Trận này, lấy thu làm đề, tỷ thí làm thơ. Cái bàn hình tròn, phía dưới đứng đầy văn nhân mặc trường sam. Có văn nhân vì học đòi văn vẻ, không để ý gió thu lạnh rung thổi qua, cầm cây quạt chốc chốc lại lắc lư vài cái.
"Tiểu quận chúa, ưu tiên cho người trước, mời." Trần Ninh sắc mặt không tốt, nhìn vô số ánh mắt như hổ như sói dưới đài, có thể nói chuyện đã là đại nạn. Ở lâu bên ngoài, lúc hắn bị dân chúng ném những thứ này nọ đã thông suốt. Ở chỗ này, lại càng tiếp nhận không ít ánh mắt người khác nhìn hắn. Trong nội tâm Trần Ninh hiểu rất rõ ràng, hắn mất hết cả mặt mũi rồi. Bắt đầu từ ngày mai, Hoàng Đô không còn có địa phương hắn có thể đặt chân tới. Mà đầu sỏ gây nên, chính là đứa trẻ đối diện!
Mạn Duẫn cũng không thối lui, gật đầu, đi tới giữa bàn. Trong đầu trong suy một vài câu thơ, câu thơ không thể quá xuất chúng, nếu không về sau những học giả kia vì lòng hiếu kỳ, tìm mình học hỏi tìm tòi thì phiền toái. Nhưng cũng không thể quá bình thường, nếu không không thắng được Trần Ninh.
Suy tư thật lâu, đang lúc Trần Ninh dương dương tự đắc, cho là Mạn Duẫn làm không được. Mạn Duẫn nâng lên cười một tiếng, mở miệng nói:
"Nơi nào thu phong tới?
Tiêu Tiêu đưa nhạn bầy.
Hướng tới vào đình cây,
Cô khách trước nghe thấy."
Câu thơ vừa ra, rung động toàn trường. Giống như làm cho người ta đặt mình trong cảnh tượng nhìn thấy đưa tiễn bầy nhạn, đặc biệt là tình cảm của thi nhân trong thơ sống nơi đất khách quê người, đả động nhân tâm. Một bài thơ như vậy, thế nhưng xuất ra từ miệng một đứa bé tám tuổi!
Trần Ninh không nghĩ tới Mạn Duẫn có thể xuất ra một bài thơ hay như vậy, toàn bộ khiếp sợ viết ở trên mặt. Khóe miệng cứng ngắc co quắp hai cái, trong đầu trống rỗng.
Tịch Mân Sầm gõ bàn một cái, lặp lại câu thơ một lần nữa, thơ hay! Nhưng về tư tình? Duẫn nhi đang nhớ nhung những gì? Lại muốn trở về nơi nào? Trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, trong mắt của Tịch Mân Sầm dâng lên một tia ánh sáng lạnh. Bất luận nàng muốn trở về đâu, nếu đã gặp hắn, đời này vĩnh viễn đừng mong trốn thoát!
"Thơ hay, thơ hay!" Dưới đài tràng pháo tay vang lên rần rộ, tiếng khen ngợi nối liền không dứt. Cả lầu trong, khí thế ngất trời, có văn nhân sục sôi cầm bút lên, nhanh chóng đem câu thơ ghi chép lại. Tâm sợ đảo mắt liền quên mất thiên thi từ.
Trần Ninh còn chưa kịp mở miệng làm thơ, cái rương bên Mạn Duẫn đã phủ đầy phiếu, sắp tràn ra ngoài.
Trong đám người, một người nam tử mặc cẩm y màu xanh lá cây, sờ cằm, đụng lão giả bên cạnh một cái, nói: "Lý Dịch, tiểu nha đầu này không đơn giản a!"
"Cửu vương gia dạy tốt, đương nhiên không phải đơn giản, nếu không cũng sẽ không lấy được Cửu vương gia sủng ái. Đúng không, gia?" Lão giả trơn bóng cằm, tiếng nói eo éo the thé.
Đến phiên Trần Ninh, hắn ngâm nửa ngày, không nói ra một câu. Người phía dưới, có chút đã không nhịn được. Nhưng cũng may là văn nhân, tư cách tương đối cao, không có sỗ sàng nói tục. Trần Ninh đổ mồ hôi rơi như mưa, cuối cùng lắp ba lắp bắp khạc ra nói: "Chói chang lui sở Phong Tiêu Tiêu, thiền ngâm sắc thu vân từ từ. ... ..."
Đọc đến một nửa, Trần Ninh cũng không nhả ra được một câu nào nữa. Tự biết bài thơ này, thắng không nổi Tiểu Quận Chúa, hơn nữa cũng không có ai sẽ bỏ phiếu cho hắn, chán nản cúi đầu, nhận thua trận này.
Mấy văn sĩ từng bị Trần Ninh chê bai qua, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của hắn. Từ đáy lòng vui mừng, Tiểu Quận Chúa đã giúp bọn họ trút hận một phen.
"Trần đại nhân, Mạn Duẫn nhớ ngài đã từng nói, nếu như ngài thua, liền đem tên hạ xuống bảng vàng! Hơn nữa nhận thức Bản Quận làm phu tử, phải hay không? Nhận thức Phu Tử thì không cần, chỉ cần Trần đại nhân đem tên hạ xuống là được."
Mạn Duẫn xoay người đối mặt Trần Ninh, nhắc nhở hắn nên thực hiện lời hứa. Mặc dù thắng không cần dùng võ, nhưng trên thế giới không có chuyện tuyệt đối công bình. Nếu như không công bằng, có thể trừng phạt loại người như thế, Mạn Duẫn không ngại đạo một đoạn văn học đi lừa gạt người khác.
Mặt Trần Ninh biến xanh, nhưng dưới bàn, nhiều người nhìn như vậy, lại không thể không làm theo. "Chu Dương, chuẩn bị giấy và bút mực. Chữ viết của Trần đại nhân, nên treo trang trọng trong Phong Nhã lâu để mọi người chiêm ngưỡng!" Mạn Duẫn nói chuyện không chừa đường lui, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ lộ ra một tia lạnh lùng, mặc dù không lạnh lẽo bằng Tịch Mân Sầm, thế nhưng cổ lạnh lùng đã rung động đến mọi người.
"Dạ, Tiểu Quận Chúa." Chu Dương đi vài bước, tìm được chưởng quỹ trong lầu, muốn chút giấy và bút mực, đặt ở trước mặt Trần Ninh. Trần Ninh đỏ mặt, tay cử bút rung động hơi, một chữ ' ninh ' run còn khó coi hơn cả nòng nọc. viết thêm chữ ' Trần ' thì còn phẩy xuống một giọt mực nước. Hai chữ này, nhìn vào liền biết tâm tình rối rắm của thân chủ.
Sau khi viết xong chữ, Chu Dương tựa hồ còn không hả giận, đem giấy Tuyên Thành, đặt ở trước mặt các vị văn sĩ. "Mọi người tới xem thử chữ mà Trần đại nhân tự tay viết đi, qua thôn này, sẽ không còn lần sau." Thét tiếng của hắn vừa vang lên, người người chen chúc xô đẩy nhau tới. Phong Nhã lâu nhất thời hỗn loạn, người người chen nhau, ai ai cũng muốn tranh nhau nhìn thấy chữ viết tên của Trần Ninh. Cho nên mới nói, người không thể đắc tội quá nhiều người, nếu không sớm muộn sẽ gặp báo ứng.
Mạn Duẫn bị đám đông đẩy lùi, đồng thời bị đẩy lùi tới còn có Trần Ninh. Trong mắt Trần Ninh đỏ rừng rựcg, tinh thần đã hỏng đến mức cực đoan. Một người như hắn vậy, rất ít khi thua cuộc. Đả kích hôm nay, đủ làm hắn phát điên. Quả nhiên, hắn vừa ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ rức kia khóa Mạn Duẫn lại thật chặt.
"Ngươi không để cho ta tốt, ta cũng sẽ không để cho sống yên lành!" Nói xong, Trần Ninh run rẩy vươn tay, cả người đã điên cuồng, hướng Mạn Duẫn bên này chộp tới.
Mặc dù Trần Ninh không biết võ công, nhưng hắn là người trưởng thành, thân hình hơi sức cũng lớn hơn Mạn Duẫn. Mạn Duẫn muốn tránh ra, nhưng nơi này một mặt là tường, một mặt là đám người rậm rạp chằng chịt, hoàn toàn không có địa phương lắc mình.
"Vương Gia......" Nhìn trường hợp hỗn loạn xuất hiện, Chu Phi có chút bận tâm.
Tịch Mân Sầm nhíu nhíu mày, hướng đám người từ từ đi tới. Nơi đi qua, có một trận gió vô hình, làm đám người tách ra nhường đường, không có một người nào có thể dính vào vạt áo của Tịch Mân Sầm. Theo ở phía sau, Chu Phi khẽ giật mình, trận gió vô hình kia mặc dù không nhìn thấy, nhưng người có nội lực đều có thể cảm nhận được.
Tịch Khánh Lân cùng Lý công công, ở trong người bầy hỗn loạn, ở chính giữa bị chen thành bánh thịt, phí hết chút công phu mới thóat ra. Mới ra, liền cùng Tịch Mân Sầm đối mặt.
"Hoàng đệ......" Tịch Khánh Lân cười giả lả.
Tịch Mân Sầm mặt lạnh lẽo, đi qua bên cạnh hắn. "Hoàng huynh ngược lại thật rỗi rãnh, không có trong hoàng cung phê duyệt tấu chương, tới nơi này tham gia náo nhiệt."
Trong lời nói châm chọc, Tịch Khánh Lân nghe được, hoàng đệ vẫn còn giận chính mình, đem cháu gái nhỏ cuốn vào cuộc tỷ thí này. Nhưng đây không phải là hắn có lòng đó sao! Đang chuẩn bị giải thích, bóng dáng của Tịch Mân Sầm, đã dung nhập vào đám người.
"Hoàng thượng, chuyện này hôm nào giải thích cũng giống như vậy." Lý công công ở một bên, lên tiếng an ủi.
Bình luận facebook