi Vương Vĩ. Nghe Lâm Minh tuyên bố quy tắc thì kinh ngạc nhìn một cái, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Mạn Duẫn hướng Tịch Mân Sầm làm ra ánh mắt bội phục, mới 1 ngày, phụ vương lại đem cuộc tỷ thí chuẩn bị xong xuôi. Nàng nghĩ, hiện tại cho dù không thể nói là thanh nhã đi chăng nữa thì tất cả những số phiếu kia đều thuộc về mình.
Danh tiếng của Trần Ninh đã bị phá hủy, hiện tại nào có ai dám bỏ phiếu cho hắn? Tâm tư của Phụ vương, thật là kín đáo. Đầu tiên là thả ra lời đồn đãi, khiến Trần Ninh thân bại danh liệt. Sau đó lợi dụng quy tắc, tranh thủ thắng lợi.
Nâng chung trà lên, Tịch Mân Sầm tỉ mỉ thưởng thức một hớp. Là trà Long Tĩnh thượng hạng, sắc màu xanh lá, mùi thơm thanh nhã, cam thuần ngon miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom